Chap 39[For TUỆ] : Tạm biệt Em
Nguyên chạy đến chỗ Thẩm Tuệ, thấy cô ấy đang ngồi trong một góc nhỏ, ánh mắt nhìn vô hồn.
Nguyên vội vàng chạy lại, ôm chầm lấy Thẩm Tuệ không nói một lời nào. Nhưng chính điều này đã nói ra hết cảm xúc trong họ.
Nguyên khóc, Thẩm Tuệ cũng khóc. Rất lâu, chưa bao giờ họ được khóc thoải mái như vậy. Chỉ cần có Nguyên đến đây, bên cạnh Thẩm Tuệ thì ra đi sớm một chút có đáng là bao...
Nguyên ngồi ôm Thẩm Tuệ rất lâu, nhìn ra ban công căn nhà.
"Em muốn về một miền quê thanh bình, đâu cũng được" Thẩm Tuệ nói với giọng thều thào
"đựoc, em thích đến đâu, chúng ta sẽ cùng đi" Nguyên ôn tồn bảo
"Em, rất vui, có thể đi luôn chứ" Giọng cô nói rất chậm
"Được, chúng ta đi thôi" Anh nói rồi dìu Thẩm Tuệ ra xe.
Họ cứ thế mà đi, đi tìm hạnh phúc của riêng mình họ. Vì cái việc Thẩm Tuệ không còn trong sáng, mang bệnh trong người đi đến với một người nổi tiếng. Ai mà chấp nhận được, sẽ toàn là những lời dị nghị. Nguyên hiểu, Thẩm Tuệ cũng hiểu, họ luôn hiểu nhau.
...
Thẩm Tuệ ngồi trong một căn nhà nhỏ chờ Nguyên dỡ hành lý. Cô ngồi đấy rất lâu chỉ để ngắm Nguyên
"Anh, em có thể cùng anh làm mọi việc không" Thẩm Tuệ vui vẻ nói
"Được, bất cứ điều gì, chúng ta sẽ làm cùng nhau" Nguyên đáp lại
" Chúng ta ra vườn hái rau đi, anh xem, ở đây xa thành phố như vậy, không tìm được nhà hàng đâu"
" Được, để anh đưa em đi" Nguyên nói
Họ đi ra vườn để hái rau, rất vui vẻ.
"Để anh nấu cơm cho" Nguyên xắn tay áo, hùng hổ xông vào bếp
"Anh làm đựoc không đó "Thẩm Tuệ nghi ngờ
" Đựoc, anh là ai cơ chứ " Nguyên thái rau càng nhanh hơn.
" á "
" Anh làm sao đấy, đã bảo để em làm cho mà -"Thẩm Tuệ nhăn nhó kéo anh ra phòng khách rồi chạy đi lấy hộp y tế
"Đấy là cách để bổ sung sắt cho cơ thể đấy, em không biết à " Nguyên trêu ghẹo cô
Thẩm Tuệ không thèm để ý tới Nguyên nữa mà vào trong bếp. Đột nhiên có một bàn tay ôm vòng qua eo Thẩm Tuệ, cô mỉm cười, Nguyên cũng vậy. Đây chính là hạnh phúc mà họ tìm kiếm bấy lâu nay. Cuối cùng thì chúng ta cũng có thể đến được bến bờ của hạnh phúc, dẫu cô ngắn ngủi. Họ đều chấp nhận. Bây giờ hay mãi mãi về sau
...
Thẩm Tuệ nằm gọn trong lòng Nguyên khi anh đọc sách, cô cũng cầm một quyển để đọc sách, thật thanh bình, ở giữa nơi đầy thị phi này.
"Em có tin trên đời này có cái gọi là định mệnh không" Nguyên hỏi
" Chẳng phải đến cuối cùng chúng ta vẫn về bên nhau đấy sao " Cô cười nói
Nguyên véo nhẹ má Thẩm Tuệ, đúng rồi, cuối cùng chẳng phải họ vẫn ở bên nhau đấy sao
" Không ngờ lâu đến như vậy rồi cuối cùng em vẫn dành tình cảm cho anh " Nguyên nói
"Không ngờ lâu đến như vậy rồi, em cũng đợi đựoc anh" Cô đáp lại
Nguyên bất chợt đặt một nụ hôn nhẹ lên má cô, khi bắt đầu thì thế là quá đủ. Cô nhẹ nhàng đón nhận.
"Em muốn ngắm sao, anh nhớ hát cho em nghe nhé, em rất thích nghe giọng anh hát" Cô mỉm cười nói
"được, chúng ta ra ngoài sân ngắm sao nhé" Anh dìu cô ra cái chõng ngoài sân
Nguyên bắt đầu cất tiếng hát. Chính là bài :"Bởi vì được gặp bạn" đã lâu rồi cô chưa đựoc nghe
Anh hát cho cô nghe, cô ngồi dựa vào lòng anh dưới bầu trời đầy sao
Ngày nào cũng vậy. Sáng cô sẽ cùng anh đi bộ, rồi đi ra sau vườn hái rau. Trưa cô sẽ cùng anh nấu cơm, rồi cô ngồi nhìn anh tập đàn. Sau đó đến chiều cô sẽ nằm vào lòng anh để đọc sách. Và khi màn đêm buông xuống cô sẽ cùng anh ra ngoài sân ngắm sao, anh sẽ lại hát cho cô nghe... Cứ như vậy, họ trở thành những người bình thường, không bị gò bó bởi bất kỳ điều gì...
"đêm nay chúng ta lại ra ngoài sân ngắm sao nhé" Cô thều thào, anh biết sức khoẻ của cô đã rất yếu rồi
"được, chúng ta cùng đi nào" Anh nói nhỏ
"Đã lâu lắm rồi, bầu trời đêm mới đem thế này, em muốn đến nơi đó" Cô nói rồi chỉ thẳng tay lên đó
Anh cố nuốt nước mắt vào trong, cất giọng hát lên, hát bài hát quen thuộc
"... Giữa biển người mênh mông có thể gặp được em...
Bởi vì gặp được em....
Mọi thứ như định mệnh.... an bài....
Cùng em... nắm tay tiến về phía trước
Mỗi ngày đều xứng đáng ghi nhớ
Bởi vì gặp được emmmm....
Tôi học được cách trân trọng
Cho dù có phải đối diện với phong ba bão táp ......
Tôi sẽ kiên trì tiếp bước trên con đường này .....
Nếu như một ngày nào đó.... tôi đánh mất em....
Thế giới sẽ trở nên tăm tối.... chẳng còn hoa lệ....
Liệu còn có người nguyện ý lắng nghe
Bí mật nho nhỏ trong lòng tôi.....
Bởi vì gặp được em.....
Mọi thứ như định mệnh.... an bài
Cùng em.... nắm tay tiến về phía trước
Mỗi ngày đều xứng đáng ghi nhớ
Bởi vì gặp được em...
Tôi học được cách trân trọng
Cho dù có phải đối diện.... với phong ba bão táp
Tôi sẽ kiên trì tiếp bước trên.... con đường này....
Có thể nước mắt sẽ khiến cho đôi mắt tôi mơ hồ
Có thể nước mưa sẽ thấm ướt tóc tôi
Bốn mùa từng ngày từng ngày không ngừng đổi thay....
Ngày tháng sẽ chẳng bao giờ ngừng lại
Tôi sẽ nhớ lấy đôi mắt sáng ngời của em....
Từ khi gặp được em.... , Tất cả đều đã được định mệnh đã an bài.... "
" Đừng khóc" Cô nói nhỏ rất nhỏ
"Em buồn ngủ, lúc em ngủ đừng quên hát cho em nghe nhé" Giọng cô nhỏ dần... Nhỏ dần
Anh cứ nắm chặt tay cô, hát đi hát khúc hát đến khàn cả giọng. Cô ngủ thật bình yên, chốn thị phi này sẽ không làm gì cô nữa.
Anh biết là cô đã không còn nghe anh hát nữa rồi, nhưng anh vẫn cứ hát cứ nắm chặt tay cô.
29/10/2023,Thẩm Tuệ đã đi vào giấc ngủ vĩnh hằng trên vai Vương Nguyên. Nhưng cô đã có đủ hạnh phúc.
Anh như người thất thần đi vào trong phòng, trên tay ôm lọ tro của cô. Nơi này thật vắng lặng... Anh cầm mẩu giấy cô để ở trên bàn, là bức thư đầu tiên cũng là cuối cùng cô dành cho anh.
" Chào anh, là em đây, em viết bức thư này lúc anh đang đứng rửa bát đấy. Hi hi. Nét chữ của em hơi xấu chút, tại tay em độ này run quá.
Em muốn nói với anh rằng cảm ơn anh rất nhiều, anh đã cho em thấy thế nào là hạnh phúc. Em có thể cảm nhận được sức khoẻ của mình đang xấu đi. Em nghĩ thời gian của em sắp hết rồi.
Nguyên, em đi rồi anh đừng buồn, em biết mình đang đi đến một nơi hạnh phúc. Anh hãy sống mạnh mẽ lên, anh nhìn con bạn của em nó mạnh mẽ thế nào kìa, em cũng mạnh mẽ lắm
Không cần nghĩ đến em quá nhiều, hãy đi tìm kiếm hạnh phúc của bản thân. Khi em đi hãy để em ở lại Trùng Khánh, vì nơi đó em sẽ gần anh. Anh còn nhiều thời gian, vậy nên hãy sống thật hạnh phúc, thay cho cả phần em nhé"
Nguyên cầm lá thư của Thẩm Tuệ. Nước mắt cứ chảy dài. Anh sẽ tìm kiếm hạnh phúc ở đâu đây khi tất cả đều là em.
...
Mọi thứ trước mặt anh mờ nhạt, gần như mất màu.
Anh sẽ nghe lời cô, số phận đã an bài rồi.
Anh chấp nhận...
....
Tạm biệt tình yêu tuổi trẻ, Tạm biệt em...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top