69. Đi nào, thứ quan trọng
Thấy quen quen là vậy nhưng nhất thời Kim Taehyung vẫn chưa nhớ ra được đó là ai.
Giọng nữ quen quen nọ lại hỏi, "JungKook, em ở đâu thế? Có phải em tới tìm chị không?"
"JungKook, chị bảo này, lúc nãy di động của chị bị lấy cắp mất rồi, nếu em tới tìm chị thì mau quay về đi, chị nghi ngờ có người giở trò, cố ý lừa em đến đấy..."
"JungKook, nói gì đi chứ, chị sợ chết đi được rồi này!"
Giọng nữ quen quen nọ càng nói càng hoảng hốt.
Kim Taehyung lờ mở cảm giác thấy đã xảy ra chuyện, bèn hắng giọng, "Xin lỗi, cho tôi ngắt lời một tý."
Đầu kia tức thì im bặt.
Chừng mười giây sau, giọng nữ nọ lẩm bẩm, "Mình đâu có gọi nhầm số", rồi lập tức hỏi dồn dập, "Anh là ai vậy? Sao lại nghe điện thoại của JungKook nhà tôi? Vừa rồi người lấy cắp di động của tôi là anh à? Anh có ý định gì hả? Muốn làm gì JungKook nhà tôi? Tôi nói cho anh biết nhé, nếu Jeon JungKook mất một sợi tóc, tôi cũng không tha cho anh đâu, anh cứ đợi đấy, tôi báo cảnh sát ngay bây giờ đây... Anh là đồ rác rưởi, khốn kiếp, lừa đảo, cặn bã..."
"..."
Kim Taehyung cạn lời, nín thinh hồi lâu rồi lên tiếng đáp: "... Kim Taehyung."
Tiếng chửi sa sả ở đầu kia ngưng bặt.
Hai giây sau, giọng nữ quen quen nọ "à" một tiếng rồi cao lên hẳn một tông, "Kim cái gì? Kim Taehyung à? Bạn trai cũ của JungKook à?"
Giọng nữ quen quen: "Thế giờ JungKook đang ở chỗ anh hả?"
"Không." Kim Taehyung trả lời, ngừng một lát rồi hỏi tiếp, "Xin hỏi, chị là?"
"Ồ chào anh Kim, tôi là Ji Yoo, chúng ta từng gặp nhau rồi, tôi là quản lý của JungKook, lần đó ở quán ăn gia đình, chúng ta từng ăn cơm..."
Kim Taehyung cuối cùng cũng nhận ra đây là ai, bèn "à" một tiếng.
Ji Yoo nhanh nhảu hỏi ngay, "Anh Kim, JungKook để di động lại chỗ anh à?"
Kim Taehyung: "Không."
Ji Yoo nín lặng, một lúc lâu sau mới lên tiếng, "Không phải chứ, anh Kim à, JungKook không ở chỗ anh, di động cũng không ở chỗ anh, sao anh lại nhận được điện thoại gọi cho cậu ấy?"
Kim Taehyung im lặng giây lát, "Cậu ấy cài đặt chuyển tiếp cuộc gọi."
Ji Yoo: "..."
Một giây sau Ji Yoo mới lên tiếng bằng giọng điệu "cậu nhóc nhà tôi hơi bị gấu": "Xin lỗi anh Kim nhé, JungKook hay đùa lắm, có lúc đùa dai thế đấy, thực ngại quá, tôi không làm phiền anh nữa..."
"Đợi đã." Kim Taehyung ngăn Ji Yoo dập máy.
Ji Yoo: "Anh Kim còn việc gì sao?"
Kim Taehyung: "Vừa rồi chị nói di động của chị bị đánh cắp, nghi ngờ có người ở đằng sau giở trò là thế nào?"
"Chuyện này..." Ji Yoo ngập ngừng giây lát mới nói, "Tối qua tôi có hẹn ở Itaewon, trong lúc đi vệ sinh, di động bị người ta lấy mất, cuối cùng tìm thấy trong thùng rác ở sảnh tầng một, tôi thấy màn hình điện thoại vẫn khóa, sau khi mở khóa vào trang chính, thấy mọi thứ vẫn bình thường nên cũng không để ý lắm, nhưng vừa rồi về nhà mở KaKao ra tìm JungKook mới thấy có người đã dùng KaKao của tôi gửi cho cậu ấy mấy tin nhắn."
"Nói là tôi uống say ở phòng Vip số 608 của một quán bar tại khu vực đó, bảo cậu ấy đến đón... nhưng thực ra tôi chưa hề uống rượu, cũng không nhắn tin cho cậu ấy, tôi cảm thấy việc này rất không bình thường nên đã gọi cho cậu ấy ngay..."
"Phòng 608 à?"
Giọng Kim Taehyung qua điện thoại chợt lạnh băng, "Được, tôi biết rồi."
Dứt lời, chẳng đợi Ji Yoo kịp phản ứng, Kim Taehyung đã cầm di động, vơ áo khoác, vừa đi thẳng ra ngoài vừa lần tìm trong túi áo, xác định chìa khóa xe đã ở bên trong, bèn giơ tay ấn thang máy.
...
Ăn cơm tối xong, Jeon JungKook mới lấy di động ra khỏi ngăn kéo phòng thay đồ.
Không có cuộc gọi đến, cũng chẳng có tin nhắn, nhưng KaKao có khá nhiều tin nhắn chưa đọc, trong đó phần lớn là Kim Taehyung gửi, cậu nhìn chằm chằm số tin nhắn chưa đọc màu đỏ trên ảnh đại diện của anh, cuối cùng cũng không ấn vào xem mà lại quay vào phòng đọc sách tiếp tục nghiên cứu đống sách mang về.
Mười giờ tối, đọc sách suốt một ngày, Jeon JungKook vươn vai, quay về phòng ngủ chính.
Cậu lấy quần áo, đang chuẩn bị đi tắm thì di động đặt trên giường reo chuông.
Jeon JungKook khựng lại, nhìn về phía màn hình di động đang sáng lên từ xa một hồi, cuối cùng vẫn đi đến gần.
Không phải tin nhắn của Kim Taehyung...
Jeon JungKook ngừng mấy giây rồi định thần nhìn lại màn hình.
Ji Yoo: "JungKook, chị uống nhiều quá, hơi khó chịu, nếu tiện em đến đón chị được không?"
Jeon JungKook nhắn lại: "Bây giờ à? Chị đang ở đâu?"
Ji Yoo: "Phòng 608, Itaewon Club ."
Ji Yoo: "Ừm, bây giờ."
Jeon JungKook không nhắn lại nữa mà ném áo ngủ lên giường, vào phòng thay đồ thay quần áo rồi soi gương, sau khi thấy mình đã tươm tất chỉnh tề, bèn cầm chìa khóa xe ra cửa.
Ba mươi phút sau, cậu đến Itaewon Club .
Đỗ xe xong, cậu đi thang máy lên thẳng tầng sáu.
Cậu từng đến đây nên cũng khá thông thuộc đường đi lối lại, chẳng mấy chốc đã tìm thấy phòng Vip 608.
Nhân viên phục vụ đứng trước cửa phòng, thấy Jeon JungKook đi đến thì lịch sự ra hiệu cho cậu chờ một lát rồi gõ cửa đi vào.
Nửa phút sau, phục vụ mở cửa, làm động tác mời, "Mời cậu vào."
Jeon JungKook đeo khẩu trang, khẽ gật đầu với phục vụ rồi đi vào phòng.
Bên trong phòng có không ít người, đủ cả nam nữ, nồng nặc mùi xì gà và khói thuốc.
Một cô gái trẻ ôm mic hát mê mải, ánh sáng màn hình đã bị giảm xuống mức thấp nhất, trần nhà chỉ bật hai dãy đèn mờ, khiến gương mặt tất cả mọi người đều mờ tối không sao nhận rõ được, Jeon JungKook đi vào được một đoạn vẫn chưa thấy Ji Yoo đâu, đành đi tiếp vào trong.
Cuối cùng cũng lờ mờ trông rõ mặt một số người, nhưng đều là những gương mặt lạ hoắc.
Jeon JungKook nhíu mày, quyết định gọi điện cho Ji Yoo, nào ngờ vừa rút di động ra đã có người lên tiếng, "Ồ? Đến rồi à?"
Jeon JungKook nhìn sang, thấy người ngồi ở trong cùng đứng lên, trong tay kẹp một điếu xì gà, vừa hút vừa đá chân mọi người, đi đến trước mặt Jeon JungKook.
Ánh sáng từ một ngọn đèn mờ lướt qua gương mặt người nọ, Jeon JungKook nhận ra ngay: Shong Jan Di.
Jeon JungKook biết mình đã bị gã này gài bẫy.
Cậu chậm rãi ưỡn ngực đứng thẳng, toát ra phong thái vừa lạnh lùng vừa ngạo nghễ.
Shong Jan Di tới trước mặt Jeon JungKook, cười đầy vẻ gợi đòn mà cứ tưởng như mình đẹp trai lắm, "Cậu Jeon JungKook, thấy tôi có ngạc nhiên không? Sự surprise (ngạc nhiên) này là quà tôi tặng cậu đấy, có thích không?"
Surprise cái đầu anh!
Jeon JungKook không nói, chỉ lạnh lùng nhìn Shong Jan Di, thầm nghĩ, tôi thích dải băng quấn trên đầu anh hơn.
Thấy Jeon JungKook không nói gì, ngỡ là cậu sợ, Shong Jan Di lại dấn thêm một bước, rít một hơi xì gà, tự lấy làm khoan khoái rồi từ từ nhả khói ra, lại nhướng mày nhìn Jeon JungKook, "Ở đây không có người ngoài, sao cậu còn đeo khẩu trang?"
Jeon JungKook chẳng buồn đếm xỉa đến Shong Jan Di, chỉ chăm chăm ngắm nghía phần đầu gã từng bị Kim Taehyung đánh toác.
Shong Jan Di thầm nghĩ, quả nhiên là thằng nhóc non nớt, xem kìa, chỉ cần dùng chút thủ đoạn là lừa được đến ngay, còn sợ tới mức nói không ra lời nữa.
Gã lại dương dương đắc ý rít thêm hơi nữa, rồi chìa tay về phía cậu, "Khó chịu lắm nhỉ, để anh gỡ ra cho nhé."
Jeon JungKook lùi lại nửa bước, vẻ mặt căm ghét cởi balo ra, đập mạnh vào vai Shong Jan Di để gã bỏ ra, "Đừng cắt ngang suy nghĩ của tôi."
Shong Jan Di giữ lấy bên vai bị đập đau, mặt đanh lại.
Thằng nhóc này đã rơi vào tay gã, còn dám ngông cuồng thế à?
Có điều Shong Jan Di hôm nay đến tận bây giờ vẫn cho rằng mình ở thế thượng phong, tâm trạng vẫn coi như không tệ, không trở mặt với Jeon JungKook tại trận mà định từ từ hành hạ cậu, bèn hỏi tiếp, "Em trai nghĩ gì mà chăm chú thế?"
Jeon JungKook không buồn đếm xỉa đến Shong Jan Di, rút khăn giấy trong balo ra, lau chỗ vừa đập vào tay Shong Jan Di.
Mặt Shong Jan Di cau có hẳn, mẹ kiếp, gã chưa thấy ai vênh váo như thằng nhóc này!
Được thôi, đã thế thì phải làm cậu run lên mới được!
Shong Jan Di gạt ngay ý nghĩ từ từ hành hạ Jeon JungKook, đi thẳng vào đề, "Biết hôm nay anh lừa em đến đây làm gì không?"
"Không biết, cũng không muốn biết." Jeon JungKook lau túi xong, tâm trạng cũng dễ chịu hẳn, ném khăn giấy vào thùng rác cạnh đó rồi ngẩng lên nhìn Shong Jan Di nói, "Đừng nói nhảm nữa, tôi hỏi anh một câu, có phải sau hôm nay chúng ta sẽ thanh toán sạch mọi ân oán không?"
Shong Jan Di cười, trông vừa bỉ ổi vừa hạ lưu, "Vậy phải xem em trai có phối hợp không đã."
Jeon JungKook à một tiếng, hỏi, "Ở ngay đây à?"
Shong Jan Di nhìn khắp lượt những người xung quanh, "Nếu em trai không để ý thì anh cũng không để ý đâu."
Jeon JungKook cũng nhìn khắp lượt những người xung quanh rồi gật đầu, "Được thôi."
Shong Jan Di tiện tay đưa điếu xì gà trong tay cho người bên cạnh, "Vậy... tới đi?"
Vừa dứt câu, Jeon JungKook đã tóm cổ áo gã kéo lại, giơ chân đạp thẳng vào đũng quần gã.
Có lẽ vì lần trước bị Jeon JungKook đạp đau quá nên Shong Jan Di bị ám ảnh tâm lý, theo phản xạ chĩa mông ra sau.
Chân Jeon JungKook đạp trúng bụng gã. Đau đến mức gã hít vào một hơi, chưa kể đũng quần gã cũng hơi đội lên vì phản ứng sinh lý nên hơi tưng tức.
Shong Jan Di hơi kẹp chân lại, ôm bụng khom người xuống theo bản năng.
Những người khác trong phòng thấy cảnh này đều cứng người lại.
Một lúc lâu sau, Shong Jan Di mới đỡ đau, nhận ra mình lại bị thằng nhóc này đánh lén, bèn trừng mắt nhìn về phía Jeon JungKook, "Cậu làm cái quái gì thế! Đây gọi là phối hợp đấy à?"
"Dĩ nhiên không rồi." Vừa rồi khi đưa mắt nhìn quanh, Jeon JungKook đã tranh thủ quan sát những thứ gần tay, nhanh nhẹn vươn tay ra chộp lấy một cái gạt tàn, đập mạnh vào đầu Shong Jan Di.
Máu lăn dài trên mặt gã.
Đau đớn khiến gã nhất thời không thốt nổi nên lời.
Jeon JungKook nhìn Shong Jan Di đang căm hận đến nỗi chỉ muốn lột da mình, vẩy cổ tay ê ẩm vì dùng sức, "Sửa lại tý nhé, dĩ nhiên là không chỉ phối hợp chút thế thôi đâu."
Dứt lời Jeon JungKook nghiêng đầu, nhìn đầu Shong Jan Di một lát rồi hài lòng nói tiếp, "Vừa rồi chẳng phải anh hỏi tôi đang nghĩ gì sao?"
"Tôi nghĩ là cái băng buộc đầu anh trông rõ chướng mắt, lát nữa tới bệnh viện, anh nhớ băng cả chỗ chảy máu bên này nữa, thế là cân xứng với bên kia, đỡ chướng mắt hơn."
Mặt Shong Jan Di méo đi vì tức giận, "Jeon JungKook, mẹ nó, tôi bảo cho cậu biết nhé, hôm nay không đập chết cậu, tôi không phải họ Shong!"
Jeon JungKook khinh khỉnh nhìn Shong Jan Di, cậu đâu phải ba mẹ gã, gã có mang họ Shong hay không, liên quan gì đến cậu, "Xin hỏi tôi phối hợp vậy đã đủ chưa? Đủ rồi thì tôi đi đây."
"Đi à?" Shong Jan Di như nghe thấy chuyện cười, giận đến nỗi phì cười, "Mẹ kiếp nếu hôm nay để cậu bước ra khỏi cánh cửa này thì tôi không phải người!"
Những người khác trong phòng rốt cục cũng định thần lại trước cảnh tượng này, lần lượt đứng dậy.
Jeon JungKook thản nhiên nhếch mép, nghĩ bụng không thể chịu thua được, xin tha cũng không, cách duy nhất là nếu không đi được thì phải cứng lên... Dù sao Jeon đại thiếu gia cậu đây thà cam chịu số phận chứ không thể chịu lép vế.
Đáng lo duy nhất là, nhiều người thế này, không chừng sau tối nay cậu phải vào nằm viện một đợt rồi.
Jeon JungKook còn đang tính toán xem mình nhanh tay nhanh mắt ra tay trước thì có thể hạ gục hai người, chợt cửa phòng cách đó không xa vang lên tiếng gõ.
Không khí căng thẳng trong phòng như đông cứng lại.
Chẳng đợi gõ dứt, cửa phòng đã bị đẩy ra, rồi tiếng phục vụ cuống quýt vang lên, "Xin lỗi, thưa anh, anh không thể xông vào thế được."
Không để phục vụ nói hết câu, Kim Taehyung đã bước vào.
Anh như không thấy mọi người trong phòng, chỉ nhìn chằm chằm vào Jeon JungKook, sau đó mới thấy chiếc gạt tàn dính máu trong tay cậu, anh cạn lời trong thoáng chốc, trái tim đang căng như dây đàn tức thì chùng xuống.
Thấy Kim Taehyung, Jeon JungKook sững sờ, sau đó đanh mặt lại, âm thầm lườm anh, hậm hực trong lòng.
Phục vụ hớt hải chạy theo sau Kim Taehyung, áy náy nhìn về phía Shong Jan Di, "Anh Shong, thực xin lỗi, tôi không cản được anh này..."
Shong Jan Di vốn tính sĩ diện, không muốn người ta thấy đầu mình chảy máu nên khi thấy người đi vào bèn xoay người đi. Chẳng đợi phục vụ nói hết, gã đã quay lưng về phía phục vụ, xua tay, "Ra ngoài trước đi."
Phục vụ vâng dạ rồi khép cửa lại.
Shong Jan Di cầm khăn tay đè lên chỗ chảy máu trên đầu, quay sang Kim Taehyung, nhớ lại cảnh bị anh đánh lúc đi học thì hơi chùn lại, rồi mới đánh bạo hỏi, "Kim Taehyung, anh đến đây làm gì?"
Kim Taehyung: "Đánh rơi một thứ quan trọng ở đây."
"Thứ gì? Để tôi bảo các anh em tìm hộ anh." Shong Jan Di chỉ muốn tống Kim Taehyung đi ngay lập tức, hơn nữa phải đi xa xa. "Khỏi cần, tôi tìm thấy rồi." Kim Taehyung bước lên hai bước, đứng cạnh Jeon JungKook: "Đi nào, thứ quan trọng."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top