Kênh 543 - Channel 543 - Phần 5

Tác giả: sandwich_witch
Ngày viết: Tháng 10/2012

Tin tốt: Tôi vẫn chưa chết.

Tin xấu: ...à ừm, vui lòng đọc tiếp phần sau...

Quay lại thời điểm tối hôm đó, khi về đến nhà, tôi vội ngồi vào máy vi tính, mở nhạc ầm ĩ, bật sáng hết đèn, tranh thủ làm việc và nhâm nhi ít cà phê. Đinh ninh trong lòng rằng sau khi đã tháo hết phích cắm thì cái tivi không thể hoạt động được nữa, bản thân sẽ được an toàn. Nhưng một lần nữa tôi đã đánh giá quá cao khả năng của mình (hay bất cứ người nào khác trong tình huống này) trong cuộc chiến chống lại các thế lực không tuân theo những qui tắc của loài người...

Khi tôi vừa định cập nhật một số thông tin trên trang mạng của mình, thì màn hình máy tính bỗng nhấp nháy rồi chuyển hết sang một màu xanh thẫm. Tiếp theo đó, lần lượt xuất hiện trên màn hình một dãi số theo thứ tự 5 . 4 . 3 . 2 . 1 .

Màn hình lại nhấp nháy lần nữa. Một mùi hương khó chịu, mùi của hỗn hợp bùn lầy, cái chết và sự thối rữa, tương tự như thứ mà tôi đã ngửi thấy khi nghỉ lại nhà Paul. Trên màn hình lại hiện lên tấm ảnh chụp tôi lúc vừa tròn sáu tuổi, đang ôm một cái xô đỏ, đứng bên bờ Hồ Stern Lake (gần nơi tôi ở lúc còn bé, cách khoảng nữa giờ đi bộ). Nhấp nháy – hình ảnh thay đổi. Cũng là cái hồ đó, cũng địa điểm đó, chỉ khác là không còn thấy tôi lúc nhỏ nữa, hơn nữa tấm ảnh này được chụp vào buổi tối. Những bóng cây xa xa ven bờ hồ đang in bóng xuống mặt nước, bầu trời tối tăm không trăng không sao. Nước hồ tối đen như mực tàu. Nhưng đáng chú ý hơn cả, là ở giữa hồ, có thứ gì đó như một con quái vật thời tiền sử đang trồi lên khỏi mặt nước, tiến dần đến hòn đảo nhỏ ở giữa hồ.

Tôi và những người bạn cùng lớn lên trong một khu vực ven hồ Stern Lake, nhưng chưa ai trong số chúng tôi từng đến hòn đảo chết (có rất ít cây cối trên đảo) ở giữa hồ. Có lẽ bởi vì bố mẹ thường hay dọa bọn trẻ như chúng tôi bằng những câu chuyện Mê tín: hồn ma kéo chân những người tìm đến đảo, lũ chó dại và vô số những thứ kì quái khác, do vậy mà bọn tôi chẳng bao giờ dám bén mảng đến gần. Thậm chí mọi người còn đồn rằng những người tuyệt vọng thường tìm đến hòn đảo đó để tự sát. Tôi rùng mình khi nhớ lại những thứ đó, cộng thêm cái mùi khó chịu cứ xộc lên mũi, làm tôi nhận ra có lẽ thứ đó đang thật sự nhắm đến tôi.

Hình ảnh vừa rồi kéo dài thêm một vài giây nữa, sau đó màn hình liên tục nhấp nháy. Tôi đoán sắp sửa có một loạt các hình ảnh – hình ảnh khủng khiếp sẽ trình chiếu cho tôi xem, in sâu những thứ khủng khiếp đó vào tâm trí tôi, làm tôi đắm chìm trong những cơn ác mộng – nhưng ... không có gì xảy ra sau đó nữa. Tôi thử khởi động lại máy, nhưng hoàn toàn không có tác dụng, cả cái máy đều treo cứng.

Ngay lập tức, tôi gọi cho Paul và Laila, kể cho họ nghe toàn bộ câu chuyện. Nghe xong mọi thứ, Paul dừng máy một lúc để trao đổi với Laila, rồi chuyển máy cho cô ấy.

"Bà ngoại đã kể cho tôi nghe những việc này," cô ấy nói bằng chất giọng hết sức chậm rãi, tôi không ngờ là cô nàng có thể lấy lại bình tĩnh nhanh đến thế. "Có một số nguyên nhân có thể khiến cho các linh hồn từ bỏ nơi hỗn loạn của chúng và bám theo chúng ta. Đôi lúc, chỉ đơn giản vì chúng là những oan hồn tinh ranh, muốn thu hút sự chú ý của chúng ta, nhưng trong trường hợp đó chúng sẽ chỉ gây ra một hoặc hai sự kiện đơn giản, riêng lẻ và vô hại. Số khác lại muốn nói cho chúng ta biết một việc gì đó rất quan trọng đối với họ nhưng lại không thể hoàn thành lúc còn sinh thời. Loại còn lại, rất hiếm khi xuất hiện, sở hữu một năng lượng cực mạnh, là các thực thể tà ác, chúng đeo bám theo các nạn nhân, dọa nạt và hút cạn sinh lực của họ. Hiện tượng này chúng ta hay gọi là bị nguyền rủa. Nhưng để kiếm ra một pháp sư triệu hồi có đủ khả năng mang chúng đến thế giới này là việc rất khó, khó hơn nhiều so với việc các thực thể tà ác này tiếp tục tìm kiếm một mục tiêu mới, và vì vậy loại này rất ít gặp."

Tôi nhún vai. "Vậy trường hợp của tôi thuộc loại nào...?"

"Tôi nghĩ nó thuộc loại thứ hai," Leila đáp. "Cái hồ này cách đây bao xa? Nếu đó là nơi nó muốn cậu đến, thì chúng ta có thể lập một nghi lễ trừ tà ngay tại vị trí đó. Nếu thuộc loại thứ nhất hoặc thứ hai, nó sẽ hiện nguyên hình và bị trục xuất. Nhưng nếu là loại cuối ... thì chúng ta sẽ gặp rắc rối."

Tôi không dám hỏi xem loại "vấn đề" gì mà chúng tôi có thể phải đối mặt.

Thời gian tiếp tục trôi, cuối cùng cũng đã đến 10 giờ đêm. Laila, Paul và tôi đang đứng men theo bờ hồ Stern Lake, từ từ cho hạ thủy chiếc xuồng kayak (một loại xuồng nhỏ, chở được 2 người, làm từ gỗ nhẹ, phiá ngoài có bọc da, do người Eskimo phát minh) của Paul xuống hồ. Chúng tôi quyết định đến đây lúc trời đã tối vì bức ảnh cuối cùng được chụp vào khoảng thời gian tương tự. Ngay khi vừa đến nơi, vô số những kỉ niệm lúc xưa chợt ùa về trong tôi. Khi còn bé tôi hay cùng bạn bè chạy chơi, bơi lội, xây dựng lâu đài cát và nằm tắm nắng quanh hồ. Cảnh hồ lúc này vắng lặng đến chết người, không có chút sự sống ngoại trừ một vài dấu chân còn in trên cát. Hòn đảo hiện ra lờ mờ ngoài xa, có vẻ tăm tối hơn so với các khu vực xung quanh. Tôi không biết diễn tả thế nào nhưng máu trong tôi cứ sôi sục như thể không muốn tôi đến gần hòn đảo, nhưng tôi muốn chấm dứt chuyện này. Tôi đã chán ngán cái cảnh bản thân bị nguyền rủa mỗi ngày lắm rồi.

Tôi phải thừa nhận rằng, ban đầu tôi đã từng nghĩ Laila và Paul hẳn đã bỏ rơi tôi sau sự cố liên quan đến cái tivi tại nhà Paul, lẽ ra tôi phải tin tưởng họ nhiều hơn. Paul dặn Laila đợi ở bờ hồ, rồi khoác lên vai một cái balô có chứa các dụng cụ và tờ giấy hướng dẫn Laila đã ghi chú kĩ, sau đó, hai thằng tôi leo lên chiếc kayak, tiến dần ra giữa hồ.

Không có dấu chân người trên hòn đảo giữa hồ. Ở đây chỉ có những nhánh cây gãy và lá khô dầy đặc, đến mức mỗi bước chân của chúng tôi lại vang lên âm thanh rắc rắc. Paul và tôi kéo xuồng lên bờ, cậu ta đột nhiên chỉ về phía mấy bụi cây và nói.

"Nhìn xem."

Một luồng sáng xanh mỏng lấp ló phát ra từ phía trung tâm tối ngòm của hòn đảo. Tôi bật đèn pin lên rồi cả hai cùng tiến về phiá đó, dạt mấy bụi cây trên đường...để mở lối đi tiếp. Cuối cùng thì chúng tôi cũng đã được đến trung tâm của hòn đảo.

Trung tâm hòn đảo có vẻ thoáng đãng hơn, có một căn phòng ở giữa khu đất trống. Trước căn phòng là một chiếc ghế bành rướm máu, rách rưới và cũ nát, đặt ngay bên cạnh, một cái bàn nhỏ phía trên bàn là cái tivi. Cái tivi này còn cũ hơn cả cái của Paul, loại sử dụng ăng ten và có thùng bằng gỗ, điểm đáng chú ý là ... tivi đang được mở. Điều này hoàn toàn vô lí, vì rất nhiều nguyên nhân như tivi hoàn toàn không có phích cắm hơn nữa đảo hoang thì lấy đâu ra điện. Màn hình chuyển sang màu xanh, tỏa sáng vừa đủ để bao bộc lấy hai đứa tôi.

Tôi run rẩy lôi thùng muối ra và rải thành một vòng tròn xung quanh tôi và Paul. Thắp hai ngọn nến, một đen, một trắng, và đặt chúng trước mặt chúng tôi. Ngồi im theo dõi cái tivi, đợi xem phản ứng của nó, nhưng màn hình vẫn cứ giữ nguyên một màu xanh mặc cho chúng tôi có làm trò gì đi nữa.

Laila đã pha trộn một loại hỗn hợp gồm dầu mỡ đen, thứ gì đó tương tự như bơ và than đá; Tôi dùng nó để làm dấu chữ thập lên lòng bàn tay, trán như theo như tờ giấy hướng dẫn. Cô ấy không chịu cho chúng tôi biết thứ mà chúng tôi có thể phải đối mặt là gì, nhưng ít nhất thì cô ấy đã chuẩn bị đầy đủ đồ nghề cho chúng tôi đối phó nó. Laila còn căn dặn nếu cây nến trắng bị tắt, thì chúng tôi đã thành công. Ngược lại, nếu cây nến đen bị tắt, thì chúng tôi phải rời khỏi đây ngay lập tức.

Tiếp theo, tôi quay mặt về hướng tivi và đọc to nội dung trong tờ giấy. Cũng không có gì đặc biệt, không phải sử dụng tiếng Latin hay tiếng Phạn gì cả, tôi chỉ cần đọc to vài câu đơn giản đại loại như "Hãy để tôi yên, tôi không muốn bị các người ám, tôi ra lệnh cho các người cút đi".

Đọc xong, tôi và Paul đứng im tại chỗ, nín thở chờ đợi.

Cái tivi không có phản ứng gì cả.

Và tiếp theo thì thứ mùi hương quen thuộc lại xuất hiện....

Lần này, mùi hương lại càng gay gắt và đậm đặc hơn trước, đến mức chúng làm tôi buồn nôn. Ngay lập tức tôi phát hiện ra có thêm sự hiện diện của một ai đó gần đây, có lẽ cái mùi khó chịu đã làm cho thị lực của chúng tôi tốt hơn, mọi thứ lại có vẻ dễ quan sát hơn trước. Màn hình tivi vụt tắt chỉ chừa lại một đốm sáng nhỏ ở giữa. Cây cối xung quanh bắt đầu lay chuyển dữ dội: tôi nghe rõ tiếng các cành cây gãy đổ, cọ xát vào nhau, tạo thành những âm thanh như tiếng súng nổ, vang vọng trên mặt hồ. Nước hồ bẩn thỉu trào ngược ra từ giữa màn hình, làm ngập cả một phần đất. Cái ghế bành di chuyển về phía chúng tôi rồi ngã nhào; những thứ được nhồi vào ghế từ từ trào ngược ra như thể có thứ gì đó vô hình và khổng lồ đang tức tối, xé nát nó ra vậy. Paul và tôi quì mọp xuống cạnh vòng tròn, hai tay ôm chặt đầu, kinh hãi đến mức không nhúc nhích hay thở mạnh nổi, ... không biết có thứ gì đó đang tiến đến gần...

Sau đó, ngay lập tức, mọi thứ lại im lặng. Sự yên tĩnh lại ngự trị. Màn hình chuyển sang cảnh tuyết trắng xoá, chỉ thấy duy nhất ba con số hiển thị trên góc phải: 543.

Ngửi thấy mùi khói, tôi vội nhìn xuống. Cả hai cây nến đều đã bị thổi tắt.

Tôi túm lấy Paul, cả hai phóng nhanh ra khỏi đó.

Laila cũng không hiểu rõ ý nghĩa của mấy ngọn nến. Cô ấy chỉ biết đó là dấu hiệu cho thấy chúng tôi đang chống lại một thứ gì đó rất mạnh mẽ, nếu chúng tôi có thể làm tắt ngọn nến trắng, nghĩa là chúng tôi đã thành công. Tôi hy vọng giả thuyết đó chính xác. Để Frank có thể vui vẻ quay về nhà cùng tôi.

Các bạn nghĩ như thế nào? Liệu mọi việc đã chấm dứt chưa? Tôi đã tống cổ được cái thứ khốn khiếp đó?

Tên dịch giả: sandy
Nhóm dịch: Consternated Team
Nguồn:

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top