Phiên ngoại: Sinh nhật - Khởi đầu của tình bạn

Tiểu Nguyên sáng sớm dậy trong căn phòng sặc mùi thuốc ê te, mũi có chút sưng lên vì nghẹt và khó chịu. Cậu ghét mùi thuốc, cũng như ghét những bức tường trắng toát đang vây hãm lấy không gian hít thở ít ỏi của cậu

Tiểu Nguyên đứa mắt nhìn về hướng cửa sổ. Những cơn gió lành lạnh cứ mãi đập đập vào, khiến cánh cửa mỏng manh tạo nên tiếng lạch cạch lạch cạch rất khó chịu. Khó chịu vì cậu chỉ có thể nghe được tiếng gió, chứ gió không cách nào chạm tới được cậu

Thế nhưng...như vậy vẫn có một chút an bình.... Đâu đó trong tim cậu tràn ngập những cơn gió thổi mát mẻ, cuộn trào nên từng đợt sóng trào thoải mái

A...cư nhiên vì hôm nay là sinh nhật cậu

Nga ~ Sinh nhật cậu...năm nay...lại một mình nữa nhỉ?

Đây là năm đầu tiên cậu đón sinh nhật tại bệnh viện

Ba năm trước, papa và mama rời bỏ cậu, cùng nhau sánh bước đến cõi vĩnh hằng hạnh phúc

Papa vẫn thường nói...nơi đó rất đẹp, chỉ có hạnh phúc, chỉ có vui vẻ, mỗi ngày đều khoái khoái lạc lạc tận hưởng an nhàn, không giằng xé, không đấu tranh, cũng chẳng có bệnh tật, những đứa trẻ đáng yêu như cậu sẽ được đích thân Thượng đế ban sai thiên thần tối cao đến rước cậu về, ân xá ban cho cậu cơ thể khỏe mạnh

Papa nói....papa và mama sẽ đến đó sớm thôi...Họ sẽ đợi cậu đến cùng. Đến lúc đó, cả gia đình bọn họ sẽ lại được đoàn tụ...Còn có ca ca nhất định cũng sẽ quay về

Nhưng papa à...đã ba năm rồi, papa cũng đi...mama cũng thế...nhưng con vẫn không cách nào đến đó được, mỗi ngày chỉ có thể cô độc nhìn ngắm ánh bình minh chiếu sáng rọi lên mặt, rồi cũng từ từ đón những tia nắng gắt ban trưa chạm đến cháy xém da thịt, những buổi chiều hòa nhã buông bỏ vầng hào quang rực rỡ, dần dần sát nhập với sắc tím của những buổi khuya....

Một vòng tuần hoàn chán ngắt

Ngày ngày con chỉ có thể cuộn tròn mình trong chiếc chăn bông dày cộm, ôm nỗi đau đớn nghẹt đến khó thở, rồi cũng từ từ phải học cách quen dần với chúng, đến khi trở nặng, cũng chỉ một mình con đối mặt với sự nguy hiểm đó...Thật nực cười thay, con đã được chuyển đến bệnh viện...nơi đây nhiều bạn hơn nha~ Ít nhất là còn có ống trợ thở, con nhất định sẽ lại không sao những khi cơn xé buốt trong buồng phổi truyền đến

Con mãi chưa với được đến Thiên Đường mà người đã nói

Tại sao còn chưa đến rước con đi? Tại sao chỉ riêng một mình con phải ở lại...

Pa...có phải con chưa ngoan, nên Thượng đế vẫn chưa sai thiên thần xuống đón con?

Sinh nhật....

Ngày sinh nhật cậu...chỉ luôn là những ngọn nến nhỏ lập lòe đến bỏng mắt...cô đơn...lạnh lẽo...hiu hắt

Ánh nến như thiêu đốt từng khúc gan khúc ruột trong người cậu...chỉ có con tim vô hồn vẫn luôn giá lạnh như vậy

Nhưng cậu chưa bao giờ ghét ngày này.... Cái ngày cậu được nhận từ ông trời lời chúc phúc tốt đẹp...ngày duy nhất papa mama nở nụ cười với cậu.... ngày đầu tiên cậu đón nhận được từ thế giới này ánh ban mai của sự sống....

Tiểu Nguyên chưa một lần được tận hưởng một ngày sinh nhật trọn vẹn

Năm một tuổi, vào ngày sinh nhật, ca ca của cậu bỏ nhà ra đi, một lời từ biệt cũng không để lại

Năm hai tuổi, bạn cùng nhà trẻ vì xảy ra xích mích với cậu, cuối cùng bạn đó lại phải nhập viện

Năm ba tuổi, con mèo nhà hàng xóm chạy qua phòng cậu, hại cậu vờn cả buổi, sau cùng lại quá mệt mà suy hô hấp

Năm bốn tuổi, papa và mama chính thức rời bỏ cậu, để lại cho cậu một cuộc sống mệt mỏi

3 năm sau, những đêm trong căn phòng ngủ trống hoác tối tăm của mình, cậu lại lặng lẽ thắp lên một ngọn nến nhỏ, lung linh diệu kì. Chỉ một mình cậu, một chiếc cupcake nhỏ, cùng với bài ca sinh nhật không trọn vẹn trong nước mắt

Cậu vỗ vỗ hai má, lấy lại tỉnh táo. Không được cho phép bản thân yếu đuối như vậy....Dù chỉ một chút cũng không được

Nhưng....thân thể bệnh tật như thế này, muốn đi lại cũng khó, cậu sao có thể mua bánh cùng nến ăn mừng sinh nhật đây?

Cậu ngán ngẩm nhìn đồng hồ, từng tiếng tích tắc tích tắc cô đặc vang lên, màu trời bên ngoài cũng đã bắt đầu nhuộm màu ráng vàng

Bước đi của thời gian chưa bao giờ dừng lại đợi chờ Tiểu Nguyên.... Cậu hoang mang trong sự u tĩnh của bản thân, muốn làm gì đó nhưng lại vô lực, căn bản đến cả chuẩn bị cho sinh nhật mình, cậu cũng chưa muốn nghĩ đến, mà nếu thực sự có nghĩ, cậu cũng chả thể làm gì nên thân

Đây mới chính là con người cậu... nhỏ bé, ngu ngốc, bất lực

Những buổi chiều ngắm nhìn chiếc lá phong già cỗi nhất, Tiểu Nguyên mơ hồ đặt cả linh hồn của bản thân vào nó, để mặc cho những sóng gió cuộc đời vẫn đang cuốn cậu đi, nhưng cậu nhất định sẽ dùng phần người yếu đuối này của mình mà bắt lấy những hi vọng cuối cùng

A....thời gian hôm nay như vậy mà lại trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc màn hoàng hôn tím nhàn nhạt đã bao phủ khắp căn phòng, để lại một hình bóng nhỏ nhoi lẻ loi nơi góc phòng vẫn đang ngẩn người đón nhận hơi lạnh trong phòng đột ngột tăng cao

Ha...sinh nhật...thật tẻ nhạt....thật nhàm chán...

Ý nghĩa của sinh nhật....đối với Tiểu Nguyên...chính là ngày cậu sẽ cùng cha mẹ vây quần bên nhau, trên chiếc bàn gỗ quen thuộc, những món ăn vặt yêu thích của cậu sẽ được dọn ra, papa sẽ lại kể cho cậu nghe, nào là cánh đồng cỏ lăng đẹp đến nhường nào, nào là hang động đom đóm lấp lánh ra sao... Rồi mama sẽ lại nói: "Không được ăn quá nhiều đồ ăn vặt, như thế không tốt cho sức khỏe của con" và đẩy chén canh rong biển tới trước mặt cậu, thay vì dĩa xúc xích xông khói, trên mặt lộ một chút tia tức giận, nhưng đến cuối cùng vẫn là ôn nhu cười. Ca ca sẽ bế cậu lên đùi, cùng chơi vật tay với cậu, xoa đầu cậu một chút, làm hành động cậu thích nhất từ anh ấy...

Đối mặt với Tiểu Nguyên bây giờ chính là màn đêm nhẹ buông xuống, phủ trong lòng cậu cảm giác tĩnh mịch u buồn

Năm nay đến cả nến cũng không có sao?

Vậy thì....tự hát chúc mừng sinh nhật vậy

Tiểu Nguyên không ngần ngại cất lên giọng ca cao vút của mình. Trong căn phòng đắm dần trong bóng tối, chỉ có giọng hát cậu là sáng hơn cả, vụt lên trong cổ họng cậu là cả một khát khao sáng ngời....

Đang chìm dần trong chính tâm trạng nặng nề cũng như trong bài hát ưu thương của chính mình, Tiểu Nguyên loáng thoáng nghe thấy tiếng mở cửa "cạch" một cái, cũng không để ý lắm, cậu chỉ nghĩ y tá lại đến giờ tiêm thuốc cho cậu rồi, nên vẫn tiếp tục ngâm nga, hàng lệ trong suốt tự giễu hoặc mình rơi xuống, hòa tan với nỗi đau của cậu

"Chúc mừng sinh nhật em! Happy birthday! Sinh nhật vui vẻ nha nhóc!"

Cậu từ từ chậm rãi mở mắt, ánh sáng lập lòe đỏ chói lại một lần nữa xuất hiện trong mắt cậu

Như những năm trước....

"Nhóc...đừng ngẩn người thế! Thổi nến đi!"

Thanh âm trầm trầm kia lại vang lên, khiến cậu giật mình hoàn toàn tỉnh giấc

"Hôm nay sinh nhật của em đúng chứ! Cậu nhóc này...." Người anh trai cao hơn cậu một chút đó hướng mắt về phía sau lưng mình, một thân ảnh nhỏ bé hơn cả cậu đang dựa sát vào người anh ta, vẻ như ngập ngừng nhút nhát, nhưng trên gương mặt lại không hề bày ra bất cứ thứ cảm xúc gì, hoặc chí ít là dưới ánh mắt của cậu là như vậy "Đệ đệ của ta muốn cùng nhóc tổ chức sinh nhật. Sinh nhật nó còn lâu, cũng tầm cỡ 20 ngày nữa mới tới, nhưng vì ba mẹ bọn anh sắp đi nước ngoài trong vòng 2 ngày nữa, nên nó muốn tổ chức sớm, sẵn tiện muốn đón sinh nhật cùng nhóc, nguyên lai là vì nghe được giọng hát mừng sinh nhật từ căn phòng kế bên! Nào...lên chào bạn đi, Thiên Tỉ!"

"...."

Trước mắt Tiểu Nguyên nhòe đi...cậu còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, cậu bạn kia đã tiến đến nắm lấy bàn tay giá lạnh của cậu, rồi viết lên đó chữ "Sinh nhật vui vẻ"

Cậu mơ hồ đoán được ý tứ của cậu nhóc trước mặt cậu, rồi lại hướng ánh mắt về phía người con trai cao lớn kia hơn, thấy được nụ cười tỏa nắng của anh, tim cậu thoáng chút rung động, trong lòng bao phủ một lớp nhàn nhạt ấm áp

Sinh nhật....

"Anh là Vương Tuấn Khải, nhóc này là Thiên Tỉ, em ấy bị sốt xuất huyết, nằm ở căn phòng bệnh kế bên! Từ nay, em có thêm bạn mới rồi, chúng ta cùng làm bạn được không? Em tên gì?"

"....Ư....Vương....Vương Nguyên!"

Đôi môi run lẩy bẩy của cậu mấp máy tên mình, thoáng chốc cảm thấy xấu hổ, cúi mặt xuống. Cậu bạn kia bắt gặp được biểu tình này của cậu, hắn liền ngồi lên giường, nâng mặt cậu lên, để gương mặt cậu đối trực diện với hắn

"Tên....đẹp lắm...."

Vẫn là gương mặt không chút cảm xúc, lãnh cảm vô cùng, nhưng đôi mắt hắn lại thoáng có chút dao động, khóe miệng cũng nhoẻn lên một chút, tựa hồ như có như không dần xuất hiện một lúm sâu kế bên miệng cậu ấy, dưới ánh trăng hắt vào trong căn phòng tối, gương mặt cậu ấy không thấy rõ, nhưng cậu chắc chắn, người đó đang cười

Nga~ Cậu bạn này thật đáng yêu nhỉ

"Ha...đúng vậy a~ Tên em đẹp lắm đấy... À, vẫn chứ đến 12h, vậy là vẫn chưa qua sinh nhật, hai đứa cùng hát bài "Chúc mừng sinh nhật" đi! Anh sẽ tạo nhịp cho" Tuấn Khải đề nghị

Vương Nguyên nhìn trước nhìn sau, cuối cùng đỏ mặt lắc đầu, tỏ ý không muốn hát

Nếu phải hát trước mặt nhiều người, nhất định sẽ rất ngượng

"Nếu Nguyên Nguyên không muốn hát, vậy Thiên Tỉ hát thay nhé!" Vẫn là Tuấn Khải có ý tốt, muốn duy trì cuộc nói chuyện cho cả ba

Cậu chỉ cảm nhận được dường như cậu bạn được gọi là Thiên Tỉ đó dùng ánh hàn quang liếc mắt Vương Tuấn Khải, rồi sau đó quay mặt lại với cậu, biểu tình không xúc cảm lại có chút nghiêm trọng, tăng từ tính trong câu nói của hắn

"Cậu...lúc nãy....hát hay lắm....Tôi muốn cùng cậu hát...."

A~ Ra là muốn cùng cậu hát, nhưng gương mặt ít nhất cũng phải tỏ vẻ cầu xin một chút chứ nhỉ? Không phải mama vẫn thường dạy muốn đề nghị người khác làm gì cho mình cũng đều phải tỏ vẻ thành ý hết sao?

Nhưng những điều cậu nghĩ vẫn không dám nói ra, sau cùng cũng liều mạng gật đầu, bắt lấy cánh tay nhỏ bé của cậu bạn Thiên Tỉ kia, bàn tay run lẩy bẩy không ngừng

"Ca! Cậu ấy run!"

"Hm? Để anh xem. Vậy Thiên Tỉ bắt nhịp hát trước nhé! Tiếp sức thêm cho bạn mới nào!"

Thế là Thiên Tỉ cũng ngẩn người một chút, rồi bắt đầu hít một hơi, lấy đà khiến Tiểu Nguyên phải phì cười

"Happy birthday to you...Happy birthday to you....Happy birthday Happy birthday....."

Giọng nói của Thiên Tỉ vốn đã rất trầm ấm dễ nghe, bây giờ hát lên vang vọng trong căn phòng tĩnh lặng lại càng thêm phần trầm, lại có chút hơi khàn, nhưng lại rất trong, rất ấm áp, rất dễ chịu...

Tiểu Nguyên cũng rụt rè hát theo, mang theo giọng hát cao vút áp lên giọng trầm của Thiên Tỉ, hai tông giọng một cao một thấp hòa quyện với nhau, mang theo lung linh sắc màu ấm áp, thêm cả nhịp hòa âm của Tuấn Khải, cả ba cất vang lên khúc ca sinh nhật tuyệt vời nhất.....vui vẻ nhất

Giọng của Tiểu Nguyên bất giác lại nghẹn ngào, rồi từng hạt nước trong suốt thay phiên rơi liên tục xuống, ướt đẫm một mảng gối cậu đang ôm trong tay

Tiểu Nguyên không biết vì sao cậu lại như vậy nữa....Chỉ biết trong lòng cậu đang dâng lên từng tầng từng tầng nghẹn ngào đến hạnh phúc, lại có chút ngạt thở khó chịu

Lần đầu tiên sinh nhật cậu....Cậu được đón nó cũng với người khác, ngoài cậu

Lần đầu tiên, cũng chỉ với bánh cupcake, cũng chỉ với ánh nến đỏ lòe con mắt... cũng là bài ca sinh nhật quen thuộc...cũng là trong nước mắt

Nhưng năm nay...cậu không còn cô đơn

Chí ít...cậu không còn phải hát sinh nhật trong câm lặng một mình, cũng không cần phải lặng lẽ nếm chiếc bánh ngọt nhưng lại mặn chát đầy nước mắt

Có họ ở đây....Thật tốt....

Papa....mama....

Năm nay, con lại được đón sinh nhật cùng những người rất kì quặc...họ như vậy mà lại không ngại bệnh tật của con...như vậy mà không ngại con quái dị, giọng hát như con gái...

Pa...ma....cho phép con được hoãn lại chuyến đoàn tụ của gia đình mình một lát nhé....Cho phép con được tận hưởng những giây phút còn lại của cuộc đời mình bên họ...được đón qua từng cái sinh nhật với họ...Rồi đến khi bọn họ không cần con nữa, con nhất định sẽ trở về bên pa ma, đến lúc đó...con sẽ hoàn toàn buông bỏ thế giới này, rồi...

Con sẽ trở lại làm Tiểu Nguyên ngoan ngoãn của papa mama nhé!

Vậy nên...con sẽ ở lại đây, họ sẽ để con ở bên cạnh chứ!.... Con...nhất định....muốn ở bên cạnh...

Thật hạnh phúc

~~~~~ Hoàn ~~~~~

Có một số bạn nói phúc lợi của Miu thật quá buồn, nên Miu mới viết thêm cái phiên ngoại này để vớt vát chút đỉnh tâm hồn T^T sao tui viết buồn mấy bạn cũng lên án tui vậy :((( đau buồn a ~

Túm lại, sau chap này là xong hết bộ 2shot này rùi, sau này Miu sẽ học viết ngược dài dài ^_^ mây bạn đừng trách Miu a

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top