Kênh 543 - Channel 543 - Phần 2
Tác giả: sandwich_witch
Ngày viết: Tháng 10/2012
Tôi đã nghe theo lời khuyên của các bạn và thực hiện một số biện pháp giải quyết. Ngày nay, tìm kiếm một cửa hàng bán những loại bùa cổ thật không dễ, nhưng may mắn thay, tôi cũng mò ra được một căn tiệm nhỏ. Thế là tôi mua ngay vài cây ngải tại cửa hàng 5 for 5. Về đến nhà, tôi liền đốt mấy cây ngải, làm cho cả căn phòng chìm trong mùi ngải đốt (tôi phải dùng túi nilông để che cây còi báo cháy trên trần lại) và rắc chút muối xung quanh cái tivi. Sau đó, để thêm an tâm, tôi còn dựng một cây thánh giá trên thanh cửa sổ. Mặc dù tôi không phải là người theo Đạo Thiên Chúa, nhưng rút kinh nghiệm từ phim Exorcist (Trừ tà), thánh giá biết đâu có thể giúp tôi cản Linda Blair bất chợt bò ra từ màn hình tivi plasma 35 inch của mình.
Sau khi làm xong tất cả, tôi phải công nhận rằng bản thân mình thật ngớ ngẩn – tôi không phải là một thằng mê tín, thật đấy. Frank cũng không mấy yêu thích cái mùi ngải đốt, và nó đã bày tỏ ý kiến bằng cách hắt hơi vào mặt tôi. Nhưng cậu chàng vẫn chưa chịu chui ra khỏi gầm giường, mãi một lúc sau, mới chịu bò ra, cạ cạ vào chân tôi và thưởng thức món gà tây cắt nhỏ (món yêu thích của nó). Có thể chỉ do tôi tưởng tượng, nhưng trọng lực trong căn hộ có vẻ ...giảm đi, bằng một cách nào đó, mà trọng lượng trong của mọi thứ nhà bỗng dưng từ từ nhẹ bỗng. Rất may, hôm đó là một buổi sáng mùa thu đẹp trời, bầu trời trong vắt không gợn chút mây, nên phần nào tinh thần của tôi cũng có vẻ hăng hái hơn bình thường.
Mọi thứ, tuy nhiên, đã bắt đầu thay đổi khi mặt trời vừa lặn.
(Để tôi giới thiệu sơ về căn hộ của mình trước khi tiếp tục câu chuyện. Căn hộ của tôi khá đơn giản, nó nằm trên tầng ba, gồm 1 phòng ngủ đơn, có cửa dẫn ra phòng khách. Bức tường đối diện có khá nhiều cửa sổ, và ở góc phải phòng khách là cái tivi. Bên trái cánh cửa là một ban công nhỏ, và hướng về phiá bên phải, qua khỏi tivi là nhà bếp/hành lang dẫn vào phòng ngủ và phòng tắm.)
Tôi đã dành cả buổi tối để đi chơi cùng lũ bạn và quay về căn hộ vào khoảng 2 giờ sáng. Điều đầu tiên làm tôi chú ý đến là toàn bộ đèn trong nhà đều bị tắt – thông thường tôi luôn để lại ít nhất một hoặc hai bóng đèn trước khi ra ngoài vì khu vực xung quanh căn hộ không mấy an toàn nên tôi muốn bọn trộm nghĩ rằng tôi vẫn còn trong nhà. Điều đáng chú ý thứ hai là không thấy Frank chạy ra cửa đón tôi như mọi hôm, chuyện mà nó vẫn làm hàng ngày. Và cuối cùng, một luồng sáng mà tôi nhận ra ngay lập tức, ánh sáng xanh nhấp nháy và lạnh toát. Tivi đang được mở.
Tiếng cửa cọt kẹt đóng rầm lại sau lưng, tôi đứng chết trân tại chỗ, mắt nhìn về phiá cuối phòng, nơi đặt cái tivi. Trên màn hình là cảnh tuyết trắng tĩnh lặng. Tôi bất chợt nhận ra có thứ gì đó bất thường ngay dưới chân tôi – tôi nhìn xuống và thấy trên thảm trải rải rác các cành cây và những mảnh vỡ bị cháy xém. Có thứ gì đó đã xé nát mấy nhánh cây ngải thành từng mảnh. Không phải là Frank; nó rất ghét thứ đó, thậm chí nó còn không thèm đến gần lò đốt. Tôi quay người nhìn ra hướng cửa sổ. Cây thánh giá vẫn còn nằm đúng trên vị trí của nó, nhưng có một sự khác biệt nho nhỏ mà chắc là bạn cũng có thể đoán được: nó đã bị lật ngược lại.
Tim tôi đập thình thịch như búa nện – Mồ hôi đổ nhễ nhại. Việc này không còn thú vị hay đơn giản là phiền phức nữa. Có thứ gì đó không thể tả được và dường như nó đã tìm được cách để xâm nhập vào nhà tôi, nó đang muốn nói gì đó với tôi.
Dường như nó có thể thấy được các suy nghĩ của tôi, tivi nhấp nháy rồi hiện lên cảnh một bãi đậu xe tăm tối. Tiếng nhạc xập xình vang lên từ trong vũ trường bên cạnh khu đỗ xe và vô số các bóng đèn nêon cam, xanh bật tắt theo nhạc. Tôi lập tức nhận ra ngay vũ trường đó, đó là nơi tôi vừa đến cùng đám bạn... chắc chắn thế, cánh cửa vũ trường chợt mở toang, tiếng nhạc dồn dập đổ ào ra và TÔI bước ra khỏi vũ trường, cười nói cùng với người bạn thân Paul. Cậu ta vỗ vai và chúc tôi ngủ ngon, sau đó quay trở vào trong.
Trong cơn sợ hãi bỗng dưng trong đầu tôi lóe lên một ý tưởng – nếu có kẻ theo dõi tôi, thì đây chính là bằng chứng. Tôi rút điện thoại ra và bắt đầu quay lại những cảnh trên màn hình, theo dõi diễn biến qua cả điện thoại lẫn màn ảnh.
Kẻ theo dõi quay lại cảnh tôi lục tìm chìa khoá trong túi, sau đó đi ra khỏi góc quay tiến về phía đỗ xe. Trong một hai phút kế đến, mọi thứ vẫn giữ nguyên – Tôi nghĩ mình trông thấy thứ gì đó thay đổi dưới ánh đèn, nhưng không chắc chắn lắm. Hình ảnh trên màn hình chuyển thành những sọc màu xen kẽ rồi tắt hẳn, cả căn phòng chìm vào bóng tối.
Lập tức, tôi bật hết toàn bộ đèn trong căn hộ, tháo sạch các phích cắm điện của tivi, và dọn dẹp hết mớ ngải. Sau khi chỉnh lại cây thánh giá, tôi nhìn xuống giường, tìm Frank. Thật đáng thương, cả người Frank run bần bật, co rúc trong góc kẹt và không dám nhúc nhích. Thậm chí nó còn tè luôn ra thảm.
Sau khi đã sắp xếp lại mọi thứ và đảm bảo rằng sẽ không có gì khác bất thường sẽ xảy ra vào tối nay nữa, tôi lấy điện thoại ra và xem lại đoạn phim vừa nãy. Tôi xem lại đoạn lúc vừa chào tạm biệt người bạn, đang loay hoay tìm chìa khoá. Lúc tôi đi ra khỏi góc quay, tôi lại thấy nó một lần nữa: có thứ gì đó vừa băng ngang qua khoảng không tối. Tôi tua đi tua lại cảnh đó. Một vài giây sau, trước khi màn hình tắt hẳn, tôi đã thấy nó, nó không to lắm, nhưng cũng đủ để làm máu trong người tôi đông lại như tuyết Siberia.
Hình ảnh đã bị nát và những mảng tối ngăn không cho tôi nhìn rõ mọi thứ. Tất cả những gì tôi có thể thấy là bóng tối bao phủ - một bóng đen nhỏ cắt ngang màn đêm, hiện rõ dưới ánh đèn đường. Nó bắt đầu tan chảy trên vỉa hè trông giống như một hỗn hợp giữa khói và bóng tối; Tôi vẽ lại hình dạng ban đầu của nó, một cái đầu và hai phần chi, quá dài và ốm để có thể là các cánh tay, hai "khuỷu tay" quẹo ngược về trước như thể đã bị ai đó bẻ gãy các khớp. Sau đó mọi thứ lại trở về với bóng đêm.
Một tiếng crắc nhỏ phát ra từ phía bên phải làm tôi giật thót cả người, nhảy cả hai chân lên ghế - đồng hồ trên máy phát thanh của tôi đã được bật, bắt đầu dò sóng. Nhưng thời gian trên đó lại thể hiện sai. Điện thoại của tôi hiển thị 2:30 sáng ... nhưng hàng số điện tử nhấp nháy trên máy phát thanh lại là 5:43 sáng.
Điện thoại bỗng run lên và khi nhìn xuống, tôi thấy nó đã tự khởi động lại. Tôi kiểm tra lại máy, đoạn phim – và hình ảnh khủng khiếp khi nãy đã biến mất – có ai đó đã xóa chúng.
Tôi đặt Frank vào giỏ xách và gọi cho Paul, người vừa tiễn tôi về vài phút trước. Tôi đề nghị quay lại vũ trường cùng với anh ấy và người bạn gái cho đến sáng. Tôi không biết mình phải làm gì. Gọi cho một pháp sư trừ tà sao? Nhưng thứ đó lại quá mạnh đến mức có thể dễ dàng xoay chuyển cây thánh giá ...
Làm ơn, hãy cứu tôi ...
Tên dịch giả: sandy
Nhóm dịch: Consternated Team
Nguồn: Channel 543
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top