18
Chương 18. Di vật.
Sau khi Tưởng Phàm rời đi, Mạc Ngạn Thành lập tức đưa Tần Vị lên xe, vốn muốn đưa đến bệnh viện nhưng Tần Vị muốn trở về nhà nên Mạc Ngạn Thành cũng chỉ có thể đưa Tần Vị về nhà. Mạc Ngạn Thành không biết nên nói thế nào với Tần Vị, mà Tần Vị cũng không nói một tiếng nào ngồi trên ghế salon, con ngươi bình tĩnh trống rỗng nhìn vào vách tường, không biết suy nghĩ gì.
Hơn một giờ, mẹ Tần Vị vội vã chạy tới, "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hôm nay tại sao triển lãm binh giới lại bị phá cơ chứ? Còn có, tại sao muốn đem Bụng Nhỏ đến chỗ bác, Tần Vị đâu?"
Liên tiếp gặp chuyện khiến Mạc Ngạn Thành mở cửa cũng không biết trả lời ra sao, cuối cùng cũng chỉ thở dài, sau đó nhường Tần mẹ vào cửa trước. Sau khi Tần mẹ nhìn thấy Tần Vị sưng mặt sưng mũi thì lập tức kinh hoảng, vội vàng ném túi xách chạy đến trước mặt hắn, đau lòng nhìn mặt Tần Vị.
"Đây rốt cuộc là bị làm sao, tại sao đi cái hoạt động kia thôi mà đã bị đánh thành như thế này! Báo cảnh sát chưa?" Tần mẹ không để ý tới sắc mặt Tần Vị, chỉ đau lòng con trai bị thương, sau đó nhìn về phía Mạc Ngạn Thành. Mạc Ngạn Thành ngẩn người, sau đó lắc đầu.
"Tần Vị, làm sao vậy, nói cái gì với mẹ đi!" Tần mẹ cuối cùng cũng phát hiện ra bất thường, Tần Vị tựa hồ vẫn không nhìn mình, cũng không nghe mình nói chuyện, trái lại giống như là mất hồn. Tần mẹ cau mày, khẩn trương nhìn Mạc Ngạn Thành, "Ngạn Thành, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Là chuyện Biên Bá Hiền." Mạc Ngạn Thành thở dài, sau đó nói ra.
Trong nháy mắt Tần mẹ giật mình, sau đó cứng ngắc quay đầu nhìn Tần Vị, trong đáy mắt hiện lên tia bất an và kinh hoảng, sau đó lại nhìn Mạc Ngạn Thành, âm thanh hơi run, "Là Biên Bá Hiền đánh?"
"Không phải, là bạn học thời đại học của hắn và Vĩ tử." Mạc Ngạn Thành nhìn Tần Vị ánh mắt phức tạp, lắc lắc đầu.
"Mẹ, mẹ cũng biết Biên Bá Hiền?" Tần Vị đột nhiên lên tiếng, tầm mắt có tiêu cự nhìn Tần mẹ, Tần mẹ lập tức hốt hoảng tránh tầm mắt, cau mày không lên tiếng. Tần Vị đột nhiên ý thức điều gì đó, sau đó cười lạnh nhìn Mạc Ngạn Thành, cúi đầu, "Cũng đúng, Mạc Ngạn Thành cũng biết, huống chi là mẹ!"
"Tần Vị, mẹ vẫn luôn muốn nói với con, chỉ là..." Tần mẹ cau mày, vẻ mặt mang theo bất an và căng thẳng, "Con đã kết hôn lại có con trai, đứa trẻ Biên Bá Hiền kia với con một thời gian dài không liên hệ như vậy, mẹ sợ nó cũng đã có gia đình, vậy nên..."
Quảng cáo
REPORT THIS AD
"Vậy nên tại sao không trực tiếp thời điểm năm năm trước nói cho con biết?" Tần Vị ngẩng đầu, âm thanh băng lãnh cùng lăng liệt.
"Đừng nhìn mẹ như vậy..." Bị tầm mắt Tần Vị lạnh như băng đâm nhói, mẹ Tần Vị viền mắt liền đỏ, âm thanh nghẹn ngào, nàng đều là cảm thấy nên xin lỗi đứa trẻ Biên Bá Hiền kia, cũng sợ đợi đến khi Tần Vị nhớ ra sẽ hận mình. Lúc trước ba mẹ Tần Vị vốn không coi trọng Biên Bá Hiền và Tần Vị, dù sao Biên Bá Hiền vẫn là con trai, hai người con trai ở bên nhau tính là chuyện gì? Tần Vị vẫn cố tình thích Biên Bá Hiền muốn chết, ngã bài cãi nhau với cha đến náo nhiệt. Ba Tần Vị muốn Tần Vị đi thành phố Z tiếp quản công ty nhưng Tần Vị một mức muốn ở cùng Biên Bá Hiền không chịu đi.
Đợi đến Tần Vị đi quân khu hai năm, ba Tần Vị nói, muốn hai năm Tần Vị và Biên Bá Hiền không được gặp nhau, nhưng hai năm sau có thể có thể hòa hợp, ba Tần Vị liền đồng ý.
Thế nhưng không nghĩ tới Tần Vị ngoài ý muốn mất đi trí nhớ, một cách tự nhiên, người trong gia đình cũng không muốn Tần Vị nhớ lại Biên Bá Hiền, ngay cả Mạc Ngạn Thành cũng bị hạ lệnh cấm khẩu, sau đó vội vàng đưa Tần Vị đi thật xa, đem hắn và Biên Bá Hiền cắt đứt hoàn toàn liên hệ.
Lúc trước nói chuyện điện thoại với Biên Bá Hiền cũng chính là Tần mẹ chủ động gọi, thỉnh cầu Biên Bá Hiền buông Tần Vị, coi như chia tay không hề liên lạc. Mẹ Tần Vị quả thật cảm thấy có lỗi với Biên Bá Hiền, nhưng vậy thì nên làm sao đây?
Tần Vị muốn kết hôn rồi, lập tức chính mình cũng phải làm bà nội , hơn nữa sự nghiệp Tần Vị cuối cùng cũng đi vào quỹ đạo, cho dù có lỗi với Biên Bá Hiền như thế nào chăng đi nữa thì chung quy mẹ Tần Vị vẫn chỉ có thể kỳ vọng con trai nhà mình sống được càng tốt hơn.
"Con nhớ lại Biên Bá Hiền sao? Là mẹ sai rồi, không nên gạt con. Con vẫn còn thích Biên Bá Hiền, con ở cùng hắn cũng tốt, mẹ nghĩ thông suốt rồi, không phản đối, ba con thì mẹ sẽ đi nói!" Vành mắt Tần mẹ đỏ lên, cẩn thận nhìn biểu tình Tần Vị, "Hay là Biên Bá Hiền không đồng ý, mẹ sẽ đi nhận lỗi với Biên Bá Hiền được không?"
Tần Vị chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt đau xót lại bi thiết, cuối cùng như không cách nào tiếp tục nhìn mà nhắm hai mắt lại, hai tay nắm thành quyền không nói gì.
Biên Bá Hiền ở một bên lẳng lặng nhìn, cuối cùng cũng là không thể làm gì khác là nhìn mẹ Tần Vị.
Thật ra Tần mẹ là người rất tốt, cho dù lúc trước biết Tần Vị và Biên Bá Hiền ở chung cũng không nặng lời ngăn cản Tần Vị cùng Biên Bá Hiền, sau đó Biên Bá Hiền cảm thấy như được Tần mẹ đã tiếp nhận.
Bởi vì Tần mẹ nhìn thấy Biên Bá Hiền cũng sẽ chào hỏi cậu, còn có thể bàn luận về chuyện Tần Vị, hỏi Tần Vị hắn như thế nào, cuối cùng có lúc, Tần mẹ còn nói để Biên Bá Hiền chăm sóc sức khỏe thật tốt, không muốn vì quá chú trọng vẽ vời mà quên ăn cơm hay gì đó.
Nói cho cùng, Tần mẹ cũng không cần thiết phải xin lỗi, bất kể là đối với Tần Vị hay Biên Bá Hiền. Dù sao xảy ra chuyện như vậy, Tần mẹ vốn không nghĩ đến, Tần mẹ chỉ là nghĩ đến Tần Vị nên sống tốt.
Tần mẹ cuối cùng cũng sớm nói ra điều mà Tần Vị và Biên Bá Hiền đều muốn nghe, chỉ là, đã quá muộn rồi.
Chuông cửa đột nhiên vang lên, Mạc Ngạn Thành cảnh giác nhìn về phía cửa.
Bất kể là nghĩ như thế nào lúc này sẽ không phải người quen Tần Vị tìm đến, ngày hôm nay phát sinh quá nhiều bất ngờ khiến Mạc Ngạn Thành không cách nào không cảnh giác, chỉ sợ vì chuyện Biên Bá Hiền mà có người tìm đến.
"Tôi đi mở cửa." Không đợi Mạc Ngạn Thành đi, Tần Vị liền từ trên ghế sa lông đứng lên đi về phía cửa.
"Vĩ tử! Anh mở cửa gì hả, còn ngại đánh chưa đủ!!" Mạc Ngạn Thành một tay kéo Tần Vị, hắn đã có thể nhận định người ngoài kia chính là vì chuyện Biên Bá Hiền.
"Mạc Ngạn Thành, anh cũng giấu tôi chuyện Biên Bá Hiền!" Tần Vị ổn định bước chân, sau đó quay đầu ánh mắt xa lạ lạnh lùng dừng trên người Mạc Ngạn Thành, sau đó đưa tay dùng sức bỏ tay Mạc Ngạn Thành.
Mạc Ngạn Thành ngây ngẩn cả người, đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Tần Vị.
Đột nhiên, cảm thấy có cái gì không giống nhau, từ khi cái tên Biên Bá Hiền được nhắc tới, một số việc đã định trước không cách nào đền bù được.
Chuông cửa chỉ vang lên một tiếng, không biết là người ngoài cửa rất kiên trì, hay chắc chắc cửa sẽ mở.
Mà khi Tần Vị mở cửa lúc đó, một người đàn ông mặc tây trang đứng đó, trên mặt là biểu tình lãnh đạm, trên mặt anh tuấn mang một bộ mắt kính gọng đen, trên tay người đàn ông ôm một hộp giấy lớn.
"Tôi là Quý Trạch, em trai Biên Bá Hiền."
Chỉ là một câu nói, đơn giản rõ ràng gọn ghẽ, đem ba người trong phòng toàn bộ kinh sợ.
Một khắc kia khi Biên Bá Hiền nhìn thấy Quý Trạch, không có quá nhiều kinh ngạc, ngược lại là bất đắc dĩ thống khổ, Quý Trạch quả nhiên đến.
Quý Trạch vẫn giống như lúc trước, vẻ mặt lạnh lùng, tựa như bất kể chuyện gì xảy ra cũng không thể khiến đứa em trai này quan tâm. Không giống như Biên Bá Hiền, Quý Trạch hoàn toàn không di truyền một tế bào nghệ thuật nào của ba, ngược lại là một con người lí trí đến mức thái quá, cho dù hiện tại gặp được Tần Vị, trong mắt Quý Trạch cũng không hiện một gợn sóng.
Quý Trạch không để ý đến biểu tình của những người khác, trực tiếp không cần trưng cầu đồng ý lại đi vào phòng Tần Vị, sau đó tùy ý cầm hộp giấy lớn đặt ở trên bàn ăn dài, nhưng tầm mắt lại dừng một giây ở trên bàn vẽ cạnh ghế salon.
"Hả, là em trai Biên Bá Hiền sao, mau ngồi đi!" Cho dù xưa nay chưa từng nghe qua Biên Bá Hiền có một người em trai nhưng Tần mẹ vẫn rất nhanh tiếp nhận, vội vàng đem biểu cảm trên mặt lúc trước thu lại, nhiệt tình cười nhìn Quý Trạch, "Biên Bá Hiền đâu, cậu ấy không đi cùng cháu sao?"
"Bác Tần vẫn chưa có nghe nói sao?" Trên mặt Quý Trạch không ngạc nhiên cũng chẳng nghi hoặc, giống như lạnh nhạt đang thuật lại sự việc, nhàn nhạt nhìn về phía Tần mẹ.
"Anh cháu chết rồi."
Con ngươi Tần mẹ chợt co lại, thân thể run lên, không thể tin dùng hai tay che miệng.
Sau đó mờ mịt luống cuống quay đầu nhìn Tần Vị cùng Mạc Ngạn Thành, Mạc Ngạn Thành cau mày không nói gì, còn Tần Vị, đem tầm mắt gắt gao đều nhìn chằm chằm Quý Trạch, trong tròng mắt rõ ràng hung ác cùng lạnh lẽo.
"Tôi đến đây, đầu tiên là gửi vé mời cho Tần tổng đến xem triển lãm tranh của anh tôi." Quý Trạch không để ý đến ánh mắt của những người khác, đem một xấp vé từ trong hộp giấy lấy ra, "Vốn nghĩ là nên gửi cho bạn bè của Tần tổng, chẳng qua như vậy thì quá phiền phức, vẫn trực tiếp giao cho Tần tổng là tốt nhất."
"Anh tôi khi còn sống có rất ít bạn bè, đi tham quan triển lãm tranh người quen không nhiều, có điều Tần tổng giao thiệp rộng, tốt xấu gì cũng cùng anh trai tôi xem như có một quãng thời gian thoải mái bên nhau, giúp anh trai tôi đem triển lãm tranh này tổ chức thành công cũng không có gì quá đáng đúng không!" Quý Trạch đem ra vé mời đặt lên bàn.
"Tưởng Phàm đã ở trong triển lãm binh giới đánh Tần Vị trước mặt mọi người một trận, Quý Trạch, cậu muốn như thế nào đây? Tần Vị từ trước đến bây giờ đều không nhớ được Biên Bá Hiền, các người lại muốn đem cái chết của Biên Bá Hiền đổ lên đầu Tần Vị sao?". Mạc Ngạn Thành không cầm được tức giận nhìn Quý Trạch, hai tay nắm chặt, trong tròng mắt khí thế áp bách khiến người khác sợ hãi, thế nhưng hiển nhiên, Quý Trạch không phải là một trong số đó.
"Tôi chỉ là đến đưa ít thứ mà thôi. À, mấy người là sợ tôi đem chân dung Tần Vị treo bên trong triển lãm sao?" Quý Trạch lời nói trước sau hờ hững, ngay cả vẻ mặt đó đều chọn không phạm sai lầm đến, "Yên tâm đi, tôi không có đem bức họa Tần tổng nào treo bên trong triển lãm cả, dù sao tôi còn không muốn để cho Tần tổng, vết nhơ như vậy phá hủy triển lãm tranh của anh tôi."
Quý Trạch nói, Tần Vị là vết nhơ trong cuộc đời của Biên Bá Hiền.
"Nói đến điều này, cũng phải cám ơn bác Tần." Quý Trạch nghĩ tới điều gì, quay đầu nhìn Tần mẹ vẫn bộ khiếp sợ không nói ra lời, "Nếu không phải anh tôi đem chi phiếu năm năm trước bác Tần cho anh ấy để lại cho tôi, chỉ sợ tôi còn không có nhiều tiền như vậy ở thành phố Z giúp anh tôi làm một buổi triển lãm tranh."
Tần Vị cùng Mạc Ngạn Thành đồng thời ngẩn ra, sau đó kinh ngạc nhìn về phía Tần mẹ. Tần mẹ tránh né, không dám ngẩng đầu nhìn Tần Vị, cuối cùng chỉ có thể cúi đầu nước mắt chậm rãi lăn xuống.
"Về phần cái hộp này, là lễ vật của anh tôi để lại cho anh." Quý Trạch giơ tay vuốt ve hoa văn trên hộp giấy, nhàn nhạt nhìn Tần Vị, chỉ là ánh mắt kia nhiều hơn chút trào phúng cùng tàn nhẫn.
"Không, nói đúng ra, phải là di vật."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top