74. Tôi sẽ ghen
Người Jeon JungKook run run, muốn rút tay ra theo phản xạ, thế nhưng bàn tay cậu vịn vào chân Kim Taehyung vừa rút ra thì đã bị tay Kim Taehyung nắm lại. Ngón tay anh hơi lạnh, nhưng lòng bàn tay lại ấm áp. Vì đề phòng giãy ra nên anh nắm hơi chặt.
Jeon JungKook cảm giác trái tim mình như bị bóp chặt, làm lỡ nhịp đập. Không biết có phải do cậu đang núp hay không, tay anh và tay cậu lén nắm lấy nhau dưới gầm bàn thế này khiến cho Jeon JungKook hồi hộp đến lạ, tới khi tim cậu đã lấy lại nhịp đập, tốc độ lại trở nên nhanh và mạnh hơn.
Jeon JungKook cảm nhận rõ rệt tai mình đang nóng lên rồi lan đến cổ và gò má. Co ro dưới gầm bàn, rõ ràng không bị ai thấy được, vậy mà cậu lại ngượng ngùng cúi đầu.
Đôi tai cậu vẫn nóng rẫy, ngay cả hơi thở cũng bắt đầu rối loạn. Cậu cố kiềm nén tiếng mắng chửi, song lại không dằn được lén ngước mắt lên nhìn vào hai bàn tay đang nắm lấy nhau của họ.
Lần nhìn thứ nhất, Jeon JungKook nghĩ: Tay Kim Taehyung đẹp thật...
Lần nhìn thứ hai, Jeon JungKook nghĩ: Anh và cậu yêu nhau lâu như vậy, chuyện thân mật hơn cũng đã làm, cậu cần gì phải để ý.
Lần nhìn thứ ba, Jeon JungKook phát hiện, lòng bàn tay Kim Taehyung ra mồ hôi.
Lần nhìn thứ tư, Jeon JungKook chú ý đến hai bàn tay nắm lấy nhau của họ đã trượt lên đùi Kim Taehyung, cánh tay cậu dán sát vào đầu gối anh, còn làn da dưới lớp quần âu của anh lại nóng bỏng đến kinh người.
Đến lần thứ năm, ánh mắt Jeon JungKook nhìn chằm chằm vào đôi chân dài của Kim Taehyung, lại chuyển sang eo anh, sau đó nữa cậu phát hiện chiều cao của cậu đang ngồi ngang bằng eo anh...
Là ảo giác của cậu sao? Sao cậu lại cảm giác tư thế đang ngồi của họ thế này quái dị làm sao ấy?
Jeon JungKook nhìn chằm chằm vào eo Kim Taehyung một hồi, ánh mắt dần dời xuống một chút, cứ thế mặt đỏ bừng bừng.
Trong phòng sách, Kim Taehyung và cô dượng mình vẫn tiếp tục nói chuyện. Nhưng đầu óc của Jeon JungKook trống rỗng, không nghe thấy âm thanh nào nữa cả.
Không biết qua bao lâu, Jeon JungKook đang choáng váng nghe được câu "Cô dượng đi đây", sau đó Kim Taehyung thả tay cậu ra.
Đến khi cậu hoàn hồn trở lại, Kim Taehyung và vợ chồng Kim Chung Cha đã rời khỏi phòng sách.
Cậu ngơ ngác cúi đầu, nhìn bàn tay được Kim Taehyung nắm lấy khi nãy, bấy giờ mới cảm nhận được bàn tay mình nhớp nháp mồ hôi. Không phải tay Kim Taehyung ra mồ hôi, mà chính là tay cậu ướt đẫm mồ hôi.
Jeon JungKook cứ thế nhìn tay mình không chớp mắt. Mãi cho đến khi cửa phòng sách mở ra lần nữa, tiếng bước chân Kim Taehyung vang lên, lúc này cậu mới lập tức giấu tay ra sau lưng, lau vào quần áo, lau đến khi đau tay mới ló đầu ra, ra vẻ tự nhiên hỏi Kim Taehyung đang đứng bên bàn: "Cô dượng anh đi rồi hả?"
Kim Taehyung khẽ "ừ", kéo ghế ra sau tạo không gian rộng cho Jeon JungKook, sau đó chìa tay đến trước mặt cậu, định kéo cậu ra ngoài.
Jeon JungKook phớt lờ tay Kim Taehyung, tự lực gánh sinh cử động thân thể, tuy nhiên hai chân tê buốt, không tài nào chui ra được, cậu đành ngồi lại trong gầm bàn.
Thấy hành động của cậu, Kim Taehyung nhìn lướt qua bàn tay bị người ta bỏ mặc của mình, khẽ cười.
Jeon JungKook càng tức hơn, nhưng vì sĩ diện cậu vẫn không nắm lấy tay Kim Taehyung. Cậu tiếp tục nhúc nhích người, lần này chẳng những không chui ra khỏi gầm bàn được mà còn làm chân bị chuột rút.
Jeon JungKook đau đến xuýt xoa, loạng choạng ngã ngồi xuống sàn nhà.
Kim Taehyung phì cười. Tuy chỉ một tiếng cười ngắn ngủn, nhưng Jeon JungKook vẫn nghe thấy rõ ràng tiếng cười kia, nỗi căm tức trào dâng tự đáy lòng muốn chém Kim Taehyung hai nhát. Cậu ngẩng đầu lên, quan sát không gian dưới gầm bàn, "Tôi bỗng cảm thấy nơi này rất tốt, ở đây có một cảm giác an toàn khó hiểu."
Kim Taehyung thản nhiên tiếp lời: "Vậy... tôi lấy tấm chăn cho em nhé? Cho em ở đây cảm nhận cảm giác an toàn một đêm?"
Nghe xem, tên chó chết này lại bắt đầu sủa rồi!
Jeon JungKook lạnh lùng kiêu sa "hứ" một tiếng, quay mặt đi với Kim Taehyung.
Đáy mắt Kim Taehyung đong đầy ý cười, anh bước đến, cúi người bế bổng Jeon JungKook ra khỏi gầm bàn.
Jeon JungKook nhanh tay nắm lấy bả vai Kim Taehyung theo bản năng. Kim Taehyung thoáng khựng người, sau đó đặt Jeon JungKook ngồi lên bàn, "Cậu nhóc này, ngồi xổm mỏi chân mà không biết ngồi bệt xuống đất à?"
Cậu ngốc? Ngốc á?
Jeon JungKook không thể nào chấp nhận từ hình dung này về mình, tức xì khói trừng mắt nhìn Kim Taehyung.
Anh mới ngốc ấy!
Thế nhưng Jeon JungKook lại không thể thốt ra bốn chữ kia, bởi vì Kim Taehyung đang nắm lấy chân cậu. Sự đụng chạm của anh khiến ngón chân Jeon JungKook co lại theo phản xạ có điều kiện, càng khiến cơn chuột rút đau hơn, thế nên cậu chỉ thốt ra được một chữ "Anh..." rồi im bặt.
Kim Taehyung nhận thấy cậu đang run, bèn nhanh chóng kéo thẳng chân cậu ra, áp chặt tay lên bàn chân cậu, đồng thời xoa bóp chỗ bị chuột rút.
Jeon JungKook ngại ngùng đỏ ửng tai quay đầu đi, trông có vẻ tập trung chú ý vào tủ sách, nhưng thật ra khóe mắt vẫn luôn quan sát Kim Taehyung.
Đúng là phương pháp kia của Kim Taehyung rất hữu hiệu, cơn đau do bị chuột rút nhanh chóng bay biến. Một phút sau, Kim Taehyung thả chân Jeon JungKook ra: "Khi nãy em định nói gì?"
"Hả?" Jeon JungKook nghệt mặt, vài giây sau mới hiểu được anh đang hỏi cậu chữ "Anh" khi nãy cậu thốt lên.
Vốn định nói "Anh mới ngốc ấy!", sau lại định nói "Anh làm gì thế"... Nhưng hiện giờ cả hai câu đều không thích hợp vào hoàn cảnh này nữa rồi.
Đầu óc Jeon JungKook vẫn còn mơ màng trong hình ảnh anh nắm lấy chân cậu, bèn mấp máy môi: "... Anh... rất đẹp trai?"
"... Cảm ơn, em cũng rất..." Kim Taehyung ngập ngừng, học theo giọng nói lơ mơ của Jeon JungKook: "... xinh đẹp tuyệt vời?"
Jeon JungKook: "... Cảm ơn?"
Sự xuất hiện của vợ chồng Kim Chung Cha đã cắt đứt không khí học hành nghiêm túc của thầy Kim và trò Jeon, đồng thời cũng khiến hai thầy trò ý thức được giờ đã rất muộn.
Vai thầy giáo chấm dứt, Kim Taehyung đưa trò Jeon về nhà rồi quay lại nhà mình.
Anh không đi vào phòng sách nữa mà đến thẳng phòng ngủ, vừa cởi nút áo vừa vào phòng tắm vặn nước ấm. Trong tiếng nước chảy róc rách, anh cởi dây thắt lưng, không hiểu tại sao lại nghĩ đến cảnh khi nãy trong phòng sách.
Không biết cậu nhóc làm gì dưới gầm bàn, tay cứ chốc chốc lại vịn vào chân anh, thời gian dừng lại lúc lâu lúc ngắn. Sợ cậu giày vò tiếp nữa, anh sẽ không cách nào giấu cậu, nên Kim Taehyung đành nắm lấy bàn tay gây rối của cậu. Anh nhớ, khi nãy mình đã nắm tay cậu những... 19 phút 28 giây.
Kim Taehyung bật cười, cởi đồ ra bước đến dưới vòi sen.
Tay cậu nhóc mềm mại, và cả giọng cậu lúc ôm cổ anh nói chuyện cũng nũng nịu.
"Em xin anh đấy!"
Động tác gội đầu của Kim Taehyung khựng lại, ba giây sau, anh chửi thề, giơ tay đổi nước nóng thành nước lạnh.
Hơn nửa tiếng sau, Kim Taehyung cả người lạnh ngắt nằm trên giường.
Em xin anh đấy...
Năm năm trước, đầu hàng vì câu này, năm năm sau vẫn thất bại bởi nó.
Kim Taehyung cầm lấy điều khiển từ xa tắt đèn và kéo rèm cửa sổ. Trong căn phòng tối om, anh mở to mắt như thấy được anh và cậu của năm năm trước.
***
Đêm đó, Jeon JungKook dậy đi vệ sinh, bắt gặp Kim Taehyung đang cởi trần nửa người, cậu trai này dễ xấu hổ bắt đầu cố ý tránh né Kim Taehyung.
Thời gian ngủ nghỉ của Kim Taehyung không ổn định nên anh chưa nhận thấy điều gì khác thường, còn Jeon JungKook nhanh chóng có việc làm mới, chuyện này cứ thế bị bỏ qua.
Vai diễn mới của Jeon JungKook quay ở Gwangju, đất diễn của cậu nhiều hơn vai ăn xin kia một chút, ở Gwangju cả một tuần. Trở về Seoul đã năm giờ chiều, Jeon JungKook chưa ăn trưa, ngay cả hành lý còn chưa mang về nhà đã chạy vội đến quán phở và bún Việt Nam truyền thống gần khu đô thị Garden.
Vừa gọi xong phần bún bò cậu thích ăn nhất với bà chủ, Jeon JungKook cúi đầu bắt đầu lướt xem di động. Khoảng năm phút sau, cậu liếc thấy một bóng dáng, tưởng rằng bà chủ bưng bún đến cho mình, vội vàng ngẩng đầu lên khỏi di động. Có điều, trước mặt không phải là bát bún, mà là một "đóa hoa đào héo".
Đóa hoa đào héo này là một nam diễn viên Jeon JungKook quen biết hồi đóng vai ăn xin, cũng là người mới như cậu, còn về phần cậu gọi người đó là hoa đào héo là vì anh ta vừa gặp cậu đã bị trúng tiếng sét ái tình, thề phải theo đuổi cậu cho bằng được.
Jeon JungKook từ chối anh ta tám trăm lần, thái độ càng ngày càng cương quyết, vậy mà hoa đào héo kia càng bị từ chối càng hăng hái, theo đuổi cậu miệt mài hơn. Nhất là trong khoảng thời gian này, hoa đào héo kia cứ như âm hồn không tan, ngày nào cũng chạy từ Seoul đến Gwangju chỉ để tạo ra cơ hội vô tình gặp gỡ cậu.
Thấy Jeon JungKook ngẩng đầu, hoa đào héo ra vẻ ngạc nhiên: "Jeon Geun, em cũng ăn bún ở đây à?"
Jeon JungKook giần giật khóe môi, lặng lẽ cầm di động che mặt mình.
Hoa đào héo không hề đoái hoài thái độ phớt lờ của Jeon JungKook: "Geunie, em ăn món bún nào thế?"
Jeon JungKook: "Anh ghét ăn món nào nhất."
Hoa đào héo nghĩ ngợi: "Gà."
Jeon JungKook: "Bún gà."
Hoa đào héo nghẹn họng.
Nhân viên bưng một bát bún nóng hổi thơm phức đặt trước mặt Jeon JungKook.
Hoa đào héo lập tức nói với bà: "Bà chủ, bán tôi một tô giống Geunie."
Bà chủ nói "được" rồi rời đi.
Hoa đào héo nhìn Jeon JungKook, thành khẩn nói: "Geunie, anh thật lòng thích em, em hãy suy nghĩ đến anh đi, anh hứa sẽ tốt với em, thương em cả đời."
Jeon JungKook không để ý đến đối phương, cắm cúi ăn bún.
Hoa đào héo: "Geunie, anh thề chỉ cần em bằng lòng ở bên anh, sau này mặc kệ em có ra sao, anh cũng thích em."
Hoa đào héo: "Geunie, mỗi lần gặp em, anh đều cảm tưởng như có thiên thần giáng xuống trần gian, anh vô cùng thích em, thật đấy."
Hoa đào héo: "Geunie..."
Jeon JungKook ăn bún xong, rút một tờ khăn giấy ra lau miệng, đứng lên kéo hành lý đi ra cửa.
Hoa đào héo chẳng thèm động đến bát bún của mình, vừa gọi "Geunie" vừa đuổi theo.
"Geunie, anh kéo vali giúp em nhé."
"Geunie, em cẩn thận đấy, phía trước có bậc thềm."
"Geunie..."
Kim Taehyung vừa ra khỏi ga tàu điện ngầm, thoáng thấy cảnh một tên con trai chạy theo Jeon JungKook bên phố đối diện.
Cậu nhóc này về Seoul rồi à? Tên kia là ai thế nhỉ?
Kim Taehyung đứng yên chốc lát rồi băng qua đường.
Jeon JungKook vốn nóng tính, cực kỳ phiền não khi bị hoa đào héo líu ríu đuổi theo đến tận cửa khu chung cư. Cậu dừng bước, quay đầu nhìn đối phương, nhấn mạnh: "Tôi nhắc lại lần nữa, anh đi chỗ khác, hai chúng ta không đến với nhau được đâu."
Hoa đào héo: "Tại sao? Chúng ta chưa từng thử hẹn hò mà Geunie, sao em biết hai chúng ta không thể?"
"Bởi vì..." Jeon JungKook kéo dài giọng rồi mỉm cười, "... Tôi có bạn trai rồi."
Kim Taehyung ở phía sau Jeon JungKook gần mười mét cũng dừng bước.
Hoa đào héo như bị đả kích lớn, ngây người hồi lâu mới lắc đầu: "Không, anh không tin, Geunie, nhất định là em lừa anh. Đúng, em đang lừa anh, trước đó em không hề nói cho anh biết em đã có bạn trai, đây chỉ là cái cớ em viện ra để từ chối anh thôi."
Jeon JungKook rất muốn chửi thề. Tên hoa đào héo này có cần thông minh vậy không?
Vì muốn giải quyết gọn một lần, Jeon JungKook lấy di động ra, bắt đầu tìm trong bộ sưu tập. Cậu vốn định lấy ảnh Jeon Ha-Yoon để lừa tên hoa đào héo kia, kết quả tìm cả buổi trời mới nhớ ra, mình trốn khỏi Busan, tránh bị bắt về nên đã thay điện thoại mới. Hình hợp lý duy nhất trong bộ sưu tập của cậu chỉ có mỗi ảnh Kim Taehyung tháng trước cậu chụp trong quán lẩu khuya thôi.
Jeon JungKook cắn răng, đưa thẳng màn hình điện thoại đến trước mặt đối phương: "Mở to hai mắt ra nhìn cho rõ, đây chính là bạn trai tôi!"
"Tôi đã yêu thầm anh ấy nhiều năm rồi, mãi đến tối qua mới xác định quan hệ, thật sự không dám giấu, bạn trai tôi cũng ở cùng khu chung cư này với tôi. Đêm qua tôi đã hủy hợp đồng thuê nhà với chủ, bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ dọn qua nhà bạn trai tôi."
Hoa đào héo đau khổ nhìn chàng trai khôi ngô hơn mình trong màn hình di động của Jeon JungKook.
Jeon JungKook cho anh ta mười mấy giây suy nghĩ, mới nói: "Còn có việc gì không? Không có gì nữa thì tôi đi đây, tôi đang vội đi gặp bạn trai."
Hoa đào héo lùi về sau một bước, lặng lẽ quay đầu đi chỗ khác.
Thấy cuối cùng anh ta không bám víu lấy mình nữa, Jeon JungKook kéo vali định rời đi. Kết quả còn chưa cất bước đã nghe thấy đối phương bật thốt: "... Bạn trai?"
Jeon JungKook nghĩ thầm, đừng bảo tên khùng này bị mình đả kích đến ngu rồi nhé.
Jeon JungKook tò mò quay đầu liếc nhìn hoa đào héo, thấy anh ta đang nhìn về phía sau cậu và hỏi: "Anh chính là người bạn trai kia trong di động của cậu ấy sao?"
Jeon JungKook chớp mắt, nhìn theo hướng hoa đào héo, phát hiện Kim Taehyung mặc áo phông trắng, cho hai tay vào túi quần, đứng sau cậu hai mét, ung dung nhìn cậu.
Jeon JungKook á khẩu. Có cần phải vậy không, cậu chỉ nói dối một lần đã bị vạch trần ngay tại chỗ sao? Không được, cậu không muốn bị tên này dây dưa làm phiền nữa đâu...
Jeon JungKook đảo mắt, một giây sau buông ra vali, nhào đến chỗ Kim Taehyung: "Anh yêu, anh đến đón em hả?"
Kim Taehyung cúi đầu, nhìn chằm chằm cậu nhóc trước mắt, hàng mày khẽ chau, môi mấp máy.
Sợ anh lên tiếng vạch trần mình, Jeon JungKook cười ngọt ngào kiễng chân lên, ghé vào tai Kim Taehyung, thì thầm nói với giọng chỉ có hai người nghe được: "Anh, em xin anh đấy, giúp đỡ chút đi!"
Kim Taehyung ù ù cạc cạc.
Ba giây sau, anh lặng lẽ nuốt những lời đã chực chờ trên bờ môi. Lại thêm ba giây nữa, Kim Taehyung thầm chửi thề trong bụng.
Mẹ nó!
Hoa đào héo nhìn hình ảnh thân mật trước mắt, tan nát cõi lòng, "Anh... là bạn trai Geunie thật à?"
Geunie?
Kim Taehyung trừng mắt, cảm thấy tên này chướng mắt một cách khó hiểu.
Jeon JungKook không rõ thái độ của Kim Taehyung cho lắm, căng thẳng kéo tay áo anh, vừa như thầm lặng van xin vừa như làm nũng đáng yêu.
Kim Taehyung nghiến răng. Lần đầu tiên trong đời anh bị người ta lợi dụng, còn cam tâm phối hợp người ta. Mà người này chính là cậu nhóc chưa lớn nữa chứ.
Kim Taehyung lại chửi thề trong bụng lần nữa. Sợi dây nào đó trong đáy lòng bỗng như đứt lìa, một giây sau, anh đón nhận ánh mắt tên kia, thản nhiên "Ừ" một tiếng, sau đó lại tốt bụng hùa theo cậu nhóc: "Đúng vậy, tôi chính là người mà cậu ấy yên thầm nhiều năm."
Yêu thầm nhiều năm... Đây là nguyên văn cậu đã nói với tên hoa đào héo khi nãy...
Jeon JungKook cảm thấy nụ cười ngọt ngào mình cố giữ trên khuôn mặt hơi sượng cứng rồi.
Hoa đào héo như thể bị đả kích lớn, thoáng chốc cả người suy sụp, ỉu xìu: "Hóa ra là thật..."
"Chuyện này còn giả được sao?" Kim Taehyung chậm rãi nói tiếp: "Mười hai giờ đêm qua cậu ấy nhắn tin tỏ tình với tôi, từng lời khẩn thiết, từng chữ thâm tình, tôi không dằn lòng được nên đồng ý hẹn hò với cậu ấy..."
Nói xong, Kim Taehyung cúi đầu nhìn Jeon JungKook: "Em yêu, những lời tỏ tình của em như thế nào ấy nhỉ?"
Làm gì có lời tỏ tình nào? Không hề có!
Biết ngay là bạn cùng phòng của mình không dễ chọc mà, anh không vạch trần cậu, nhưng cũng bắt chẹt cậu không tha.
Jeon JungKook nhìn thẳng vào mắt Kim Taehyung, chớp chớp mắt, sau đó nhớ lại mấy lời thả thính ngọt đến phát ngán trên mạng mình từng lướt thấy, đọc vanh vách: "Anh, em muốn nghe thấy giọng anh, nhớ từng lời anh nói, muốn thấy được khuôn mặt thân quen của anh, nhớ những nụ cười ấm áp, muốn biết cảm giác anh dành cho em, và muốn hỏi anh thử xem, anh có thể thích em không? Nếu không thể cũng không sao, em thích anh là được rồi."
Khuôn mặt Kim Taehyung hằn rõ dòng chữ "Xem đi, thâm tình đến cỡ nào kìa", anh liếc mắt nhìn tên hoa đào héo, rồi nhìn lại Jeon JungKook, hỏi tiếp: "Còn gì nữa? Anh nhớ có hai tin cơ mà."
Hai tin con khỉ ấy!
Jeon JungKook thầm chửi "ĐMM" trong bụng, ngoài mặt vẫn ngọt ngào: "Anh, với thế giới này anh chỉ là một ai đó, nhưng đối với em, anh là toàn bộ thế giới này. Khi có anh, anh là tất cả, khi không anh, tất cả đều là anh.
Anh, em rất muốn chứng minh cho anh thấy, dù năm mươi năm sau em vẫn thích anh, vì thế anh có thể cho em cơ hội ấy, cho em được ở bên anh rồi từ từ chứng minh được không?"
Tên hoa đào héo không nghe nổi nữa, "Geunie, em đã chọn anh ta, vậy anh chúc em hạnh phúc, nhưng anh vẫn luôn thích em. Nếu ngày nào đó hai người chia tay, em hãy nói cho anh biết, anh sẽ tiếp tục theo đuổi em."
Dứt lời, tên hoa đào héo không muốn nán lại thêm một phút nào nữa, quay người bỏ đi ngay. Ấy thế mà chưa đi được hai bước, Kim Taehyung lại gọi anh ta: "Đợi đã."
Hoa đào héo quay đầu lại.
Kim Taehyung: "Cảm phiền anh sau này gọi người yêu tôi là Jeon Geun hoặc cậu Jeon."
Hoa đào héo nhăn mày không sao hiểu nổi.
Kim Taehyung: "Bởi vì tôi sẽ ghen."
Đóa hoa héo và Jeon JungKook đều nghẹn lời. Kim Taehyung còn diễn sâu hơn cả cậu nữa.
Sau khi hai người tạm biệt hoa đào héo, đi vào khu chung cư, rẽ qua hai lô, Jeon JungKook quay đầu liếc nhìn phía sau, đóa hoa đào héo kia đã sớm mất dạng, cậu lập tức giành lại vali mình trong tay Kim Taehyung, rảo bước nhanh hơn.
Kim Taehyung thong thả đi theo sau Jeon JungKook: "Em yêu à..."
"Anh, anh, anh im ngay! Tôi không phải em yêu gì của anh, khi nãy chỉ là đóng phim, là giúp đỡ thôi!" Jeon JungKook quay phắt lại ngắt lời Kim Taehyung.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top