Tai họa Côn Lôn
Hiện menudoc truyen
Truyện
Tế Thế
Chương 56
TẾ THẾ
56: Tai họa Côn Lôn 1
TrướcTiếp
"Xảy ra chuyện gì?"
Dù có là người đối mặt với nguy cơ Thái Sơn sụp đổ cũng không nao núng như Cảnh Tụng Bình thì lúc hỏi, giọng cũng hơi phát run. Thi thể chất cao như núi, máu chảy thành sông, cứ nhìn chiến quả là có thể tưởng tượng ra hiện trường lúc ấy thảm thiết tới mức nào!
"Trọng tiểu tiên sinh đâu?"
Hắn vội vàng đi tới cạnh Ôn Cố, hỏi: "Cậu ấy đâu rồi? Ở đây rốt cuộc phát sinh chuyện gì?" Ôn Cố trầm mặc khiến nỗi sợ hãi trong lòng hắn dâng lên đến cực hạn!
Ôn Cố quay sang nhìn hắn: "Anh ấy mất tích rồi."
"Mất tích? Chỉ là mất tích?" Nhìn xác thây ma đầy đất thế này, tuyệt đối không có khả năng do hai người Triệu Thụ Thanh và Trọng Thế Hoàng gây nên, hắn thậm chí không nghĩ ra phải cần bao nhiêu dị năng giả mới có thể tạo thành thương vong lớn đến nhường này?
"Tôi đi tìm anh ấy." Bấy giờ, Ôn Cố đã hoàn toàn tỉnh táo lại. Đạp Vân Phiên vẫn còn trên người Trọng Thế Hoàng, nó được cậu dùng tâm huyết tế luyện ra, sẽ có cảm ứng trong phạm vi trăm dặm, giờ đuổi theo chắc vẫn còn kịp. "Nơi này giao cho anh."
Cảnh Tụng Bình bắt lấy cánh tay cậu: "Cậu nói rõ ràng trước đã, chỗ này rốt cuộc bị sao? Sao lại có nhiều thây ma như vậy?"
"Một lời khó nói hết, việc này không nên chậm trễ, tôi phải đi nhanh về nhanh. Tôi cam đoan với anh, nhất định sẽ mang được người về." Đôi mắt trong suốt, kiên định của Ôn Cố nhìn thẳng vào hắn.
Cảnh Tụng Bình hít một hơi thật sâu, buông tay ra: "Nhớ kỹ lời cậu nói."
Ôn Cố gật đầu, quay đầu chạy đi ngay.
"Này, lấy xe mà đi." Cảnh Tụng Bình vừa gọi xong, Triệu Thụ Thanh đã biến mất dạng.
"..."
Gió thổi ào ào, đêm tối mờ mịt. Bước đi trong cô quạnh, lạnh lẽo lắm thay.
May mà Ôn Cố nhanh chóng cảm ứng được Đạp Vân Phiên, không thì lạnh lẽo lại càng thêm lạnh lẽo. Khi tín hiệu liên lạc với Đạp Vân Phiên ngày càng trở nên rõ ràng, một tòa thành lớn cũng lọt vào tầm mắt. Cậu khẽ nhón mũi chân nhảy lên đầu tường, lượn trên không trung một vòng như chim đại bàng, dừng trên nóc tòa nhà nơi lần đầu gặp anh chị Trang. Đạp Vân Phiên cắm nghiêng ở một góc, đón gió bay phấp phới, trông không khác gì một lá cờ bình thường.
Cậu sốt ruột nhảy qua hai bước tháo Đạp Vân Phiên xuống, theo động tác của cậu, hai sợi tóc vướng trên đó thuận gió bay đi.
Lúc này, đã loại trừ được khả năng Trọng Thế Hoàng tự bỏ đi. Xét khoảng cách từ nhà máy đến Miêu Thành, dù Trọng Thế Hoàng lái xe cũng không thể chạy được tới đây trong thời gian ngắn như vậy. Suy ra là bị ai đó mang đi. Triệu Minh không rời khỏi tầm mắt cậu, cũng không có cách nào phân thân, vì vậy không phải hắn. Nói cách khác, khi ấy còn có người ẩn núp ở một nơi bí mật gần đó mà cậu không cảm giác được.
Ôn Cố đấm một phát lên rào chắn trên mái nhà, chỉ tại mình quá sơ ý!
Tới nước này, hối hận cũng vô ích, tìm người về mới là chuyện nên làm.
Cậu đang định cưỡi mây thì cúi đầu nhìn thấy Đặng Bách mang theo heo con và Michael mặt đầy căm phẫn ra khỏi tòa nhà, trong lòng cậu hơi dao động, lập tức nhảy xuống, biến khuôn mặt về hình dạng bỏng, đeo khẩu trang ra nghênh đón — mặt nạ kim loại sau khi bị Trọng Thế Hoàng tháo xuống thì đã biến đi đâu mất.
Đám Đặng Bách tất nhiên cũng thấy người đi tới, nhưng đây là đường chính ở Miêu Thành, có người đi ngang là bình thường, nhưng khi người nọ xông thẳng đến đây, họ dần lộ ra vẻ cảnh giác.
"Ai đó?"
Ôn Cố dừng cước bộ, vạch khẩu trang ra: "Là tôi."
...
Đặng Bách thoáng cái bừng tỉnh, phút chốc lại nghi hoặc: "Cậu là ai?"
Ôn Cố miêu tả lại tình huống họ gặp nhau, còn nói: "Lần trước chưa kịp chào hỏi đã vội vàng rời đi, thật xin lỗi."
Heo con hỏi: "Hình như anh bị câm mà?"
Ôn Cố muốn nói chữa khỏi rồi, nhưng sợ mắc công đối phương lại hỏi nếu chữa được thì sao không chữa sớm đi, dây dưa mãi không dứt được, bèn nói thẳng: "Tôi giả vờ đấy."
Heo con: "..."
Michael hiểu ra: "Tôi biết mà. Không biết nói tiếng Anh đã đủ mất mặt rồi."
Ôn Cố: "..."
Đặng Bách cũng mang vẻ mặt đúng như dự đoán: "Cậu không muốn gia nhập căn cứ chúng tôi sao?"
Ôn Cố đáp: "Người tôi thích đang ở căn cứ Thế Thanh. Lúc ấy cứ nghĩ mọi người đến đó."
Heo con kêu lên: "Xe chúng tôi chạy về hướng ngược với căn cứ Thế Thanh, vậy mà anh cũng đón sai được, bộ anh bị mù đường hả?"
Nguyên nhân trong đó giải thích rất tốn thời gian, nên cậu đành thừa nhận luôn.
Michael nói: "Cậu đi chung với người kia của căn cứ Thế Thanh à?"
SPONSORED / ĐƯỢC TÀI TRỢ
Ôn Cố gật đầu: "Chúng tôi quen nhau."
Đặng Bách nói: "Vậy sao cậu lại ở đây? Tôi không nhớ là gần đây căn cứ Thế Thanh có phái người tới."
Ôn Cố: "Chúng tôi nhận được tin tức nói xung quanh Miêu Thành có thây ma triều, nên tới đây xem có giúp đỡ được gì không."
Sắc mặt Đặng Bách hơi hòa hoãn lại, ánh mắt cũng hiện lên chút ấm áp. Trong tận thế, nhận được sự quan tâm và viện trợ luôn là chuyện khiến người ta vui mừng. "Các cậu cứ yên tâm, thây ma chỉ xuất hiện hai lần, mỗi lần đều quanh quẩn một vòng rồi bỏ đi chứ chưa từng phát động tấn công, hơn nữa chúng tôi đã chuẩn bị sẵn sàng."
"Nhưng đội trưởng Ông..." Heo con vừa nói được một nửa đã bị Michael bịt miệng.
Đặng Bách vội ho một tiếng: "Đội trưởng Ông chưa yên tâm về vấn đề phòng thủ trong thành phố, nhưng chúng tôi thì rất tự tin. Cũng hai năm rồi, số lượng thây ma ngày càng ít đi, tin rằng không bao lâu nữa, chúng ta có thể trở lại cuộc sống trước đây."
Ôn Cố dám lấy tung tích của Trọng Thế Hoàng ra đánh cược lời Đặng Bách không phải câu heo con muốn nói. Nhưng cậu không vạch trần. Dù sao cũng là người của hai căn cứ, quan hệ cũng không tốt lắm, người ta phòng bị là bình thường. Qua lời Đặng Bách, có thể xác định thây ma triều là cái bẫy Triệu Minh dùng để dụ cậu ra, lũ thây ma kia đã ngã xuống trên đường từ trấn nhỏ đến Miêu Thành, không thể làm hại ai được nữa.
Ôn Cố suy nghĩ một lát, hỏi tiếp: "Các anh có thấy đội trưởng Ông cầm thiết bị thanh lọc về không?"
Đám Đặng Bách cũng có mặt tại đại hội trao đổi, đương nhiên biết đến thiết bị thanh lọc đã gợi ra vô số phỏng đoán và đố kỵ này, cũng biết đội trưởng nhà mình có cầm một cái từ tay căn cứ Thế Thanh, nhưng sau khi mang về thì không ai trông thấy nó nữa.
"Chắc là bị giấu đi rồi." Đặng Bách không biết căn cứ Kỳ Lân với căn cứ Thế Thanh từng suýt vì thứ này mà dấy lên một hồi gió tanh mưa máu, ấn tượng vẫn chỉ dừng lại ở "là thứ tốt", "rất quý, rất có ích" linh tinh.
"Nghe nói chỗ các anh mới nhận một dị năng giả hệ trị liệu, có thể cho tôi gặp mặt không?"
Vấn đề của cậu càng ngày càng giống thám thính, khiến đám Đặng Bách bắt đầu đề phòng và bất mãn.
Đặng Bách lạnh nhạt nói: "Chúng tôi gần đây không bị thương, vẫn chưa gặp qua người đó."
Ôn Cố thấy thế, biết không moi thêm được tin tức hữu dụng nào nữa, liền tạm biệt bọn họ. Heo con vẫn muốn giữ cậu lại, nhưng bị từ chối khéo, sau đó Ôn Cố một mình đi vào đường nhỏ.
Đặng Bách ra hiệu bằng mắt cho Michael, Michael thật cẩn thận đuổi theo, chưa đến nửa phút đã chạy về, đau khổ nói: "Không thấy."
Đặng Bách nhíu mày: "Miêu Thành phải tăng cường cảnh giới." Người này nhất định không vào theo trình tự bình thường, bằng không chắc chắn sẽ gây chú ý.
Heo con chu môi: "Bọn họ phản ứng mới là lạ."
Michael thấp giọng nói: "Đội trưởng Ông mất tích, có thể nào là do hai người họ ra tay không?"
Đặng Bách lắc đầu: "Hai vợ chồng họ tuy ham món lợi nhỏ, nhưng lá gan rất nhỏ, loại chuyên tạo phản này cho bọn họ mượn mười lá gan cũng không dám."
Heo con: "Nhưng hiện tại căn cứ đang nằm trong tay bọn họ..."
Đặng Bách: "Đội trưởng Ông sẽ trở lại."
"Thật sao?"
"... Thật."
Gió quá lớn đã thổi tan câu đáp cuối cùng.
Ôn Cố tàng hình đứng tại đầu đường, cau mày nghe xong đối thoại của họ, ánh mắt như có điều đăm chiêu.
Ông Vu Kiều mất tích.
Lữ Hằng mất tích.
Trọng Thế Hoàng mất tích.
...
Ở giữa có mối liên hệ nào không?
Vì suy đoán trong đáy lòng, cậu dứt khoát lật lại căn cứ Hi Vọng một lần, nhưng không thu hoạch được gì. Không chỉ Ông Vu Kiều, Lữ Hằng và Trọng Thế Hoàng biến mất, ngay cả Thịnh Văn Chiêu cũng không thấy bóng dáng. Cậu lại men theo con đường về trấn nhỏ, lục soát tất cả khu vực có thể hoặc không thể giấu người ở phụ cận.
Tìm kiếm, thất vọng, tiếp tục tìm kiếm, rồi lại thất vọng.
Hai tháng trôi qua, đây là chuyện duy nhất mà Ôn Cố làm.
Cậu trở lại Hổ Thành hai lần, hi vọng Trọng Thế Hoàng đã về, nhưng cuối cùng vẫn phải thất vọng. Chứng kiến Cảnh Tụng Bình và Mạnh Cẩn vừa sứt đầu mẻ trán vì căn cứ Thế Thanh, vừa không ngừng sai người đi hỏi thăm tung tích Trọng Thế Hoàng, cậu ngay cả dũng khí hiện thân cũng không có.
Làm sao nỡ nhẫn tâm nói với họ rằng mình vẫn chưa tìm ra.
Và nhẫn tâm ép buộc bản thân phải thừa nhận sự thật ấy.
Đến đầu tháng thứ ba, cậu rốt cuộc cũng ngưng lại hành vi tìm người điên cuồng, bắt đầu bình tĩnh tự hỏi. Sau đó đi tìm Đổng Hi.
Đổng Hi thấy cậu thì vui ra mặt: "Cám ơn trời đất, ngươi cuối cùng cũng xuất hiện."
"Ta muốn nhờ ngươi giúp một tay."
"Chuyện gì?"
"Ta muốn tìm một người, hắn mất tích." Sắc mặt Ôn Cố rất xanh xao. Tự cơ thể tiên nhân đã điều chỉnh bệnh trạng mất máu quá độ, dần dần khôi phục, nhưng cứ mãi hối hả ngược xuôi, lo lắng đề phòng lại khiến sắc mặt cậu vẫn giữ nguyên vẻ nhợt nhạt đau yếu.
"Lâu rồi không thấy ngươi, chẳng lẽ là vì bận tìm người sao? Haizz, việc này bàn sau đi. Đạo tu khắp thiên hạ và các tiên nhân đã hội tụ tại Côn Lôn, chuẩn bị cho cuộc quyết chiến với ma đạo. Ngươi mau chóng tới núi Côn Lôn hỗ trợ chúng tiên một tay!" Cô dừng một chút, nói tiếp, "Bạch Tu Đại Tiên cũng đang ở Côn Lôn. Thuật tiên đoán của Hành Thiên Đạo có lẽ sẽ giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện."
Ánh mắt Ôn Cố lần đầu tiên lóe lên ánh sáng sau hai tháng, cười nói: "Đa tạ."
Vào thời kỳ cường thịnh của phong trào tu đạo tại Thần Châu, tam đại tiên sơn tiếp nhận đạo tu khắp thiên hạ, được chúng sinh cúng bái, náo nhiệt vô cùng. Sau này, người tu đạo ngày càng ít đi, vượt qua lôi kiếp ngày càng khó khăn, Côn Lôn, Tu Di, Bồng Lai cũng đi vào truyền thuyết.
Ôn Cố còn nhớ năm đó, cậu và sư phụ cùng lên Côn Lôn, gặp được thủ tọa* Côn Lôn thân mang hoàng dực (cánh vàng), tay vân vê phượng châu, đứng ở nơi cao không thể chạm, mỉm cười siêu phàm thoát tục. Khi ấy, cậu nghĩ cái gọi là tiên giả, cùng lắm cũng chỉ như thế mà thôi.
*người đứng đầu
Không ngờ một ngàn năm sau trở lại Côn Lôn, cậu đã trở thành một thần tiên chân chính.
Côn Lôn, dọc trăm dặm, ngang ngàn dặm, vì Càn Khôn Đãng Uế Đỉnh tọa lạc ở đây, nên quanh năm sương khói lượn lờ, không thấy rõ hình dáng. Mà nay, Càn Khôn Đãng Uế Đỉnh bị luyện chế thành ma đỉnh, sương khói hóa thành ma khí, nhìn từ xa, có thể thấy ánh sáng đỏ như máu chiếu rọi đến tận trời, đỉnh núi bị mây đen đè ép.
Chúng tiên phân thành bốn nhóm, chia nhau thủ bốn phương.
Ôn Cố đến phương bắc, được các tiên giả khác chỉ dẫn, lại đi về phía đông. Bạch Tu Đại Tiên quả nhiên ở đây. Không chỉ ông, mà còn rất nhiều tiên gia và đạo tu từng gặp mặt vài lần — đại đa số thời gian người tu đạo đều bế quan, kết bạn thì dễ gặp nhau mới khó. Rất nhiều đạo tu tuy chưa phi thăng, nhưng lực chiến đấu cực cao, cũng có thể giúp ích một phần.
Lúc cậu đến, chúng tiên đang hợp lực bức lui ma khí.
Nhìn bằng mắt thường, chỉ thấy hồng quang chói mắt và ánh chiều tà hòa vào nhau, tuy hai mà một. Nhưng trong mắt tiên giả như Ôn Cố, ma khí đang quay cuồng trong bất an và dần dần lui về phía sau.
Đến tận khi thái dương xuống núi, vạn vật trầm vào hắc ám, chúng tiên mới dừng tay.
Bạch Tu Đại Tiên thấy Ôn Cố thu tay lại, cười nói: "Mỗi ngày vào lúc nhật nguyệt giao nhau, cũng là lúc ma khí hoạt động mạnh và rối loạn nhất, là thời điểm tốt nhất để chúng ta trừ ma."
Ôn Cố hỏi: "Khi nào mới có thể loại bỏ hết ma khí?"
Bạch Tu Đại Tiên đáp: "Khó lắm! Diện tích xâm chiếm nhỏ đi thì ma khí cũng dày đặc hơn. Biện pháp của chúng ta chỉ trị được phần ngọn, không trị được phần gốc."
"Làm cách nào trị tận gốc?"
"Cần phải gột rửa sạch ma khí." Bạch Tu Đại Tiên thở dài, "Trong thiên hạ, chỉ có Càn Khôn Đãng Uế Đỉnh làm được việc này. Nhưng Càn Khôn Đãng Uế Đỉnh nằm giữa trung tâm của ma khí, có rất nhiều ma quỷ trông coi, căn bản rất khó tới gần."
Ôn Cố thở dài theo: "Thật không biết làm sao cho phải."
"Dự định trước mắt là tái tạo một Càn Khôn Đãng Uế Đỉnh khác."
Ôn Cố nghe mà hơi giật mình, thầm nghĩ, Càn Khôn Đãng Uế Đỉnh là thượng cổ thần khí mà cũng luyện chế được sao? Rồi lại nghĩ: Trong tam đại tiên sơn, Bồng Lai nổi tiếng về luyện khí, không chừng sẽ có cách.
Ôn Cố thấy chúng tiên đều tự tìm chỗ tu luyện, bèn theo sau Bạch Tu Đại Tiên.
Bạch Tu Đại Tiên nói: "Ngươi có thời gian thì tập trung tu luyện hồn phách đi."
"À." Ôn Cố liếm môi nói, "Ta có chuyện muốn nhờ..."
"Hửm?"
Chân trời đột nhiên xẹt qua một đạo kim quang, nháy mắt, một ngọc diện* thanh niên đội ngọc quan (1), mang đai ngọc (2) cười ha ha đi tới gần, chắp tay thi lễ với Bạch Tu Đại Tiên: "Đại tiên, đã lâu không gặp."
*mặt đẹp như ngọc
Ôn Cố nhớ đến câu "đã lâu không gặp" của Triệu Minh, không khỏi đau răng.
Bạch Tu Đại Tiên thấy hắn, trong mắt lóe lên ánh sáng, cười nói: "Thì ra là Hoàng Lăng đạo nhân, mong mỏi đã lâu!"
Ôn Cố cảm thấy Hoàng Lăng đạo nhân có chút quen tai, tập trung nhớ lại, chợt nghĩ đến kinh nghiệm từng trải của cậu mà Đổng Hi từng nhắc tới "Tám trăm ba mươi tuổi tái ngộ kỳ duyên, có được Song Tu Công Pháp của Thiên Hoa Song Tiên, cùng Hoàng Lăng đạo nhân tu luyện trăm năm thành chính quả, song song phi thăng thành tiên."
TrướcTiếp
Báo lỗi chương Bình luận
Contact - ToS
Hiện menudoc truyen
Truyện
Tế Thế
Chương 57
TẾ THẾ
57: Tai họa Côn Lôn 2
TrướcTiếp
Trải qua chuyện đó, ở chung với Hoàng Lăng lại thấy kỳ kỳ, Ôn Cố cố ý lảng tránh ánh mắt thăm hỏi của đối phương, nhìn xa xăm về phương xa.
Hoàng Lăng đạo nhân và Bạch Tu Đại Tiên trò chuyện sôi nổi, Ôn Cố nghe một lát thấy chẳng có gì thú vị. Đại địch sờ sờ ngay trước mắt, vậy mà vẫn có tâm tình tán dóc phong cảnh Giang Nam với chả Tái Bắc? Cậu nghĩ đến Trọng Thế Hoàng, nên đâm ra có hơi giận chó đánh mèo với Hoàng Lăng đang lãng phí thời gian của mình, trong lòng thầm lẩm nhẩm đi đi, đi mau đi.
"Ngươi đang nghĩ gì thế?"
"Mau..." Ôn Cố hoàn hồn, thấy Hoàng Lăng đang mỉm cười nhìn mình, ánh mắt tuy dịu dàng nhưng lại xen lẫn một chút dò xét khiến người ta mất tự nhiên, cậu lạnh nhạt đáp, "Trời sáng rồi."
Hoàng Lăng ngẩng đầu, trăng mới lên, màn đêm vừa buông xuống.
Bạch Tu Đại Tiên nói: "Các ngươi một tu kiếm một tu khí, cũng có thể cùng nhau trò chuyện."
Ôn Cố thấy ông cất bước muốn đi, lập tức kéo tay áo ông: "Đại tiên, ta có việc muốn hỏi."
"Việc gì?"
Bạch Tu Đại Tiên nhìn cậu.
Hoàng Lăng đạo nhân cũng nhìn cậu.
"... Một mình." Ôn Cố cười cười với Hoàng Lăng.
Hoàng Lăng đạo nhân bấy giờ mới lưu luyến không rời tránh đi.
Ôn Cố cảm thấy trạng thái của hắn rất kỳ quặc, nghĩ thầm: Chẳng lẽ hắn biết vận mệnh ban đầu của mình với hắn? Cứ nghĩ đến vận mệnh hai người có liên quan với nhau, không hiểu sao cậu lại thấy không thoải mái cho lắm, tức khắc vứt ý nghĩ này ra khỏi đầu, kéo Bạch Tu Đại Tiên, nói: "Ta muốn hỏi thăm tung tích một người."
Bạch Tu Đại Tiên vân vê râu: "Sao?"
"Hắn tên là Trọng Thế Hoàng, ngày sinh tháng đẻ là..."
"Tạm thời không cần lo cho tính mạng hắn."
"..." Ôn Cố, "Ông còn chưa bấm đốt ngón tay mà."
Bạch Tu Đại Tiên đáp: "Thần niệm vừa động là ta đã biết kết quả rồi."
Ôn Cố nhìn ông nghi hoặc: "Vậy giờ hắn ở đâu?"
"Tại nơi đang ở."
"Ta phải đi đâu tìm hắn?"
"Đợi thời cơ."
Ôn Cố nóng nảy: "Tại sao chưa tới thời cơ? Chẳng lẽ hắn gặp phải nguy hiểm gì?"
Bạch Tu Đại Tiên nói: "Hai tháng trước có một cơ hội nhưng ngươi đã bỏ lỡ, đành phải chờ lần sau."
Người tu đạo phần lớn đều độc lai độc vãng. Sư phụ dẫn vào cửa, tu hành do mỗi người, gặp chuyện cũng nghĩ mọi phương pháp tự mình giải quyết, rất hiếm khi xin giúp đỡ. Nếu không có Đổng Hi nhắc nhở, chỉ sợ cậu vẫn đang khổ sở tìm kiếm như con ruồi mất đầu. Không ngờ vì vậy mà bỏ lỡ thời cơ tìm Trọng Thế Hoàng, cậu ảo não không thôi.
Bạch Tu Đại Tiên thở dài: "Là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi. Ngươi cũng đừng lo lắng quá."
Ôn Cố: "Hắn là người tốt, theo như nhân quả tuần hoàn, hắn sẽ có báo ứng tốt."
"Vậy ngươi còn lo lắng cái gì?"
"Hắn không ở bên cạnh ta." Sao lại không lo lắng cho được? Ôn Cố nói nửa câu mới giật mình nhận ra vừa nói cái gì, hoang mang ngẩng đầu lên.
Bạch Tu Đại Tiên cười to: "Lời như thế thật êm tai, gặp được hắn nhớ báo cho ta biết đấy."
SPONSORED / ĐƯỢC TÀI TRỢ
Ôn Cố: "..."
Nghỉ ngơi chỉnh đốn một đêm, hôm sau vào lúc mặt trời mọc, chư tiên gia lại tinh thần phấn chấn, mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng.
Ôn Cố và Hoàng Lăng một trái một phải đứng trước mặt Bạch Tu Đại Tiên.
Bạch Tu Đại Tiên mặt trầm như nước, ánh mắt điềm tĩnh nhìn về phía trước, tựa như đang xuyên qua tầng tầng sương đỏ nhìn đến chỗ sâu thẳm bên trong, nơi đám ma tu gây họa cho thiên hạ và ma đỉnh lạc lối vào con đường sai trái đang cư ngụ.
Một luồng sáng từ phương đông chiếu tới.
Chúng tiên thuần thục đưa tay phóng tiên khí đối kháng với sương đỏ.
Sương đỏ bành trướng, bốc lên không ngớt, giây lát sau, một đoàn người khổng lồ cao hơn ba trượng xuất hiện giữa màn sương, nói bằng tiếng người: "Chư tử* thật nực cười, châu chấu đá xe!"
*các ngươi, các vị... nói chung là chỉ số đông
Bạch Tu Đại Tiên: "Ngươi nói tới nói lui cũng chỉ có mỗi câu này thôi sao?"
Cái đầu khổng lồ đột nhiên thò tới phía trước, xuyên qua kết giới của tiên nhân, tấn công Bạch Tu Đại Tiên.
Bạch Tu Đại Tiên thấy sóng lớn không sờn, đẩy Ôn Cố: "Lên đi!"
"..."
Ôn Cố rút ra Mộ Hải Thương Nguyệt Kiếm, làm động tác thác thiên (1), đợi cái đầu đến gần mới chém xuống một kiếm. Kiếm mang theo sấm sét, tiếng sấm rền mơ hồ, ánh chớp lập lòe. Sương đỏ bị phân thành hai, một nửa lui ra, một nửa đánh tới chỗ Hoàng Lăng.
Hoàng Lăng lấy ra một chén ngọc nhỏ bằng ngón cái, nhẹ nhàng giương lên, hướng miệng chén về phía sương đỏ.
Sương đỏ lại hóa thành dòng chảy nhỏ, ngoan ngoãn chui vào chén.
Chén tuy nhỏ nhưng lại có xu thế dung nạp bách xuyên*, hút nửa ngày vẫn chưa thấy đầy. Gã khổng lồ không trụ nổi nữa, hét lớn một tiếng, sương đỏ trên không trung tan rã, sau đó một cái đầu khác nhỏ hơn chui ra khỏi thân thể.
*chứa được rất rất nhiều
Gã khổng lồ hỏi: "Đó là vật gì?"
Hoàng Lăng thu hồi chén, cười nói: "Chén ăn ma."
Gã khổng lồ biết hắn trêu chọc mình, giận dữ quát: "Nhảm nhí!"
Bạch Tu Đại Tiên lên tiếng: "Diêm Hào, vật thay thế cho Càn Khôn Đãng Uế Đỉnh đã luyện chế thành công, chẳng lẽ ngươi vẫn u mê không tỉnh ngộ, muốn gây thêm lỗi lầm nữa sao?"
Con mắt to như cái nồi của Diêm Hào đáp xuống mặt Hoàng Lăng, chậm rãi nói: "Ngươi là Hoàng Lăng đạo nhân ở Bồng Lai?"
Hoàng Lăng mỉm cười, đáp: "Diêm Hào đại ma, ngưỡng mộ đã lâu."
Diêm hào nói: "Ta không tin ngươi luyện chế được thần khí như Càn Khôn Đãng Uế Đỉnh."
"Ta cũng vậy, ta không tin lấy trí tuệ của ngươi có thể luyện chế Càn Khôn Đãng Uế Đỉnh thành ma đỉnh. Cao ma phương nào chỉ điểm sau lưng ngươi vậy?"
Diêm Hào tức đến hai má phồng lên, một lúc sau, gã thò ngón tay chỉ vào cái chén ở xa xa: "Nếu ngươi có thể thu ta thì cứ tới đi!" Gã quay đầu đi, sương đỏ như tay áo theo động tác của gã cuồn cuộn đi theo, dần dần tụ lại vào giữa.
Sắc mặt Bạch Tu Đại Tiên hơi đổi: "Không xong rồi, gã muốn ăn cả ngã về không!"
Ông thấy các tiên nhân khác tụ tập lại đây, bèn giải thích: "Thân xác Diêm Hào bị lôi kiếp thiêu hủy, dựa vào Thiên Huyễn Sa bảo trụ hồn phách, may mắn chưa hồn phi phách tán, sau này dùng lửa nóng trong tâm trái đất luyện Thiên Huyễn Sa và hồn phách thành một thể. Có thể nói là tập hợp tam linh thiên – địa – nhân vào một thân, bằng không, Càn Khôn Đãng Uế Đỉnh cũng sẽ không bị gã luyện chế. Ma khí càng loãng, sức mạnh của gã càng yếu đi. Nay, gã tụ ma khí lại một chỗ, xem ra là muốn tử chiến một trận với chúng ta!"
Có một tiên nhân sứt răng nhếch miệng cười nói: "Tốt tốt tốt! Cái này ta thích. Muốn đánh thì đánh một trận cho đã đi, cả ngày cứ chặn tới chặn lui với không khí thật là mất hứng mà!"
SPONSORED / ĐƯỢC TÀI TRỢ
Bạch Tu Đại Tiên và Hoàng Lăng liếc nhau, một bộ có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói mà không biết phân trần như thế nào, trong chúng sinh chỉ mình ngươi hiểu cảm giác của ta.
Ôn Cố lặng lẽ nổi một thân nổi da gà.
Sau đó, các vị tiên gia canh giữ ở phương khác nghe được tin tức, lập tức đuổi tới thương lượng đối sách.
Một vị nói: "Nếu Hoàng Lăng đã đến đây thì cứ trực tiếp mang cái chén lớn gì đấy đi luyện chế không phải được rồi sao?"
Một vị khác bảo: "Không ổn không ổn. Đỉnh thanh lọc trời đất hóa thành ma đỉnh, có thể hút linh khí để chuyển thành ma khí. Miệng đỉnh lớn hơn miệng chén, căn bản là cung không đủ cầu."
Lại có một vị lên tiếng: "Hay là giữ nguyên phương pháp cũ đi, cầm chân gã ở đây."
Vị khác nói: "Không ổn không ổn. Ma đỉnh không ngừng hấp thu linh khí suốt nhiều ngày, ma khí càng ngày càng nồng đậm. Bây giờ gã lại tập hợp ma khí, một khi tăng lên, chỉ e khó lòng ngăn cản. Lỡ như xuyên qua được phòng tuyến của chúng ta, thiên hạ khó khăn lắm mới bình yên trở lại chẳng phải sẽ tiếp tục gặp tai ương sao?"
Ôn Cố thế mới biết tình hình Côn Lôn chẳng những chưa chuyển biến tốt, mà còn tiềm tàng nguy cơ lớn hơn.
Tiên gia ngươi một lời ta một tiếng thảo luận nửa ngày, rốt cuộc cũng có một đại biểu đứng ra nói: "Thuật luyện khí của Hoàng Lăng đạo nhân là thiên hạ vô song, không bằng luyện chế ra một đỉnh thanh lọc trời đất mới để loại bỏ toàn bộ ma khí được không?"
Tất cả ánh mắt đều tập trung lên mặt Hoàng Lăng.
Hoàng Lăng mở miệng muốn nói, nhưng bị Bạch Tu Đại Tiên cắt ngang: "Chúng ta đang thương nghị theo hướng đó, nhưng luyện chế thần khí không dễ, e rằng phải mất một ít thời gian."
Các tiên gia nhao nhao tỏ vẻ đã hiểu, còn bảo thiếu vật liệu gì thì cứ việc mở miệng, ở đây có rất đông tiên nhân, nhất định có thể nghĩ ra cách.
Đã có hướng đi, mọi người không sốt ruột nữa, ai nấy về lại nơi canh giữ.
Chúng tiên vừa đi khỏi, Bạch Tu Đại Tiên và Hoàng Lăng liền sụ mặt, nhìn nhau cười khổ.
Ôn Cố nhận thấy sắc mặt họ khác thường, hỏi: "Có gì không ổn sao?"
Bạch Tu Đại Tiên vuốt chòm râu: "Thật kỳ lạ. Quẻ tượng rõ ràng nói trong vòng hai tháng này, Diêm Hào sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, vì sao lại đột nhiên chọn lựa tiến công?"
Hoàng Lăng tự trách: "E là ta nói sai khiến gã bất mãn."
Bạch Tu Đại Tiên nói: "Muốn vượt ra khỏi thiên đạo chỉ có hai khả năng. Một là hành động vô thức, ngay cả bản thân cũng không biết mình vừa sửa lại vận mệnh. Hai là hành động cố ý, biết rõ vận mệnh nhưng vẫn cứ khăng khăng đi ngược lại." Ông lâm vào trầm tư, chợt hỏi Ôn Cố, "Trước khi mất tích, Trọng Thế Hoàng có gặp phải chuyện gì không?"
Ôn Cố liếc sang Hoàng Lăng, do dự một lát, vẫn kể lại chuyện căn cứ Hi Vọng xuất hiện thây ma triều, cậu với Trọng Thế Hoàng đi trước điều tra, trên đường đụng độ Triệu Minh, chỉ chừa lại chuyện hai người có khúc mắc trong tình cảm, ngay sau đó, còn đề cập đến việc Ông Vu Kiều và Thịnh Văn Chiêu cũng cùng mất tích.
Hoàng Lăng hỏi: "Triệu Minh này cũng là ma tu, có khi nào là thủ hạ của Diêm Hào không?"
Bạch Tu Đại Tiên niệm lại ba cái tên "Triệu Minh", "Ông Vu Kiều", "Thịnh Văn Chiêu" vài lần, bỗng nhiên thất thanh: "A! Chẳng lẽ là hắn!"
Trọng Thế Hoàng yếu ớt tỉnh dậy, miệng vô cùng khát, nhưng trước mắt lại tối đen không có một chút ánh sáng, phân biệt ngày đêm đã khó, miễn bàn đến việc tìm nước. Hắn thở dốc một hơi, chống tường nghiêng ngả đứng lên, đi được hai bước thì quỳ xuống đất, toàn thân đau đớn quặn thắt, gần như khiến hắn chết đi sống lại một lần.
Một tia sáng từ chính diện chiếu tới, vừa lúc dừng lại trước đầu gối hắn.
"Đồ nhi ngoan, biết vi sư sắp tới nên hành đại lễ sao?"
Giọng nói trêu tức vang lên trên đỉnh đầu. Trọng Thế Hoàng cố gắng ngẩng đầu, nhưng bị một luồng sức mạnh ôn hòa nhưng không cho phép phản kháng đè xuống.
"Công pháp ngươi tu luyện trước đây đã làm lãng phí một thân ma khí, vi sư dùng phép tẩy tủy địch kinh quét sạch tiên khí trong cơ thể ngươi. Tuy ngươi phải chịu chút khổ, nhưng sau này tu luyện ma công lại là làm chơi ăn thật, cũng đáng giá."
"Ai nói... ta muốn tu luyện ma công?" Trọng Thế Hoàng run đôi môi khô khốc.
"Không muốn tu luyện à? Cũng được. Nếu vậy, vi sư không còn lý do lưu ngươi lại nữa. Dù sao thì ngươi cũng đã nghe được giọng ta, phát hiện thân phận của ta, ta nhất định phải diệt khẩu mới được." Hắn lui về phía sau hai bước, đứng giữa luồng sáng, chậm rãi ngồi xổm xuống, bốn mắt nhìn nhau với Trọng Thế Hoàng.
Trọng Thế Hoàng thấy rõ mặt hắn, đồng tử hơi co lại.
Không ngờ lại là hắn!
TrướcTiếp
Báo lỗi chương Bình luận
Contact - ToS
Hiện menudoc truyen
Truyện
Tế Thế
Chương 58
TẾ THẾ
58: Tai họa Côn Lôn 3
TrướcTiếp
Ôn Cố và Hoàng Lăng thấy Bạch Tu Đại Tiên "A" một tiếng long trời lở đất, sau đó lại rơi vào trầm tư, hai người lòng nóng như lửa đốt, trăm miệng một lời hỏi: "Rốt cuộc là ai?"
"Ta hoài nghi hắn là Kiều Mạnh. Trời đất, sao ta lại không nghĩ ra chứ!" Bạch Tu Đại Tiên vội vã đứng lên, đi ra ngoài hai bước, rồi lại quay đầu nói, "Không ổn không ổn. Bên kia còn chưa xác định được thân phận, mà bên này đã vội vàng chạy tới, lỡ như sai lầm, chẳng phải sẽ bị giễu cợt là chim sợ cành cong ư?"
Hoàng Lăng ghé sát tai Ôn Cố, cười nói: "Ta đánh cược đại tiên nhất định không biết ông ấy đang nói hết mọi ý nghĩ trong đầu mình ra."
Ôn Cố trợn mắt nhìn hắn, tiến lên một bước, hỏi: "Đại tiên, Kiều Mạnh là ai?"
"Hắn không phải người." Bạch Tu Đại Tiên vực lại tinh thần, "Không phải ta mắng hắn, hắn quả thực không phải người mà là ma tu, có lẽ không tính là ma tu nữa. Tính thời gian thì hắn đã tu luyện gần bốn ngàn năm rồi. Chậc, chỉ tại trước đây hắn đều dùng tên giả là Nhị Minh khiến ta nhất thời sơ suất, ai mà ngờ hắn lại đột nhiên đổi tên."
Hoàng Lăng lên tiếng: "Nhị Minh, chẳng lẽ còn có Đại Minh Tiểu Minh?"
Bạch Tu Đại Tiên đáp: "Từ hai chữ "Kiều Mạnh" suy ra là "bất khô thai phần yêu, khả vô pháp vô thiên*"."
*không mổ bụng mẹ để giết hại bào thai, nhưng coi trời bằng vung (không ác nhưng kiêu ngạo)
Ôn Cố: "Ma tu tu luyện đều là trăm năm tiểu kiếp ngàn năm đại kiếp, chịu qua tam đại kiếp mới có thể phi thăng thành tiên. Sao lại có bốn ngàn năm?"
"Việc nào cũng có ngoại lệ. Hắn trải qua tam đại kiếp nhưng không muốn phi thăng." Bạch Tu Đại Tiên hiển nhiên không muốn nhiều lời về Kiều Mạnh.
Hoàng Lăng không thể hiểu nổi: "Vậy tại sao hắn lại tu ma?"
"Nếu dùng một câu để miêu tả những hành động của hắn, e chỉ có "sợ thiên hạ quá bình yên" mới hình dung hết được." Bạch Tu Đại Tiên thở dài một tiếng, "Hắn thích nhất là châm ngòi ly gián, mượn tay kẻ khác để gây ra tranh chấp, nhưng rất hiếm khi lộ diện. Giả sử có người điều khiển sau lưng Diêm Hào, xét về mục đích và thủ đoạn, quả thực rất khớp với hắn. Bút tích, thủ pháp như thế, trời ạ! Ta phải nghĩ ra từ sớm chứ!"
Hoàng Lăng nói: "Đại tiên nói nãy giờ, nhưng vẫn chưa nhắc đến lý do Kiều Mạnh dùng tên giả là gì?"
Ôn Cố chợt lóe linh quang: "Ông Vu Kiều?" Nếu Ông Vu Kiều là chủ mưu phía sau màn, vậy việc Triệu Minh chọn căn cứ Hi Vọng để xuống tay không phải ngoài ý muốn, mà là mưu đồ từ trước. Đó là một âm mưu liên hoàn, Triệu Minh giết cậu, Ông Vu Kiều cướp người!
"Sao ông có thể khẳng định Trọng Thế Hoàng không gặp nguy hiểm?"
Bạch Tu Đại Tiên nhíu chặt mày, sau một lúc mới bảo: "Ta không chắc chắn."
Ôn Cố bạo phát.
Bạch Tu Đại Tiên chặn lại Ôn Cố đang định bay đi: "Định đi đâu?"
"Tìm người."
"Cơ duyên chưa tới, ngươi tìm cũng vô ích!"
Ôn Cố vội hét lên: "Không có cơ duyên thì không có việc gì sao? Không có thì tự tạo ra không được hả?"
Bạch Tu Đại Tiên giật mình nhìn cậu.
Ôn Cố: "Nếu ông cũng cảm thấy ta nói có lý thì đừng ngăn ta nữa."
"Ta không cảm thấy ngươi có lý, mà là lời ngươi nói vô cùng giống Kiều Mạnh năm đó." Bạch Tu Đại Tiên nhắm mắt, vẫn nhớ hình ảnh người kia quỳ trước núi Đại Diễn, mạnh mẽ lên án người thiên đạo bằng giọng điệu tràn đầy oán hận.
Mặt Ôn Cố tối sầm như ăn phải ruồi bọ.
"Nếu Kiều Mạnh nhúng tay vào, nói không chừng mệnh số sẽ có biến hóa. Ta sẽ tính toán tiếp, ngươi cứ an tâm chớ nóng nảy, mấy ngày nữa hãy đến." Bạch Tu Đại Tiên quay người muốn đi, nhưng bị Ôn Cố giữ chặt.
Ôn Cố dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn ông: "Không phải thần niệm vừa dao động là ông có thể biết rõ quá khứ, tương lai sao?"
"..." May mà mặt Bạch Tu Đại Tiên giấu ở sau chòm râu, Ôn Cố không nhìn ra vẻ cứng đờ trên mặt ông.
Ôn Cố cảm động: "Đa tạ." Bất kể Bạch Tu Đại Tiên lo mình không thể hoàn thành nhiệm vụ, hay không yên lòng về Trọng Thế Hoàng, cậu đều muốn khắc ghi ơn nghĩa này.
Bạch Tu Đại Tiên không hiểu ra sao.
SPONSORED / ĐƯỢC TÀI TRỢ
Bạch Tu Đại Tiên nói là hai ngày nữa, nhưng Diêm Hào một khắc cũng đợi không kịp. Sương đỏ dần co lại thành một hình lập phương diện tích trăm mét vuông, trômg như một vật rắn mới được sơn màu đỏ tươi.
Chư tiên như lâm đại địch, tạo thành một vòng vây quanh nó.
Tiếng cười của Diêm Hào phát ra từ giữa sương đỏ: "Hôm nay sẽ cho các ngươi biết thế nào là bản lĩnh của ta!"
Hình lập phương đỏ đột nhiên nổ tung, lực đẩy khổng lồ như cơn lốc thổi quét toàn bộ chư tiên ra ngoài!
Ôn Cố cắm trường kiếm xuống đất, một tay giữ chặt Hoàng Lăng, cố gắng chống đỡ không lùi bước, song hai chân lại từ từ cách xa mặt đất, thân như cờ tinh* tung bay trong gió.
*cờ thêu xung quanh, dùng trong quân đội
Hoàng Lăng cầm chén ngọc, sắc mặt đỏ ngầu, lát sau, chén ngọc kháng nghị bằng cách vỡ nát, mảnh vỡ bị cuốn vào sương đỏ, ngay lập tức mất hút. Hắn chỉ là đạo tu chứ chưa thành tiên, có thể thấy được dấu vết bị áp lực.
"Cảm tạ chư vị tiên gia đạo hữu đã đến Côn Lôn hỗ trợ cho trận chiến!"
Âm thanh mềm nhẹ trang nghiêm xuyên thấu qua sương đỏ, lọt vào tai chư tiên.
Cùng lúc đó, mấy đạo thanh quang đánh tới từ sau lưng Ôn Cố, tạm thời làm suy yếu lực đẩy của sương đỏ.
Ôn Cố không dám chậm trễ, vội vàng kéo Hoàng Lăng ra sau lưng, để hắn ôm lấy mình, dùng tay trái rút Thanh Đồng Kiếm nhiều năm trước từng dùng cắm lên mặt đất, tay phải giơ Mộ Hải Thương Nguyệt lên, vẽ ra một đạo kim quang, phân sương đỏ thành hai!
Gần đó, cũng có vài đạo kim quang lóe lên.
Ôn Cố nhân cơ hội đưa tiên khí qua, liên hợp với các tiên nhân khác kết thành giới trận, vây hãm số sương đỏ chưa kịp tản ra.
Nhờ sự hợp lực của chúng tiên, sương đỏ một lần nữa bị nhốt ở giữa.
Diêm Hào vừa gấp vừa giận: "Kẻ nào tới chịu chết, mau xưng tên ra!"
"Côn Lôn, Thanh Trản."
Nghe được bốn chữ này, tim Ôn Cố đập tình thịch một cách hưng phấn, nhịn không được quay đầu lại. Một thanh niên mặc áo bào xanh từ không trung hạ xuống, đôi cánh ngũ sắc sau lưng rộng mở, lộ ra dung nhan khuynh thành, rực rỡ đến mức không thể nhìn thẳng, giống y như trong trí nhớ.
Diêm Hào nghe vậy thì chấn động, liên tục phát ra mấy từ "ngươi" mới vuốt thẳng được đầu lưỡi: "Không phải ngươi đến ma đảo rồi sao?"
Thanh Trản: "Trong nhà có khách, sao ta vắng mặt được?"
"Nếu ngươi đã muốn tìm chết, vậy để ta giúp ngươi được chết thoải mái." Diêm Hào miệng thì nói cứng thế, nhưng ai cũng nhận ra là miệng hùm gan thỏ.
"Bổn tọa cũng muốn biết, ai dám?!" Theo tiếng quát, một cụm mây đen dài bảy tám trượng, rộng ba bốn trượng bay tới từ hướng đông, dừng trên đỉnh đầu Thanh Trản, rồi xông thẳng vào trong sương đỏ.
Diêm Hào quát to một tiếng: "Yên Hoa! Ngươi thân là ma đầu mà lại đi giúp đạo tu!"
Mây đen xoay tròn trong sương đỏ nửa nén nhang mới thản nhiên đi ra, màu sắc sương đỏ ảm đạm đi rất nhiều, câu vừa nãy Diêm Hào hét cũng rất yếu ớt.
Một bóng người chậm rãi bước xuống khỏi mây đen, trang phục đen tóc đen, tuyệt đại tao nhã. Tuy hắn không có dung mạo độc nhất vô nhị như Thanh Trản, nhưng mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều ẩn chứa khí chất khiến người thần phục.
Chư tiên trông thấy Yên Hoa nếu không nhíu mày, thì cũng dời tầm mắt ra chỗ khác.
Diêm Hào vẫn đang hét lên quang quác: "Yên Hoa, ngươi là đại ma đầu, đáng lẽ nên đứng về phía ta mới đúng. Thần tiên với đạo tu không dung được ngươi, nếu không, Thanh Trản cũng sẽ không cùng ngươi chạy đến hải ngoại. Bây giờ ngươi giết bọn chúng với ta, trong thiên hạ không còn ai ngáng đường các ngươi nữa."
Yên Hoa cười lạnh: "Vốn không có."
Thanh Trản nói: "Diêm Hào, con đường tu ma vốn dĩ vô cùng gian nan, cần gì phải tăng thêm sát nghiệt? Mặc kệ ma khí xưng bá thiên hạ, người phàm bị ngươi sai khiến như thế nào? Kết quả vẫn khó thoát khỏi kiếp số."
"Lôi kiếp đã không thể làm khó được ta từ lâu rồi! Ta không cần tu luyện thành tiên, ta vẫn muốn làm hỗn thế ma đầu, sai khiến người phàm như heo chó đấy!"
SPONSORED / ĐƯỢC TÀI TRỢ
Thanh Trản đáp: "Vạn vật tương sinh tương khắc, ngươi thật sự nghĩ mình là thiên hạ vô địch ư?"
"Có Càn Khôn Đãng Uế Đỉnh trong tay, có gì mà phải e ngại?"
Yên Hoa thấy Thanh Trản nói liên miên với gã hồi lâu đã sớm không vui, nghe vậy liền ôm chầm lấy Thanh Trản, không để ý ánh mắt người khác, vẫy mây đen đến, biến mất trong chớp mắt.
Ôn Cố đang ngây người thì nghe Hoàng Lăng đứng sau thở ra một hơi: "Không hổ là thủ tọa Côn Lôn, ngay cả Yên Hoa cũng cúi đầu nghe theo y."
Đâu chỉ cúi đầu nghe theo, chính xác phải là... phu thê tình thâm?
Rõ ràng bọn họ không có hành động gì đặc biệt, nhưng không hiểu vì sao Ôn Cố nhìn mà tim đập thình thịch, càng nhớ da diết Trọng Thế Hoàng không biết đang ở đâu.
Trọng Thế Hoàng khoanh chân nhắm mắt, ma khí ngang ngược đấu đá lung tung trong kinh mạch, mấy lần khiến hắn đau đến muốn ngất đi, hoàn toàn bất đồng với công pháp Ôn Cố truyền thụ cho hắn, nhưng lần nào hắn cũng chống đỡ được.
Lúc Ông Vu Kiều nói câu đó, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc. Nếu cứ khăng khăng liều chết không tu luyện, vậy hắn nhất định sẽ chết.
Hắn không muốn chết.
Ít nhất, trước khi nghe được Ôn Cố giải thích, hắn không cam lòng chết đi như thế!
Nghĩ tới đây, một cơn đau từ trái tim và gan bàn chân lại truyền đến, Trọng Thế Hoàng cắn chặt răng, không dám lơ là một giây nào, chỉ sợ thả lỏng, bản thân sẽ không nhịn được muốn chết.
"Tu luyện mà không tập trung, chết cũng uổng mạng."
Ông Vu Kiều xuất hiện trước mặt hắn, cúi đầu quan sát một lát, thấy lần này hắn thật sự không trụ nổi nữa, mặt lộ rõ vẻ sung sướng: "Ma tu mà chết thì sẽ hồn phi phách tán, ngay cả chuyển thế cũng không được."
"Ngươi đã là ma tu."
"Cho dù Ôn Cố có mạnh hơn nữa cũng không cứu được ngươi."
"Làm sao bây giờ? Xem ra lần trước chính là lần cuối cùng các ngươi gặp nhau rồi."
Trong miệng Trọng Thế Hoàng tràn ngập vị máu, nhưng tâm linh lại vô cùng thanh minh, ma khí dần thu hẹp, đau đớn cũng dịu đi.
Ông Vu Kiều thấy mặt hắn từ xanh chuyển trắng, rồi lại từ trắng chuyển hồng, khóe miệng chậm rãi sụp xuống, "Ngươi vẫn muốn kiên trì thêm một lát nữa à? Vậy chúc may mắn nhé."
Ôn Cố và Hoàng Lăng trở lại hang núi Bạch Tu Đại Tiên tìm được lúc trước để nghỉ ngơi, vừa vào hang thì bắt gặp hai vị khách không mời đang châu đầu ghé tai thì thầm với nhau... Chính xác mà nói, là một người đến gần, người kia cúi đầu nghe.
Nghe thấy động tĩnh, người đang nói bất mãn ngẩng đầu lên, nhưng người nghe thì mỉm cười.
"Thanh Trản đại sư!" Ôn Cố và Hoàng Lăng cuống quít hành lễ. Dù Thanh Trản vẫn chưa phi thăng, nhưng y có gần ba ngàn năm tu vi, cả uy vọng lẫn đức hạnh đều khiến Ôn Cố phải ngước nhìn.
Thanh Trản vừa đứng dậy vừa phất tay nâng hai người lên, cười nói: "Xin chớ đa lễ. Hai vị từ xa đến đây trợ giúp cho Côn Lôn, phải là Thanh Trản bái tạ mới đúng." Dứt lời, y thật sự hành một lễ.
Ôn Cố và Hoàng Lăng nghiêng người tránh ra.
Thanh Trản nhìn Hoàng Lăng, hồi lâu mới nói: "Không biết vị này là..."
Hoàng Lăng: "Ta là Bồng Lai Hoàng Lăng."
Thanh Trản ngẩn ra, Yên Hoa bên cạnh đã đưa tay bóp cổ Hoàng Lăng, kéo hắn đến trước mặt, lạnh lùng nói: "Yêu nghiệt phương nào mà dám lừa gạt bổn tọa?!"
"Đợi đã." Thanh Trản đè lại tay Yên Hoa, giải thoát cho Hoàng Lăng, "Nhất định có hiểu lầm."
Hoàng Lăng thấy y nhìn ra, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nửa ngày sau mới thấp giọng nói: "Ta không phải Hoàng Lăng."
Ôn Cố: "..."
TrướcTiếp
Báo lỗi chương Bình luận
Contact - ToS
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top