tiếp trang 85
Một câu chuyên khác mà người bố giàu yêu thích là câu chuyện Ba chú heo
con. Ông thường pha lẫn chuyện Thỏ và Rùa với chuyện Ba chú heo con. Khi tôi
khoảng mười hai tuổi, người bố giàu bảo: "Người nghèo xây dựng ngôi nhà tài chính
của mình bằng rơm cỏ, người trung lưu xây bằng gỗ và người giàu thì xây bằng gạch".
Ông nói thêm: "Để trở thành một chú rùa thành đạt, con có thể chậm nhưng phải chắc
là mình đang từ từ xây nên một ngôi nhà gạch".
Năm 1968, khi tôi rời học viện New York về nhà đón Lễ Giáng sinh, người bố
giàu và con trai ông mời tôi đến thăm nơi ở mới của họ, trên tầng mái một khách sạn
mới của ông. "Còn nhớ những chuyện bố kể cho con nghe chứ?" ông hỏi khi chúng
tôi ngồi trên ban công ngắm bờ biển dài cát trắng và đại dương xanh trong vắt.
"Chuyện Thỏ và Rùa và chuyện Ba chú heo con ấy?"
"Con vẫn nhớ ạ"
, tôi đáp, vẫn còn kinh ngạc trước vẻ đẹp của ngôi nhà mới tít
trên đỉnh khách sạn của ông,
"Con vẫn nhớ rõ".
"À, đây chính là một ngôi nhà gạch đấy con ạ"
, ông mỉm cười nói.
Ngày hôm đó, người bố giàu không cần phải nói gì thêm nữa. Ông đã kể đi kể
lại những câu chuyện cổ tích nhiều lần đến nỗi tôi biết rằng những câu chuyện đó có
thể trở thành sự thật. Ông chính là con rùa đã chọn con đường dài hơn, chậm hơn, ít
an toàn hơn nhưng giờ đây ông đã lên đến đỉnh và còn lên cao hơn nữa. Năm đó ông
bốn mươi chín tuổi và đã qua mặt rất nhiều con thỏ trên đường đua.
GIÁ TRỊ CỦA MỘT CHÚ VỊT CON XẤU XÍ
Năm 1968, khi đứng trên ban công ngôi nhà tầng mái, người bố giàu lại gợi chọ
tôi nhớ đến một câu chuyện cổ tích khác, một câu chuyện mà tôi không thể nhận ra
nó có ý nghĩa như thế nào đối với ông vì chưa bao giờ ông nhắc đến câu chuyện này
với tôi và Mike khi chúng tôi còn nhỏ. Ông hỏi tôi: "Con có biết câu chuyện Vịt con
xấu xí không?"
Tôi gật đầu: "Dạ biết ạ".
"Suốt đời, bố luôn tự xem mình là chú vịt con xấu xí đó".
"Bố đùa đấy à? Làm sao bố có thể tự cho mình là chú vịt con xấu xí ấy được?"
Tôi rất ngạc nhiên khi nghe ông nói như vậy - người bố giàu là một người đàn ông rất
điển trai.
"Khi bỏ học năm mười ba tuổi, bố như một kẻ thừa đối với thế giới này - một
con người không thích hợp, một con người bị bỏ rơi lại phía sau. Khi bố làm việc
trong cửa hàng của bố mẹ, đám nam sinh chơi trong đội bóng trường trung học
thường đến trêu chọc bố hoặc phá phách cửa hàng. Nhiều lần như vậy cho đến một
ngày nọ, đám đầu bò đầu bướu này kéo đến đập phá đồ hộp, vứt cam ra đường và
thách bố dám làm gì chúng".
"Thế bố có phản ứng lại không?" Tôi hỏi.
"Có hai lần, nhưng đều thất bại thảm hại"
, người bố giàu trả lời. "Nhưng bố
không kể câu chuyện này cho con nghe để nói về những gã đô con hay bắt nạt người
khác. Thế giới này còn có nhiều loại đầu trâu mặt ngựa khác nữa".
Không biết người bố giàu muốn gửi gắm gì thông qua chuyện này, tôi chỉ đứng
lắng nghe.
"Bố cũng biết có những kẻ hách dịch được ăn học đàng hoàng. Những người
này thường bước vào cửa hàng và nói như ra lệnh với bố chỉ vì họ được ăn học tốt
hơn. Họ làm vậy chỉ vì họ nghĩ mình thông minh hơn người khác và họ có quyền xem
thường những người không được ăn học tử tế".
"Ở trường con đầy rẫy hạng người này"
, tôi tiếp lời. "Chỉ vì bọn họ nghĩ mình
thông minh hơn hay đạt điểm cao hơn nên họ tự cho mình được quyền cười nhạo
hoặc khinh rẻ người khác".
Người bố giàu gật đầu. "Khi làm việc trong cửa hàng, bố cũng gặp những kẻ
quý tộc kiêu ngạo. Họ xem thường mọi thứ chỉ vì họ sinh ra trong những gia đình giàu
có hoặc do họ xinh đẹp, quyến rũ, điển trai, nổi tiếng... và là tâm điểm chú ý của đám
đông. Đã nhiều lần bọn trẻ này cười ngạo bố khi bố phục vụ họ. Bố còn nhớ có lần
bố mời một cô trong số này đi chơi và các cô bạn khác rú lên cười vì bố đã dám cả
gan cất tiếng mời. Bố vẫn nhớ một cô bảo: 'Bộ mày không biết một tiểu thư nhà giàu
không bao giờ đi chơi với một thằng con nhà nghèo à?' Câu nói đó khiến bố bị tổn
thương nặng nề".
"Loại người đó vẫn nhan nhản ra đấy"
, tôi đáp. "Có lần một cô gái bảo con rằng
cô ta sẽ không đi chơi với con chỉ vì con không học ở một trường đại học nổi tiếng".
"Chà, ít ra thì con cũng vào được đại học"
, người bố giàu đáp. "Khi bọn bạn
cùng tuổi bố đi học đại học, bố cảm thấy thật cô đơn, thừa thãi và bị bỏ rơi. Và đó là
lý do tại sao trong suốt những năm tháng đó, bố tự xem mình là chú vịt con xấu xí".
Trước đây người bố giàu chưa bao giờ kể với tôi về quãng đời này của ông. Lúc
ấy tôi hai mươi mốt tuổi, và tôi nhận thấy mình và con trai ông có những thuận lợi mà
trước đây ông không có. Tôi biết rằng vào thời điểm đó, cuộc sống của ông rất vất vả
về vật chất nhưng tôi không biết ông cũng đã gặp nhiều đau khổ về mặt tinh thần.
Đứng trên ban công một khách sạn nổi tiếng của ông, tôi bắt đầu nhận ra rằng
không phải ông kể cho tôi nghe câu chuyện này là để tìm kiếm sự cảm thông. Người
bố giàu mỉm cười và tỏ ra rất vui vẻ với câu chuyện. Tôi hỏi: "Bố dựa vào câu chuyện
Vịt con xấu xí để làm động lực tiến lên phía trước, đúng không? Bố đã không dùng
câu chuyện này để an ủi mình, phải không bố?"
"Đúng vậy"
, ông gật đầu. "Bố đã dùng những câu chuyện Vịt con xấu xí, Ba
chú heo con, Thỏ và Rùa, cùng chuyện chàng David và gã khổng lồ Goliath để làm
động lực giúp mình tiến lên phía trước. Bố đã không để những hạng người ấy làm
nhụt chí mình mà ngược lại, dùng những hành động hợm hĩnh của chúng để
khuyến khích mình vươn lên. Ngày nay, bố có một ngôi nhà bằng gạch và bố đang
đứng trên tầng mái ngôi nhà gạch ấy. Nếu không có những câu chuyện cổ tích đó thì
chưa chắc bố có được ngày hôm nay. Bố không còn là chú vịt con xấu xí nữa. Dành
thời gian để xây một ngôi nhà bằng gạch, tận dụng mọi sức mạnh có được của mình
như David, sử dụng quỹ thời gian của mình theo cách của con rùa, bố đã lên đến đỉnh
giàu sang".
"Và bố đã biến thành con thiên nga?" Tôi cười hỏi.
"À, không được đến thế đâu"
, người bố giàu bật cười. "Điều mấu chốt ở đây là
tất cả chúng ta đều có thể trưởng thành hơn, có thể có những thay đổi lớn lao trong
cuộc đời mỗi người nếu chúng ta muốn. Một điều quan trọng khác là chuyện cổ tích
có thể biến thành sự thật. Vịt con xấu xí có thể trở thành thiên nga xinh đẹp và con rùa
chậm chạp có thể chiến thắng cuộc dua".
TỪ VỊT CON XẤU XÍ ĐẾN THIÊN NGA XINH ĐẸP
Trong những buổi hội thảo về đầu tư, tôi thường đưa ra những chiến lược kết
thúc như sau:
Nghèo Dưới 25.000$ một năm
Trung lưu Từ 25.000$ đến 100.000$ một năm
Khá giả Từ 100.000$ đến 1 triệu đôla một năm
Giàu Hơn 1 triệu đôla một năm
Cực giàu Hơn 1 triệu đôla một tháng
Tôi yêu cầu cả lớp thành thật trả lời xem họ sẽ kết thúc như thế nào với cách
sống hiện tại. Tôi hỏi: "Nếu các anh chị tiếp tục sống và làm việc như hiện nay thì vào
năm 65 tuổi, các anh chị có thể đạt được mức thu nhập nào?" Tôi cũng nhắc họ rằng tỉ
số đạt được từ mức thu nhập khá giả trở lên chỉ là dưới 1%.
Nhiều người thừa nhận họ chỉ cần về hưu ở mức trung lưu là tốt rồi. Mối quan
tâm đầu tiên của họ là không phải sống nghèo khổ. Cũng vì thế nên rất ít người hỏi
những câu hỏi mà tôi mong đợi như: "Tôi phải làm gì để vượt hơn mức khá giả?". Khi
một người đặt ra câu hỏi này tức là họ đã có khả năng lột xác từ một chú vịt xấu xí
biến thành một con thiên nga xinh đẹp.
Vào giai đoạn này của khóa học đầu tư, đôi khi tôi thường kể cho cả lớp nghe
những câu chuyện cổ tích mà người bố giàu từng kể cho tôi. Tôi hỏi: "Các anh chị có
thể nắm được những bài học từ những câu chuyện này và áp dụng chúng vào cuộc
sống của mình hay không? Các anh chị có cho rằng những bài học rút ra từ những câu
chuyện này rất thực tế và hữu dụng cho các anh chị không? Các anh chị có nghĩ đến
việc biến mình từ một chú vịt xấu xí nghèo nàn về tài chính thành một con thiên nga
xinh đẹp, giàu có, hùng mạnh hay không?" Một số người gật đầu còn những người
khác thì chỉ nhìn tôi im lặng, không hiểu vì sao tôi lại nói về chuyện cổ tích trong một
lớp học đầu tư.
Khi đó tôi nói: "Đối với tôi, việc mở rộng nhận thức từ mức trung lưu lên mức
khá giả là một thay đổi rất lớn, cũng tương tự như việc một con vịt xấu xí biến thành
một con thiên nga xinh đẹp vậy".
TỪ MỘT KỂ HOẠCH CHẬM CHẠP ĐẾN MỘT KẾ HOẠCH CHỚP NHOÁNG
Một lần nọ trong lớp, một phụ nữ trẻ hỏi tôi: "Bước đầu tiên ta phải làm gì?"
Trước khi trả lời, tôi vẽ lên bảng bức hình sau:
Sau đó tôi nói: "Năm 1989, hai năm sau khi thị trường sụp đổ và cuộc khủng
hoảng kinh tế bắt đầu, vợ chồng tôi đang bắt tay vào thực hiện kế hoạch của mình. Đó
là một kế hoạch chậm. Tôi và Kim thống nhất với nhau rằng trong mười năm, mỗi
năm chúng tôi sẽ mua hai mẩu bất động sản. Khi thị trường mất giá, người ta càng
hoang mang bao nhiêu thì chúng tôi càng tìm được nhiều vụ mua bán bấy nhiêu.
Trong vòng chưa tới một năm, chúng tôi đã mua được 5 bất động sản nhỏ để cho
thuê, tất cả đều đem lại cho chúng tôi một lưu lượng tiền mặt tích cực. Ước tính chúng
tôi đã phải tìm kiếm trên 600 bất động sản rồi mới chọn được 5 ngôi nhà nhỏ để có
thể đầu tư vào. Vào thời gian đó, tình hình thị trường càng lúc càng tệ và càng lúc
chúng tôi càng tìm được nhiều vụ giao dịch hơn. Nhưng vấn đề là chúng tôi đã hết
vốn".
"Vậy tức là thầy có rất nhiều cơ hội nhưng thầy lại hết tiền ?" Người phụ nữ trẻ
hỏi.
Chỉ vào chiếc ly trên hình vẽ, tôi đáp: "Tôi nhận ra rằng chúng tôi đã đụng đến
giới hạn bối cảnh - giới hạn nhận thức của mình".
"Và đã đến lúc thấy cần phải thay đổi thực tế?" Một sinh viên khác hỏi.
Tôi gật đầu: "Đúng vậy. Đó là lúc phải thay đổi, nếu không tôi sẽ bỏ lỡ cánh
cửa cơ hội đang mở ra".
Cả lớp im lặng. Biết chắc rằng họ đang chú ý nghe, tôi hỏi: "Trong các anh chị
có bao nhiêu người đã từng gặp cơ hội nhưng không nắm bắt được nó?"
Hầu hết cả lớp giơ tay lên.
"Khi điều đó xảy ra"
, tôi nói,
"có nghĩa là các anh chị đã đụng đến giới hạn bối
cảnh của mình - những điều các anh chị cho rằng có thể xảy ra và nội dung của mình
- kiến thức mà các anh chị thu nhặt được qua việc giải quyết các vấn đề khó khăn và
vượt qua thử thách. Vào lúc đó, phần đông người ta sẽ đầu hàng và nói rằng 'Tôi
không làm nổi' hay 'Tôi không đủ tiền'. Nhiều người sẽ hỏi ý kiến bạn bè và được
khuyên là nên chọn những biện pháp an toàn chứ không nên mạo hiểm".
"Vậy thầy đã làm thế nào?" Một người khác hỏi. "Thầy đã làm gì khi nhận ra
rằng kế hoạch của mình quá chậm, rằng có một cơ hội tuyệt vời mà thầy thì đã hết
tiền?"
"À, đầu tiên phải thừa nhận rằng lúc đó tôi đang là con rùa muốn bỏ cuộc - dù
trong thâm tâm tôi hiểu rằng đây không phải lúc bỏ cuộc mà là lúc phải gắng sức hơn
nữa. Tôi cũng biết lúc này là lúc để trở thành một con thiên nga nếu không muốn tiếp
tục làm một con vịt. Luôn ghi nhớ những bài học từ các câu chuyện cổ tích, tôi không
bỏ cuộc mà tiếp tục cố gắng. Tôi biết mình cần phải làm một điều gì đó. Những ngày
băn khoăn không biết mình cần phải làm gì đã kéo dài hàng tuần. Cho đến một ngày
kia, vợ chồng tôi vừa trở về sau một chuyên đi nghỉ, thì chuông điện thoại reo vang.
Đó là cú điện thoại của người môi giới nhà đất ruột của tôi, với giọng hết sức sôi nổi:
'Tôi vừa mới tìm được một món rất hời. Nếu anh quan tâm thì tôi sẽ ưu tiên cho anh
nửa tiếng trước khi gọi khách hàng khác. Một căn hộ mười hai phòng ngủ ở một vị trí
rất tốt và giá chỉ có 335.000$, đưa trước 35.000$ và người bán cần bán gấp. Sau đó
nhà môi giới này fax cho tôi một số chi tiết giá cả của ngôi nhà cùng bản kê thu nhập
và chi phí.
Tôi bảo người môi giới cho tôi nửa giờ và tôi lái xe đi xem ngôi nhà đó. Khi
đến nơi tôi nhận thấy ngay tại sao tay môi giới lại cho rằng đây là một món hời, vì vậy
nên tôi lao đến điện thoại và bảo anh ta rằng tôi sẽ mua nó".
"Thầy chấp nhận mua ngay cả khi thầy không có tiền à?" Một người khác hỏi.
"Vâng. Nhưng dù không còn tiền, chúng tôi vẫn đáp ứng được yêu cầu của
người bán là đưa trước 35.000$ và trả sau 300.000$ với lãi suất 8% trong 5 năm nữa.
Đây là một hợp đồng rất tuyệt mà tôi không thể bỏ qua".
"Tại sao hợp đồng đó lại rất tuyệt?" Một người khác hỏi.
"Có nhiều lý do lắm. Thứ nhất là vì người chủ căn nhà đã nhiều năm chưa tăng
giá tiền thuê nhà, do người thuê là bạn của chủ nhà nên giá thuê thấp hơn giá thị
trường ít nhất là 25%. Một lý do khác là vợ chồng chủ nhà đã quá già không quản lý
nổi miếng đất này và họ muốn dọn đi nơi khác. Không phải là những nhà đầu tư lão
luyện nên họ không nhận ra giá trị miếng đất của mình. Họ cũng lo giá đất sẽ tụt giảm
theo cuộc khủng hoảng nên muốn bán gấp. Một lý do khác là có một nhà máy sản
xuất vi mạch máy tính đang được xây dựng chỉ cách nhà một dặm và có hơn 1.000 lao
động sắp chuyển đến vùng này, nghĩa là giá thuê nhà có thể tăng cao hơn nữa. Nhưng
thật sự tôi không hề đến ngân hàng để vay số tiền cần thiết cho phi vụ này, dù tôi đã
điện cho người môi giới và báo sẽ trả tiền đúng giá và đúng hạn. Vấn đề duy nhất bây
giờ là tôi phải kiếm được 35.000$ trong vòng 30 ngày, cũng là lúc vợ chồng chủ nhà
dời đi".
"Vậy thầy luôn tự hỏi mình làm sao có được món tiền đó trong suốt 30 ngày ư?"
Một người hỏi.
"Suốt hai ngày đêm liền, tôi và Kim ăn không ngon ngủ không yên. Chúng tôi
không thắc mắc làm thế nào để có được số tiền đó mà tự hỏi tại sao mình có thể rồ dại
đến như vậy. Tôi cứ tự hỏi mình đang làm gì thế này. Công việc của chúng tôi đang tốt
đẹp, các mối đầu tư đều sinh lợi. Tại sao lại phải tự đẩy mình vào một tình cảnh khó
khăn như thế! Tôi cứ nghĩ mãi về món tiền 35.000$. Tôi chợt nhận ra rằng con số đó
lớn hơn nhiều so với số tiền mà nhiều người có thể kiếm được trong vòng một năm
chưa kể thuế, vậy mà bây giờ tôi phải có được 35.000$ trong vòng một tháng. Tôi chỉ
muốn bỏ quách cho rồi. Lòng tự tin của tôi bị dao động mạnh, tôi cảm thấy mình thật
ngu xuẩn và khờ dại. Sau bốn đêm, cuối cùng tôi trấn tĩnh lại và bắt đầu đặt ra câu
hỏi: 'Làm thế nào để có được số tiền đó?'"
"Vậy thầy đã xoay sở như thế nào?"
"Cuối cùng, sau nhiều đêm trăn trở, cầu nguyện và cố gắng không bỏ cuộc,
chúng tôi mang giấy tờ đến gặp giám đốc ngân hàng và trình bày kế hoạch của mình.
Ông giám đốc từ chối kế hoạch này, nên tôi hỏi ông ta tại sao lại từ chối và cần phải
làm gì để có được kết quả tốt hơn. Sau khi ông ta bảo tôi những điều cần làm, tôi đến
ngân hàng thứ hai với những ý kiến của vị giám đốc ngân hàng đầu tiên và một lần
nữa lại bị từ chối. Một lần nữa chúng tôi lại hỏi lý do tại sao. Đến ngân hàng thứ năm,
tôi đã học được rất nhiều điều về những gì các ngân hàng mong muốn, tại sao họ
muốn như vậy và họ muốn chúng tôi trình bày với họ như thế nào. Dù sự trình bày
của chúng tôi đã tốt hơn trước nhiều nhưng chúng tôi vẫn bị từ chối ở ngân hàng thứ
năm. Gần như muốn bỏ cuộc, chúng tôi đến ngân hàng thứ sáu. Lần này chúng tôi
chuẩn bị kỹ hơn trước rất nhiều. Vừa cố gắng thuyết phục giám đốc ngân hàng, chúng
tôi vừa tự thuyết phục mình rằng đây là một vụ đầu tư rất tuyệt. Lần này bài trình bày
của chúng tôi rõ ràng hơn và chuyên nghiệp hơn. Chúng tôi dùng những từ ngữ mà vị
giám đốc ngân hàng muốn nghe. Chúng tôi đưa ra những con số rõ ràng kèm theo
những kết quả thu được từ 5 bất động sản khác của chúng tôi. Giờ đây chúng tôi có
thể giải thích bằng ngôn ngữ ngân hàng vì sao món đầu tư này lại rất tuyệt vời. Vị
giám đốc ngân hàng thứ sáu gật đầu. Hai ngày sau, ông ta đưa tôi tấm ngân phiếu
35.000$ và cho chúng tôi 3 ngày để làm giao kèo. Và thế là chúng tôi đi mua căn nhà
với mười hai phòng ngủ đó".
"Sau đó thì sao?" Một sinh viên hỏi.
"Thị trường bất động sản vẫn tiếp tục tụt dốc và chúng tôi vẫn tiếp tục mua"
, tôi
đáp. "Dù còn rất ít tiền nhưng chúng tôi vẫn tiếp tục mua. Đến năm 1994, thị trường
hồi phục lại và lúc này chúng tôi hoàn toàn thoải mái về tài chính. Căn hộ mười hai
phòng ngủ đó bán được hơn 500.000$ vào năm 1994 và chúng tôi bỏ túi hơn 1.100$
mỗi tháng vào thời điểm đó. Số lời 165.000$ được đầu tư hoãn thuế vào một căn hộ
khác có 30 phòng, một trong những căn hộ mà chúng tôi còn giữ cho đến ngày hôm
nay. Căn hộ 30 phòng ngủ này giúp chúng tôi có được hơn 5.000$ mỗi tháng. Với các
bất động sản và các món đầu tư khác, mỗi tháng chúng tôi kiếm được hơn 10.000$ thu
nhập thụ động, điều này đưa chúng tôi lên mức khá giả, và rồi chúng tôi về hưu. Mỗi
tháng chúng tôi có khoảng 10.000$ thu nhập thụ động và chi phí hết khoảng 3.000$.
Cuối cùng chúng tôi đã hoàn toàn tự do về tài chính".
"Như vậy là thầy không hề dựa vào may mắn mà là do kế hoạch của thầy được
tăng tốc".
"Chúng tôi đã chuẩn bị sẵn sàng cho cơ hội lớn và đã nắm bắt được nó"
, tôi
nói. "Vào khoảng sau năm 1994, giá bất động sản tăng vùn vụt và thật khó tìm được
những món hời..".
"Vậy là thầy đã kiếm được một số tiền khá lớn mà không phải bỏ ra xu nào?"
Một sinh viên hỏi.
"Đúng trong vụ giao dịch này, nhưng tôi không khuyên khích các bạn làm theo
cách của tôi. Đầu tư vào bất động sản mà không bỏ tiền ra có thể sẽ rất nguy hiểm nếu
các bạn không biết chắc mình đầu tư vào cái gì, nếu các bạn không có nguồn dự trữ
về tiền mặt và rồi nếu mọi việc không xảy ra theo ý bạn. Tôi đã gặp nhiều người
muốn mua một miếng đất mà không phải tốn đồng nào, cuối cùng chỉ để nhận ra rằng
số tiền hàng tháng phải chi cho mảnh đất đó lớn hơn nhiều so với thu nhập của họ.
Tôi cũng từng có những người bạn đã bị phá sản vì mua bất động sản hay lao vào
những vụ làm ăn quá phiêu lưu. Chính vì vậy nên tôi chưa bao giờ công khai tán
thành việc mua bán bất động sản mà không phải bỏ tiền ra. Tôi khuyên bạn nên thu
thập kinh ngiệm mua bán và đặc biệt là kinh nghiệm quản lý bất động sản trước khi
lao vào những hợp đồng phiêu lưu. Chúng tôi đã xem xét hàng trăm miếng đất khác
trước khi mua căn nhà có mười hai phòng ngủ này, đồng thời chúng tôi cũng phải có
lưu lượng tiền mặt từ công việc làm ăn của mình để kịp thời ứng cứu những tổn thất
ngoài dự kiến của vụ đầu tư này. Vấn đề của việc mua bất động sản không bỏ vốn là
nó thường tiến triển rất nhanh và những vụ đầu tư kiểu này có thể nuốt chửng bạn nếu
có sự cố xảy ra. Vì vậy nên tôi nhắc lại một lần nữa, tôi không khuyên khích bất kỳ ai
làm theo chúng tôi. Tôi kể cho các bạn nghe câu chuyện này chỉ vì một lý do".
Tôi quay lên bảng viết thêm vài chữ vào hình ảnh ban đầu.
"Đó là vì tôi muốn giải thích tầm quan trọng của việc sẵn sàng mở rộng bối
cảnh cũng như nội dung của mình".
"Vậy thì hôm nay, sắm một miếng đất trị giá 335.000$ đối với thầy là rất dễ
dàng vì thầy đã mở rộng nhận thức cũng như kiến thức của mình. Có phải ý thầy
muốn nói như vậy không?" .
"Đúng vậy. Bây giờ đối với tôi, số tiền 35.000$ không phải là nhiều và một căn
nhà mười hai phòng ngủ cũng chưa phải là một giao dịch lớn. Điều quan trọng là tôi
và Kim luôn sẵn sàng vượt qua phạm vi bối cảnh và nội dung của mình".
"Vậy tức là phần đông mọi người đều không muốn vượt qua giới hạn của chính
mình"
, một người nói. "Phần đông thường cảm thấy dễ chịu hơn khi chọn một lối đi
an toàn và bảo rằng: Tôi không mua nổi'".
"Đó chính là kinh nghiệm của tôi"
, tôi đáp. "Tôi cho rằng đó cũng là lý do
chính tại sao chưa đến 1% dân số có thể đạt được mức sống từ khá giả trở lên. Đơn
giản vì họ cảm thấy khó khăn khi phải làm những điều vượt quá nhận thức bản thân
mình. Họ cố giải quyết các rắc rối tài chính của mình với những gì họ biết mà không
chịu mở rộng nhận thức để có thể giải quyết những vấn đề to lớn hơn. Thay vì đương
đầu với những thách thức tài chính lớn, đa số mọi người suốt đời chỉ vật lộn với
những rắc rối tài chính mà họ có thể giải quyết được. Họ thà chấp nhận nghèo nhưng
là con thiên nga xinh đẹp trong phạm vi bối cảnh của mình hơn là mạo hiểm biến
thành chú vịt con xấu xí trong một phạm vi bối cảnh khác".
"Có bao giờ thầy trở lại là chú vịt con xấu xí chưa?" một người hỏi với một chút
giễu cợt.
"Hẳn rồi"
, tôi đáp. "Sau vụ ngôi nhà trị giá 335.000$, chúng tôi cảm thấy thật dễ
dàng khi tăng mức đầu tư lên đến 2.500.000$. Từ năm 1994 đến năm 2001, chúng tôi
đã nâng mức đầu tư lên 2.500.000$ và thu nhập của chúng tôi tăng đến 16.000$ một
tháng mà không cần nhiều nỗ lực. Chắc chắn chúng tôi đã đạt đến mức khá giả và đã
đến lúc phải tiến lên mức giàu có. Hẳn các bạn còn nhớ trong cuốn "Dạy con làm
giàu" - tập 1, tôi đã thiết kế trò chơi Cashflow vào năm 1996 và rồi quay lại thương
trường. Cùng lúc đó, năm 1996, tôi biết đã đến lúc mình phải học cách cổ phiếu hóa
một công ty qua IPO. Đó là lúc tôi gặp Peter, như tôi đã nói trong cuốn "Dạy con làm
giàu" - tập 3. Cũng năm 1996, chúng tôi gặp Sharon Lechter, và cuốn "Dạy con làm
giàu" đầu tiên được xuất bản. Sharon cùng vợ chồng tôi thành lặp Liên hiệp Công
nghệ Cashflow vào mùa thu năm 1997. Chúng tôi bước vào một thế giới mới với
những bối cảnh mới, nội dung mới và những người bạn mới".
"Vậy tức là thầy đã cố mở rộng bối cảnh của mình trên những lĩnh vực khác
nhưng vẫn chưa thay đổi bối cảnh của mình trong lĩnh vực bất động sản, có phải ý
thầy là như vậy không?"
"Đúng vậy"
, tôi đáp. "Cùng với Sharon vừa là cộng sự vừa là một đối tác kinh
doanh, công ty bé nhỏ của chúng tôi đã phát triển hơn cả mong đợi. Không có
Sharon, chúng tôi không thể có được những thành công như ngày hôm nay. Sau năm
năm làm việc với Peter, chúng tôi có trong tay từ bốn đến sáu công ty được cổ phiếu
hóa nhờ IPO trong vài năm kế tiếp. Cả trong lĩnh vực kinh doanh và IPO, nhận thức
của chúng tôi về những vấn đề khả thi đã thay đổi rất nhiều. Bối cảnh của chúng tôi
trong kinh doanh và IPO đã có những bước nhảy vọt":
"Nhưng nhận thức của thầy về bất động sản vẫn không thay đổi"
, một người
nói. "Nó vẫn giữ nguyên kể từ khi thấy mua căn hộ mười hai phòng ngủ trị giá
335.000$. Nhận thức của thầy vẫn ở đâu đó giữa mức 335.000$ đến 2.500.000$ mà
thôi. Đó có phải là bài học của thầy không?"
"Đúng như vậy"
, tôi đáp. "Chỉ vì một người có thể tiến triển trong một lĩnh vực
tài chính không có nghĩa là anh ta có thể khá hơn trong mọi lĩnh vực. Đó là tại sao
vào năm 2001, vợ chồng tôi quyết định quay lại kinh doanh bất động sản và tiếp tục
mở rộng bối cảnh của mình".
VIỆC LÀM GIÀU TRỞ NÊN DỄ DÀNG HƠN
Nhiều năm trước, người bố giàu từng bảo tôi: "Một trong những lý do khiến
người giàu ngày càng giàu hơn là vì một khi con đã nắm được công thức làm giàu thì
việc làm giàu sẽ trở nên dễ dàng hơn. Nếu con không tìm được công thức này thì việc
làm giàu sẽ muôn đời khó khăn và tự nhiên con sẽ phải sống nghèo khó mãi mãi".
Tôi đã dành nhiều thời gian để nói về nhận thức, bối cảnh và nội dung là vì đó
chính là công thức của người bố giàu. Công thức đơn giản của ông là không bao giờ
được nói: 'Tôi không làm được' hay 'Tôi không mua nổi' và thay vì thế phải mở rộng
nhận thức của mình. Như các bạn đã biết, người bố giàu dùng những câu chuyện cổ
tích và những câu chuyện trong kinh thánh làm kim chỉ nam để giúp ông vượt qua
khoảng thời gian nợ nần và lo sợ. Nhưng chính bài học tăng tốc tài sản của ông là bài
học thú vị nhất đối với tôi. Ông nói: "Một khi đã biết công thức làm giàu là phải tiếp
tục mở rộng nhận thức của mình, gia tăng các sức bật của mình, thì việc làm giàu đối
với con sẽ ngày càng trở nên dễ dàng hơn. Với những người bị mắc kẹt vào một
nhận thức và cho rằng nhận thức của mình là nhận thức duy nhất, tốc độ làm
giàu của họ sẽ bị giảm xuống".
Hiểu được điều này nên tôi biết rằng một lần nữa đã đến lúc tôi và Kim phải mở
rộng nhận thức của mình về bất động sản. Chúng tôi đã đầu tư trong 5 năm để mở
rộng nhận thức của mình về doanh nghiệp và IPO; nhờ đó chúng tôi đã trở nên giàu
có nhanh chóng hơn bao giờ hết. Tôi biết ở mức giàu có kế tiếp, việc làm giàu sẽ chớp
nhoáng hơn và dễ dàng hơn gấp bội. Tôi biết như vậy vì tôi đã thấy điều này diễn ra
với người bố giàu của tôi.
SAU 5 TRIỆU ĐÔLA, MỌI VIỆC TRỞ NÊN RẤT DỄ DÀNG
Cuối năm 2000, thị trường chứng khoán sụp đổ, doanh nghiệp của chúng tôi
không ngừng mở rộng nhanh chóng, những cuốn sách và các trò chơi của chúng tôi
được bán ra trên thị trường quốc tế, các công ty cổ phiếu hóa của chúng tôi ngày càng
phát triển và nhanh chóng đem lại nhiều lợi nhuận. Kim bảo tôi: "Em muốn quay lại
với bất động sản. Chúng ta cần phải đầu tư vào bất động sản nhiều hơn nếu muốn duy
trì sự giàu có của mình". Và như vậy, chúng tôi quay lại thương trường và cố gắng
phát triển nhận thức cũ của mình, những bối cảnh cũ và những nội dung cũ. Tôi có
cảm giác như mình đang quay lại cái thời chạy đôn chạy đáo đi tìm 35.000$ để mua
căn nhà trị giá 335.000$.
Lúc này, tôi và Kim bắt đầu tìm kiếm những đề án lên đến 4 triệu đôla. Chúng
tôi cảm thấy thoải mái với con số này kể từ khi chúng tôi biết rằng mình có khả năng
trả được hơn 1 triệu đôla tiền mặt nếu cần. Chúng tôi nghĩ mình biết được khá nhiều,
nhưng mọi việc đã không diễn ra theo kế hoạch mới của chúng tôi. Khi đó tôi gọi
điện cho một người bạn cũ tên Bill, một anh bạn có hàng trăm triệu đôla bất động sản.
Sau khi gặp nhiều khó khăn về tài chính, tôi hỏi anh ta chúng tôi đã sai lầm ở chỗ
nào. Bill trả lời: "Bốn triệu đôla là một thị trường khó nuốt. Các ngân hàng không ưa
những món đầu tư hay những dự án lớn đến mức đó đối với những nhà đầu tư lão
luyện nhưng chỉ có một mình. Nhưng sau 5 triệu đôla thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn".
Khi nghe anh ta nói thế, tôi biết một lần nữa mình đã đụng đến giới hạn phạm
vi nhận thức và bối cảnh của mình. Bốn triệu đôla là tương đối dễ dàng và thoải mái
nhưng năm triệu đôla thì bắt đầu vượt quá tầm với của tôi. Suy nghĩ của tôi bắt đầu la
lên: "Chỉ có 4 triệu đôla mà giám đốc ngân hàng còn không cho mượn thì làm sao họ
cho anh mượn 5 triệu đôla để đầu tư vào bất động sản được". Tôi có thể nghe thấy
tiếng nói phản đối trong nhận thức của mình. Nhưng tôi cũng nhớ lại những lời người
bố giàu đã nói về những câu chuyện cổ tích và phải luôn nhớ rằng càng giàu có thì
việc làm giàu càng dễ dàng hơn, chỉ cần làm theo công thức. Tôi biết đã đến lúc phải
làm theo công thức làm giàu này và vượt qua phạm vi nhận thức của mình.
MỌI CHUYỆN THỰC SỰ DỄ DÀNG HƠN
Tôi đã viết về những luật thuế vụ luôn hỗ trợ những người nhóm C, Đ và
chống lại những người nhóm L, T. Tôi cũng viết rằng hầu hết những người phàn nàn
về thuế vụ đều là những người thuộc nhóm L và T. Nguyên nhân là với những người
nhóm C và Đ, chính phủ muốn trở thành đối tác vì nhóm C và Đ tạo ra công ăn việc
làm và có thể cung cấp nhà cửa cho nhiều người. Tôi cũng đã biết điều này nhờ người
bố giàu, nhưng tôi không biết chính phủ có thể tài trợ bao nhiêu cho những người sẵn
lòng giúp đỡ lại chính phủ như chúng tôi, cho đến khi tôi bắt đầu xem xét những món
đầu tư bất động sản trên 5 triệu đôla - cho đến khi tôi sẵn sàng mở rộng bối cảnh của
mình.
Chúng tôi bắt đầu nghiên cứu. Chúng tôi tìm kiếm những dự án lớn có khả
năng khiến chúng tôi ăn không ngon ngủ không yên. Vào cuộc họp đầu tiên của
chúng tôi năm 2001 với một nhà kinh doanh bất động sản chuyên về nhà ở cho những
người có thu nhập thấp do chính phủ tài trợ, chúng tôi đã cho nhà doanh nghiệp này
xem danh mục đầu tư bất động sản hiện có của chúng tôi. Trong đó chúng tôi có hàng
triệu đôla bất động sản, chủ yếu ở những căn hộ khoảng từ 30 đến 50 phòng.
"Anh biết cách quản lý những căn hộ cho nhiều gia đình à?" nhà doanh nghiệp
nói,
"Thế thì tốt lắm".
"Tại sao vậy?" Kim hỏi.
"Vì một trong những yêu cầu của chính phủ là người vay tiền phải có kinh
nghiệm trong việc quản lý thành công những căn hộ nhiều gia đình. Anh chị đã làm
việc này hơn mười năm và đã thu được nhiều lợi nhuận. Nhiều người muốn vay tiền
của chính phủ nhưng rất ít người đáp ứng được yêu cầu này. Anh chị biết đấy, hầu hết
mọi người đã từng sở hữu một số tài sản đầu tư đều muốn quản lý bất động sản của
chính mình, tự đi thu tiền thuê nhà và tự lo sửa chữa. Đó là lý do vì sao họ không bao
giờ học được cách quản lý những bất động sản lớn như các anh chị".
Tôi và Kim gật đầu. Chúng tôi biết đối với bất động sản có rất nhiều việc phải
làm chứ không chỉ đơn thuần đi thu tiền và sửa chữa vài cái nhà vệ sinh là xong.
Chúng tôi đã học hỏi được rất nhiều trong mười năm qua. Nhưng giờ đã đến lúc
chúng tôi phải tiến bộ hơn. Nếu có thể tiến bộ hơn, chúng tôi sẽ có thể gặp gỡ được
nhiều người mới, học được nhiều từ ngữ mới, và có thể sẵn sàng tham gia một trò chơi
mới với quy mô lớn hơn. Lắng nghe kinh nghiệm của hai người mới quen này, tôi
nhận ra rằng trong hơn 10 năm qua, chúng tôi đã trở thành những con thỏ và những
con thiên nga trong một thị trường bất động sản chưa đến 4 triệu đôla. Như một câu
tục ngữ đã nói, chúng tôi chỉ như những chú ếch ngồi đáy giếng. Đã đến lúc phải tiến
lên và một lần nữa trở thành những con rùa chậm chạp và những con vịt con xấu xí
trong một trò chơi với quy mô lớn hơn.
Ngồi bên nhà kinh doanh là một giám đốc ngân hàng đầu tư chuyên về công
trái nhà ở miễn thuế của chính phủ. Khi tôi hỏi chính phủ có những chương trình tài
chính nào, ông ta đáp: "Nếu anh chị có những dự án đạt yêu cầu, chính phủ sẽ hỗ trợ
tài chính cho anh chị từ 95 đến 110%".
"Anh muốn nói là chính phủ sẽ cho chúng tôi vay toàn bộ số tiền cần thiết để
đầu tư, để mua tài sản cho bản thân chúng tôi ư?"
"Thậm chí nhiều hơn thế nếu anh chị đạt yêu cầu"
, ông ta nói. "Thậm chí chính
phủ sẽ cho anh chị vay tiền để sửa chữa hoặc xây dựng lại dự án nếu cần".
"Ý anh là nếu dự án của chúng tôi trị giá 10 triệu đôla thì chính phủ sẽ cho
chúng tôi vay toàn bộ 10 triệu đôla hoặc hơn nữa à? Và nếu cần 3 triệu đôla để sửa
chữa thì họ cũng sẽ cho chúng tôi mượn số tiền đó luôn ư?"
Vị giám đốc ngân hàng gật đầu: "Chính phủ sẵn sàng cho anh chị vay 20 triệu
đôla hoặc hơn nữa, nhưng khi mới bắt đầu thì 10 triệu đôla là đủ rồi. Khi anh chị đã
hoàn thành một dự án trị giá 10 triệu đôla thì một dự án 20 hoặc 50 triệu đôla sẽ
không thành vấn đề"'
Tôi nhớ người bố giàu đã nói rằng mọi chuyện sẽ càng lúc càng dễ dàng hơn.
Nhưng tôi không thể tin rằng mọi việc lại có thể trở nên quá dễ như vậy. Tôi vẫn chưa
tin tưởng lắm: "Với những điều kiện như thế nào?"
"Điều kiện là tôi có thể bảo đảm tỉ số lợi nhuận từ 5 đến 7%, không đổi trong
vòng 40 năm và không thế chấp".
"Không thế chấp à?" Tôi kinh ngạc hỏi. "Ý anh là chính phủ sẽ không siết nợ
những tài sản cá nhân của tôi nếu dự án thất bại và tôi không có khả năng trả tiền lại
ư? Giám đốc ngân hàng của tôi rất ghét những món nợ không thế chấp. Mỗi lần tôi
vay tiền ông ta đều phải bảo đảm rằng mọi tài sản sở hữu của tôi đều phải rõ ràng".
"Đúng vậy"
, vị giám đốc ngân hàng đầu tư nói. "Nhưng anh cũng thấy là có rất
nhiều điều kiện và điều khoản khác áp dụng ở đây mà không áp dụng trong những
giao dịch tài chính thông thường ở các ngân hàng".
"Tôi biết, nhưng tôi thật không ngờ là chính phủ lại tốt đến thế".
"Đôi khi thậm chí còn có những chương trình tốt hơn trong quỹ công trái miễn
thuế của chính phủ. Có những món nợ không hoàn lại, khi đó chính phủ chỉ đơn giản
là bỏ qua số tiền anh vay mượn nếu anh làm tốt mọi việc. Điều đó cũng tương tự như
các khoản tài trợ vậy".
"Tại sao chính phủ lại làm thế?" Tôi thắc mắc.
"Vì một trong những vấn đề lớn nhất mà đất nước chúng ta đang phải đối mặt là
nhà ở cho những người có thu nhập thấp. Chính phủ e rằng nếu không có những
người như anh thì hàng triệu triệu người sẽ phải sống trong những khu nhà ổ chuột
lụp xụp và tạo điều kiện cho các tệ nạn xã hội lộng hành. Thậm chí chính phủ còn bắt
bỏ tù những người chủ các khu nhà ổ chuột này nữa. Họ là nỗi ám ảnh của những
người nghèo và chính phủ muốn kết thúc tệ nạn này. Bên cạnh đó, chính phủ muốn
tài trợ hàng tỷ đôla cho những người như anh, những người chứng tỏ mình là những
nhà quản lý đầy trách nhiệm với những dự án lớn cho nhiều hộ gia đình".
"Chính phủ sẵn sàng cho tiền để giúp tôi giàu có lên ư?"
"Đúng vậy". Vị giám đốc ngân hàng gật đầu trong lúc nhà môi giới bất động
sản mỉm cười. "Vấn đề không chỉ là tiền bạc. Nếu anh làm tốt mọi việc trong vài năm
tới, tôi có thể giúp anh mượn thêm hàng tỷ đôla nếu anh muốn giàu đến mức đó. Năm
ngoái, một chi nhánh của chúng tôi đã phải trả về hơn một tỷ đôla vì họ không thể tìm
ra người nào đạt yêu cầu cả".
Kim nói: "Vậy cách tốt nhất để làm giàu theo cách này là chúng ta cần đem lại
lợi ích cho nhiều người. Tôi cảm thấy thật hứng thú khi nghĩ đến chuyện biến một khu
nhà ổ chuột thành một nơi ở an toàn cho nhiều gia đình".
"Đó chính là những việc mà chính phủ muốn anh chị làm. Chính từ các khu
nhà ổ chuột này mà rất nhiều vấn đề nảy sinh, tội phạm phát triển. Nếu anh chị có thể
biến những khu nhà ổ chuột thành những khu dân cư an toàn, anh chị sẽ thu được
ngày càng nhiều tiền hơn".
"Như vậy chúng tôi sẽ trở nên giàu có bằng cách làm đối tác với chính phủ ư?"
"Giàu đến cỡ nào cũng được". Vị giám đốc ngân hàng đầu tư mỉm cười. "Tất cả
những việc cần phải làm là những việc mà anh chị đã làm hơn 10 năm qua, sở hữu và
quản lý các khu nhà đa hộ, biến 10 năm kinh nghiệm của anh chị thành tiền bạc. Và
chúng tôi sẽ rất vui nếu có thể giúp anh chị trở nên giàu có hơn. Anh chị phải biết là
rất khó tìm được những người có nhiều năm kinh nghiệm như anh chị. Hãy cho chúng
tôi biết khi nào thì anh chị sẵn sàng. Người môi giới này sẽ giúp anh chị tìm bất động
sản và tôi sẽ tìm cho anh chị tất cả những số tiền mà anh chị cần có".
Buổi họp kết thúc. Chúng tôi cảm ơn họ và bước ra xe hơi. Ngồi trong xe hơi,
chúng tôi im lặng và vẫn chưa tin được những gì mình vừa nghe. Cuối cùng Kim nói:
"Anh có nhớ căn nhà 12 phòng mà chúng mình mua mười năm trước không?"
"Anh đang nghĩ đến nó đây"
, tôi đáp.
"Điều gì sẽ xảy ra nếu lúc đó chúng ta nói rằng: Tôi không mua nổi'? Cuộc
sống của chúng ta sẽ như thế nào nếu chúng ta dừng bước chỉ vì 35.000$?"
Tôi suy nghĩ một lúc và nói: "Anh nghĩ nếu lúc đó đã nói như vậy thì ngày nay
chúng ta vẫn sẽ nói như thế. Nếu lúc đó chúng ta dừng bước chỉ với 35.000$ thì có lẽ
ngày nay chúng ta vẫn sẽ không tiến triển được". Khi lái xe ra khỏi bãi đậu xe, tôi
bỗng nhớ lại lời người bố giàu đã nói: "Tương lai của con được tạo ra bằng những
việc con làm ngày hôm nay chứ không phải ngày mai".
Chúng tôi lái xe về nhà trong im lặng phấn khích và cảm thấy mình thật may
mắn. Người bố giàu từng bảo rằng một khi bạn đã giàu có thì việc làm giàu sẽ ngày
càng trở nên dễ dàng hơn. Nhiều người không bao giờ vượt qua mức trung lưu là vì
họ không tin vào những câu chuyện cổ tích. Vì không tin vào những câu chuyện cổ
tích nên họ không thể học được bài học từ những câu chuyện này. Khi bước ra khỏi xe
hơi, tôi thầm cảm ơn người bố giàu và bỗng nhớ lại lời ông nói: "Hãy luôn nhớ rằng
bằng cách này hay cách khác, những câu chuyện cổ tích hoàn toàn có thể trở thành sự
thật".
CHƯƠNG 13
Sức bật của sự rộng lượng
AI MỚI THỰC SỰ THAM LAM?
Một buổi tối nọ, một trong những người bình luận tin tức cuối tuần nổi tiếng
nói bằng một giọng sôi nổi: "Tôi không tham gia kinh doanh vì tôi không phải là một
người tham lam".
Hầu hết thời thơ ấu của mình, tôi thường nghe những lời bình luận như vậy.
Nhiều người đến thăm bố mẹ tôi là những người làm việc ở các trường đại học, hệ
thống giáo dục, công đoàn lao động... Dù không nói thẳng như người bình luận viên
trên truyền hình nhưng họ thường ngụ ý rằng giới kinh doanh làm kinh doanh đơn
giản vì họ rất tham lam.
Người bố giàu của tôi có một quan điểm khác. Ông thường nói: "Trong một
chừng mực nào đó, tất cả chúng ta đều tham lam. Lẽ tự nhiên người ta luôn khao khát
được tồn tại, mong muốn một cuộc sống tốt hơn, và mong muốn vẫn đủ sống khi
không còn làm việc nữa. Một người làm kinh doanh hoặc giàu có không có nghĩa là
họ tham lam hơn những người khác mà còn có thể ngược lại: "Đa số mọi người không
giàu được đơn giản vì họ không rộng lượng".
Khi tôi và Kim muốn được giàu hơn, một trong những bước đầu tiên của chúng
tôi là tìm cách trở nên rộng lượng hơn, trong trường hợp này là để cung cấp những nơi
ăn chốn ở tốt hơn cho nhiều người với một cái giá tốt hơn.
Khi nhìn lại lịch sử, bạn sẽ thấy những người giàu nhất rất rộng lượng, bằng
cách này hay cách khác. Như tôi đã đề cập trước đây, Henry Ford trở thành một tỉ phú
nhờ cung cấp những chiếc xe hơi với một cái giá mà số đông có thể mua được, vào
một thời điểm mà xe hơi chỉ dành cho những người giàu. Thực sự, nhiều công ty xe
hơi chỉ chế tạo xe cho những người giàu đã không còn tồn tại đến nay. Các công ty xe
hơi dành cho người giàu rời khỏi thương trường, trong khi Công ty Ford Motor ngày
càng lớn mạnh ở tầm cỡ thế giới, hoàn thành sứ mệnh của Henry Ford. Như vậy, nếu
bạn muốn về hưu sớm trong sự giàu có, tham lam hay không cũng không thành vấn
đề, miễn là bạn không ngừng làm việc để tìm cách rộng lượng với ngày càng nhiều
người nữa. Nếu làm được điều đó, bạn sẽ tìm ra con đường dẫn đến sự giàu có của
chính mình.
NHỮNG TỈ SỐ CỦA NGƯỜI GIÀU
Người bố giàu thích các tỉ số vì như ông nói: "Con có thể biết được rất nhiều
điều chỉ với một bài toán so sánh nhỏ". Với người bố giàu, các tỉ số chỉ đơn giản là
một phép so sánh. Khi đề cập đến chuyện tiền bạc, người bố giàu bảo: "Một trong
những lý do chính mà người nghèo và người trung lưu phải vất vả là do những tỉ số
của họ không có sức bật". Ông dùng tỉ số 1:1 để minh họa cho tỉ số sức bật của một
người nghèo hoặc một người trung lưu.
Một ngày kia, khi tôi còn học đại học, người bố giàu cho tôi thấy những tỉ số
của ông. Ông viết lên một tờ giấy:
Doanh nghiệp 1:5
Nhân viên 1:300
Bất động sản 1:450
Tiền đôla 1: 6 triệu
Cổ phần 1: 2 triệu
Nói cách khác, tỉ số doanh nghiệp của ông có nghĩa là ông được lợi tức của 5
doanh nghiệp. Ông có 300 nhân viên làm việc cho mình. Với bất động sản, ông có
hơn 450 người thuê nhà, và con số này không bao gồm các bất động sản công nghiệp,
cửa hàng hoặc các quán ăn. Năm này qua năm nọ, những con số bên phải của các tỉ số
tiếp tục tăng lên, nghĩa là ông ngày càng giàu hơn và phải làm việc ngày càng ít hơn.
Tỷ lệ của người bố nghèo thì bắt đầu với 1:1 và kết thúc cũng với 1:1, đó là lý
do vì sao càng ngày ông càng nghèo đi. Như bạn có thể nói với tỉ số sức bật này,
người bố nghèo dựa vào tiền công của một ngày làm việc. Có những lúc người bố
nghèo phải lặm đến hai công việc. Dù ông làm hai việc nhưng tỉ số của ông cũng vẫn
là 1:1 theo định nghĩa của người bố giàu. Người bố giàu nói: "Nếu hầu hết mọi người
đều có hai công việc thì họ vẫn chỉ làm việc nhiều hơn với cùng một tỉ số".
Từ năm 1985 đến năm 1990, những tỉ số của tôi và Kim như sau:
Doanh nghiệp 1:1
Bất động sản 1:0
Tiền đôla 1:không nhiều
Chúng tôi có một doanh nghiệp đang xây dựng, chúng tôi có một căn nhà
nhưng chúng tôi không xem nó là một tài sản, vì mỗi tháng chúng tôi phải mất tiền
cho nó, và gần như chúng tôi không tiết kiệm được gì cả. Chứng khoán hoặc các tài
sản trên giấy khác thì không đáng kể, vì chúng tối cũng phải mất tiền cho chúng mà
không bỏ được đồng nào vào túi mình cả.
Năm 1995, các tỉ số sức bật của chúng tôi như sau:
Doanh nghiệp 1:0
Bất động sản 1:70
Tiền đôla 1:300.000
Vào lúc này, chúng tôi đã bán doanh nghiệp, mua một số bất động sản có thể
tạo thu nhập, và gởi một ít tiền vào ngân hàng. Điều quan trọng là các bất động sản
này cung cấp cho chúng tôi đủ tiền để sống một cuộc sống khá giả và không phải làm
việc nữa.
Năm 2000, các tỉ số sức bật của chúng tôi như sau:
Doanh nghiệp 1:7
Bất động sản 1:70
Tiền đôla 1:hàng triệu
Cổ phần 1:1,5 triệu
Tuy những tỉ số này vẽ nên một bức tranh thú vị về sự tiến bộ tài chính nhưng
số thu nhập thực sự là do các doanh nghiệp đem lại, một lĩnh vực mà giá trị đồng tiền
thực sự không được phản ánh qua các tỉ số. Thật ra, tôi rất do dự khi đưa ra những
con số này vì chúng là những số liệu cá nhân. Tôi chỉ đơn giản là muốn minh họa con
đường và kế hoạch của chúng tôi. Tôi cũng muốn mọi người hiểu rằng có thể bắt đầu
từ con số không và xây nên một tòa biệt thự tài chính, tương tự như trong câu chuyện
"Ba chú heo con" vậy.
Dù những con số này không lớn, khi so sánh với thế giới những người cực giàu,
nhưng kế hoạch của chúng tôi là sẽ tiếp tục tăng tốc số tài sản của mình trong vài năm
nữa.
Từ những con số trên, bạn có thể thấy là trong những năm qua, kế hoạch của
chúng tôi là chuyển sang xây dựng doanh nghiệp chứ không phải tìm mua thêm bất
động sản. Trong 5 hoặc 10 năm nữa, chúng tôi định sẽ tiếp tục xây dựng nhiều doanh
nghiệp hơn, nhưng sẽ tập trung vào những bất động sản lớn hơn, với sự giúp đỡ của
ngân quỹ quốc gia.
Điều mà tôi muốn gây ấn tượng với bạn lúc này là ý tưởng về sự mở rộng
không ngừng phạm vi bối cảnh, hay nhận thức, và liên tục tìm kiếm những nội dung,
hay kiến thức, chớp nhoáng hơn. Nếu bạn muốn đi theo con đường làm giàu này, tôi
thực sự muốn nhấn mạnh tầm quan trọng của một tâm trí phóng khoáng, vượt qua
những sự ngờ vực, những giới hạn và tính tự mãn của bản thân sẵn sàng học hỏi và
hành động. Tôi đã gặp nhiều người muốn phát triển tài chính với tốc độ này hoặc
nhanh hơn, nhưng đa số không sẵn sàng mở rộng phạm vi bối cảnh hoặc tăng cường
phần nội dung của mình. Vì vậy, có những người phải vất vả đấu tranh với một điều
gì đó hoặc đi từ dự án này đến dự án khác với hy vọng làm giàu. Tôi dám chắc rằng,
nếu một người nào đó có một bối cảnh và nội dung không ngừng gia tăng thì người
đó sẽ ngày càng giàu hơn, bất kể dự án của họ là gì. Không phải các sản phẩm hay
những ý tưởng mới mà chính bối cảnh và nội dung sẽ giúp bạn giàu lên. Như tôi đã
nói trong một cuốn sách, Ray Kroc trở thành tỉ phú bằng cách bán hàng tỷ chiếc
hamburger loại trung bình còn Starbucks trở thành nhãn hiệu cà phê nổi tiếng thế
giới.
Người bố giàu thường nói: "Nếu con không thay đổi bối cảnh hoặc nội dung,
các tỉ số của con cũng sẽ không thay đổi". Tôi có một người bạn luôn có những ý
tưởng mới để làm ra hàng triệu đôla. Một ngày nọ, anh ta gọi điện cho tôi và rủ tôi
đầu tư vào kế hoạch mới nhất của anh. Anh ta có một ý tưởng tuyệt vời về một hiệu
quần áo mà cửa hàng nơi anh ta làm việc bán thời gian không có. Anh ta nói: "Mỗi
ngày người ta vào cửa hàng tìm kiếm nhãn hiệu này. Ông chủ của tôi thì lại không
muốn bán chúng. Tại sao chúng ta không hùn vốn mở một cửa hàng ngay kế bên để
bán loại quần áo này? Chúng ta sẽ chia đôi lợi nhuận 50-50".
Khi tôi hỏi người bạn này là anh ta đã tham dự các khóa học về quản lý lưu
lượng tiền mặt, quản lý bán lẻ, bán buôn, tiếp thị, thuê mướn và sa thải nhân viên
chưa, anh ta lắc đầu: "Tại sao tôi phải học? Tôi đã làm việc cho cửa hàng này nhiều
năm rồi. Tôi không cần học quản lý cửa hàng nữa đâu". Sau khi tôi không đồng ý,
anh ta gọi lại lần nữa với một dự án khác và tôi cũng lại không đồng ý.
Tôi không đồng ý đơn giản vì tôi nghi ngờ khả năng thay đổi bối cảnh và nội
dung của anh ta. Anh ta chỉ muốn kiếm tiền, và ở tuổi này, nếu biết quản lý tiền bạc
thì anh ta đã làm giàu từ lâu rồi. Vì vậy anh ta tiếp tục cho rằng chính một ý tưởng
tuyệt vời hay một cơ hội doanh nghiệp sẽ giúp anh ta giàu lên chứ không phải chính
bối cảnh và phần nội dung bị hạn chế đã kìm hãm anh ta lại. Ngay cả nếu anh ta có
mở được một cửa hàng và thành công trong việc bán những sản phẩm mới, tôi cũng
không chắc anh ta có duy trì được tỉ số 1:1 hay không. Nói cách khác, có thể anh ta sẽ
phải ngồi ở cửa hàng 24/24 với rất ít cơ hội mở rộng, chỉ vì những bối cảnh và nội
dung hiện tại của mình.
TẠI SAO LÀM GIÀU LẠI QUÁ KHÓ KHĂN NHƯ VẬY?
Bạn sẽ rất khó hoặc gần như không thể làm giàu với một bối cảnh và một nội
dung giới hạn ở tỉ số sức bật 1:1 vì với tỉ số này, bạn không có một sức bật nào cả.
Hãy xem kim tứ dồ dưới đây:
Có thể bạn đã bắt đầu hiểu được tại sao việc làm giàu rất khó khăn đối với hai
nhóm bên trái kim tứ đồ, nhóm L và nhóm T. Chính là do những tỉ số sức bật này. Đa
số những người thuộc nhóm L và T đều có tỉ số 1:1. Ví dụ như vào một thời điểm,
hầu hết các nhân viên đều chỉ làm việc cho một công ty. Dù họ có làm hai việc một
lúc thì tỉ số ở công ty thứ hai này cũng chỉ là 1:1. Đối với những người làm tư và các
cửa hàng nhỏ cũng vậy. Bạn tôi muốn mở một cửa hàng quần áo có liên hệ với một
cửa hàng khác. Tôi không nghĩ anh ta có thể tiếp tục mở thêm một cửa hàng thứ hai
được nữa. Cũng như một nha sĩ chỉ có thể chữa răng cho một người một lúc, còn một
luật sư hay một kế toán cũng chỉ có một số giờ làm việc nhất định trong ngày.
Khi nói chuyện với nhà tư vấn thuế vụ của tôi, Diane Kennedy, bà bảo: "Phần
lớn các nhà chuyên môn có thu nhập cao thuộc nhóm T chỉ có mức thu nhập khoảng
100.000$ đến 150.000$". Diane nói thêm: "Những người có thể kiếm được nhiều tiền
hơn là những người có chuyên môn cao hơn, làm việc nhiều giờ hoặc có nhiều dự án
hơn. Nhóm này kiếm được khoảng 500.000$ một năm và rất ít người có thể kiếm được
nhiều hơn thế". Và một lần nữa, vấn đề nằm ở tỉ số 1:1.
Trở lại chuyện Rùa và Thỏ, những con thỏ trong đời thực có thể khởi đầu rất
nhanh chóng nhờ có được một năng khiếu đặc biệt nào đó. Đó có thể là những học
giả vĩ đại, những vận động viên tuyệt vời hoặc những nghệ sĩ, những diễn viên ngôi
sao... Nhiều người thành công từ rất sớm. Tuy nhiên, với một con rùa như tôi tôi biết
mình có thể chiến thắng cuộc đua bằng cách sử dụng các tỉ số sức bật. Đó cũng là kế
hoạch mà người bố giàu đã sử dụng. Nếu tôi thực sự thông minh như một nhà khoa
học về tên lửa, có thể tôi sẽ thành công trong thế giới kinh doanh truyền thông và leo
lên những bậc thang tập đoàn. Nhưng ngay từ đầu tôi đã gặp nhiều rắc rối trong
trường học, tôi biết tôi phải tìm con đường chiến thắng riêng của mình. Ngày nay thu
nhập của tôi cao hơn nhiều so với những người có những công việc tốt được trả lương
cao ngay từ lúc khởi điểm. Thu nhập của tôi cao hơn vì tôi đã sử dụng sức bật của tài
sản chứ không phải sức bật của sức lao động.
Với những ai muốn về hưu sớm trong sự giàu có, một trong những điều có thể
bạn sẽ phải quyết định là tìm xem con đường nào sẽ đem lại cho bạn cơ hội chiến
thắng nhiều nhất. Ví dụ, nếu bạn có những khả năng tương tự như ngôi sao bóng chày
Alex Rodriguez, người được trả 252 triệu đôla cho một hợp đồng trong mười năm, thì
rõ ràng nhóm L là nhóm thích hợp nhất với bạn. Dù tỉ số của Rodriguez là 1:1 trong
mười năm nhưng đó vẫn là một tỉ số khá tốt. Nếu bạn có thể là một ngôi sao màn bạc
như Julia Roberts, người kiếm được 20 triệu đôla cho một bộ phim, thì hiển nhiên đó
là con đường tốt nhất cho bạn. Bộ trưởng Bộ tài chính dưới thời George W. Bush, ông
Paul ONeill, kiếm được hơn 100 triệu đôla qua các cổ phiếu và quyền chọn mua bán
chứng khoán. Dù ông làm việc với tỉ số 1:1 nhưng bù lại số tiền mà ông được hưởng
lại tràn trề tiềm năng. Nếu bạn nghĩ mình có nhiều cơ hội thành công nhất trên con
đường đi đến nấc thang tột đỉnh của một tập đoàn lớn, thì đó sẽ là con đường tốt nhất
cho bạn, dù tỉ số đó chỉ là 1:1. Riêng tôi và Kim đã đi theo con đường của người bố
giàu, đơn giản vì chúng tôi cảm thấy mình có được những cơ hội thành công tài chính
nhất trên con đường này. Đây là con đường đòi hỏi chúng tôi phải tìm kiếm các tài
sản. Con đường này đòi hỏi chúng tôi phải làm việc không ngừng để gia tăng những tỉ
số sức bật của mình.
CON ĐƯỜNG CHO NHỮNG CHÚ RÙA
Còn một lý do nữa mà cá nhân tôi chọn con đường của người bố giàu. Lý do
này chính là kim tứ đồ dưới đây:
(Có giới hạn) (Không giới hạn)
Nhiều năm trước, người bố giàu chỉ vào phía bên trái kim tứ đồ và bảo tôi:
"Tiềm năng thu nhập của nhóm L và T là có hạn. Nhưng tiềm năng thu nhập của
nhóm C và Đ là vô hạn".
Ông giải thích: "Vấn đề trong việc bán sức lao động kiếm tiền là sức lực của
con chỉ có hạn mà thôi. Nếu con học được cách dùng tài sản để kiếm tiền thì con có
thể gia tăng thu nhập của mình một cách chậm mà chắc. Thật ra, các nhóm bên phải
kim tứ đồ đúng là các nhóm dành cho những chú rùa, những chú rùa chậm chạp
nhưng chắc chắn sẽ thu giữ ngày càng nhiều tài sản hơn".
Ông còn nói: "Vấn đề trong việc bán sức lao động kiếm tiền là sức lực của con
không có giá trị thặng dư dài hạn. Nếu con mua một tài sản và cho thuê nó kiếm tiền,
tài sản này sẽ đem lại cho con nhiều lợi nhuận trong nhiều năm. Nói cách khác, con sẽ
được trả tiền trong nhiều năm trong khi chỉ cần mất chưa đến một tuần để làm việc
với nó".
Một ví dụ nhỏ, vào năm 1991, tôi và Kim mua một tài sản trong một khu nghỉ
mát với giá 50.000$ tiền mặt. Đây là một cái giá rất hời vì ban đầu nó được bán với giá
134.000$. Chúng tôi mua nó qua sự tịch thu tài sản thế nợ của một ngân hàng. Kể từ
năm 1991, trong nhiều năm liền, chúng tôi đã được trả thu nhập thực hơn 1.000$ một
tháng hay hơn 12.000$ một năm. Tổng thời gian chúng tôi bỏ ra để mua và cho thuê
chưa đến tám tiếng đồng hồ làm việc.
Việc bán sức lao động kiếm tiền có một vấn đề là bạn phải bắt đầu bán sức lao
động của mình vào mỗi buổi sáng. Trong đa số trường hợp, sức lực của bạn không có
giá trị thặng dư dài hạn, tiềm năng thu nhập của bạn sẽ bị giới hạn nếu bạn phải làm
việc kiếm tiền. Nếu bạn cứ từ từ làm việc để thu giữ các tài sản thì tiềm năng thu nhập
của bạn là vô hạn, và số thu nhập này có thể truyền từ đời này sang đời khác. Thế
nhưng, bạn sẽ không thể truyền công việc hoặc nghề nghiệp chuyên môn của bạn cho
con cái được.
CUỘC SỐNG DỄ THỞ HƠN
Người bố giàu nói rằng làm việc để kiếm tiền bằng cách bán sức lao động
thường hàm nghĩa rằng cuộc sống ngày càng khó khăn, đơn giản vì bạn phải làm việc
nhiều hơn nếu muốn kiếm được nhiều tiền hơn. Ông nói: "Nếu tỉ số sức bật của con
chỉ nằm ở mức 1:1 thì cuộc sống của con sẽ vất vả hơn. Nếu con làm việc cho một tỉ
số sức bật ngày càng tăng thì cuộc sống của con sẽ ngày càng dễ thở hơn và con sẽ
làm ra ngày càng nhiều tiền hơn".
BƯỚC ĐỘT PHÁ TÀI SẢN
Hầu hết chúng ta đều đã nghe thuật ngữ "bước đột phá". Những người khác có
thể dùng từ "lũy tiến" để chỉ một sự gia tăng tuyến tính của một thứ gì đó. Nói cách
khác, 1+1 không phải bằng 2. Trong một bước đột phá tài sản hay lũy tiến tiền bạc,
1+1 có thể bằng 5, 6, 7 hoặc hơn nữa. Nói cách khác, nếu bạn làm việc tích cực và xây
nên một ngôi nhà gạch vững chắc, bạn sẽ thấy thường xuyên có những bước đột phá
mà những người theo tỉ số 1:1 dường như không thể có được.
Ví dụ, từ năm 1985 đến 1990, cuộc sống tài chính của tôi và Kim khá vất vả.
Bỗng nhiên vào giữa năm 1990 và 1994, chúng tôi có một bước đột phá tài sản và rất
thành công về mặt tài chính. Từ năm 1994 đến 1998, một lần nữa cuộc sống của
chúng tôi khá ổn định. Chúng tôi tích cực làm việc để xây dựng tài sản, nhất là những
tài sản doanh nghiệp: Chúng tôi không mua nhiều bất động sản vì giá bất động sản
tăng quá cao và tìm một bất động sản giá hời sẽ mất rất nhiều thời gian. Rồi đột nhiên
năm 1999, không chỉ những quyển sách và các trò chơi của tôi mà nhiều doanh
nghiệp và những mục đầu tư khác của chúng tôi cũng bắt đầu cất cánh.
Có vẻ như đó là một đợt sóng đột ngột của những vận may tốt, những người
bạn mới và những cơ hội mới, song trên thực tế, chính những năm tháng làm việc
không đạt nhiều kết quả và những thất bại tài chính thỉnh thoảng mới là nguồn gốc
của những đợt sóng này. Điều đó là do giá trị tài sản thường tăng lũy tiến trong khi giá
trị sức lao động của bạn chỉ tăng dần dần. Ví dụ, người kế toán viên bảo tôi rằng giá
trị một trong các công ty của tôi đã tăng đến 40 triệu đôla vào năm 2000. Đó là cái giá
mà cô ta cho rằng chúng tôi có thể bán nó nếu muốn. Cùng lúc đó, một trong các luật
sư của tôi được tăng lương lên 25$ một giờ. Đây là một ví dụ cho thấy tài sản tăng lũy
tiến trong khi thu nhập tiền lương tăng dần dần. Đây cũng là một ví dụ khác cho thấy
tiềm năng thu nhập của các nhóm bên trái kim tứ đồ là có hạn còn tiềm năng thu nhập
của các nhóm bên phải gần như là vô hạn.
Một ví dụ nữa của bước đột phá tài sản là số cổ phiếu của các công ty mà chúng
tôi sở hữu. Từ năm 1996 đến 1998, chúng tôi làm việc để kiếm các cổ phiếu của một
công ty cổ phiếu hữu hạn. Bỗng nhiên công ty này sụp đổ và chúng tôi mất mọi thứ sở
hữu ở công ty này. Các cổ phiếu của chúng tôi trở nên không còn giá trị. Tuy nhiên,
nhờ những kinh nghiệm có được trong quá trình làm việc với các công ty, chúng tôi
đã cố gắng kiếm các cổ phiếu ở những công ty khác tốt hơn với một cái giá rất thấp.
Từ đây, chúng tôi tiếp tục thu được nhiều cổ phiếu trong những công ty mới thành lập
và những cổ phiếu này làm việc rất tốt, ngay cả khi thị trường có xu hướng giảm.
Ở đầu quyển sách này, tôi viết về một phóng viên đã phê bình tôi và cho rằng
đa số các công ty mới đều thất bại ngay từ đầu. Ngày nay, dù việc bắt đầu một doanh
nghiệp vẫn có những rủi ro cao nhưng kinh nghiệm có được từ việc quản lý các công
ty nhỏ thất bại đang phải đấu tranh về tài chính đã bổ sung cho tôi một khả năng bắt
đầu những công ty ổn định hơn và có cơ hội thành công dài hạn hơn. Khi nhìn lại
thành công của bộ sách "Dạy con làm giàu" và công ty của chúng tôi, richdad.com,
tôi nhận thấy hầu hết những thành công hiện thời phần lớn là nhờ những thất bại
trong quá khứ. Sharon và Kim cũng từng gặp thất bại và thua lỗ trong kinh doanh,
tuy nhiên những thất bại này đã trở thành những bài học góp phần vào thành công của
chúng tôi ngày hôm nay. Chính việc rút kinh nghiệm từ quá khứ riêng rẽ của từng
người mà nhóm Chúng tôi đã có được những bước đột phá thành công của ngày nay.
Tôi đề cập đến những điều này nhằm động viên bạn hãy tiếp tục, dù có thể bạn
sẽ gặp những khó khăn thất bại trên đường. Nếu bạn có thể rút kinh nghiệm từ những
thất bại này thay vì chỉ biết đổ lỗi hoặc xin lỗi, thì kho tàng kiến thức của bạn sẽ ngày
càng gia tăng. Nếu bạn làm việc để ngày càng trở nên rộng lượng hơn, phục vụ được
nhiều người hơn, và gia tăng hơn những tỉ số sức bật của mình, chắc chắn bạn cũng sẽ
có được những bước đột phá lũy tiến tài sản. Dường như con rùa cũng có thể tiến lên
với những cơn gió xuôi chiều.
SỨC MẠNH CỦA HỆ THỐNG MẠNG
Có lần tình cờ tôi gặp một quy luật gọi là Luật Metcalfe, giải thích một phần các
bước đột phá tài sản. Robert Metcalfe là một trong những người sáng lập 3Com, công
ty đã đem đến cho bạn chiếc máy PalmPilot. Quy luật của ông phát biểu rằng sức
mạnh kinh tế của một doanh nghiệp là bình phương số đơn vị trong mạng.
Câu chuyện về chiếc máy fax sẽ giúp chúng ta hiểu rõ khái niệm này hơn.
Trong những ngày đầu làm việc ở tập đoàn Xerox, tôi có nhiệm vụ bán máy fax. Vấn
đề là đầu những năm 1970, rất ít người có máy fax và thậm chí chỉ có một số trong
những người này hiểu được chiếc máy fax dùng để làm gì. Vì có quá ít máy fax nên
giá trị kinh tế của chúng rất thấp. Tuy nhiên, cùng với thời gian, ngày càng nhiều
người dùng máy fax hơn và bỗng nhiên có một sự bùng nổ. Ngày nay, hầu hết bạn bè
tôi đều có máy fax ở nhà cũng như ở công ty.
Và Luật Metcalfe có thể hiểu như sau: nếu bạn chỉ có một chiếc máy fax thì giá
trị kinh tế của bạn là 1, theo công thức:
1:1 (bình phương)
Giá trị kinh tế của 1 bình phương vẫn là 1. Nhưng nếu bạn có 2 chiếc máy fax,
giá trị kinh tế của mạng lưới này sẽ không tăng đều mà nó tăng nhanh hơn nhiều. Khi
bạn có một chiếc máy fax thứ hai, giá trị kinh tế sẽ tăng lên 4 chứ không phải là 2:
1:2
2 = giá trị kinh tế là 4
Khi có 10 chiếc máy fax trong mạng, bạn sẽ có các con số như sau:
1:10
2 = giá trị kinh tế là 100
NHỮNG TỔN THẤT CỦA NHÓM T
Những người làm tư hay chủ các cửa hàng nhỏ thường không được hưởng lợi từ
Luật Metcalfe. Một trong những lý do khiến một nhóm đặc quyền như McDonald
mạnh mẽ hơn các cửa hàng hamburger nhỏ khác là nhờ Luật Metcalfe.
Tôi đã thấy nhiều người làm việc tích cực một mình thường phải làm việc vất vả
hơn nhiều chỉ để duy trì sự tự quản của mình. Đó là lý do tại sao nhiều nhà chuyên
môn tham gia vào các hiệp hội để gia tăng sức mạnh của riêng mình.
TỔ CHỨC CÔNG ĐOÀN CỦA NHÓM L
Trong nhiều năm, những người thuộc nhóm L đã hiểu được giá trị của việc tổ
chức thành công đoàn. Khi kết hợp lại, những người làm thuê thuộc nhóm L trở nên
mạnh mẽ hơn so với khi làm việc riêng rẽ. Ngày nay, một trong những công đoàn lao
động giàu có nhất và quyền lực nhất ở Mỹ là NEA, Hiệp hội Giáo dục Quốc gia. Một
trong những lý do khiến hệ thống giáo dục của chúng ta thay đổi rất chậm chạp phần
lớn là do sức mạnh của công đoàn giáo viên. Họ biết sức mạnh của một mạng lưới.
SỨC MẠNH CỦA BỘ CỜ TỶ PHÚ
Người bố giàu thường nói: "Có một công thức làm giàu trong bộ cờ tỷ phú". Rất
nhiều người trong chúng ta biết công thức này, mua bốn căn nhà màu xanh và bán
chúng đi để đổi lấy một khách sạn màu đỏ. Công thức làm giàu trong trò chơi này
cũng tuân theo luật Metcalfe. Khi so sánh những tỉ số của người bố giàu và người bố
nghèo, bạn sẽ hiểu tại sao sức mạnh kinh tế của người bố giàu không ngừng, tăng lên
còn sức mạnh kinh tế của người bố nghèo lại không thay đổi.
Nói cách khác, sức mạnh kinh tế của người bố nghèo vẫn giữ ở mức 1. Tất cả
những gì ông có là ngôi nhà. Trong ví dụ này, sức mạnh kinh tế của người bố giàu là
450
2
. Ông quản lý hơn 450 căn phòng cho thuê. Sức mạnh kinh tế của ông tăng lên
lũy tiến. Khi nhìn vào tỉ số 1:1 của người bố nghèo và nhân tố ảnh hưởng đến số thuế
trên thu nhập của ông, thu nhập tiền lương, bạn có thể thấy tại sao sức mạnh kinh tế
của người bố nghèo không thể tăng lên, dù ông phải làm việc ngày càng vất vả hơn.
Thu nhập của người bố giàu thì không ngừng gia tăng, sức mạnh kinh tế của ông cũng
tăng theo, và càng ngày ông càng phải trả ít thuế hơn.
Vào năm 1985, tôi và Kim lên kế hoạch mỗi năm phải có được hai căn phòng
cho thuê mới. Chúng tôi bắt đầu mua tài sản đầu tiên của mình vào năm 1989. Khi đã
có 5 phòng cho thuê, sức mạnh kinh tế của chúng tôi là 52 tức là bằng 25. Không chỉ
sức mạnh kinh tế của chúng tôi tăng lên mà cả sự tự tin và kinh nghiệm của chúng tôi
cũng tăng theo. Sau đó khi chúng tôi mua được một căn hộ có 12 phòng cho thuê, tỉ
số sức bật của chúng tôi là 1:17 và sức mạnh "kinh tế của chúng tôi là 1:17
2 bằng 289.
Những người chỉ có ngôi nhà của mình và không mua thêm được tài sản đầu tư nào
trong thời gian suy thoái vẫn giữ nguyên tỉ số bất động sản của mình là 1:1 và sức
mạnh kinh tế của họ cũng giữ nguyên là 1. Với tôi và Kim, mục tiêu của chúng tôi
năm 2005 sẽ là 1.000 căn phòng cho thuê hoặc hơn nữa trong danh mục đầu tư. Theo
bạn thì sức mạnh kinh tế của 1.000
2 sẽ là bao nhiêu?
Ví dụ này giải thích rõ làm thế nào một người thuộc nhóm C hoặc Đ có thể
nhanh chóng qua mặt một người khôn ngoan, tài giỏi, học vấn cao thuộc nhóm L
hoặc nhóm T dù người này ban đầu có thể kiếm được nhiều tiền hơn. Luật Metcalfe
nói rõ tại sao dần dần, trong một năm người bố giàu có thể kiếm được nhiều hơn số
tiền mà người bố nghèo của tôi kiếm được suốt đời. Luật Metcalfe cũng giải thích tại
sao Rùa có thể đánh bại Thỏ bằng cách tiếp tục thu giữ tài sản chứ không phải làm
việc kiếm tiền như rất nhiều chú thỏ thường làm.
MẠNG LƯỚI DOANH NGHIỆP TIẾP THỊ
Sau khi đã hiểu rõ về Luật Metcalfe, quy luật mạng lưới, tôi có thể hiểu tại sao
những tổ chức tiếp thị mạng lưới lại đưa ra một công cụ đầy quyền lực như vậy với
những người trung bình như chúng ta. Áp dụng Luật Metcalfe cho một mạng lưới
doanh nghiệp tiếp thị, bạn sẽ thấy sức mạnh của dạng doanh nghiệp này.
Ví dụ:
Một người nhóm L hoặc T quyết định tham gia một tổ chức tiếp thị mạng lưới
và học cách chuyển sang nhóm C. Họ làm việc khoảng một hoặc hai năm, thu lượm
những kiến thức và kinh nghiệm cần thiết. Sau một, hai năm như thế, tỉ số sức bật hay
sức mạnh kinh tế của họ vẫn giữ nguyên, không có gì khác với nhóm L hoặc T:
1:1
2
Sức mạnh kinh tế 1
Vào năm thứ ba, phạm vi bối cảnh của người này được mở rộng và có được
những nội dung mới. Đột nhiên họ thu hút và huấn luyện được 3 ứng cử viên khá
mạnh cũng muốn xây dựng doanh nghiệp.
Tỷ lệ sức bật và sức mạnh kinh tế của họ lúc này như sau:
1:3
2
Sức mạnh kinh tế 9
Trong ba năm, đây là một sự đột phá của sức mạnh.
Sau 5 năm, người này đã có một mạng lưới 10 người và có tỉ số sức bật như sau:
1:10
2
Sức mạnh kinh tế 100
Và bây giờ, giả sử người này quyết định 10 người là đủ và anh ta chỉ tập trung
vào 10 người này mà thôi. Sau vài năm nữa, giả sử là 10 người trong nhóm anh ta mở
rộng thêm ra 10 người nữa (1:10:10). Như thế có nghĩa là hiện giờ người đầu tiên đã
có 100 người trong mạng lưới của mình.
Giả sử với số tiền dư, anh ta bắt đầu mua một khu nhà cho thuê 100 phòng:
Doanh nghiệp 1:10:10
Bất động sản 1:100
Trong khoảng 5 đến 10 năm, người này càng gia tăng sức mạnh kinh tế của
mình trong cả hai nhóm C và Đ, một điều rất khó khăn đối với nhóm L và T. Lúc này
người này đã giàu có hơn nhiều, làm ra nhiều tiền hơn, và có một sức mạnh kinh tế
mạnh mẽ hơn so với những người mà anh ta đã qua mặt trong nhóm L hoặc T.
Sau 15 năm, những con số này có thể lên đến mức chóng mặt.
Đây là một ví dụ được đơn giản hóa cho thấy tại sao tôi giới thiệu với bạn một
số mạng lưới công ty tiếp thị. Chỉ cái tên thôi cũng đã nói rõ, đây là một mạng lưới
khai thác Luật Metcalfe, quy luật đo sức mạnh mạng lưới.
Ngày nay, khi nói chuyện với những người lo lắng về việc nghỉ hưu hay quỹ hỗ
tương của họ trong tài khoản hưu trí, tôi thường khuyên họ hãy thêm một doanh
nghiệp tiếp thị thuộc mạng lưới vào danh sách đầu tư. Tôi bảo họ rằng: "Nếu anh thật
sự làm theo những bài học mà một số mạng lưới doanh nghiệp tiếp thị hướng dẫn và
nếu có thể xây dựng một doanh nghiệp vững chắc với các nhân viên vững chắc, anh
sẽ thấy làm kinh doanh an toàn hơn nhiều so với quỹ hỗ tương trong quỹ hưu trí. Nếu
anh thực sự làm việc tích cực để gia tăng chúng thì sẽ đến phiên chúng giúp anh trở
nên giàu có và rất an toàn. Theo suy nghĩ của tôi, một doanh nghiệp tiếp thị trong
mạng lưới an toàn hơn nhiều so với thị trường chứng khoán vì anh đang dựa vào
những người anh yêu mến tin tưởng, và vì tất cả chúng ta đều đang khai thác Luật
Metcalfe, quy luật đo lường sức mạnh mạng lưới".
MẠNG LƯỚI VÀ SỨC MẠNH CỦA SỰ RỘNG LƯỢNG
Những người giàu có và thế lực hiểu rõ sức mạnh của một mạng lưới.
McDonald là mạng lưới kinh doanh hamburger trên khắp thế giới. General Motors là
mạng lưới phân phối xe hơi trên khắp nước Mỹ. Exxon là một công ty dầu với những
mỏ dầu, tàu chở dầu, ống dẫn, và trạm xăng liên kết với nhau trên toàn thế giới. Nếu
những người giàu có và thế lực sử dụng mạng lưới thì tại sao chúng ta lại không?
Cũng như Safeway là một dây chuyền cửa hàng phân phối thực phẩm trên cả nước.
CBS, NBG, ABC, CNN, PBS, CBN là những mạng lưới truyền thông cực kỳ mạnh mẽ.
Người bố giàu nói: "Nếu muốn làm giàu, con phải xây dựng một mạng lưới và
kết nối với các mạng lưới khác. Làm giàu qua một mạng lưới rất dễ bởi vì "rộng
lượng" qua một mạng lưới là rất dễ. Mặt khác những người làm việc một mình thường
hạn chế cơ hội thành công kinh tế của họ". Ông tiếp tục: "Mạng lưới bao gồm con
người, doanh nghiệp, hoặc những tổ chức mà con tỏ ra rộng lượng với họ, vì khi con
hỗ trợ họ, họ sẽ hỗ trợ lại cho con. Mạng lưới là những dạng sức bật rất mạnh mẽ.
Nếu muốn làm giàu, con hãy xây dựng một mạng lưới và kết nối với những mạng lưới
khác".
Kế hoạch kinh doanh của chúng tôi cho richdad.com dựa trên việc liên kết chứ
không cạnh tranh với các tổ chức, nhất là khi họ lớn mạnh hơn mình. Ngày nay,
chúng tôi liên kết với AOL Time Warner, Time Life, Nightingale-Conant, PBS, các nhà
xuất bản trên 40 quốc gia, nhiều tổ chức nhà thờ và một số mạng lưới công ty tiếp thị.
Chúng tôi làm việc để cùng giúp nhau mạnh mẽ hơn, sinh động hơn, và giàu có hơn.
Với sự hỗ trợ qua lại, chúng tôi chia sẻ sức mạnh và giảm thiểu các yếu điểm của
mình.
Chúng tôi thấy rằng qua tinh thần hợp tác và tập trung vào việc bảo đảm những
người cùng kinh doanh với mình cũng sẽ phát triển hơn về mặt tài chính, chúng tôi có
thể lớn mạnh vượt bậc. Các cá nhân hoặc những doanh nghiệp chỉ lo làm giàu cho
riêng mình hoặc chỉ biết nhận nhiều hơn cho sẽ không có được các đối tác mạng lưới
tốt. Cũng như những người chỉ muốn nhận và chỉ quan tâm đến bản thân mình về lâu
dài thường phải làm việc vất vả hơn và kiếm được ít tiền hơn.
Tôi đã từng làm việc trong một ban giám đốc mà vị chủ tịch không chăm sóc gì
cho công ty cả. Tất cả những gì ông quan tâm là số tiền lương của mình và những ô
dù của ông. Ông ta không quan tâm đến chuyện mạng lưới hoạt động của doanh
nghiệp, một doanh nghiệp mà hàng trăm nhân viên phó thác cuộc sống của mình cho
nó. Ông ta chỉ lo cho bản thân mà thôi. Không cần phải nói, lẽ dĩ nhiên là chúng tôi
bầu một chủ tịch khác. Điểm cốt yếu để thành công trong một mạng lưới là phải thật
lòng quan tâm trước tiên đến những cá nhân hay các tổ chức hợp tác với mình. Bạn
không thể chỉ quan tâm đến bản thân mình như rất nhiều người hay nhiều tổ chức
hiện nay đang làm.
Trong nhiều năm, tôi, Kim và Sharon đã gặp rất nhiều cá nhân hoặc tổ chức chỉ
làm việc với chúng tôi nếu họ chắc chắn mình được trả tiền trước. Nói cách khác, họ
xem số tiền chúng tôi trả còn quan trọng hơn cả dịch vụ của họ.
Gần đây chúng tôi vừa thuê một công ty tư vấn xem xét các hệ thống tiếp thị nội
bộ của mình. Họ yêu cầu chúng tôi trả một số tiền khá lớn trước khi bắt đầu công
việc. Chúng tôi trả tiền cho họ và ba tháng sau, họ gởi báo cáo đến. Sau khi bỏ qua
hàng đống báo cáo linh tinh vặt vãnh, chúng tôi nhận ra tất cả những điều mà các báo
cáo nói lên là hãy tiếp tục ký hợp đồng với họ thêm ba năm nữa. Không hề có một đề
nghị nào về việc cải tiến hệ thống tiếp thị của chúng tôi ngoài một đề nghị là hãy tiếp
tục ký hợp đồng với họ. Đây là một ví dụ về một nhà cung cấp đặt số tiền thù lao lên
trước yêu cầu của khách hàng. Và dĩ nhiên là chúng tôi không ký tiếp hợp đồng.
Khi tôi còn học trung học, có lần người bố giàu bảo tôi đến xem ông tuyển
quản lý cho một trong các khu công nghiệp của ông. Cuộc phỏng vấn diễn ra tại
phòng hội nghị có ba người xin việc. Sau khi người bố giàu giải thích sơ về công việc,
ông hỏi có ai có thắc mắc gì không. Họ đặt ra những câu hỏi khá thú vị như sau:
1. Mỗi ngày tôi có bao nhiêu giờ nghỉ?
2. Tôi được bao nhiêu ngày nghỉ bệnh?
3. Tôi có được phúc lợi gì không?
4. Khi nào tôi mới được tăng lương thăng chức?
5. Tôi được bao nhiêu ngày nghỉ ăn lương?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top