Chương 15

New gọi tám món ăn, mỗi người một phần đồ ngọt, vốn dĩ đủ người đã là quá phô trương lãng phí rồi, hiện tại chỉ còn hai người, New lần thứ hai cảm thán, nghiệp chướng nha...

Tay xem ra không có bất kỳ gánh nặng nào trong lòng, nên ăn thì ăn, bất quá, lượng cơm này vốn không nhỏ, chỉ ăn vài món mình thích, rồi uống hai ngụm nước trái cây làm thanh miệng mà thôi.

New so với cậu còn kém hơn, mắt lom lom nhìn bàn ăn không muốn động đũa.

"Ăn không trôi thì đừng ăn." Tay nhìn hắn ăn uống khổ sở, gọi nhân viên phục vụ đến tính tiền, "Đóng gói đi."

Một bàn lớn món ăn so với lần trước nhiều hơn rất nhiều, New hai tay đều xách không nỗi, Tay thấy thế tiến lên chia sẻ, "Muốn đi nơi nào không?"

"Không có." New nói cảm ơn, "Vốn đêm nay cũng chỉ cùng cậu ăn cơm."

Tay ừ một tiếng, "Đưa anh về nhà."

Dáng vẻ cậu như vậy, không nhìn ra chuyện phát sinh tối nay có ảnh hưởng chút nào tới cậu không. New cùng cậu đi dọc ven đường, sắp 8 giờ rồi, bên ngoài đã trở nên tối tăm.

Tay dường như cố ý từ chối cùng gia đình Nanie việc kết hôn? Cậu ta không thích Nanie sao?

Mà Arthit...

New tinh tế suy nghĩ mọi lời, mọi hành động của anh ta, dù như thế nào thì người này đối với Nanie tương đối quan tâm, thậm chí còn có chút ân cần chu đáo, so sánh với hành động của Tay, không khỏi làm New nghĩ tới vài chuyện kì quái.

Hơn nữa, phản ứng của Arthit đối với chuyện Tay và mình, không hề phản đối, lại hoàn toàn vui như mở cờ. Nhà Vihokratana đã văn minh đến trình độ như thế này rồi sao? Hay là Tay đã từng sinh hoạt thối nát đến nỗi chỉ cần có thể trói chặt cậu, thì cho dù là đàn ông thì cũng đủ vui mừng rồi?

Ban đầu, New không tính nghiên cứu chuyện Tay, nhưng bây giờ, New không tự chủ, không nhịn được muốn quan tâm.

Dù sao... Hắn cũng sẽ không quan tâm chuyện khác...

Hơn nữa, còn phải gặp cha mẹ, càng hiểu rõ ràng càng phối hợp tốt hơn không phải sao?

New thở dài.

"Làm sao?" Tay xoay bánh lái, bọn họ sắp đến rồi, "Đi đã một đoạn rồi , nghĩ thông suốt?"

New vừa định nói tôi không suy nghĩ gì, lại nghĩ tới đây là Tay, lời chưa kịp ra khỏi miệng, miễn cưỡng chuyển thành, "Tôi có một vấn đề rất tò mò."

Tay nghiêng cằm, ra hiệu nói đi.

New hỏi, "Người khi còn bé muốn kết hôn với Nanie thật sự là anh trai cậu sao?"

Đèn đường chiếu vào cửa sổ xe, hơn nửa khuôn mặt Tay bị giấu trong bóng tối, "Anh ta sẽ không nói như vậy. Anh ta từ nhỏ đã không hề nói mình muốn cái gì, nếu thật sự muốn, chỉ có thể âm thầm tranh thủ."

New trầm mặc.

Mấy phút sau, bọn họ đến nơi.

New mới nói, "Xin lỗi."

"Có cái gì mà xin lỗi?" Tay nở nụ cười, "Anh không phải cho rằng tôi và Arthit đều thích Nanie, sau đó, tôi vì tình nghĩa anh em, nhịn đau cắt thịt, quyết tâm nhường Nanie cho anh ta đi?"

Lời nói khiến New yên lặng, hắn quả thật nghĩ như vậy, chẳng lẽ không đúng?

Hắn không hỏi lại, nhưng trên mặt biểu hiện rất rõ ràng.

"Nếu thật sự thích, mặc kệ đối phương là ai, tôi cũng sẽ không nhường lại." Ngón tay Tay trên bánh lái gõ gõ, "Mặc kệ Arthit có thích Nanie hay không, anh ta muốn kết hôn là thật, tôi thì không muốn kết hôn, tôi đã tỏ rõ thái độ của tôi, chuyện liên quan tới tôi tôi đã xử lý tốt, chuyện của anh ta nên để anh ta tự mình xử lý . Còn Nanie..."

Hắn nở nụ cười, "Cô ấy cũng nên tự xử lý chuyện của mình."

"Cậu..." New nghẹn nửa ngày, phun ra một câu, "Đối với người khác quá nghiêm khắc."

"Tôi chỉ đối với anh kiên trì như vậy mà thôi."

Tay còn chưa nói hết, trong xe liền vang lên nhạc chuông điện thoại. New lấy điện thoại di động, đối Tay biểu thị ánh mắt xin lỗi, "Alo?"

Phayu ở bên kia hỏi, "Thế nào thế nào?"

"Cái gì thế nào..." New phản ứng lại, không tự chủ nhìn chăm chú Tay, kết quả đụng phải tầm mắt của đối phương. Hắn giả vờ ho khan hai tiếng, "Hoàn hảo."

"Yên tâm đi, tôi còn chưa nói cho Off, miệng của tôi bịt chặt rồi." Phayu nghe vậy vô cùng cao hứng, "Vậy thì tốt, các anh chơi vui vẻ, tôi và Off đi xem phim, nghe nói rất hay, chờ tôi xem xong sẽ nói chuyện với anh."

New đương nhiên nghe ra trong giọng điệu cậu ta, cao hứng như đứa nhỏ khoe, cổ vũ nói, "Không tệ lắm, các cậu cũng chơi vui vẻ."

Cúp điện thoại, New thở một hơi dài nhẹ nhõm, sau đó lại kích động muốn vò trán, hắn quay đầu nhìn Tay vẫn luôn không dời mắt nghiên cứu hắn, suy nghĩ một chút, "Nói ra thật không tiện, tôi cũng có một việc muốn nhờ cậu giúp."

Tay nhíu mày, "Cùng cuộc gọi điện thoại này có liên quan?"

"... Cho dù có như thế đi nữa." New cười khổ nói, "Tôi sẽ tận lực né tránh, nhưng nếu cần thiết, hi vọng cậu cũng có thể đóng vai bạn trai tôi một chút."

Phayu nói không chừng thật sự muốn thấy tận mặt Tay mới có thể tin tưởng, đứa nhỏ này lo được lo mất quá.

Tay trả lời vô cùng thẳng thắn, "Có thể, sớm hẹn."

Việc này tuy rằng cũng có thể tính là giúp đỡ lẫn nhau, thế nhưng, tỉ mỉ nghĩ lại là trả ơn nhau, lúc này New tích cực hẳn lên, hắn chủ động hỏi, "Cậu hi vọng tôi biểu hiện trước mặt cha mẹ cậu thế nào"

Tay trả lời, "Không cần làm chuyện vớ vẩn."

New nghiêm túc xác nhận, "Ý của cậu là nói, tôi chỉ cần diễn thành một bạn trai bình thường là được rồi?"

Tay nở nụ cười, "Vậy anh còn muốn làm cái gì không bình thường ?"

Cảm thấy cậu ta không quá hiểu ý mình, New không xác định giải thích, "Tỷ như cố ý chọc giận bọn họ khiến bọn họ chán ghét, hay là làm cho bọn họ yêu thích?"

"Anh còn có bản lĩnh chọc người khác chán ghét sao?" Tay nhìn qua dường như rất muốn cười, tiếp tục nhún nhún vai, "Cha của tôi thì để tôi giải quyết, còn mẹ của tôi, bà rất dễ thân cận, tôi cảm thấy bà nhất định sẽ thích anh."

Kỳ thực, rất khó tưởng tượng mẹ của Tay là người như thế nào, nhưng mà chỉ cần xem tướng mạo Tay, chắc chắn là một phụ nữ vô cùng xinh đẹp.

"Vậy cha mẹ cậu thích gì?" Đi gặp trưởng bối của người yêu, không mang theo chút gì là không hợp lễ nghi, New hỏi, "Như bình thường mua hoa quả được không? Hay là tôi tặng mẹ anh một bó hoa?"

So với hỏi không bằng nói là lầm bầm lầu bầu, New vùi đầu suy nghĩ kỹ nửa ngày, vừa ngẩng đầu lên phát hiện Tay đang nhìn hắn, mê man hỏi, "Làm sao vậy?"

Tay yên lặng chốc lát, mới cười lắc đầu, nụ cười kia có một tia tự giễu cùng thương cảm, "Tùy tiện đi, cha tôi rất khó hầu hạ, mẹ tôi lại dễ hầu hạ, cho nên tặng cái gì đều được."

Nói cũng như không nói.

Tay đột nhiên hỏi, "Chúng ta định tán gẫu trong xe bao lâu?"

New phản ứng lại, không khỏi bốc lên một luồng xấu hổ, trở về nhà trọ hắn cũng chỉ có một mình, mà cho dù Tay có chút làm theo ý mình, cũng có chút cường thế, cùng cậu ta ở chung trái lại khiến New buông bỏ rất nhiều gánh nặng, cũng không cần suy nghĩ quá nhiều.

Bất tri bất giác, hắn vô thức trì hoãn cùng Tay nói chuyện.

"A, xin lỗi." Hắn vừa tháo dây an toàn vừa nói, "Vậy tôi đi trước, cậu đi đường cẩn thận."

"Ai nói tôi phải đi?" Tay nghiêng đầu, không biết nhớ ra cái gì, đột nhiên nở nụ cười, "Anh không mời tôi vào chút sao?"

Lời này cùng lần trước giống nhau như đúc, anh chóng gợi lên ký ức New, khi đó hắn đối Tay còn bất đắc dĩ có chút bài xích, hiện tại tự nhiên hoàn toàn ngược lại, giữa người và người giao du quả nhiên thú vị.

New khụ cười nói, "Vậy tôi dẫn cậu đi đậu xe."

Lúc này quen cửa quen nẻo, Tay tìm chỗ dừng xe xong, mang theo hộp thức ăn ngoài cùng New lên lầu, "Nhật Hoa nằm ở trung tâm thành phố, anh bình thường làm sao đi làm?"

"Đi 20 phút có trạm xe buýt, qua 3 trạm là đến." New đại khái tính toán một chút, "Ước chừng gần 1 giờ đi."

Tay ôm túi nhựa dựa vào cửa, nhìn hắn mở khóa "Đây là nhà của anh?"

New đẩy cửa vào "Không phải."

"Thuê?" Tay theo sau hắn vào nhà, "Vậy tại sao không thuê nơi gần chút, hao phí hai tiếng mỗi ngày đi lại trên đường. Đừng quăng loạn chìa khóa."

Bị Tay nhắc nhở, New nhặt chìa khóa cất lại trong túi, "Là nhà của bạn tôi, tạm thời ở."

Hắn đưa lưng về phía Tay mím mím môi, tiếp tục nói, "Bất quá, tôi cũng nghĩ như cậu nói, đang chuẩn bị tìm thuê phòng gần trung tâm thành phố ở."

"Nhà này chỉ có một mình anh sống?" Tay xách đồ vật vào nhà bếp, từ trong túi nhựa, lấy ra từng hộp đưa cho New, nhìn hắn từng cái từng cái cất vào tủ lạnh, "Hay là bạn anh cũng sống ở đây?"

New nhận lấy, lấp kín tủ lạnh, "Ở trong thành phố cậu ta còn có một ngôi nhà nữa, bình thường cậu ấy đều ở đó."

"Lần trước, tại sao anh ngủ trên ghế sô pha?"

Tay muốn hỏi liền hỏi, tựa hồ không cần cân nhắc người khác có ẩn tình hay không. Động tác New thoáng ngừng lại, "Người ta đã cho tôi mượn nhà, không bước vào phòng người ta cũng là lễ phép đi?"

Hắn xoay người lại, nhận lấy hộp cuối cùng, bỗng nhiên thấy ngón tay Tay chảy máu, "Tay cậu bị sao vậy?"

"Không cẩn thận bị thương." Tay không thèm để ý, đem đồ vật đưa cho hắn, thu tay về, "Nhờ Wichai giúp anh tìm xem, hắn quen biết nhiều người."

Ánh mắt New sáng lên, "Đúng vậy."

Dù sao bạn bè giới thiệu vẫn đáng tin hơn internet quảng cáo.

Ở chung cùng Tay cũng không có việc gì làm, New dứt khoát giống lần trước, bưng hai ly nước trở về phòng khách xem ti vi. Hai người ngồi ở hai bên ghế sô pha, bầu không khí dễ dàng tùy ý trò chuyện, lung tung không có mục đích, thiên nam địa bắc, nhưng cũng không cảm thấy tẻ nhạt.

New liếc qua thời gian phía dưới màn hình, không ngờ nháy mắt đã là 11 giờ rồi, "Tay, thời gian không còn sớm, đi khuya quá sẽ dễ gặp tai nạn."

Ở trên ghế sô pha ngồi, Tay dường như sắp nằm xuống luôn rồi, nghe vậy ngáp một cái, "Thôi, tôi không đi, nơi này cách chỗ tôi ở quá xa. Sáng mai, anh tỉnh thì gọi tôi dậy, tôi chở anh."

Cũng không phải là lần đầu tiên, chỉ có chuyện nhỏ này, trở lại nhà không biết còn mất bao lâu , New ngẫm lại, vẫn cảm thấy Tay ở lại tốt hơn, "Vậy tôi lấy quần áo cho cậu, cậu trước tiên tắm rửa đi."

Tay gật đầu, "Hôm nay tôi ngủ trên ghế sô pha."

New sững sờ, "Vậy sao được."

"Anh không phải là đi lấy quần áo giúp tôi?" Tay giương mắt nhìn hắn, "Còn không đi?"

Tạm thời không muốn cùng cậu tranh luận, New cầm những dụng cụ rửa mặt chưa từng dùng qua, cùng với đồ lót đưa cho Tay, định chờ Tay tắm xong ra ngoài, hắn sẽ kiên trì thuyết phục lần nữa, dù sao làm gì có đạo lý nào để khách ngủ trên ghế sô pha.

Tay không để ý tới hắn, buồn ngủ híp mắt ngã ngồi ở trên ghế sô pha, "Dông dài, nhanh đi tắm đi."

Nhưng mà chờ New đi ra, cậu đã ngủ trên ghế rồi.

New: "..."

Kỹ năng ngủ này thật khiến người ta ước ao nha.

New cảm thấy rối lắm, nhưng không thể lay tỉnh người ta... Sớm biết người nọ cố chấp như vậy, chi bằng vừa nãy đồng ý cho rồi, ít nhất còn có thể giúp cậu chuẩn bị chỗ ngủ thoải mái hơn một chút.

Quay về phòng lấy chăn ra, New chu đáo cẩn thận giúp Tay đắp lên. Tay trong chăn hơi co lại, nhưng rốt cuộc vẫn không tỉnh, chỉ là tấm chăn che nửa khuôn mặt, lộ ra dáng vẻ mệt mỏi nhíu mày, khiến mặt cậu nhìn lớn hơn vài tuổi.

New nhớ tới gia đình cậu phức tạp, thật sự không biết nói gì, bỗng nhiên nghĩ lại bản thân, cũng rất thất bại.

Thực sự thì ai cũng có chuyện phiền lòng, không phải phiền lòng ở đây, mà là phiền lòng ở nơi đó.

Làm sao có thể nói ai tốt hơn ai được đây?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #off#taynew