Chap 24+25+26+27 : Say rượu
Khi còn trẻ, ai mà không mắc phải sai lầm, chỉ là những sai lầm ấy của họ, qua nhiều năm như vậy, cũng sẽ phai nhạt dần. Thế nhưng, nếu một người mắc lỗi hết lần này đến lần khác, thì không có cách nào tha thứ được, có lẽ, thương tổn quá sâu đậm, nên mới nhớ rõ ràng. Hoặc là, bởi yêu thương quá nhiều, nhất là với một người phụ nữ cố chấp như cô ấy, kỳ thực, Giản Tiểu Phương so với nàng còn tuyệt vọng hơn.
Tiểu Phương, có lẽ, cậu cũng không ghét hắn nhiều đến như thế , chỉ bởi vì quá yêu mà thôi.
Không phải không yêu, mà là yêu quá sâu đậm, hắn đã hoà nhập vào cuộc sống của cậu, có lẽ cả đời này cũng không thể thoát ra được.
Bàn tay rảnh rỗi nắm chặt cuộn len, giọng nói của Giản Tiểu Phương càng lúc càng tức giận, nàng đưa điện thoại cách xa tai một chút, nhìn chăm chú lên cầu thang bằng gỗ xoắn ốc. Hữu duyên vô phận, câu này không hiểu vì sao xuất hiện trong lòng nàng.
Hữu duyên vô phận không chỉ là Giản Tiểu Phương cùng Thượng Quan Thuyên, còn có nàng và Mục Nham, nàng không biết, thật sự không biết.
Cho đến khi tiếng nói cuối cùng cũng dừng lại, nàng buông điện thoại trong tay, điện thoại phát ra tiếng tút dài, báo hiệu bên kia cũng đã ngắt máy.
Nàng ngồi im lặng một hồi, sau đó cúi đầu, một lần nữa cầm que đan, bắt đầu đan len. Một mũi một đường, nghìn mũi vạn đường, nhìn những đường cơ bản có thể biết đó là một chiếc áo len, một chiếc áo len có kích thước lớn.
Trong phòng khách rất yên tĩnh, không gian như vậy, thực ra rất hợp với nàng, nàng giống như không khí tồn tại xung quanh, vô thanh vô tức.
Giản Tiểu Phương thầm hít sâu một hơi, cuối cùng cũng tống được luồng khí giận dữ trong lồng ngực mình ra ngoài, nàng đã xả ra rất nhiều bất bình với Diệp An An, hiện tại, nàng đã thoải mái hơn nhiều. Nhưng, cái tên xấu xa kia, thật đúng là làm ảnh hưởng tới tâm trạng của nàng. Nếu không phải ở chỗ công chứng của An An tự dưng gặp hắn, kỳ thật, nàng thật sự không muốn gặp lại hắn, nàng thậm chí còn thấy chán ghét khi phải cùng hắn hít thở chung một bầu không khí.
Nó làm cho nàng cảm giác rất khó chịu, muốn bệnh.
Nàng buông điện thoại, trong tay cầm tài liệu đã được chỉnh sửa xong, lúc này, Thượng Quan Thuyên cũng từ văn phòng của Mục Nham đi ra. Một nam tử tuấn mỹ tiêu sái như vậy, chỉ cần giơ tay nhấc chân cũng đủ thu hút tất cả sự chú ý. Anh và Mục Nham luôn bất đồng, anh luôn luôn nở nụ cười ôn nhu còn Mục Nham luôn lạnh lẽo vô tình, tựa hồ càng khiến cho phụ nữ phát cuồng. Cùng dạng người cao to anh tuấn, nhất là trên mặt hắn lúc nào cũng lộ ra nụ cười ôn nhu như nước, luôn khiến cho trái tim phụ nữ rung động.
Những đôi mắt nhìn chăm chú của phụ nữ không khiến anh có một chút khó chịu, anh tiếp tục đi về phía trước cho đến khi nhìn thấy một người phụ nữ đang dựa lưng vào tường, đôi mắt đột nhiên giật lên một chút, dường như có cái gì đó nắm chặt lấy trái tim anh. Liếc mắt anh cũng nhận ra cô, không cần lý do, không cần xác minh, Giản Tiểu Phương, bạn gái hồi cấp III của anh, cũng là người con gái từng bị anh làm tổn thương sâu sắc.
Nàng một điểm cũng không thay đổi, vẫn là dáng hình ấy, nếu có thay đổi, chỉ là qua bấy nhiêu năm, nàng trở thành một người phụ nữ duyên dáng, quyến rũ, giỏi giang hơn. Còn tính khí của nàng, dường như càng ngày càng tồi tệ, so với trước càng lãnh đạm, cô bé nữ sinh ngày xưa giờ đã trưởng thành rồi.
"Tiểu ..." Anh muốn gọi cô, nhưng cô chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua, thành công ngăn cản những âm thanh tiếp theo của anh, cái từ "Phương" kia, cuối cùng cũng không thể nói ra thành tiếng.
Giản Tiểu Phương quay lưng đi, siết chặt tài liệu trên tay, chỉ có cách này mới có thể làm cho nhịp tim của nàng bình tĩnh trở lại. Nàng hung hăng mắng chính mình, Giản Tiểu Phương, ngươi thật chẳng ra làm sao cả, hắn chẳng qua chỉ là một tên xấu xa mà thôi.
Được rồi, chỉ là một tên xấu xa mà thôi, nhưng tại sao lúc này nàng lại muốn khóc. Trong lòng nàng vẫn đau đớn, không thể quên những bi thương hắn gây ra cho nàng ngày xưa.
Nàng không có dừng lại, bước vội về phía trước, không muốn cũng hắn hít thở chung một bầu không khí.
Nàng sẽ không tha thứ cho hắn, không bao giờ.
Sự rắc rối giữa họ, dù có kể cả ngày cũng không hết, thế nhưng cũng có thể chỉ cần nói vài câu là có thể rõ ràng. Bởi vì, dù phức tạp hay giản đơn, tất cả đều là chuyện của quá khứ.
Ở trường cấp III, nàng chỉ là một nữ sinh bình thường, giản dị. Cuộc sống hàng ngày của nàng thực nhàm chán, không có quá nhiều gánh nặng , xúc động cũng không nhiều, có chăng là một cuộc sống quá đỗi bình thường.
Mà khi đó Thượng Quan Thuyên, Mục Nham và Ti Hạo, đều là những nhân vật nổi tiếng trong trường. Không ai không biết, không ai không hiểu, nàng cùng bọn họ vốn không có điểm tương đồng. Cho đến một ngày, khi Thượng Quan Thuyên tìm đến gặp nàng, anh ta không hề quen biết nàng, nhưng anh ta lại đột nhiên nói với nàng rằng anh ta thích nàng, muốn hẹn hò với nàng.
Nàng rất sợ, và cũng rất căng thẳng, nhưng cũng bất ngờ và có một chút đề phòng, dù sao hắn cùng nàng quá khác biệt. Nhưng Thượng Quan Thuyên tựa có vẻ rất quyết tâm rồi, không ngớt tặng hoa, không ngừng tán tỉnh, mà vạn phần kiên định và kiên trì.
Kết quả, nàng chỉ đơn giản là không thể đứng vững sau những đợt tấn công tình yêu của hắn, mà hắn thì cố ý theo đuổi. Nàng đã thưc sự cảm động, có lẽ, tất cả các nữ sinh đều không thể cự tuyệt hắn. Nàng cứ như vậy trực tiếp rơi vào bẫy, ngu ngốc để bị mắc kẹt bên trong. Nàng yêu say đắm, đầy mê luyến, cũng trầm luân trong đó, dĩ nhiên không thể phát hiện ra trong mắt hắn có mấy phần tính toán. Khi hắn cười, cho đến tận bây giờ cũng chưa bao giờ chạm tới đáy mắt, mới nếm qua hương vị tình yêu, nàng đã quên tất cả, thậm chí đem cả thân thể mình tặng cho hắn.
Nhưng thật không ngờ, đấy chỉ là một vụ cá cược của ba người bọn họ, cho đến một ngày, Thượng Quan Thuyên ôm một cô gái khác đi đến trước mặt nàng, nhưng không có liếc nhìn nàng dù một lần. Cô gái đó chính là hoa khôi của trường, mọi người trong trường đều cho rằng bọn họ thật xứng đôi, chẳng phải là hoàng tử và công chúa sao? Mà nàng, chỉ là một chú vịt con xấu xí.
Nàng đã đi tìm hắn để hỏi nguyên nhân, kết quả khi tìm được hắn, trùng hợp lại nghe được đoạn đối thoại của bọn họ.
Vốn dĩ, chỉ là một vụ cá cược buồn cười, mà bọn họ cược là rốt cuộc mất bao lâu thời gian, Thượng Quan Thuyên có thể đưa nàng lên giường.
Bên tai nàng vang lên giọng nói tuyệt tình của hắn, "Giản Tiểu Phương cô thật sự nghĩ rằng tôi sẽ yêu một người bình thường như cô sao"? Đây chỉ là một trò đùa, hai mắt nàng đẫm lệ mông lung, đôi môi của hắn vẫn tiếp tục nói những lời khiến nàng đau lòng, mà cô nàng hoa khôi kia, cũng là bạn gái mới của hắn còn đang ở một bên cười chế nhạo nàng. Thậm chí còn bước đến gần nàng, dùng anh mắt khinh miệt đánh giá nàng từ đầu tới chân.
Cuối cùng nàng cũng không thể chịu đựng nữa, tay giơ lên giáng cho cô ta một cái tát, nhưng điều không ngờ tới chính là, Thượng Quan Thuyên xưa nay luôn ôn nhu, cũng học theo nàng, tặng cho nàng một cái bạt tai. Vào lúc cái tát giáng xuống khuôn mặt nàng, cõi lòng nàng tan nát và tỉnh mộng.
Thậm chí, khi nhìn thấy nàng hoa khôi khóc thực thương tâm, hắn đã đẩy ngã nàng. Không ai nhận thấy vị trí nguy hiểm của nàng, ở mép cầu thang, nàng trực tiếp ngã từ đầu cầu thang xuống dưới.
Trên người truyền đến một cơn đau nhức, nàng đi vào hôn mê, bốn phía tiếng la hét, kinh hô, nàng đều không nghe thấy. Thượng Quan Thuyên sắc mặt tái nhợt chạy đến bên nàng, khuôn mặt xanh xao, tràn đầy đau khổ, thế nhưng nàng không nhìn thấy, không thể nhìn thấy.
Thật đúng là giả dối, nàng sẽ không tin vào đàn ông, không tin nữa.
Cho đến khi tỉnh lại, nàng mới biết mình đang ở trong bệnh viện, những lời bác sỹ nói, khiến nàng chỉ có thể nhắm chặt hai mắt để đau thương bao phủ nàng.
Hóa ra nàng đã mang thai, con của nàng đã bị chính cha nó sát hại. Chẳng phải vẫn mãi là vở kịch cũ ấy sao? Buồn cười thật..
Sau đó, nàng không gặp lại Thượng Quan Thuyên, nàng không cần lời xin lỗi của hắn, không lời xin lỗi nào có thể khiến con của nàng sống lại, có lẽ con của nàng vốn dĩ không nên sinh ra.
Nàng chuyển trường, gia đình nàng cũng chuyển đi, rời xa ngôi trường kia, cũng rời xa con người đó. Tựa như chưa từng có sự xuất hiện của Thượng Quan Thuyên, nàng chỉ đơn giản là một Giản Tiểu Phương bình thường.
Nàng không muốn gặp lại hắn, vĩnh viễn không bao giờ muốn gặp lại. Nhưng trên thế giời này vốn có rất nhiều chuyện không thể ngờ tới. Vào ngày mà Diệp An An cùng Mục Nham đăng ký kết hôn, nàng mới biết được rằng, người bạn tốt mà nàng gặp được sau khi chuyển trường, người cô ấy phải lấy chính là Mục Nham. Mà nàng cũng gặp phải người mà nàng đã thề cả đời này sẽ ko gặp lại hắn, Thượng Quan Thuyên.
Vẫn là nụ cười quyến rũ đấy, nhưng nàng biết, hắn cười, luôn luôn là giả dối.
Trong tâm trí của nàng, hắn là một tên xấu xa, tất nhiên là bao gồm cả Mục Nham, chồng của An An.
Trên mặt có một chút cảm giác lành lạnh, nàng đưa tay lên lau, nàng đã khóc, vì cái tên xấu xa kia mà khóc, thực đúng là không có tiền đồ.
Lắc lắc đầu, nàng hướng phía trước đi tới, bỏ đi những nỗi buồn không nên có.
Nàng hận hắn, sẽ không bao giờ lại yêu hắn.
Thượng Quan Thuyên nhìn dáng hình càng lúc càng mờ nhạt của Giản Tiểu Phương, tựa hồ nàng đã cho đoan cuộc sống có hắn cũng mờ dần, khi nàng còn là một nữ sinh bị anh lừa dối. Kỳ thực không biết từ lúc nào, anh đã yêu nàng, chỉ có điều bởi vì quá kiêu ngạo, quá tự phụ, mà anh đã để mất nàng, thậm chí không còn đường quay lại.
Anh cười khổ, xoay người bước theo hướng ngược lại.
Vì sao, sống cả một quãng thời gian dài, phải đợi đến khi không còn đường quay lại mới biết được tại sao, mới hiểu được, những thứ mình đã từng không cần, thậm chí bỏ qua, mới là quan trọng nhất, mới là thứ mình muốn nhất.
Anh biết tình yêu của mình, có lẽ đã không còn tồn tại nữa.
Ban đêm, tại một câu lạc bộ đêm được trang trí rất đẹp, ba người đàn ông ngồi trên ôôtj bàn, đó là một vị trí đặc biệt, ngoại trừ bọn họ, ai cũng không thể ngồi.
Ba người đàn ông bề ngòai cực kỳ bắt mắt, hoặc lạnh lùng tàn nhẫn, hoặc ôn nhu như nước, hoặc tà mị luôn thay đổi, những phụ nữ trong câu lạc bộ này thỉnh thoảng lại hướng ánh mắt lộ ra vẻ toan tính về phía họ. Mà bọn họ như một thế giới nhỏ độc đáo, không thể bị mê hoặc bởi thế giới bên ngoài.
Bọn họ và những phụ nữ kia, tựa như người thuộc 2 thế giới, vĩnh viễn không thể cùng xuất hiện.
Trong PUB âm thanh quả thực rất ồn ào, tiếng trống thỉnh thoảng vang lên khiêu khích, khiến nhịp tin người ta cũng đập nhanh hơn vài phần. Và sau đó sẽ rơi vào 1 trạng thái điên cuồng, mà ở đây, cũng thực thích hợp để người ta phát điên.
Mục Nham cầm lên 1 chén rượu, ngửa cổ, rượu trong chén đã không còn một giọt, sau đó anh lại lấy chén khác.
"Nham, cậu nghĩ đây là nước hay sao? Dù là nước cũng không thể uống như thế". Người đàn ông tà mị cầm lấy cái chén trong tay Mục Nham, đôi mắt hơi nheo lại, có thể thấy không giấu được vẻ lo lắng.
"Ti Hạo, không cần lo cho mình." Mục Nham gạt tay anh, cầm lấy chén rượu.
Ti Hạo xoa xoa chân mày, có chút thất bại chống tay lên cằm, nhìn người đàn ông uống rượu giống con bò uống nước kia. Anh biết, mỗi lần cùng bọn họ đến đây, đều chẳng có chuyện gì tốt đẹp, anh đột nhiên quay đầu, nhìn về phía Thượng Quan Thuyên đang trầm mặc.
"Mình nói, Thuyên à, cậu cứ để cho hắn uống như vậy sao? Đừng quên, một lát nữa chúng mình lại phải mang hắn trở về." Chỉ là Thượng Quan Thuyên lúc này nhìn còn tệ hơn cả Mục Nham. Mục Nham thì thất thần, còn hắn thì như mất cả linh hồn, căn bản không nghe thấy anh nói gì, hắn như đang bị lạc trong một mê cung, nhìn chăm chú vào cái chén trên tay. Thậm chí không nhìn vào anh, anh không chịu nổi nhìn ngó xung quanh, có vẻ như trong ba người, anh vẫn là bình thường nhất.
Hai người đàn ông kia, đều đang thất tình , quả nhiên, phụ nữ phiền phức, rất phiền phức. Mà chính anh cũng đang có một chút rắc rối nhỏ, một người, mà theo anh nghĩ là cực kỳ phiền phức.
Anh thực sự hối hận đã đi cùng bọn hắn tới đây, có thể chắc chắn một lúc nữa, quần áo của mình sẽ bị phá hủy.
Mục Nham uống rượu, trong tiếng nhạc chát chúa, hơi nheo mắt, một lần nữa lại Với lấy chén rượu, lúc này trong mắt anh, rượu với nước cũng chẳng khác nhau là mấy, hầu như không có hương vị gì.
Say , làm sao anh có thể say được, hôm nay là sinh nhật của nàng, anh không quên, không thể quên.
"Y Y, tại sao em lại phản bội anh, tại sao?" Người đàn ông buông cái chén trong tay, miệng lảm nhảm những lời của kẻ say. Anh nghĩ rằng mình không say, trên thực tế, mọi người đều biết anh say rồi, mà còn say đến mức không biết gì nữa.
"Y Y..." Gã đàn ông say rượu nhìn Ti Hạo hung hăng cau mày, anh đã biết, cái tên này, sau một hồi nữa chắc chắn sẽ được anh đưa ra ngoài.
Y Y, lại Y Y, anh không biết Y Y kia có cái gì tốt, chỉ có tên Mục Nham ngu ngốc này, coi người phụ nữ đã phản bội mình là bảo bối, thực sự là không đáng.
Nhưng, lâu như vậy rồi mà Mục Nham vẫn không quên được người cô ta. Thật là, anh hận không thể dùng đao mở đầu hắn ra để xem rốt cuộc trong đầu hắn nghĩ cái gì. Chỉ là anh thấy thương cho người phụ nữ kia, kết hôn lâu như vậy, nàng rốt cuộc có được cái gì? Nhớ tới chuyện này, anh cúi đầu ly rượu trong tay cũng vơi đi vài phần.
Thượng Quan Thuyên đặt chiếc ly trong tay xuống, cho tay vào túi, trong ánh sáng lờ mờ rút ra một điếu thuốc, châm lửa hút.
Anh nhả ra một vòng khói, nhìn về phía náo nhiệt gần đó, có thể nói là thưởng thức, Bọn họ đã qua cái tuổi trẻ bồng bột phù phiếm, bởi vì quá trẻ tuổi và phù phiếm nên mới có quá nhiều tiếc nuối.
Ti Hạo và Thượng Quan Thuyên, hai người dìu người đàn ông say rượu kia rời khỏi PUB. Vốn là đến để giải sầu, kết quả lại là càng thương tâm, lần này, thật là thất bại hoàn toàn.
Bọn họ gọi xe, Thượng Quan Thuyên tuy rằng không say rượu nhưng vẫn không thể lái xe được. Cửa xe mở ra, Thượng Quan Thuyên rời đi. Cuối cùng cũng chỉ còn mình Ti Hạo anh đưa cái tên say xỉn này về nha.
Về nhà, tay anh nắm chặt tay lái , trở về nhà.
Trong lúc nhất thời, anh thật sự không biết nên đưa hắn đi đâu, suy nghĩ một chút, quyết định đưa hắn đến nơi đó, dù sao, ở đấy có một người phụ nữ rất tốt, nàng sẽ chăm sóc cho hắn. Hơn nữa, anh cũng rất muốn nhìn thấy nàng.
Cho đến khi chiếc xe dừng lại một lần nữa, anh nâng người đàn ông trên xe dậy.
"Thực đúng là nặng quá, cậu nên giảm béo đi, Nham", Ti Hạo giơ tay lên ngang trán, trọng lượng đè trên vai, thực sự có chút khó khăn. Chiều cao của bọn họ không khác biệt bao nhiêu, thế nhưng, đỡ một gã to lớn như thế này, thật đúng là mệt mỏi mà.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top