Chap 15
Trước mắt cô người hầu ấy là một căn phòng trống không, cô người hầu ngạc nhiên rồi chạy xuống phòng bếp la lên
"Bà chủ ơi! Ông chủ ơi! Cậu chủ ơi! Không xong rồi!"
"Có chuyện gì mà cô la lên thế?" - Ông Trương nhíu mày hỏi
"Cô Mĩ Hồ...cô ấy...không có ở trong phòng!" - Cô người hầu lắp bắp nói
Nghe cô người hầu nói vậy, bà Trương trên tay cây đũa rớt xuống, bà hốt hoảng nói không được nữa rồi, bà ngất xỉu nhưng may mắn là ông quản gia đỡ bà bảo mọi người đưa phu nhân về phòng nghỉ. Còn ông Trương thì đi ra phòng gọi điện thoại cho cô nhi viện xem Tiểu Hồ có ở bên đó không, bỗng đầu dây bên kia bắt lên
"Alo?"
"À chào xơ, cho tôi xin lỗi vì đã đột ngột gọi xơ vào lúc này. Vì Mĩ Hồ đi mà không nói cho nhà tôi một tiếng nên tôi muốn hỏi là con bé nó có ở chỗ xơ không đó mà"
"..."
"Sao? Không có ở chỗ xơ sao? Vậy thì tôi xin cảm ơn và xin lỗi vì đã làm phiền xơ ạ. Tạm biệt!"
Ông Trương cúp máy rồi nén một tiếng thở dài, nếu để buổi tối gọi cảnh sát thì sẽ rất phièn phức, còn Đại Hùng vì có lẽ là cậu ta làm quá với cô nên cậu quyết định là sẽ đi tìm cô. Cậu bước lên lầu với lấy cái áo khoác rồi lén đi ra ngoài tìm cô
Tại một con sông, có một thân ảnh nhỏ đang ngồi giữa đêm, à vâng đó là Mĩ Hồ, cô mặc một chiếc váy xanh chuối, mặc dù chiếc váy tay áo dài nhưng nó không tránh cơn lạnh được, cô ngồi ôm chân rồi úp mặt vào khóc thút thít
Khóc được một lúc thì bỗng có thứ gì đó nằng nặng và ấm áp sau lưng cô, Mĩ Hồ sờ lên người mình thì có một chiếc áo khoác của một người con trai, cô ngước bên phải nhìn người trước mặt, là Đại Hùng, sao anh ta lại ở đây chứ
"Sao lị lại ra đây?" - Đại Hùng hỏi
"..." - Cô im lặng không nói gì mà chỉ quay mặt nhìn ra con sông
"Nghe nè! Ngộ biết lị đang giận ngộ, nhưng mà lị về nhà đi, mẹ ngộ đang lo cho lị mà phát bệnh đó"
"..."
"Lị à!"
"..."
"Nói gì đi chứ. Ngộ biết sai rồi mà!"
"..."
Cô vẫn im lặng, còn Đại Hùng thì nghĩ rằng nếu ngồi bên cạnh cô thì sẽ giúp cô thoải mái hơn, thế là cậu ta nói là làm
"Lị biết không? Ngộ ganh tỵ vớ mẹ đó, từ ánh mắt đầu tiên mà ngộ gặp lị, mẹ ngộ rất yêu thương lị đó. Đến năm lị chín tuổi, dù chơi với lị nhưng mà ngộ đã nhận ra rằng mình đã nhớ lị" - Rồi cậu bé ấy quay về phía cô bé nói tiếp - "Lị muốn biết tại sao ngộ ghét lị không? Ngộ ghét lị là vì ngộ thương lị lắm đó, khi gặp lị, tim ngộ đã đập rồi lị có biết không?"
"Nhưng mà anh đâu có ưa tôi đâu. Mà anh có muốn đưa tôi về thì cũng vô ích thôi, anh nói đúng! Tôi là con nuôi trong gia đình, xứng để làm rác rưởi để cho người ta bị chà đạp mà thôi."
"Này cô bé ngốc, lị đừng nói thế. Ngộ thực sự từ đầu không ưa lị, đúng là như thế nhưng ngộ đã nhận ra khi gặp lị, tim ngộ gần như đập, nhưng khi lị bỏ đi thì người ngộ giống như nóng lại. Có lẽ là ngộ...thích lị rồi!"
Nghe cậu ta nói thì cô ngạc nhiên quay đầu lại nhìn cậu, còn Đại Hùng thì nâng tay lau những giọt nước mắt còn trên khoé mắt. Bỗng cậu nói
"Sau này ngộ sẽ không ăn hiếp lị nữa. Ngộ sẽ ở bên cạnh lị, bảo vệ lị dù có lớn lên đi chăng nữa, lị phải mãi mãi là của ngộ nghe chưa? Hứa không?" - Rồi giơ ngón tay út ra trước mặt cô
"Em hứa sẽ bên cạnh anh mà. Đại Hùng, em hứa đó!" - Cô giơ ngón tay út ngoắc vào tay ai kia rồi cả hai cười tươi nắm tay nhau về nhà
Trong nhà họ lớn, hai ông bà Trương khá lo lắng, bỗng nhiên có hai thân ảnh nhỏ 1 nam 1 nữ đứng trước mặt, cả hai ông bà ngạc nhiên và nhận ra đó là Mĩ Hồ và Đại Hùng đang đi cùng nhau. Bà Trương chạy lại ôm cô khóc sướt mướt, còn Đại Hùng thì ngồi gần ông Trương hỏi
"Ba, việc này có hơi vô duyên nhưng mà bà có thể cho con và Tiểu Hồ nằm chung được không ạ?"
Nghe cậu bé nói vậy ông Trương bất ngờ, thằng con nhà mình bấy lâu ghét con gái, thế cơ mà hôm nay nó nuốn ngủ với Mĩ Hồ, còn bà Trương cũng ngạc nhiên như ông Trương, thế là
"Thôi được, ta sẽ cho các con ngủ chung với nhau. Nhưng mà, nếu Tiểu Hùng chọc ghẹo và ăn hiếp Tiểu Hồ thì ta sẽ tách hai đứa bây liền đấy. Nghe không?"
"Dạ được!" - Cả hai đồng thanh
End Flashback
Mĩ Hồ mỉm cười, khoảnh khắc lúc đó cô không bao giờ quên được, khi cô bỏ đi Đại Hùng rất lo cho cô nhiều lắm. Và rồi cô nhìn lên chiếc nhẫn, đó là chiếc nhẫn mà Đại Hùng đã tặng cho cô
Flashback
Năm Mĩ Hồ 18 tuổi, cô là một học sinh lớp 12, có một lần Đại Hùng chở cô về. Đến những năm sau cô tốt nghiệp năm 22 tuổi làm thư kí thì bỗng Đại Hùng nói rằng
"Ba mẹ, con có chuyện muốn nói với ba mẹ, tụi con đã yêu nhau" - Và rồi cả hai nắm tay trước mặt hai ông bà ấy
Nghe anh nói thế, bà Trương sốc, còn ông Trương thì kinh ngạc nhìn anh, hai người kia là hai anh em, tại sao lại yêu nhau, còn hai con người kia thì đang chờ phản ứng của hai ông bà kia thì bà Trương nói
"Không được! Mẹ không cho phép hai đứa làm điều đó. Không được, là anh em làm sao có thể yêu nhau được"
"Tại sao chứ mẹ. Mĩ Hồ đâu cùng máu mủ gì với chúng ta đâu hả mẹ. Cô bé chỉ là con nuôi mà thôi"
"Dù là con nuôi thì cũng không cho phép hai đứa yêu nhau. Ngày mai, từ nay trở đi, ta chính thức chia cắt hai đứa, mỗi đứa một nơi. Tiểu Hùng, nếu con gặp Mĩ Hồ thì đừng trách ta tại sao ta ác"
Nghe bà nói thế, cả hai bất ngờ nói không nên lời, cô biết anh em không được phép yêu nhau, và rồi đúng như lời của bà Truong thì Đại Hùng ở dưới lầu còn Mĩ Hồ bị mang lên tuốt đến tận lầu 3
Đã mấy năm trôi qua, Mĩ Hồ thực sự nhớ anh, cô muốn quên anh nhưng không thể. Và vì vậy, vào một đêm thơ mộng, Đại Hùng sắp xếp hành lý, và anh đã nhờ các cô giúp việc sắp xếp hành lý cho Mĩ Hồ và trong đêm đó anh đã lấy xe hơi của mình khởi hành rời khỏi nhà lớn nhà họ Trương, và trước khi rời anh đã để lại trên bàn một tờ giấy rồi bỏ đi
Sáng hôm sau, Mĩ Hồ thức dậy, cảm thấy chiếc giường khá thoải mái nhưng mà có một điều không đúng, đó chính là căn phòng mà cô đang ngủ không phải là của cô, cô chạy vào phòng vệ sinh VSCN rồi đi xuống nhà thì đập vào mắt cô là một thân ảnh cao to đang nấu ăn, còn thân ảnh cao to kia đang nấu ăn thấy có một cô gái đang đứng ngay cầu thang thì gọi cô xuống ăn rồi mới trưng bày đồ ăn ra trước mặt. Cả hai ăn sáng rất vui vẻ
Rồi trong đêm valentine lần đó, cô chờ anh về nhưng khổ nỗi một cái là anh về rất trễ, cứ lần nào anh về trễ là cô rất lo lắng. Bỗng điện thoại vang lên
"Cho hỏi cô là Mĩ Hồ đúng không?" - Giọng của một người đàn ông vang lên
"Dạ phải!"
"Tôi là bạn của Đại Hùng. Tôi muốn nói rằng là Đại Hùng bị tai nạn giao thông và cô phải đến ngay lập tức"
"Bây giờ anh ấy đang ở đâu?"
Và người đàn ông trong điện thoại đã nói ra địa chỉ và cô đã chuẩn bị thay quần áo để bước ra ngoài tìm anh. Đến nơi cô đi thẳng vào trong thì nó tối thui đến nỗi mà không thể nhìn ra bỗng
*Bụp*
Và đó là tiếng cây nến được đốt lên, cô nhìn dòng chữ bên dưới, à đó là chữ I LOVE YOU, MY SWEET HEART được viết rõ ở đó, cô nhìn xong mà muốn xúc động nói không nên lời, rồi một chàng trai bước ra, cô nhìn lên và nhận ra ngay đó là Đại Hùng, trên tay anh cầm một bó hoa hồng và một chiếc hộp nhỏ màu đỏ, anh lại gần cô, đưa cho cô bó hoa và cô tiếp nhận lại. Tiếp theo là chiếc hộp nhỏ đó anh mở ra, một chân anh quỳ xuống
"Em sẽ là vợ của đời anh chứ? Dù là anh em, nhưng suốt cuộc đời anh chỉ muốn bảo vệ em, yêu em dài lâu, muốn bên em lúc em buồn nhất. Và dù cho đến hết đời, thì anh nguyện ý sẽ mãi yêu em và sẽ không rời xa em dù chỉ một lần. Em có đồng ý không?"
Cô bắt đầu xúc động, lần này cô xúc động thật, cô rơi nước mắt, đây không phải là nước mắt của nỗi đau lúc bé, mà nó chính là hạnh phúc mà cô đã nguyện cầu. Đúng, cô rất yêu Đại Hùng, yêu rất nhiều, dù lúc nhỏ không ưa nhưng rồi, cô đã mong rằng người con trai trước mặt cô đây muốn yêu cô dài lâu mà thôi
"Đại Hùng! Dù chúng ta là anh em, nhưng nó không còn quan trọng nữa rồi, em không thích anh và cũng chẳng muốn ai cướp anh đi, và cũng không muốn anh rời xa em, nhưng em đã yêu anh rất lâu, yêu từ ánh mắt đầu tiên khi em về đến nhà ba mẹ anh, yêu cái dáng của anh, lúc bỏ đi anh đã lo lắng cho em, đã ngủ cùng em. Em chỉ muốn nói rằng: Em yêu anh! Em yêu anh như Trái Đất yêu thế giới, em yêu anh như chiếc thuyền yêu biển cả, em yêu anh như mây yêu gió, em yêu anh như hoa yêu cây. Nghĩ đến đây em chỉ muốn bên anh suốt đời và em sẽ ở bên anh mãi mãi cho đến hết cuộc đời này. Em đồng ý lấy anh làm chồng. Và em sẽ không bao giờ phản bội anh dù chỉ một lần"
Nghe cô nói thì anh rất vui và rồi anh nắm lấy tay trái cô và đeo chiếc nhẫn len ngón tay áp út của cô, còn cô thì đỡ anh đứng dậy và rồi anh và cô hôn nhau thật nồng thắm. Một lúc sau anh bỏ ra và rồi nâng cằm cô lên nói
"Chúc mừng Lễ Tình Nhân, vợ yêu của anh!"
"Anh cũng vậy chồng à!"
Và cả hai hôn nhau say đắm và kéo dài rất lâu
End Flashback
Và rồi Mĩ Hồ cười rất lâu, vì sao á? Vì đó là mối tình đầu của cô mà, cô yêu rất sâu đậm. Đúng, cô nhớ Đại Hùng, người cô muốn yêu và bảo vệ, nhưng rồi khuôn mặt cô trở nên buồn bã hơn khi nghe một sự thật phũ phàng về một vụ tai nạn, đó là tai nạn giao thông kinh hoàng mà cô đã từng mất đi riêng. Đó là một ngày kinh hoàng tại đất nước Thẩm Quyến - Trung Quốc ấy
Flashback
Một ngày nọ, cô đi mua đồ thì đối diện đường cô thấy Đại Hùng, cả hai mừng rỡ đều chạy qua, bỗng nhiên...
*****************************************************************************
End chap 15!
Âu quay lại rồi nè. Mng có thấy trong chap này có gì lạ hong? Chap này chủ yếu là kể về quá khứ của Mĩ Hồ phải hong? Và hỏi vì sao phải hong, lí do là em ko bít nữa. Mà hoy âu viết nữa nha. See ya!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top