Chap 12

Buồn cười thật! Tự dưng tôi thấy rất buồn cười! Có phải do tôi quá mạnh mẽ nên đã kiềm chế cảm xúc của bản thân đến nỗi phát điên, hay tại thực chất chuyện hai người họ đang hẹn hò khó tin đến độ khiến bộ não tôi rối bời? Bây giờ họ đang đứng ngay trước mắt tôi, vậy là có nghĩa tôi sẽ phải đối mặt với điều này một cách trực diện, nhưng bằng cách nào? Lúc này tôi nên cư xử ra sao? Nghe theo lí trí hay mặc kệ trái tim? Chọn cách im lặng để chúc phúc hay tìm cách phá hoại trong âm thầm? Tôi có nên cười tươi chào lại họ không?

- Bà diễn dở lắm , thế nên đừng cười_ Chợt một giọng nói quen thuộc khẽ vang nhẹ bên tai tôi giúp tôi nhanh chóng thoát ra khỏi vòng suy nghĩ hỗn độn ấy.

Long nhìn tôi, đôi mắt như đọc thấu được tất cả những điều tôi đang nghĩ, rồi ổng quay qua chỗ hai người kia cười nói vô cùng bình thường

- Thằng bạn tồi, tao nằm đây được hơn một ngày rồi mà mới thèm mò vào đây thăm tao.

- Tao đến thăm mày là tình nghĩa lắm rồi. Còn đòi hỏi?_ Vũ cười nửa miệng. Tin nổi không, tôi đã chết vì nụ cười ấy 10 năm trước.

- Nếu tụi em không vào đột xuất thì làm sao chứng kiến được cảnh tượng hai anh chị tình tứ đút cơm cho nhau ăn chớ_ Tiểu Thư khẽ nói, mặt lộ rõ vẻ hạnh phúc.

Tôi làm chị cái kiểu gì thế này? Tại sao lại có thể ghen tức với em gái ruột của mình chứ? Tại sao lại có ý định muốn phá hoại hạnh phúc của con bé? Nó thánh thiện biết bao! Đáng yêu biết nhường nào! Thật không thể tin nổi là cái ý định xấu xa nào đó vừa mới loé lên trong đầu tôi. Tôi đúng là tồi tệ! Rất tồi tệ.

- Tình tứ? Cũng đâu bằng hai người...lén lút hẹn hò mà chẳng thèm hé một lời- Long cười tinh nghịch, nhìn thẳng vào đôi mắt của họ

- Nói vậy là có ý gì?- Vũ hơi cau mày lại, hai má ửng hồng.

- Nhìn thấy hết rồi😉😉😉- Vẫn là Long với nét mặt không đổi.

Tôi biết Long không có ý gì, chỉ là ổng đang trêu ghẹo hai người kia, nhưng tại sao tôi lại thấy như muốn nghẹt thở. Tôi khẽ liếc nhìn biểu hiện của Vũ, mặt cậu ấy bắt đầu đỏ lựng lên, quay ngoắt đi chẳng biện minh thêm lời nào. Còn bé Thư vì xấu hổ mà kéo tay Vũ rồi vội vàng chào tạm biệt:

- A! Anh Vũ! Không phải anh nói có việc cần làm sao? Tiện đây cho em đi ké qua nhà bạn nhé! Chào hai anh chị!!! Bữa khác tụi em qua!!!!- Nói xong cắm đầu cắm cổ mà chạy.

Bây giờ trong căn phòng này bỗng trở nên yên tĩnh đến kì lạ. Một lát sau, Long mới cất tiếng phá tan bầu không khí ấy:

- Định bỏ đói tôi luôn sao?

Lúc này, tôi mới giật mình trở về thực tại. Do quá bối rối , tôi đã đưa thìa cơm lên mũi của ổng khiến ổng nhăn nhó, la lối om sòm. Long nhìn tôi chằm chằm, sau đó đưa tay trái lên bẹo má tôi.

- Tinh Tinh! Tôi không cần biết bà bị làm sao nhưng chăm sóc người bệnh kiểu này thì còn lâu tôi mới được xuất viện nghe chưa?

- Đau! Biết rồi, bỏ tay ra ! Ông còn sức cấu má tôi thì chắc còn sức tự ăn nhỉ?- Tôi gạt tay Long qua một bên, lúc này thần trí mới ổn định trở lại.

- Béo má bà xong hết sức luôn rồi. A.....- Long làm điệu bộ kiệt sức, miệng há lớn chờ tôi đút cho ổng ăn.

Tôi cũng đành chịu, bị cái mặt "đáng ghét" của ổng làm cho tâm tình vui vẻ hẳn lên.

**********

Những ngày kế tiếp , cũng như thường lệ, tôi vẫn tiếp tục làm công việc "chịu trách nhiệm" của mình. Nhưng vì sợ sự việc ngày trước lại tái diễn nên sáng tôi đến bệnh viện từ sớm để đỡ ổng đi làm vệ sinh cá nhân của mình. Xong xuôi tôi mới phóng xe thục mạng để đi học. Long lo tôi vất vả nên đã bắt tôi ngủ lại luôn bệnh viện để cho tiện bề chăm sóc. Tôi từ chối  thì ngay lập tức cái mặt chó con lại xuất hiện, không kìm được lòng, tôi đành nói sẽ về hỏi ý kiến mamy. Cứ tưởng mamy là tia hy vọng cuối, ai dè mamy đồng ý luôn. Không những thế mamy tôi còn nói:"Con gái à! Bệnh viện đó an ninh uy tín lắm! Khỏi cần lo! Con cứ yên tâm chăm cho Long cẩn thận, thằng bé thành ra như thế một phần cũng là lỗi tại con mà" . Nghe xong, tôi muốn bùng cháy, muốn khóc hết nước mắt. (ーー;). Khi lên tới bệnh viện, Long nhìn tôi mà cười ranh mãnh, dám cá là ổng đã dở trò gì đó với mẹ tôi nên mamy mới đồng ý nhanh như vậy. Thực sự thì ở bệnh viện rất chán, ngoài việc cho con quỷ lùn đó ăn uống , dìu đi vệ sinh hoặc làm vài việc cá nhân trong phòng tắm thì chả còn gì để làm cả. Cái việc làm sạch thân thể cho ổng đã có người khác lo, nên tôi mới nói thực sự đây chính là nhà tù dành cho quý tộc. Tuy rằng ở đây tôi được nằm điều hoà free mà không lo bị mất điện, ăn đồ bồi bổ cho Long một cách thoải mái mà chẳng sợ ai ngăn cấm, xem ti vi, chơi ipad cả ngày. Số tôi thật khổ mà!

Màn đêm bắt đầu buông xuống, tiếng ve kêu râm ran khắp cả một vùng trời, tôi nhìn Long không chớp mắt, không phải theo kiểu đắm đuối như các bạn đang nghĩ đâu mà chính xác là tôi đang trợn tròn đôi mắt ếch của mình lên thì đúng hơn. Tôi vừa phát hiện ra một chuyện kinh thiên động địa: phòng này chỉ có một chiếc giường lớn và con rồng thương binh đó đang ngự trị trên nó một cách thoải mái vô cùng.

- Muộn rồi ngủ đi! Bà ra chốt cửa phòng lại luôn rồi tắt đèn . Tôi cũng ngủ đây_ Ổng tự nhiên thật . Đùa nhau à?

- Thế tôi ngủ chỗ nào? _ Tôi nhăn nhó, giọng tỏ rõ vẻ không hài lòng

- Giường còn rộng mà, yên tâm đi! Thoải mái đủ chỗ cho bà lăn.

- Thế ông ngủ ở đâu?

- Thì trên giường chứ đâu, sao bà hỏi nhiều thế nhỉ?

- Tôi với ông cùng ngủ trên đó á? _ Mắt tôi lại trợn trừng lên to hơn mắt lợn luộc, chỉ tay về phía chiếc giường nghiệt ngã ấy_ Ông điên à? Nghĩ cái gì thế? Tôi với ông làm sao có thể...ông không thấy xấu hổ hả tên dâm tặc biến thái kia?

- Bà nghĩ đi đâu thế? Tôi với bà hồi bé còn cởi truồng tắm mưa suốt, ăn chung ngủ chung. Cái gì không nên thấy cũng đã thấy rồi, có gì hay ho đâu! Lại còn bày đặt_ Cái mặt của ông vẫn cứ thản nhiên phát biểu chẳng hề biết ngượng khiến tôi đậy sôi máu. Ổng bị đần thật hay giả đần mà lại nghĩ như vậy thế không biết

- Trước khác, bây giờ khác, sao mà giống nhau được. Hồi xưa trẻ trâu không nói làm gì, còn hiện tại tôi đang là con gái, là thiếu nữ đấy nghe rõ chưa????

- Khác? Chỗ nào khác? Bà vẫn là bà thôi , bày đặt trẻ trâu với chả thiếu nữ. Tắt hộ cái đèn và đi ngủ giùm tôi đi

Tôi nắm chặt tay thành nắm đấm, nể tình ông đang bị tàn tật mà tôi nhịn ... nhịn ... nhịn...

- Ông không học sinh học hay sao mà còn nói ra những câu ngu xuẩn và ngớ ngẩn ấy hả? Tôi nói rồi, tôi không ngủ trên cùng một giường với ông!!!!

- Nhiễu sự! Thế bây giờ bà muốn thế nào? Ra hành lang ngủ hay xuống đất ngủ? Ngực thì lép, mông thì tóp, có khác xưa là mấy, mệt! Bộ bà nghĩ tôi là cái loại con trai đó hả? Hơn nữa hiện tại bà nghĩ tôi thế này thì có thể làm được chuyện gì tày đình đây? Chốt cửa tắt đèn đi ngủ!_ Long ném ánh nhìn khinh bỉ về phía tôi, xong lấy một đống gối chặn ngay giữa giường, chia lãnh thổ.

Tôi thấy ông ấy nói cũng có lí, nhưng nếu tôi bị người ta nhìn thấy thì họ sẽ nghĩ tôi ra sao chứ? Lúc đó tôi còn lâu mới lấy được chồng. Như đọc được nỗi băn khoăn trong lòng tôi, Long liền bổ sung một câu:

- Chốt cửa lại, nếu không có người trông thấy lại nói tôi với bà làm "hành động mất hết vẻ trong sáng tuổi học trò"_ Nghe đến đây, một vài hình ảnh cũ cứ kéo nhau ùa về. Phải ! Nên chốt! Nên khoá!

Tôi ngoan ngoãn làm theo tất cả những điều Long nói. Chốt cửa , tắt đèn , leo lên phần giường Long đã chia sẵn cho , nhắm mắt và đi ngủ. Bỗng chẳng hiểu sao, trống ngực cứ đánh liên hồi. Why? What's happening? Cái thứ cảm giác gì thế này? Có gì đó khiến tôi hồi hộp và căng thẳng vô cùng, nhưng tôi chả biết nó là thứ gì. Tích...tắc...tích...tắc... Lúc này là 00h00 , mắt tôi vẫn mở thao láo. Tôi đoán chắc tại lạ chỗ nên tôi bị khó ngủ. Nằm một tư thế thì thật không thoải mái, do vậy mà tôi đổi dáng liên tục, và cũng chính vì sự ngọ nguậy ngo ngoe của tôi đã vô tình khiến cho "tên quái vật" đang say giấc nồng nào đó giật mình tỉnh dậy. Dù là trong bóng tối nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được luồng sát khí lạnh đến gai người đang toả ra nghi ngút từ người "tên quái thú" cùng ánh mắt hắc ám đậm chất ma vương từ từ mở ra của hắn. Tôi đã kể cho các bạn nghe chưa? Điều thứ nhất: không ăn sữa với mật ong cùng lúc; Điều thứ hai: không chọc ghẹo hay quấy nhiễu giấc ngủ của Long, nhất là khi ổng đang mệt mỏi và ngủ say. Nếu không thì tiêu tùng😰😰😰. Tôi đảm bảo 100% sẽ tiêu tùng. Bởi những khi ấy, bộ mặt cún con biến đâu mất tiêu, thay vào đó là một tên đại ma vương đáng sợ vãi tè. Nói thẳng, cứ như thể nhân cách thứ hai của ổng xuất hiện ấy. Quay lại thực tại, tôi vẫn hồn lạc phách siêu tại nơi thiên bồng nào đó chưa về.

- CÒN CHƯA CHỊU NGỦ???_ Nếu giọng nói có thể lấy mạng người thì dám chắc rằng nãy giờ tôi đã tử vong lâu lắm rồi.

- A! Làm ông thức hả? Xin lỗi! Ngủ liền !!!! Ngủ liền!!!!_ Tôi cuống quýt

- NGỦ NHANH, LẦN NỮA THÌ XÁC ĐỊNH TÔI SẼ THỰC SỰ LÀM CÁI HÀNH ĐỘNG NÀO ĐÓ "KHÔNG TINH KHIẾT ĐÂU"_ Giọng ổng nhẹ nhàng lướt qua tai tôi, chậm rãi, vang vọng , hắc ám.

- A ha ha! Không ! Sẽ không có lần nữa! Tôi ngủ! Ngủ ngay đây! Ông ngủ ngon nha!!!!!!_ Tôi trùm chăn kín mít, xoay lưng lại phía ổng, giả bộ ngáy khò khò khe khẽ. Long lúc ngái ngủ còn đáng sợ hơn cả lúc say rượu. Tốt nhất là tôi không nên động vào. Phải cố nhắm mắt lại mà ngủ thôi! Đúng rồi! Ngủ!😓😓😓😓

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top