Chap 6
- Ê! Ông làm gì thế? _ Tôi đột ngột xuất hiện từ phía sau Long khiến ổng giật nảy cả người😂😂😂
- Bà điên à? Giật mình! Nói khẽ thôi, bà làm chúng nó bay hết bây giờ_ Long ra dấu im lặng với tôi.
- Ông có gì cho tôi xem hả? Đâu? Nhanh tôi còn về nữa, tối rồi._ Tôi bám vào vai Long rồi ngó ngó.
- Nè, thứ mà từ bé tới giờ bà muốn được nhìn thấy nhất nè._ Long chìa tay ra trước mặt tôi, theo quán tính, tôi nhìn nó chăm chú qua khe hở .
- Là... là ... đom đóm? Tại sao ở nơi như thế này lại có đom đóm chứ? _ Tôi kinh ngạc. Đúng vậy, từ nhỏ, tôi đã mong ước có thể một lần được chạm vào những ngôi sao tí xíu trên bầu trời đen huyền ảo kia. Nhưng khi biết điều đó là không thể ( vì đám sao ấy chẳng hề nhỏ xíu và gần tôi chút nào ) , tôi cảm thấy hụt hẫng vô cùng. Sau đó ít lâu, tôi có xem một bộ phim hoạt hình và biết đến sự tồn tại của "một loài sao" khác ở ngay dưới mặt đất này. Nó toả ra ánh sáng màu xanh lá, biết bay lượn khắp nơi. Nó chính là đom đóm. Tôi hiểu rằng ở thành phố thì khó mà có thể thấy được chúng, về quê cũng chưa chắc có. Vì vậy, giấc mơ vẫn mãi chỉ là mơ ước. Tôi nhớ mình đã kể điều này cho hai tên bạn thân của tôi nghe cũng khá lâu rồi, thế mà.... không ngờ Long còn nhớ nó. 😯😯😯
Tôi say sưa ngắm nhìn mấy " ông sao tí hon" đang nằm gọn trong lòng bàn tay Long. Xong chúng bay dần sang lòng bàn tay tôi. Thích quá! Thích quá! Chắc hẳn, mọi người sẽ cảm thấy ước mơ của tôi thật lố bịch, trẻ con và dở hơi. Mà kệ chứ! Miễn tôi vui là được, dù ai nói ngả nói nghiêng, lòng tôi vẫn mãi hai từ " NOT CARE" .
Mải dán mắt vào lũ đom đóm , tôi quên mất sự hiện diện của ai kia. Mãi cho đến khi mấy con đom đóm bay đi mất, tôi mới bất ngờ quay qua Long . Tình cờ, tôi bắt gặp ánh mắt của cậu ấy đang hướng về phía tôi . Ba từ thôi : thật ấm áp. Cậu ấy vừa nhìn tôi, vừa mỉm cười. Bộ trên mặt tôi có dính thứ gì sao???
- Đom đóm bay mất rồi!
- Ờ! Tôi biết ! Bà đúng là cái đồ hậu đậu! Khó khăn lắm tôi mới tìm được chúng cho bà. Thế mà bà lại để chúng chạy mất hút_ Giọng Long dịu dàng hẳn so với cách nói chuyện ngày thường.
- Tại nó tự bay chứ, đâu phải lỗi của tôi ! Dù sao cũng cảm ơn ông nhiều lắm. _ Tôi chẳng dám nhìn thẳng vào Long nữa. Cậu ấy khiến tôi hơi bối rối bởi vì cái cử chỉ bất bình thường hiện giờ.
- Ờ , do ngẫu nhiên thôi, chẳng phải công lao to tát gì! Cũng muộn rồi, tôi đi cùng bà về ha? _ Long gãi đầu gãi tai rồi đứng phắt dậy. Tôi cũng luống cuống đứng lên theo. Và thế là không may, đầu tôi đập thẳng vào cằm ổng . Long bị va đập bất ngờ, hẫng chân , lảo đảo xong ngã ngửa ra đằng sau cái rầm. Một mình ổng ngã thì không nói làm gì, đây lại trước khi ngã, Long còn kéo tôi ngã cùng mới bực chứ. Vậy nên tôi cũng đổ nhào về đằng trước, may ở chỗ, Long làm đệm cho tôi , do đó mà cú tiếp đất vừa rồi của tôi có thể gọi là khá an toàn và không đau lắm. Long thì lĩnh đủ, báo ứng!!!!! Chợt một ông già đi qua, thấy cảnh này liền lắc đầu , chép miệng : " Giới trẻ hiện giờ vô ý thức thật ! Mất hết cả vẻ trong sáng tuổi học trò!!" .
Oa oa oa , ông ơi ông hiểu nhầm rồi. Bọn cháu ngã thôi mà, có làm điều gì để mất đi vẻ học trò trong sáng đâu. Tôi rất muốn minh oan cho chính mình, nhưng tên Long thì ngược lại. Hình như hắn thấy chuyện này thú vị lắm hay sao ý mà cứ cười tủm tỉm suốt từ nãy tới giờ, giống hệt thằng khùng. Tôi lồm cồm bò dậy, ném cho Long một ánh mắt sắc lạnh đến gai người khiến ổng cũng bật dậy theo và thu răng vào.
- Hề hề... ông già khi nãy... biết nhìn ghê ha? _ Long nháy mắt, xong quay mặt đi chỗ khác.
- Biết nhìn cái đầu ông ý, về thôi !!! Không lát nữa lại có người nói tôi với ông làm trò mất vẻ trong trắng của học sinh bây giờ._ Tôi huých Long một cái rõ đau rồi lôi ổng về.
**********
Sau khi tạm biệt con rồng lùn dở hơi ấy , tôi bước vào nhà. Ngó quanh các phòng, tôi chẳng thấy bóng dáng của Vũ đâu hết, em gái tôi cũng biến mất luôn. Xuống nhà hỏi mẹ, tôi mới biết thì ra mẹ nhờ hai người đó đi mua ít đồ lặt vặt, bởi gọi cho tôi không được. Chán quá!!! Về sớm chút nữa là được đi cùng Vũ rồi, tất cả chỉ tại con rồng lùn đó mà ra!!!!!😡😡😡😡. Ngồi ở phòng Vũ để đợi, tôi ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Trong giấc mơ, tôi có cảm giác như mình được nhấc bổng lên một cách nhẹ nhàng như một nàng công chúa. Mùi hương quen thuộc , dễ chịu toả ra đâu đây. Một bàn tay ấm áp khẽ vuốt tóc tôi, cho tôi cảm giác thật yên tâm, an toàn. Sau đó , một tiếng thì thầm vang bên tai tôi, giọng nói trầm buồn, pha trộn vào trong chút hạnh phúc, muốn kìm nén cảm xúc thật. Là ai? Là ai vậy? Tôi nghe không rõ lắm : " ... hạnh phúc của tớ là nụ cười của cậu" . Tôi nghe loáng thoáng được có vậy. Lúc choàng tỉnh giấc, trời đã sáng bảnh mắt mất rồi. Tôi nhớ mình đã thiếp đi ở phòng của Vũ mà! Tại sao bây giờ tôi lại ngụ trên chiếc giường của tôi. Chẳng lẽ... tôi bị mộng ru nên tự mò về phòng của mình. Cũng có thể lắm! Hôm nay, Vũ phải về nhà ... Nghe bi đát cứ như kiểu Vũ sắp đi đến một nơi nào đó thật xa không bằng 😜😜😜 .
**********
Buổi học cuối cùng trước khi nghỉ hè. Sắp tạm biệt cái lớp học nóng nực ấy rồi nên tôi vui quá đi. Tiết này, cô chủ nhiệm sẽ dành trọn thời gian để truyền đạt cho cả "đại gia đình" nghe về một số kế hoạch trong hè, tiền nong và lịch học sau khi nghỉ hè xong ( nghe mà muốn nản ) . Đầu tháng hè, trường tôi sẽ tổ chức một hoạt động tập thể : " thám hiểm ba ngày hai đêm". Bắt buộc, ai không tham gia đều bị đánh vào hạnh kiểm. Giữa tháng hè, " làm sạch bãi biển" . Cụ thể là ở đó hai ngày một đêm, dọn rác xong thì quẩy. Cuối tháng hè, ban giám hiệu dự định mở một đại hội thể thao liên trường. Không có ý kiến gì thêm, đi về!!!!!! (^0^)
Trong khi cô còn đang bô lô ba la một vài điều nữa trên bục giảng thì con Ngọc chợt quay xuống khiến tôi hết hồn.
- Thời cơ vàng, nhớ nắm chặt nó đấy ! Nghe chưa con kia?
- Rồi rồi, quay lên đi!!!! _ Cái con nhỏ này nhớ dai thế không biết. Mà có nhất thiết phải nhắc tôi ngay lúc này không? Nó quên là Vũ còn ngồi ngay cạnh nó nữa à?
- Tao muốn tốt cho mày thôi! Về chuẩn bị kĩ lưỡng vào._ Ngọc cười ranh mãnh.
Thấy vậy, Vũ ngay tức khắc quay 180 độ xuống bên dưới bàn tôi:
- Minh Tinh và Ngọc đang nói gì thế? Gặp vấn đề gì à? Cần giúp một tay không?
- Không không! Đâu có chi! Cậu quay lên đi ha! _ Không hẹn mà hai đứa tôi đồng thanh rõ ràng.
Phù! Ở với cái Ngọc vài hôm nữa chắc tim tôi đứng hình luôn quá!!!!(@•@)
**********
Nóng chết mất!!! Nóng chảy mỡ tan thịt ra luôn rồi. Tôi không ngờ là hè năm nay lại nóng như thế này, đau khổ nhất chính là cái máy lạnh nhà tôi đã bị hỏng. Nó " đình công" hơn tuần nay rồi. Không còn cách nào khác, nhà tôi đành phải tản đi chạy nạn. Bố đi đằng bố, mẹ đi đằng mẹ, anh lượn đằng anh, còn mỗi tôi và Tiểu Thư là bơ vơ không nơi nương tựa. Hic hic😭😭😭. Chả dám tị nạn ở nhà Vũ đâu, tại vì ngại lắm. Cũng chả muốn qua nhà tên lùn kia đâu, sợ lại bị hiểu lầm. Nhà cái Ngọc thì xa quá, phải đi xe cơ , mà nhà chỉ có 3 cái gồm một xe máy và hai xe đạp điện thì đều bị trấn sạch. Tối nay, cả nhà tan đàn xẻ nghé mỗi người mỗi ngả nên chả cần phải nấu cơm. Nhà Long tổ chức party, khách mời danh dự có cả tên tôi, Tiểu Thư lẫn Vũ. Gia đình ổng cũng khoa trương thật. Ngày quốc tế thiếu nhi mà làm cho hoành tráng thấy sợ ( cũng chỉ là cái cớ mà thôi ) . Gần đến giờ đi rồi mà Thư và tôi vẫn còn đang lúi húi sửa soạn. Em gái kute của tôi thì mặc gì mà chẳng đẹp, còn tôi .... Cảm thấy tự ti về bản thân quá!!! (ToT) .
Tôi định diện cho mình một chiếc váy đỏ viền trắng ngắn qua đầu gối một chút xíu. Nó có ren ở phần tay váy, cổ váy và chân váy trông rất dễ thương. Bên cạnh hông còn điểm thêm một chiếc nơ to bản trắng tinh khôi vô cùng gây chú ý . Nhưng mặc thế này.... liệu có bị coi là trẻ con không nhỉ? Thôi kệ ! Quên không nói thêm rằng nhà Long thuộc hàng có tiếng trong giới kinh doanh, nhìn bề ngoài căn nhà của cậu ấy sống trông bình thường vậy thôi chứ thực chất Long là một công tử nhà giàu chính hiệu đó nha. Bữa tiệc tối nay do bố cậu ấy đứng ra tổ chức tại một biệt thự lớn thuộc quyền sở hữu của nhà họ , chuyên để tổ chức các sự kiện quan trọng , một mặt nhằm ra mắt con trai độc tôn cho đối tác được biết, mặt khác là muốn quan sát những con người mà Long thường xuyên tiếp xúc. Vẹn cả đôi đường, vừa đạt được mục đích liên quan đến công ty, vừa có thể nắm rõ tình hình của con trai. Sở dĩ tôi biết rõ như vậy là do mẹ Long sang tâm sự cho mẹ tôi nghe ấy mà. (^+^) Gia đình tôi lẫn gia đình Vũ đều được mời , nhưng các bậc phụ huynh hai nhà bận hết, thế là trẻ nhỏ đành tự dắt nhau đi một mình. Đó chính là lí do mà đến bây giờ tôi vẫn chưa chuẩn bị xong hic hic hic. Mặc bộ cánh của mình vào trông tôi cũng chẳng tới nỗi tồi tệ như những gì tôi tưởng tượng trước đó . Cũng dễ thương nhí nhảnh mà!!!(^~^) . Đột nhiên cửa phòng bật mở, Tiểu Thư chạy vào xoay một vòng xin tôi cho ý kiến . Đúng như dự đoán ban đầu, con bé rạng ngời vô đối. Thư xinh tựa nàng tiên thứ bảy với chiếc đầm xanh ngọc tôi tặng nó hồi sinh nhật. Tóc con bé buộc cao gọn gàng, để lộ gương mặt lolita thiên phú. Thấy tôi gật đầu , nó cười toe toét và xoay thêm vòng nữa. Có lẽ tôi nên búi tóc cao lên cho sang chảnh, lại mát nữa , đỡ phải nghĩ nhiều thêm mệt óc. Ngoài kia , Vũ và Long đang đợi hai chị em . Không xuống nhanh trong vài giây nữa thì có khi thánh Long lại phi thẳng lên đây luôn cho coi. Ok , let's enjoy the party!!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top