160 - Xé Rách Sự Thuần Khiết
Lúc Vinh Thiển tan sở, Hoắc Thiếu Huyền đã chờ cô ở cửa.
Vừa hay cô cũng mang theo sợi dây chuyền. Vinh Thiển đi tới: "Thiếu Huyền."
Hoắc Thiếu Huyền mở cửa xe, ra hiệu bảo cô ngồi vào: "Đi uống gì đi! Vừa hay có một số việc muốn nói em."
"Việc gì cơ?"
"Về SMX."
Vinh Thiển vốn định sẽ về sớm một chút, nhưng cuối cùng cô vẫn khom lưng ngồi vào ghế phụ.
Lúc Hoắc Thiếu Huyền lái xe, cô lấy cái hộp gấm trong túi xách ra đưa cho anh: "Đưa cho Tranh Tranh nhé!"
Người đàn ông cầm lấy, còn mở hộp ra xem: "Cảm ơn em! Em rất có mắt nhìn đấy."
Vinh Thiển mỉm cười, cất cái hộp lại giùm anh: "Anh nói SMX sao rồi?"
"Hai ngày nay, những người theo dõi cho anh biết một tin: người trong đó khả năng có mối quan hệ với nhà họ Lệ."
Vinh Thiển không giật mình, nhưng vẫn hơi lo nghĩ; Lệ Cảnh Tầm có thể làm SMX phát triển đến bây giờ, chắc hẳn anh ta làm việc cũng cẩn thận.
"Thiếu Huyền, anh tuyệt đối đừng bị kích động đó!"
"Trải qua mấy chuyện trước kia rồi, anh sẽ không xúc động nữa."
Vinh Thiển vẫn mơ hồ có dự cảm không tốt.
Điện thoại trong túi đột nhiên vang lên.
Cô mở túi lấy máy. Là Lệ Cảnh Trình.
Vinh Thiển trả lời lập tức: "Alo?"
"Đang ở đâu đấy?"
"Ở trên xe."
Lệ Cảnh Trình đáp nhẹ: "Về nhà sớm nhé! Lát ra ngoài ăn cơm."
Vinh Thiển nhìn sang Hoắc Thiếu Huyền: "Em đang đi với người khác."
Mi mắt Lệ Cảnh Trình đang rũ xuống liền hơi ngẩng lên: "Không phải là Hoắc Thiếu Huyền chứ?"
Vinh Thiển cắn cắn cánh môi: "Ừm... "
Từ trong miệng còn được kéo dài hết cỡ, Lệ Cảnh Trình nghe xong cười lạnh: "Lá gan em to rồi phải không?"
"Cũng chẳng có gì, đừng có keo kiệt thế!"
"Đừng ở ngoài với người khác, bên ngoài nguy hiểm em không biết sao?"
Vinh Thiển muốn cười, Hoắc Thiếu Huyền có thể hại cô sao?
"Lát về rồi."
Trong lòng Lệ Cảnh Trình một nghìn lần một vạn lần không đồng ý nhưng anh biết rõ, trừ mình ra, ai cũng có thể hại Vinh Thiển, nhưng Hoắc Thiếu Huyền sẽ không hại cô.
"Em đưa điện thoại cho anh ta đi!"
Vinh Thiển hai mắt trợn tròn: "Anh điên rồi."
"Đưa cho anh ta! Anh phải nói vài câu."
Hai lỗ tai Hoắc Thiếu Huyền đang dựng thẳng. Thựa ra anh đã nghe được hết rồi, tay anh giựt lấy di động trong tay Vinh Thiển. "Tôi và anh có gì để mà nói?"
"Một tiếng sau, không, nửa tiếng sau phải chở Vinh Thiển về lại cho tôi."
Hoắc Thiếu Huyền tất nhiên sẽ không nghe theo anh: "Một tiếng? Còn chưa đủ uống hai tách cà phê, tối nay chúng tôi còn định đi ăn cơm."
"Cô ấy là vợ tôi."
"Vậy thì sao?"
"Hoắc Thiếu Huyền, da mặt anh làm bằng cái gì vậy, dùng bếp lò nướng cháy đúng không?"
"Sao anh biết? Anh thấy tận mắt rồi sao?"
Vinh Thiển ngồi nghe, đâu còn nhỏ mà ấu trĩ quá! Cô vội vàng lấy di động lại: "Em về liền thôi."
"Cơm chiều ở nhà cũng có, đừng có ăn ở ngoài với hắn ta đấy!"
"Ừ!" Vinh Thiển đồng ý: "Anh dẫn Gạo Nếp đi nhé!"
Vừa rồi mới nói tối ra ngoài ăn, sau lại thành ở nhà cũng có cơm chiều!
"Thiển Bảo!" Lệ Cảnh Trình gọi cô: "Về sớm một chút, mấy ngày này tốt nhất là đừng ở ngoài lâu, anh lại không có ở cạnh em."
"Không sao đâu! Yên tâm đi, em về liền."
Hoắc Thiếu Huyền mặt nặng, không phải chỉ ăn một bữa cơm sao? Có cần phải làm quá như vậy không?
Vinh Thiển cúp điện thoại xong, sửa lại mái tóc dài. Hoắc Thiếu Huyền hơi nhếch cánh môi, ánh mắt nhìn cô có chút không được tự nhiên. Vinh Thiển cười cười: "Càng lớn càng như bị thời gian quay ngược."
Anh hừ nhẹ, nghĩ thầm: tình đẹp thì chết yểu.
Nhưng dù sao đây cũng chỉ là ý nghĩ ghen tuông, trong lòng anh tất nhiên hi vọng Vinh Thiển có thể có hạnh phúc.
Xe chạy từ từ về phía trước. Vinh Thiển nhìn ra ngoài cửa sổ. Buổi chiều, bầu trời bị nhuộm một màu đỏ nhạt kì dị, bôi lên lớp kính trong suốt. Vinh Thiển hơi ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, ngũ quan nhu hòa. Trên chiếc ghế dài ven đường, một đôi tình lữ trẻ tựa vào nhau. Mái tóc dài, kiều diễm của cô gái tựa trong lồng ngực chưa thể nói là vững chắc của chàng trai.
Năm tháng này, quãng thời gian tươi đẹp này.. Cô suy đoán trong lòng, là một đôi thanh mai trúc mã?
Ánh mắt Hoắc Thiếu Huyền cũng nhìn theo ra ngoài, anh không khỏi thất thần.
Sau nhiều năm, tới tận ngày hôm nay, anh vẫn hối hận, tiếc nuối mối tình năm ấy.
Có lẽ, anh vẫn chưa buông tay hẳn được.
Anh thường xuyên tự hỏi mình, rốt cuộc anh và Vinh Thiển đã sai ở đâu? Đã lỡ bao nhiêu bước?
Xe tiếp tục tiến về trước. Vinh Thiển lấy lại tinh thần, Hoắc Thiếu Huyền nắm tay lái, hai người cũng không nói quá nhiều. Mối tình nóng bỏng năm đó đã bị chôn cất, không thể kịp nữa, cũng không cách nào cháy lại.
Có một chiếc xe màu đen lướt qua bên cạnh.
Hoắc Thiếu Huyền lơ đãng quét mắt, Vinh Thiển thấy tròng mắt anh lộ vẻ u ám. Cô nhìn chiếc xe đằng trước, có vẻ chẳng có gì đặc biệt. "Thiếu Huyền, sao vậy?"
Hoắc Thiếu Huyền không trả lời, vội vàng đuổi theo.
Chiếc xe kia hình như rất cẩn thận, chốc chốc tăng tốc, chốc chốc lại chậm lại. Vinh Thiển cũng căng thẳng theo: "Thiếu Huyền, đừng đi theo! Không phải chúng ta còn phải ăn cơm sao?"
Nghĩ đến chuyện anh bị đâm trọng thương lần trước, trái tim Vinh Thiển còn sợ hãi.
Nhà cửa hai bên đường dần dần thưa thớt. Hoắc Thiếu Huyền cho xe dừng ở ven đường, anh quay đầu sang nói với Vinh Thiển: "Thiển tiểu nhị, anh còn có việc, em xuống thuê xe về trước đi!"
Lòng Vinh Thiển nóng như lửa đốt: "Không được, ở đây chỉ mình anh, anh không thể qua đó được."
Bàn tay Hoắc Thiếu Huyền nắm chặt cổ tay cô: "Anh sẽ không vì xúc động mà làm chuyện gì đâu. Dù theo dõi anh cũng sẽ không để đối phương phát hiện. Ở đây chắc chắn sẽ có xe tới nhanh thôi, Thiển tiểu nhị, nghe lời!"
Nói xong, bàn tay anh đẩy vai Vinh Thiển.
Cô cầm túi, lúc xuống xe, vẻ mặt rất lo lắng.
Vừa lúc, cách đó không xa có xe taxi đang thả khách, Vinh Thiển vẫy vẫy tay, chiếc xe chạy lại gần cô.
Hoắc Thiếu Huyền thấy vậy mới nhấn chân ga đuổi theo tiếp.
Vinh Thiển ngồi vào ghế phụ, nói địa chỉ nhà. Hoắc Thiếu Huyền nhìn qua kính chiếu hậu, anh đương nhiên không thể để Vinh Thiển lại gặp bất cứ nguy hiểm nào.
Tài xế quay đầu xe đi hướng ngược lại.
Thấy vẻ mặt cô tâm sự, tài xế bắt đầu lái qua chuyện nhà: "Vừa rồi là bạn trai cô à? Cãi nhau sao?"
Khả năng liên tưởng tốt thật! Vinh Thiển lắc lắc đầu: "Không phải."
"Tôi đã gặp rất nhiều đôi trẻ tuổi giống hai người vậy. Không sao đâu, chưa qua đêm nay có thể anh ta đã tới dỗ cô rồi."
Vinh Thiển còn đang lo lắng cho Hoắc Thiếu Huyền, chẳng nghe lọt được mấy câu ấy.
Người tài xế cầm một chai nước khoáng chưa khui, đưa cho Vinh Thiển: "Đừng mặt mày sầu khổ nữa, uống miếng nước đi!"
"Không! Tôi không cần, cảm ơn!"
"Đừng khách khí!" Tài xế nhét chai nước vào tay cô: "Tôi để sẵn nhiều lắm. Không ít người còn gọi tôi là chú nhiệt thành đấy! Dù sao chỉ một chai nước thôi mà."
Vinh Thiển cầm chai nước trong tay nhưng không đụng giọt nào. Người lạ có đưa gì cho cô cô cũng không dám đụng. Mặc dù trên đời này người tốt vẫn nhiều hơn kẻ xấu, nhưng đề phòng vẫn hơn.
Vinh Thiển nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh mắt người tài xế cũng thôi nhìn chai nước trong tay cô. Cô nói rất ít, vẫn luôn nhìn xem có đang đi đúng đường hay không. Thế nhưng, sự cảnh giác có kéo dài rồi cũng buông lơi, cô nghĩ tới tinh thần vì chính nghĩa của Hoắc Thiếu Huyền, nhưng ngàn vạn lần anh đừng gặp chuyện không may.
Xe Hoắc Thiếu Huyền theo tới cửa sau của SMX.
Anh không áp sát gần.
Cửa xe mở ra. Hoắc Thiếu Huyền cầm ống nhòm lên, anh thấy một người đàn ông bước từ ghế sau xuống.
Thế nhưng, bóng lưng ấy không giống những gì anh đã tìm hiểu được.
Hoắc Thiếu Huyền thấy đối phương đi vào, anh không hành động tùy tiện. Để ống dòm xuống, đang định gọi cho Vinh Thiển, anh lại thấy chiếc xe lúc nãy và mấy chiếc xe khác trong bãi bắt đầu nổ máy.
Anh mơ hồ nhận ra có chuyện không đúng, vội vàng quay đầu xe. Qua kính chiếu hậu, anh thấy cánh cổng sắt đang từ từ kéo vào.
Hoắc Thiếu Huyền đột ngột đánh tay lái, húc vào chiếc xe phía trên để mở đường, nhắm thẳng đường về phía lối ra. Mấy chiếc xe kia rượt theo sau. Anh rất rõ: hôm nay nếu bị bao vây ở đây thì sẽ xong đời.
Cánh cổng sắt đã gần đóng lại, Hoắc Thiếu Huyền tăng tốc độ. Lúc xe lao tới, lực húc rất mạnh khiến những kẻ bám sau bị đánh bật ra nhưng cánh cổng sắt vẫn bị anh húc văng. Khi xe lao sượt qua, anh vẫn có thể thấy những tia lửa bắn ra ngoài.
Lần này, chiếc xe trông không nhìn nổi nữa; anh mặc kệ. Lái xe đi được một lúc, Hoắc Thiếu Huyền bỗng kịp nhớ ra, anh vội vàng gọi cho Vinh Thiển.
Bên kia trả lời rất nhanh.
"Alo, Thiếu Huyền, anh không sao chứ?"
"Anh không sao, em về tới nhà chưa?"
"Sắp rồi."
Nghe được người kia không có chuyện gì, trong lòng ai cũng nhẹ nhõm.
Hoắc Thiếu Huyền thở hổn hển, không kể chuyện bên này cho Vinh Thiển nghe: "Vậy em về nhà sớm nhé!"
"Vâng, anh cũng cẩn thận!"
"Anh biết rồi."
Hoắc Thiếu Huyền cúp điện thoại. Vinh Thiển ngẩng đầu lên, chợt phát hiện con đường này có vẻ không đúng: "Sao lại rẽ qua đây?"
"Đi đường tắt."
"Vậy à?" Vinh Thiển làm bộ bình tĩnh, nhưng con đường này không thông với đường về về nhà. Cô không vạch trần: "Đúng rồi... dừng ở đây lát đi, tôi đi mua ít đồ."
Tên tài xế nghe vậy càng tăng tốc, không nói gì nữa.
Vinh Thiển biết có chuyện không bình thường, tay mở cửa xe nhưng cửa đã bị khóa từ trước.
Tên tài xế quẹo sang một nơi khác rồi đột nhiên cho xe dừng hẳn. Vinh Thiển còn chưa nói gì đã thấy một bàn tay vươn về phía mình. Khăn tay trong tay hắn nhanh chóng bịt miệng mũi cô lại, cô chỉ vùng vẫy được mấy cái liền hôn mê.
Lúc Vinh Thiển tỉnh lại, xung quanh rất yên tĩnh, cô không lập tức la thét hay hoảng sợ kêu lên.
Lúc trước đã có kinh nghiệm nên cô mau chóng tỉnh táo lại, trước tiên cô phải biết xung quanh có ai không.
Vinh Thiển thử mở mắt, lại thấy trong phòng rất tối, tới nỗi giơ tay không thấy được năm ngón; coi như một tia sáng cũng không có chứ đừng nói có ánh trăng hay ánh đèn lọt vào được. Nơi này hình như là căn phòng ở địa ngục, đã vào thì đừng nghĩ tìm lối ra.
Vinh Thiển hoảng hốt. Cô từ từ ngồi dậy, cái giường phát ra tiếng động.
Rất nhỏ, chẳng đáng kể.
"Tỉnh rồi sao?"
Một giọng nam không rõ truyền tới tai Vinh Thiển, cô cả kinh co rúm người lại: "Đây là đâu?"
"Đương nhiên là chỗ tốt."
Vinh Thiển sờ sờ dưới người, cô xác định đó là một cái giường, cô trấn tĩnh mình: "Chẳng lẽ là SMX?"
"Cô thích chỗ đó?"
"Vậy anh là ai?"
"Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi. Cô thích SMX?"
Vinh Thiển nghe giọng mình rất chói: "Nơi biến thái đó ai thích?"
"Chồng cô không thích sao?" Tên đàn ông cười khẽ hai tiếng: "Cô không tò mò anh ta ở trong đó đã chơi đùa bao nhiêu phụ nữ sao? Chơi ở đâu? Dùng tư thế gì chơi?"
Vinh Thiển vẫn không bị chọc tức: "Đó là chuyện đã qua rồi. Hơn nữa, ngay cả tôi cũng từng vào đó, còn có thể yêu cầu anh ấy trước đây phải sạch sẽ hơn sao?"
Tên đàn ông cười ha ha thành tiếng. Vinh Thiển nuốt nước bọt, nỗi sợ hãi trong lòng đang từ từ sinh sôi. Cô vẫn sợ nhất là SMX. Nếu lần thứ ba bị vào đây, cô sợ mình không có cơ hội mà ra nữa.
"Anh bắt tôi tới đây rốt cuộc là vì sao?"
"Dù sao cũng không vì tiền."
Trái tim Vinh Thiển càng rơi lộp bộp. Cô định khiến cho tên đó nói thật nhiều, nhưng cô chắc chắn giọng nói này cô chưa từng nghe qua; hoặc đó là một người lạ, hoặc hắn đã xử lý giọng nói.
Cô ngồi ở mép giường. Đối phương coi bộ cũng không gấp gáp, chỉ muốn xem cô có sốt ruột hay la hét đau thương gì không.
"Thực ra, việc tôi tò mò nhất là rốt cuộc cô có gì hấp dẫn Lệ Cảnh Trình, anh ta lại có gì hấp dẫn cô?"
Thấy Vinh Thiển không nói gì, hắn nói thẳng: "Lúc trước, khi bị vào SMX, cô cũng biết hắn không sạch sẽ rồi đấy. Có điều hắn là đàn ông, chẳng bị sao cả. Chỉ sợ người phụ nữ không còn trong sạch phải chịu người ta nhạo báng."
Vinh Thiển lấy lại khẩu khí: "Giờ không phải xã hội cũ. Huống hồ, nếu như phạm tội quan hệ khi người phụ nữ không muốn sẽ phải bị luật pháp trừng trị."
"Vậy nếu có người làm việc kín kẽ, cả luật pháp cũng thể làm gì thì sao đây?"
Lo lắng trong lòng cô cứ từ từ lộ ra ngoài: "Muốn người không biết,trừ phi mình đừng làm."
"Ha ha ha ha ____" Tên đàn ông cười to. Vinh Thiển bỗng nhiên hỏi: "Anh là Lệ Cảnh Tầm đúng không?"
Hắn vẫn không tỏ gì khác thường: "Hiện tại cô có thể tưởng tượng tôi thành bất cứ người nào, thậm chí là Lệ Cảnh Trình. Đợi lát tôi sẽ cho cô được vui vẻ."
Vinh Thiển không giấu được kinh sợ, giọng nói mang theo sự run rẩy: "Anh... rốt cuộc sao anh phải làm thế này?"
"Tôi muốn làm thí nghiệm, muốn khảo nghiệm các người. Theo tôi biết, cô và người yêu thanh mai trúc mã bị chia cách cũng bời vì cô bị cưỡng bức. Nếu như tình huống tương tự xảy ra với Lệ Cảnh Trình, cô nói hắn còn muốn cô được hay không?"
Vinh Thiển kinh hãi, nỗi sợ hãi từ lòng bàn chân nhảy thẳng tới đỉnh đầu.
Cô lui về sau, nhưng cô không thể thấy rõ xung quanh, thậm chí còn không biết cửa nằm ở hướng nào.
Cô sợ muốn thét lên, cứ coi như hét rách cổ họng cũng không có ai ở đây để cứu cô.
Vinh Thiển chỉ có thể kéo dài thời gian: "Anh đã biết chồng tôi là Lệ Cảnh Trình thì phải biết thủ đoạn của anh ấy. Anh ấy sẽ không bỏ qua cho anh đâu."
"Vậy đi! Tôi sẽ chờ hắn."
"Đối phó với tôi chẳng được gì cho anh đâu. Bình thường tôi không có khả năng kết thù kết oán với anh; nếu người anh muốn tìm là Lệ Cảnh Trình, anh đi mà đấu trực tiếp với anh ấy, không cần thiết phải lôi tôi vào."
Nghe xong lời cô, hắn cười lạnh.
Vinh Thiển biết tính kế như vậy còn nói mình không thể nào kết thù kết oán với người khác.
Cô ta ném Thịnh Thư Lan vào SMX. Thịnh Thư Lan thiếu chút nữa bị cô ta dồn vào ngõ cụt. Vả lại, chuyện ở buổi tiệc đính hôn ấy không thể là Thịnh Thư Lan tự biên tự diễn, cô ấy không làm được chuyện như vậy.
Tên đàn ông cúi người lục lọi gì đó, bàn tay túm mắt cá chân Vinh Thiển kéo cô lại.
Vinh Thiển giơ chân lên đá. Có cú trúng vào ngực hắn khiến hắn kêu rên. Vinh Thiển thừa thế đạp tiếp mấy cái mới giãy ra được.
Nhưng cô bị hụt, cả người ngã nhào từ trên xuống đất. Cú ngã này rất nặng, trong một lúc cô gần như không cách nào động đậy.
Tên đàn ông vòng qua cuối giường đi tới trước mặt cô: "Tôi khuyên cô đừng phí sức. Ngoan ngoãn, tôi sẽ cho cô được vui vẻ."
"Mày nằm mơ đi!"
---
Bên kia, Lệ Cảnh Trình liên tục nhìn đồng hồ, từ lúc anh gọi điện tới giờ đã hơn một tiếng.
Nhưng Vinh Thiển vẫn chưa về.
Đây là vì ăn cơm với Hoắc Thiếu Huyền mà quên luôn giờ giấc?
Không phải chỉ là gã "tiền nhiệm" thôi sao? Có gì hay ho mà nói chuyện chứ!
Lệ Cảnh Trình lấy di động ra. Điện thoại vẫn có tín hiệu nhưng không ai nhận máy.
Tay anh cầm điện thoại, nhịp mấy cái vào đầu gối, ánh mắt không khỏi nhìn về phía cửa sổ.
---
Lòng Vinh Thiển nhuốm sự tuyệt vọng. Cô mơ hồ hiểu ra: Hoắc Thiếu Huyền hẳn là đã bị bọn chúng cố tình dụ đi. "Các người làm gì Thiếu Huyền rồi?"
"Tôi định bắt cả hắn luôn. Quan hệ giữa hai người... không phát sinh chuyện gì cũng đáng tiếc nhỉ? Cô nói thử xem, nếu tôi bỏ thuốc hắn, liệu hắn có ý chí để không đụng vào cô không? Nói vậy thôi, vở ấy mà thành thì mới đặc sắc! Tôi đoán Lệ Cảnh Trình giết anh ta được đấy."
Khớp hàm Vinh Thiển run lên, cả người run hết lên: "Mày hiểm độc!"
"Có điều, diễm phúc của hắn quá ít. Hắn thoát mất rồi. Thực ra nếu tôi nói thẳng với hắn, có khi hắn sẽ tự động quay lại cửa. Không biết khi hắn đụng vào cô thì coi là cô tự nguyện hay bị cưỡng bức nhỉ?"
"Mày đồ biến thái!" Vinh Thiển không kìm được tức giận.
"Chửi đi! Cứ chửi đi!" Tên đàn ông vươn tay tới, lòng bàn tay đụng chạm vào mặt Vinh Thiển, cô dứt khoát quay mặt đi.
Hắn cũng không tốn lời với cô, cánh tay nhoài tới ôm eo Vinh Thiển, nhấc mạnh cô lên, ném lên chiếc giường lớn. Tóc tai cô bù xù, quơ tay vùng vẫy, nhưng bị tên đàn ông kìm chặt, kẹp trên đỉnh đầu không thể cử động.
"Đừng đụng vào tôi!"
Hắn bắt đầu xé quần áo cô. Mặc dù biết sẽ vô ích nhưng khi thời khắc cuối cùng đang tới, Vinh Thiển vẫn thét lên theo bản năng: "Cứu với! Cứu với!"
"Cô la đi! La rách cổ họng cũng không ai nghe."
"Buông tôi ra! Đừng làm như vậy với tôi!"
"Cô ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Tôi và cô đều có kinh nghiệm. Tôi sẽ cho cô được thoải mái bùng nổ."
Vinh Thiển nghe những câu đó suýt ói vì kinh tởm. Hắn lại xé áo cô, hai tay cô vội vàng che ngực.
"Khoan! Từ lúc tôi mất tích tới giờ đã lâu rồi, Lệ Cảnh Trình chắc chắn có cách tìm ra tôi đang ở đây, anh mau thả tôi đi!"
"Cô muốn kéo dài thời gian sao? Không còn kịp rồi. Chờ lúc hắn tới được đây chúng ta đã xong chuyện rồi."
Hơi thở Vinh Thiển dồn dập: "Tôi sinh con rồi, anh còn muốn không?"
"Tôi không chê."
Ngón tay hắn túm lấy đai quần cô, tiếp tục dùng sức mạnh. Vinh Thiển vung tay vào mặt hắn. Âm thanh cái tát giòn tan, trong bóng tối yên tĩnh nghe càng chói tai.
Tên kia dừng lại một lúc. Vinh Thiển mới đứng dậy lại đột nhiên bị hắn siết chặt cổ.
Cảm giác ngộp thở khiến vết thương ở cổ cô lại gây ảo giác đau đớn. Nhịp thở của cô dần dần đuối. Cô biết những lúc này không thể lấy cứng chọi cứng, nhưng đã đến ải này, cô đâu còn cách khác?
Sức lực để giãy cũng dần mất, Vinh Thiển chỉ cảm thấy mình sắp chết đi. Cô không ngừng lắc đầu, miệng phát ra những tiếng rưng rức.
Thứ tên đàn ông muốn không phải mạng cô, hắn nới lỏng hai tay ra: "Dám không nghe lời lần nữa tôi lấy cái mạng cô!"
Vinh Thiển thở lấy thở để. Lồng ngực được rót luồng không khí tươi mát, cô hít ngụm lớn mà thở, miệng vẫn cứ nói: "Đừng đụng vào tôi!"
Tên đàn ông lôi cô tới đầu giường. Hắn nghiêng người lấy thứ gì đó trong hộc tủ đầu giường ra.
Hắn đương nhiên không đời nào muốn làm thật với Vinh Thiền, nhưng nỗi tuyệt vọng và nhục nhã đó, hắn nhất định phải cho cô ta nếm phải.
Hắn vứt thứ đồ chơi tình dục ấy xuống cạnh. Hắn sẽ không đùa giỡn gì với Vinh Thiển, càng không có chuyện thân mật triền miên với cô ta.
Hắn cởi nút, kéo khóa quần cô xuống. Vinh Thiển không phải đối thủ của hắn. Cô với cả hai tay tới, chiếc lắc trên tay phát ra tiếng rất trong, rõ.
Vinh Thiển đột nhiên nhớ tới món đồ trên cổ tay mình.
Đôi chân cô vẫn đạp giãy, hai tay giơ lên đỉnh đầu, ngón tay nhẹ nhàng mở chốt. Cô tháo chiếc lắc ra, làm thành một con dao nhỏ vô cùng sắc.
Tên đàn ông giật quần cô xuống. Vinh Thiển mặc dù cũng rất sợ nhưng cô hiểu rõ: nếu không ra tay, hôm nay cô sẽ bị hủy hoại ở đây.
Lúc nãy mang cô vào đây, hắn đã vét sạch đồ đạc trên người cô nhưng lại không hề đề phòng trang sức của cô.
Quần bị giật tới xuống đầu gối, Vinh Thiển bỗng nhiên ngồi dậy, đầu gần như đụng vào đối phương. Hai tay cô nắm chặt con dao nhỏ, đâm mạnh về phía trước. Tên đàn ông hét một tiếng thảm thiết. Ở góc độ đó, con dao đã cắm trúng ngực.
Con dao nhỏ rất bén nhưng không gây vết thương lớn. Vinh Thiển rất sợ. Cô giáng cánh tay xuống, dao thứ hai vào bụng. Khi tên đàn ông vội vã lùi lại, Vinh Thiển lại vọt tới trước, cho hắn dao thứ ba.
Tên đàn ông ôm bụng, máu tươi chảy ròng ròng. Vinh Thiển không kịp kéo quần lên, cô tụt xuống xuống muốn bỏ chạy.
Cánh tay lại bị tên đàn ông túm chặt. Vinh Thiển dễ dàng bị đẩy ngã, đầu va phải thứ gì đó.
Cô thấy váng đầu hoa mắt, không gượng dậy được.
Tên đàn ông thở dốc hổn hển, miệng buông mấy câu dữ tợn: "Hôm nay có chết tao cũng kéo mày làm đệm lưng."
Hắn biết mình biến thái, nếu không chuyện thế này cứ giao kẻ khác làm là được, cần gì phải tự mình ra tay.
Nhưng điều hắn muốn là một lần được nhìn thấy Vinh Thiển sợ hãi, nghe được tiếng thết chói tai của cô ta.
Vinh Thiển bị ném lên giường, đầu đau muốn nứt. Cô lắc lắc đầu, hai tay chống người để dậy nhưng cô đau tới nỗi hoàn toàn không có sức lực, ngã vật xuống giường bất động.
Tên đàn ông dò dẫm, muốn tìm đường ra ngoài. Bàn tay vừa chạm được vào tường, đôi chân đã mềm nhũn không nghe lời, cuối cùng lả đi, ngã xuống mặt đất.
Hắn nghĩ thầm, người phụ nữ này ra tay thật độc, đúng là muốn đâm chết hắn mà.
Hắn mất máu quá nhiều, không ngờ lại bị lưỡng bại câu thương (t/n: đôi bên đều bị thương tích). Hắn dần dần chống đỡ hết nổi, từ từ ngất đi.
Vào lúc này, cánh cửa được nhẹ nhàng mở ra.
Ánh đèn trong hành lang chiếu vào, cô gái dừng bước chân. Cô thấy đôi chân thon dài của người đàn ông, áo sơ mi trắng bị nhuốm máu, vết máu ở bụng và ngực vẫn đang loang rộng.
Cô tiện tay đóng cửa lại, dùng di động rọi đường đi vào.
Vinh Thiển mơ hồ tỉnh lại. Cô thấy một chùm tia sáng, nhưng hầu như không thấy được người đang đi tới.
Cô tưởng lại là tên đàn ông kia, sợ hãi lắc đầu: "Đừng tới đây. Đừng đụng vào tôi!"
Người kia đi tới trước giường, cố gắng giữ lấy điện thoại nằm trong lòng bàn tay. Tay cô ta nhấc một góc chăn lên, đắp qua đầu Vinh Thiển.
Tia sáng duy nhất biến mất gần như không còn. Vinh Thiển nắm chặt bàn tay muốn ngồi dậy nhưng sức lực của cô chỉ có thể giúp cô gắng gượng để không tới nỗi hôn mê hoàn toàn.
Cô gái kia lại dùng di động chiếu chiếu, nhìn thấy món đồ cạnh đó.
Cô ta hướng ánh mắt sang Vinh Thiển, cầm món đồ kia lên.
Vinh Thiển cảm giác được rất rõ mình bị đẩy ra. Cô xấu hổ và giận dữ, chân muốn đá nhưng lại bị đối phương ấn mạnh lại xuống.
Thứ kia vô cùng chân thật, lại làm bằng công nghệ cao, cũng không lạnh như băng.
Vinh Thiển cảm giác như bị xé rách. Cô há miệng, sự kiên cường chịu đựng lúc này bật ra thành tiếng thống khổ.
"Lệ Cảnh Trình..."
Cô kinh hãi gọi.
Đối phương vẫn không ngừng lại. Vinh Thiển cắn môi dưới, không lên tiếng nữa. Nước mắt chảy xuống. Lần này, cô lại phải chịu cái cảm giác rất rõ rệt và tàn nhẫn khi sự thuần khiết lại bị tước đoạt.
-----
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top