ngoại truyện 2
Đáng tiếc, vì Thương Tấn thật sự không đi được nên hai người đành từ chối lời mời cơm của Diệp Hành, có điều trước khi từ chối, anh còn nói thêm một câu. “Ngày mai gọi anh Diệp tới đây ăn đi.”
Một câu tới đây ăn lập tức khiến sự bất mãn trong lòng Diệp Hành tiêu tan.
Thương Tấn luôn thăm dò điều Diệp Hành muốn biết nhất là gì.
Từ sau khi Diệp Chu và Thương Tấn thuê phòng bên ngoài, hai người cũng bắt đầu học nấu cơm.
Dĩ nhiên phần lớn thời gian hai người vẫn ăn ở ngoài, chỉ có vào ngày nghỉ mới đi siêu thị mua thức ăn, sau đó về nhà vừa nghiên cứu công thức nấu ăn vừa hành động.
Vì sắp tới tết Nguyên Đán, cuối cùng Thương Tấn cũng tiễn được tên em họ của mình đi.
Trên đường về liền tạt qua siêu thị, lại nghĩ dù có hỏi Diệp Chu cũng không chắc cậu đã biết anh trai mình thích ăn gì, Thương Tấn cũng tự quyết định mua một ít thức ăn có độ chấp nhận khá cao.
Đến trước tiểu khu lại vô tình gặp được Diệp Chu.
“Sao mua thức ăn không gọi tôi?” Diệp Chu đi tới, nhanh chóng nhận lấy túi đồ trên tay phải anh, xách vật nặng thời gian dài, tay Thương Tấn vẽ ra một đường đỏ. “Cậu mua quá nhiều.”
“Không biết anh cậu thích ăn gì, cho nên gà vịt thịt cá gì đều mua.”
Diệp Chu nhìn túi thức ăn nói: “Nhiều như vậy? Ăn hết không?”
“Ăn hết, nhiều loại nhưng số lượng ít.”
Vào trong nhà, Diệp Chu lấy hết nguyên liệu nấu ăn ra, sau đó mới hiểu được nhiều loại lượng ít của Thương Tấn là gì.
Nói là gà vịt thịt cá, thật ra thì chỉ là một con cá, một miếng thịt vịt, mấy cái cánh gà, thêm một miếng thịt ba chỉ, thuận tiện còn có thêm một túi tôm cùng cải xanh.
Diệp Chu thay quần áo ở nhà, lại buộc tạp dề, vén tay áo lên nói: “Hôm nay để tôi làm đi!”
“Đừng, hay là tôi làm đi.”
Diệp Chu nói: “Không phải cậu nói khả năng nấu ăn của tôi tiến bộ sao?”
Thương Tấn ho nhẹ một tiếng nói: “Chỉ là có tiến bộ.”
Tiến bộ có nghĩa là tốt hơn lần trước nhưng cũng không có nghĩa là tài nghệ lên cao.
Diệp Chu ngượng ngùng cởi tạp dề nói: “Cậu không cho tôi cơ hội, sao tôi luyện thành đầu bếp được?”
Nói đến cũng bực mình, mới ở cùng nhau một thời gian, cả hai người đều không biết gì về nấu ăn. Nhưng Thương Tấn mới nhìn công thức nấu ăn mấy lần đã làm ra hình ra dạng, thậm chí mùi vị cũng tốt. Mà ở phương diện này, Diệp Chu như hoàn toàn bị Thượng Đế vứt bỏ, không thể nói là sát thủ phòng bếp nhưng mùi vị thật sự không tốt đẹp gì.
Người thường có nói ‘người tài rất vất vả’, ở phương diện nấu cơm này, trong hai người có một người là tốt rồi. Nhưng rõ ràng Diệp Chu không thể lấy tư duy của người thường để suy nghĩ.
Diệp Chu hùng hồn nói: “Chỉ tôi làm không tốt nên mới phải luyện nhiều! Gặp phải khó khăn, sao tôi có thể lùi bước chứ! Cậu và tôi đều là sinh viên đại học bình thường, dựa vào cái gì mà chuyện cậu có thể làm được, tôi lại không làm được chứ!”
Dựa vào sự kiên trì siêu việt, phòng bếp nhà Thương Diệp, đa phần đều để Diệp Chu chiếm lĩnh.
Lần đầu tiên Thương Tấn cảm thấy chán ghét sự kiên trì mạnh mẽ trên người Diệp Chu, lười biếng như anh còn hận không thể đoạt lấy quyền hành trong bếp về tay mình.Thương Tấn càng nói khó ăn, cậu càng làm hăng say.
Cũng may Diệp Chu đúng như lời mình nói, càng ngày càng tốt, chỉ tiếc cái càng ngày càng tốt này là so với tài nghệ trước kia của cậu.
Thương Tấn thở dài nói: “Hôm nay không phải lúc để cậu thể hiện tài năng nấu nướng của mình.”
Trong lòng Diệp Chu đương nhiên biết rõ, có điều tài nghệ bị phủ nhận như vậy, không thể không nói là đả kích với Diệp Chu.
Nhìn bộ dạng ủ rũ của cậu, Thương Tấn cầm khoai tây trên bàn lên ném cho cậu: “Nhưng hôm nay là thời khắc thể hiện kỹ thuật cắt rau củ của cậu.”
Diệp Chu bất đắc dĩ đáp: “Vậy cũng được.”
Lúc Diệp Hành tới, căn nhà không lớn lại tràn ngập sức sống.
Mùi thơm từ bếp tràn ngập phòng khác, trên bệ cửa sổ bày mấy bồn hoa, trong hai căn phòng của đàn ông, đồ trang trí rất ít, phải nói trong phòng này cái gì chiếm nhiều nhất, có lẽ chính là sách. Dù là trên bàn, hay là đầu giường, ghế, bàn uống trà, tất cả đều có thể thấy đặt một quyển sách.
“Anh, anh chờ thêm một chút, một chút nữa là được rồi.” Diệp Chu mở cửa xong liền chạy vào bếp phụ giúp.
Diệp Hành theo sau lưng cậu, đứng trước cửa phòng bếp. Thương Tấn đầu tóc rối bời, ống tay áo xắn lên khuỷu tay, ngang hông cột một cái tạp dề màu trắng, so với lần gặp đầu tiên, trên người anh có quá nhiều cảm giác sinh hoạt không hợp với bản thân nhưng lúc hai người đối mắt, Thương Tấn lại trở về dáng vẻ lần đầu gặp mặt.
“Anh Diệp.”
Phòng bếp rất nhỏ, hai người đứng thì có hơi chật chội, nếu thêm một người đứng ở cửa nữa thì hoàn toàn có cảm giác không thể di chuyển.
Diệp Chu đẩy Diệp Hành ra phòng khác nói: “Anh xem tivi đi, cơm sắp xong rồi.”
“Ừ.” Diệp Hành trở lại phòng khách, ngồi trên ghế, đưa tay mò một quyển sách, anh cầm lên, trong trang sách có thể thấy rõ ràng hai chữ viết khác nhau.
Một phóng khoáng một xinh đẹp.
Nửa tiếng sau, Diệp Chu bưng thức ăn ra, bày đầy bàn tròn.
Diệp Hành nhìn thức ăn đầy một bàn nói: “Cũng chỉ ba người, chuẩn bị nhiều vậy làm gì.”
“Yên tâm, ăn hết.” Diệp Chu dọn bát đũa ra, ngồi xuống thúc giục Thương Tấn. “Cậu làm gì vậy, còn chưa lại?”
Thương Tấn cầm một chai rượu vang ra, nhìn thông tin phía trên nói. “Thuận tiện cầm một chai từ nhà qua.”
“Tiện tay dắt trộm dê là không tốt.” Nói thì nói vậy, nhưng chắc chắn ba Thương Tấn sẽ không trách tội, không chừng còn rất vui vẻ. Từ sau khi Thương Tấn không dùng tiền trong nhà không cần nhà không cần xe, ba Thương Tấn như đổi tính dùng các phương pháp để anh tiếp nhận.
Một bữa ăn cả chủ lẫn khách đều vui vẻ, như Diệp Chu nói, thật sự ăn hết.
Rõ ràng Diệp Hành rất hài lòng với kết quả khảo sát, sau khi ăn xong, thái độ với Thương Tấn đã khá hơn nhiều.
“Chuyện comeout của Chu Chu không thể gấp.” Một điểm này, Diệp Hành có chút áy náy với Thương Tấn, bản thân hi vọng đối phương có thể gánh vác trách nhiệm trước mặt ba mẹ, nhưng đối với em trai lại mang một thái độ khác. “Hiện tại ba mẹ chúng ta còn chưa…”
“Em hiểu.” Thương Tấn uống một ngụm nước mật ong. “Loại chuyện như vậy, gia đình nào cũng không tiếp nhận nổi, em cũng từng nói với Diệp Chu, mong cậu ấy đừng kích động, chờ tốt nghiệp lại nói.”
“Hai đứa đều là đứa trẻ ngoan.” Diệp Hành vỗ bả vai Thương Tấn một cái. “Hai năm nay anh sẽ cố gắng làm công tác với ba mẹ, để hai người có thể chuẩn bị một chút.”
“Cảm ơn anh.”
Diệp Chu bưng đĩa trái cây từ trong bếp ra, nhanh nhẹn nói. “Tới ăn quýt, Thương Tấn, cậu mua đâu vậy, rất ngọt.” Nói xong cậu lấy một miếng nhét vào miệng Thương Tấn nói. “Có phải rất ngọt không.”
Nếu không phải có Diệp Hành ở đây, Thương Tấn thật sự muốn nói, cậu còn ngọt hơn cả quýt.
Cẩu độc thân duy nhất, đồng chí Diệp Hành vô cùng thức thời nói: “Được rồi, sau này còn có cơ hội tới ăn cơm chùa, hôm nay tới đây thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top