Tây du ký thời @.P2
- Thế thì được , chúng ta
lên đường .
Nào ngờ lúc quay lại đã
chẳng thấy con ngựa của
Đường Tam Tạng đâu .
Đường Tam Tạng túm cổ
Thổ Địa kêu lên:
- Con ngựa của ta đâu ?
Mau trả lại đây .
- Ông có mua vé thăm
quan đâu , lại còn không
mua vé trông ngựa ,
không đóng phí mà đòi tôi
có trách nhiệm phải đền
ông chứ ?
Tôn Ngộ Không cười
khẩy :
- Thôi bỏ đi , sư phụ để
cho con.
Nói rồi Tôn Ngộ Không
hóa ra một con Dylan mới
cáu:
- Sư phụ chơi con này
được chứ ?
- Ta không có bằng lái
xe.
Tôn Ngộ Không nghe vậy
lại biến ra một con
Mercedes:
- Con này thì sao? Rất
hợp với dáng thầy :
- Đã nói không có bằng
lái xe mà lị .
Tôn Ngộ Không bĩu môi:
- Sư phụ nhà quê khủng
khiếp .
Nói rồi Ngộ Không vọt
lên trên cao, chợt thấy
một con rồng đang bay
lượn thì vội vàng bay tới
túm lấy râu nó giáng cho
mấy đấm :
- Có phải mi ăn cắp ngựa
của chúng ta không?
Con rồng kêu lên oai oái:
- Đại ca tha cho em, tha
cho em, em chỉ vì đói quá
thôi.
- Thế mi là ai?
- Em vốn là thái tử của
Long Vương , cãi nhau
với phụ vương nên
quyết định bỏ nhà đi
Thiên Trúc chơi , nào ngờ
giữa đường đánh bạc hết
tiền
, đói quá làm liều ,
đành phải chén con ngựa
của đại ca thôi.
- Hóa ra là bỏ nhà đi bụi
đời . - Tôn Ngộ Không
cười khẩy - mi ăn ngựa
sống mà không sợ H5N1
à?
Con rồng cười phá lên:
- Đại ca vừa ở trên Sao
Hỏa xuống hay sao mà
không biết H5N1 là virus
cúm gà chỉ ăn gà mới
nhiễm thôi.
Tôn Ngộ Không quê độ
gắt :
- Tao biết thừa , chỉ thử
mày đấy thôi. Giờ ngựa
tao mày chén hết rồi ,
tính bồi thường thế nào?
- Tiền em hết rồi , đại ca
xem có đồ gì cứ lột tạm .
- Thôi khỏi , chú mày vừa
đánh bạc cháy túi còn
qué gì nữa cho tao lột
chứ , hay mày biến thành
ngựa cho thầy tao cưỡi
nhớ .
- Ngựa đực hay ngựa cái
hả đại ca?
- Thế mày là đàn ông
hay đàn bà? - Tôn Ngộ
Không quát tướng lên rôi
giơ gậy toan bổ xuống .
Tiểu Bạch Long thấy vậy
hoảng hồn vội hóa thành
con ngựa trắng nói:
- Em đùa thôi mà đại ca,
cẩn thận nóng quá đứt
mạch máu não đấy .
Thấy Tôn Ngộ Không
dẫn Tiểu Bạch Long về ,
Đường Tam Tạng mừng
lắm nói:
- Thằng thế mà khá,
chớp mắt đã tìm được
ngựa rồi .
Rồi ông cúi xuống nói
nhỏ :
- Này có phải con chôm
chỉa ở đâu thế ?
- Yên tâm đi sư phụ , sư
phụ có cưỡi từ giờ đến
Tây Thiên cũng chẳng ai
bắt sư phụ đâu .
- Nếu người ta bắt thì
ngươi phải chịu trách
nhiệm đấy nhé.
- OK
Hồi 2: Ngộ Không bị đội
vòng Kim cô.
Hai thầy trò tiếp tục lên
đường , đi thêm một đoạn
nữa , chợt hai tên bặm
trợn chạy ra:
- Đứng lại .
- Gì thế đại ca? - Đường
Tam Tạng hỏi .
- Mày còn hỏi nữa à? -
một tên nói - bọn tao mất
bao nhiêu công sức trồng
cỏ ở đây , thế mà mày ở
đâu đi đến giẫm hết cả .
Đường Tam Tạng nghe
vậy trố mắt ra miệng liên
tục nói:
- A di đà phật .
Một tên lại nói:
- Thôi được rồi , nhìn
mày cũng đẹp trai(?) tao
bỏ qua đấy , biết điều xì
ra vài chục lạng rồi biến
đi .
- A thì ra là bọn xin đểu
- Tôn Ngộ Không kêu.
- Này ăn nói cẩn thận
nhớ . Biết điều thì nôn
tiền ra đây .
Tôn Ngộ Không cười
nhạt :
- Đã lâu rồi lão Tôn
không đánh lộn , hay lắm ,
ngon thì nhào vô kiếm
ăn .
- Khoan đã Ngộ Không.
- Gì thế đại ca? à nhầm ,
sư phụ ?
- Dù sao bọn họ cũng là
con người , phải lấy đức
thu phục họ .
Một tên nghe vậy cười
nói:
- Đồ sư cọ mốc lý sự .
RỒi nhặt cục đá bên
đường ném vào đầu
Đường Tam Tạng .
Đường Tam Tạng bị đá
ném trúng tức giận gào
lên:
- Ngộ Không, thịt chúng
cho ta.
Tôn Ngộ Không nghe lời
như mở cờ trong bụng ,
lập tức vung gậy như ý
đập hai phát hai tên cướp
đường chết tươi .
- Yếu thế .
Đường Tam Tạng kêu
lên:
- Ngộ Không, ta có bảo
ngươi giết chúng đâu ?
- Rõ ràng thầy nói thịt
chúng cơ mà?
- Ơ , như vậy chỉ là
muốn ngươi cảnh cáo bọn
họ qua loa thôi, sao
ngươi lại sát sinh?
- Ôi dào, đúng là lý sự
cùn.
- Không được , bọn họ là
cường đạo nhưng cũng là
con người , ngươi động
một tí thì sát sinh thì ta đi
thỉnh kinh phổ độ chúng
sinh làm gì?
- Này nhớ , đừng tưởng
là sư phụ thì lên mặt nhớ ,
tinh vi vừa thôi, thằng
này cóc cần nhớ .
- Ngươi đã kí hợp đồng
với Phật Tổ Như Lai rồi ,
nếu xù thì phải đền khối
tiền đấy .
- Lão tôn chủ một Hoa
Quả Sơn , tiền bán hoa
quả hàng năm cũng thừa
để ta ăn nhậu phủ phê,
sợ gì vài ba triệu lẻ đó
chứ ?
Nói rồi ngài tung người
bay vọt lên mây.
Đường Tam Tạng nhìn
theo chỉ biết thở dài.
- Tự nhiên mất đi thằng
sai vặt , tiếc thật .
Chợt trên trời tỏa ra
luồng hào quang rực rỡ ,
Đường Tam Tạng thấy
vậy lập tức quỳ xuống :
- Quan Âm Bồ Tát.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top