67. Tín vật đính ước

Jeon JungKook: "Thầy Kim, người ta chờ thầy đến hoa cũng héo hết cả rồi."

Jeon JungKook: "Thầy Kim, người ta buồn quá đi mất."

Jeon JungKook gửi liền mấy tin nhắn, vẫn không nhận được hồi âm, bắt đầu oanh tạc điện thoại Kim Taehyung bằng meme, cho đến khi ngón tay mỏi mới chịu ngừng.

Cậu nhìn khung trò chuyện của mình với Kim Taehyung, chờ chốc lát vẫn không thấy Kim Taehyung trả lời. Không hiểu sao cậu lại nhớ đến ngày anh nói lời chia tay với cậu lúc rời khỏi chung cư Garden năm năm trước, giống hệt như hôm nay. Cậu ngồi ở chung cư Garden chờ đến nửa đêm, vẫn không thấy anh trở về...

Jeon JungKook cười tự giễu, nhanh chóng gạt đi ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu, rời khỏi KaKao Talk, đi vào phòng ngủ. Cậu thay bộ quần áo bình thường, đeo khẩu trang, cầm chìa khóa xe ra cửa.

Bình thường cậu rất hiếm khi lái xe, xe cậu để ở tầng hầm lâu không dùng nên phủ một lớp bụi mỏng. Cậu tìm một tấm vải lau sơ qua chiếc xe rồi chui vào. Sau khi thử khởi động xe, xác định không có vấn đề cậu mới cầm di động bật ứng dụng chỉ đường, đi đến thư viện gần nhất.

Hiện tại đang là ngày làm việc, thư viện không đông lắm. Jeon JungKook làm một tấm thẻ thành viên, tìm kiếm theo hướng dẫn phân loại sách, mất khoảng mười phút mới tìm được một loạt sách có liên quan đến khám chữa bệnh +AI.

Cậu cũng không biết rốt cuộc mình nên xem sách nào, chỉ căn cứ theo tên những quyển sách kia, lên mạng tìm kiếm từng quyển một. Quyển nào mua được thì cậu chụp ảnh gửi cho Ji Yoo, nhờ cô ấy mua giúp mình, quyển nào không mua được thì cậu mượn của thư viện.
Có điều, số lượng sách được mượn ở thư viện mỗi lần có hạn, Jeon JungKook băn khoăn lựa chọn hồi lâu bèn chọn mượn dăm bảy quyển dày nhất. Đến khi cậu rời khỏi thư viện đã bảy giờ tối, con phố đã lên đèn rực rỡ.

Năm quyển sách nghe thì ít nhưng lại dày cộp, chồng lên nhau vẫn nặng trịch. Thư viện không có chỗ đỗ xe, Jeon JungKook phải để xe trong bãi giữ xe thu phí ở một siêu thị cách đó hơn một cây số.

Mới đầu vẫn chưa sao, tuy nhiên sau năm - bảy phút, cánh tay Jeon JungKook chồng sách bắt đầu mỏi. Vất vả lắm mới gượng đến được cửa vào bãi giữ xe, cậu lập tức đặt chồng sách xuống lan can bảo vệ nghỉ ngơi nửa phút, vừa định lấy sức ôm đến xe mình thì ngẩng đầu lên trông thấy một chiếc xe quen thuộc đỗ ven đường.

Cậu từng lái và cũng từng ngồi trên chiếc xe ấy, nên chỉ vừa liếc mắt đã nhận ra ngay.

Xe đang bật đèn pha, soi sáng cả biển số xe có số đuôi là 325, khiến Jeon JungKook càng chắc chắn đó là xe Kim Taehyung.

Nơi này cách nhà anh rất xa, cũng không phải khu sầm uất gì, sao anh lại ở đây? Còn nữa, nếu gặp anh, cậu có nên giả bộ thờ ơ đi ngang qua xe anh không?

Jeon JungKook ôm chồng sách lên, vừa định cất bước thì cửa xe mở ra, Kim Taehyung tắt máy xuống xe. Anh vòng qua đầu xe, đi vào siêu thị.

Jeon JungKook nghĩ thầm, trùng hợp thật, cậu cứ làm như không thấy anh, vô tình gặp phải anh vậy...

Thế nhưng, Jeon JungKook vừa đi được một bước đã thấy Kim Taehyung đứng trước mặt một người. Đó là một người phụ nữ, dáng vẻ cao dong dỏng, bởi vì đứng nghiêng nên không thấy rõ mặt. Đối phương mặc áo len dài phối với đôi ankle boot màu đen. Gió đêm mùa thu thổi vạt áo len dài của cô ta bay phấp phới, để lộ đường cong duyên dáng.

Đối phương xách hai túi mua hàng to đùng, thấy Kim Taehyung đi về phía mình liền nhoẻn môi cười, hết sức tự nhiên chìa túi mua hàng ra, Kim Taehyung cũng thản nhiên đưa tay nhận lấy.

Do cách nhau một khoảng, Kim Taehyung không thấy Jeon JungKook, chẳng mấy chốc hai người họ nối đuôi nhau đi đến xe anh.

Kim Taehyung mở thùng sau xe, đặt túi mua hàng vào, tiếp đó thuận tay mở cửa ghế sau cho cô ta ngồi rồi anh mới đi lên mở cửa ghế lái chui vào xe.

Xe bật đèn pha, từ từ chạy hòa vào dòng xe trên phố, chỉ lát sau đã khuất dạng trong tầm mắt Jeon JungKook.

Jeon JungKook rướn cao cổ, nhìn nơi xe Kim Taehyung đã dừng lúc nãy, ánh mắt lạnh như trời đông giá rét. Cậu đứng thật lâu, không cảm nhận được cánh tay mỏi nhừ. Mãi cho đến khi ven đường đột ngột truyền đến tiếng còi xe đánh thức cậu, đôi môi giấu dưới lớp khẩu trang của cậu mới hừ lạnh một tiếng. Cuối cùng, cậu ôm chồng sách quay người tức tối đi vào bãi giữ xe.

Do đi dạo thư viện, cậu cố ý chọn đôi giày thể thao màu trắng, nhưng dáng đi lại như đang mang đôi giày cao chục phân. Đến lúc chui vào xe mình rồi, tấm lưng mảnh khảnh của cậu vẫn thẳng tắp.

Hay, hay lắm!

Hóa ra anh không trả lời tin nhắn của cậu là vì bận đi siêu thị với cô gái khác, hưởng thụ cuộc sống bình thường ấm cúng nhất nhân gian. Không trả lời thì thôi, cậu chẳng thèm để ý.

Đúng vậy, cậu chẳng có gì phải để ý, cậu chỉ hối hận mà thôi. Hôm qua cậu không nên nhờ anh giúp đỡ. Hoặc là phải nói, từ khoảnh khắc anh và cậu gặp lại nhau, cậu đừng nên có dính líu gì đến anh nữa.

Jeon JungKook cầm lấy di động, ấn vào số Kim Taehyung trong danh bạ, đầu ngón tay đưa đến nút xóa. Chỉ là khi ngón tay cậu sắp chạm vào màn hình thì ngừng lại.

Nếu đã không buồn để ý, thì việc tên anh có nằm trong danh bạ điện thoại của cậu hay không có gì là quan trọng nữa?

Qua một hồi, Jeon JungKook dời ngón tay đi, vứt điện thoại sang bên ghế lái phụ, lái xe về nhà.

Seoul ngày lạnh, phố xá đông nghẹt, khi cậu về đến nhà đã tám giờ rưỡi tối. Jeon JungKook chỉ ăn mỗi bữa trưa cho đến giờ đã đói meo, dạ dày hơi khó chịu. Cậu rất ít khi nấu cơm ở nhà, giờ lục lọi tủ lạnh, phát hiện ngoại trừ chút hoa quả thì chỉ có sữa và các loại rượu.

Không biết sao cậu lại nghĩ đến hai túi nhựa trong suốt đựng đồ mua hàng to đùng của cô gái kia xách từ siêu thị ra. Thị lực cậu 10/10 nên thấy rõ đồ bên trong, nào là rau thịt, gạo và gia vị... Làm sao giống nhà của cậu, nhìn lại toàn là đồ trang trí, ngay cả đáy nồi vẫn y nguyên như lúc mới mua.

Jeon JungKook không còn thấy đói nữa, lấy bừa quả chuối vừa bóc vỏ ăn vừa ôm sách vào phòng làm việc.

***

Cứ cách một khoảng thời gian, Kim Taehyung và Min Yoongi nhất định sẽ đến nhà Won Yi một chuyển.

Won Yi có một cô con gái tên là Won Ae, năm nay tám tuổi, học lớp Ba, mỗi lần Kim Taehyung đến đều kiểm tra bài tập của Won Ae.

Ăn tối xong, Min Yoongi giúp Won Yi dọn dẹp bát đũa, Kim Taehyung tranh thủ thời gian xem hai đề toán cuối cùng Won Ae làm xong mới cùng Min Yoongi tạm biệt Won Yi để ra về.

Lúc dẫn Won Ae tiễn Kim Taehyung và Min Yoongi ra cửa, Won Yi vẫn không quên lặp lại lời nói trước kia: "Taehyung, Yoongi bình thường hai cậu cũng bận rộn. Ae đã lớn rồi, có thể phụ giúp chị rất nhiều việc, hai cậu không cần thường xuyên chạy đến chỗ chị đâu."

Min Yoongi vừa thay giày vừa nói: "Chị Yi, chị hiểu lầm rồi, em và Kim Taehyung hay chạy đến đây chủ yếu là vì thèm cơm chị nấu thôi. Chị không biết đâu, hầu như ngày nào bọn em cũng phải ăn cơm hộp chỗ lão Baek, ăn đến mức em nói chuyện toàn là mùi cơm hộp nhà họ. Mỗi lúc thế này, em lại thèm món chị nấu cực kỳ..." Nói xong, Min Yoongi còn huých khuỷu tay vào Kim Taehyung đã thay giày xong đang đứng chờ mình ở bên cạnh, "Kim Taehyung, cậu nói vậy đúng không?"

Kim Taehyung bỏ hai tay vào túi áo khoác, không nói lời nào chỉ khẽ gật đầu.

Won Yi biết Min Yoongi nói vậy chủ yếu vì lo lắng cho mình và Ae, nhưng chị ấy không hề vạch trần: "Được rồi, được rồi, được rồi, nếu muốn ăn cơm chị nấu thật thì cứ gọi báo trước một ngày, hôm sau chị nấu xong sẽ đưa đến cho hai cậu. "

Min Yoongi: "Tốt quá, có câu này của chị Yi, sau này em không khách sáo nữa đâu."

Won Yi mỉm cười dịu dàng, thấy Min Yoongi và Kim Taehyung không cài kín áo khoác, có lẽ bản năng người mẹ trỗi dậy nên không nhịn được cất lời: "Thời tiết Seoul đang rét đậm còn có tuyết rơi, hai cậu kéo kín áo đi, đừng để cảm."

Min Yoongi: "Biết rồi chị Yi."

Won Yi cúi đầu, bảo con gái bên cạnh: "Ae, tạm biệt hai chú đi con."

Won Ae ngoan ngoãn giơ tay lên, vẫy tay với Min Yoongi và Kim Taehyung: "Chú Kim, chú Min, tạm biệt."

"Tạm biệt, Ae." Min Yoongi nghịch bím tóc của Won Ae, làm cô bé cười ngất rụt người ra sau mẹ mình.

Kim Taehyung ngẩng đầu, tạm biệt Won Yi rồi mở cửa đi ra ngoài trước. Min Yoongi cũng tạm biệt chị ấy, rồi quay người theo Kim Taehyung đi xuống tầng.

Won Yi ở khu chung cư cũ đã được xây dựng hơn hai mươi năm, không có thang máy, trang thiết bị cũ kỹ, ngay cả đèn cầu thang cũng bị hỏng hai bóng.

Đi ra khỏi lô chung cư, gió rét ập vào mặt, Min Yoongi rụt cổ, vừa kéo khóa áo vừa ghé sát vào người Kim Taehyung đang mở rộng áo khoác đón gió đi về phía trước như không hề thấy lạnh, "Kim Taehyung, cậu nói xem, nếu anh Kwon vẫn còn sống, chắc hẳn chị Yi sẽ sống tốt hơn giờ nhiều đúng không?"

Kim Taehyung không nói lời nào.

Có lẽ vì thấy được ảnh của anh Kwon ở nhà Won Yi, Min Yoongi có chút bùi ngùi, "Anh Kwon không kịp cho chị Yi một đám cưới, khi đó cả đám chúng ta bận tối tăm mặt mũi cả ngày lẫn đêm, anh Kwon với chị Yi đăng ký kết hôn xong cũng chỉ ra quán lẩu ăn mừng. Lúc chị Yi có thai Ae, anh Kwon không có thời gian ở bên chăm sóc, còn chúng ta ỷ vào lúc đó văn phòng ở gần nhà anh Kwon, suốt ngày kéo đến ăn ké, bắt một bà bầu nấu cơm cho cả bọn những năm tháng liền. Giờ nghĩ lại mới thấy, khi đó chúng ta đúng là bất lịch sự... Sau Ae sinh ra, anh Kwon chỉ chăm sóc cho hai mẹ con họ có ba ngày lại quay về làm việc. Tôi hiểu anh Kwon, anh ấy xuất thân ở vùng quê nghèo, không có tiền cũng không có 'bệ phóng', chỉ có ước mơ và tài năng hơn người làm vốn. Anh ấy muốn nhân lúc còn trẻ cố gắng kiếm tiền để dành, để vợ con an ổn nửa đời sau... Nào ngờ.."

Min Yoongi thở dài, nhìn sang Kim Taehyung vẫn lặng thinh nãy giờ, thế là cũng không nói gì nữa.

Hai người rời khỏi khu chung cư cũ, băng qua đường. Trên đường đi đến bãi đỗ xe, họ gặp một người bán hạt dẻ rang.

Min Yoongi dừng bước, "Taehyung, cậu đợi anh, anh mua hạt dẻ đã, Park Jimin thích ăn hạt dẻ rang nhất, tối nay anh có hẹn Jimin uống rượu, tiện thể mang cho cậu ấy luôn."

Kim Taehyung dừng bước.

Min Yoongi chạy đến chỗ ông bác bán hạt dẻ, cất lời: "Bác, bán cháu hai túi."

Ông bác trông đã lớn tuổi, nhưng giọng vẫn sang sảng: "Vâng"

Chỉ lát sau ông ấy đã đưa cho Min Yoongi hai túi giấy, "Mười hai nghìn Won."

Min Yoongi sờ túi mới phát hiện không mang theo tiền bèn ái ngại hỏi: "Bác, bác có dùng internet banking không?"

Ông bác lắc đầu: "Tôi không có 'kinh kiếc' gì cả, tôi dùng tiền mặt thôi."

Min Yoongi phì cười, "Được rồi bác, bác đợi cháu một chút."

Min Yoongi chạy đến chỗ Kim Taehyung, tự nhiên móc ví tiền trong túi áo anh: "Taehyung à, cho anh mượn ít tiền lẻ đi."

Trong ví Kim Taehyung ngoại trừ thẻ tín dụng thì chẳng còn gì khác.

"Không phải chứ Kim Taehyung, anh quên mang ví, nhưng trong ví anh còn có mấy xu tiền lẻ, ví của cậu 'gọn gàng thật đấy... Ơ? Chỗ này giấu một trăm nghìn Won, may quá, cho anh mượn..."

Min Yoongi còn chưa nói xong thì Kim Taehyung đột ngột vươn tay, giật lại tờ hai tờ năm mươi nghìn Won từ tay Min Yoongi: "Mượn cái đầu anh!"

Min Yoongi định giành lại: "Này này, có cần vậy không, chỉ là hai tờ năm mươi nghìn thôi mà, cậu cho anh mượn đi, lát nữa anh trả cậu lại hai trăm nghìn luôn."

Kim Taehyung nhấc chân đạp Min Yoongi đang nhào vào mình: "Cút! Đừng hòng lấy một trăm nghìn won này." Nói xong anh đưa tay chỉ về phía bên trái: "Ở kia có một cây ATM, tự lấy thẻ trong ví đi rút tiền mặt đi."

Min Yoongi chửi thề, cầm ví Kim Taehyung rồi vội vàng chạy đến máy ATM rút tiền.

Lúc Min Yoongi trả tiền cho ông bác bán hạt dẻ, Kim Taehyung đã sải bước bỏ đi trước.
Chỉ thoáng chốc, Min Yoongi đã ôm hai túi hạt dẻ đi theo: "Kim Taehyung, ví tiền này."

Kim Taehyung nhận lấy ví tiền, nhét hai tờ năm mươi nghìn (Won) kia vào ngăn kín lần nữa rồi đút trong túi áo.

Hành động này của Kim Taehyung làm Min Yoongi rất tò mò: "Taehyung, một trăm nghìn won này có kỷ niệm gì thế, mau kể anh nghe nào."

Kim Taehyung không mảy may ngó ngàng đến Min Yoongi, điềm nhiên bước đi.

Min Yoongi vẫn không chịu thôi rảo bước nhanh hơn, tiếp tục truy vấn: "Kim Taehyung, cậu đừng im lặng, im lặng cũng không giấu được câu chuyện về một trăm nghìn kia đâu. Kim Taehyung, nếu cậu không kể với anh, mỗi ngày anh sẽ lải nhải một trăm nghìn bên tai cậu, lải nhải đến khi nào cậu phiền mới thôi. một trăm, một trăm, một trăm nghìn wo...."

Kim Taehyung quay mặt lại.

... Anh có bệnh à.

Thế nhưng bốn chữ này còn chưa thốt ra, Kim Taehyung đã khựng lại, một giây sau anh cất lời với giọng thản nhiên: "Anh muốn biết lắm hả?"

Min Yoongi gật đầu như băm tỏi: "Muốn, vô cùng muốn biết, cực kỳ muốn biết."

Kim Taehyung "ừ" một tiếng, suy nghĩ chốc lát mới thốt ra bốn chữ: "Tín vật đính ước."

Trước vẻ mặt bàng hoàng của Min Yoongi, Kim Taehyung vừa rảo bước rời đi vừa nói thêm: "Em trai của anh đưa."

Min Yoongi: ".. Vãi, coi như anh chưa hỏi, và cậu chưa nói gì đi."

Chui vào xe, Kim Taehyung cởi áo khoác, tiện tay lấy di động ra, ấn vào KaKao, phát hiện KaKao đã hết thời gian đăng nhập. Anh ngẫm nghĩ chốc lát, nhớ đến buổi trưa Won Ae mượn di động của anh chơi, có lẽ đã đăng xuất tài khoản của anh.

Kim Taehyung nhập mật khẩu vào, vừa định đề máy xe thì đã nghe thấy KaKao truyền đến một chuỗi âm thanh thông báo "ting ting ting ting ting ting ". Nhìn lại điện thoại, chỉ thấy con số màu đỏ hiện trên ảnh đại diện của Trò Jeon nhảy với tốc độ mắt thường có thể thấy rõ đến con số 24.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: