71. Chỉ là trò Jeon
Cánh tay Kim Taehyung bị thương mấy chỗ, ngoài hai ba chỗ khá sâu vẫn đang rỉ máu thì những chỗ khác chỉ như bình thường không cẩn thận bị đứt tay mà thôi, đã tự động cầm máu trên đường về nhà rồi.
Những chỗ khá sâu thực ra cũng chẳng sâu lắm, xử lý rất đơn giản, trong đó có một chỗ gần mặt trong cánh tay, lúc Jeon JungKook khử trùng, dẫu đã né tránh hết sức, khóe mắt vẫn liếc thấy ngực Kim Taehyung.
Nhiệt độ phòng Kim Taehyung hình như hơi nóng, Jeon JungKook nóng đến nỗi hơi khó thở, động tác bôi thuốc cũng chậm hẳn lại.
"Jeon Geun?"
Thấy Kim Taehyung đột ngột lên tiếng gọi, Jeon JungKook "hả" một tiếng.
Đợi một lát không thấy Kim Taehyung trả lời, cậu ngẩng lên nhìn anh, thấy anh đang nhìn tay mình, bèn nhìn theo ánh mắt anh, phát hiện thấy tăm bông trong tay chẳng biết đã dừng lại tự bao giờ.
Không ngờ cậu lại ngẩn ra ngắm ngực anh đến thất thần...
Jeon JungKook định thần lại, tai nóng bừng, len lén nhìn Kim Taehyung, thấy anh vẫn nhìn chiếc tăm bông đờ ra tại chỗ trong tay cậu thì chột dạ, vô thức lên tiếng bắt bẻ trước, "Jeon Geun cái gì mà Jeon Geun? Chẳng lẽ anh không biết các đại thiếu gia lương thiện tốt bụng giống tôi đều rất quý giá sao? Tôi bôi thuốc cho anh bao lâu, tay mỏi nhừ cả ra rồi, nghỉ một tý thì sao hả?"
Kim Taehyung bị mắng bèn nhếch mép, "Vậy tôi giúp em... xoa xoa nhé?"
"Không cần!" Tai Jeon JungKook càng đỏ hơn, vì ngượng nên động tác bôi thuốc của cậu hơi mạnh.
Tay Kim Taehyung hơi run lên, nhưng anh vẫn cắn răng không nói rằng cậu làm mình đau.
Nhận ra phản ứng của anh, mặt Jeon JungKook nóng bừng, nhưng động tác đã nhẹ nhàng hẳn.
Đây là lần đầu cậu băng bó vết thương cho người khác nên hơi lúng túng, gạc đắp xiên xẹo như trẻ con lớp Một tập viết chữ, cực kỳ xấu xí.
Kim Taehyung nhìn kiệt tác của Jeon JungKook, nhướng mày chậc một tiếng, "Miếng gạc này của em có cá tính ghê, mép còn vểnh lên kia, định bay à?"
Jeon JungKook: "..."
Nói thực lòng, Jeon JungKook nhìn tác phẩm của mình cũng không cách nào làm trái lương tâm mà nói nổi một câu "cũng được".
Nhưng có những thứ cậu chê thì được, không cho phép Kim Taehyung chê.
Jeon JungKook: "Làm sao? Còn muốn tôi thắt nơ bướm cho anh nữa à?"
Kim Taehyung: "Tôi cũng muốn thế thật đấy."
Jeon JungKook cười mỉa, "Ngủ đi, trong mơ cái gì cũng có."
Kim Taehyung cười khẽ, không đấu khẩu với cậu.
Trong mơ cái gì cũng có... trong mơ cái gì cũng có, nhưng trước mắt mới là thực.
Kim Taehyung tắt hẳn nụ cười, ánh mắt cũng tối sầm lại.
Trong phòng lặng đi, Jeon JungKook cũng chẳng hiểu sao không khí lại trở nên lạ lùng khó tả như vậy, cậu ngồi trên sô pha một lúc, thấy đã quá mười hai giờ, bèn cầm di động đứng lên, "Vết thương xử lý xong rồi, cũng không còn sớm nữa, tôi phải về đây."
Kim Taehyung đứng dậy, "Đợi một phút, tôi lên gác mặc áo rồi đưa em về."
Jeon JungKook lắc đầu, "Thôi khỏi, tôi đeo khẩu trang mà, ra đường vẫy xe được rồi."
Kim Taehyung đi thẳng lên gác, "Vậy cứ coi như tôi là tài xế em vẫy được đi."
Jeon JungKook: "..."
Chưa đầy một phút sau, Kim Taehyung mặc một chiếc hoodies đi xuống.
Nửa đêm đường vắng, hơn hai mươi phút đã đến nhà Jeon JungKook.
Xe vừa đỗ lại, Jeon JungKook đang định chào ra về thì di động của Kim Taehyung reo lên.
Anh nhìn số gọi tới rồi bắt máy, "ừm" một tiếng, đoạn đưa cho Jeon JungKook, "Tìm em đấy."
Jeon JungKook như nghe thấy chuyện lạ, nhìn Kim Taehyung mất mấy giây, thấy có vẻ anh không đùa mới nhận di động áp lên tai, "Alo, xin hỏi..."
"Hỏi cái gì mà hỏi?" Giọng Ji Yoo vang lên ở đầu kia, "Chị nhắn KaKao em không trả lời, đành phải gọi điện, muộn thế này rồi, em về nhà chưa đấy?"
"Em về đến dưới nhà rồi."
"Về nhà an toàn là tốt, mai gặp lại nhé."
Nói chuyện với Ji Yoo xong, Jeon JungKook trả di động lại cho Kim Taehyung rồi mới nhận ra Ji Yoo điện thoại cho mình sao lại gọi vào máy Kim Taehyung, vội quay sang nhìn anh, "Anh mua chuộc người bên cạnh tôi đấy à?"
"Không đúng, Ji Yoo không đời nào phản bội tôi! Nói đi, có phải anh lấy cái gì đó ra uy hiếp Ji Yoo không?"
"Chắc thế rồi, bằng không sao Ji Yoo tìm tôi mà lại gọi cho anh?"
"Kim Taehyung, anh có ý gì đây, có gì thì cứ nhằm vào tôi này, anh uy hiếp Ji Yoo làm gì? Anh..."
Kim Taehyung giơ tay day ấn đường, mở di động ra, ấn số Jeon JungKook rồi gọi ngay trước mặt cậu.
Sau khi điện thoại nối thông, anh ấn nút loa ngoài, trong máy tức thì vọng ra một giọng nữ thu sẵn: "Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi đang bận."
Jeon JungKook chớp mắt, ngạc nhiên rút di động của mình ra.
Không ai gọi cho cậu cả, sao máy lại bận được...
Kim Taehyung đợi một lúc, thấy cậu chàng vẫn chưa hiểu đầu cua tai nheo ra sao thì giơ tay lên day ấn đường, nhắc nhở, "Suốt ngày hôm nay em không nhận được cuộc gọi nào mà không thấy lạ à?"
Jeon JungKook sực vỡ lẽ, "à" một tiếng, "Di động của tôi thiếu tiền cước à?"
Kim Taehyung: "Ông nội ơi, em không thiếu tiền cước mà là các cuộc gọi của em đều chuyển sang máy tôi, chín giờ mười bảy phút sáng nay, cửa hàng quần áo gọi tới nhắc em có một đống đồ hiệu mới đặt khi nào rảnh để họ gửi cho, mười giờ hai mươi tư phút tiệm làm tóc nhắc em nên đi chăm sóc da đầu đi quả đầu của em nhuộm, tẩy nhiều màu đến mức sắp hói rồi, mười hai giờ ba mươi tư phút trưa, trợ lý gọi...."
Jeon JungKook lẳng lặng ngậm miệng lại, lẳng lặng cầm di động mở phần cài đặt ra, lẳng lặng sửa lại phần chuyển tiếp cuộc gọi.
Kim Taehyung nhìn thấy hết một loạt hành động đó, lắc đầu đầy bất lực, kèm thêm mấy phần chiều chuộng, thầm nghĩ cậu nhóc này vẫn vô tâm vô tư như thế, lại hỏi, "Jeon Geun này, nể tình tôi làm điện thoại viên miễn phí cho em suốt một ngày như thế, vụ chậm trả lời KaKao tối qua, em bỏ qua đi được không?"
Bỏ qua được không ư? Có gì mà không được, cậu cũng chẳng có quyền gì bắt anh phải trả lời tin nhắn ngay lập tức cả.
Cả cô gái kia nữa, cũng chẳng liên quan gì tới cậu, cậu làm gì có tư cách khó chịu... Dù sao cậu cũng chỉ là người yêu cũ.
Người yêu cũ, người yêu cũ, chuyện cũ đã qua, không nên nhìn lại.
Huống hồ so số người thì cậu cũng thua anh, hơn nữa là, tối nay anh còn bị thương vì cậu...
Jeon JungKook cụp mắt cười, đẹp đến động lòng người, "Dĩ nhiên là bỏ qua rồi, lẽ nào Jeon đại thiếu gia tôi lại là hạng dám thua không dám chịu ư?"
Dứt lời, Jeon JungKook ung dung nhanh nhảu nói thêm một câu, giọng vẫn bình thản như thường, "Tôi lên nhà đây."
"Đợi đã." Kim Taehyung ngăn Jeon JungKook lại, ấn mấy cái trên di động rồi chìa ra trước mặt cậu, "Ghi âm cuộc gọi đây, chẳng phải em đã nói sẽ cố gắng giúp tôi xóa sao?"
Kim Taehyung không nhắc thì Jeon JungKook cũng suýt quên chuyện mất mặt hôm ấy cậu gọi điện nhờ anh giúp đỡ, cậu lập tức cầm lấy di động xóa sạch.
Trả di động lại cho Kim Taehyung, Jeon JungKook đẩy cửa xe ra.
Lần này Kim Taehyung không ngăn cậu, chỉ đợi cậu vòng qua đầu xe, đang chuẩn bị bước lên thềm thì lên tiếng gọi với, "Jeon Geun."
Jeon JungKook ngoảnh lại.
Cửa xe bên phía ghế lái hạ xuống, mặt mày Kim Taehyung thanh tú, cách một quãng nhìn cậu, "Bỏ qua chuyện KaKao rồi, vậy thầy Jeon... có thể chịu trách nhiệm với em không?"
Lúc nói, giọng của anh rất bình thản, ôn hòa không khác gì lúc bình thường, chỉ khi nói đến ba từ "chịu trách nhiệm", ngữ điệu của anh hơi chậm lại, nhẹ bẫng như không, quyến rũ làm các cô gái phải mơ mộng.
Tòa cao ốc giữa nửa đêm đã tắt rất nhiều đèn. Đèn cảm biến âm thanh phía sau Jeon JungKook cũng tự động tắt phụt.
Nương theo ánh đèn phía không xa, trái tim Jeon JungKook bỗng nhiên lỡ mất nửa nhịp.
Chịu trách nhiệm?
Ý anh là sao?
Trong lòng Jeon JungKook rối bời, mang theo cả những căng thẳng không thể diễn tả bằng lời, xen lẫn với một chút mong chờ. Cậu cố tỏ vẻ bình tĩnh nhìn vào mắt Kim Taehyung một lúc, rồi mới chớp mắt hỏi: "Chịu trách nhiệm gì cơ?"
Kim Taehyung: "Em nói xem?"
Jeon JungKook bỗng thấy hồi hộp, đầu ngón tay đặt ở sau lưng quấn từng vòng dây rút còn thừa ra một khoảng của balo.
Kim Taehyung nghĩ cậu trái này có lẽ đã quên chuyện chuyển tiếp cuộc gọi, e rằng cũng đã quên luôn cả tin nhắn cậu từng gửi, anh nhìn cậu mấy giây, thấy cậu không nói gì, bèn cầm điện thoại lên, chụp màn hình, chỉnh sửa một chút rồi gửi sang cho cậu.
Điện thoại trong tay Jeon JungKook kêu "tinh" một tiếng, cậu giơ lên trước mặt, mở ra xem, là tin nhắn Kim Taehyung gửi cho cậu.
Trong ảnh chụp màn hình, anh dùng mực đỏ khoanh vào một câu: Thầy Kim, thầy phải chịu trách nhiệm với người ta chứ.
Hóa ra anh nói chịu trách nhiệm là thuận theo câu nói của cậu...
Jeon JungKook nhận ra mình hiểu lầm, bởi vậy cảm xúc phức tạp ban nãy thoáng mang theo một chút xấu hổ.
May mà Kim Taehyung không có thuật đọc tâm, nếu không cậu sẽ biểu diễn vở kịch chết ngay tại trận mất.
Jeon JungKook tự cảm thấy may mắn thay cho mình, ngẩng đầu nhìn Kim Taehyung.
Sự xấu hổ rõ ràng đã bị cậu gạt phăng đi rồi, cậu cũng không thể tiếp tục mất mặt trước anh nữa, nhưng không hiểu sao, trong lòng cậu lại hơi bồn chồn, nhất là sau khi nhìn thấy vẻ mặt ấy của Kim Taehyung, cậu càng bồn chồn hơn.
Khí phách và thể diện làm Jeon JungKook cực kì muốn buông ngay một câu: Ông đây không cần anh chịu trách nhiệm.
Nhưng hiện thực lại rất tàn khốc, đã chạy đến thư viện rồi, đã tra cứu xong tài liệu rồi, cũng đã đọc sách rồi, nhưng cậu vẫn không hiểu gì cả, cuối cùng lý trí vẫn chiến thắng tất cả.
Phải làm sao bây giờ? Ai bảo trong những người cậu quen, chỉ có anh là người am hiểu nhất, ai bảo cậu lại thích kịch bản "Sinh mệnh" chứ.
Thôi, là mình cần nhờ cậy người ta...
Jeon JungKook thở hắt ra, lần lượt xóa từng dòng chữ vừa gõ ban nãy, sau đó đặt điện thoại xuống, nhắm mắt vào chìm vào giấc mộng, sau đó chớp mắt, tỏ vẻ sực tỉnh, "ồ ồ ồ" mấy tiếng: "Ý anh là chịu trách nhiệm chuyện đó à?"
Kim Taehyung hơi nhướng mày, nét mặt sâu xa: "Bằng không thì sao?"
Câu tiếp theo của Jeon JungKook mắc kẹt ở cổ họng, bằng không thì sao? Bằng không anh nghĩ chịu trách nhiệm kiểu nào?
Jeon JungKook mấy phút trước còn hiểu lầm, giờ lập tức chột dạ.
Tên khốn này, bằng không cái bíp nhà anh ấy! Bớt bớt mấy câu thì chết người à? Còn nữa, lấy đâu ra "bằng không"? Không có! Tuyệt đối không có!
May mà Jeon JungKook lanh trí, cậu chỉ chột dạ một lúc, sau đó quyết tâm ôm tâm lý "giả ngốc đến cùng Kim Taehyung cũng không làm được gì", hết "ố" lại "á" với Kim Taehyung: "Bằng gì cơ? Rằng thì là mà à?"
Kim Taehyung: "..."
Kim Taehyung nhìn Jeon JungKook, ngập ngừng không nói.
Anh nhận ra cậu nhóc này đang giả điên giả ngốc, câu "Bằng không thì sao" của anh đơn giản chỉ là buột miệng trêu cậu mà thôi, anh vốn nghĩ cậu sẽ như trước đây, ngu ngơ đáp trả "Bằng không gì cơ?", anh sẽ thuận thế trêu cậu thêm câu nữa, bằng không em muốn tôi chịu trách nhiệm với cơ thể của em? Sau đó sẽ trêu cho đến khi cậu đỏ mặt nổi giận mắng anh một trận...
Nào ngờ, ban nãy anh nhận ra sự hoảng hốt trong mắt cậu.
Cậu hoảng hốt điều gì?
Cái nhìn chằm chằm của Kim Taehyung làm Jeon JungKook ngày một chột dạ hơn, đến cuối cùng, cậu dứt khoát quyết đánh đến cùng, tự nhủ nếu anh dám phá đám cậu, dám nói ý anh không phải là "rằng thì là mà", mà là nếu không, cậu sẽ đập đầu vào xe anh.
Thật ra Kim Taehyung rất muốn hỏi cậu, nhưng rốt cuộc anh vẫn không muốn ép quá gay gắt.
Hai người căng thẳng hồi lâu, Kim Taehyung làm lơ cuộc đối thoại vừa rồi giữa cậu và anh, đánh trống lảng sang chuyện khác: "Bình thường tôi khá bận, sẽ không có thời gian cố định, nhưng em yên tâm, tôi sẽ tìm cách dành thời gian cho em, đến khi đó tôi sẽ nhắn KaKao cho em nhé?"
Jeon JungKook "không cần đập đầu vào xe anh" nghe anh nói vậy, tâm trạng dần dần thả lỏng hơn.
Cậu không dám đôi co nhiều với Kim Taehyung nữa, thấy câu anh nói đúng những gì mình muốn, bèn gật đầu lia lịa: "Được."
Không cho Kim Taehyung cơ hội mở miệng lần nữa, Jeon JungKook liền hỏi: "Không còn chuyện gì, vậy tôi vào nhé?"
Kim Taehyung không nói gì, hơi gật đầu, mắt dõi theo bóng hình Jeon JungKook vào thang máy.
Về đến nhà, Jeon JungKook tắm rửa xong, điện thoại có thêm tin nhắn mới.
Năm phút trước, Kim Taehyung gửi tin nhắn thoại đến, cậu mở ra, giọng nói của anh vang vọng khắp phòng ngủ yên tĩnh.
"Jeon Geun, nếu gần đây em không có hợp đồng nào, có thể đến công ty tôi, đối với em, tìm hiểu những người làm trong lĩnh vực này còn quan trọng hơn việc chỉ hiểu kiến thức lý thuyết trên sách vở."
Kim Taehyung nói không sai, những gì diễn trong phim truyền hình đều là muôn hình vạn trạng của cuộc sống, dù đề tài chính là chữa trị +AI, nhưng cốt chuyện vẫn dựa trên con người.
Jeon JungKook ấn màn hình, trả lời lại: "Ờ, được."
Kim Taehyung vẫn chưa ngủ, nhanh chóng gửi định vị cho cậu, là cao ốc Daegu.
Thầy Kim: "Em có thể đến bất cứ lúc nào, trước khi đến nhắn cho tôi là được."
Jeon JungKook: "Ừ ừ, tôi biết rồi, cảm ơn anh, thầy Kim."
Thầy Kim không trả lời, Jeon JungKook nhìn chằm chằm màn hình hồi lâu, rồi gõ thêm hàng chữ nữa: "Vết thương của anh không được dính nước, nhớ bôi thuốc đấy."
Gõ chữ xong, song cậu không ấn gửi, mà ngẩn người một lát, trượt màn hình lên phía trên, đọc lại tin nhắn tối qua anh gửi.
Thầy Kim: "Quen rồi, không thường đọc tin nhắn KaKao."
Thầy Kim: "Tôi sẽ sửa."
Tôi sẽ sửa... Sửa gỉ? Sửa thành sẽ thường xuyên đọc tin nhắn KaKao của cậu ư?
Thật ra anh không cần phải làm thế, mối quan hệ giữa anh và cậu không như ngày xưa nữa rồi.
Chẳng hạn như anh không trả lời tin nhắn KaKao của cậu, anh đi dạo siêu thị với cô gái khác... đều không liên quan đến cậu, cậu không có quyền giận dỗi anh, trách móc anh, nên cậu chỉ có thể cho qua.
Ban nãy ở dưới tầng, vì anh nói chịu trách nhiệm, trong lòng cậu lại dâng lên chút mong chờ... Cậu mong chờ điều gì? Chẳng phải không có gì đáng mong chờ cả sao? Năm năm trước, anh đề nghị chia tay, cậu đợi chờ suốt một đêm, anh vẫn không quay lại, sau khi thu dọn đồ đạc rời đi, cậu cũng từng mong chờ... Mong chờ đến cuối cùng, chẳng phải đều thất vọng sau hụt hẫng ư?
Hôm nay, sau năm năm... năm năm, những thứ có thể thay đổi quá nhiều, sự mong chờ của năm năm trước tan vỡ, huống chi là năm năm sau.
Jeon JungKook bỗng dưng cảm thấy mình tự chuốc lấy phiền não.
Cậu thật sự không cần phải nghĩ quá nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top