36
Chương 36: Hôn môi.
Phòng Tần Vị vốn là tầng cao nhất của khách sạn, tại vì Tần Vị đem gian phòng phá hủy bừa bộn nên hắn phải ủy thác khách sạn sữa chữa toàn bộ, qua một tuần khách sạn cũng thành công đem gian phòng khôi phục như mới, càng khiến Biên Bá Hiền khiếp sợ hơn là Tần Vị đem tất cả bức tranh Biên Bá Hiền vẽ ngày trước đóng khung treo lên trường.
Biên Bá Hiền bất đắc dĩ, người không biết còn tưởng rằng Tần Vị tự luyến, nhưng Biên Bá Hiền nhìn quanh gian phòng, nhìn tranh bảy năm qua lại cảm thấy chua xót khó đè nén lại.
Tần Vị nửa nằm trên giường, đèn giường mờ nhạt khiến toàn thân người đàn ông này tản ra một mảng ánh sáng vàng chanh nhu hòa ấm áp, sống mũi ưu nhã, gò má anh tuấn, trong tay hắn cầm một cuốn album, mẫy ngày nay lăn qua lăn lại nhìn nhưng Tần Vị hình như không cảm thấy chán.
Ngón tay chậm rãi vuốt nhẹ ảnh chụp, từng trang từng trang chậm rãi lật xem, tầm mắt chăm chú nghiêm túc dừng trên từng tấm, Tần Vị đang nhìn trong tấm ảnh mỗi một Biên Bá Hiền, mà du hồn Biên Bá Hiền cũng tham lam nhìn mỗi một cái động tác của Tần Vị, bóng người Tần Vị quen thuộc mãnh liệt mà áp bức thần kinh, loại dấu vết này, càng nỗ lực lau sạch thì càng khắc sâu.
Vào lúc kim chỉ nam đồng hồ đến hai giờ rưỡi, Tần Vị chậm rãi ngẩng đầu cười nhìn về phía Biên Bá Hiền.
"Biên Bá Hiền, lại đây." Tần Vị nhẹ giọng nói, hướng Biên Bá Hiền vẫy vẫy tay.
Tần Vị từng chữ giống như đang hấp dẫn Biên Bá Hiền, Biên Bá Hiền từng bước đi đến bên giường Tần Vị.
Tầm mắt Biên Bá Hiền rơi trên quyển album mở trên giường, Biên Bá Hiền đem album cầm lên, vừa lúc nhìn thấy một tấm ảnh chụp chung Tần Vị và Biên Bá Hiền đang nặn người tuyết.
Mùa đông lúc đó rất lạnh thường có tuyết lớn rơi, mà đôi khi Tần Vị có hứng chơi đùa sẽ kéo Biên Bá Hiền đi ra ngoài nặn người tuyết, trong tấm ảnh đầu tiên là Tần Vị một mặt cười tươi mặc áo bông xanh nhạt đứng bên cạnh người tuyết, đem củ cà rốt trên mũi người tuyết cắn một nửa, còn Biên Bá Hiền đứng một bên tức giận muốn đạp về hướng Tần Vị.
Tấm thứ hai là Tần Vị bị Biên Bá Hiền mạnh mẽ đạp một cước, trong miệng cắn nửa củ cà rốt ngã sấp trên tuyết, còn Biên Bá Hiền duy trì động tác chân đá giữa không trung, miệng khẽ nhếch, xem biểu tình Biên Bá Hiền sinh khí liền biết chắc là đang mắng Tần Vị, còn người tuyết vô tội được đính củ cải thành cái mũi nghiêng lệch đứng ở một bên.
Chụp ảnh là Tưởng Phàm một bên cười đến đau bụng, một bên đem tất cả những thứ này chụp lại.
Vào lúc ấy, bọn họ đều còn trẻ, sức sống bồng bột liều lĩnh, tựa hồ không kiêng dè điều gì.
Mà Tần Vị, vẫn vững vàng chiếm lấy cuộc sống của mình, một đoạn thời gian rực rỡ nhất.
Đảo mắt một cái, chuyện nhiều năm về trước nhưng lại hiện lên trong đầu như chuyện mới xảy ra ngày hôm qua.
Biên Bá Hiền nhấc mắt nhìn về màn đêm ngoài cửa sổ, đèn điện sáng trưng, cậu nhớ thời điểm cậu chết còn chưa tới mùa hè, mà hiện tại đã sắp đến mùa đông. Từ khi cậu biến thành du hồn, cậu đã chết hơn bốn tháng, tính đến cũng sắp đến nửa năm rồi.
Cậu không biết du hồn như cậu có thể lưu lại thế gian này bao lâu, cậu chỉ hi vọng chính mình ngốc một thời gian dài, lâu một chút, tốt nhất là cứ như vậy không rời làm bạn bên người Tần Vị.
"Tháng mười một!" Biên Bá Hiền hơi hơi cảm thán mà nói, sau đó quay đầu nhìn Tần Vị, "Sinh nhật Quý Trạch sắp tới rồi!"
"Quý Trạch?" Tần Vị nghe được cái tên Quý Trạch, tiềm thức nhíu mày lại, không muốn cái tên Quý Trạch xuất hiện từ trong miệng Biên Bá Hiền.
"Nó là em trai em, anh đừng chĩa mũi nhọn vào nó!" Ngữ điệu Biên Bá Hiền hơi trách cứ.
"Rốt cuộc là ai nhằm vào ai?" Tần Vị trừng hai mắt nhìn Biên Bá Hiền, hắn và Quý Trạch, tại sao có thể thiên vị Quý Trạch?
Biên Bá Hiền dừng một chút, cũng ý thức được cái gì, sau đó vỗ vai Tần Vị, nghiêm túc nói, "Cho dù Quý Trạch nhằm vào anh, anh cũng không được nhằm vào hắn!"
Lần này Tần Vị không có gì để nói, giật giật khóe miệng, coi như yêu ai yêu cả đường đi. Mặc dù lời nói Quý Trạch đều nhằm vào Tần Vị, có điều nói cho cùng hắn cũng vì Biên Bá Hiền, Tần Vị bất đắc dĩ thở dài nhìn Biên Bá Hiền, "Sinh nhật em trai em, em có muốn làm gì không?"
Sinh nhật mấy năm về trước, đều là Quý Trạch cùng Biên Bá Hiền trải qua, Quý Trạch nói sinh nhật của hắn sắp đến, liền trực tiếp đem sinh nhật của Biên Bá Hiền đồng thời tổ chức, nhưng Biên Bá Hiền biết Quý Trạch không tổ chức sinh nhật chỉ là không muốn trong lòng cậu khó chịu mà thôi. Dù sao Quý Trạch cũng là em trai cùng cha khác mẹ của cậu, sinh nhật mình lại cận kề sinh nhật em trai, mà cha cậu cũng chưa từng trở về liếc cậu một cái, thật ra Biên Bá Hiền không nghĩ nhiều như vậy, nhưng Quý Trạch vẫn kiên trì nên Biên Bá Hiền không còn cách nào.
Sinh nhật ngày ấy, cậu cùng Quý Trạch mua thức ăn, mua bánh gato, trở về nhà, Biên Bá Hiền sẽ làm một bàn thức ăn, còn Quý Trạch ở một bên làm trợ thủ giúp. Biên Bá Hiền lớn hơn hai tuổi, Quý Trạch nghiêm túc ở trên bánh gato xếp nhiều nến, sau đó Quý Trạch mặt lạnh, dùng âm điệu khô khan hát bài chúc mừng sinh nhật, cuối cùng mới cười chúc Biên Bá Hiền sinh nhật vui vẻ.
Mỗi lần vẻ mặt Quý Trạch đều rất chuyên chú nhưng cũng ôn nhu, dáng dấp như Biên Bá Hiền là tất cả những gì hắn mong đợi.
Quý Trạch cảm kích vì trên đời có Biên Bá Hiền, mà Biên Bá Hiền cũng vui mừng vì đời cậu có thể gặp được Quý Trạch.
Chỉ là...
Biên Bá Hiền dừng một chút, sau đó bi thảm lắc đầu cười.
Bây giờ cậu có thể làm cái gì? Cái gì cũng không thể làm, dù làm bao nhiêu cũng chỉ là dư thừa mà thôi.
Cậu chỉ hi vọng sau này Quý Trạch ở trong thành phố phát triển thật tốt, có thể bình an hạnh phúc.
Về phần quà sinh nhận.... Cho đến nay cậu không biết lúc trước mình chuẩn bị là đúng hay là sai.
"Vậy còn em, anh vẫn chưa đưa em quà sinh nhật!" Tần Vị không muốn Biên Bá Hiền mang vẻ mặt như vậy, duỗi tay vỗ vỗ mặt Biên Bá Hiền để cậu nhìn mình, "Em muốn gì không?"
"Không cần, sinh nhật em đã qua rồi." Biên Bá Hiền lắc lắc đầu, cậu cần quà sinh nhật làm gì, hơn nữa cậu thấy Quý Trạch vì mình mà mở triển lãm tranh, nghe Quý Trạch nói sinh nhật vui vẻ, bây giờ còn có thể ở bên người Tần Vị, đã coi như đòi hỏi lớn nhất đều được thỏa mãn rồi.
"Vậy anh đem đời này cho em!"
Biên Bá Hiền ngây người, tầm mắt cứng đờ rơi trên mặt Tần Vị.
"Bắt đầu từ bây giờ, mỗi phút mỗi giây sau này, anh đều là của em!"
Giọng Tần Vị nhàn nhạt, giống như hòa vào trong không khí, thấu vào trong đáy lòng Biên Bá Hiền.
"Không, em không muốn!" Biên Bá Hiền luống cuống lắc đầu, mờ mịt nhìn Tần Vị.
Tần Vị yên lặng nhìn chăm chú Biên Bá Hiền, bên trong con ngươi kia giống như điểm sáng duy nhất chỉ có Biên Bá Hiền, chỉ chăm chú nhìn như vậy, Biên Bá Hiền hình như muốn chết đuối trong mắt hắn.
Ngón tay người đàn ông chậm rãi tới gần, chạm vào sau gáy Biên Bá Hiền, sau đó luồn qua tóc cậu, đem Biên Bá Hiền chậm rãi áp về hướng mình, môi ấm áp phủ lên.
Biên Bá Hiền đầu tiên là sững sờ, trên môi ấm áp khiến Biên Bá Hiền đột nhiên không thích ứng nổi, lại một loại đắng chát cùng lạnh lẽo lan tràn trong đáy lòng. Biên Bá Hiền nhìn Tần Vị nhắm mắt hôn mình, đôi mắt chậm rãi khép lại, tay nhẹ nhàng thuận theo nội tâm mà ôm lấy Tần Vị.
Đang lúc đỉnh lưỡi Tần Vị viền theo khéo môi lạnh băng của cậu, cậu thuận theo há miệng ra, làm cho người đàn ông đưa lưỡi vào, ôn nhu bá đạo liếm láp mình, cực nóng hôn khiến Biên Bá Hiền cảm thấy toàn thân tựa như cũng ấm lên, tùy ý Tần Vị bá đạo xâm chiếm tất cả tư tưởng của mình.
Người mình hôn hiện tại là Tần Vị.
Là người cậu dùng tất cả để yêu.
Thời khắc này toàn bộ linh hồn điên cuồng rung động, thời gian bảy năm thế sự biến đổi, nhưng vào đúng lúc này, Biên Bá Hiền biết trong sinh mệnh của bọn họ vẫn luôn yêu nhau.
Điểm này, chưa bao giờ thay đổi.
"Tại sao lại khóc?" Tần Vị nhìn khóe mắt Biên Bá Hiền chậm rãi trượt xuống nước mắt, cẩn thận hôn lên khóe môi Biên Bá Hiền, chậm rãi liếm nước mắt trên mặt Biên Bá Hiền, đáy mắt thương tiếc cùng luyến ái.
Có một số việc, có một số người, không cần một câu yêu tha thiết là có thể đi cùng nhau suốt đời.
Mặc kệ yêu tha thiết như thế nào, Biên Bá Hiền và Tần Vị cũng không cách nào chạm vào khoảng cách của hai thế giới.
Chỉ là không người nào đến nói cho Biên Bá Hiền, yêu tha thiết như vậy, cuối cùng cần phải sắp xếp như thế nào đây?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top