HAI TRÁI TIM
|Câu chuyện ý nghĩa về trái tim của hai chàng trai và cô gái quan trọng trong cuộc đời họ...|
===========================================
Sáng cuối thu. Một ngày mới bắt đầu. Nắng chiếu rọi lên mấy chiếc lá úa vàng đang gồng mình bám víu trên nhánh cây, để đừng bị gió cuốn đi. Trông chúng như cố giành giật lấy sự sống, chờ đợi được thấy ngày mai lần nữa. Gió reo vui, ngợi ca những giọt sương chấp nhận tan biến dưới ánh mặt trời dẫu biết sẽ không bao giờ quay trở lại.
Con người đều giống vạn vật trong thiên nhiên. Có người là lá. Và cũng có người là giọt sương. Cố gắng cho từng hơi thở cuối cùng hay dũng cảm ra đi với nụ cười mãn nguyện. Tất cả các sự lựa chọn sinh tồn thực sự không dễ dàng với chúng ta.
Có một nơi mà rất nhiều con người, mỗi giờ, mỗi phút thậm chí mỗi giây, luôn cầu mong mình sẽ tiếp tục sống. Nơi đó chứng kiến vô số những cuộc chia ly đẫm nước mắt, mãi mãi chưa có hồi kết. Nơi đó, trong từng ngóc ngách nhỏ nhoi nhất, vẫn tồn tại điều kì diệu lạ lùng về nghị lực sống, niềm hy vọng mạnh mẽ trong mỗi trái tim.
Nơi đó, chính là Bệnh viện đa khoa thành phố.
Hôm ấy, một nhóm sinh viên ngành y đến đây thực tập. Những sinh viên trẻ tuổi này, trong tương lai sẽ trở thành bác sĩ y tá, mang gương mặt háo hức khi bước chân vào bệnh viện lớn nhất thành phố. Nơi họ có thể tiếp xúc với bệnh nhân, với công việc gắn kết cuộc đời mình theo cách trực tiếp chứ không còn qua sách vở nữa. Ngoài ra, ai nấy đều mong gặp mặt bác sĩ Trung, Trưởng khoa tim mạch, người đã cống hiến gần cả cuộc đời cho ngành y.
Xuất hiện trước mặt những sinh viên, bác sĩ Trung như một người cha nhân hậu, mái tóc hoa râm, chiếc kính lão gác trên sóng mũi, miệng lúc nào cũng nở nụ cười hiền hòa. Chất giọng ông rõ to, khiến người khác dù lơ là đến mấy cũng phải lắng nghe.
Bác sĩ Trung chỉ dẫn cho các sinh viên rất kỹ càng. Bao nhiêu câu hỏi đặt ra, ông đều trả lời cặn kẽ. Cảm giác dễ gần từ vị trưởng khoa đó giúp cho buổi gặp mặt giữa hai thế hệ bác sĩ này trở nên thú vị. Trước khi kết thúc, một anh sinh viên bất chợt hỏi:
- Thưa, trong suốt ba mươi năm làm việc tại Bệnh viện đa khoa, có kỷ niệm nào khiến bác sĩ nhớ mãi không quên?
Bác sĩ Trung tự dưng im lặng, không phải khó chịu mà như thể đang nhớ về một kỷ niệm đặc biệt bởi đôi mắt ấy bỗng chốc sáng lên phản chiếu dòng cảm xúc chưa bao giờ bị lãng quên. Ngước nhìn những gương mặt đang khó hiểu vì sự lặng thinh đột ngột ban nãy, ông ôn tồn:
- Hai mươi năm trước, tôi đã chứng kiến một sự việc mà cho đến bây giờ nó đã trở thành dấu ấn không phai trong cuộc đời hành nghề y của tôi.
- Đó là câu chuyện như thế nào ạ?
Bác sĩ Trung nở nụ cười nhẹ nhàng, ký ức tuyệt diệu của hai mươi năm trước một lần nữa lại mở ra lúc ông nói:
- Câu chuyện này không phải kể về tôi mà là về trái tim của hai chàng trai và hai người con gái trong cuộc đời họ...
Hai mươi năm trước, một câu chuyện đáng nhớ đã diễn ra ngay trong chính Bệnh viện đa khoa thành phố này. Khi đó bác sĩ Trung đã làm việc ở đây được mười năm. Buổi sáng hôm ấy như những buổi sáng khác, anh bước vào một căn phòng cuối cùng của dãy khoa thần kinh.
Cô gái trẻ vẫn ngồi đúng tư thế đó, vẫn ánh mắt dịu dàng, vẫn nắm lấy tay chàng trai đã chìm vào giấc ngủ say mười năm dài. Cô tên Liên, một loài hoa trong trắng, mạnh mẽ. Và người đang nằm ấy, là chồng cô, Lương. Hơn mười năm trước, anh gặp tai nạn. Lúc đến bệnh viện, anh chìm vào hôn mê sâu. Bác sĩ nói Lương khó tỉnh lại, dù vậy Liên vẫn kiên quyết tin chồng mình sẽ mở mắt, một ngày nào đấy...
Và niềm mong mỏi của cô vợ trẻ kéo dài suốt mười năm.
Trung dừng lại ở vị trí thích hợp, lên tiếng thật khẽ tránh làm đối phương giật mình. Vẫn là những câu hỏi thăm như mọi ngày. Không buông tay chồng, Liên quay qua vẫn trả lời một câu giống mọi lần. Rồi cô hỏi nhẹ hẫng:
- Bác sĩ lại muốn thuyết phục tôi rút ống thở để Lương ra đi và hiến tim cho Luân?
- Tôi biết đó là quyết định khó khăn nhưng sự thật tình hình của Lương đã hết đường cứu chữa, còn Luân thì không thể chờ đợi thêm được nữa.
- Tại sao không chờ người thay tim?
- Bệnh cậu ấy khá nguy kịch, chưa kể tìm một trái thích hợp không phải dễ.
- Thế chồng tôi thì thích hợp ư?
- Đúng vậy. Vả lại lúc trước Lương từng đến bệnh viện, viết nguyện vọng xin được hiến tim sau khi chết. Hiện tại, anh ấy gần như đã chết rồi.
Đôi mắt Liên xoáy sâu vào Trung, từ bình thản dần chuyển qua lạnh lùng:
- Đáng ra một bác sĩ không nên nói những lời tàn nhẫn như vậy.
- Tôi chỉ nói sự thật. Với tình trạng này làm sao gọi là sống?
- Bác sĩ nhìn đi! Tim anh ấy vẫn đang đập, hơi thở anh ấy vẫn còn, như vậy không phải sống thì là gì? Mong bác sĩ hãy cẩn thận lời lẽ!
Nhận ra mình vừa xúc phạm đến niềm hi vọng lẫn lòng kiên quyết trong Liên, Trung khẽ gật đầu xin lỗi. Không muốn sự khó sử kéo dài cũng như hiểu chẳng thể thuyết phục thêm, anh chậm rãi quay bước. Khi đến gần cánh cửa, anh chợt nghe giọng Liên vang lên thật rõ ràng:
- Trên đời này, kỳ tích vẫn xảy ra. Là một bác sĩ, anh nên tin tưởng vào điều kỳ diệu của cơ thể con người.
Lặng im một chốc, Trung mở cửa bước ra. Liên nhìn lại Lương, tiếp tục nắm chặt đôi tay cứng đơ ấy với niềm tin chưa bao giờ vơi. Đứng bên ngoài cửa phòng, Trung nói khẽ với chính bản thân: Kỳ tích bao lâu mới xuất hiện một lần chứ?
Lúc này trong một phòng bệnh khoa tim mạch, cậu bé Luân 16 tuổi chăm chú quan sát đôi tay nhỏ bé thoăn thoắt làm mấy trò ảo thuật đơn giản, bằng ánh mắt thích thú. Đối diện, cô bé đội mũ kết đang cố gắng làm trò mà không để lộ ra thủ thuật.
- Hay quá! Lâm giỏi thật đó! - Luân liền vỗ tay reo lên.
Hạ tay xuống, cô bé Lâm vênh mặt kiêu ngạo, còn phải nói. Luân hí hửng hỏi bí quyết. Lâm lắc đầu, thiên cơ bất khả lộ. Luân xụ mặt. Trông thế, Lâm đảo mắt bảo khi nào cậu hết bệnh thì mình sẽ chỉ mấy thủ thuật này cho. Cười cười, Luân nghiêng đầu:
- Chờ mình khỏi bệnh thì chắc là lâu lắm.
- Mấy ngày nay mình thấy cậu khỏe hơn rồi mà.
- Ừ nhưng tim ngày càng đau, lắm khi mình không thể thở. Chắc là mình sắp chết.
- Điên! Đừng có nói những lời mất niềm tin như thế chứ!
- Lâm đúng đó, em phải biết hi vọng chứ.
Lâm và Luân thấy bác sĩ Trung xuất hiện, môi nở nụ cười dịu dàng. Anh đi đến bên hai đứa trẻ, hỏi chúng vừa chơi gì mà vui thế. Luân khoe về mấy trò ảo thuật ban nãy, hệt như mình là người được học chúng chứ không phải Lâm. Nói xong, Luân lại ho khục khục. Trung lo lắng vuốt lưng thằng bé, nhẹ nhàng đỡ nó nằm xuống giường. Quan sát Trung dặn dò cậu bạn phải nghỉ ngơi thì Lâm thấy tim mình quặn thắt. Đau.
Rời khỏi phòng, Lâm hỏi bác sĩ Trung có phải vừa đến gặp chị Liên không. Trung gật đầu. Nhìn nét mặt rầu rĩ ấy, cô bé cá tính này hiểu việc thuyết phục anh Lương hiến tim cho Luân lại thất bại, y hệt những lần trước. Phả ra tiếng thở dài, Lâm bảo rằng:
- Bác sĩ đừng làm thế nữa, vô ích thôi. Ép chị Liên mãi cũng không tốt.
- Anh biết nhưng chẳng đành lòng đứng nhìn Luân đi vào cõi chết. Nếu cứ chần chừ thế này thì sẽ có hai người phải chết. Trong khi nếu Liên từ bỏ, chấp nhận để Lương ra đi thanh thản thì sẽ cứu được Luân. - Trung hạ giọng.
- Sống hay chết là quyền lựa chọn của người ta. Sẽ chẳng ai muốn hi sinh mạng sống của mình cho một người xa lạ.
Lâm cúi chào Trung rồi rời đi vì đến giờ lấy vé số. Dõi theo bóng dáng nhỏ nhắn ấy, Trung lắc đầu, tội nghiệp con bé. Lâm mồ côi, đi bán vé số kiếm sống. Ba năm trước, Lâm tình cờ gặp Luân trong bệnh viện này, lúc bệnh tim đã bắt đầu trở nặng, để rồi hai đứa trẻ xa lạ tìm thấy sự an ủi cho nhau. Chúng trở thành bạn, chia sẻ những vui buồn.
Luân mắc bệnh tim từ nhỏ, sức khỏe yếu ớt, lại không được chạy nhảy chơi đùa. Lúc phát hiện ra bệnh là từ đó, tuần nào cậu cũng phải đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, uống thuốc. Đều đặn như thế, tuổi thơ thằng bé chẳng có gì khác ngoài mùi cồn lạnh lẽo, viên thuốc đắng ngắt và những khi lên cơn đau tim đến chết đi sống lại.
Đối với Lâm và Luân, cuộc gặp gỡ tình bạn này là một phép màu. Nó sưởi ấm trái tim bơ vơ băng giá của đứa trẻ mồ côi và an ủi xoa dịu trái tim tật nguyền của đứa trẻ mà cuộc sống được đo đếm từng ngày. Lâm mạnh mẽ, cá tính, cũng rất ương bướng. Luân dịu dàng, hay cười lại thông minh, mang ước mơ được trở thành bác sĩ. Cả hai như bổ sung cho nhau, vì vậy tình cảm càng thêm khắng khít...
Phía bên kia dãy hành lang, Liên hướng mắt về phía bác sĩ Trung đang đứng trước cửa phòng Luân. Liên biết Luân, đó là một thằng bé đáng yêu. Luân cũng biết Liên, và dẫu bệnh nặng, cậu vẫn đến thăm Lương. Liên tội nghiệp Luân khi tuổi nhỏ đã mắc phải căn bệnh quái ác, nhưng cô chẳng đành lòng từ bỏ Lương. Làm sao cô đủ nhẫn tâm lấy đi sự sống khi anh vẫn còn hơi thở. Và dẫu các bác sĩ khuyên thế nào, cô luôn tin rằng anh sẽ tỉnh dậy. Chính vì thế, Liên là kẻ làm ngơ trước bất hạnh của Luân.
***
Tiếng rao bán vé số vang lên lảnh lót trong buổi chiều muộn. Lâm chạy hết con đường này đến con đường khác, mời người ta mua vé số trước giờ xổ. Đứng bên bức tường cạnh trường học, Lâm đếm lại số tiền có được trong ngày hôm nay. Ế quá! Nhét vội mấy tờ vé số cuối cùng vào túi, con bé đưa mắt nhìn cánh cổng trường tấp nập học sinh. Đôi mắt to tròn phản chiếu những tia nắng cuối ngày mờ nhạt.
Mẹ mất khi Lâm vừa chào đời, một mình ba vất vả nuôi nó khôn lớn. Lâm đã từng đến trường, được học hành và có bạn bè. Nhưng rồi những điều đó bị tước đoạt khi số phận khắc nghiệt mang căn bệnh ung thư phủ chụp lên đầu ba. Con bé nghỉ học, làm đủ nghề kiếm sống đồng thời trang trải tiền thuốc men.
Đáng lý, ba Lâm có thể sống thêm một thời gian nữa ấy vậy vào ngày kia, ông vì cứu một đứa bé mà để Thần Chết cướp đi những năm tháng sống ít ỏi sau cùng. Lâm từng nói, chẳng ai lại hi sinh mạng sống của mình vì một người xa lạ. Nhưng ba nó thì khác. Ông chấp nhận cứu đứa trẻ xa lạ kia và để lại đứa con gái không nơi nương tựa.
Họ hàng không ai muốn nhận nuôi Lâm, bởi họ cũng khó khăn lắm rồi. Lâm chẳng cần nữa, quyết định một mình bươn trải. Cuộc sống mưu sinh khó khăn bắt đầu từ đấy. Lâm không thích những hành động quá cao cả như hi sinh vì người khác. Mạng sống của mình là quý giá nhất, hãy cứ giữ gìn thôi.
***
Liên nói chuyện điện thoại với mẹ chồng xong, cúp máy. Dãy hành lang bệnh viện vào ban đêm vắng vẻ, thi thoảng vang lên bước chân của các y tá trực. Cô mở cửa, trở vào phòng. Ngồi xuống cạnh giường, nhẹ nhàng nắm tay chồng, Liên nói về việc mẹ vừa gọi điện. Thằng Dưa ở nhà rất nhớ ba mẹ. Nó muốn vào thăm ba nhưng bà không cho, bà sợ nó chịu không nổi lại khóc.
Nước mắt chợt nhiên lăn dài trên gương mặt vốn đang bình thản của Liên. Cô không hề hay biết, mãi lúc sau mới nhận ra liền đưa tay quệt nhẹ. Siết chặt đôi tay lạnh lẽo mười năm rồi chưa một lần cử động, Liên nhìn Lương nửa đau đớn nửa mệt mỏi. Lòng cô tự nhủ: Em còn phải chờ đến bao lâu nữa? Anh định thế này cả đời ư? Thằng Dưa mười năm rồi chưa được ôm ba đấy! Anh mau tỉnh lại đi!
Liên gục đầu xuống tay Lương. Mạnh mẽ đến mấy cũng có ngày suy sụp. Hi vọng đến mấy cũng có ngày lụi tàn. Anh cứ mãi nằm đó, như thể giày vò cô giữa một bên là mạng sống của chồng và một bên là cứu giúp đứa trẻ đáng thương mắc bệnh tim.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi, đè nặng trái tim người vợ trẻ... Rồi trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Liên bất giác cảm nhận sự cử động nhẹ từ ngón tay Lương. Như kẻ ở dưới đáy vực thẳm nhận ra ánh sáng nhỏ nhoi, cô bừng tỉnh, kinh ngạc nhìn Lương. Đôi mắt ấy vẫn nhắm nghiền. Cô chuyển ánh nhìn xuống đôi bàn tay to lớn nằm trong tay mình. Một cử động nhỏ lại xuất hiện. Không phải hoa mắt, là sự thật!
Liên mừng rỡ đứng bật dậy, lao ra khỏi phòng và gọi bác sĩ thật lớn.
***
Hôm sau, bác sĩ Trung vô cùng ngạc nhiên khi hay tin đêm qua Lương đã có dấu hiện của sự hồi tỉnh. Sau khi khám kỹ lưỡng, bác sĩ chuyên khoa bảo tuy chưa rõ là bao lâu nhưng anh nhất định sẽ tỉnh dậy.
Thật khó tin! Khoảng thời gian khá dài như thế mà người ta lại hồi tỉnh. Một phần Trung ngạc nhiên là bởi trước đó, tình hình sức khỏe của Lương bắt đầu chuyển xấu và ai nấy đều nghĩ rằng anh sẽ ra đi trong nay mai thôi. Nào ngờ, nó đã tự hồi phục và chuẩn bị cho một cuộc trở về từ cõi chết. Lý nào, kỳ tích đang đến?
Bác sĩ Trung mừng cho Lương nhưng đồng thời buồn cho Luân. Nhìn Luân cười khó nhọc với Lâm, anh cảm giác lòng quặn thắt. Luân đã không ngừng đợi, từ lâu lắm, một trái tim nguyên vẹn dành cho mình. Thậm chí nhiều năm trôi qua, hi vọng dần tắt lịm, Luân đã mỉm cười chấp nhận cái chết cận kề thì cậu vẫn không mong đón nhận trái tim của Lương. Cậu bảo rằng, anh ấy rồi sẽ sống tiếp...
Bỗng, bác sĩ Trung giật mình vì nghe tiếng Lâm sốt sắng. Nhìn vào phòng, anh hốt hoảng thấy Luân bóp ngực, cúi gập người trên chiếc giường. Trung gọi y tá mau đến đây, xong tức tốc chạy vào trong đỡ lấy Luân đang thở gấp gáp. Thằng bé sắp lịm đi. Các y tá xuất hiện, hối hả yêu cầu Lâm rời khỏi phòng.
Đứng lặng đi trước cửa phòng, Lâm nghe những âm thanh ồn ào lộn xộn. Tiếng la xót xa của Luân. Tiếng sốt sắng của bác sĩ Trung. Tiếng gấp gáp từ những y tá. Mọi thứ đều khiến Lâm sợ hãi. Siết chặt ngực áo, con bé nhắm nghiền mắt, cố kìm nén sự run rẩy của cơ thể. Phút chốc, Lâm nhớ đến ba. Ngày đó, căn bệnh ung thư cũng làm ba đau đớn như thế. Lâm đứng ngoài cửa phòng, để mặc nước mắt rơi lã chã khi nghe tiếng ông rên la. Vô số những âm thanh của quá khứ cùng lúc ùa về khiến nó ngộp thở.
Nửa tiếng sau, cửa mở, Lâm mở bừng mắt quay qua. Y tá đi ra, bác sĩ Trung xuất hiện. Lâm lập tức hỏi về Luân. Trung quệt mồ hôi lấm tấm trên trán, trả lời:
- Luân hiện đã ổn. Cơn đau ngừng rồi.
Cố rướn người nhìn qua khe hở nhỏ, Lâm thấy Luân nằm trên giường với đôi mắt nhắm nghiền, thở mệt nhọc. Bất động vài giây, con bé tự dưng hỏi:
- Liệu... cậu ấy còn sống được bao lâu ạ?
Lặng thinh khá lâu, bác sĩ Trung hạ giọng ở mức thấp nhất: Có lẽ vài ngày. Vừa dứt lời, anh thấy Lâm quay lưng chạy vụt đi. Không hiểu chuyện gì, anh liền đuổi theo.
Lâm chạy hối hả qua những dãy hành lang đông đúc. Khi nghe câu trả lời "vài ngày", con bé dường như không tin. Nhưng lúc cơn hoang mang qua đi, lòng Lâm chỉ còn duy nhất nỗi đau đớn khôn tả. Sao có thể chứ? Mấy ngày trước, Luân còn rất khỏe thì lý do gì lại chỉ sống vỏn vẹn mấy ngày?
Ba mất, Lâm một mình côi cút. Rồi con bé gặp Luân, người bạn và là người mà nó yêu quý nhất suốt ba năm qua. Nhờ có Luân, Lâm mới nhận ra cuộc sống vẫn còn phép màu, vẫn còn đáng sống. Nhưng rồi số phận khắc nghiệt lần nữa lại định cướp đi người thân thương ấy rời xa Lâm. Con bé không muốn! Ban nãy Luân còn hứa sẽ đi xem xiếc cùng Lâm, lời hứa đó còn chưa thực hiện đã vội tan biến ư?
Lâm mở tung cửa. Liên đang ngồi bên giường thì giật mình, ngạc nhiên thấy cô bé thường hay chơi đùa với Luân xuất hiện. Cô đứng dậy, còn chưa hiểu chuyện gì là Lâm đã bước nhanh vào đồng thời cất giọng nghẹn ngào:
- Xin chị... Xin chị hãy cứu Luân đi ạ! Cậu ấy sắp chết rồi! Chị hãy cho Luân trái tim của anh Lương đi mà! Em cầu xin chị!
Đúng lúc bác sĩ Trung chạy vào, nghe Lâm cầu xin Liên thì liền tiến đến giữ chặt vai con bé ngăn lại. Liên đứng yên, trông cảnh Lâm vùng vẫy cố thoát ra khỏi cái siết giữ của Trung. Tuy chưa hiểu rõ sự việc nhưng bản thân cũng đã đoán ra được phần nào. Dùng hết sức gạt mạnh tay bác sĩ Trung ra, Lâm tiến đến trước mặt Liên rồi đột ngột quỳ xuống, gương mặt đầm đìa nước:
- Cầu xin chị! Chị hãy cứu Luân đi ạ...! Cậu ấy là người thân yêu duy nhất còn lại của em! Em biết mình ích kỷ...
Vừa khóc, Lâm vừa dập đầu liên hồi. Bác sĩ Trung đứng phía sau, hai tay buông xuôi, hoàn toàn lặng người. Về phía Liên, bất động trong vài phút, cô liền mau chóng cúi xuống đỡ lấy Lâm để nó dừng dập đầu nữa. Nhìn đôi mắt nhòe nhoẹt cùng bờ môi liên tục nói cầu xin của con bé, Liên rớt nước mắt, giọng run rẩy:
- Đêm qua... ngón tay của anh Lương đã cử động. Bác sĩ nói anh ấy sắp tỉnh dậy... Chị không thể để anh ấy chết được. Làm ơn, em đừng như thế...
- Nhưng chị ơi... Luân sắp chết rồi. Em xin chị mà...!
- Chị xin lỗi! Con chị mười năm đã không ôm ba lần nào. Chị không muốn nó mồ côi ba! Chị không thể cho Luân trái tim của anh Lương... Xin lỗi!
Lâm bật khóc nức nở. Lương đã có dấu hiệu hồi tỉnh, làm sao có thể cướp đoạt sự sống quý giá ấy đây? Còn đứa con nhỏ của họ, làm sao con bé nỡ để nó mất đi ba như mình đã từng mất? Nhưng, Luân chỉ còn sống vài ngày nữa thôi... Rốt cuộc Lâm phải làm gì đây? Lòng đau đớn khôn xiết, con bé khóc thật lớn, dù hiểu rõ nhưng miệng vẫn cứ van xin. Liên cũng khóc nghẹn, liên tục lau nước mắt cho Lâm. Cô ôm nó, vỗ về.
Chứng kiến cảnh hai cô gái ôm nhau trong muôn vàn nước mắt đớn đau, bác sĩ Trung không kìm được xúc động, khẽ quay lưng. Anh đấm mạnh tay vào cửa phòng, giận chính mình bất lực, chỉ biết đứng nhìn Lương và Luân mà không có cách nào cứu chữa. Hoá ra, y học cũng có giới hạn!
***
Chiều buông, Lâm rời khỏi rạp xiếc. Sau sự việc hôm qua, con bé biết Luân đã không còn cơ hội được cứu sống. Nó không trách Liên bởi không có tư cách để trách cũng như hiểu điều cô làm. Lâm chẳng thể khóc mãi, bản thân nên trân trọng khoảng thời gian còn lại với Luân. Như lời đã hứa, nó mua hai vé để cùng cậu đi xem xiếc.
Đến một ngã ba, Lâm đang đi thấy chiếc xe gắn máy chạy ngược chiều. Con bé nhanh chân bước lách ra phía ngoài. Tránh được xe máy, Lâm thở phào. Nhưng trong giây phút ấy, cô bé 16 tuổi không thể đoán được số mệnh sẽ diễn ra như thế nào. Và, sinh mệnh con người mỏng manh lắm. Chính vào khoảnh khắc Lâm vừa xoay người lại thì tiếng còi xe bỗng vang lên thật lớn. Con bé giật mình xoay qua. Chiếc xe tải lao đến...
Lúc này ở bệnh viện, Luân lại lên cơn đau tim dữ dội. Bác sĩ Trung và những y tá hối hả kìm cơn đau cho thằng bé. Họ đi qua đi lại, chích thuốc, cho thở oxy. Đứng gần đó, ba mẹ Luân ôm nhau khóc trước tình cảnh tồi tệ của con trai. Đang vất vả giúp Luân thì Trung thình lình nghe một bác sĩ khác chạy đến báo:
- Bác sĩ! Cô bé Lâm bạn của Luân bị xe tải đụng, mất máu nhiều lắm, đang trong cơn nguy kịch! Cô bé liên tục gọi tên anh!
Bác sĩ Trung thất thần, lập tức dặn y tá tiếp tục chích thuốc cho Luân rồi tức tốc chạy nhanh đến phòng cấp cứu. Đến nơi, anh thấy các bác sĩ đều đứng dàn qua hai bên, lắc đầu buồn bã. Trên chiếc giường trắng nhuộm màu đỏ, Lâm nằm bất động với thân hình bê bết máu. Anh liền lao đến bên cạnh, không ngừng gọi tên Lâm. Hàng mi hấp háy, Lâm từ từ mở đôi mắt trĩu nặng ra, bờ môi trắng bệch nói khẽ:
- Bác sĩ... em sắp chết rồi...
- Không đâu, em sẽ sống, cố gắng lên! Luân đang chờ em!
- Bác sĩ...! - Lâm bấu chặt vạt áo blouse trắng của Trung - Xin hãy lấy tim của em cho Luân... Đây sẽ là điều tốt nhất cho tất cả...
Những ngón tay thả lỏng rồi buông lơi. Hình ảnh ba cứu đứa bé gái năm đó hiện ra trong vài giây sau cùng của Lâm.
Ba là người sắp chết, nhưng đứa bé thì còn ba mẹ.
Dòng nước ứa ra từ đuôi mắt trước khi con bé khép mắt lại.
Lâm không còn ai nữa, nhưng Luân còn ba mẹ, còn ước mơ và cả một tương lai phía trước.
Sẽ không ai hi sinh mạng sống của mình vì một người xa lạ.
Bác sĩ Trung đứng lặng, tiếp theo mím môi và nhắm mắt cố ngăn ngăn dòng lệ chực trào. Những bác sĩ khác lên tiếng an ủi. Cúi đầu lặng thinh rồi rất nhanh, anh ngước lên đầy kiên quyết: Mau đưa Luân vào phòng mổ, thằng bé không thể chịu đựng thêm nữa! Phải nhanh lấy tim của Lâm ra trước khi nó chết hẳn!
Một cuộc phẩu thuật gấp rút được diễn ra trong phòng mổ. Vào thời khắc bác sĩ Trung lấy tim của Lâm để vào lồng ngực mở của Luân thì đúng lúc trong phòng bệnh nơi Liên đang ngồi mong mỏi, như một phép màu thần kỳ, đôi mắt Lương bất ngờ hấp háy. Tiếp theo, anh từ từ mở mắt ra. Liên gần như không tin vào hình ảnh mình đang thấy. Nước mắt chực rơi liên tục, cô ôm chầm lấy anh, bật khóc.
Ca phẫu thuật cấy ghép tim thành công. Kíp mổ bước ra khỏi phòng. Vừa hay, một bác sĩ bên khoa thần kinh bước vào, vui mừng bảo rằng:
- Bệnh nhân Lương ở phòng 109... đã tỉnh lại rồi!
Những bác sĩ còn lại liền nhìn nhau ngạc nhiên, chẳng hiểu gì cả. Riêng bác sĩ Trung thì gật đầu, đôi mắt đỏ hoe. Tốt! Tốt quá rồi! Lương cuối cùng cũng đã tỉnh dậy! Anh khẽ khàng nhìn qua tấm kính, thấy y tá trùm khăn trắng lên xác Lâm...
Câu chuyện kết thúc, cả căn phòng hoàn toàn im lặng. Không gian ồn ào sôi nổi vài giờ trước bị nhấn chìm, giờ đây chỉ còn lại một nỗi niềm lặng lẽ bao trùm. Quan sát những gương mặt trầm tư ấy, bác sĩ Trung lại nhẹ nhàng tiếp:
- Nếu các anh chị muốn trở thành bác sĩ thì nên nhớ, hãy tin vào kỳ tích, vào điều kỳ diệu và tin vào con người.
Các sinh viên lần lượt nhìn nhau, rồi họ mỉm cười gật đầu.
Cuộc đời con người mong manh lắm. Người ngỡ sẽ chết, lại tiếp tục sống. Người sống khỏe mạnh thì chớp mắt một cái đã trở về với tàn tro.
- Thưa bác sĩ, vậy anh Lương và anh Luân sau đó thì thế nào ạ?
- Lương vẫn đang sống hạnh phúc với Liên và con trai. Còn Luân thì...
Mọi người ngạc nhiên khi thấy bác sĩ Trung mỉm cười nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ở khuôn viên sau bệnh viện, một chàng trai đứng ngắm nhìn những cánh hoa bay xòa trong cơn gió buổi sáng. Chiếc áo blouse trắng thật nổi bật trong khung cảnh đầy sắc màu. Khẽ khàng nhìn xuống lòng bàn tay, hai tấm vé xem xiếc cũ kỹ với vệt máu đã bạc màu hiển hiện dưới đáy mắt phẳng lặng của anh. Tiếp theo, anh cất nó vào túi áo bên ngực trái, nơi trái tim vang lên từng nhịp đập.
Chợt, anh chàng bác sĩ nghe tiếng hát khe khẽ ở phía sau liền chậm rãi quay lại. Dưới vòm trời cao vời vợi và những tia nắng rực rỡ, hiện ra hình ảnh đứa bé gái đội mũ kết đang nhảy chân sáo vui vẻ trên các ô gạch. Tiếng hát trong trẻo của nó vút bay.
Đôi mắt đỏ hoe, anh nói khẽ: Mình được gặp lại cậu rồi, Lâm à...
Võ Anh Thơ.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top