5
Chương 5. Bảy năm
Như mới vừa qua đi, Biên Bá Hiền đều nhớ cuộc điện thoại năm ấy mẹ Tần Vị gọi cho mình.
Đó là đại mùa đông, đi ra ngoài xuyên vũ nhung phục đều cảm thấy lạnh cóng. Lúc đó Biên Bá Hiền một mình trong phòng cuộn mình trong chăn nghĩ không biết tại quân khu Tần Vị có lạnh không, bất quá Tần Vị là người thể chất tính nhiệt phỏng chừng còn không cần người khác lo lắng hộ.
Đó là một năm rưỡi Tần Vị đi quân khu, Biên Bá Hiền nhớ tới Tần Vị nói hai năm sẽ về, sau đó khoảng chừng nửa năm nữa sau, mẹ Tần Vị gọi điện cho Biên Bá Hiền.
Tần mẹ nói rất nhiều, đứt quãng, cuối cùng còn khóc lên, Biên Bá Hiền từ đầu đến cuối không nhớ rõ Tần mẹ nói cái gì, chỉ có điều mấy câu nhưng đều xuyên sâu vào trong đầu, đến bây giờ không cách nào quên được.
Nàng nói, "Tần Vị xảy ra chuyện, nó quên hết tất cả mọi chuyện rồi."
Nàng nói, "Nửa năm trước Tần Vị đã yêu một cô gái, người con gái kia đã mang thai, là con trai Tần Vị."
Nàng nói, "Bọn họ sẽ kết hôn, Tần Vị cũng phải bắt đầu tiếp quản công ty."
Nàng nói, "Xin lỗi, buông tha Tần Vị đi, bác xin cháu, xin cháu!"
Biên Bá Hiền không nhớ rõ cảm giác nghe thấy Tần mẹ khóc lóc cầu xin chính mình như thế nào, chỉ nhớ lại những lời nói kia, Biên Bá Hiền nhịn không được cả người lạnh run lên, cho dù đã chết nhưng câu vẫn cảm nhận sự tuyệt vọng thống khổ.
Tần Vị là một tên lừa gạt.
Trong nửa năm Biên Bá Hiền còn vui vẻ chờ Tần Vị trở lại, Tần Vị liền đánh cậu một cái trở tay không kịp.
Hắn nói hai năm sau hắn sẽ trở về, nhưng Biên Bá Hiền đợi hắn sắp được bảy năm rồi.
Người người đều nói bảy năm chi dương, Biên Bá Hiền chờ Tần Vị bảy năm chi dương, bảy năm trống rỗng ở lại chờ đợi.
Lúc mẹ Tần Vị ăn nói khép nép hướng mình nói xin lỗi, Biên Bá Hiền cảm thấy căn bản không có gì quan trọng. Bất kể là có chuyện mất trí nhớ, khiến phụ nữ mang thai, kết hôn rồi đi chỗ khác làm việc, nhưng thứ này đềy là quyết định của Tần Vị, Tần mẹ không cần thiết vì Tần Vị hướng mình xin lỗi.
Quảng cáo
REPORT THIS AD
Huống chi, muốn con trai mình có một gia đình bình thường mỹ mãn, một đứa cháu hoạt bát đáng yêu cũng là chuyện bình thường, cho nên cũng không căm hận, chẳng qua cậu cảm thấy thời khắc ấy tất cả đều kết thúc cả rồi.
Người cậu yêu quên cậu, có vợ, có con trai, có sự nghiệp...
Tất cả đều hạnh phúc mỹ mãn, khiến cho người khác thấy được con đường đi quân khu của Tần Vị chính là một đường thuận lợi vững chắc.
Biên Bá Hiền, mày còn muốn đi xem náo nhiệt sao?
Cái náo nhiệt này, Biên Bá Hiền hiểu không nổi, cho nên cậu lựa chọn buông Tần Vị đi, rồi lại ngây ngốc ở một chỗ chờ Tần Vị quay về.
Thế nhưng, như vậy cũng tốt.
Tần Vị cứ như vậy quên đi, đừng nhớ lại, mãi mãi cũng đừng nhớ lại.
Nếu như hắn nhớ ra, bản thân đã chết cũng không có biện pháp để đợi được hắn, cho dù hắn trở về cũng không tìm được mình.
Cho đến nay, Biên Bá Hiền mới cảm giác được bản thân chết đi cũng là may mắn, cứ như vậy mỗi ngày lẳng lặng vòng quanh Tần Vị, nhìn Tần Vị và Bụng Nhỏ chơi đùa liền cảm thấy nhân sinh trôi qua thật tốt đẹp.
Cho dù cậu nói chuyện bọn họ không nghe thấy, Biên Bá Hiền cũng không cảm thấy cô quạnh, Biên Bá Hiền chỉ thích tự mình lẩm bẩm lầu bầu đem quá khứ cùng mọi thứ quanh Tần Vị từng chút từng chút nói ra. Tâm trống rỗng chỉ cần nhìn Tần Vị liền cảm thấy được lấp đầy, cậu nguyện ý cứ như vậy là một người trong suốt nhìn một lớn một nhỏ hạnh phúc vui sướng mà tiếp tục sống, có lẽ đây chính là phúc lợi của người chết đi.
Lúc mười giờ Tần Ngôn và cô giáo Lý chưa tới mà ngược lại là mẹ Tần. Biên Bá Hiền biết mẹ Tần Vị, mà mẹ Tần lúc trước cũng cũng đã biết quan hệ Tần Vị cùng Biên Bá Hiền, dù sao lúc trước Tần Vị tùy hứng càn quấy thành quen, yêu Biên Bá Hiền liền hận không thể cho tất cả đều biết, còn nhất định phải công nhận, mà cha mẹ Tần Vị thực sự không có biện pháp.
Chỉ là bây giờ, bọn họ an tâm đi, Tần Vị không chỉ kết hôn, có hài tử, mà cả công ty của cha cũng tiếp quản thành công.
Mẹ Tần Vị là người phụ nữ có khí chất, cho dù trên mặt đã có nếp nhăn cũng không tài nào che được vẻ duyên dáng. Bụng Nhỏ là đứa cháu ngoan, vui vẻ ôm lấy bà nội khiến Tần mẹ yêu thích vô cùng. Lúc trước đợi đến Tần Vị trở về, Bụng Nhỏ chơi đến mệt ngủ mất. Tần mẹ luôn cùng Bụng Nhỏ chơi xếp gỗ, trong mắt đều là từ ái, cứ ngốc như vậy trong phòng chơi đùa với hài tử cả ngày, trong miệng còn không ngừng khen ngợi.
Quảng cáo
REPORT THIS AD
"Mẹ, người đến sao." Tần Vị nhìn Tần mẹ ngẩn người, tựa hồ không phản ứng lại nàng sẽ đến.
"Ừ, mẹ đến thăm Bụng Nhỏ chút!" Tần mẹ gật đầu cười, lúc trước nàng đối với nhũ danh Bụng Nhỏ này không thể làm gì, cuối cùng gọi nhiều liền thành thuận. Con trai bận rộn công việc, đều đem con ném trong nhà, sau đó cho dù mời người đến chăm soc Bụng Nhỏ, Tần mẹ vẫn cảm thấy không tốt. Nàng vốn nghĩ là nên mang cháu đi nhưng nghĩ tới con trai là người quá tĩnh mịch nên không nhẫn tâm đem tôn tử mang đi, chỉ muốn Bụng Nhỏ có thể khiến cha nó vui vẻ.
"Con còn ở một mình sao?" Tần mẹ khẽ cau mày nhìn Tần Vị.
"Vâng." Tần Vị gật đầu, "Con tạm thời không muốn tìm bạn gái."
Lần này Biên Bá Hiền có thể khẳng định, Tần Vị và mẹ Bụng Nhỏ đã li hôn.
Biên Bá Hiền cảm giác mình từ trước đến nay là người mâu thuẫn, vừa nghĩ Tần Vị lớn như vậy rồi còn không cố gắng sinh sống, đã có hài tử rồi tại sao một nhà ba người còn muốn tách ra, thế nhưng mặt khác trong lòng Biên Bá Hiền lại mừng thầm; cảm thấy mình và Tần Vị ở cùng nhau một thời gian dài như vậy mà đắc chí.
"Tần Vị, nếu con thích đàn ông, cũng có thể mang đến để mẹ nhìn..." Tần mẹ dừng chút, sau đó nhẹ giọng lại, năm năm trôi qua nàng nghĩ thông suốt rồi, mặc kệ là nam hay nữ, chỉ cần con trai thích là tốt rồi.
"..." Tần Vị kỳ quái, Trầm Đình Thiên coi như xong nhưng sao đến cả mẹ mình cũng bắt đầu hoài nghi mình thích đàn ông, lẽ này trong công ty truyền lưu tin tức ngầm.
"Mẹ, mẹ cũng từng bận tâm đến chuyện này." Tần Vị phát hiện ra một người bên cạnh trái lại thật phiền phức, ở một mình như vậy cũng tốt.
"Mẹ chỉ nói một chút thôi." Nhận ra con trai không vui, Tần mẹ thở dài, sau đó cau mày tựa như muốn nói gì đó, rồi lại không biết mở miệng như thế nào.
"Con vẫn không nhớ được chuyện trước kia sao?" Cuối cùng Tần mẹ thấp giọng thử dò hỏi.
"Vâng, giống nhau cả thôi, ngược lại con không cần gì để nhớ." Tần Vị không chú ý tới sắc mặt mẹ Tần, chỉ là thuận tiện nói mấy câu cũng không hiểu tại sao mẹ lại để ý tới việc ký ức của mình.
Mặt Biên Bá Hiền trắng bệnh, nghe được Tần Vị nói ra câu này, rõ ràng đã sớm phải biết nhưng chân chính nghe được lại cảm thấy tim đau nhói. Sự tồn tại của cậu, đối với Tần Vị mà nói chẳng qua nhỏ bé không đáng kể mà thôi.
"Kỳ thực, năm năm trước mẹ..." Tần mẹ trầm mặc một hồi cuối cùng cũng nói ra lời.
Vào lúc ấy, mặt Biên Bá Hiền càng cứng nhắc, khiếp sợ nhìn mẹ Tần, thậm chí cậu còn muốn dùng thân thể trong suốt này che miệng Tần mẹ lại, không để nàng nói những lời kế tiếp. Một khắc kia, cậu tựa như ý thức được một giây sau Biên Bá Hiền cậu sẽ từ miệng Tần mẹ nói ra.
Không được! Tuyệt đối không thể nói ra! Thà rằng Tần Vị cứ như vậy cả đời không nhớ được cậu, cũng không muốn Tần Vị nghe được tên cậu, cũng không thể khiến cho tất cả những thứ này cứu vãn lại, khiến Tần Vị nhớ lại mọi thứ!
"Năm năm trước, làm sao vậy mẹ?" Tần Vị dường như nắm được điểm mấu chốt, nghi hoặc nhìn Tần mẹ.
"Mẹ... không có gì..." Tần mẹ do dự một lúc, trong ánh mắt nhìn Tần Vị phức tạp, cuối cùng lắc đầu, "Con đói bụng không, mẹ giúp con làm điểm tâm nhé!"
Nhìn bóng lưng tần mẹ đi vào nhà bếp, Biên Bá Hiền mới phát hiện thân thể mình hoàn toàn căng thằng, cho nên thần kinh khẩn trương lúc này thả lỏng xuống, lần đầu tiên sau khi chết Biên Bá Hiền cảm thấy mệt mỏi.
Biên Bá Hiền không muốn nghe đến bất cứ điều gì liên quan tới mình xuất hiện trong thế giới Tần Vị, Tần Vị đã quen với thế giới không có cậu, tại sao còn muốn hủy hoại? Mẹ Tần Vị có thể cho cậu buông Tần Vị đi, hoàn toàn không thể khiến Tần Vị trở lại bên cạnh cậu, nàng không thể đối với cậu và Tần Vị đều tàn nhẫn như vậy.
Trước đây Tần Vị vẽ cho Biên Bá Hiền một vòng tròn, sau khi Tần Vị rời đi, Biên Bá Hiền vẫn luôn ở trong vòng tròn đó chờ Tần Vị.
Nhưng, Tần Vị hắn không thể trở về.
Và trong vòng tròn đó, đã không còn cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top