TDHC_6-15
Hồi 6
Ngũ kỳ tán nhân đang phân rã
Anh hùng trẻ tuổi mất cơ may
V ừa đi được nửa dặm đường, đứa bé đang bị lão Độc tửu giữ trong tay, tuy đã bị lão phong bế huyệt đạo bỗng dưng vùng mạnh một cái, thoát khỏi tay lão và vung chân chạy loạn.
Thịch... thịch... Vút! Không hổ là một cao thủ lừng danh được liệt vào Ngũ kỳ tán nhân trên giang hồ. sau một chớp mắt bàng hoàng, chỉ một cái nhún chân lão Độc tửu tán nhân đã sừng sững đứng chận đường đứa bé.
Có hơi kinh hãi khi Độc tửu tán nhân nhìn thấy cặp mắt ngầu đỏ gần như kẻ cuồng trí trên gương mặt non trẻ của đứa bé. Độc tửu tán nhân không kịp tìm hiểu xem tại sao huyệt đạo của nó đã bị lão ta phong bế bằng độc môn thủ pháp, bỗng tự nhiên lại được giải khai. Lão đã vội cất giọng nửa vỗ về, nửa dọa nạt:
- Nào ngoan nào tiểu tử, thế... thế đấy! Bằng không đầu ngươi sẽ bị bẹp dí dưới thiết đại tửu của ta bây giờ. Nào... nào...
Đứa bé ngơ ngơ ngác ngác, không hiểu lão già quái dị đang nói gì, và làm như nó phát hoảng khi thấy có người chận ngang lối đi của nó. Nên nó gầm gừ lên như dã thú, và lui dần lui dần theo nhịp bước chân tiến lại gần của lão Độc tửu tán nhân.
Và nó cong người chạy tạt sang một bên, định lòn vòng sau lưng lão già chạy thoát đi. - Tiểu tử đáng chết này!
Bùng... Một phần vì giận đứa bé dám trái ý lão, phần nữa thì Độc tửu tán nhân định lợi dụng dịp này giết thác đứa bé để lão không ăn được thì quyết phá cho hôi, không để ai khác ngoài lão được hưởng dược vật trời ban đang còn ẩn tàng trong châu thân đứa bé. Do đó, lão quật một chưởng chí mạng vào ngay thân hình bé nhỏ kêu đánh sầm một tiếng.
Nghĩ lại, Độc tửu tán nhân cũng có phần nào e dè bang chủ Nhất Thiên Bang nên tuy đã có lời đe dọa trước, nhưng lão không dám dùng đến Thiết đại tửu là chiếc bầu rượu làm bằng sắt luyện của lão để đập vào đầu đứa bé.
Đứa bé lăng lông lốc, thân hình sau khi bị chưởng phong quật vào người nhưng xem ra đứa bé hầu như không bị hề hấn gì. Ngược lại, tâm thần đứa bé dường như tỉnh táo lại được một chút.
Lơ lơ láo láo nhìn trừng trừng vào Độc tửu tán nhân, thái độ của đứa bé làm lão ta điên tiết hơn.
Hừ lên một tiếng căm gan, Độc tửu tán nhân tiếp tục vung chưởng đập đùng đùng vào đứa bé có sức chịu đựng kỳ lạ.
Đùng... Đùng... Đùng... Thân hình đứa bé theo những cú chạm chưởng cứ lăn tròn về phía hậu... Càng điên tiết vì thấy đứa bé cứ nhe răng nhởn nhơ như cứ trêu ngươi lão, nên Độc tửu tán nhân càng đập liên hồi kỳ trận, từng loạt chưởng gần như tận lực bình sinh của lão vào thân hình đang cuộn tròn lăn trên đất của đứa bé.
Vừa đánh, lão vừa nghiến răng, trợn mắt và hét toáng lên:
- Giỏi cho tiểu tử! - Cho ngươi chết nè! - Hừ! Ngươi không phải là người chắc! - Đáng giận thật! Cứ như đập vào đá vậy! - Chết này!
- Chết này! Đập cơ hồ đã thấm mệt mà đứa bé vẫn cứ trơ trơ, giận sôi gang, lão Độc tửu tán nhân vơ lấy bầu rượu bằng sắt luyện quơ lên không cao khỏi đầu, định quất ngay xuống đầu của đứa bé, bỗng...
- Lão Tửu, định làm gì thế? Hoảng kinh, Độc tửu tán nhân q
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top