30
Chương 30: Trả thù.
Lúc Mạc Ngạn Thành rời đi, Tần Vị vẫn ngồi bất động trong căn phòng bừa bộn nhìn đồng hồ quả lắc, sau đó bất tri bất giác co người ngủ thiếp đi.
Quý Ngôn lặng lẽ ngồi bên cạnh Tần Vị, đau lòng nhìn Tần Vị tiều tụy chán nản, từ khi cái tên Quý Ngôn này xuất hiện trong thế giời Tần Vị, thế giới của hắn bỗng trở nên hỗn loạn một mảnh, không biết đã bao lâu rồi hắn đã có một giấc ngủ qua đêm.
Giấc ngủ này của Tần Vị, rất say.
Mãi đến khi đêm khuya, Tần Vị vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, tựa như mệt mỏi đến cực điểm ép buộc bản thân phải nghỉ ngơi một chút.
Đợi đến hai rưỡi sáng, Quý Ngôn rốt cuộc có nên xuất hiện trước mắt Tần Vị nữa hay không?
Quý Ngôn không biết phải làm sao? Sự xuất hiện của cậu, chỉ dẫn dụ Tần Vị đi vào hắc ám thống khổ mà thôi. Cậu là một kẻ đã chết, lại một lần nữa đi vào thế giới của Tần Vị, chính cậu đã phá hủy cuộc sống của Tần Vị.
Hơn nữa hiện tại Tần Vị đã biết cậu là Quý Ngôn, nếu tiếp tục xuất hiện trong thế giới này thì Tần Vị và cậu chỉ có thể dây dưa càng lúc càng sâu, thậm chí cậu càng phá hủy Tần Vị hơn.
Chỉ là một buổi tối không gặp mà thôi, Tần Vị như phát điên đem phòng hắn phá hủy đến bừa bộn, hắn thống khổ, Quý Ngôn còn thống khổ hơn, Quý Ngôn mang theo ký ức so với Tần Vị còn thống khổ hơn.
Quý Ngôn có thể dễ dàng cho Tần Vị mong muốn, nhưng còn sau này thì sao? Nếu một ngày kia, một phút nào đó, một giây nà đó, linh hồn Quý Ngôn đột nhiên vô thanh vô tức biến mất khỏi thế giới này, vậy Tần Vị nên làm gì? Cậu biến mất thì chỉ là không tồn tại mà thôi, nhưng Tần Vị vẫn còn đang sống.
Làm như vậy, không phải tàn nhẫn hơn sao?
Cho hi vọng rồi tuyệt vọng, mới chính là phá hủy hoàn toàn.
Đã không nên dây dưa như vậy, Quý Ngôn nên rời đi, thừa dịp bây giờ Tần Vị chưa nhớ rõ cậu, thừa dịp bây giờ Tần Vị còn hận cậu không chịu gặp hắn, thừa dịp bây giờ cậu vẫn chưa hoàn toàn biến mất...
Quý Ngôn chậm rãi đi về phía cửa sổ sát đất, muốn nhảy ra ngoài cửa sổ, rời khỏi không gian thuộc về Tần Vị này.
"Quý Ngôn..."
Con ngươi Quý Ngôn co rút, thân thể run rẩy phát sợ.
"Đừng chết, xin em, đừng chết..."
Giọng nói Tần Vị run rẩy trong phòng trống có vẻ yếu ớt mà bi thiết, không biết hắn làm mơ thấy ác mộng gì, cứ như vậy gọi tên Quý Ngôn từng hồi, thống khổ mà tuyệt vọng cầu khẩn.
Quý Ngôn cảm thấy tiếng gọi này như dìm linh hồn cậu hãm sâu trong vết nứt tàn nhẫn, Quý Ngôn nghiêng đầu, thần sắc bất đắc dĩ mà lại bi thương nhìn Tần Vị ngủ trên sàn. Hắn vẫn chưa tỉnh lại, thân thể co ro run rẩy, mặt đầy mồ hôi lạnh lộ vẻ thống khổ, trong mộng của hắn nhất định có một Quý Ngôn đang hành hạ hắn.
Quý Ngôn đã phạm phải sai lầm .
Xâm phạm vào tất cả mọi chuyện của người này cũng giống như đã phạm phải sai lầm, cái sai chính là trước khi quyết định rời đi lại tham lam luyến tiếc nhìn lại, nhưng cũng vì cái nhìn này mà không thoát thân nổi. Một cái liếc mắt, Quý Ngôn không nhìn rõ bất cứ thứ gì, chỉ nhìn thấy hắn.
Là cái người mà Quý Ngôn nhìn nửa cuộc đời, quấn lấy nửa cuộc đời, yêu nửa cuộc đời.
"Quý Ngôn!"
Cuối cùng Tần Vị từ trong ác một bỗng nhiên tỉnh dậy, kêu to tên Quý Ngôn, cả người càng thêm run rẩy mãnh liệt. Hắn đưa lưa về phía Quý Ngôn toàn thân vô lực ngồi dậy, chậm rãi giơ hai tay lên, tựa như đang nghiêm túc nhìn kỹ điều gì đó.
Quý Ngôn đứng sau Tần Vị, cậu không nhìn thấy vẻ mặt Tần Vị, chỉ là bóng lưng kia lúc này giống như hoàn toàn hãm sâu trong hắc ám băng lãnh, hắn ngồi một mình ở một góc thế giới mờ tối, thế giới bị đóng kín sâu trong đáy lòng nhất, cho dù thế giới kia chỉ có băng lãnh và chết lặng.
"Tần Vị..."
Quý Ngôn rốt cuộc cũng mở miệng gọi tên hắn.
Vốn quyết định rời đi rồi lại một lần nữa lâm vào thế giới Tần Vị.
Điên rồi!
Quý Ngôn cảm thấy cậu nhất định là điên rồi!
Tần Vị xoay người lại, khiếp sợ nhìn cậu, lại cẩn thận không dám động, như sợ chỉ cần hắn vừa mở miệng, một động tác thì Quý Ngôn sẽ như ảo cảnh mà biến mất.
Quý Ngôn chưa từng gặp Tần Vị yếu ớt như vậy, tâm Quý Ngôn lúc này đều bị Tần Vị xé nát, há miệng không biết nói cái gì, viền mắt đỏ bừng, cuối cùng gượng ép kéo khóe miệng.
"Đồ ngốc, không phải anh đang gọi em sao?"
Trong đầu Quý Ngôn trống rỗng, trước mắt chỉ có Tần Vị.
Cậu vốn không phải người lý trí, cậu biết cậu cho Tần Vị mong ước ngắn ngủi này thậm chí sau đó có thể sẽ phá nát cảm giác an toàn của hắn, nên cậu nhất định là điên rồi.
Quý Ngôn từng bước đi về phía Tần Vị, lại cảm nhận từng bước ấy như đi về vực sâu hắc ám.
Chính thức đến lúc này, Quý Ngôn mới phát hiện đầu óc mình trống rỗng, cũng không biết nên nói gì.
"Tần Vị, đã lâu không gặp!"
Chỉ trong chớp mắt, Tần Vị đột nhiên đứng dậy, còn chưa để Quý Ngôn phản ứng đã bị Tần Vị kéo vào lồng ngực, ôm chặt lấy. Chỉ trong chớp mắt này thôi, dùng sức lực cường hãn này, khiến Quý Ngôn ảo giác bản thân như bị Tần Vị giết chết. cậu luống cuống bị Tần Vị ôm chặt trong lồng ngực, lại cảm nhận được nước mắt ấm áp lướt xuống gáy mình.
Tần Vị, hắn lại khóc...
Quý Ngôn rất ít khi thấy, hoặc là nên nói chưa từng thấy Tần Vị khóc, Tần Vị trong ký ức của cậu nên là người không tim không phổi, một chàng trai tinh thần phấn chấn, mặc kệ chuyện gì hoặc người nào cũng không thể khiến người đàn ông này yếu ớt rơi lệ.
"Quý Ngôn, Quý Ngôn, Quý Ngôn..." Tần Vị từng lần từng lần lặp lại tên cậu.
Viền mắt Quý Ngôn đỏ, thân thể run rẩy không ngừng.
"Quý Ngôn, ai cho em tự sát!" Tần Vị đột nhiên mạnh mẽ buông Quý Ngôn, hai tay nắm thật chặt bả vai Quý Ngôn, đỏ mắt chất vấn du hồn trong suốt lạnh băng trước mắt, "Ai cho em chết!!"
Người đàn ông vẫn cố tình gây sự như trước, rõ ràng không nhớ rõ mình, trái lại còn muốn chất vấn cậu, ngay cả quyền lợi muốn chết của cậu đều bị người đàn ông này tước đoạt? Cứ nghĩ như vậy, Quý Ngôn lại không còn gì để nói, chỉ sững sờ nhìn Tần Vị, nước mắt từng giọt tràn mi.
"Bị bạn gái đá nên tự sát? Uống thuốc ngủ chết? Nói không nhớ rõ tên mình? Còn nói cho tôi biết tất cả đều là lỗi của Quý Ngôn, nói tôi quên em đi!!" Tần Vị từng câu rống lên, không biết là do quá phẫn nộ hay bi thương mà nước mắt không kiềm được từ viền mắt đỏ bừng lăn xuống, "Quý Ngôn! Em muốn gạt tôi đến bao giờ! Gạt tôi như vậy mà đi theo tôi, em hài lòng lắm sao!"
Đột nhiên Tần Vị bắt lấy tay trái Quý Ngôn, còn không để Quý Ngôn kịp tránh, hắn đem ống tay áo trái của Quý Ngôn vén lên, trên cổ tay vết thương từng đường từng đường dao rõ ràng mà dữ tợn sâu đến tận xương lập tức hiện lên trước mắt Tần Vị.
Hô hấp Tần Vị lập tức ngừng lại, sau đó trừng hai mắt khiến nước mắt vô tri vô giác rơi xuống.
"Quý Ngôn, em thật độc ác, em muốn trả thù tôi như vậy sao?" Tần Vị cảm thấy trái tim giống như vết thương dữ tợn kia bị lưỡi dao cắt chém, đau đớn mãnh liệt kèm theo máu tươi trong người lan tràn ra, thân thể hắn trống rỗng, chỉ còn sót lại trái tim vỡ vụn.
Cơ thể Tần Vị không chịu nổi, toàn thân co giật đau đớn ngồi xổm xuống, run rẩy thở từng ngụm lớn, tay vẫn nắm lấy cổ tay trái Quý Ngôn không buống, nước mắt mãnh liệt không ngừng trượt xuống hai má.
"Anh đừng khóc, cái đó, cái đó cũng không khó xem..." Quý Ngôn cũng không kìm nén được nước mắt, tay ôm lấy bả vai Tần Vị ngồi xổm xuống, cậu chưa bao giờ nghĩ tới một ngày nào người đàn ông có bộ dạng này, nhớ tới trước đây Tần Vị nói đàn ông là không được khóc, đại nam tử khóc sướt mướt trông rất khó coi.
"Đừng khóc, em..." Tần Vị vừa khóc, Tần Vị càng không biết nói cái gì, linh hồn cậu vô tri giác run rẩy, bi ai trong nơi sâu thẳm kêu gào không ngừng xé nát linh hồn.
Em sao có thể trả thù anh?
Căn bản anh không biết em trước khi chết, chỉ muốn nhìn tranh anh.
Bảy năm trước chúng ta vẫn luôn ở bên nhau, cũng ước định sau này sẽ luôn ở bên nhau.
Em nhìn tranh anh, sẽ giả vờ như nhìn thấy anh.
Nghĩ tới thời gian đều ngừng lại ở lúc đó. Bất kể điều gì cũng không quan trọng, cùng chết ở nơi đó.
Em muốn cùng anh bảo vệ ước định đó, coi như chúng ta đã đi đến phần cuối sinh mệnh, tự lừa dối chúng ta cũng đã bạc tóc, thành hai lão già ngốc nghếch, tự lừa dối bên trong thời gian năm tháng qua đều không có gì hối tiếc.
Sau đó, em chỉ nhớ tới Tần Vị trong kí ức bình thản cùng em rời khỏi thế giới này.
Thế nhưng, khi mở mắt em lại nhìn thấy anh.
Tần Vị... Tại sao phải để cho em gặp lại anh?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top