nắng trong vườn


Lần đầu Phác Đáo Hiền gặp Lý Thừa Long cậu mới có mười tám tuổi.

Năm ấy Nghị Lãm đón con cả trở về, công thành danh toại, cụ nhìn thằng con út đã đến tuổi trưởng thành mà ngày nào cũng chỉ biết ngồi trong sân chọc mấy con mèo mướp của chị làm bếp thì thấy chướng mắt vô cùng. Được mấy hôm thì Phác Đáo Hiền bị cụ đuổi ra khỏi nhà, đuổi ra tàu bắt cậu lên thành phố học, học đến khi nào có bằng cấp thì cụ cho về.

Phác Đáo Hiền ngồi ôm chân anh trai cả tối, anh trai cũng không mảy may động lòng, còn dịu dàng xoa đầu cậu bảo em chỉ cần học đến tú tài thôi, về đây anh cho em cái ghế phó chánh tổng đốc của thằng Tuấn bây giờ.

Thế là cả đêm hôm ấy Phác Đáo Hiền không ngủ được, cậu cứ lì lợm ngồi ngoài sân chọt chọt đám gà mà chị làm bếp nuôi. Chúng nó đã buồn ngủ rũ cả người, con nào con nấy lật đà lật đật, còn ngã nhào ra trước mặt cậu, vậy mà cậu vẫn chẳng tha cho chúng nó, tới tận khi mặt trời lên.

Ga tàu hôm ấy Phác Đáo Hiền bước xuống nằm ở ngoại thành, Lý Thừa Long phải lái xe một thời gian rất lâu mới đến nhà của anh. Người đàn ông mặc áo sơ mi, sơ vin ngay ngắn tinh tươm trong chiếc quần âu thẳng thớm, còn kẹp một chùm chìa khoá bên hông, ánh mắt lạnh lùng phán xét lần đầu tiên nhìn thấy cậu.

- Hồi trước chú nhìn em đáng sợ lắm luôn.

Phác Đáo Hiền lười biếng trườn lên người Lý Thừa Long, huyên thuyên mấy chuyện xưa cũ. "Chú cán bộ" đang đọc sách, môi mềm mím chặt, chiếc kính gọng bạc phản chiếu lại mấy tia sáng mặt trời, loá lên, anh vẫn ngồi thẳng lưng trên phản, áo sơ mi nghiêm túc với quần âu tối màu.

Anh mặc đi mặc lại một kiểu trang phục như thế suốt cả năm, không hề thay đổi.

Áo sơ mi của anh rất ngay ngắn, nửa bên dưới được nhét vào trong quần, toàn thân nhìn qua cao lớn rắn rỏi, lưng cũng thẳng tắp. Trông sinh động như một chú cán bộ già.

- Chú ơi? - Phác Đáo Hiền dụi cằm lên ngực anh, hơi nũng nịu, cậu thích trêu chọc Lý Thừa Long trong bộ dạng đường hoàng tử tế thế này - Chú không thèm nghe em nói à?

Cuối cùng chú cán bộ cũng ngẩng đầu lên nhìn cậu, bình tĩnh trả lời:

- Thứ nhất, tôi đang đọc sách. Thứ hai, bây giờ là ban ngày, em có thú vui gì thì cũng để đến tối đi.

Phác Đáo Hiền nghe vậy thì phì cười rời khỏi lồng ngực anh, hơn hai chục năm trên đời cậu đều nhìn mọi người theo một cách méo mó, nó có thể là sự méo mó trong lòng cậu, nhưng Lý Thừa Long thì không thế. Thân phận con người có thể nhân văn hoặc không nhân văn, đời người có nhiều cách nhìn nhận, sống, chết, khóc, cười. Người nhân văn thì sống đứng đắn, kẻ vô văn hoá thì sống khốn nạn.

Phác Đáo Hiền cũng không rõ mình là thể loại nào trong hai loại người ấy.

Sách vở lễ nghĩa cứ dạy mãi một điều rằng yêu một người thì phải nhìn vào cái tâm, cái hồn họ. Nhưng thời phong kiến đã qua bao nhiêu lâu rồi mà người ta vẫn nghĩ thế? Phác Đáo Hiền ngẩng đầu nhìn Lý Thừa Long, cảm thấy nếu như vậy, giữa mình với người này lại chẳng phải yêu đương gì cả. Nếu như thân xác không phải một thực thể để yêu.

Mà Lý Thừa Long có khi cũng không có thật, tựa như một vầng trăng sáng, một thực thể vừa gần vừa xa, ban đêm thì điên cuồng rạo rực như một người đàn ông đang độ sung mãn, nhưng có lúc lại mềm mại dịu dàng như gái quê, lắm lúc lạnh lùng vô cảm như trăng sáng trên trời, nhưng mà vì sáng, nên mới khiến lòng người mê say.

Nếu cám dỗ của xác thịt chỉ là tưởng tượng, Phác Đáo Hiền nhìn thật kĩ hai tay mình, không, chẳng có gì là tưởng tượng hết, xúc cảm là thật và tình yêu cũng thật nốt, chẳng qua nếu không phải mộng đẹp sáng trong ngây thơ thanh khiết, thì là mộng dữ liên tục cảnh báo mấy bão táp mưa xa.

Mà quan tâm làm chi cho nhọc lòng tuổi trẻ.

Nắng trong vườn bay nhảy ấm áp, Phác Đáo Hiền như con mèo lười biếng mơ màng nằm cạnh Lý Thừa Long, xem ánh sáng xuyên qua những tán lá.

- Ánh sáng đẹp nhỉ anh nhỉ?

Lý Thừa Long khẽ cúi đầu nhìn cậu, vừa dịu dàng vừa dung túng, lại không trả lời câu hỏi của cậu.

2;

Đêm hôm ấy Lý Thừa Long hôn lên gò má Phác Đáo Hiền, bảo rằng ánh sáng không đẹp, nhưng em đẹp, ánh sáng không có hình dạng, nó chỉ làm rõ những thứ được nó chiếu đến. Phác Đáo Hiền thì cãi anh rằng, nhưng nắng mang lại sắc màu.

- Dù có là một bức tranh đen trắng đơn sắc hay kể cả vô sắc vô màu, Đáo Hiền vẫn đẹp, vì Đáo Hiền là tiêu chuẩn cho cái đẹp của anh.

Phác Đáo Hiền hơi buồn cười nhìn anh, chú cán bộ ban ngày nghiêm túc già đời muốn chết, thi thoảng lên giường cũng hót được mấy lời vui tai.

Nhưng Phác Đáo Hiền biết Lý Thừa Long yêu cậu nhiều lắm.

Những sách vở cậu dùng đều sắp đặt ngăn nắp theo thứ tự trên bàn, cho đến cả quần áo đi chơi hay đi học cũng được anh tự tay là ủi thẳng thớm. Lý Thừa Long không thích mùi nước hoa, nhưng vì Phác Đáo Hiền thích nên lúc nào trên quần áo của cậu cũng vương một lớp mùi thơm dìu dịu, vừa trong trẻo vừa dễ mến, khác xa với vẻ bề ngoài của anh.

Mấy nụ hôn vụn vặt rơi đầy lên ngực Lý Thừa Long, anh mặc kệ Phác Đáo Hiền làm loạn, cậu bảo gì cũng ngoan ngoãn nghe theo.

Trăng leo qua cửa sổ soi bóng người quấn quýt, gió hè mát mẻ vuốt ve làn da cậu, Phác Đáo Hiền tựa tay lên lồng ngực Lý Thừa Long, mồ hôi trong suốt trượt xuống cổ, xuống ngực anh, chậm rãi đi qua những dấu hôn ửng hồng.

Lý Thừa Long ghì sát eo cậu vào bụng mình, mơ màng âu yếm bước tới động tiên, khe khẽ chuyển mình âu yếm người trước mặt. Cuộc dạo chơi bắt đầu bằng những cái hôn ướt át, trượt dài từ cánh cổ trắng thon gầy, xương quai xanh thanh mảnh, hay bờ vai rộng lớn. Phác Đáo Hiền vươn tay ra ôm lấy cổ anh, hơi ngẩng đầu, mắt lúng liếng ánh sao nhìn anh đầy ngây thơ, Lý Thừa Long liếc nhìn chính mình phản chiếu lại trong đôi mắt đó, tiếp tục áp sát đến độ Phác Đáo Hiền cảm nhận được từng luồng khí nóng chậm chạp toả ra bên vai mình. Thân xác loạng quạng tiến vào vùng hoan ái, đắm đuối, thiết tha, rạo rực lửa tình.

Hai xác thịt cuốn vào nhau mê mải, miên man mãi trong biển tình cuồn cuộn, cả chút lí trí hiếm hoi cũng bị nhấn ngập dưới sóng tình nặng trĩu.

Mộng ngang qua cửa sổ đêm hạ mát, mộng rớt xuống cõi trần.

Từng cụm hơi nóng ẩm loãng ra sau gáy Phác Đáo Hiền, cậu buồn cười ôm lấy Lý Thừa Long rồi rúc vào thân hình mảnh khảnh. Anh không đẩy cậu ra, chỉ nhẹ nhàng ôm cậu đi vào phòng tắm.

- Chú có yêu em không?

- Yêu chứ.

Lý Thừa Long đang tìm đồ cho cậu, Phác Đáo Hiền khoanh chân ngồi sau lưng anh, ngắm nhìn dáng vẻ chăm chú lục lọi tủ đồ của anh thì bật cười, còn đứng dậy tiến tới ôm anh.

- Chú là người đầu tiên em yêu đấy.

Phác Đáo Hiền vừa nói vừa cười tươi, không phải một lời tỏ tình mà chỉ là một thông báo nhỏ, Lý Thừa Long nghe thì thấy ấm áp trong lòng, lại quay người xoa đầu cậu, tự cảm thấy bản thân phải có trách nhiệm với cậu hơn.

3;

Đêm buông xuống hẳn, ngoài trời râm ran oi ả chỉ còn tiếng côn trùng lích rích kêu, gió hè hây hây thổi, nhưng hơi mát chẳng làm dịu nổi đất trời. Trời trong veo và sao rất sáng, Lý Thừa Long bảo với cậu rằng mấy đêm sao sáng như thế này, nắng ban ngày gắt lắm, em ra đường nhớ phải cầm theo ô.

Phác Đáo Hiền nằm yên lặng bên Lý Thừa Long, anh đã say giấc từ lâu, từng nhịp thở ổn định phả đều trên đỉnh đầu cậu. Ngắm nhìn gương mặt nghiêng nghiêng trong mộng, gió đưa hương hoa nhè nhẹ phảng phất, mùi trên quần áo của cậu cũng thơm nức hương hoa, thứ mùi chỉ thuộc về cậu và chỉ có mình Lý Thừa Long biết nó là mùi gì. Phác Đáo Hiền cảm thấy, ngay kể cả trong đỉnh cao hạnh phúc của tình yêu, con người cũng sẽ lạc loài, cũng sẽ hoài niệm và tiếc thương.

Sẽ tự hỏi rằng nếu như tình yêu không kéo dài mãi mãi?

Hạnh phúc cũng như mây, tan loãng trong sương gió, ngay trong đình cao cảm xúc mà chính nó mang lại.

Trong phạm vi của xúc cảm, hạnh phúc không thể được đo đếm bằng tháng bằng năm. Thời gian không hẹp hồi nhưng niềm vui thì có. Trạng thái đỉnh cao của hạnh phúc ấy sẽ chỉ xảy ra trong một khoảnh khắc rất lâu mới có được, nhưng đủ để sống lại đến mãi mãi sau này.

Mặc dù hạnh phúc ấy sẽ chết, chắc chắn sẽ chết. Nhưng sự sống lại của nó mới là vĩnh cửu, mới là thứ vượt ra khỏi ý muốn của con người, sự sống lại ấy mới đem lại giá trị.

Tại sao hạnh phúc không được phép dài lâu?

Điều gì có thể giữ nó dài lâu đây? Đất trời luôn luôn thay đổi, thời gian mang lại sự chuyển hóa và nó chưa bao giờ ngừng lại, vì thế nó trở thành bất hạnh của hạnh phúc. Khiến mọi ảo tưởng về một hạnh phúc vĩnh viễn trở nên đáng sợ và vô nghĩa: những đoá hoa không bao giờ tươi màu vĩnh viễn, đom đóm sáng rồi sẽ tắt, bươm bướm còn phải thoát xác trước khi thành hình, con người thì lại càng phù du... Vậy thì lấy cái gì để hạnh phúc trường tồn mãi mãi?

Hạnh phúc cần sự tái sinh nhưng chính con người phải trao cho nó sự luôn hồi ấy. Phải rời xa hạnh phúc để nó trở thành kỷ niệm, phải sống ngoài kỷ niệm thì mới có thể gợi nhớ về.

Phác Đáo Hiền dịu ngoan trong lồng ngực ấm áp của anh cán bộ, mông lung ngắm nhìn khuôn mặt anh say sưa giấc nồng, cứ mãi nghĩ đến viễn cảnh về một ngày tình không còn ấm áp trên vai.

Vì tình yêu của Lý Thừa Long quá tốt đẹp, Phác Đáo Hiền càng lo sợ về một ngày nó không còn thuộc về mình nữa.

4;

Buổi sáng Lý Thừa Long dậy sớm, hồi còn một mình anh không có thói quen dùng bữa sáng - ít nhất là không phải tự nấu ở nhà. Nhưng mà có Phác Đáo Hiền ở đây rồi, lại không yên tâm cho cậu ăn ngoài mãi. Anh bảo là Phác Đáo Hiền vẫn đang tuổi ăn tuổi lớn, làm sao bỏ bê chuyện này như thế được.

- Chú ơi chú thấy đồ thuỷ thủ của em đâu không?

- Hôm nay em muốn mặc bộ đó hả?

Lý Thừa Long đang tất bật dưới bếp, nghe thấy tiếng gọi vọng lên từ trên tầng thì nhanh chóng lau tay bước lên. Phác Đáo Hiền còn đang mắt nhắm mắt mở đi vào nhà vệ sinh rửa mặt. Sách vở đã được chu đáo chuẩn bị sẵn, xếp riêng ra một chồng ở bên cạnh, đến lúc đi ra thì cả quần áo cũng đã được đặt gọn gàng bên cạnh.

Phác Đáo Hiền nở nụ cười mãn nguyện, nhanh chóng thay đồ rồi xuống ăn sáng. Bình thường Lý Thừa Long vẫn luôn đưa cậu đi học, dù sao thì nhà cũng không gần trường lắm, Lý Thừa Long bảo anh không thích hợp với bầu không khí nhộn nhạo của chốn thành thị, nhất là mấy khu có nhiều sinh viên.

- Em tháo lắc chân ra rồi hả?

- Dạ.

Chiếc quần cắt may tinh xảo nhưng chỉ dài đến gối, lộ ra toàn bộ bắp chân trắng mịn của thiếu niên mới chập chững đôi mươi. Cổ chân Phác Đáo Hiền rất nhỏ, thường ngày còn đeo một chiếc lắc bên chân phải, nhìn qua vừa ngây thơ vừa đẹp đẽ.

Đồ dùng thường ngày của Lý Thừa Long rất đắt tiền, Phác Đáo Hiền không có quan niệm rõ ràng lắm thế nào là nhiều thế nào là ít, nhưng những thứ Lý Thừa Long mua cho cậu, trước mặt mấy kẻ trong lớp đều là hàng bậc nhất phẩm, phải ngang ngửa với đồ trên người mấy cậu ấm cô chiêu nhà lãnh đạo.

- Chú ơi hôm nay em muốn mang đồ ăn đi.

Bình thường Phác Đáo Hiền sẽ ăn trưa bên ngoài, học xong buổi chiều thì Lý Thừa Long sẽ đến đón. Đột ngột đòi bữa trưa thế này thì Lý Thừa Long chuẩn bị không kịp, đành nuông chiều xoa đầu cậu hỏi ngày mai có được không.

Tình yêu của anh quá tốt đẹp, nếu cả thế giới biết họ chỉ thuộc về nhau thì tốt đến nhường nào.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top