31


Chương 31: Hắt rượu.

"Chính là chỗ này!" Một người phụ nữ mặc đồng phục đen đi đến cửa bèn dừng lại.

"Cám ơn nhiều!" Ngụy Nguy gật gật đầu, sau đó từ trong ví rút ra vài tờ bách nguyên giá trị lớn đưa vào tay người phụ nữ, người phụ nữ cũng không do dự mà nhận, mang theo nụ cười tiêu chuẩn nghề nghiệp rời đi.

Trầm Đình Thiên đợi không được, trực tiếp mở cửa ra, đúng như dự đoán thấy trong phòng khách to lớn xa hoa, chỉ có một mình Mạc Ngạn Thành ngã quắp trên ghế salon đen, một thân mùi rượu, ánh mắt mê man nhìn ra ngoài cửa, mà dưới dưới chân la liệt vỏ chai rượu.

Cũng mệt Mạc Ngạn Thành bọn họ thường đến nơi này uống rượu, nơi này đều biết bọn họ, còn sợ Mạc Ngạn Thành một mình nhốt trong phòng uống rượu nên gọi điện thoại cho Ngụy Nguy đến nhận người.

"Này, Mạc Ngạn Thành! Cậu không sao chứ?" Trầm Đình Thiên mặc kệ trong phòng ngập mùi rượu, lập tức bước tới bên cạnh Mạc Ngạn Thành, đem người đàn ông nằm trên salon đỡ lên, hai tay vỗ mặt Mạc Ngạn Thành, nhất định là uống say rồi, hai má nóng đến kinh người.

"Làm sao bây giờ?" Trầm Đình Thiên quay đầu lại, một mặt phẫn hận, hướng Ngụy Nguy vô tội gào lên, "Ngày hôm nay cuối cùng Tần Vị đi làm trở lại, lại đến cái tên này sa đọa! Hai người bọn họ chơi trò rồng rắn gì vậy!"

"Tần Vị?" Ánh mắt Mạc Ngạn Thành rốt cuộc có tiêu điểm, trầm thấp cười lạnh một tiếng, sau đó hất tay Trầm Đình Thiên, "Hắn đi làm? Đùa gì thế, ngày hôm qua còn đem nhà phá đến bừa bộn, còn nói... còn nói..."

Mạc Ngạn Thành không nhịn được trào phúng bật cười, như vừa nghĩ tới điều gì đó rất buồn cười, sau đó nhấc mắt nhìn Trầm Đình Thiên đang lo lắng, "Hắn nói, Biên Bá Hiền không chịu gặp hắn."

Trầm Đình Thiên và Ngụy Nguy cùng sững sờ, sau đó ngạc nhiên liếc nhìn nhau.

"Không chịu gặp hắn? Tỉnh lại đi! Biên Bá Hiền đã chết rồi, chỉ là một kẻ đã chết mà thôi! Hắn muốn gặp cái gì hả? Quỷ à!" Mạc Ngạn Thành cắn răng nghiến lợi gào thét, sau đó cầm chai rượu trên bàn bừa bộn lại bắt đầu uống.

"Đừng uống nữa!" Ngụy Nguy đi tới, đè tay Mạc Ngạn Thành xuống. Ngụy Nguy bất đắc dĩ thở dài, Mạc Ngạn Thành đúng là say rồi, phỏng chừng ngày hôm qua đi gặp Tần Vị đã xảy ra tranh chấp.

Chuyện Mạc Ngạn Thành yêu Tần Vị, Ngụy Nguy và Trầm Đình Thiên không phải là không biết. Cũng không thể không nói, bọn họ đều vui vẻ nghĩ, Mạc Ngạn Thành vẫn luôn yêu Tần Vị, Tần Vị nhiều năm nay đều độc thân, nếu hai người họ ở cùng nhau cũng chính là việc tốt.

Thế nhưng, từ khi cái tên Biên Bá Hiền xuất hiện trong thế giới bọn họ, tất cả bắt đầu chệch khỏi quỹ đạo.

"Ha!" Mạc Ngạn Thành cười lạnh một tiếng, cũng không lấy lại rượu, chỉ giang hai tay co quắp ngồi trên ghế sa lon, liếc mắt nhìn Trầm Đình Thiên và Ngụy Nguy, "Hai người còn đến quan tâm tôi, còn không bằng đi xem Tần Vị! Thần kinh hắn điên loạn còn cho rằng Biên Bá Hiền hận hắn không chịu gặp hắn!"

"Biên Bá Hiền, Biên Bá Hiền, Biên Bá Hiền..." Mạc Ngạn Thành từng lần từng lần gọi cái tên này, ánh mắt trống rỗng chế nhạo nhìn bàn trà, "Thật rất muốn gặp người này, có bản lĩnh biến Tần Vị thành bộ dạng kia!"

"Được rồi, chúng tôi đưa cậu trở về!" Ngụy Nguy đi tới bên người Mạc Ngạn Thành, muốn đỡ người đàn ông này dậy.

"Năm năm, tôi ở bên Vĩ tử năm năm, cũng không bằng nổi một người đàn ông mà hắn không nhớ nổi!" Mạc Ngạn Thành dường như không nghe Ngụy Nguy, ngẩng đầu lên nhìn trần nhà đen như mực thì thào nói, viền mắt đỏ, giọng nói mang theo yếu đuối mê man.

"Biên Bá Hiền tính là gì? Yêu hắn, nhưng yêu đến bảy năm cũng không dám gặp Vĩ tử đến một lần?" Mạc Ngạn Thành đem tầm mắt nhìn về phía hai người, ngữ khí mang theo nhàn nhạt trào phúng, "Lúc trước tôi ở quân khu vẫn nghe Vĩ tử nói về Biên Bá Hiền, hắn một câu không rời Biên Bá Hiền, còn kém là không đeo thêm tấm bảng chứng nhận vợ chồng lên người!"

"Vĩ tử mất trí nhớ, tôi đợi!" Ánh mắt Mạc Ngạn Thành nhàn nhạt nhìn vỏ chai rượu bừa bộn, xuyên qua chai rượi nhìn thấy hình ảnh chính mình, "Tôi đang đợi cái bảo bối của Tần Vị, Biên Bá Hiền kia tới tìm hắn, nhưng, hắn không tới!"

"Sau đó thì sao? Biên Bá Hiền vẫn không tới!" Mạc Ngạn Thành bật cười, tay đỡ trán cười lớn, "Khi đó tôi đã nghĩ, bất quá cũng chỉ có vậy thôi. Thật thiệt cho Tần Vị yêu Biên Bá Hiền như vậy, tiểu tử kia ngay cả một lần gặp Tần Vị cũng không dám, Tần Vị không nhớ rõ hắn cũng chính là đáng đời hắn!"

Ngụy Nguy cùng Trầm Đình Thiên đứng bình tĩnh ở một bên, thần sắc phức tạp nhìn Mạc Ngạn Thành nói chuyện.

"Bảy năm, Tần Vị quên Biên Bá Hiền, tôi cũng thiếu chút nữa thì quên mất..." Mạc Ngạn Thành lấy tay che hai mắt, âm thanh nghẹn lúc cuối, "Ai biết, hắn lại xuất hiện."

"Không biết từ đâu chạy đến một tên bạn học thời đại học đem Vĩ tử đánh một trận, sau đó em trai hắn chạy đến muốn làm triển lãm tranh, còn đem chuyện Biên Bá Hiền tự sát đổ lên người Vĩ tử, mà Vĩ tử, dĩ nhiên còn có cái bộ dạng muốn chết kia!" Mạc Ngạn Thành thả tay xuống, tầm mắt hắc ám mơ hồ thấy tia sáng mờ tối, đâm vào mắt đau đớn.

"Không hiểu, đúng là không hiểu nổi!"Mạc Ngạn Thành gào thét, âm thanh rút cao lên, hai má đỏ bừng, "Lúc sống không tìm Tần Vị, chết rồi thì một đám lần lượt tìm đến cửa Vĩ tử đòi nợ!"

"Còn mấy bức tranh kia! Có nhiều năm đi vẽ Tần Vị như vậy, sao còn không chịu đến gặp Vĩ tử lấy một lần!" Thân thể Mạc Ngạn Thành run rẩy, đưa chân đem chai rượu trên mặt đất đạp đổ, "Mỗi người đều nói Vĩ tử giết Biên Bá Hiền, vậy Biên Bá Hiền không sai sao? Còn tên Quý Trạch kia, bản thân không trông coi anh trai thật tốt, đến tìm Tần Vị tính sổ làm gì hả!"

Trầm Đình Thiên nhìn Mạc Ngạn Thành tầm mắt dần dần lạnh xuống.

"Cái này tính là gì? Biên Bá Hiền yêu Tần Vị? Yêu thành bộ dáng này? Bảy năm trước khi chết không gặp Tần Vị một lần, bây giờ tự sát! Được, cái gì cũng tốt, cái gì cũng được giải quyết rồi!" trong thanh âm Mạc Ngạn Thành mang theo phẫn nộ cùng oán niệm, hướng hai người bên cạnh gào thét, "Hắn chết, Vĩ tử cũng bị phá hủy! Lúc trước ngạo mạn nói muốn Vĩ tử sống hạnh phúc, lại đem cái chết của mình tất cả chất đống lên người Tần Vị! Biên Bá Hiền chính là đang trả thù, chết cũng không cho Vĩ tử dễ chịu!"

"Tôi còn sống sờ sờ đây, sống sờ sờ bên Vĩ tử năm năm, lại chẳng đáng là cái gì!" Mạc Ngạn Thành cười lạnh, hai tay run rẩy nắm chặt thành quyền, ngữ khí trào phúng, "Vĩ tử tình nguyện chờ một kẻ đã chết, cũng không muốn liếc nhìn tôi một cái!"

"Ha, Biên Bá Hiền thật là rất thông minh. Dù như thế nào, tôi cũng không sánh bằng một kẻ đã chết!"

Đột nhiên rượu lạnh xuyên tim bị dội từ trên đỉnh đầu xuống.

Mạc Ngạn Thành ngây người, chóp mũi tràn đầy mùi rượu nồng nặc, đột nhiên lãnh ý khiến đầu óc trong nháy mắt thanh tỉnh. Mạc Ngạn Thành chợt ngẩng đầu nhìn về phía bên cạnh,Trầm Đình Thiên cầm nửa chai rượu dội thẳng lên đầu Mạc Ngạn Thành.

Tầm mắt Trầm Đình Thiên lạnh đi, sau đó chậm rãi đem chai rượu thả xuống.

"Mạc Ngạn Thành, người ta đã chết rồi."

Mặc kệ thế nào, Biên Bá Hiền đã chết.

Nhân sinh chỉ có một lần, con người cũng chỉ có một sinh mệnh.

Ai không muốn sống ? Ai không muốn hạnh phục cùng người mình yêu sống cả đời? Biên Bá Hiền có thể từ bỏ tính mạng mình nhất định là có lý do của hắn, mà lý do này bọn họ không thể phán đoán được.

Mặc kệ thế nào, bọn họ là người sống đều không có tư cách đi trào phúng cái chết của Biên Bá Hiền.

"Cậu say rồi." Trầm Đình Thiên cầm chai rượu đặt ầm một tiếng xuống mặt kính, sau đó thản nhiên nhìn Mạc Ngạn Thành.

Mạc Ngạn Thành sững sờ ở đó, mặt đầy rượu, không khỏi lạnh cả người cười run rẩy lên, cảm giác cay rát từ hai má trượt xuống khiến Mạc Ngạn Thành có ảo giác như đang khóc. Nhìn tầm mắt xa lạ lạnh lùng của Trầm Đình Thiên, Mạc Ngạn Thành đột nhiên tỉnh táo, tự như ý thức được điều mà mình không nên nói, ánh mắt Mạc Ngạn Thành ảm đạm xuống, chậm rãi cúi đầu.

Cho đến nay Trầm Đình Thiên vẫn lấy dáng vẻ thoải mái vui vẻ nháo nhào ầm ĩ kéo ra quan hệ bốn người bọn họ, mà bây giờ, giống như cởi bỏ lớp ngụy trang, khuôn mặt lạnh lùng thản nhiên nhìn Mạc Ngạn Thành.

"Dù Tần Vị cự tuyệt cậu vậy thì sao?" Trầm Đình Thiên đứng trước mặt Mạc Ngạn Thành, từ trên cao nhìn xuống Mạc Ngạn Thành, giọng điệu lạnh nhạt nói với Mạc Ngạn Thành : "Cậu vẫn có thể ở bên cạnh Tần Vị, cậu vẫn có thể chờ hắn, cậu vẫn có thể chờ hắn yêu cậu. Nhưng tất cả chuyện đó Biên Bá Hiền đều không thể, cậu lại có thể làm."

Trầm Đình Thiên nhìn vẻ mặt mờ mịt mê man của Mạc Ngạn Thành, nhàn nhạt thở dài, âm thanh hoà hoãn lại:

"Mạc Ngạn Thành, cậu nói Biên Bá Hiền đã chết, làm sao cậu không suy nghĩ một chút, là cậu còn sống!"

"Vậy thì sao?" Mạc Ngạn Thành bi thảm xé khóe miệng cười, "Mặc kệ tôi làm thế nào đi nữa, trái tim hắn đều đặt ở Biên Bá Hiền, căn bản tôi không chờ được hắn."

Con người, chính là sinh vật thông minh lại quá ích kỷ.

Ai sẽ dùng cái chết cả đời mình làm tiền đặt cược, phá hủy cả đời mình chỉ vì cái kết thua cuộc.

Mạc Ngạn Thành không dám, không dám dùng đời mình đi đánh cược, bởi vì hắn biết hắn không chiếm được Tần Vị.

"Vậy mà từ bỏ sao?" Đáy mắt Trầm Đình Thiên phức tạp, hắn không ngờ tới mối quan hệ giữa Tần Vị và Mạc Ngạn Thành lại đi đến bước đường khốn khổ này.

Mạc Ngạn Thành cúi đầu, im lặng không lên tiếng, nhưng cũng là lặng lẽ thừa nhận.

"Thế còn Biên Bá Hiền kia?" Trầm Đình Thiên đưa tay để Mạc Ngạn Thành ngẩng đầu lên, để người đàn ông say rượu này không thể không tỉnh táo nhìn lại chính mình, Trầm Đình Thiên hỏi ngược lại Mạc Ngạn Thành.

"Tần Vị quên Biên Bá Hiền, có vợ, có con, có sự nghiệp! Vậy cậu nói cho tôi biết, hi vọng của Biên Bá Hiền ở chỗ nào?" Người trong cuộc mơ hồ, người bên ngoài rõ ràng, Mạc Ngạn Thành mãi mãi không thấy rõ người đồng cảnh không chỉ có mình hắn, còn có người kia trong miệng hắn, Biên Bá Hiền.

"Biên Bá Hiền, vẫn luôn chờ Tần Vị." Biên Bá Hiền chết rồi, không thể chờ nữa nhưng cậu vẫn có thể chờ Tần Vị.

Biên Bá Hiền dùng cách của mình để yêu Tần Vị, tự cho là đúng cũng được, nhát gan nhu nhược cũng được, cậu cẩn thận bảo vệ gia đình và sự nghiệp của Tần Vị, Biên Bá Hiền chỉ muốn tác thành cho Tần Vị hạnh phúc mà thôi.

Trong bảy năm trống rỗng vô vọng, Biên Bá Hiền vẫn nhớ Tần Vị, vẽ ra Tần Vị, yêu Tần Vị. Dù Trầm Đình Thiên chỉ là người đứng ngoài nhưng không khỏi vì Biên Bá Hiền mà thấy tiếc hận và bi thống, vậy nên nói, cái tên Tần Vị kia may mắn cỡ nào mới được Biên Bá Hiền yêu sâu đậm đến như vậy.

Mạc Ngạn Thành ngạc nhiên nhìn Trầm Đình Thiên, hơi hé miệng, lại không nói ra lời.

"Cậu có thể nói Biên Bá Hiền nhu nhược, có thể nói hắn ngốc, nhưng... Mạc Ngạn Thành, cậu không thể trách hắn, cậu cũng chẳng có cái gì tốt."

Âm thanh Trầm Đình Thiên trong phòng trống có vẻ mờ ảo, âm u.

"Cậu chỉ là, không yêu Tần Vị bằng Biên Bá Hiền mà thôi."

"Chỉ đến thế mà thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #hjjj