***
Ngày đó sau khi hiểu rõ lòng nhau, trong lòng hai người đều tràn ngập kinh hỉ.
Trong một thời gian dài không thể diễn tả hết được cảm xúc đột ngột thay đổi ra sao, trái tim dường như đã chết trong bóng đêm từ lâu nhất thời bị kích động, đập kịch liệt như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Hai người trực tiếp dùng hành động để bày tỏ sự kích động không thôi, Tay ôm chặt New không rời, qua một lúc lại hôn lên gương mặt cậu. Còn New ấy hả, gương mặt đỏ hồng kia chính là sự kích động của cậu ấy.
Ầm ĩ không biết đã qua bao lâu, bụng Tay đột nhiên kêu lên một tiếng. Anh sững sờ, sau đó nâng mặt nhìn New, phát hiện New đang nhoẻn miệng cười anh. Vào thời khắc đó Tay cảm thấy như có ai đang cầm một sợi lông chim gãi nhẹ vào lòng anh. Có lẽ vì đã lâu lắm rồi chưa được thấy dáng vẻ này của New, đột nhiên rất nhiều cảnh tượng trong quá khứ đua nhau hiện về.
Cảnh tượng New cười nói cùng anh. New vừa cười vừa làm bài tập. New cười trong lúc chạy....
Đúng vậy, New của anh cười lên đẹp biết bao. New của anh thật sự là lâu lắm rồi chưa được gặp, lâu đến nỗi chỉ cần nhớ lại bốn năm qua Tay lại hận không thể trở lại quá khứ đánh cho mình một trận.
"Anh chưa ăn cơm trưa hả?"
Tay hồi thần, anh nhìn người trước mắt, hôn cậu một cái đầy thỏa mãn, nói: "Nhớ em quá, vội vàng đi luôn nên chưa kịp ăn."
New nghe giọng điệu đầy tủi thân của anh, không nhịn được cười một tiếng. Tay vờ giận dỗi, vừa gãi nhẹ lên eo New vừa nói: "Anh thê thảm như vậy em còn cười anh".
"Ừm....ha ha.....đừng nghịch...ha ha ha....đưa anh đi...ha ha .....đi ăn trưa". New không chịu được nhột, bắt lấy tay Tay.
Tay dừng động tác, không tiếp tục chọc eo cậu nữa, anh cười xấu xa: "Em hôn anh một chút rồi anh không trêu em nữa".
New ngại ngùng. Tuy rằng vừa nãy hai người còn hôn thật lâu nhưng cũng là do Tay hôn cậu. Giờ đến lượt cậu phải chủ động, New vẫn còn rất thẹn thùng. Tay thấy cậu không nói lời nào chỉ cúi thấp đầu, đôi tai đỏ hồng hồng, lòng anh càng nhộn nhạo. Anh kéo tay New lắc qua lắc lại, nhẹ giọng nói.
"New hôn anh một chút nha, chỉ một chút thôi, có được không?"
Trong lòng New sớm đã mềm nhũn cả rồi, cậu nhỏ giọng nói với Tay: "Vậy...thật sự chỉ một chút thôi đấy. Sau khi hôn xong anh phải buông em ra".
"Chắc chắn rồi. Anh bảo đảm."
Tay nhìn New không chớp mắt, hai mắt đều phát sáng. New bị anh nhìn đến ngại ngùng, nhắm mắt hôn một cái lên mặt anh. Gương mặt cậu dần bị nhuộm đỏ, mắt nhắm tịt không dám nhìn người trước mắt. Tay nhìn hàng lông mi dài của cậu cứ chớp chớp từng đợt.
Sao có thể đáng yêu thế chứ, tim sắp không chịu nổi luôn rồi.
Tay nghĩ vậy liền nghiêng đầu tiếp nhận nụ hôn từ New. New trấn động rồi, vừa mở mắt nhìn liền bắt gặp ý cười phát sáng lấp lánh trong đôi mắt Tay, sau đó phát hiện hình như môi mình bị hôn sưng lên một chút.
Tay hưởng phúc lợi xong liền giữ đúng lời, buông New ra, cười nói. "Đi ăn trưa nhỉ?"
New cảm thấy cả người mình như bị đốt cháy, cậu vội vàng đứng lên, nói: "Đi...đi thôi".
Tay cũng đứng lên, đi đến trước mặt New nói: "Đến trường em ăn nhé?"
"Giờ không phải là giờ ăn nữa rồi, chẳng còn thứ gì ngon."
"Không sao cả, anh muốn nếm thử những thứ ngày thường em vẫn thường ăn".
New không có cách nào từ chối liền đưa Tay trở về trường.
Chiều thứ sáu trong trường không còn quá nhiều sinh viên, nhưng bạn cùng lớp New đa phần đều là người bản địa, hai người đi trong khuôn viên trường gặp không ít bạn học New đang chuẩn bị về nhà. Bạn học trông thấy người đi bên cạnh New ai nấy đều ngạc nhiên. Trong mắt bọn họ New tuy rằng dễ nói chuyện nhưng không dễ thân quen, cậu giống như sinh viên hàng đầu nghìn dặm có một, từ trước đến giỡ vẫn luôn đi về lẻ bóng.
Hôm nay không những xuất hiện một người đi bên cạnh mà ý cười sâu đậm còn viết trên mặt.
Tay nhìn New chào hỏi bạn học, đột nhiên hỏi. "Em có sợ không?"
"Không sợ". New nói xong lập tức chủ động vươn tay nắm lấy bàn tay Tay.
Tay nhất thời sững sờ, sau đó nở nụ cười và xoa đầu New, anh nói.
"Đúng vậy, có anh đây.".
Hai người đi đến trước cửa căn tin thì gặp một cô gái, là ủy viên phong trào lớp New, tính cách rất hoạt bát, bình thường vẫn thường quan tâm đến những bạn học hướng nội, từng nói vài ba câu với New. Cô bạn vừa cười vừa vẫy tay với hai người, liếc nhìn Tay một cái rồi chớp mắt hỏi cậu.
"Đối tượng của cậu sao?"
"Ừ. Là bạn trai tớ".
Tay nắm chặt tay New, chào hỏi với cô bạn: "Chào cậu".
"Chào cậu chào cậu." Cô bạn mờ ám nhìn bàn tay hai người còn đang nắm chặt, cười nói. "Nam khôi có chủ rồi, xin chúc mừng xin chúc mừng."
New có chút ngại ngùng, nói. "Cảm ơn."
Cô bạn xua tay cười, sau đó rời đi.
Tay xoa xoa gương mặt New, nhướn mày cười nói. "Nam khôi giờ là của anh rồi."
"Không phải. Anh đừng cười em nữa". Cậu nghiêng đầu tránh bàn tay Tay đang xoa loạn trên mặt, nói tiếp. "Không phải nam khôi gì đâu. Anh không đói hả?"
Tay không trêu cậu nữa, xoa bụng gật nhẹ.
Sau khi ăn xong Tay muốn đi dạo trong khuôn viên trường, New đương nhiên cũng đồng ý. Cậu dẫn anh đến tòa nhà cậu thường lên lớp, đến thư viện cậu vẫn thường tự học, đến sân điền kinh cậu thường chạy mỗi tối...
Trên đường đi Tay liên tục chụp ảnh, đi du lịch anh cũng không có dáng vẻ này đâu. New không nhịn được phải hỏi. "Anh chụp nhiều như vậy làm gì?"
"Để khi nhớ em còn lấy ra xem." Tay xem lại mấy tấm ảnh rồi đột nhiên trở nên chán nản. Anh cúi đầu nói với New. "Anh quên chụp em rồi. Không có bức ảnh nào có em cả, anh phải làm sao đây."
New phì cười, nói. "Ngốc."
Tay không chụp nữa, kéo theo New quay trở lại đường cũ, nói. "Quay về chụp lại từ đầu thôi".
New triệt để đầu hàng, cậu nhanh chóng nắm lấy bàn tay Tay: "Không cần quay lại, khuôn viên trường xây theo kiểu hình tròn mà. Mình cứ đi về phía trước rồi sẽ về đến điểm ban đầu thôi".
Đến khi hai người đi dạo xong thì trời cũng đã tối.
Tay chụp mình cậu chưa đủ còn kiên quyết ôm cậu rồi cùng chụp chung. Nếu như không phải vì buổi tối không có mấy ai thì New chắc chắn rằng người khác cũng sẽ dễ dàng chụp được ảnh hai người.
Lăn qua lăn lại gần một tiếng đồng hồ, New cảm thấy hai chân mình như đã rã rời, mặt cũng mỏi nhừ vì cười để chụp ảnh. Từ xa Tay đã nhìn thấy phòng của New, anh cười nói. "Anh không phải ngủ ở ký túc của em chứ?"
New lắc đầu trịnh trọng nói. "Không phải. Em dọn ra ngoài rồi".
Tay hơi bất ngờ, sau đó nụ cười càng tươi hơn. New vừa xoa chân vừa nghi hoặc nhìn anh. Tay ngồi xổm trước mặt cậu, không đợi cậu kịp lên tiếng đã nhấc bổng New trên lưng, sau đó giữ chặt bắp chân cậu sải bước về phía cổng trường.
New bị giật mình, vội vàng ôm chặt cổ Tay, sau khi ổn định, cậu nói. "Thả em xuống".
"Không thả". Tay trả lời, hai tay phía sau lên cao hơn một chút.
"Thả em xuống đi".
"Không thả". Lại cao hơn một chút
"Thả em xuống".
"Không thả". Tay Tay lúc nãy đã đặt lên đến đùi New. Anh cười nói. "New à, em thật sự không hiểu hay đang giả vờ không hiểu vậy?"
"Hiểu chuyện gì?". New không chú ý tới động tác tay Tay, cậu vẫn còn đang kiên trì " Thả em xuống, anh cũng đã đi lâu như vậy rồi."
"Anh nói lần cuối là không thả". Nói xong Tay vô cùng thỏa mãn mà đưa tay xoa mông New một cái. Cả người New cứng ngắc, trầm mặc thật lâu, sau đó cậu từ bỏ chút phản kháng cuối cùng, đặt cằm tựa lên vai Tay, hỏi. "Anh không mệt sao?"
Tay quay đầu cọ nhẹ lên mặt New. "Không mệt, cõng em trên lưng anh có thể đi thêm năm nghìn mét nữa".
New bật cười, hôn nhẹ lên môi Tay, nói: "Em cũng có thể".
"Vậy khi nào đấu một trận thử xem? Nếu như em thắng....." Tay nói nhỏ: "Thì cho em làm anh".
Sau đó bờ vai bị đánh một cái, đồng thời nghe thấy tiếng New kêu lên. "Anh đừng có nói nữa."
Cảm nhận được trong hơi thở của New đã nóng hơn một chút, Tay không nói gì, anh cong khóe môi nở nụ cười, nâng New lên một chút rồi tiếp tục cất bước về phía trước.
Sau khi đến phòng khách sạn, Tay đặt New ngồi lên giường còn mình thì vào nhà vệ sinh rửa mặt. Lúc đi ra anh nhìn thấy New đang đi về phía cửa, lập tức vươn tay ôm cậu vào lòng.
"Em đi đâu?"
New mờ mịt. "Em đi về phòng".
Tay đỡ trán, cười. "Ngày kia anh đã về rồi, em không ở lại với anh?"
New do dự, không nói một lời.
"Ở lại với anh, có được không?". Tay kéo cậu ngồi xuống bên giường, ôm cậu vào lòng, thở dài một tiếng, nói: "Anh sẽ không làm điều em không muốn."
Vốn dĩ nghe nói ngày kia Tay phải đi, New đã không nỡ. Giờ nghe giọng điệu anh rầu rĩ nói như vậy cậu lại càng không muốn về. Thế là New cầm tay Tay, ôm anh, vỗ nhè nhẹ lên lưng anh, an ủi. "Không đi không đi. Em ở lại với anh".
Tay càng thở dài, anh buông người trong lòng, hôn nhẹ lên đỉnh đầu cậu, hỏi. "Sao lại luôn cố gắng khiến anh hài lòng?"
"Em thích anh mà, nếu không....."
Lời còn chưa nói hết Tay đã hôn cậu. Một nụ hôn đầy xúc động, môi lưỡi giao triền.
Trước khi New bị hôn đến không thở nổi thì Tay đã kết thúc nụ hôn. Anh sờ nhẹ khuôn mặt cậu giờ đã đỏ hồng, nói. "Tối nay muốn ăn gì để anh mua".
New chưa đói, cậu nói. "Không muốn ăn".
"Giờ mới hơn tám giờ thôi, đến đêm em sẽ bị đói".
"Nhưng em vẫn không muốn ăn".
Tay bị New cứng đầu dùng đôi mắt như sóng triều nhìn mình, anh không thể nào cự tuyệt, càng không thể ra khỏi cửa. Anh chỉ có thể ngồi lại, nói với New. "Vậy thì tối nay đi ngủ sớm một chút".
New gật đầu, nói. "Vậy anh đi tắm trước đi".
"Không tắm cùng anh?"
"Đừng nghịch, quần áo ướt rồi sẽ không thay được nữa đâu."
Tay bị New đẩy vào phòng tắm, tắm rửa đơn giản một chút sau đó khoác áo choàng tắm đi ra. New ngồi ngây ngốc trên giường, nghe tiếng cửa mở liền ngẩng đầu nhìn. Sau đó mặt lại đỏ hồng, cậu cấp tốc cúi đầu, chạy vào phòng tắm.
Tay đắp chăn nằm trên giường, nhớ lại phản ứng vừa rồi của New anh không khỏi bật cười. Cầm di động lên xem giờ, phát hiện New đã tắm gần nửa tiếng, có lẽ chà sắp nứt cả da rồi.
"New! Em tắm xong chưa?". Tay gọi lớn.
New nhất thời nóng vội, lắp bắp trả lời. "Lập....lập tức xong ngay."
Sau đó cậu mặc quần áo thật tử tế, lại hít sâu vài lần rồi mới mở cửa bước ra. Cậu nhìn Tay, rồi lại nhìn chỗ trống cạnh anh trên giường, chuẩn bị bước qua đó.
Tay lập tức lật chăn lên, vỗ vỗ giường vui vẻ nói. "Đến đây đến đây nào."
New hơi ngừng động tác, sau đó vẫn nhấc chân đi về phía Tay. Cậu vừa leo lên giường, còn chưa nằm tử tế đã bị anh ôm vào lòng. Tay điều chỉnh tư thế để hai người đều thoải mái, ôm New nói.
"Chúng mình nói chuyện phiếm đi"
"Được"
"Anh muốn nghe em kể những chuyện khi học Đại học".
Thật ra New cảm thấy trong hai năm mình học Đại học chẳng có chuyện gì đáng để kể, vì cậu không tham gia vào bất cứ một hoạt động nào. Nhưng vì Tay muốn nghe nên cậu kể lại những điều đã trải qua trong hai năm cho anh nghe. Từ chuyện năm nhất tập huấn quân sự đến chuyện lần đầu tiên họp lớp, căn tin có những món gì ngon, và cả những điều nhỏ nhặt tầm thường cậu cũng kể cho anh. Chỉ cần nhớ ra chuyện gì thì sẽ kể anh nghe chuyện đó.
Tay không ngắt lời cậu, chỉ thỉnh thoảng lại hôn một chút.
New dần buồn ngủ. Tiếng của cậu cứ nhỏ đi từng chút từng chút một. Đến khi cậu thực sự rơi vào giấc ngủ, Tay giúp cậu vén lại chăn, sau đó anh hôn nhẹ lên đỉnh đầu cậu, nhẹ giọng nói "ngủ ngon". Rồi cả người cũng chìm vào giấc ngủ.
Tay ở bên New hai ngày, buổi chiều hôm đó đến lúc phải ra sân bay còn kéo New lại hôn thật nồng cháy, không hề muốn rời đi. New sợ anh bị muộn, nhất quyết đẩy anh đi.
Sau khi về đến trường, Tay nghĩ thật lâu, sau đó gọi một cuộc điện thoại về cho nhà.
"Alo, mẹ. Là con".
"Alo, con trai à, có phải ở trường có chuyện gì không vui không?"
"Đâu có, tất cả đều tốt cả." Tay hít một hơi thật sâu. "Mẹ, có chuyện này con muốn nói với mẹ."
"Chuyện gì con? Nói đi, mẹ đang nghe đây". Mẹ Tay nhận ra con trai mình có điểm không giống bình thường, ngữ khí càng dịu dàng hơn.
"Con đi tìm New, vừa mới trở về trường".
"Ừ, sao thế?". Mẹ Tay lờ mờ đoán ra được chuyện gì, bà kiên nhẫn dẫn dắt câu chuyện.
"Chúng con ở bên nhau rồi. Con thích New. Mẹ, con....".
Tay cảm thấy lồng ngực như bị đè nén. Bố mẹ đối với anh quá tốt, bản thân mình lại như vậy làm cho bố mẹ phải buồn. Ngoài câu nói thích ra, anh thậm chí không biết mình nên nói tiếp thế nào để mẹ anh hiểu.
Anh nhíu chặt đôi lông mày, đành nói. "Con xin lỗi....".
Đầu kia điện thoại tĩnh lặng nửa phút. Trong nửa phút yên lặng này trái tim Tay như bị bóp nghẹt. Thậm chí anh đã từng nghĩ nếu như gia đình không đồng ý thì anh sẽ làm những gì, sẽ báo đáp bố mẹ ra sao.
Vậy nhưng những lời anh nghe được lại khiến anh rất đỗi ngạc nhiên.
"Con trai à, chuyện này đâu cần xin lỗi. Con thích New, nhưng con đâu có làm tổn thương bất kỳ ai."
"Con không cần phải xin lỗi mẹ. Cũng không cần phải xin lỗi ai cả".
"Thật ra chuyện giữa con và New, bố mẹ cùng với mẹ New sớm đã nhận ra, còn biết sớm hơn con nữa đó."
"Năm hai đứa lớp 11 chẳng phải mâu thuẫn với nhau một trận đó sao? Mẹ New nói với mẹ thằng bé tâm tình không tốt, cả ngày không vui. Thời điểm đó con cũng y như vậy, mẹ với dì đều nói rõ với nhau cả rồi. Nhưng con trai này, con đường này khó đi, cho nên mẹ mới không nói với hai đứa, để hai đứa phát triển tự nhiên. Nếu các con đã hiểu lòng nhau cả rồi, mẹ với dì cũng không phản đối."
"Vẫn là câu nói đó, con đường này khó đi, nên nếu có gặp phải bất kỳ khó khăn nào, hai con cứ về nhà, mẹ luôn ủng hộ các con."
Tay nắm chặt điện thoại trong tay, lặng lẽ khóc, cả người run run.
Anh có một gia đình quá tốt với anh, có bố mẹ bao dung anh vô điều kiện, yêu thương và bảo vệ anh, vì anh mà chắn mưa cản gió rất nhiều năm.
"Mẹ, cảm ơn mẹ."
___ HOÀN ___
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top