76. Tôi thích thắt lưng của anh

Lim YongWi vẫn lải nhải ở đầu kia, "Người IQ cao thường EQ thấp, câu này đúng là miêu tả cháu đấy."

Kim Taehyung: "... Chú Lim à, cháu chỉ chưa nói rõ với cậu ấy thôi mà."

"Gì cơ?" Lim YongWi kinh ngạc, "Vẫn chưa tỏ tình à?"

Kim Taehyung day thái dương đã âm ỉ đau, "Chưa nói rõ ạ."

"Có gì khác nhau đâu? Chẳng phải đều là yêu thầm sao? Taehyung à, không phải chú nói cháu đâu, thời đại nào rồi còn chơi cái trò... đám thanh niên các cháu vẫn gọi là gì nhỉ, mập mờ à, đúng rồi, còn chơi trò mập mờ nữa, cẩn thận vịt luộc còn mọc cánh bay, miếng đến miệng lại rơi mất đấy."

Nghe từ mập mờ của ông Lim YongWi, Kim Taehyung dở khóc dở cười, "Chú đừng nói cháu thế chứ, cậu nhóc nhà cháu đâu phải vịt cũng không phải miếng, quá lắm chỉ là một con ếch xanh đáng yêu thôi, còn cháu đang định nước ấm hầm ếch."

Lim YongWi ồ lên, "Xem ra lần này cháu nghiêm túc thật rồi, từ nhỏ tới lớn, hễ muốn cái gì là cháu nói thẳng ra ngay, lần đầu tiên thấy cháu rụt rè thế đấy."

Kim Taehyung chỉ cười không đáp.

Không phải lần này nghiêm túc, mà là xưa nay vẫn nghiêm túc.

Lim YongWi: "Được rồi, lát nữa chú còn có cuộc họp, không nói chuyện với cháu nữa, chiều nay dắt luôn chàng ếch của cháu đến nhé, để chú xem mặt."

"Chú Lim à, người ta là cậu nhóc hay xấu hổ, chú đừng nói..."

Chẳng đợi Kim Taehyung nói hết câu, ông Lim YongWi đã cười, "Yên tâm, không làm cậu nhóc của cháu sợ chạy mất đâu, cháu liệu thân cháu ấy, nhớ đậy nắp nồi cho kỹ, đừng để nước chưa kịp ấm để hầm ếch thì ếch đã nhảy đi mất."

Nghe Lim YongWi miêu tả, Kim Taehyung phá lên cười, sau khi chào ông Lim rồi cúp máy, anh lại lướt ngón tay tìm "chàng ếch".

...

Jeon JungKook mở mắt ra cầm lấy di động, liền thấy ngay tin nhắn KaKao của Kim Taehyung.

Thầy Kim: "Chiều nay dẫn em tới chỗ này."

Tin nhắn gửi từ một giờ trước.

Jeon JungKook bực bội gõ một dấu hỏi chấm rồi lại bổ sung thêm mấy chữ, gửi đi.

Jeon JungKook: "Đi đâu?"

Thầy Kim: "Đến nơi khắc biết."

Làm gì mà bí mật thế...

Jeon JungKook bĩu môi, dùng ý nghĩ trả lời Kim Taehyung một tiếng "ờ" rồi buông di động xuống đi rửa mặt.

Xong xuôi trở ra, cầm di động lên, cậu thấy Kim Taehyung lại gửi tới một tin nhắn.

Thầy Kim: "Ở nhà đợi tôi nhé?"

Jeon JungKook không phải nhân viên chính thức của cao ốc Daegu, thường ngày tới cao ốc Daegu cũng chẳng có giờ giấc cố định, cậu nghĩ chiều phải đi chỗ khác nên sáng cũng chẳng định ra ngoài, bèn đáp lại bằng biểu tượng "được".

Thầy Kim: "Chắc khoảng một giờ tôi đến."

Jeon JungKook gửi lại biểu tượng "được" lần nữa.

Thầy Kim chôm luôn biểu tượng cảm xúc của cậu, gửi lại cho cậu.

Nói là một giờ đến nhưng mười hai giờ năm mươi, Jeon JungKok đã nhận được tin nhắn của Kim Taehyung.

Trước mười hai giờ, Jeon JungKook đã sửa soạn xong xuôi, chuẩn bị ra ngoài bất cứ lúc nào, sau khi thay giày, cậu còn cố ý nấn ná trong nhà chừng ba mươi giây mới xách chiếc túi to đã để sẵn trên tủ giày ở lối ra, bước ra cửa.

Thấy cậu ra, Kim Taehyung giơ tay ấn mở khóa cửa xe, đợi cậu ngồi vào xe mới bỏ di động xuống, nổ máy.

Jeon JungKook cứ lờ mờ cảm thấy có gì đó không đúng, mãi tới khi xe chạy ra khỏi cửa khu nhà, cậu mới nhìn thấy di động của Kim Taehyung

"..."

Tên chó chết này hôm qua bị cậu chửi cho một trận té tát, lập tức đặt mua ngay một chiếc di động tím, cậu cứ tưởng anh ta chỉ làm vậy, lát sau sẽ hủy đơn, không ngờ... hôm nay lại đổi di động thật.

Chừng mười phút sau, Jeon JungKook lại liếc nhìn chiếc di động giống hệt của mình kia.

Chẳng hiểu sao, trong đầu cậu lại hiện lên hai chữ "đồ đôi", vành tai bất giác nóng bừng, bèn ngoảnh nhìn ra ngoài cửa sổ, không nhìn anh nữa.

Không phải Jeon JungKook không tò mò muốn biết Kim Taehyung đưa mình đi đâu, khi tới nơi, trông thấy bệnh viện lớn Seoul, cậu còn thoáng ngỡ ngàng.

Kim Taehyung không hề để ý đến thái độ ngạc nhiên của cậu, sau khi đỗ xe chỉ buông một câu "đến rồi" rồi xuống xe trước.

Jeon JungKook cũng không hỏi thêm, sau khi xuống xe, cậu theo Kim Taehyung đi thẳng vào tòa nhà của viện nghiên cứu.

Từ thang máy đi ra, Kim Taehyung dẫn Jeon JungKook đi thẳng đến cuối hành lang, gõ cửa, nghe bên trong nói vọng ra "mời vào", Kim Taehyung bèn xoay tay nắm cửa, dắt cậu vào.

Đó là một văn phòng, có mấy người đợi sẵn bên trong, chẳng biết đang túm tụm nói chuyện gì.

Kim Taehyung và Jeon JungKook đến, làm ngắt quãng cuộc thảo luận của họ, người đàn ông đứng đầu chừng hơn năm mươi tuổi nhìn ra cửa hỏi, "Taehyung đến rồi à?"

Kim Taehyung khẽ gật đầu chào, "Tiến sĩ Lim."

Kim Taehyung dẫn theo người đến, còn là một cậu trai, cậu trai nọ lại đeo khẩu trang, khiến mọi người không ngừng đổ dồn mắt nhìn vào. Chẳng đợi được hỏi, Kim Taehyung đã tự động giải thích, "Đây là học trò tôi, đang bị cảm."

Mọi người ồ một tiếng, không hỏi thêm nữa.

Kim Taehyung tiện tay kéo ghế cho Jeon JungKook, đợi cậu ngồi xuống mới tiện thể ngồi xuống cạnh cậu, nói với Tiến sĩ Lim, "Tiến sĩ Lim, các chú tiếp tục đi."

Kim Taehyung và Jeon JungKook đến cũng không làm đứt mạch suy nghĩ của mọi người, chẳng mấy chốc bên trong văn phòng lại nghiêm túc thảo luận về ca bệnh.

"Tình hình đại khái của người bệnh là thế này, ngực có khối u đã thành ác tính, cần mổ gấp, nhưng vị trí khối u lại rất khó xử lý, nằm ngay gần động mạch chủ của tim, rất rất gần, gần như áp sát vào động mạch chủ..." Tiến sĩ Lim vừa nói vừa mở các tấm phim chụp lên cho mọi người xem, "Nếu làm phẫu thuật theo cách truyền thống thì quá mạo hiểm, kết quả nghiên cứu của bác sĩ chủ trị ở các bệnh viện lớn đều khuyên không nên mổ mà cứ điều trị bằng thuốc thôi, nhưng khối u đã lớn, cách tốt nhất là cắt bỏ, mới có thể trị được tận gốc, nên hi vọng duy nhất trước mắt là robot chữa bệnh..."

"Về robot chữa bệnh, mọi người đều biết rồi đấy, bác sĩ dù sao cũng là người, nếu ca phẫu thuật kéo dài nhiều giờ, động tác của bác sĩ sẽ chậm lại, sức lực không kham nổi, nhất là trong khi mổ, nếu bác sĩ run tay trong một ca phẫu thuật như hôm nay thì rất khó bảo đảm an toàn, song robot chữa bệnh vừa hay có thể bù đắp được những khuyết điểm trong quá trình mổ này, nâng cao tính chuẩn xác và ổn định của ca mổ..."

"Chúng tôi đã trao đổi với người bệnh suốt bốn mươi ngày, cuối cùng cũng quyết định sẽ mổ vào ba rưỡi chiều nay, cũng tức là một tiếng rưỡi nữa."

"Đây là lần đầu tiên từ sau khi nghiên cứu chế tạo ra, robot chữa bệnh được đưa vào thử nghiệm lâm sàng, nếu lần này thành công, sẽ trở thành một cột mốc quan trọng trong lịch sử y học."

Nghe đến đó, Jeon JungKook mới hiểu tại sao Kim Taehyung đưa mình tới đây.

Anh... muốn cậu tận mắt chứng kiến việc trị liệu bằng +AI.

Cuộc họp rất ngắn, chỉ chừng hơn mười phút, sau đó mọi người giải tán, đi chuẩn bị cho ca mổ sắp tới.

Jeon JungKook lặng lẽ đứng một bên, nhìn bọn họ tất bật chuẩn bị.

Tiến sĩ Lim phụ trách trao đổi với bệnh nhân và người nhà, ông nói năng nhẹ nhàng hóm hỉnh, rõ ràng đã xoa dịu nỗi lo của gia đình bệnh nhân.

Dù là bác sĩ phụ trách điều khiển robot chữa bệnh, đã thuộc nằm lòng quy trình hệ thống, nhưng vẫn cẩn thận khớp lại với Kim Taehyung một lượt.

Hai giờ rưỡi, dưới sự động viên của Tiến sĩ Lim, người bệnh bước vào phòng mổ, nằm xuống giường, bắt đầu được gây mê.

Cùng lúc ấy, bác sĩ Ha cũng bước vào phòng điều khiển, cách robot chữa bệnh một bức tường, khởi động hệ thống, bắt đầu chuẩn bị trước mổ.

Kim Taehyung và Jeon JungKook ở lại phòng làm việc của Tiến sĩ Lim, theo dõi cả quá trình mổ qua màn hình lớn.

Trong quá trình thuốc mê phát huy tác dụng trên người bệnh, bác sĩ cũng đã xác định vị trí đặt dao. Người bệnh vừa thiếp đi, bác sĩ Ha ngồi trước bàn điều khiển nhận được hiệu lệnh cũng lập tức ấn nút khởi động.

Robot chữa bệnh có sáu cánh tay máy, sau khi khởi động, tay thì phụ trách khử trùng, tay phụ trách mở cắt, tay thì phụ trách cầm máu. Trong sáu cánh tay máy, có một cái có kính 3d để phóng đại lên mười lần.

Jeon JungKook chăm chú xem quá trình mổ trên màn hình lớn, không hề rời mắt.

Cuộc phẫu thuật này không máu me be bét như phẫu thuật ngoại khoa, không mở lồng ngực, chỉ rạch mấy được nhỏ ở sườn để đưa cánh tay máy vào lồng ngực người bệnh, chụp lại rõ ràng hoàn chỉnh tình hình bên trong cơ thể.

Cánh tay máy phụ trách mổ gần như có thể so với cánh tay người, bất luận là xoay tròn hay gập khuỷu đều có thể thực hiện trong không gian nhỏ như lồng ngực.

Như Tiến sĩ Lim nói, khối u của người bệnh thực sự nằm sát gần động mạch chủ của tim, dưới ống kính 3d của robot chữa bệnh, có thể thấy giữa khối u và động mạch chủ chỉ cách nhau chừng 0.5cm.

Đây là sau khi phóng đại lên mười lần mới thấy được như vậy, nếu nhìn bằng mắt thường thì chẳng khác nào dính chùm vào nhau.

Dù bác sĩ khoa ngoại mở lồng ngực làm phẫu thuật, nhưng muốn cắt khối u này cũng là việc gần như không thể, chẳng trách tất cả bác sĩ khoa ngoại đều đề nghị không phẫu thuật.

Trên màn ảnh rộng hiện lên thông báo chuẩn bị cắt khối u, Jeon JungKook căng thẳng nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm lưỡi dao mổ trên cánh tay máy từng chút từng chút đến gần khối u, khi lưỡi dao mỏng sắp chạm đến động mạch chủ của tim, tim cậu cũng thót lại.

Sợ quá đi mất, sợ dao phẫu thuật rạch phải động mạch chủ.

Nếu rạch phải thì dù chúa sống lại cũng không cứu nổi người bệnh.

Jeon JungKook run rẩy cả người trước không khí căng thẳng ấy, cậu bất giác nín thở.

Thời gian như bị kéo dài ra, mỗi phút mỗi giây đều chậm lại.

Cậu căng thẳng đến nỗi không dám nhìn tiếp, nhưng không sao rời mắt được, cậu tận mắt nhìn thấy lưỡi dao lướt qua động mạch chủ của tim, vững vàng cắt bỏ khối u rồi lại lướt qua động mạch chủ của tim, rời khỏi khu vực nguy hiểm của người bệnh.

Cả quá trình chỉ mấy phút ngắn ngủi, vậy mà Jeon JungKook tưởng như dài cả thế kỷ.

Mãi tới khi cánh tay máy của robot bắt đầu khâu vết thương, Jeon JungKook mới từ từ định thần lại được.

Lòng bàn tay cậu đầm đìa mồ hôi, tim đập thình thịch, một lúc lâu sau mới quay sang nhìn Kim Taehyung bên cạnh.

Người đàn ông ấy mặc một chiếc sơ mi trắng, sạch sẽ tinh tươm, đang nhìn lên màn hình lớn, gương mặt tuấn tú toát lên vẻ chăm chú.

Chẳng hiểu sao, nhìn Kim Taehyung như vậy, tim Jeon JungKook bỗng chậm lại một nhịp.

Cậu cứ ngỡ bảy tháng bên nhau, cậu đã hiểu rõ anh lắm rồi. Mãi tới giờ cậu mới nhận ra, anh sâu sắc và quyến rũ hơn cậu tưởng nhiều.

Chẳng biết bị ảnh hưởng bởi ca phẫu thuật rúng động kia hay bị người đàn ông trước mắt cảm hóa, tâm trạng cậu bỗng xốn xang lạ thường.

Nhìn Kim Taehyung thật lâu, cậu mới hiểu ra... tâm trạng xốn xang trong ngực mình, gọi là cảm động.

Từ phòng phẫu thuật, bệnh nhân được đẩy vào phòng theo dõi đặc biệt.

Kim Taehyung trao đổi mấy câu với đám người Tiến sĩ Lim rồi quay lại bên cạnh Jeon JungKook, "Đi thôi."

Jeon JungKook vẫn đang mải nghĩ ngợi về ca mổ vừa rồi, mất mấy giây mới ngẩng lên nhìn anh.

Vừa chạm phải ánh mắt cậu, Kim Taehyung lại nói, "Đưa em về trước đã."

Jeon JungKook ừm một tiếng, đứng dậy khỏi ghế, xách túi theo Kim Taehyung rời khỏi viện nghiên cứu.

Dọc đường đi Jeon JungKook chỉ lặng thinh, mãi tới khi Kim Taehyung đưa cậu đến khu phức hợp Trimage, cậu mới hiểu ra lời Kim Taehyung nói ở viện nghiên cứu, rằng đưa em về trước.

Trước...

Jeon JungKook đang chuẩn bị mở cửa xe, chợt ngừng lại, "Anh... lát nữa vẫn về bệnh viện à?"

Kim Taehyung ừm một tiếng, "Phải về."

Jeon JungKook nghi hoặc hỏi, "Ca mổ thành công rồi mà?"

"Ừ, thành công rồi." Kim Taehyung quay sang nhìn Jeon JungKook, "Nhưng người bệnh vẫn chưa tỉnh lại, quan sát sau mổ cũng quan trọng như quá trình mổ vậy, tôi phải quay lại xem."

Jeon JungKook à một tiếng, không nói thêm nữa.

Mấy giây sau, cậu mở cửa xe bước xuống.

Trước khi đóng cửa xe lại, ma xui quỷ khiến thế nào cậu lại gọi tên anh, "Kim Taehyung."

Kim Taehyung nghiêng đầu nhìn sang.

Chạm phải ánh mắt anh, tim Jeon JungKook bất giác thót lại, nhưng tâm trí lại tỉnh táo ra nhiều, lời đã ra đến miệng nhất thời không nói nổi nữa.

Thấy Jeon JungKook ngây ra nhìn mình không nói năng gì, Kim Taehyung nhướng mày, "Sao thế?"

"Chẳng sao cả." Jeon JungKook không muốn Kim Taehyung nhìn thấu tâm trạng, bèn đưa mắt nhìn xuống, tránh ánh mắt anh, lúc liếc qua thắt lưng anh, cậu chợt nảy ra một ý, buột miệng nói không kịp nghĩ, "Tôi thích... cái thắt lưng của anh."

Kim Taehyung: "..."

Ba giây sau, Kim Taehyung hơi cúi đầu xuống nhìn thắt lưng da của mình, thầm nghĩ, cậu nhóc này lại giở tính láu cá hằng ngày ra rồi.

Khi Kim Taehyung cúi xuống, Jeon JungKook cũng sực tỉnh rốt cuộc mình đã nói gì, chỉ thiếu điều cắn đứt lưỡi mình.

Cậu căng thẳng làm gì? Bây giờ ổn rồi mà? Lời nói ra còn không bằng ban đầu...

Jeon JungKook vừa xấu hổ muốn đánh chết mình, vừa điên cuồng nghĩ cách cứu vãn lại cục diện.

Khi cậu đang khó khăn tìm cách giải thích, định nói với Kim Taehyung: Có một sao nam, tôi rất thích người đó, thương hiệu thắt lưng da này do anh ta làm đại diện. Nào ngờ cậu vừa mở miệng, còn chưa thốt được từ nào, Kim Taehyung đang ngồi trong xe liền lên tiếng trước: "Vậy... em cởi đi?"

Lời đã đến bên miệng Jeon JungKook, tự nhiên bị nghẹn cứng.

... Tôi thích cái thắt lưng của anh.

... Vậy em cởi đi?

Mười giây sau, Jeon JungKook cuối cùng cũng nhận ra nội dung cuộc đối thoại giữa cậu và Kim Taehyung bèn đóng sập cửa xe, bước vào tòa nhà mà không thèm ngoảnh đầu lại.

Kim Taehyung dõi theo bóng lưng cậu, mỉm cười, sau đó chờ cậu vào thang máy, anh mới giẫm ga rời khỏi đây.

Về đến nhà, Jeon JungKook thay giày, vùi đầu vào chiếc gối trên sô pha.

Sao lúc nào cậu cũng hay quên vậy, đứng trước mặt Kim Taehyung mà toàn ăn nói không thèm suy nghĩ.

Trước đây đã thế, bây giờ cũng không khác gì.

Jeon JungKook càng nghĩ càng thấy mất mặt, liền hậm hực ngồi bật dậy, bắt đầu đấm túi bụi vào con thỏ bông to đùng bên cạnh.

Cho đến khi giải tỏa được hết nỗi xấu hổ trong lòng, cậu bèn ôm con thỏ bông, lại tựa người vào sô pha.

Cậu yên lặng nhìn chằm chằm màn hình ti vi đen thui đằng trước hồi lâu, rồi nghiêng đầu nhìn cửa sổ sát đất.

Ánh chiều tà sót lại nhuộm ban công thành màu đỏ cam nhạt.

Khung cảnh này giống như năm ấy, cậu kéo vali rời khỏi gia đình, gõ cửa nhà anh, gặp anh lần đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: