137 - Anh Ta Hôn Em, Tôi Cũng Hôn Em
Vinh Thiển kinh ngạc mở to hai mắt, cô thật không nghĩ tới Lăng Giác sẽ có hành động này.
Khóe mắt liếc nhìn thân ảnh đứng sau cửa sổ thủy tinh, Vinh Thiển trân trân nhìn, Lệ Cảnh Trình đứng ở đó không nhúc nhích, hai tay chậm rãi giơ lên nắm chặt ngực trái, anh không chỉ thưởng thức một bức tranh đẹp đẽ, mà là đang thử thách xem trái tim mình mạnh như thế nào..
Lăng Giác sầm mặt, nhưng vẫn tiếp tục giả vờ cùng cô hôn môi.
"Tôi biết trong lòng em rất tức giận, nhưng em hãy suy nghĩ một chút, chồng em và con em vẫn còn ở bên trong, hôm nay là sinh nhật em, hai chúng ta đã công khai, ngày như thế này làm sao để em ở bên cạnh người khác chứ?"
Gương mặt Vinh Thiển bị anh giữ trọn trong lòng bàn tay, suy nghĩ bị lung lay, ngón cái Lăng Giác đặt sau tai cô.
"Bây giờ mọi cử động của em đều có thể bị người ngoài nhìn chằm chằm, em không sợ con gái em vừa bước ra khỏi cửa quán bar này đã gặp phải chuyện gì không may?"
"Anh đừng nói bậy!!!"
"Em hãy suy nghĩ lại đi, Tống Thanh Giác chết như thế nào?"
Vinh Thiển thôi không giãy giụa nữa, mắt ngơ ngẩn nhìn chằm chằm Lăng Giác, cô không nhân ra bất kì gợn sóng nào từ đáy mắt anh, khóe môi Vinh Thiển run run, đúng vậy, cô làm sao không thể khống chế chính mình như vậy?
"Nghĩ kỹ chưa?"
Cô gật gật đầu.
Lăng Giác nhìn gương mặt này, cô còn trẻ hơn so với Tống Thanh Giác, lại bị cuốn vào trung tâm của vòng xoáy này, lâm vào thế bị động thình lình chứng kiến tận mắt tai nạn và gặp hiểm nguy, đôi mắt người đàn ông dịu lại: "Xin lỗi."
Vinh Thiển nắm cổ tay của anh: "Chuyện đã xảy ra, nói xin lỗi còn có ích gì?"
"Ngoan đi, sau này tôi sẽ hết mực thương yêu em."
Lời nói này nghe sao mà sến súa quá!!
Vinh Thiển kéo tay anh xuống, Lăng Giác thuận thế ôm cô: "Tìm một chỗ, tôi cùng em qua hết sinh nhật này."
"Về nhà đi."
Không còn hào hứng nữa, Vinh Thiển cũng không còn hơi sức đâu mà đi theo Lăng Giác.
Lệ Cảnh Trình nhìn Lăng Giác ôm lấy Vinh Thiển, anh vô thức quay đầu lại, Gạo Nếp đang ăn bánh ngọt, dùng sức nuốt hết bánh trên cái muỗng vào miệng, trên mặt dính một chút bơ sữa, cô bé lau lau măt, bất ngờ ngẩng đầu nhìn anh.
Gạo Nếp cười cười, ngây thơ như cún con đang yêu, giống như chỉ chú tâm vào đồ ăn ngon trước mắt.
Lệ Cảnh Trình không khỏi cảm thấy khó chịu, anh miễn cưỡng cười lại cùng con gái, ánh mắt nhìn lại, chỉ còn nhìn thấy bóng lưng của hai người kia.
Vinh Thiển muốn quay đầu lại, Lăng Giác chú ý tới hành động này của cô: "Đừng quay đầu lại, em hãy bỏ lại hết gia đình mình đi."
Cô trừng mắt, Lăng Giác thuận thế cầm tay cô: "Diễn tốt một chút, em không hiểu chuyên ngiệp là thế nào sao?"
Vinh Thiển theo Lăng Giác đi về phía trước, nhưng mỗi một bước đều thấy lòng bàn chân như giẫm lên lưỡi dao nhọn, vô cùng khó khăn đau đớn.
Cô biết, Lệ Cảnh Trình hoàn toàn nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi.
Hơn nữa đứng ở góc độ của anh, cũng sẽ không phát hiện Lăng Giác mờ ám.
Lệ Cảnh Trình nhìn hai người bọn họ lên xe, lại là Lăng Giác lái xe, chiếc BMW màu trắng dần dần biến mất trong tầm mắt của anh, nhưng hình ảnh ban nãy đã động lại sau trong lòng, kéo dài mãi không thể tan biến.
"Ba ba." Gạo Nếp chẳng biết lúc nào đi tới bên cạnh anh, cô bé kéo kéo áo sơ mi Lệ Cảnh Trình: "Cô đã về nhà sao ạ?"
"Đúng vậy."
"Chú kia là ai ạ?"
Đôi mắt Lệ Cảnh Trình chợt buồn bã, anh không muốn con gái nhìn thấy hình ảnh ban nãy của hai người kia, anh khom lưng ôm lấy Gạo Nếp: "Là nhân viên giao hàng thôi, chú ấy mang bánh ngọt tới giao cho cô đó con."
"Dạ." Cô bé dù gì vẫn còn nhỏ, nói vài ba câu là có thể cho qua chuyện.
"Ăn xong chưa?"
"Ăn ngon ăn no rồi ba ba."
Lệ Cảnh Trình trở lại bàn, lấy mấy món đồ: "Vậy chúng ta về nhà."
Nhân viên phục vụ đứng cách đó không xa bước qua, Lệ Cảnh Trình nhìn thấy trên bàn Lăng Giác đầy hoa tươi và bánh ngọt: "Đem ném hết đi."
"Vâng."
—-
Về đến nhà, Tụng Tụng nhào tới gọi mẹ, mấy ngày nay ở chung, cậu bé cũng đã kêu Lăng Giác là ba ba.
Người làm đã chuẩn bị sẵn bữa tối, bà bưng canh từ phòng bếp đi ra: "Cô Vinh, nghe nói hôm nay là sinh nhật của cô, những món này đều là ngài Lăng đặc biệt dặn tôi chuẩn bị."
Vinh Thiển đưa mắt nhìn Lăng Giác, người đàn ông đi qua, lấy trong tủ lạnh ra cái bánh ngọt: "Chúc em sinh nhật vui vẻ."
Cảm xúc không vui ban nãy đã từ từ không còn, Vinh Thiển kéo ghế ra ngồi trước bàn ăn: "Dì cũng ngồi cùng nhau ăn đi."
Cô ôm lấy Tụng Tụng, Lăng Giác cởi áo khoác, ngồi vào bên cạnh Vinh Thiển.
"Năm rồi em trải qua sinh nhật thế nào?"
Vinh Thiển im lặng, những năm trước đây đều ở cùng Hoắc Thiếu Huyền, sau đó thì có Lệ Cảnh Trình bên cạnh, đều do một tay anh sắp xếp.
...
Ăn xong cơm chiều, Lăng Giác lấy quà tặng ra đưa cho cô, Vinh Thiển mở ra, phát hiện là một chiếc vòng đá vô cùng tinh xảo.
Lăng Giác giúp cô đeo lên tay.
"Cảm ơn anh."
Chơi cùng Tụng Tụng một lúc lâu, Vinh Thiển trở lại phòng mình, vô cùng mệt mỏi đi về phía giường lớn, đem túi xách ném lên phía trước, thả người nằm giữa giường lớn không muốn động đậy.
Lệ Cảnh Trình chọn cho cô quà tặng vô cùng đắt giá, giấy gói cũng không được gói kĩ, giờ đây, hộp trang sức bên trong rớt ra ngoài, chạm vào ngón tay cô.
Vinh Thiển quay sang nhìn, tay cầm hộp trang sức lên, ngồi dậy, đem hộp mở ra, thì ra bên trong là dây chuyền bạch kim.
Sợi dây hơi mảnh so với cổ cô, mặt trên như khảm từng lớp hoa văn xếp lên nhau, hình thức mới lạ đặc biệt, vừa nhìn liền biết vô cùng giá trị.
Vinh Thiển không khỏi mỉm cười, lần đầu tiên nhìn thấy đã cưc kì thích, thực chất sợi dây này chỉ tùy tiện mua trong cửa hàng trang sức, nói gì mà do một nhà thiết kế nổi tiếng làm, tất cả đều là lừa gạt Chu Đình Đình.
Vinh Thiển cầm vòng cổ lên, cô đi tới toilet, đứng đối diện gương. Trước tiên gỡ cái vòng trên cổ mình xuống, sau đó lấy vòng cổ trên tay cẩn thận đeo lên.
Độ rộng như vậy, vừa lúc có thể che khuất vết sẹo nơi cần cổ, hơn nữa còn tinh tế hơn so với vòng chiếc cổ cũ.
Phụ nữ trời sinh đều yêu cái đẹp, Vinh Thiển cũng không ngoại lệ, cô yêu thích không nỡ tháo vòng cổ xuống, đầu ngón tay mân mê chiếc vòng, khóe miệng khẽ nhếch lên, như những buồn phiền vừa rồi chợt tan biến vậy.
—-
Ngày hôm sau.
Vinh Thiển ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy Lăng Giác ngồi ở trước bàn ăn, cô đến gần kéo ghế ngồi đối diện.
Lăng Giác ngẩng đầu, đúng lúc có thể nhìn rõ sợi dây chuyền trên cổ Vinh Thiển: "Ai tặng vậy?"
"Có đẹp không?"
"Thiết kế mới nhất của Cartier Royal, đương nhiên rất đẹp, nhưng không phải nó chỉ chuẩn bị ra mắt thị trường sao?"
Vinh Thiển ngồi vào bên cạnh anh, cầm chiếc đũa lên: "Sao cái gì anh cũng biết vậy."
Bảo mẫu mang theo Tụng Tụng xuống lầu, Lăng Giác đi đến ôm thắt lưng Vinh Thiển, gương mặt vô cùng nghiêm túc: "Vinh Thiển, tôi nghĩ tôi phải rời thành phố Nam Thịnh một chuyến."
"Vì sao?"
"Tôi muốn đi tìm khối ngọc bích kia."
"Ngọc bích không ở trên người của anh sao?"
"Trước đó gặp chuyện không may nên tôi đã giao lại nó cho một người bạn giữ, bên trong có những số liệu rất quan trọng, chờ sau khi mang về, cũng chính là lúc cuộc sống gian nan của em chấm dứt."
Ánh mắt Vinh Thiển lóe lên, cô cắn chiếc đũa: "Vậy sao anh lại bỏ mặc những người đó mà trở lại đây?"
Ngón tay Lăng Giác gõ nhẹ trên bàn: "Tôi cần em giúp."
"Tôi?" Vinh Thiển chỉ chỉ chính mình: "Ngoài việc yểm trợ cho anh, tôi còn có thể làm được gì?"
Lăng Giác uống chút cháo, khóe môi cười khẽ: "Có thể yểm trợ là đủ rồi."
"Bên trong khối ngọc bích đó, rốt cuộc cất giấu cái gì?"
"Cất giấu một báu vật."
"Anh nói một cách nghiêm túc xem!"
Lăng Giác hơi nhếch môi: "Em tin tôi chứ?"
"Tôi chỉ tin vào trực giác."
Ánh mắt Lăng Giác nhìn về nơi nào đó, hình như là xuất thần, chỉ là một lát sau đã khôi phục bình thường.
"Em đã tin cô ấy, vậy em cũng nên tin tưởng ở tôi."
Giờ đây, vẻ mặt của cả hai đều không khác gì nhau, người đàn ông ngồi lên xe, nhìn Vinh Thiển: "Ở đây em thân thuộc hơn tôi, đâu là nơi có lượng giao dịch cao nhất?"
"Uy Lệ."
"Ở đâu?"
Vinh Thiển ngồi ở vị trí phó lái hướng dẫn vị trí, Lăng Giác nhìn người bên cạnh mình: "Tốt lắm, ngồi vững vào."
"Chờ một chút." Vinh Thiển hai tay nắm chặt dây an toàn: "Hay là đi nơi khác đi."
"Vì sao?"
Uy Lệ là danh nghĩa sản nghiệp của Lệ Cảnh Trình, là trung tâm tiêu thụ sản phẩm điện tử lớn nhất cả thành phố Nam Thịnh, vừa rồi Vinh Thiển chỉ là chợt thốt ra, lỡ như để những người kia tìm tới đó thì làm thế nào.
"Không nên không nên, chúng ta đến Vạn Đạt đi."
Lăng Giác nhìn đồng hồ xem xét: "Hãy cứ đến Uy Lệ đi, yên tâm, khối ngọc bích không xuất hiện trước đâu, hai chúng ta vẫn ở trong trạng thái an toàn."
"Nhưng lại mang nguy hiểm đến cho người khác thì làm sao?"
"Haizzz, sao em lại khẩn trương như vậy?"
Vinh Thiển nhẹ nuốt nước bọt: "Ai khẩn trương."
"Còn nói không có, đôi mắt em đã ươn ướt rồi kìa."
Lăng Giác khởi động xe: "Tôi biết, Uy Lệ là tài sản của chồng em. Đúng không?"
Vinh Thiển vô thức hưởng ứng cách gọi đó: "Đúng, Uy Lệ là của anh ta, nhưng tôi không khẩn trương."
Lăng Giác cong khóe miệng cười, đôi mắt qua kính chiếu hậu nhìn Vinh Thiển: "Chỗ có nhiều người ở, mới có khả năng an toàn cao, đừng sợ, không có việc gì."
Xe chạy ra khỏi tiểu khu, một đường trót lọt, Lăng Giác nhìn phía sau, đã có người theo dõi.
Anh nhắc nhở Vinh Thiển ngồi vững, chiếc xe BMW trắng bỗng nhiên tăng tốc, tiểu khu bên cạnh trừ công viên còn có một đường đi kiểu cũ, Lăng Giác lái xe vào bên trong đó tránh, mấy lần suýt chạy va vào tường, nhưng anh luôn có bản lĩnh xoay xở.
Vinh Thiển nắm chặt tay: "Đôi lúc tôi nghi ngờ anh có phải cảnh sát hay không, năng lực phản ứng trinh sát sao lại tốt như vậy."
"Nếu tôi không có bản lĩnh này, chắc chắn sẽ bị kẻ khác giết hại tới một trăm lần rồi."
Xe lao ra đường đi, tiếp đó, một con đường nhựa tiếp nối, tay lái của Lăng Giác giống như hệ thống điều khiển từ xa, chính xác tới từng chi tiết.
Vinh Thiển nhìn về phía sau, cười cười: "Bị bỏ lại rồi."
"Không hẳn, tôi cũng làm bộ một chút, đám người kia đúng là chó săn, mục tiêu lớn như chúng ta, còn mang theo con chồng trước như em..."
Vinh Thiển trừng anh: "Biết con chồng trước có ý gì sao?"
Lăng Giác cười cười: "Cách đây không xa chính là Uy Lệ, chuẩn bị sẵn sàng."
Xe chạy đến cửa Uy Lệ, Vinh Thiển xuống xe, lại bị một màn trước mặt làm hết hồn
Ngoài cửa một hàng người dài, đủ hơn một nghìn người, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Đôi mắt hoa đào của Lăng Giác híp lại, khóe miệng cười: "Trường hợp như vậy tôi thích."
Vinh Thiển ngẩng đầu nhìn lên màn hình lớn, này mới phát hiện có một poster cực lớn, ra hôm nay là ngày ra mắt mẫu điện thoại mới của Uy Lệ, điện thoại này không chỉ có vẻ ngoài đẹp mắt, còn bao gồm nhiều chức năng thông dụng, sáng hôm nay đúng 9 giờ, mỗi điểm tiêu thụ dưới danh Uy Lệ đã chào hàng ra thị trường, không chỉ mỗi chỗ này, trên toàn quốc mỗi một địa điểm bán đều đông người xếp hàng chờ mua như vậy.
Lăng Giác cầm theo túi đồ đi nhanh vào trong, Vinh Thiển cùng theo sau đó.
Nhân viên cửa hàng ngăn họ lại: "Xin lỗi, hôm nay chúng tôi chỉ bán đúng 1000 máy, hiện giờ đã đủ người rồi."
"Chúng tôi không phải đến mua máy."
"Thật thất lễ, mời hai vị vào."
Đây là khu trung tâm của Uy Lệ, tổng cộng trên dưới tám tầng, tất cả chỉ kinh doanh sản phẩm của công ty.
Tám tầng này, chỉ có lầu bốn đã phát triển thành khu ăn uống đồ Nhật, thích hợp cho khách hàng đi lại nghỉ ngơi thoải mái mua sắm.
Lăng Giác đi thẳng tới lầu bốn, hai người mới vừa lên đi, chuẩn bị bước vào một cửa hàng bán quần áo, thì có hai người đàn ông vạm vỡ cao lớn đi qua: "Ngài Lăng, hóa ra ngài ở đây, ngài Doãn muốn gặp anh."
Lăng Giác vẫn điềm nhiên không hề tỏ ra giật mình và hoang mang, anh kéo tay Vinh Thiển đi về phía trước.
Phía cửa sổ lớn sát đất bày ra những bàn cà phê nhỏ, có thể nhìn rõ toàn bộ cảnh sắc bên ngoài.
Vinh Thiển vô cùng yêu thích, cô nhìn thấy một người đàn ông ngồi đó, chính là người tìm tới trong lần đấu giá trước.
Lăng Giác khóe miệng khẽ cười: "Doãn Thâm Nam, hai năm không gặp, vẫn khỏe chứ?"
Ánh mắt đối phương nhìn anh từ trên xuống dưới, buông hai chân đang bắt chéo xuống, đứng dậy vỗ vai Lăng Giác: "Trở về cũng không đi tìm tôi, không tốt gì cả?"
"Anh cũng không phải không biết tung tích của tôi, đâu cần phải làm phiền nhiều người như vậy."
Lăng Giác kéo Vinh Thiển ngồi xuống
"Đây là em dâu sao?"
Vinh Thiển nghe vậy, tự nhiên lại thấy khó chịu vô cùng.
Cô ngồi bên cạnh cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.
"Lăng Giác, tôi không muốn vòng vo nữa, khối ngọc bích kia đâu?"
"Khối ngọc bích nào?"
"Cậu không tới đây, bên Thái Lan đã phát lệnh truy sát, tự mình cất giữ khối ngọc bích đó có lợi gì cho cậu?"
Vinh Thiển khóe miệng khẽ run, lệnh truy sát được ban ra, vậy khối ngọc đó cất giấu bí mật gì!!
"Anh có nhìn thấy khối ngọc bích trên tay tôi không?"
"Nữ cảnh sát lúc trước mang khối ngọc bích đi, chính là người phụ nữ bên cạnh cậu..."
Lăng Giác cười lạnh cắt ngang lời hắn ta: "Cô ấy đã chết, anh tự đi mà hỏi đi."
"Đúng vậy."
Bàn tay Doãn Thâm Nam mang găng tay đan vào nhau: "Nghe nói, bị chết còn rất thảm, mồm mép rất cứng cỏi, có động thủ thế nào cũng không moi được tin tức khối ngọc từ cô ta."
Vinh Thiển nghe thấy những câu này, trái tim đập loạn, cô liếc sang Lăng Giác bên cạnh, khóe mắt anh khẽ cử động, nhưng sắc mặt cũng không thay đổi, hoặc là thực sự không quan tâm, hoặc là tâm lý đã có sự chuẩn bị để chịu đựng chuyện này.
Hai người còn đang nói chuyện, Vinh Thiển nghĩ đến Tống Thanh Giác, không khỏi khó chịu, cô quay đầu ra ngoài, chợt thấy vài bóng người xuất hiện ở trước mắt.
Cô kinh ngạc mở to hai mắt, ở đây là lầu bốn! Ánh mắt cô chạm đến đều là ngoài cửa sổ, cô nhìn kỹ mới phát hiện ngay bên ngoài là thang máy chuyên dụng nội bộ.
Ánh mắt Lệ Cảnh Trình chăm chú về phía trước, bóng dáng Vinh Thiển đột nhiên lọt vào tầm mắt của anh, có vẻ như anh cũng giật mình.
Ánh mắt hai người đối diện nhau, thang máy đang hướng thẳng lên lầu tám.
Lăng Giác khăng khăng nói anh không cầm khối ngọc bích, Vinh Thiển nghe hai người nói chuyện, cô cầm cốc cà phê lên uống, nghĩ lại cảm thấy sợ, sẽ không bị đầu độc chứ?
Cô ngẩng mắt lên, thấy một nhóm người đang đi tới.
Dẫn đầu là Lệ Cảnh Trình mặc bộ tây trang thẳng thớm, áo khoác ngoài đã được cởi, âu phục màu đen làm bật lên vóc người rất được. Người đàn ông này chính là như thế, đi đến đâu cũng đều thu hút mọi ánh mắt.
Lệ Cảnh Trình nói vài câu với mấy người phía sau. Mẫu điện thoại mới được bán ra, hôm nay anh muốn đích thân đi xem.
Người đàn ông biết cô đang ở tại đây, nhưng ánh mắt vẫn không liếc nhìn qua bên này.
Vinh Thiển cũng kịp lúc mà thu hồi tầm mắt.
Doãn Thâm Nam thấy Lăng Giác không có ý đưa ngọc bích ra: "Nếu là cậu, sau khi đã tìm được đường sống giữa chỗ chết, tôi sẽ quý trọng tính mạng của mình lắm lắm, hà tất liên lụy tới vợ con mình."
"Mạng của tôi đương nhiên tôi sẽ quý trọng. Nếu không còn chuyện gì, tôi phải đưa vợ đi dạo."
Lăng Giác đứng dậy trước tiên, đưa một bàn tay về phía Vinh Thiển, cô chầm chậm đặt tay vào lòng bàn tay anh ta.
Người đàn ông nắm chặt tay lại rồi dẫn cô đi.
Hai người đi vào cửa hàng quần áo bên cạnh. Vinh Thiển cầm mấy bộ quần áo đi vào phòng thử, nhưng cô không mua.
Lăng Giác lại dẫn cô vào tiệm kế bên. Vinh Thiển và Lăng Giác mỗi người lựa một cái mũ, còn mua không ít món trang sức nhỏ rồi mới đi ra.
Nhưng hai người có vẻ chưa có ý định về, Vinh Thiển kéo Lăng Giác vào một cửa hàng bán đồ lót.
Có lẽ là vì đám đông đang mua điện thoại di động ở bên dưới; Vinh Thiển canh thời gian, thấy một số đông người tràn vào cửa hàng áo lót. Nam có, nữ có, lựa đồ không e dè, toàn bộ nhân viên cửa hàng đều phải đi ra giúp tư vấn.
Vinh Thiển cũng thấy không có ý gì tốt đẹp ở đây: "Sao vào đây?"
"Thừa nước đục thả câu thôi."
Lăng Giác thuận tay chọn hai bộ đưa cho Vinh Thiển: "Đi thử đi."
"Tôi không muốn."
"Đi mau lên!" Lăng Giác giật cửa phòng thử quần áo ra, đẩy cô vào.
Vinh Thiển ở bên trong đợi một lúc, cô không thử đấy! Lúc đi ra, bên ngoài đang xếp hàng rồng rắn, cô thấy Lăng Giác đang đứng trước một quầy tình tiền, quay lưng về phía cô.
Vinh Thiển đi tới: "Đi thôi!"
Người đàn ông đội mũ, nhìn cô; Vinh Thiển vội giấu nhanh sự giật mình của mình.
Cô cũng đội mũ mình đã mua, theo người đàn ông đi ra ngoài.
Vừa đi ra mấy bước, bỗng nhiên nghe thấy phía sau có tiếng gọi to: "Đứng lại!"
Vinh Thiển quay đầu lại, thấy mấy người bảo vệ bước nhanh đuổi theo bọn họ, hai người một tay giữ vai người đàn ông. Hai tay anh ta cũng bị bọn họ khống chế, một bảo vệ ấn đầu anh ta xuống.
Vinh Thiển nhìn cảnh này, nói: "Các người làm gì vậy?"
"Hắn trộm đồ trong trung tâm thương mại, bây giờ chúng tôi phải dẫn hắn đi tra xét." Bảo vệ chỉ bỏ lại một câu đơn giản xong định bắt người đàn ông đi.
Đúng là điên thật, sao lại xảy ra chuyện thế này vậy?
Vinh Thiển không kịp làm gì khác, đành phải chạy theo.
Hai gã bảo vệ dẫn người đàn ông đi phía trước, đầu anh ta vẫn bị đè không ngẩng lên được. Bọn họ đi vào thang máy, đi thẳng lên lầu tám.
Đi tới tầng chót, đám người đi vào phòng làm việc. Vinh Thiển thấy bên trong có không ít người, Lệ Cảnh Trình đang ngồi trên sô pha. Bảo vệ dẫn người tới trước mặt anh: "Ông chủ, chính là hắn!"
Vinh Thiển nhìn bốn phía xung quanh, ánh mắt mọi người đều quy tụ trên người bọn cô, như thể bọn cô thật sự ăn trộm đồ.
Lệ Cảnh Trình phất tay, ra hiệu những người khác đi ra ngoài trước.
Đợi cửa phòng làm việc đóng lại, anh bấy giờ mới đứng dậy, tháo mũ người đàn ông xuống. Người ấy mặc đồ giống Lăng Giác, nhưng là một gương mặt khác.
Lệ Cảnh Trình cười khẽ: "Kế điệu hổ ly sơn khá lắm."
Vinh Thiển cố trấn định mình, cô đi lên phía trước: "Anh nói anh ta trộm đồ, vậy anh ta trộm gì?"
"Trộm người. Trộm vợ của tôi."
"Không nói lý cho được."
"Được lắm! Vậy bây giờ ném hắn ra ngoài, lột quần áo trên người xuống, vứt mũ luôn."
"Anh..." Vinh Thiển không thể nhịn được nữa: "Lệ Cảnh Trình, rốt cuộc anh định làm gì?"
Người đàn ông vung tay xuống, ý bảo bọn họ đưa người ra ngoài.
Bên trong phòng làm việc rộng lớn chỉ còn lại hai người bọn họ. Vinh Thiển đi lên phía trước. Ánh mắt Lệ Cảnh Trình ánh mắt hạ xuống, vòng cổ của cô bị áo sơ mi che khuất. Ngón tay Vinh Thiển ngón tay phủ lên cổ, ngón trỏ hình như có kéo cổ áo xuống một chút. Động tác này làm Lệ Cảnh Trình có thấy cảnh tượng nơi cổ cô.
Cô có mang dây chuyền anh đưa.
Đây là ngoài dự liệu của Lệ Cảnh Trình.
Vinh Thiển hơi cắn cánh môi dưới, ngẩng mắt nhìn anh. Cô cảm thấy trên mặt nóng nóng, cố gắng giả vờ như không có chuyện gì.
Vinh Thiển cũng không nói được tại sao mình lại làm như vậy, chẳng lẽ trong tiềm thức, cô muốn cho Lệ Cảnh Trình thấy cô có đeo dây chuyền anh tặng?
Nét mặt Lệ Cảnh Trình rõ ràng hơi biến đổi, thốt lên: "Thích không?"
Vinh Thiển gật gật đầu: "Thích."
"Lăng Giác đâu?"
Với câu hỏi bất ngờ của anh, Vinh Thiển không kịp phản ứng. Cô lắc lắc đầu: "Lúc từ trong tiệm ra tôi đã không thấy anh ta rồi."
Đôi chân thon dài của Lệ Cảnh Trình để lên bàn làm việc: "Hai người đang diễn cặp sao?"
Vinh Thiển không phủ nhận, cô cảm thấy có một số việc Lệ Cảnh Trình biết cũng chẳng sao, hiện tại Lăng Giác đã tỉnh, Vinh Thiển cũng không cần phải lo lắng như trước.
Người đàn ông quan sát khuôn mặt nhỏ của cô, nhớ tới nụ hôn đêm sinh nhật cô, lồng ngực anh lại cứng đờ.
Lệ Cảnh Trình chợt đưa tay phải ra nắm lấy cằm Vinh Thiển. Anh kéo cô lại gần, hai ngón tay bấm chặt gương mặt cô, cô lập tức không thể động đậy.
Vinh Thiển buộc phải ngẩng mặt lên. Lệ Cảnh Trình hừ lạnh: "Đêm đó hắn hôn em?"
Cô nhìn chằm chằm sắc mặt căng thẳng của người đàn ông, anh thật sự không thấy dễ chịu: "Không phải anh đã thấy sao?"
"Tôi muốn chính miệng em nói."
Vinh Thiển không muốn để lộ một sơ hở nào, nhưng nhìn vào đáy mắt Lệ Cảnh Trình, từ nơi đó cô dường như thấy được nỗi đau xót không che giấu được của anh. Vinh Thiển không kiềm chế được sự thương tiếc cho anh đang dâng lên trong lòng mình.
"Anh ta không có hôn tôi thật."
Đáp án này lại ngoài dự liệu của Lệ Cảnh Trình.
"Thật?"
"Ừm, anh ta hôn tay của anh ta."
Lời này vừa dứt, miệng Vinh Thiển lập tức bị che lại. Hai ngón tay Lệ Cảnh Trình vẫn giữ cằm cô. Đầu ngón tay anh chỉ dùng ít sức đã khiến cô há cái miệng nhỏ ra. Đầu lưỡi linh hoạt "công thành chiếm đất". Lệ Cảnh Trình ôm chặt cô. Đầu Vinh Thiển ngửa ra sau nhưng không trốn được nụ hôn mãnh liệt này.
Khó khăn lắm mới giãy ra được, Vinh Thiển vuốt đôi môi đã sưng đỏ, ánh mắt tựa như muốn ăn anh.
Lệ Cảnh Trình sờ sờ khóe miệng, có vẻ vẫn còn thèm thuồng: "Hắn hôn em, tôi cũng phải hôn."
Nói gì vậy!
Vinh Thiển lo lắng chuyện ở ngoài: "Tôi có thể đi chưa?"
"Gấp cái gì? Những kẻ đó chắc chắn đang phục ở bên ngoài chờ hai người ra, cho hắn ta tranh thủ chút thời gian không phải rất tốt sao."
Lệ Cảnh Trình hiển nhiên đã nhìn ra được nơi này đang có chuyện. Vinh Thiển nghĩ thầm thấy cũng đúng nên bình tâm lại, ngồi xuống ghế sa lon bên cạnh.
Người đàn ông vòng qua bàn làm việc, ngồi xuống chiếc ghế da. Mẫu điện thoại mới được đưa ra thị trường, một đống chuyện quan trọng mắt nhìn không xuể. Anh tập trung xem giấy tờ trong tay. Vinh Thiển nghĩ Lăng Giác có cắt đuôi đám người kia được chưa, có an toàn không?
Lệ Cảnh Trình ngẩng đầu quan sát một bên khuôn mặt Vinh Thiển. Hôm nay cô không cột tóc, mái tóc bóng mượt chảy xuống trên bờ vai. Người đàn ông lấy lại tinh thần, không ngờ Vinh Thiển lại ngồi ở đây, anh lại có thể an tâm, thoải mái làm việc.
Ước chừng hơn nửa giờ đã qua, Vinh Thiển mới đứng dậy, lần này Lệ Cảnh Trình không ngăn cô nữa.
Vinh Thiển và người đàn ông kia đi xuống tầng dưới cùng. Vừa đi ra bỗng có mấy người đi tới, khi đã nhìn thấy rõ mặt người đàn ông, bọn chúng kinh hãi, xoay người đi nhanh khỏi đó, chắc chắn là đuổi theo Lăng Giác.
Hai ngày sau, Vinh Thiển nơm nớp lo sợ, không dám mang Tụng Tụng ra cửa.
Khi Lăng Giác trở về là lúc hừng đông. Vinh Thiển nghe thấy tiếng đập cửa, cũng đã hai, ba giờ.
Cô vẫn còn buồn ngủ, đi ra mở cửa: "Anh về rồi!"
Lăng Giác kéo tay cô vào phòng khách, Vinh Thiển thấy vẻ mặt anh ta nghiêm túc, tim cô rơi lộp bộp: "Sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì?"
"Ngọc bích lấy được rồi."
"Đó là chuyện tốt mà."
"Nhưng thông tin bên trong lại không cách nào giải được."
Mấy thứ này Vinh Thiển căn bản không hiểu.
Lăng Giác nhìn cô: "Bảng giải mã trong đó rất phức tạp, trong phạm vi toàn thế giới cũng không có cách giải."
Vinh Thiển nghe xong nghĩ thầm: "Thế này không phải là xong đời rồi sao."
"Vậy phải làm sao bây giờ?"
"Tôi đã cho người điều tra. Năm ngoái Uy Lệ đã tốn một tỷ đô để nhập một bảng giải mã hiện đại nhất, nghe nói là có tính chuẩn xác cao nhất và đầy đủ nhất. Hơn nữa đội ngũ bên họ..."
"Anh có ý gì?"
"Chỉ còn cách tìm Lệ Cảnh Trình."
——-
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top