[ TeruKou ] Stare down the well ( 2 )
Không khó để giả vờ bình thường, trở thành một người anh trai tốt bụng, chu đáo, không có động cơ thầm kín nào ảnh hưởng đến hành động của mình.
Trong những ngày tiếp theo, Teru tuân thủ một loạt các nguyên tắc tự đặt ra cho bản thân: giữ khoảng cách ít nhất một feet với Kou, chỉ dành thời gian cho cậu ấy trong những lúc cần thiết như ăn uống hoặc làm việc nhà, và điều quan trọng nhất là không được chạm vào cậu ấy trừ khi không thể tránh khỏi. Cậu ấy thậm chí còn cố gắng giảm số lần đến trường để kiểm tra Kou, mặc dù không phải là cậu ấy không có những phương pháp khác để theo dõi cậu ấy.
"Này Aoi," Teru gọi trong khi đang chỉnh sửa tờ rơi cho một sự kiện nhàm chán khác của trường trên máy tính xách tay, chán ngắt trong phòng hội học sinh. "Nếu không bận, cậu có thể ghé qua phòng vệ sinh của số 7 và đảm bảo là cậu ấy không gây rắc rối không?"
Từ phía bên kia phòng, Akane nhìn lên, tỏ vẻ khó chịu. "Không bận sao? Tôi đang cố sắp xếp thứ tự chỗ ngồi của từng lớp cho buổi họp tiếp theo, và sau đó tôi sẽ phải ghé qua phòng giáo viên để thông báo cho họ lịch trình vào cuối ngày, mặc dù đó là điều đáng lẽ phải được tính toán từ tuần trước!"
Akane ném kẹp hồ sơ sang một bên trên bàn làm việc trong sự bực bội. "Tôi không biết tại sao họ lại bắt chúng ta giải quyết chuyện này, chẳng phải các nhân viên nên tự tìm hiểu sao?" Anh ta khoanh tay rồi trừng mắt nhìn Teru. "Và đừng nghĩ rằng tôi không biết anh đang làm gì!"
Teru đã quen với việc nhận được những lời buộc tội vô căn cứ từ Akane, và bỏ qua điều đó. "Chúng ta không thể sử dụng cùng một thứ tự như năm ngoái sao? Hơn nữa, tôi có thể tự mình ghé qua phòng nhân viên, tôi chắc rằng họ sẽ thích hơn nếu tôi nói chuyện với họ thay vì tôi."
"Cậu thực sự là tệ nhất." Khuôn mặt phẫn nộ của Akane không bao giờ già đi. "Và không, chúng ta không thể sử dụng cùng một thứ tự như năm ngoái vì có sự khác biệt về số lượng học sinh trong– Cậu biết đấy, thôi kệ đi. Được thôi, được thôi, cậu tự giải quyết đi."
Akane cầm lấy kẹp bảng và đi đến đập nó lên bàn làm việc của Teru. "Được rồi, nếu lần này tôi 'kiểm tra No. 7', anh sẽ ngừng lôi kéo tôi vào những nỗi ám ảnh kỳ lạ của anh chứ? Tôi không muốn anh theo dõi em trai mình. Việc nhìn anh làm điều đó thường xuyên đã khó rồi, tôi sẽ không để mình trở thành đồng phạm trong chuyện như vậy đâu."
"Thật cao cả, lời nói đó đến từ kẻ theo dõi số một của Akane-san." Teru mỉm cười với anh ta và thật thỏa mãn khi thấy Akane sợ hãi lùi lại.
"Điều đó khác! Ao-chan là..." Một vẻ mơ màng ngốc nghếch hiện lên trên khuôn mặt Akane. "Ao-chan xinh đẹp! Và mỏng manh! Cô ấy cần tôi để mắt đến! Hoặc là, tôi đoán là cô ấy có thể tự trông chừng bản thân mình ngay bây giờ..." Biểu cảm tương tư của Akane phai nhạt và anh ấy trông có vẻ mâu thuẫn hơn.
Akane thở dài và nhìn anh ta với vẻ mệt mỏi. "Dù sao thì anh đang chống chọi thế nào sau những sự kiện của dòng thời gian khác? Tôi biết điều đó là hợp lý, nhưng anh đã hơi điên rồ với No. 7 lớn tuổi hơn. Và rồi mọi thứ xảy ra với cuộc chiến sau đó... Bản thân tôi cũng không dễ dàng đối phó với nó."
"Tôi vẫn giải quyết ổn thỏa. Nhưng tôi không thấy chuyện đó liên quan gì đến anh."
"Tin tôi đi, tôi ước gì chuyện này không liên quan đến tôi! Nhưng nếu anh định bảo tôi đi theo anh trai anh thì–!" Akane ngắt lời, đưa tay lên trán như thể anh đang cố gắng kìm nén cơn giận dữ của mình. "Chỉ là– anh sẽ không bị suy nhược thần kinh hay gì đó, đúng không?"
"Trông tôi giống người sắp bị suy nhược thần kinh lắm à?" Teru nở nụ cười ngây thơ.
"Ồ, anh đúng là hành động như vậy," Akane nói, với tâm trạng đang thuyết giảng. "Rõ ràng là anh không giải quyết tốt khi cơ chế đối phó của anh là theo dõi anh trai mình. Này, anh trai anh sẽ ổn thôi. Tôi biết việc chứng kiến anh ấy chết thật khó khăn với anh, nhưng giờ chúng ta đã trở lại thế giới của mình, anh ấy ổn và có thể tự chăm sóc bản thân. Anh không cần phải bảo vệ anh ấy quá mức. Tôi thậm chí còn cố gắng bảo vệ Ao-chan ít hơn nữa."
Teru chỉ tiếp tục mỉm cười với anh. "Nhắc đến Akane-san, tôi định mời cô ấy đến–"
"Được! Tôi sẽ làm! Tôi sẽ đi theo dõi anh trai cô thay cô. Đừng có mà dám mời Ao-chan đi đâu, tôi đi đây." Akane vội vã ra khỏi phòng và đóng sầm cửa lại sau lưng.
Teru tiếp tục công việc trên máy tính xách tay của mình. Anh không nhất thiết cần Akane kiểm tra Kou giúp anh vì anh đã nhận được rất nhiều thông tin từ giáo viên và bạn học của Kou, nhưng sẽ tốt hơn nếu đảm bảo Kou ổn và đồng thời, thoát khỏi tiếng càu nhàu khó chịu của Akane về việc sắp xếp lịch trình thiếu cân nhắc, điều này không giúp gì ngoài việc ngăn cản anh làm việc hết công suất. Những lo lắng của Akane về trạng thái cảm xúc của anh ấy là... cảm động, anh cho là vậy, nhưng không phải là điều Akane nên lo lắng; anh ấy đã kiểm soát được mọi thứ.
Mặc dù vậy, anh vẫn thấy mình đang gõ ngón tay một cách mất kiên nhẫn vào bàn phím máy tính xách tay sau hai mươi phút Akane vẫn chưa quay lại. Có thể có chuyện gì đó đã xảy ra với Kou? Nếu Akane mất nhiều thời gian như vậy, thì có lẽ anh nên tự mình đi kiểm tra...
Đúng lúc Akane định đứng dậy và tự mình đi tìm hiểu, cậu lại lười biếng quay trở lại phòng và ngồi vào chỗ cũ, ngáp dài và lật giở đống đồ dùng học tập.
"Thế nào?" Teru hỏi nhanh và trừng mắt nhìn anh.
"Ồ, đúng rồi," Akane chậm rãi nhớ lại yêu cầu của anh với vẻ không quan tâm. "Ừ, đứa em trai quý giá của anh vẫn ổn, anh không cần phải lo lắng gì cả. Họ đang lau dọn nhà vệ sinh hay gì đó."
"Vậy sao anh lại lâu thế?"
"Ờ, cậu biết đấy..." Một nụ cười ngớ ngẩn hiện lên trên khuôn mặt Akane. "Tớ đã chạm trán Ao-chan ở hành lang và uh, tớ không biết nữa! Tớ quên mất thời gian rồi, ha ha ha!"
Nụ cười ngớ ngẩn trên khuôn mặt Akane chuyển thành vẻ mặt nhăn nhó lo lắng khi Teru bước về phía anh ta với một tay nắm lấy chiếc vòng tay, công cụ hoàn hảo để trói những sinh vật nửa siêu nhiên khó chịu.
"Ừ đúng rồi, vậy thì, nếu chúng ta xong việc ở đây, tôi sẽ đi ra ngoài–" Lời nói của Akane bị cắt ngang khi anh bị lật ngược xuống, bị trói và treo lơ lửng trên đèn theo cách nào đó khiến tâm trạng của Teru hoàn toàn thay đổi.
.
.
.
Bất chấp mọi nỗ lực tránh xa Kou, chính Kou mới là người khiến Teru khó có thể tuân theo chỉ thị của chính mình.
Ở nhà, Kou là người có hành vi kỳ lạ, đến sau lưng anh khi anh đang làm bài tập ở bếp và tựa cằm vào vai Teru để xem bài tập của anh, áp sát anh vào giờ ăn để phục vụ bữa tối hoặc bữa sáng cho anh, vào phòng anh vào buổi sáng để đánh thức anh dậy để đi học. Anh không nhớ liệu Kou vẫn luôn như vậy hay đó là sự phát triển gần đây hơn và nếu vậy, liệu nó có bị ảnh hưởng bởi hành động của chính anh không. Dù thế nào đi nữa, mỗi lần Kou đến gần anh hơn mức anh cho phép, anh lại cảm thấy bối rối và tội lỗi, như thể anh là người làm điều gì đó sai trái, mặc dù anh không phải là người làm bất cứ điều gì.
Vào cuối tuần, anh định tránh xa Kou hoàn toàn, nhưng chỉ cần một lời gợi ý nhẹ nhàng từ Kou là anh chịu nhượng bộ và cùng Kou và Tiara vào phòng khách để xem bộ phim Godzilla mà Kou muốn xem. Tuy nhiên, anh vẫn cẩn thận giữ khoảng cách xa Kou và để Tiara ngồi ở giữa.
"Em đã xem một phần của bộ phim này khi còn nhỏ, nhưng nó được phát trên một kênh truyền hình nào đó nên em chỉ xem được phần kết," Kou giải thích. "Em nhớ nó trông rất ngầu và có rất nhiều cảnh chiến đấu!"
Bộ phim bắt đầu và rõ ràng là sẽ rất khó để xem hết. Đây là một bộ phim cũ và các cảnh chiến đấu kéo dài, mỗi hành động được nhấn mạnh với độ chính xác chậm và vụng về.
Teru thấy mình đang ngẩn ngơ, nhưng thỉnh thoảng một loạt lửa gì đó* đặc biệt tệ phun ra từ miệng của một người đàn ông trong trang phục khủng long và anh ta vô tình bật cười.
*Nguyên gốc tác giả ghi là "cgi" mình không biết dịch như nào nên để vậy ấy.
"N-nó trông đẹp hơn nhiều khi còn bé!" Kou phản đối.
"Những thứ này thường như vậy," Teru nói một cách xoa dịu, mặc dù anh không thể nhớ lại bất kỳ bộ phim nào mà anh thực sự thích, ngay cả khi còn là một đứa trẻ. Anh chưa bao giờ thực sự có thời gian cho các bộ phim với nhiệm vụ là một pháp sư trừ tà, nhưng trong khi đó Kou đã phát triển sở thích cho các bộ phim hành động với quái vật và anh hùng và anh hùng chiến đấu trong các trận chiến anh hùng. Anh không thấy có gì thú vị ở các cảnh hành động mà anh có thể thể hiện tốt hơn trong cuộc sống thực, nhưng anh sẽ xem chúng nếu Kou muốn anh xem.
Không có gì ngạc nhiên khi Tiara ngủ thiếp đi chỉ sau hai mươi phút đầu, cô gục xuống trong một khoảnh khắc ngắn ngủi khi không có gì đánh nhau trên màn hình và tựa đầu vào cánh tay của Teru.
"Anh sẽ đưa em ấy lên giường", Teru nói, nhẹ nhàng bế Tiara lên và đứng dậy bế cô ấy vào phòng.
"Em có nên tạm dừng phim không?" Kou khẽ hỏi, tay mò mẫm tìm chiếc điều khiển.
"Không sao đâu," Teru từ chối. Dù sao thì anh cũng không theo dõi chuyện này nhiều lắm.
Sau khi Tiara đã ổn định và ngủ trên giường, anh quay lại và ngồi ở cùng vị trí trước đó, mặc dù khoảng cách giữa anh và Kou có vẻ hơi xa một cách ngượng ngùng khi Tiara không còn nữa. Kou vẫn đắm chìm vào bộ phim, mặc dù anh có vẻ không còn hứng thú với nó như lúc đầu.
Teru cố gắng tập trung vào bộ phim nhưng càng xem, anh càng dễ lờ nó đi và chìm vào suy nghĩ của mình. Và bất cứ khi nào anh cảm thấy buồn chán và không có gì để làm anh sao nhãng, suy nghĩ của anh chắc chắn sẽ hướng đến một điều mà anh không muốn nghĩ đến.
Luôn là Kou, đôi mắt vô hồn và cơ thể biến dạng ám ảnh suy nghĩ của Teru ngay cả khi không có bất kỳ cơn ác mộng nào khi anh nằm dưới đáy giếng, ngoài tầm với và không thể cứu được. Teru không thể không làm cho biểu cảm của mình trở nên vô hồn khi anh nhìn chằm chằm vào chiếc tivi mà không mấy hứng thú với những trò hề hài hước tràn ngập màn hình, bị phân tâm bởi một cảnh khác đang diễn ra trong đầu anh mà dường như không bao giờ để anh yên, xuất hiện trở lại vào hầu như mọi giờ trong ngày nếu anh không giữ mình đủ bận rộn để quên đi.
Nhưng bằng một động thái xóa bỏ mọi hình ảnh kinh hoàng khỏi tâm trí, Kou nghiêng người sang một bên để tựa đầu vào đùi Teru.
Teru cứng người. Kou thậm chí còn không thèm xem phim mà quay mặt lên trần nhà, chỉ nhìn chằm chằm vào Teru.
"Bộ phim này không hay lắm phải không?" Kou nói với nụ cười do dự.
Teru chỉ có thể nhìn chằm chằm vào anh, không nói nên lời. Kou đang ở ngay đó trên đùi anh, nhìn anh với sự tin tưởng trong đôi mắt, thật yếu đuối, thật ấm áp và quá gần anh một cách nguy hiểm.
"Anh nghĩ mình đã xem hết mọi thứ sau phần này rồi, tôi không thực sự cần phải xem lại nữa", Kou nói, mí mắt anh khép lại như thể anh sắp ngủ. "Dù vậy, anh vẫn có thể xem nếu muốn." Kou giơ tay đẩy mặt Teru lên, hướng ánh mắt về phía màn hình tivi.
Teru nhìn chằm chằm vào màn hình tivi trong vài giây, không hiểu gì cả. Anh không nghĩ mình có thể xử lý được chuyện này.
Teru cẩn thận hết mức có thể, tách mình ra khỏi chiếc gối của Kou và đứng dậy.
"Anh sẽ đi lấy thứ gì đó để uống. Sẽ quay lại ngay", anh nói với Kou với nụ cười trấn an khi Kou ngồi dậy và nhìn anh với vẻ bối rối.
Anh ra khỏi đó nhanh nhất có thể mà không tỏ ra như đang cố trốn thoát. Khi vào bếp, anh thấy mình muốn uống thứ gì đó vì miệng anh ta đã khô khốc hoàn toàn.
Teru rót cho mình một cốc nước từ tủ lạnh và uống hết nửa cốc trong vài giây. Anh đặt cốc xuống quầy và dựa lưng vào tủ lạnh, đầu ngửa ra sau để ngắm trần nhà tìm câu trả lời trong khi anh đưa tay vuốt tóc trong sự bồn chồn.
Kou không biết mình đang làm gì, anh không thể nhận thức được mình đã ảnh hưởng đến Teru như thế nào. Đó là một cử chỉ hoàn toàn vô hại của Kou và sẽ là sai nếu anh ấy tận hưởng nó hoặc nghĩ về nó theo bất kỳ cách nào khác. Anh ấy đang làm điều đúng đắn khi rời khỏi phòng và tránh xa một tình huống khó chịu, ngay cả khi một người anh chị em bình thường có thể ở lại nơi đó mà không thấy bất cứ điều gì khó chịu về nó.
Teru nhắm mắt lại và cố gắng quên đi cảm giác Kou cảm thấy khi nằm trên đùi mình. Không có tác dụng; anh vẫn có thể cảm thấy áp lực yếu ớt nhất nơi Kou tựa đầu, khiến tim anh đập nhanh vì tất cả những suy nghĩ không mong muốn hiện lên trong đầu. Anh cần quên chuyện đó đi và quay lại phòng khách, ngồi đó xem phim, nhưng anh không thể tự mình rời đi. Lúc này, anh đã đi đủ lâu để gây ra một số lo lắng, nhưng anh vẫn cần thêm vài giây nữa để quên chuyện đó đi. Vì vậy, anh ở lại đó và chờ cho nó biến mất.
Nhưng khi Teru cuối cùng cũng mở mắt, sẵn sàng quay về thì Kou đã đứng ở cửa bếp, đợi anh rồi.
Khi Teru nhìn anh với ánh mắt mở to của một người bị phát hiện, Kou tránh mắt, cũng có vẻ hơi tội lỗi, và cả hai đều không nói gì. Chỉ có những âm thanh yếu ớt của bộ phim tiếp tục mà không có họ, bị bóp nghẹt bởi những bức tường ngăn cách nhà bếp và phòng khách.
Teru cố nghĩ ra điều gì đó để nói nhằm xoa dịu sự im lặng ngượng ngùng. "Anh có nước." Anh cầm ly nước trên quầy và giơ lên.
Kou không nhìn nó, đôi mắt buồn bã. "...Em làm anh khó chịu à?" cuối cùng anh hỏi.
"Hả?" Ý tưởng Kou lo lắng về hành động của chính mình không phải là điều Teru có thể mong đợi. Không phải anh ấy nên là người hỏi Kou điều đó sao?
Kou do dự, rõ ràng là đang suy nghĩ điều gì đó. "Đêm đó trong phòng em... Anh hành động hơi lạ, như thể anh đang gặp rắc rối vì điều gì đó. Và anh nói rằng anh mơ thấy em chết."
"Ồ." Anh hiểu chuyện này sẽ đi đến đâu. Anh nên biết rằng đó là vì Kou lo lắng cho anh.
Kou tiếp tục, "Dạo này anh có vẻ xa cách và buồn hơn. Em có thể thấy." Kou nhìn anh chằm chằm, ánh mắt dữ dội và nghiêm túc. "Vì vậy, em nghĩ sẽ tốt hơn nếu em ở gần anh hơn, giống như những gì anh muốn đêm đó. Nhưng anh cứ tránh em và đẩy em ra xa."
Anh ấy có rõ ràng đến thế không? Dù sao thì đó cũng là vì lợi ích của Kou. "Anh không cố đẩy em ra."
"Nhưng lúc đó anh đang buồn bực về chuyện gì đó." Kou bước vào bếp, tiến lại gần hơn để họ có thể nói chuyện dễ dàng hơn. "Có phải vì chuyện xảy ra sau khi em chết không? Yashiro-senpai không nói nhiều về chuyện đó, nhưng em nghe nói anh đã chiến đấu với Hanako lớn tuổi hơn cùng với Akane-senpai và Aoi-senpai, và mọi chuyện trở nên khá tệ."
"Đừng lo lắng về điều đó." Teru cố gắng nở nụ cười trấn an anh. "Anh đã quen với việc chiến đấu với những người siêu nhiên và bị thương. Điều đó không làm anh bận tâm."
"Anh chắc chứ? Yashiro-senpai trông có vẻ khá sợ hãi khi nói về chuyện đó. Anh vẫn còn giận chị ấy sao?"
"Cuối cùng thì chúng ta cũng đánh bại được hắn, đó là tất cả những gì quan trọng. Hắn chỉ là một linh hồn ma quỷ khác bị ép phải giết người khác, hắn không đáng để nghĩ đến." Anh ta không cần phải đề cập đến việc anh ta đang cố gắng không nghĩ đến điều siêu nhiên đó, nếu không anh ta thực sự có thể bắt đầu tức giận và trút giận lên phiên bản thay thế mà Kou có vẻ muốn bảo vệ.
Kou do dự, trông có vẻ bất an đến mức Teru thấy đau lòng. "Vậy là vì em sao?"
Trong một giây Teru không biết trả lời thế nào, vì điều đó là sự thật, nhưng anh không thể để Kou cảm thấy tệ về bản thân mình. "Anh không giận em. Em không làm gì sai cả, Kou."
"Vậy thì có phải là về cái chết của em, giống như anh đã nói đêm hôm đó không?"
Teru không thể tự mình nói dối Kou trực tiếp được. "...Thật ra thì không có gì đâu."
Kou gật đầu với chính mình như thể Teru đã xác nhận điều đó, và mất vài giây để suy nghĩ. "Anh vẫn còn mơ thấy em chết sao?"
"Đôi khi..." anh thừa nhận với chút do dự.
"Và sẽ tốt hơn nếu anh ở gần em, đúng không? Giống như những gì em muốn đêm đó."
"Đúng vậy, nhưng..." Teru mất hết ý chí phản đối khi Kou tiến về phía trước, đứng trước mặt anh với ánh mắt kiên quyết.
"Nếu là lỗi của em khiến anh cảm thấy tồi tệ, thì em phải là người giúp anh vượt qua điều đó", Kou tuyên bố, không chút nghi ngờ về tiền đề vô lý của mình. "Điều đó là công bằng".
Anh ấy đáng lẽ phải cố gắng hơn nữa để ngăn Kou tự trách mình, nhưng anh ấy chỉ thở dài và nói, "Không phải lỗi của em, Kou."
"Nhưng nếu em có thể giúp anh cảm thấy tốt hơn, tại sao em không thử giúp anh nhỉ ?"
Teru do dự, vì thật khó để phản đối điều mà anh thực sự muốn. "...Anh không quen nhờ người khác giúp đỡ."
Kou sáng bừng lên, có lẽ cảm nhận được rằng anh đang đầu hàng. "Không sao đâu! Em muốn giúp!"
Kou bước tới và ôm anh, vòng tay qua lưng dưới của anh và tựa mặt vào ngực Teru. Cơ thể Kou ấm áp và rắn chắc áp vào anh, và điều đó thật tuyệt; tuyệt hơn nhiều so với những gì anh xứng đáng.
"Điều này có khiến anh cảm thấy tốt hơn không?" Kou hỏi.
Một cảm giác tội lỗi sâu thẳm dâng lên trong dạ dày anh, khiến anh có cảm giác đáng ngại rằng anh đang ở một thời điểm nào đó trong cuộc đời, nhìn vào tương lai bị kéo xuống vực sâu của một tầng địa ngục bị nguyền rủa nào đó và biết rằng không có gì anh có thể làm để ngăn mình khỏi chết chìm trong những con sóng đen tối của máu và sự bẩn thỉu nhấn chìm những kẻ yếu đuối, dẫn đến sự diệt vong của chính họ.
"Ừ." Anh vòng tay ôm Kou và giữ chặt.
Vài ngày tiếp theo thực sự không thể chịu đựng nổi.
Kou đã quyết định rằng mình nên ôm Teru mỗi sáng trước khi đến trường và mỗi tối trước khi Teru đi làm công việc trừ tà. Cậu phục kích Teru khi cậu ít ngờ tới nhất, vòng tay ôm lấy cậu với sự nhiệt tình liều lĩnh rồi vội vã chạy đi để quay lại với công việc đang làm, khiến Teru mất phương hướng và phải vật lộn để lấy lại bình tĩnh. Điều đó khiến cậu nhớ lại cách Kou từng là khi còn nhỏ, khi cậu không xấu hổ khi ôm anh trai mình hay nói với anh rằng mình ngầu như thế nào, và Teru ước mình có thể quay lại những ngày tháng mà việc chấp nhận tình cảm là điều dễ dàng và không bao giờ là nguồn gốc của lo lắng hay căng thẳng.
Sự thật là, điều đó khiến anh quên đi cái chết của Kou. Sự hiện diện của Kou quá mạnh mẽ và xâm phạm, khiến anh quên đi mọi điều tồi tệ đã từng xảy ra với mình. Thay vào đó, Teru bị ám ảnh bởi cảm giác tội lỗi ngày càng tệ hơn khi anh để mọi thứ tiếp diễn mà không dừng lại.
Anh biết mình nên làm vậy, nhưng anh không dừng lại. Anh tự đưa ra đủ mọi lý do; rằng lên tiếng để dừng lại sẽ khiến anh có vẻ đáng ngờ hơn là cứ để mọi chuyện tiếp diễn mà không nói gì, rằng không có gì sai khi ôm anh trai mình theo cách bình thường, rằng nếu Kou thấy không có gì sai với chuyện đó, thì cách anh nhìn nhận cũng không quan trọng. Nhưng sâu thẳm trong lòng, anh biết mình không nên để mọi chuyện tiếp diễn.
Kou dường như không nhận ra mình cảm thấy mâu thuẫn như thế nào về điều đó. Gần đây, tâm trạng duy nhất của Kou có vẻ là vui vẻ và phấn khởi, như thể anh ấy nghĩ Teru không thể chịu đựng được ý nghĩ anh ấy cảm thấy bất cứ điều gì tiêu cực. Đó luôn là cách Kou hành động khi anh ấy nghĩ rằng có ai đó đang trông cậy vào anh ấy để được giúp đỡ, rằng anh ấy cần phải là người hùng ổn định, tích cực để họ dựa vào; Teru đã chứng kiến điều đó hết lần này đến lần khác. Kou không bao giờ nghĩ về việc anh ấy nên tự bảo vệ mình như thế nào.
Thật khó để đối phó với sự gia tăng cảm xúc mãnh liệt mà anh cảm thấy khi ở bên Kou, vì vậy Teru dành nhiều thời gian hơn để tránh xa ngôi nhà, ra ngoài sớm hơn để làm công việc trừ tà và mất nhiều thời gian hơn để về nhà. Anh đã thức khuya để tránh ngủ quá nhiều và những cơn ác mộng đi kèm, nhưng việc ra ngoài sớm cũng có nghĩa là anh sẽ không phải đối phó với căng thẳng về cảm giác tội lỗi của chính mình về hành động của Kou trong suốt phần còn lại của ngày sau khi anh rời khỏi nhà.
Vì vậy, một đêm nọ, sau khi thức khá khuya để chiến đấu với những sinh vật siêu nhiên và trở về nhà chỉ để ngủ vài tiếng trước khi trường học bắt đầu, anh đã rất ngạc nhiên khi thấy Kou vẫn còn thức và đang đứng đợi anh ở hành lang trên lầu, bên ngoài phòng anh.
"Này Nii-chan... Em vẫn còn thức nên nghe thấy anh vào," Kou chào, không hiểu sao lại tỉnh như sáo. "Hôm nay công việc của anh thế nào?"
"Ồ... ổn mà," Teru nói, không nghĩ ngợi nhiều về điều đó. Anh vào phòng mình và mở cửa, định đi ra ngoài và đi ngủ, nhưng anh nhớ Kou đã nói chuyện với anh. "Chúc ngủ ngon, Kou."
Nhưng Kou đang bước tới gần anh như thể anh sắp đi theo anh vào phòng. "Chúng ta có thể nói chuyện một lát không?"
"Được thôi," Teru đáp, một lần nữa mà không nghĩ ngợi gì. Khi anh khá mệt mỏi, những chuyện như thế này chẳng làm anh lo lắng. Anh đi thẳng đến giường và nằm vật ra, không thèm đóng cửa để Kou có thể vào nếu anh muốn.
Teru nhìn Kou đang lơ lửng gần cửa, và đợi anh ta nói hết. "Anh đang lắng nghe đây", Teru nói, mặc dù anh không thể ngăn mắt mình nhắm lại khi vùi má vào gối.
Kou mất một lúc mới nhổ ra, Teru gần như ngủ thiếp đi. "Em thấy dạo này anh về muộn hơn thường lệ. Anh cố tình làm vậy à?"
"Có lẽ..." Teru vui vẻ nói, một lần nữa không suy nghĩ về lời nói của mình. "Điều đó có tệ không?"
"Anh cần ngủ nhiều hơn, Nii-chan!" Kou tỏ vẻ không đồng tình, nhưng sau đó nói nghiêm túc hơn, "Anh có thể bị thương khi chiến đấu với những sinh vật siêu nhiên nếu anh không chăm sóc bản thân."
"Mmhmm," anh đồng ý, bởi vì Kou nói đúng mặc dù Teru thường không quan tâm đến việc thiếu ngủ liên tục ảnh hưởng đến khả năng thực hiện công việc của anh như thế nào; ngay cả khi anh mệt lử, anh vẫn sẽ làm, và anh tin rằng mình có thể chiến đấu nếu cần thiết, bất chấp bất kỳ sự mệt mỏi nào từ phía anh.
"Có phải vì anh đang cố để thức không?"
Điều này đánh thức Teru dậy; Kou có vẻ quá nghiêm túc. Anh chớp mắt nhìn Kou, có vẻ hơi bối rối.
Kou tiếp tục, "Có phải vì anh vẫn mơ thấy em chết và không muốn ngủ vì điều đó không?"
Teru nhìn chằm chằm vào Kou mà không trả lời, từ từ trở nên tỉnh táo hơn là mệt mỏi. Kou nói đúng, nhưng Teru không chuẩn bị để nói về chuyện này. Anh thở dài và nghĩ cách giải quyết. "Không có gì mà em phải lo lắng cả..."
Kou do dự một lúc, không hài lòng với câu trả lời của anh. "...Nếu em ngủ cạnh anh thì có ích gì không?"
Ý tưởng đó nghe có vẻ khủng khiếp, thực sự là một ý tưởng tồi.
"...Có thể nó sẽ giúp ích," Teru nói, bởi vì anh ấy mệt mỏi, và anh ấy không suy nghĩ thấu đáo mọi việc, và nếu được đề nghị, anh ấy sẽ nhận những gì mình có thể nhận được.
Kou đến và trèo lên giường, nằm nghiêng đối diện với Teru. Sự hiện diện của anh ấy hấp dẫn đến nỗi não Teru như ngừng hoạt động và anh ấy vòng tay ôm lấy Kou, kéo anh ấy lại gần.
Kou dường như không bận tâm, thậm chí còn ôm lại anh. Họ rất gần, anh có thể cảm thấy toàn bộ chiều dài cơ thể Kou áp vào mình, và điều đó thật tuyệt.
Gần như là quá tốt. Thậm chí còn tốt hơn cả những cái ôm nhanh mà Kou dành cho cậu vào ban ngày vì Kou không rời xa cậu sau vài giây. Bất chấp mọi cảm xúc mâu thuẫn của mình về điều đó, việc ôm cậu ấy cảm thấy thật đúng. Em trai cậu, an toàn trong vòng tay cậu. Vì một lý do nào đó, Teru cảm thấy như mình sắp khóc.
"Điều này có giúp ích không?" Kou hỏi sau một lúc.
"Có."
"Điều đó cũng khiến em cảm thấy khá hơn," Kou thừa nhận.
"Thật vậy sao?"
"Cảm giác hơi tệ khi anh trừ tà cho em. Không phải là nó đau về mặt thể xác, nhưng anh biết đấy... Đau vì anh là người làm điều đó," Kou thành thật thú nhận, nhưng rồi giọng anh chuyển sang vui vẻ, "Nhưng đừng lo về điều đó! Nó không còn làm em bận tâm nữa."
"Kou..." Teru ôm chặt lấy anh hơn, vì anh không biết mình có thể làm gì để an ủi anh. "Anh thực sự xin lỗi, anh không bao giờ muốn làm em tổn thương như vậy nữa."
"Em biết rồi, không sao đâu. Em ổn rồi."
Kou có vẻ quá lạc quan khiến Teru không thể hoàn toàn tin tưởng rằng lời nói của anh phản ánh cảm xúc thật của mình. Điều đó hơi đáng lo ngại, và nó cũng nhắc Teru nhớ đến một điều khác khiến anh bận tâm về phản ứng của Kou, hoặc sự thiếu phản ứng, đối với những gì anh đã trải qua.
"Em có bao giờ nghĩ về cái chết của mình ở dòng thời gian khác không?" anh hỏi Kou. "Em có bao giờ bị tổn thương khi nhớ lại những gì đã xảy ra với mình không?"
Kou không trả lời.
Teru lùi lại một chút để kiểm tra em trai mình. Biểu cảm của Kou trống rỗng với ánh mắt xa xăm, nhưng khi anh nhận ra Teru đang nhìn mình, anh mỉm cười lo lắng. "Không hẳn. Em không thể nhớ rõ đến vậy."
Teru chỉ nhìn anh với vẻ lo lắng, không tin lời anh ta nói nhưng cũng không muốn tranh luận với anh .
Kou trông có vẻ lo lắng hơn bây giờ. "Thôi nào Nii-chan, đây đáng lẽ là em đang an ủi anh. Chúng ta không cần phải nói về chuyện này." Cánh tay của Kou kéo Teru lại gần anh hơn để cố gắng kết thúc cuộc thảo luận. "Đây là điều anh muốn, đúng không? Anh đã nói rằng anh muốn ôm em. Em chỉ muốn làm anh cảm thấy tốt hơn thôi."
"Yeah..." Suy nghĩ của Teru trở nên trống rỗng khi giọng nói của Kou vang vọng rất gần với làn da của anh, như thể anh có thể cảm thấy những từ ngữ lướt qua anh giống như cách bàn tay Kou nhẹ nhàng ấn vào lưng anh, cẩn thận và do dự. Những từ ngữ của Kou nghe thật hấp dẫn, ý nghĩa của chúng vặn vẹo và bóp méo thành thứ gì đó mời gọi và dễ dãi trong tâm trí anh, choáng váng vì khoảng cách gần giữa họ và đủ mệt mỏi để phớt lờ sự ức chế thường ngày của anh. "Em chắc chứ?"
Teru cảm thấy Kou gật đầu vào vai mình. Kou rất gần, nhưng cảm giác nóng rát trong lồng ngực anh muốn nhiều hơn nữa. Thật dễ dàng để luồn tay dọc theo lưng Kou và luồn chúng vào dưới áo anh, để hơi ấm từ cơ thể Kou thấm vào anh.
Nhưng anh sẽ không làm điều gì tệ hơn lần trước, anh tự nhủ, giữ tay thấp trên lưng Kou, chỉ giữ anh ở nguyên vị trí. Anh thậm chí sẽ không đi xa như vậy lần này, và nếu Kou cảm thấy không thoải mái với bất cứ điều gì, anh sẽ dừng lại.
"Ừm." Kou ngọ nguậy và thò tay vào trong áo để đẩy tay Teru xuống, tránh xa làn da trần của anh. "Tay anh lạnh quá."
"Xin lỗi." Teru thay tay vào cùng chỗ nhưng trên áo Kou. Anh không bận tâm đến sự từ chối của Kou vì Kou không buồn hay nói rằng muốn anh dừng lại. Nhưng để chắc chắn, anh lùi lại một chút để quét biểu cảm của Kou, đưa họ đối mặt với nhau. Anh không thấy bất kỳ dấu hiệu sợ hãi hay báo động nào; Kou chỉ có vẻ hơi bối rối, má hơi ửng hồng khi anh tránh nhìn vào mắt Teru, nhưng cảnh tượng đó quá mê hoặc, Teru không thể không tiến lại gần anh hơn.
Nếu anh ấy nghiêng người về phía trước thêm một chút nữa thì anh ấy có thể... nhưng không. Điều đó sẽ không xảy ra.
Thay vì đưa ra quyết định khủng khiếp là áp môi họ vào nhau, Teru vùi đầu vào vai Kou và thở dài với sức nặng của những cảm xúc bị kìm nén, cảm thấy Kou run rẩy trong vòng tay mình. Kou không vùng vẫy hay cố gắng kéo ra, nên ổn thôi, anh tự lý giải. Và nếu Kou ổn với những gì đã xảy ra lần trước, thì lần này cũng ổn thôi, anh nghĩ khi áp môi vào vai Kou, lướt qua làn da tiếp giáp với cổ anh.
Tuy nhiên, anh ấy sẽ không làm điều gì tệ như lần trước. Anh ấy thậm chí sẽ không hôn anh ấy, không thực sự. Teru giữ miệng mình ở cùng một vị trí ở gốc cổ Kou, nhẹ nhàng nhất có thể và chỉ sử dụng một chút lưỡi. Nhưng thật dễ dàng để bị phân tâm bởi cảm giác tuyệt vời mà Kou cảm thấy dưới miệng anh ấy. Anh ấy không nhận ra mình đang ấn mạnh vào như thế nào, răng cắm vào da, cho đến khi anh ấy nghe thấy Kou hít vào một cách mạnh mẽ.
Kou đẩy anh ra. "C-cái đó đau lắm."
"Ồ." Teru dừng lại. "Anh xin lỗi."
"Không sao đâu." Kou lăn người sang một bên để tránh xa anh. "Chúng ta đi ngủ thôi, em mệt rồi."
"Được thôi," Teru đồng ý, nhưng anh vòng tay qua eo Kou và kéo cậu vào ngực mình để có thể tiếp tục giữ chặt cậu. Nếu Kou căng thẳng khi anh chạm vào, cậu không nghĩ về điều đó.
Khi Teru thức dậy vào buổi sáng, Kou đã đi rồi; chỗ cạnh anh ấy trống rỗng chỉ còn thoang thoảng mùi dầu gội Kou dùng để chỉ ra anh ấy từng ở đó. Từ ánh sáng ban ngày chiếu vào phòng và xác nhận bằng cách kiểm tra thời gian trên điện thoại, rõ ràng là anh ấy đã ngủ quên khá lâu.
Teru thức dậy và mặc quần áo mà không cần vội vã, mặc dù thật kỳ lạ khi Kou không đánh thức anh dậy sớm hơn và không ở đó để thúc anh chuẩn bị nhanh hơn. Anh xuống cầu thang với đống đồ dùng học tập lộn xộn, và thấy Kou đang chạy quanh bếp, cố gắng bắt Tiara ăn sáng trên bàn trong khi cũng đang sắp xếp thứ gì đó trên bếp.
"Chào buổi sáng, Kou," Teru nói rồi bước vào bếp, dựa vào bàn bếp cạnh Tiara.
"Nii-chan!" Kou giật mình vì giọng nói của anh, nhưng rồi nhanh chóng quay lại để đến gần Teru và nhét một miếng bánh mì nướng vào miệng anh. "Chúng ta sắp muộn rồi, nên ăn sáng nhanh đi!"
Teru không phản đối mà chỉ nhai góc bánh mì nướng, sự chú ý của anh đột nhiên bị thu hút bởi một sự thay đổi nhỏ nhưng rất dễ nhận thấy ở ngoại hình của Kou.
Kou có một miếng băng dán trên cổ, ở cùng chỗ Teru đã đặt miệng anh vào đêm hôm trước. Teru chắc chắn sẽ nhận ra nếu Kou mặc thứ gì đó như thế vào đêm qua, vì vậy Kou hẳn đã dán nó vào sáng hôm đó sau khi thức dậy và rời khỏi phòng Teru, vì những gì Teru đã làm với anh.
Nhìn thấy bằng chứng vật lý về hành động của mình khiến Teru có một cảm giác kỳ lạ. Tội lỗi, vì anh đã không nhận ra mình đã thô lỗ đến mức để lại dấu vết trên cơ thể Kou, nhưng cũng có một loại dự đoán lo lắng, loại dự đoán trước một cuộc đối đầu. Đó là bằng chứng không thể chối cãi về những gì anh đã làm, không thể bị bỏ qua hoặc bị cuốn trôi, và Kou rõ ràng cũng đã nhận thấy điều đó. Nhưng khi Kou di chuyển quanh bếp, bận rộn với việc chuẩn bị buổi sáng, anh không nói gì về điều đó.
Teru cảm thấy như thể anh ấy nên tự mình nói điều gì đó về chuyện này, nhưng anh ấy không biết phải tiếp cận thế nào. Khi anh ấy ăn nốt phần còn lại của bữa sáng mà Kou đặt trước mặt, anh ấy thấy mình không thể rời mắt khỏi cổ Kou, mặc dù Kou dường như không để ý đến cách anh ấy có vẻ cố tình tránh Teru, thậm chí không thèm liếc nhìn anh ấy một lần trong khi anh ấy vội vã dọn dẹp nhà bếp và giúp Tiara chuẩn bị đi học.
"Xin lỗi, em quên đánh thức anh," Kou nói khi cố đẩy Teru về phía cửa, không nhìn vào mắt cậu. "Nhưng chúng ta phải đi học ngay bây giờ!"
Sau khi vội vã đến trường đúng giờ, Teru không gặp lại Kou cho đến khi tan trường và họ cùng nhau đi bộ về nhà.
Kou vẫn không nói gì về chuyện đó, không nói nhiều trên đường về. Teru cũng không chắc mình nên nói gì về chuyện đó, nhưng anh ấy cứ liếc nhìn cổ Kou đến mức anh ấy sợ rằng nó sẽ trở nên rõ ràng.
Chấp nhận sự bất lực của bản thân khi không thể tìm ra cách nào hay để gợi chuyện, Teru chỉ đưa tay ra và chạm vào miếng băng dán trên cổ Kou, gần như làm rách cả mép băng.
Kou gạt tay anh ra. "Anh đang cư xử kỳ lạ đấy."
"Xin lỗi." Teru chớp mắt nhìn anh, ước gì mình có thể biết được Kou đang nghĩ gì. "Anh chỉ muốn biết... Anh có làm em đau không?"
"Hả?" Kou liếc nhìn anh với vẻ mặt bối rối. "Không, không có gì đâu." Anh ấy có vẻ lo lắng.
"Nhưng," Teru lại đưa tay ra, nhưng Kou né tránh, "Anh đã để lại vết."
Kou lấy tay che băng cá nhân lại. "Không có gì đâu. Đừng lo lắng về điều đó!"
"...Vậy thì anh có thể xem được không?"
Kou thở dài. "Nếu em tháo băng ra, thì em sẽ phải dùng băng mới khi chúng ta về nhà", anh phàn nàn, nhưng anh vẫn lột mép băng ra và dừng lại để Teru xem xét.
Vết hằn trên cổ anh ta có màu đỏ hơi xanh và rõ ràng tạo thành hình miệng. Teru gần như có thể nhận ra vết lõm từ răng nanh của anh ta qua các vết bầm tím sẫm màu hơn.
Cảm giác tội lỗi đánh mạnh vào anh. Thật kinh tởm khi anh có thể làm điều đó với Kou, và thậm chí còn cảm thấy một loại cảm giác hồi hộp khó chịu khi nhìn thấy dấu ấn của anh trên người mình. Điều đó hoàn toàn không đúng; Kou không muốn điều gì đó như thế trên người mình, và Teru đã làm điều đó mà không quan tâm đến việc nó sẽ ảnh hưởng đến anh như thế nào. Tuy nhiên, phần tệ nhất về nó là dấu ấn màu xanh lam làm sẫm màu làn da của anh khiến Teru nhớ đến những vết bầm tím rải rác trên xác chết của Kou trong giếng, và nó khiến anh cảm thấy không tốt hơn gì thứ siêu nhiên bẩn thỉu đã giết anh, một kẻ mà Kou nên cảnh giác và tránh xa.
Teru giữ Kou tại chỗ và lướt ngón tay cái lên vết bầm tím, nhưng nó không mờ đi, vẫn sáng và đáng ngờ như mọi khi. "Anh thực sự xin lỗi."
Kou nhún vai và lật miếng băng lại vết thương, cố giữ nó nằm yên. "Không sao đâu. Không đau đâu."
"Dù vậy, đáng ra anh không nên làm thế."
"Vậy thì hãy quên chuyện đó đi, được chứ?" Kou tiếp tục đi bộ dọc theo con đường về nhà và tăng tốc, như thể anh ấy cũng đang cố gắng bỏ lại cuộc trò chuyện phía sau. Teru đi theo anh ấy, không chắc mình có thể làm gì hoặc nói gì để sửa chữa sai lầm đã mắc phải.
Khi họ trở về nhà, Kou không nói thêm gì về chuyện đó nữa.
Trong suốt phần còn lại của ngày, Kou tỏ ra ngượng ngùng hơn khi ở cạnh anh, để mọi nỗ lực trò chuyện nhanh chóng kết thúc và giữ khoảng cách xa trong phần lớn thời gian. Đó là lý do tại sao thật bất ngờ khi Kou quyết định quay lại phòng mình vào đêm đó, chỉ vài phút sau khi Teru đi làm về và lên giường.
"Hey Nii-chan," là lời chào duy nhất anh nhận được khi Kou mở cửa và lẻn vào phòng anh. Cảm giác như một giấc mơ, cách Kou đến bên giường anh và trèo lên mà không nói thêm lời nào, như thể anh chỉ đang tiếp tục một thói quen đã được thiết lập.
"Chào Kou..." Teru lẩm bẩm đáp lại, nhưng không biết phải nói gì với anh ta nữa. Anh thậm chí còn không muốn chạm vào anh ta sau những gì anh ta đã làm lần trước. Nhưng khi Kou nằm đó bên cạnh anh ta, anh ta nhìn chằm chằm vào Teru đầy mong đợi, như thể anh ta muốn thứ gì đó từ anh ta.
Nó khiến Teru đứng im tại chỗ, như thể bị bắt gặp dưới ánh đèn pha. Có điều gì đó thôi miên trong ánh mắt của Kou khiến anh không thể tránh khỏi bị thu hút, không có khả năng tự vệ trước một điểm yếu nào đó trong tâm hồn khiến anh mất hết mọi suy nghĩ hợp lý khi nói đến anh trai mình.
Teru không thể biết Kou muốn gì ở mình, nhưng anh không thể rời mắt. Thật tệ vì anh càng nhìn chằm chằm vào mắt Kou, anh càng bị ám ảnh; bất kỳ người bình thường nào cũng sẽ quay đi hoặc nói gì đó về điều đó. Nhưng Kou cũng không rời mắt.
Một ý tưởng tồi tệ đến với anh. Có lẽ Kou tránh anh trước đó chỉ là anh ấy đang lo lắng. Có lẽ toàn bộ sự việc Kou cố gắng an ủi anh là Kou cố gắng gần gũi anh hơn, giống như cách anh muốn gần gũi Kou hơn. Có lẽ Kou cũng muốn như vậy.
Đó là niềm hy vọng viển vông khủng khiếp khiến anh nghiêng người về phía Kou để hôn cậu, thể hiện rõ ý định nhưng cũng đủ chậm để Kou có cơ hội tránh xa.
Kou giật mình lùi lại trước khi Teru đến quá gần, mắt mở to. Một nhịp sau, Kou lăn sang nằm nghiêng bên kia, lưng quay về phía Teru.
Một cảm giác sợ hãi lan tỏa khắp dạ dày Teru và anh nhắm chặt mắt lại vì hối hận. Tại sao anh lại nghĩ rằng điều đó sẽ kết thúc bằng bất cứ điều gì ngoài sự từ chối hoàn toàn? Đây là kiểu việc có thể phá hỏng toàn bộ mối quan hệ của họ, thay đổi bản chất của nó thành thứ gì đó ngượng ngùng và khó chịu, khiến mọi thứ trở nên khó tránh và không được nói ra.
Có cách nào anh có thể giả vờ rằng anh không cố hôn anh ấy không? Không có khả năng lắm, anh ấy khá rõ ràng về điều đó. Nhưng anh ấy phải làm gì đó để giải quyết vấn đề, để cố gắng cứu vãn bất kỳ mối quan hệ nào mà họ còn lại.
Anh nhìn sang Kou, người vẫn chưa di chuyển. "Em ổn chứ?" anh hỏi, cố gắng không tỏ ra tội lỗi trong giọng nói.
Kou không trả lời.
Teru với tay nhẹ nhàng chạm vào vai Kou để thu hút sự chú ý của anh.
Khi chạm vào, Kou căng thẳng. Sau đó, trong một loạt động tác, anh đẩy mình lên để đè Teru xuống giường, giữ Teru xuống bằng cổ áo sơ mi trong khi anh quỳ xuống trên anh. Biểu cảm của anh dữ dội và khó hiểu khi anh nhìn chằm chằm vào Teru, người chỉ chớp mắt ngạc nhiên nhìn Kou.
Sau một giây nhìn chằm chằm căng thẳng, Kou dường như đã quyết định. "Anh thích em, đúng không?" anh ta hỏi. "Đó là lý do tại sao anh muốn hôn em và mọi thứ khác."
Teru nhìn đi chỗ khác, tự hỏi liệu có cách nào để phủ nhận điều đó không, nhưng anh không thấy lối thoát. "...Được," anh chỉ nói đơn giản.
"Tôi cũng nghĩ vậy." Kou hơi cúi người xuống, nới lỏng tay khỏi áo Teru.
Teru cố ngồi dậy, để nói với Kou một lời xin lỗi mà anh thực sự cần phải nói. "Em xin lỗi, Kou. Em không muốn làm bất cứ điều gì khiến anh khó chịu. Em thực sự xin lỗi vì em cảm thấy như vậy về anh, em sẽ không để điều đó ảnh hưởng đến mối quan hệ của chúng ta nữa."
Kou nhìn chằm chằm sang một bên, không nói gì. Teru không thể biết Kou cảm thấy thế nào về lời thú nhận của mình, nhưng Kou trông như đang thực sự suy nghĩ về điều đó khi anh cau mày, tập trung cao độ.
"Ổn mà," cuối cùng Kou nói, gần như lẩm bẩm với chính mình, ánh mắt xa xăm. "Cũng hơi ngạc nhiên, nhưng... Nếu đó là điều anh thực sự muốn... Cũng không tệ lắm, tôi đoán vậy. Sẽ ổn thôi... Chúng ta có thể – Tôi sẽ làm."
Đôi mắt Kou đanh lại vì quyết tâm khi anh cúi người về phía trước để thu hẹp khoảng cách giữa họ, đưa khuôn mặt họ cách nhau vài inch. "Anh có thể... Anh sẽ hôn em."
Teru gần như quên mất cách nói chuyện. "...Em có chắc không?"
"Có." Kou gật đầu với anh, trong mắt có chút tuyệt vọng. "Em không bận tâm. Anh thực sự thích em, đúng không? Vậy thì đây chính là điều anh thực sự muốn."
Khi Kou tiến lại gần, nhìn chằm chằm vào đôi môi anh với vẻ không chắc chắn, Teru không thể tự mình rút lui hoặc làm điều mà anh biết là đúng đắn và từ chối anh. "Ừ, nhưng... em thực sự ổn với điều đó chứ?"
"Không có gì to tát cả," Kou nói, như thể anh đang cố tự thuyết phục mình. "Em không bận tâm nhiều đến thế. Em có thể làm được. Miễn là nó khiến anh vui."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top