Chiếc xe buýt ma ám
Cuối cùng sau ba tháng mùa đông giá rét, xuân đã về.. mang theo một niềm hân hoan khó tả cho những cô cậu sinh viên xa trường như tôi. Vui cũng phải, vì rốt cuộc sau một năm xa nhà, chúng tôi đã có dịp thăm lại gia đình thân yêu hoặc tay bắt mặt mừng với mấy thằng bạn dưới quê thời cấp ba đầy hoài niệm.
Sáng hôm đó, tôi đón chào ngày mới bằng việc nghe những tiếng chim kêu ríu rít ngoài cửa sổ. Tiếng chim mùa hè và tiếng chim mùa xuân theo hình thức thì giống nhau, nhưng về mặt ý nghĩa thì lại khác hoàn toàn.
Tôi dành trọn cả ngày để đi mua quà tết và lướt facebook.
Buổi tối, tôi chờ xe buýt ở một trạm khá vắng. Khoảng 15 - 20 phút sau thì xe cũng đến, tôi và ba người ( hai đàn ông, một phụ nữ) nối đuôi nhau bước lên xe. Cảm giác không được tốt lắm mặc dù chiếc xe này còn khá mới, nội thất cũng chưa xập xệ gì. Xe bắt đầu lăn bánh vào lúc 8:00 tối.
Trên xe lúc này có không tới 20 người. Họ mang trang phục bình thường và nói chuyện với nhau khá vui vẻ, nhưng điều đặc biệt là để ý nãy giờ nhưng tôi không thấy bất kì túi hành lý nào. Thôi kệ, chắc mấy thứ đó bỏ trong cốp xe hết rồi ~. Nghịch điện thoại một lúc thì cũng thấy buồn ngủ nên tôi quyết định ngã lưng một chút luôn.
Khi tôi tỉnh giấc thì xe đang chạy trên một đoạn đường núi khá cheo leo, nhìn lên đồng hồ thì đã nửa đêm rồi. Không còn tiếng nói chuyện nữa, không gian trở nên im lặng đến khó chịu. Lấy điện thoại ra định chơi mấy game đơn giản thì điện thoại đã sập nguồn từ lúc nào. Vừa ngủ lúc nãy nên giờ cũng chả thấy buồn ngủ nữa, thế là tôi cứ ngồi nhìn ra cửa sổ như một cách giết thời gian hữu hiệu.
Ánh đèn đường rọi xuống đất bóng của chiếc xe... Và tôi?... Khoan, làm sao lại thấy bóng của tôi được? Tôi cố dụi mắt hai, ba lần rồi nhìn lại. Nhưng kết quả vẫn thế, một bóng đen mang hình người đang hòa lẫn với cái bóng của chiếc xe buýt. Dường như biết tôi đang nhìn chằm chằm vào nó nên cái bóng đen nở một nụ cười ngoác miệng hết cỡ, để lộ ra một khoảng đất không bị bóng bao phủ.Tôi kinh hoàng lay ông bác phía trên dậy. Ông ta trả lời với giọng khó chịu:
- Cái gì thế?
- Chiếc xe này đang bị ma ám chú à. Chúng ta phải làm gì đó trước khi quá muộn. - Không hiểu sao lúc đó tôi lại có thể nói chuyện một cách từ tốn như vậy được.
Ông ta nhìn theo hướng tôi chỉ. Nhưng trái với suy nghĩ của tôi, vẻ mặt ông ta vẫn bình thường như cũ.
- Đó là sứ giả của thần linh.
- Sứ giả của thần linh? - tôi ngạc nhiên.
- Cậu không biết về ngài, nghĩa là cậu không thuộc về nơi này. Mau cút khỏi đây!!! - Ông ta thét lên, đôi mắt chuyển sang đỏ ngầu, khuôn mặt trở nên dữ tợn hơn.
Chiếc xe bỗng phanh gấp lại, những hành khách khác cũng hò hét điên cuồng:
- Cút khỏi đây.
- Mày là kẻ ngoại lai.
- Ném nó xuống xe.
Họ nhấc bỗng tôi lên rồi quẳng ra khỏi xe kèm theo túi hành lý. Sau đó chiếc xe lại tiếp tục lăn bánh đi, phảng phất như có tiếng cười phát ra từ đó.
Tôi cứ đứng chờ mãi như thế, đến tận khi trời sáng mới có chiếc xe khác đi qua khu vực đó...
Nguồn:vns.site
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top