26


Chương 26: Sữa nóng.

Biên Bá Hiền không thích vẽ.

Một nhà ba người, chỉ thiếu ba, mà ba là vì nghệ thuật mà rời đi.

Cho nên, Biên Bá Hiền không thích thứ nghệ thuật mà ba đi tìm ấy.

Nhưng Biên Bá Hiền đến với vẽ vời, vì mẹ thích, từ khi còn bé mẹ cậu bắt đầu mua các loại dụng cụ vẽ cho Biên Bá Hiền dùng. Rõ là kinh tế trong nhà không thích hợp nhưng mẹ Biên Bá Hiền vẫn mua các dụng cụ vẽ đắt tiền cho cậu, hơn nữa mẹ Biên Bá Hiền đối với bản thân đều không nỡ dùng tiền nhưng lại cố chấp với việc vẽ này, tựa như cảm thấy Biên Bá Hiền vẽ là tốt nhất.

Lúc Biên Bá Hiền cầm bút, mẹ Biên Bá Hiền ngồi bên nhìn, ánh mắt chăm chú lại ôn nhu mang theo ý cười.

Biên Bá Hiền không thích vẽ, nhưng vì ánh mắt mẹ lúc đó, Biên Bá Hiền biết mình phải vẽ.

Bởi vì mẹ thích, mẹ thích cậu cầm bút vẽ, thích nhìn cậu trên giấy trắng phác họa hình ảnh, thích gom từng bức tranh của cậu, mà mỗi lần mẹ nhìn cậu vẽ, thần sắc chăm chú như muốn xuyên qua cậu để nhìn ai đó.

Thế nhưng điều đó không quan trọng, Biên Bá Hiền nguyện ý vì mẹ mà đi học vẽ, hơn nữa vẫn tiếp tục vẽ.

Lúc mẹ Biên Bá Hiền qua đời, Biên Bá Hiền liền không có lý do để tiếp tục vẽ.

Nhưng Tần Vị lại là một sự cố chấp ngoại lệ, bởi Tần Vị thích, Biên Bá Hiền lại một lần nữa cầm bút vẽ. Mà thời điểm vẽ, Tần Vị sẽ yên tĩnh ngồi bên cậu nhìn, Biên Bá Hiền rất thích cùng Tần Vị lẳng lặng nhìn nhau như vậy.

Khi Tần Vị rời đi, cuối cùng Biên Bá Hiền cũng bắt đầu vì bản thân mà vẽ. Đến cuối cùng Biên Bá Hiền cũng phát hiện ra, rời xa Tần Vị, điều cậu có thể làm vẫn chỉ là vẽ tranh. Thân ảnh người kia không ngừng xuất hiện trong đầu, chiếm cứ tất cả tư tưởng, cho nên cậu không tài nào ngủ được.

Biên Bá Hiền cứ như vậy đem toàn bộ thời gian dùng vào chuyện vẽ vời, nhất bút nhất họa như vậy, tựa như, thấm vào toàn bộ ký ức và sinh mệnh của cậu, tựa như chỉ có vậy mới có cảm giác cậu đang sống.

Nhắc tới cũng kỳ quái, bất kể là mẹ cậu, Tần Vị, hay là Quý Trạch, cũng đều cố chấp vào chuyện vẽ vời của Biên Bá Hiền, dường như cảm thấy vẽ chính là bản năng của Biên Bá Hiền, mỗi người mặc kệ thế nào đều đem dụng cụ tốt nhất cho Biên Bá Hiền dùng. Nhưng Quý Trạch quả thật không thích vẽ, mà bọn họ lại thích, Biên Bá Hiền cũng chỉ có thể vẽ theo, cuối cùng vẽ lại biến thành một phần sinh mệnh của Biên Bá Hiền.

Hiện tại, Biên Bá Hiền cuối cùng không còn lý do vẽ.

Không còn có người hay vật có thể rơi vào trên giấy vẽ của cậu, bên trong sinh mệnh của cậu đã từng mang nhũng ký ức đẹp, hay thống khổ, vào lúc này đã không còn quan trọng.

Biên Bá Hiền đã chết, tất cả mọi thứ đã không còn quan trọng, nhưng cho dù trong lòng biết thế, Biên Bá Hiền vẫn cứ thống khổ, hối hận, bi thương.

Quý Trạch nói không sai, nợ thì phải trả.

Biên Bá Hiền thiếu nợ rất nhiều, nợ Quý Trạch, nợ Tần Vị, nợ Tưởng Phàm... E rằng còn có nhiều người hơn, càng nhiều chuyện hơn. Còn đối với Biên Bá Hiền càng trừng phạt thống khố không gì bằng lưu lại trong thế giới này nhìn tất cả mọi chuyện phát sinh hỗn loạn, đau đớn, mà tất cả đều là do cậu mà ra.

Biên Bá Hiền cứ như vậy lấy thân phận người đứng ngoài, cho dù cậu cảm giác được nỗi đau xé rách tim gan nhưng cái đau ấy đều không thể hét lên được. Cậu không làm được cái gì cả, đều không nói được gì cả, chỉ có thể mặc cho linh hồn mình bị vướng bận xé rách đến máu me đầm đìa, thủng trăm ngàn lỗ.

Quý Trạch hoàn toàn uống say, mặt không hồng như say lại hoàn toàn trắng bệch, dù Mạc Ngạn Thành cố ý muốn đưa Quý Trạch trở về nơi ở, Quý Trạch cố chấp không đồng ý, nhất định phải tự mình trở về, bất cứ người nào có quan hệ với Tần Vị đều bị Quý Trạch bài trừ.

Biên Bá Hiền cũng không yên tâm để một người Quý Trạch uống say khướt trở về một mình, chỉ có thể theo Quý Trạch cùng đi, một đường kinh hồn bạt vía, thấp thỏm bất an đi theo bên người Qúy Trạch, cuối cùng cũng đến nhà trọ tạm thời của Quý Trạch.

Phòng trọ không lớn, nhưng cái gì cũng có, Quý Trạch vào phòng cởi bỏ âu phục trực tiếp co quắp ngã xuống giường, ngẩng đầu nhắm mắt ngủ, nhìn Quý Trạch ngủ, Biên Bá Hiền cũng an tâm thở phào một hơi.

Thời gian rất nhanh đến hai rưỡi sáng, Biên Bá Hiền cũng không dám ở thêm, liền nhìn Quý Trạch một chút nhàn nhạt thở dài, sau đó chuẩn bị rời đi.

Đương lúc tới cửa, lại đột nhiên nghe thấy tiếng động rời giường, bước chân Biên Bá Hiền dừng lại sau đó xoay người xem.

Không biết tại sao Quý Trạch đứng lên, dường như nhức đầu cau mày, lấy tay đỡ trán sắc mặt trắng bệch, nhìn dáng vẻ của hắn tựa như không tốt. Quý Trạch lảo đảo đứng dậy, sau đó rê bước chân, đi loạng choạng đến tủ lạnh.

Biên Bá Hiền chậm rãi đi tới lại nhìn thấy Quý Trạch lấy ra một hộp sữa bò lớn, sau đó híp mắt thần sắc mờ mịt lấy cốc thủy tinh rồi đổ sữa vào, thân thể Quý Trạch vì say rượu hơi lắc lư, cốc sữa ngược lại vung ra bàn một ít.

Quý Trạch cầm cốc lên, đạt vào lò vi sóng hâm nóng, sau đó tay cầm sữa nóng đi về giường.

Biên Bá Hiền thở phào nhẹ nhõm, ít nhất Quý Trạch còn biết uống sữa bò nóng, như vậy cũng tốt, có thể chính mình chăm sóc thật tốt. Cũng đúng, Biên Bá Hiền không nhịn được tự giễu, Quý Trạch vẫn luôn tự chăm sóc bản thân, hiện tại cậu có tư cách gì để lo lắng cho Quý Trạch.

Hai tay Quý Trạch cầm sữa nóng, ánh mắt hơi híp cẩn thận đi tới giường, sau đó ngồi cạnh đầu giường, đem sữa nóng nhẹ nhàng đặt trên đầu giường. Sau đó Quý Trạch nở nụ cười, khóe miệng ôn nhu kéo lên, dời mắt nhìn về phía giường trống không.

"Anh, ngủ ngon!"

Chỉ một câu nói, khiến linh hồn Biên Bá Hiền nhất thời run lên.

Ba chữ như vậy, viền mắt Biên Bá Hiền đỏ lên.

Giống như vô số buổi tối trước kia, Quý Trạch sẽ theo thói quen mà cầm cốc sữa nóng đến bên Biên Bá Hiền, sau đó như bây giờ, thần sắc nhàn nhạt lại ôn nhu cười, chúc cậu ngủ ngon.

"Anh, hôm nay cuối cùng em có thể giúp anh mở triển lãm tranh."

Hắn mỉm cười, ôn nhu đối với mảnh trống không kia nói, gian phòng trống rỗng đầy lạnh lẽo không một thanh âm đáp lại.

Quý Trạch nhẹ giọng nói, tay chậm rãi khoát lên trước giường, nhìn trên đó không có một bóng người, lại phảng phất như nhìn thấy Biên Bá Hiền nằm nghiêng ở đó. Vẻ mặt Quý Trạch nhàn nhạt, giống như không phát hiện ra sai lầm.

Cả người Biên Bá Hiền đều run rẩy, khiếp sợ khẽ nhếch miệng lại không nói nên lời, nước mắt tràn mi.

"Có rất nhiều người đến, Tần Vị... hắn cũng đến." Quý Trạch nhắc tới hai chữ Tần Vị, âm thanh hơi dừng lại, ánh mắt mờ đi, nụ cười cũng trở nên đắng chát, "Anh, anh có vui không?"

Vui? Làm sao có khả năng vui chứ?

Biên Bá Hiền không nghĩ tới, cậu chết rồi còn Quý Trạch buổi tối vẫn duy trì thói quen nhỏ lúc trước, hâm nóng sữa bò đưa đến bên giường cậu rồi cùng cậu nói mấy câu, sau đó chúc ngủ ngon. Này tính là gì? Giả bộ cậu còn sống, giả bộ nói chuyện với cậu sao?

Không nên như vậy... Biên Bá Hiền thống khổ, ngột ngạt mà yên lặng không nói gì, nước mắt lại trượt dài trên má, từng câu từng chữ của Quý Trạch, dường như hội tụ thành dòng nước tối tăm, tầng tầng lớp lớp xâm nhập linh hồn của cậu, đánh tan tất cả, cho đến khi làm cho cậu hoàn toàn thống khổ, lại không thể hét lên được.

Quý Trạch, tỉnh táo lại đi!

Lúc trước em mắng anh cái gì đều quên hết rồi sao! Em bây giờ, hiện tại đang làm chuyện ngốc nghếch gì hả!

Anh... Đã chết rồi.

"Hình như hơi muộn." Quý Trạch híp mắt hoảng hốt xem đồng hồ trên cổ tay, nhìn thời gian rất lâu dường như mới có thể nhìn rõ ràng. Gương mặt Quý Trạch ôn hòa xuống, hơi hơi ưỡng cổ cười nhìn gối, âm thanh hòa hoãn:

"Anh, sinh nhật vui vẻ."

Thần sắc Biên Bá Hiền bi ai đứng ở phía sau, bi thiết đau thương, rồi lại khóc không thành tiếng.

"Anh, em sẽ không để anh một mình, em sẽ chăm sóc anh." Hai tay Quý Trạch vịn bên giường, đầu chậm rãi dựa vào, sau đó nằm nhoài bên giường nhàn nhạt nhẹ giọng nói, "Em sẽ cùng anh ở lại đây, để anh có thể nhìn thấy Tần Vị, như vậy anh sẽ rất vui đúng không! Em còn giống như lúc trước ở cùng anh, mỗi năm đều tổ chức sinh nhật, sau đó..."

Quý Trạch viền mắt ửng đỏ, miệng hơi giương lại không nói ra lời, nước mắt thấm ướt ống tay áo. Quý Trạch nhắm hai mắt lại, hô hấp dần trở nên trầm ổn, như là đang ngủ.

Biên Bá Hiền yên lặng đứng tại chỗ, chỉ cảm thấy linh hồn của cậu sắp bị Quý Trạch tàn nhẫn ôn nhu xé nát.

Sau đó thì sao? Đã không có sau đó.

Thời gian của cậu đã vĩnh viễn đình trệ ở đêm cậu chết đi, nhưng Quý Trạch lại vẫn cứ nghĩ đến cậu từng giây từng phút, e rằng tương lai sẽ còn một năm rồi lại một năm nữa. Biên Bá Hiền không khỏi trào phúng tự giễu, khóe miệng gượng ép kéo ra nụ cười, nước mắt mơ hồ viền mắt.

Hai người anh em bọn họ, thực sự ngốc giống nhau.

Biên Bá Hiền ngốc, biết Tần Vị đã đi sẽ không trở về, vẫn ngơ ngốc đợi bảy năm.

Mà Quý Trạch càng ngu hơn, biết Biên Bá Hiền đã chết, vẫn còn giả vờ như Biên Bá Hiền còn sống, còn đem thời gian của mình để cho Biên Bá Hiền.

Biên Bá Hiền yên lặng nhìn đồng hồ điện tử trên đầu giường, thời gian từng giây từng phút trôi qua.

làm bộ Biên Bá Hiền còn tại đem thời gian của chính mình vẫn cứ để cho Biên Bá Hiền.

57,58,59...

Sau đó kim giây liền vào số không.

Thời gian lòng vòng qua lại như vậy, Biên Bá Hiền nhìn thời gian qua đi, nhưng cậu lại bị thời gian lãng quên người.

Hai giờ rưỡi sáng.

Biên Bá Hiền nhẹ nhàng từng bước một bước ra, đi tới phía sau Quý Trạch. Quý Trạch duy trì dáng vẻ nằm nhoài bên giường ngủ, Biên Bá Hiền chậm rãi đưa tay ra, đầu ngón tay trắng bệch lạnh lẽo chạm vào tóc run rẩy.

"Quý Trạch..." Âm thanh Biên Bá Hiền ôn nhu lại vừa thương tâm, tầm mắt gợn sóng nhìn người đàn ông ngủ say.

Nước mắt ấm áp từng chút rơi xuống, đắng chát, đau khổi lại lan tràn trong đáy lòng, Biên Bá Hiền đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu Quý Trạch.

"Ngủ ngon."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #hjjj