Chương 11
Khóe miệng mở rộng mỗi lúc một lớn, "Thật sự?"
New kỳ quái hỏi ngược lại, "Cái gì mà thật hay giả? Có gì phải cùng cậu nói dối sao?"
"Ây." Phayu nghi hoặc lắc đầu, "Chính là... Quá đột ngột."
Đương nhiên là quá đột ngột rồi, ngay cả New cũng cảm giác được, lúc trước hắn cũng không chuẩn bị qua, hiện tại không đầu không đuôi nói toẹt ra hết, căng thẳng trong lòng bỗng dưng cứ như vậy mà đứt đoạn, có chút đau đớn, nhưng cũng khiến New chậm rãi thở phào một hơi.
Trong não dường như có một cây bút đang nặng nề viết lên hàng chữ: Không cần thiết tiếp tục nữa.
Không cần thiết.
Bọn họ, thật ra chỉ có hắn, sẽ không cần phải tiếp tục như vậy .
Vốn biết nên như thế sớm hơn, tuy rằng trong lòng luôn nghĩ rằng chỉ có thể coi nhau như bạn bè tốt, bọn họ sẽ không thể có loại quan hệ nào khác được, nhưng nói cho cùng, trong lòng New chưa bao giờ chân chính hết hy vọng, lúc nào cũng phảng phất đợi chờ, cũng hy vọng nắm giữ níu kéo khoảnh khắc bên nhau này.
Nhưng việc Phayu xuất hiện đã nói cho hắn biết, mọi chuyện đều sẽ thay đổi. Mà cho dù không có Phayu, cũng sẽ có người khác, là người thân cận với Off nhất, người kia có thể là nam nhân, có thể là nữ nhân, nhưng không thể nào là New.
Khoang miệng lập tức tràn ngập hương vị cà phê đắng chát của cửa hàng, cứ như vậy, không hề báo trước, không hề chuẩn bị , New tự tay đem quá khứ, đoạn tình cảm từ mười tuổi đến hai mươi bảy tuổi, chôn giấu thật kĩ.
Ròng rã mười bảy năm, là thời gian đầy đủ cho một đứa con nít ngây ngô trở thành một thanh niên trưởng thành, cũng đủ khiến New biết vứt bỏ hoang mang sợ hãi, mang theo niềm vui vô hạn, cùng khoảng trống bỏ sót, đi qua một con người xa xa, một lối đi dài vô vọng.
Dường như có thể nghe được trong lòng đang có tiếng gió vù vù vang vọng, New nhắm mắt lại, hắn kỳ thực cái gì cũng không muốn nói, nhưng vẫn phải tiếp tục nói, "Tôi hiểu được, cậu thực sự muốn biết quan hệ của tôi với Off là gì, tôi việc gì cũng nhát gan, suy nghĩ đi suy nghĩ lại cũng không dám cùng người khác nói ra tính hướng của mình. Nếu không phải sợ cậu hiểu lầm, tôi cũng sẽ không nói."
Phayu giật nhẹ khóe miệng, có lẽ không biết nói gì tiếp, chậm rãi uống hai ngụm cà phê rồi mới hỏi, "Vậy... Tôi sẽ không nói với Off?"
"Tôi hi vọng cậu đừng nói." New thở dài, "Bất quá, nếu như tôi muốn cùng đối phương lui tới, tôi sẽ nói cho y. Mà dù sao Off cũng không sợ hãi chán ghét đồng loại, cho nên không sao, cậu muốn nói thì cứ nói đi."
Trên thực tế, hắn không muốn Off biết, không những vì những chuyện khác, mà ngay cả dựa vào tính cách của Off, luôn cảm thấy sẽ càng lúc càng rắc rối hơn, hơn nữa ngay trước mặt Off thừa nhận tính hướng bản thân, cũng khiến New vô cùng lúng túng.
Nhưng mà, lời này không thể nói với Phayu, miễn cho Phayu suy nghĩ nhiều.
Nói đến đây không khí hiển nhiên tốt lên không ít, hai người đều ăn ý cười cười. Đôi mắt Phayu hơi chuyển động, nghi ngờ dần giảm, "Ai? Vậy đối phương thế nào?"
"Người như thế nào..." New lúc này nghĩ tới Tay, chuyện này nếu nói cho cùng, không chừng, hỗ trợ qua lại một chút. Tuy chỉ cùng Tay quen biết không lâu, thế nhưng New luôn cảm thấy việc này như đã lâu rồi, Tay có lẽ sẽ giúp, "Khó nói, vừa bắt đầu cảm thấy không tốt lắm, sau đó, quả thực ở chung cũng không đến nỗi tệ."
Phayu lầm bầm, nói vậy cũng như chưa nói, "Các anh gặp nhau thế nào?"
"Cũng không lâu lắm, trước kia, đồng nghiệp cũ lôi kéo tôi đi quán bar một lần cho biết, rồi cùng cậu ấy gặp mặt." Đây là sự thật, New tự nhiên nói lưu loát, "Sau đó ở chung, cảm giác cũng tốt. Bất quá... So với tôi thì nhỏ hơn vài tuổi."
Nhìn hắn nói có đầu có đuôi, Phayu liền tin, "Nói đến vấn đề tuổi tác, chuyện đó rất quan trọng sao?"
Nghe cậu ta hỏi như vậy, New liền minh bạch, cậu ta đang nói về bản thân cùng Off, dù sao Phayu cũng vừa mới tốt nghiệp, có lẽ không tới 23 tuổi, "Điều đó không nhất định, Off cùng tôi không giống nhau, cậu ấy thích người nhỏ tuổi một chút, có tinh thần cùng y đi chơi khắp nơi."
"Là như vậy sao..." Trên mặt Phayu lo được lo mất, New nghĩ mình nên an ủi cậu ta vài câu, nếu thật sự muốn thay đổi, chỉ xem Off là bạn bè, thì bây giờ nên thay Off tỏ ra một chút quan tâm, nhưng hắn thực sự không nói ra được, làm đến mức này, đã vô cùng khó khăn, nhiều hơn nữa, hắn thật sự không làm nỗi.
Hai người liền tùy tiện nói chuyện một lúc, New thấy đã đến giờ , liền đề nghị dẫn Phayu đi một vòng, "Cậu muốn ở lại Bangkok chơi bao lâu?"
"Trước tiên đừng nói cho Off, tôi chuẩn bị tìm việc làm ở đây rồi." Phayu đối New tâm không khúc mắc, tự nhiên trong giọng nói cũng sẽ không có ý thăm dò, cười hắc hắc, "Lý lịch của tôi khá tốt, qua mấy ngày nữa sẽ đi phỏng vấn."
New nhớ lại, Off từng đề cập tới việc Phayu thực tập ở một công ty quảng cáo, giật giật khóe miệng, vẫn nói ra, "Để Off giúp cậu xem một chút đi, hắn thường xuyên gặp gỡ những công ty quảng cáo."
"Trước tiên để tôi tự mình thử sức xem đã." Phayu nhìn cửa hàng bên cạnh, "Còn phải nhanh chóng đến tìm phòng ở nữa, tiểu khu nơi Off ở có cho thuê phòng không?"
New nghĩ, nếu Off thật sự yêu thích Phayu, để đứa nhỏ này ở trong nhà cũng không phải không thể.
Dù sao, hắn cũng không cần trở về.
"Tôi không biết, khi trở về cậu có thể hỏi bảo an một chút, có lẽ bọn họ rất rõ những việc này." New nhàn nhạt trả lời.
"Tôi muốn mua đôi giày, ghé qua xem một chút nhé?" Phayu đi đầu, bước vào một cửa hàng thể thao hàng hiệu, New đi theo phía sau, bồi cậu ta xem xét kiểu giày, những đồ dùng để tập thể dục gì đó hắn rất ít mặc, lần mới nhất vẫn là bộ đồ mà Tay đưa cho. Phayu mua sắm rất có chủ kiến, không nghe nhân viên cửa hàng giới thiệu, cũng không hỏi ý kiến của New, mua một đôi giày thể thao và một đôi lót giày, màu sắc tươi đẹp mát mẻ.
New vui vẻ yên lặng, chỉ có lúc trả tiền mới móc bóp ra quẹt thẻ.
"A?! Là tôi tự mình muốn mua." Phayu kinh ngạc muốn cướp, New né tránh, "Đây cũng không phải là tiền của tôi đâu, là Off, cậu muốn gì thì nói với y, tôi chỉ là người hầu thôi."
Mặt Phayu bỗng chốc đỏ lên, nhìn New quẹt thẻ xong rồi giúp cậu ta xách đồ, đột nhiên hỏi, "Anh sao lại biết mật mã thẻ của anh ấy?"
"Ai bảo tôi thường xuyên làm người hầu của cậu ta, thẻ này là bởi vì thời điểm cậu ta nhờ tôi làm việc, dùng bao nhiêu bỏ bấy nhiêu." New thuận miệng giải thích, lời này cũng không đúng lắm, thẻ này là thẻ tín dụng, hơn nữa cho dù New tùy tiện quẹt tấm thẻ này, Off cũng có lẽ không biết, chẳng qua New thật sự không muốn quẹt thẻ này.
Off có lẽ thật sự xem New là một người bạn tốt, nhưng rốt cuộc, hắn vẫn là có tật giật mình.
"Là như vậy sao." Phayu chà chà hai tiếng, "Có bạn thân như thế thật tốt."
Nếu biết bản thân mình hầu như biết tất cả mật mã thẻ của Off, Phayu không biết sẽ nghĩ thế nào.
Buổi trưa New đưa Phayu đi nhà hàng kiểu Nhật, điều này là do nhớ đến Phayu thích ăn món ăn Nhật Bản, khi cả hai ngồi xuống , Phayu mới nhớ, "Anh không chán ghét ăn kiểu Nhật chứ?"
New không quá kén ăn, có điều vẫn yêu thích thức ăn truyền thống Thái Lan, hoặc Trung Quốc, "Không chán ghét, tôi ăn gì cũng được."
"Off thì không thích ăn món này, nói mùi vị quá nhạt." Phayu nở nụ cười, "Tôi gọi thêm cho anh ấy mù tạc."
New nhìn bàn thức ăn, "Hừm, y thích ăn cay."
"Vậy có lẽ anh cũng rất thích ăn cay đi?" Phayu hỏi, "Không phải cùng nhau ăn cơm, khẩu vị sẽ điều hòa tốt sao."
Có gì không điều hòa, chỉ cần một người chịu nhân nhượng là tốt rồi.
"Tôi rất dễ tính, cay hay không cay tôi đều có thể ăn." New cho tới bây giờ, dù có không thích ăn cũng sẽ không kiêng ăn, so ra hắn tương đối thích thịt bò cùng đồ ngọt, ngoại trừ lúc cùng người khác ra ngoài ăn sẽ gọi thêm vài món, chứ không chủ động. Ăn cùng bàn với người khác, hắn cũng sẽ không gắp liên tục một món ăn, vì vậy, trong mắt người xung quanh, New thật sự không đặc biệt thích món gì.
Che giấu yêu thích dù sao cũng khiến hắn có cảm giác an toàn, người khác sẽ không cố ý cân nhắc hắn, cũng sẽ không khiến người ta cảm thấy hắn phiền phức.
"Anh thật dễ nuôi." Phayu thở dài nói, "Tôi ăn cay cũng được, bất quá không thích ăn ngọt, Off hình như cũng không thích. Trái cây còn được, chứ đồ ngọt thì có chút ngán."
New gật gật đầu, nói rằng, " Bình thường chỉ có phụ nữ mới thích ăn đồ ngọt."
Món ăn cuối cùng cũng lên, một bàn ăn đầy ấp cá và thịt nguội hầu như đều tiến vào bụng Phayu, New chỉ gắp một lát cá tam văn nhỏ bỏ vào trong bát rồi không động đến, cuối cùng chỉ ăn một phần cá thu, dùng đũa lay lay miếng thịt bò.
Thời điểm tính tiền lần này, New dùng tiền của mình, Phayu có lẽ nhìn hắn trả tiền theo thói quen rồi, tuy có chút khách sáo, cũng không giành trả nữa.
New hỏi, "Buổi chiều muốn đi dạo nơi nào?"
"Tôi muốn giúp Off mua vài món đồ." Phayu suy nghĩ một chút, "Mua ví tiền đi."
New không lời nào để nói.
Phayu lại hỏi, "Anh ấy bình thường thích dùng nhãn hiệu gì ?"
Cái này khiến New có chút do dự, Off thích hiệu Tom Ford, lần trước hắn còn bồi Off đi giữ độc quyền. Cửa hàng mua quần áo, tấm bảng này dù sao đối với một sinh viên vừa tốt nghiệp có lẽ có chút đắt, thế nhưng Phayu đã hỏi tới, hắn thế nào cũng không thể nói dối được, "Cậu ấy thích mua đồ Tom Ford, bất quá ví tiền của y cũng mới mua không lâu."
Phayu a một tiếng, lại nói, "Vậy thì mua dây nịt cũng được đi. Nơi nào có Tom Ford?"
Dây nịt so với ví tiền cũng không rẻ hơn được bao nhiêu, New nhìn ngó xung quanh một lát, "Tôi nhớ nơi này hình như có một gian hàng, nhanh đến xem sao?"
Phayu đối với Tom Ford có chút xa lạ, bất quá nếu New đã nói đây là hiệu Off thích, y lập tức gật đầu, "Đi thôi."
Đến cửa hàng Tom Ford, Phayu cùng New được nhân viên dẫn đến trước muôn vàn kiểu ví da, "Đây là mẫu mới chúng tôi vừa nhập về cho mùa xuân này."
Tầm mắt Phayu đảo đến một nơi, nhân viên cửa hàng liền giới thiệu, "Bên này là kiểu dáng kinh điển."
Ánh mắt y thoáng dừng lại, có chút kinh ngạc cầm lấy một cái ví tiền nhìn một chút, nhân viên cửa hàng thao thao bất tuyệt, "Đây là kiểu dáng tương đối được yêu thích, vừa thực dụng vừa trang nhã, có hai màu sắc khác nhau, ngài muốn nhìn một chút không?"
"P'New." Phayu gọi New, "Cái anh dùng không phải là kiểu này sao?"
New hơi run run, trong lòng bất đắc dĩ, hắn thật sự quên mất chuyện này , "Đúng vậy, lần trước bồi Off đến nơi này, tôi thuận tiện mua một cái. Dù sao tôi cũng không đặc biệt yêu thích nhãn hiệu nào."
Trên thực tế, lúc đó Off nhìn trúng hai mẫu ví, chọn trái chọn phải, dự tính chọn kiểu dáng hoa văn cá sấu, lúc New định mua hắn lại đổi ý, cuối cùng Off dứt khoát mua hai cái, ví da này nhắc tới cũng có thể xem như do Off chọn để tặng New.
"Các anh cũng thật giống nhau nha." Phayu cười, đem ví da thả trở lại, "Ví tiền thì anh ấy vừa mua cái mới rồi, vậy hay là nhìn dây nịt đi."
Ngày hôm nay luôn phải suy nghĩ.
Thật giống như đứa nhỏ mắc lỗi sợ hãi bị người lớn phát hiện, New hiện tại không chỉ mệt mỏi trong lòng, đầu cũng trở nên rất đau, điện thoại di động trong túi bỗng nhiên vang lên, hắn vừa hi vọng người gọi là Off nói mình nhanh tới, vừa móc ra.
Trên màn hình chính là tên của Tay.
Phayu nghe thấy chuông điện thoại hắn vang lên nên cũng xoay đầu lại, nhìn New nhận điện thoại, "Tay?"
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng Tay cười cười tự giễu, "Không gọi 'Tay thiếu gia' nữa à?"
"Tôi đang đi cùng bạn bè." New nói một câu, không tính giải thích, Tay cũng không nói nhiều nữa, "Tối mai cùng nhau ăn cơm."
New bất ngờ, thoáng cái đã hiểu rõ, "Cùng ai?"
"Anh của tôi và bạn." Tay chỉ đơn giản nói một chút, "Chúng ta có bốn người."
"Cùng anh trai cậu sao?" New xoay qua chỗ khác giúp Phayu chọn đồ, "Được, ở nơi nào?"
Tay không trả lời, lại nói, "Tôi đi đón anh. Chút nữa sẽ chuyển tiền vào tài khoản."
Lời này làm New phải ngẩn ngơ hai giây mới phản ứng được, quả nhiên, đây là vì Tay nói đến công việc. Hắn trầm mặc nửa ngày, "Không cần."
Tay cũng trầm mặc, "Có ý gì?"
"Ý tôi là nói, ngày mai tôi cùng cậu và anh trai của cậu anh một bữa cơm cũng không phải chuyện gì to tát." New dừng lại, hít một hơi sâu, hi vọng chúng ta có thể trở thành bạn bè.
Hắn bây giờ vô cùng cần bạn bè.
Này quá mặt dày mày dạn, bản thân mình luôn luôn mặt dày như vậy, New biết, chỉ là thân làm người, rất nhiều chuyện không thể kiềm chế được, nhưng hắn cũng không thể vào lúc này mà đối với Tay nói gì.
Dù sao, bạn bè cũng không phải là loại quan hệ đặc biệt xa xỉ, cho nên sẽ không sao...đúng không?
Vì vậy New thấp giọng cười nói, "Ai bảo tôi là bạn trai cậu chi?"
Điện thoại bên kia nháy mắt yên tĩnh.
New nở nụ cười, chợt tỉnh ngộ, có phải hơi quá phận rồi không? Bọn họ có phải hay không còn chưa thân thiết đến mức đùa giỡn nhau như vậy?
"A, tôi..."
"Đã biết." Tay mở miệng ngắt lời hắn, thanh âm lười biếng nói, "Bạn trai, có món gì không thích ăn?"
New đáp lại, "Không có."
Tay không nhịn được hỏi, "Đừng nói nhảm, cái gì mà không có, anh là thùng rác sao?"
Mím mím môi, New nhỏ giọng nói, "Đồ ăn Nhật Bản."
Bắt đầu từ hôm nay đã không thích ăn nữa rồi.
Tay lúc này mới không mặn không nhạt ừ một tiếng, "Đã biết, tan tầm gọi điện thoại cho tôi, nhớ chưa?"
New đành phải đáp, "Nhớ."
"Ngoan." Tay dường như có việc bận gì đó trả lời, "Tắt máy đi."
Điện thoại lập tức cúp.
New sửng sốt một lúc, không nhịn được mỉm cười lắc đầu, sao lại giống như thật sự có bạn trai vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top