66. Kiểm hàng

Bàn tay anh thật đẹp.

Các khớp rõ ràng, đốt tay nhỏ, ngón tay thon dài, móng tay được cắt gọn gàng.

Nhất là xương trụ ở cổ tay gồ lên rất vừa phải, toát lên vẻ quyến rũ và trẻ trung không bút nào tả xiết.

Anh chàng cách vách được vũ trụ ưu ái quá, ngay cả tay cũng đẹp đến vậy...

Jeon JungKook ngẩn ra nhìn tay Kim Taehyung hồi lâu mới ngẩng lên nhìn vào mắt anh, nhất thời chưa kịp hiểu ý, ngơ ngác hỏi, "Tiền gì?"

Kim Taehyung: "Cậu nói xem?"

Jeon JungKook nghĩ thầm, tôi biết thế nào được anh muốn đưa tiền gì, nói thế nào được.

Thấy cậu không hiểu thật, Kim Taehyung giải thích, "Tôi không tùy tiện cho người ta nhìn đâu."

"... Vừa rồi cậu cũng khen đẹp đấy thôi, chứng tỏ cậu kiểm hàng thấy hài lòng. Nể tình chúng ta ở cùng nhà, tôi cũng không ngại để cậu kiểm hàng trước trả tiền sau, nên đừng có hòng quỵt, mau đưa tiền đây."

Jeon JungKook bấy giờ mới vỡ lẽ, thầm chửi thật to.

Gã cách vách này có phải người không thể? Sao có thể thản nhiên nói ra câu kiểm hàng trước trả tiền sau vậy?

Còn đừng hòng quỵt, mau đưa tiền nữa chứ... Nói cứ như là cậu thèm nhìn lắm ấy!

Thấy Jeon JungKook không phản ứng, mấy ngón tay Kim Taehyung chìa ra trước mặt cậu hơi nhúc nhích.

Thấy thế, Jeon JungKook chỉ có cảm giác anh muốn ăn đòn.

Nhìn ngón tay Kim Taehyung, Jeon JungKook còn đang nghĩ có nên ấn anh vào tường đập cho ngất đi không thì đột nhiên nảy ra một ý, ngẩng lên nói với vẻ chân thành như muốn cứu vớt thanh niên lầm lỡ, "Anh à, anh lấy sắc đãi người thế này là sai rồi."

"Thời xưa có những cô gái nhà lành bị bán vào lầu xanh, còn khẳng khái chỉ bán nghệ không bán thân đâu."

"Thế nên anh phải lấy họ làm gương, kiếm tiền bằng đôi bàn tay và tài năng của mình, chứ đừng sa đọa như vậy, anh phải tích cực nhìn lên, hăng hái xông xáo, giữ lấy giá trị quan chủ đạo của xã hội chủ nghĩa chứ."

"Có biết giá trị quan là gì không? Không biết cũng chẳng sao, để tôi cho anh biết, giàu có dân chủ văn minh hòa hợp tự do bình đẳng công bằng pháp trị yêu nước yêu nghề chân thành lương thiện..."

Kim Taehyung: "..."

Anh đang bị giảng chính trị cho nghe đây à?

Kim Taehyung nhìn cái miệng xinh xắn còn đang tận tình khuyên bảo của Jeon JungKook giây lát rồi thong dong lên tiếng cắt lời, "Anh đây... chỉ có da thịt không có tài nghệ."

"Ý là anh đây không có tài nghệ gì, chỉ bán sắc được thôi."

Ngừng giây lát, như nhớ ra chuyện gì đó, Kim Taehyung nhướng mày áp sát lại gần Jeon JungKook, nửa cười nửa không: "Nhóc này, chắc em không định ăn quỵt đâu nhỉ?"

Anh cố ý nói thật chậm, còn hạ giọng xuống thấp, giữa đêm hôm nghe quyến rũ mê người.

Vành tại Jeon JungKook bất giác nóng bừng lên, cậu đờ ra vì câu "ăn quỵt", trợn tròn mắt nhìn anh hồi lâu không nặn ra được chữ nào.

Kim Taehyung thong thả thưởng thức vẻ mặt của cậu nhóc vừa bị mình chặn họng, thấy vô cùng khoan khoái.

Đúng vào lúc anh tưởng rằng cậu nhóc sẽ lại xù lông lên rồi quay ngoắt người chạy vào phòng sập cửa lại như mọi lần thì cậu nhóc đột nhiên nhắm mắt lại hít sâu một hơi rồi ngẩng lên nhoẻn cười hỏi, "Nhìn anh một lần bao nhiêu tiền?"

Kim Taehyung ngỡ ngàng hai giây rồi chậm rãi vê ngón tay đáp lời, "Không nhiều, mười nghìn (Won) thôi."

"Vậy anh đợi chút." Jeon JungKook dịu dàng nói, đoạn chạy về phòng ngủ.

Chưa đầy một phút sau, cậu cầm ví tiền màu đen đi ra.

Ngay trước mặt Kim Taehyung, cậu rút ra hai tờ năm mươi nghìn Won vàng chói, phất phất về phía anh, "Anh nhìn thấy chưa, một trăm nghìn Won luôn nhé."

Dứt lời cậu tiến thêm hai bước.

Mùi hương thoang thoảng của riêng cậu phả vào mũi Kim Taehyung, anh thấy cậu nhóc nhấc cánh tay đang giơ lên của mình ra, gấp tờ tiền lại nhét vào khăn tắm đang buộc quanh bụng.

Đầu ngón tay mềm mại của cậu chạm vào bụng anh, cơ lưng Kim Taehyung căng cứng, một giây sau, ngón tay cậu lại chạm vào ngực anh.

Jeon JungKook hết sức căng thẳng, cậu cảm giác rất rõ vành tai mình đã nóng ran, song vẫn cố giữ bình tĩnh ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt Kim Taehyung, chọc ngón tay vào ngực anh, giọng điệu vừa gây sự vừa ngả ngớn, "Không cần trả lại, còn thừa coi như tôi thưởng cho anh."

Anh tưởng mình anh biết cợt nhả à? Anh tưởng mình anh biết trêu người khác thôi hả?

Jeon JungKook hài lòng ngắm nghía dáng vẻ ngỡ ngàng của Kim Taehyung rồi cười nhạt trong lòng mấy tiếng, lùi lại hai bước, vui vẻ toan quay về phòng ngủ.

Cậu vừa quay người đã bị Kim Taehyung túm lấy cổ tay.

Ngay tức khắc, cậu bị kéo tới trước người anh.

Vì lực kéo hơi mạnh nên mặt cậu đụng nhẹ vào ngực anh.

Cả hai đều cứng người lại, sau đó Kim Taehyung cúi đầu, ghé tai cậu nói nhỏ, "Cảm ơn em."

"Lần sau lại đến nhé."

Trong phòng chỉ có hai người, anh lại nói thì thầm như chỉ để hai người nghe được.

Hơi thở anh phả vào tai cậu, giọng trầm thấp hơi khàn, làm vành tai Jeon JungKook tê dại đi, cả người ngứa ngáy.

Kim Taehyung cụp mắt xuống nhìn vành tai và cần cổ đỏ lừ của cậu nhóc trước mặt, hơi thở cũng hơi dồn dập, anh siết tay cậu chặt hơn, rồi chẳng đợi cậu kịp định thần đã buông ra, lùi lại hai bước, quay lưng đi thẳng về phòng.

Kim Taehyung đứng sau cánh cửa phòng ngủ, đợi đủ ba phút mới nghe thấy tiếng cửa phòng bên mở ra rồi lại đóng vào.

Anh đứng yên tại chỗ, năm phút sau mới bật cười.

Cậu nhóc ghê gớm thật đấy.

Vừa rồi suýt nữa anh không dằn lòng được.

Bấy nhiêu năm nay, anh ăn nhạt bấy nhiêu năm, không ngờ lại bị một cậu nhóc trêu ghẹo.

Kim Taehyung lại cười, vốn định tắm xong ngồi viết code một lúc, song giờ tâm trí đã rối loạn, anh nằm xuống giường, trằn trọc hồi lâu vẫn không ngủ nổi.

Mãi tới khi bên ngoài hửng sáng, anh mới thôi trằn trọc, ngồi dậy bước lại gần cửa sổ, mở cửa ra cho gió lạnh ban sớm ùa vào.

Sau khi mặt trời lên, anh mới thấy thấm mệt bèn đóng cửa sổ lại, nằm xuống giường, nghĩ ngợi thế nào lại cầm di động lên chuyển tiền trả lại mười nghìn Won cho Min Yoongi.

Kim Taehyung buông điện thoại xuống, thức trắng suốt đêm, vậy mà vừa chợp mắt thì lại có mấy tiếng rung "brừ brừ" vang lên bên gối. Anh lần mò cầm lấy điện thoại, giơ lên xem thì thấy Min Yoongi gửi tin nhắn KaKao đến cho anh.

Min Yoongi: "Kim Taehyung, sao cậu chuyển mười nghìn Won sang cho anh vậy?"

Min Yoongi: "KimTaeyung, cậu cũng biết anh thức trắng cả đêm, giờ đói bụng đang định đi ăn sáng nên chuyển tiền cho tôi đi ăn sao."

Min Yoongi: "Cảm ơn nhé, Kim Đại Ca đúng là number one!"

Kim Taehyung chậm chạp nhấc ngón tay gõ vài cái vào màn hình.

Kim Taehyung: "Anh tưởng mình quan trọng lắm đấy."

Min Yoongi: "?"

Min Yoongi: "Kim Taehyung, mới sáng sớm cậu vừa mở mắt đã mắng người ta là sao?"

Kim Taehyung thầm nhủ trong lòng: Em còn chưa chợp con-mẹ-nó mắt chứ ở đó mà mở mắt.

Min Yoongi: "Kim Taehyung, tâm trạng cậu đang khó chịu hả?"

Min Yoongi: "Kim Taehyung, có phải mười nghìn Won này là chú mày cho anh tiền chia tay không?"

Min Yoongi: "Kim Taehyung, đừng vứt bỏ anh mà!!!!"

Kim Taehyung buồn nôn tột đỉnh: "Anh Cút Đi!"

Ba giây sau.

Kim Taehyung: "Bánh xèo."

Min Yoongi: "Bánh xèo?"

Min Yoongi: "Bánh xèo gì?"

Min Yoongi: "Kim Taehyung, cậu nói rõ đi."

Min Yoongi: "Anh mua bánh xèo cho em trai idol của anh, Kim Taehyung, cậu chuyển tiền cho anh làm gì?"

Min Yoongi: "Sao cậu phải chuyển tiền cho anh?"

Min Yoongi: "Anh không cần."

Bị Min Yoongi nhắn tin làm phiền khiến điện thoại cứ rung rung liên tục, Kim Taehyung bực bội ấn vào nút ghi âm, gửi qua hai đoạn liền:

Kim Taehyung: "Chỉ bằng việc em sống chung với cậu ấy."

Kim Taehyung: "Chỉ bằng việc em và cậu ấy dùng chung phòng vệ sinh."

Kim Taehyung mở lịch sử giao dịch lên, không chút do dự ấn quay lại trang trước, sau đó chỉnh di động sang chế độ không làm phiền. Anh vừa định để xuống thì lại nhớ đến tài khoản banking có thể tự động chuyển khoản, bèn mở ứng dụng ngân hàng online lên, kéo Min Yoongi vào blacklist.

Cuối cùng cái tai đã được yên tĩnh, Kim Taehyung nhắm mắt, vài phút sau cơn buồn ngủ đã ập đến. Trước khi thiếp đi, anh nghĩ đến câu chất vấn của Min Yoongi...

Tại sao ư?
Chỉ bằng việc năm giờ trước anh đã bị cậu nhóc kia đùa giỡn.

***

Cùng lúc đó, Jeon JungKook ở phòng bên cạnh tức tối tung chăn, ngồi bật dậy trên giường. Cậu cào tóc như nổi điên, hết đấm vách tường, đấm tường xong lại đấm chăn.

Cậu mệt chết được nhưng cậu lại không ngủ được.

Đúng là có độc mà!

Cậu nhắm mắt lại, vậy mà trong đầu toàn là hình ảnh tên kia tắm xong chỉ quấn một chiếc khăn tắm. Giọt nước lăn dọc từ cổ đến lồng ngực anh, rồi trượt vào trong khăn tắm. Cảnh tượng ấy phải gọi là quyến rũ, mời gọi người ta phạm tội.

Khuôn mặt Jeon JungKook lại đỏ ửng nóng ran lần nữa, lần nữa, lần nữa. Cậu không bị sốt, nhưng lại cảm giác mình còn sốt nặng hơn hai ngày trước. Nhìn thuốc hạ sốt trên tủ đầu giường, cậu thầm nghĩ hay là uống hai viên nhỉ?

***

Jeon JungKook bừng tỉnh thoát khỏi dòng hoài niệm, phát hiện mặt mình đang nóng phừng phừng. Rõ ràng về sau cậu đã nhìn thấy hết những điều không nên thấy ở anh, sao bây giờ còn đỏ mặt vì hình ảnh quấn khăn tắm kia chứ?

"Jeon JungKook, mày đúng là ăn hại quá đi mất!"

Jeon JungKook tự giễu mình vài câu rồi ngồi dậy, giơ tay lên quạt gió chốc lát. Sau khi mặt mình hạ nhiệt, cậu mới cầm lấy điện thoại đã tối màn hình từ lâu.

Cậu xem thời gian, đã sắp ba giờ sáng rồi, vậy mà cậu vẫn chưa buồn ngủ. Có lẽ vì nhớ đến mấy chuyện xưa cũ, cậu lại mở khóa màn hình, ấn vào phím menu ứng dụng điện thoại. Dưới cùng có một bộ sưu tập đã bị cậu khóa lại, chần chờ giây lát, cậu ấn vào, nhập mật khẩu.

Năm năm qua, mỗi lần cậu vào menu điện thoại, thấy bộ sưu tập bị khóa này giống như thấy một chiếc hộp khóa kín đóng bụi, chưa từng nghĩ mình sẽ mở nó ra.

Trong năm năm qua, đây là lần đầu tiên cậu mở bộ sưu tập này lên. Cậu liếc mắt xem tấm ảnh kia, trong quán lẩu, anh ngậm ống hút, cúi đầu vừa xem điện thoại vừa hút bia. Nồi lẩu đặt trên bếp sôi ùng ục, làn khói lượn lờ trước mặt anh làm tôn thêm phong thái thần tiên cho khí chất và khuôn mặt anh.

***

Sau khi cúp điện thoại, Kim Taehyung vui sướng vì tiếng gọi "Thầy Kim" kia, vì thế nhìn chiếc hộp có bức tranh nữ thần kia cũng thuận mắt hơn nhiều.

Kim Taehyung buông điện thoại ra, đi tắm rửa. Xong xuôi tất cả, anh lại không thấy buồn ngủ nên đành đến phòng sách xem tài liệu. Mãi đến mười hai giờ, anh quay về phòng mới phát hiện cậu gửi một tin nhắn mới đến với nội dung chỉ vỏn vẹn ba chữ "Cảm ơn nhé" qua KaKao từ ba mươi phút trước.

Anh nhấc ngón tay định trả lời "Đừng khách sáo", nhưng lại sợ cậu đã ngủ, làm phiền cậu nên thôi. Anh muốn làm chút gì đó, nghĩ ngợi rồi lại ấn vào ảnh đại diện của Jeon JungKook, đổi biệt danh vốn là "Tiểu thiếu gia lương thiện" trong danh bạ thành "Trò Jeon".

Thầy Kim, trò Jeon...

Kim Taehyung thầm đọc ba lần, cười khe khẽ, song chỉ giây lát sau, ánh mắt anh lại thoáng buồn bã. Bởi vì trước kia họ là người yêu của nhau, thế nhưng hôm nay anh lại vui mừng vì cái biệt danh thầy Kim và trò Jeon này.

Kim Taehyung khẽ mím môi, ấn vào vòng bạn bè, lại đăng dòng trạng thái chỉ có mình mới xem được: Rất muốn!

Rất muốn quay về trước kia, khi mà tất cả còn chưa kết thúc...

***

Vốn tưởng rằng khi tỉnh lại thì Kim Taehyung đã hồi âm rồi, nên Jeon JungKook vừa mở mắt đã vào KaKao, nhưng chỉ đổi lại thất vọng. Giờ này đã là buổi trưa, ba chữ "Cảm ơn nhé" cậu gửi vẫn nằm lẻ loi trong lịch sử trò chuyện.

Anh không trả lời cậu là sao? Đổi ý à?

Jeon JungKook rối rắm trong chốc lát, bỏ điện thoại ra đi rửa mặt. Ra khỏi phòng vệ sinh, Jeon JungKook lại bật KaKao lên xem.

Có thông báo mới, nhưng là Ji Yoo gửi tin nhắn thoại đến: "JungKook, bộ phim kia, chính là bộ phim ăn ở nhà hàng gia đình mà em rút ấy, họ gọi điện cho chị, nói là vẫn bằng lòng cho em đóng vai chính, em định thế nào?"

Jeon JungKook dứt khoát trả lời: "Không đóng."

Một giây sau, Jeon JungKook lại nhắn tiếp: "Đại thiếu gia đây đã rút rồi, giờ quay lại thì mặt mũi ta biết đặt chỗ nào."
Ji Yoo đáp lời cậu là một dãy dấu chấm: "..."

Jeon JungKook không chấp nhặt với Ji Yoo, đặt điện thoại xuống ăn trưa.

Ăn no bụng, Jeon JungKook đọc lại kịch bản phim "Sinh mệnh" lần nữa mà vẫn không cách nào nhập vai được. Kiềm nén đến ba giờ chiều, rốt cuộc cậu không nhịn được nữa, lại nhắn tiếp một tin KaKao cho Kim Taehyung đến bây giờ vẫn không thèm để ý đến mình.

Thế mà Jeon đại thiếu gia luôn làm kiêu giây trước vừa gửi tin nhắn đi, giây sau đã thu hồi lại. Sau đó, cậu cầm điện thoại chờ Kim Taehyung nhắn tin đến, chỉ cần anh nhắn lại cho cậu, cậu sẽ nói mình gửi nhầm người rồi tiện thể hỏi anh chuyện tối qua.

Tuy nhiên, Jeon đại thiếu gia lại phải thất vọng lần nữa. Cậu ôm khư khư điện thoại chờ năm phút, Kim Taehyung vẫn không nhắn đến tin nào. Nhưng mà không sao, Jeon đại thiếu gia vẫn còn chiêu tiếp theo.

Jeon JungKook: "Xin lỗi nhé thầy Kim, khi nãy tôi gửi nhầm người, nếu quấy rầy thầy thì tha lỗi cho tôi nhé."

Lại năm phút trôi qua, khung trò chuyện với thầy Kim vẫn như tĩnh lặng. Tâm trạng của Jeon JungKook bắt đầu lo lắng. Không phải là tên chó này đổi ý thật chứ.

Jeon JungKook muốn chửi thề quá đi mất. Cậu hít vào thật sâu để kiềm nén, bắt đầu gõ chữ: "Thầy Kim, tôi vừa xem kịch bản suốt một tiếng, có vài chỗ không hiểu, thầy có thể khai sáng giúp tôi không?"

Vẫn không ai đáp lại.

Bởi vì có việc nhờ người, Jeon JungKook không dám làm trời làm đất, đành gửi một loạt nhãn dán khóc thút thít, kêu gào, mong đợi: "Thầy Kim, thầy phải chịu trách nhiệm với người ta chứ!"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: