Hạnh Phúc
Hạnh Phúc
Tác giả: Lạc Mỹ Xuyên Thu
Thể loại: Truyện ngắn
***
Theo bạn, hạnh phúc là gì?
Hạnh phúc có chăng là cảm nhận sự ấm áp?
Hạnh phúc là khi ta cảm nhận sự yêu thương?
Hạnh phúc là sự thỏa mãn ham muốn của bản thân mình?
Hay hạnh phúc là một điều gì đó xa vời tồn tại trong cảm xúc?
Và có chăng hạnh phúc là được sống, được yêu thương hay đơn giản là được... mỉm cười?
Hạnh phúc! Có đôi khi chỉ tồn tại trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, giống như cuộc đời con người, vẫn mãi chỉ là những hạnh phúc thoáng qua, có khi không thật nhưng lại khiến cho người ta suốt đời tìm kiếm.
Nếu ai đó đã từng sở hữu một điều hạnh phúc, vậy đừng bao giờ buông tay. Bởi vì tìm được một niềm hạnh phúc trong đời, không quá dễ dàng...
◇◇◇
Ánh hoàng hôn dần buông xuống, tia nắng giao hòa vào với mặt nước ngoài biển khơi, từng cơn gió thoảng qua thổi bay làn tóc đen bóng của nó, tia sáng màu hổ phách ánh lên trong con ngươi đượm vẻ u buồn, nó nhìn vào khoảng không phía bên kia vùng biển vô tận không một điểm dừng, nở nụ cười, nhưng ý cười không hề lan đến khóe mắt hay khuôn mặt. Trên người nó toát lên một sự hờ hững lạ kì, nó là một cô bé không được ai đón chào, ba mẹ nó vỡ kế hoạch khi còn trẻ, thế là nó được đưa về nhà ngoại sống với bà, còn những người mà nó thường gọi là "ba mẹ" thì mãi tất bật với công việc, một năm cũng chỉ có ngày lễ tết thì nó được gặp họ. Mãi đến ngày nó lên mười, người bà luôn yêu thương nó đã mãi ra đi, và cái giá cho sự mất mát đó, ba mẹ đón nó về sống chung, có thể trong lòng họ còn chút ý nghĩ muốn bù đắp, nhưng đã không còn kịp nữa rồi, trái tim nó đã hình thành một lổ hỏng, một vết thương không còn có thể vá lại.
Nó đi học nhưng không hòa nhập, người khác thì luôn nói nó tự kiêu vì nó luôn khó tiếp xúc thân mật với người khác, nó vẫn im lặng lắng nghe những câu nói đùa nhưng đầy ác ý của họ. Mang khuôn mặt vô cảm mà đối diện với cái xã hội này, nó thấy mình mệt mỏi, nội tâm của nó đã khép lại, nó tuyệt vọng với thế giới này. Sẽ không có ai biết nó là một cô bé rất hay cười, bởi chẳng ai nhìn thấy được nụ cười của nó, dù là một chuyện nhỏ nhặt cũng khiến khóe môi nó cong lên, nhưng chỉ những lúc ở một mình nó mới có thể nở nụ cười như vậy.
Thả bước dọc theo bờ biển, đón những trận gió mát của buổi chiều tà, nó vẫn thường đến đây sau giờ học, và mỗi lần trở về nhà vào buổi tối muộn nó vẫn không hề bị la mắng hay được hỏi han, một sự hờ hững đến vô tình của ba mẹ khiến nó cũng làm ngơ đi, có ai hiểu được cảm giác của nó lúc này đây? Không một ai cả.
Chợt như nhớ ra một điều gì đó, nó nâng mắt nhìn về phía trước không xa, nhận ra một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt, nó chững lại bước chân lặng lẽ ngắm nhìn ánh hoàng hôn bao phủ người đó.
Cách nó không xa, một người đàn ông đang đứng đối diện với ánh hoàng hôn đang chậm rãi dần khuất, trên tay ông đang cầm một cây cọ vẽ, trước mặt vẫn là chiếc giá gỗ cùng khổ giấy trắng tinh không một sắc màu tô điểm. Lại là ông ấy, nó vẫn thấy ông đứng đấy vào mỗi hoàng hôn, mặc dù rất muốn lại gần nhưng nó làm không được, hay nói đúng hơn nó chưa bao giờ làm điều đấy. Nó chậm rãi di chuyển bước chân, lúc đi qua người đàn ông nọ, đột nhiên một âm thanh trầm ấm vang lên:
“Đối với cháu, hạnh phúc là gì?”
Nó sững người nhìn về phía phát ra tiếng nói, là người đàn ông đó. Ánh mắt ông ấy vẫn dõi về phía xa xa, một nỗi cô đơn hiện hữu trên khuôn mặt, nó dường như thấy chính mình, một cảm giác thân thiết không tên hiện về, nó lặng lẽ đứng đó nhìn ông, không hiểu ông đang nói gì? Nó vẫn im lặng tựa như một pho tượng nhìn vào tờ giấy chưa hề có một nét vẽ, chắc ông ấy đang tìm cảm hứng chăng.
Hạnh phúc? Đối với nó hạnh phúc là gì? Nó u buồn nhìn vào khoảng không trước mắt, ánh hoàng hôn lúc này đang dần khuất, nó khẽ nói:
“Cháu không biết.”
Nó không biết hạnh phúc là gì, vì chưa ai dạy nó thế nào mới được gọi là hạnh phúc. Đối với nó hai từ đó chỉ như một người xa lạ vừa gặp lần đầu, một cảm nhận chưa biết tên mà nó đang cố gắng tìm kiếm trong đầu…
Người đàn ông quay đầu nhìn nó, dường như ông không hề ngạc nhiên với câu trả lời, đưa tay tháo khổ giấy trắng tinh khỏi giá vẽ đặt vào tay nó, khẽ mỉm cười rồi lặng lẽ rời đi.
...
Nó bần thần nhìn bóng lưng cô đơn của ông dần khuất, cảm nhận được một nỗi lòng nào đó đang dần trào dân, ngước mắt lặng nhìn ánh hoàng hôn lần nữa, nó quay người trở về nơi được gọi là "nhà".
Về đến trước nhà đã là trời tối, nó nhìn cánh cửa khóa kín, ánh mắt vẫn vô cảm, nó tiện tay cầm chiếc chìa khóa mở cửa, cánh cửa được mở ra, trước mắt nó toàn một màu đen kịt, ánh sáng yếu ớt của ánh trăng từ khung cửa len lỏi vào trong phòng khách, nhà trống không.
Nó không bật đèn, lặng lẽ đứng trong màn đêm giá buốt, cảm giác đau đớn tràn về trong tim, mỗi ngày về đây, đón chờ nó vẫn là ngôi nhà tối om và lạnh lẽo, nó dường như đã quen với việc họ lúc nào cũng đi công tác đến hai ba tuần mới về, thậm chí có khi cả một tháng nó vẫn không nhìn thấy mặt "ba mẹ" mình.
Trở về phòng, nó thả người lên chiếc giường còn mang hơi lạnh, yên tĩnh quá, nó lại nhớ đến bà, nhớ những đêm cùng bà ngồi trên sạp ngoài sân ngắm trăng mỗi đêm, nghe những câu chuyện cổ tích bà thường kể. Nó thấy mình sắp không trụ được rồi, tại sao nó lại phải chịu những nỗi đau này giày vò, nó cần lắm hơi ấm của người thân, bạn bè. Nhưng sao nó không làm được, trái tim đóng kín đã lâu đang dần muốn mở ra, vậy mà chính những người nó muốn đón nhận lại nhẫn tâm đưa tay khép kín nó lại.
Nó nhìn khổ giấy mà người đàn ông nọ đưa cho nó, một màu trắng xóa, với nó hạnh phúc là gì? Nó cũng muốn có một cảm nhận chân thật về câu hỏi này. Nó buông thỏng đôi tay, khép mắt lại không muốn nghĩ nữa, suy cho cùng có nghĩ thì nó cũng không nghĩ được gì ngoài những cô đơn và lạnh lẽo xoay quanh.
…
Hôm nay là một ngày đầy nắng, tia sáng ấm áp hiếm hoi của tháng mười hai vào buổi chiều, hoàng hôn hôm nay như được tô điểm thêm sắc màu rực rỡ, nó lại bước chậm chậm trên bờ cát mịn, muốn tìm thấy chút cảm xúc mềm mại như bàn tay của ba, muốn tìm chút ấm áp trong vòng ôm của mẹ. Nó có chút giễu cợt với suy nghĩ của bản thân, hướng về phía tia sáng nơi chân trời, nó mỉm cười, vẫn là một nụ cười không niềm vui.
Nó chợt thấy người đàn ông nọ, vẫn một bộ dáng cô đơn như thường ngày và một khổ giấy trắng tinh. Nó không tự chủ mà bước lại gần hơn chút nữa, cảm giác thân thiết đó lại ùa về trong lòng, như thể người đàn ông này và nó tồn tại cùng một thế giới.
Người đó như cảm nhận được nó đang đến gần, ông khẽ mỉm cười ánh mắt lại hướng về phía xa xăm, ông đã nhiều lần đến đây để tìm “hạnh phúc” nhưng ông mãi vẫn không biết đó lại là cảm giác gì!? Có đôi khi đó lại là đặc tính dành riêng cho những người làm nghệ thuật như ông - cô đơn.
“Đối với cháu, hạnh phúc là gì?”
Nó đã không còn bất ngờ với câu hỏi của ông nữa, cứ mỗi khi tình cờ gặp nhau ông đều hỏi nó những câu như thế, có thể ông đã hỏi rất nhiều người, hẳn là mọi người đều nghĩ ông có vấn đề, riêng nó chỉ cảm thấy câu hỏi ấy là điều dành riêng cho nó. Có lẽ nó đang dần tập quen khi phải trả lời cùng một câu hỏi, nhưng hôm nay nó lại muốn nghe một đáp án từ đáy lòng mình, nó nhắm khẽ đôi mắt lại, lắng nghe được tiếng sóng vỗ rì rào của biển, tiếng gió vi vu thổi qua vành tai mát lạnh, còn có…sự ấm áp của tia nắng nhạt buổi chiều hôm. Nó nhớ đến bàn tay gầy gò của bà ngoại, ngày còn ở với ngoại, mỗi khi trưa về, bà đều ngồi hát ru cho nó ngủ, bàn tay vỗ về mỗi khi nó trở mình không an giấc. Cái cảm giác mềm mềm pha lẫn vết chai sần của tháng năm, thế mà nó yên lòng đến lạ. Nó hít một hơi thật sâu rồi từ từ mở mắt ra, trong vô thức nó lại thốt lên.
“Cháu nghĩ, hạnh phúc là khi tận hưởng sự ấm áp.”
Ông quay sang nhìn cô bé trước mặt, có lẽ đây là lần đầu tiên ông đối diện với cô bé này, ấm áp? Ông có thể cảm nhận được từ gì đây? Học theo nó ông cũng nhắm mắt lại, hít sâu một hơi dài, chợt ông khẽ nở nụ cười nhìn nó. Đôi tay ông lướt qua khổ giấy mà hơn một năm nay ông chưa từng đụng đến, ông đã từng vẽ ra rất nhiều bức tranh mà trong giới nghệ thuật luôn xem là những kiệt tác, có nỗi đau, sự cô đơn, và nỗi buồn thăm thẳm, tranh của ông tồn tại với hai sắc màu trắng đen, ông bắt đầu thấy chán nản với những đứa con mình từng tự hào, ông mang theo một mớ hỗn độn trong đầu tìm kiếm chút sắc màu trong cuộc sống, và điều đầu tiên ông tìm đến chính là… hạnh phúc.
Bức tranh hoàng hôn với những tia nắng nhạt nhanh chóng hiện ra trước mắt nó, lòng kinh ngạc, nó chăm chú nhìn bàn tay say mê múa bút của ông, nó như cảm nhận chút niềm vui kì lạ, bức tranh nhanh chóng đến tay nó trong ánh mắt trìu mến của ông, tặng nó sao? Nó nhận lấy bức tranh giống đến bất ngờ, không phải giống ánh hoàng hôn phía xa kia, mà giống với… hạnh phúc trong nó.
Hạnh phúc đơn giản như vậy sao?
Ánh hoàng hôn đơn côi, mà vẫn đẹp như vậy sao? Nó... có thể được như thế hay không?
Trời dần tối, người đàn ông kia đã rời đi, có lẽ ông sẽ không quay lại đây nữa, vì nó đoán ông đã có một hạnh phúc của riêng mình. Những đám mây đen kia kéo về bao phủ không gian, đột ngột che đi những áng mây trắng, ánh sáng cuối cùng của một ngày đã bị nhấn chìm. Tiếng mưa rơi xào xạc cùng tiếng sấm chớp giữa trời làm sáng lên hình dáng nó trong đêm, thân hình nó ướt đẫm, lạnh, cái cảm giác buốt lên từng hồi khiến nó muốn ngất đi, không gian xung quanh chỉ còn mình nó đứng đó, hình như nó đã đứng ở đó rất lâu, khuôn mặt u buồn vẫn hướng về phía chân trời kia. Giờ phút này nó muốn cảm nhận được sự ấm áp ngày ấy, cũng như hạnh phúc đối với nó ấm áp thế nào, những giọt nước tràn ra từ khóe mắt, nó khóc, thả trôi cho những nỗi đau trong lòng nó đi, mà sao ngực nó vẫn cứ đau, cảm giác tê dại rít lên từng hồi khiến nó chỉ biết khụy xuống ôm lấy lồng ngực của mình, cảm giác quen thuộc kèm theo cơn đau nhức, nó thở dốc từng hồi, cố hít lấy không khí bên ngoài, nó nhắm mắt nằm bên bờ biển mặc cho cơn đau kéo vào lòng nó.
Cơn đau này vẫn luôn kéo đến từ khi nó biết nhận thức, bà từng nói đấy có thể là do bệnh tim di truyền của dòng họ, dù đã đi khám rất nhiều lần ở bệnh viện dưới quê nhưng chẳng có chẩn đoán gì. Bà bảo có thể là do thân thể nó thiếu dinh dưỡng, nó không muốn trông thấy bà lo lắng như thế, nên sau này mỗi khi lên cơn đau nó đều trốn đi nơi khác.
Thời gian dần, nó cũng đã thấy quen với cơn đau ấy, nhưng giờ phút này nó sự đau đớn của tâm hồn đã nhấn chìm cơn đau thể xác.
Bà ơi! Cháu mệt rồi, bây giờ cháu chỉ muốn ngủ một giấc thật sâu, cháu luôn hi vọng họ có thể cho cháu thứ mà cháu muốn, nhưng thật sự thứ mà cháu muốn là gì cháu cũng không biết, cháu chỉ muốn ích kỉ một chút được họ quan tâm hơn, cho cháu một phút ấm áp ngắn ngủi, thế mà ông trời dường như không nghe thấy lời nguyện cầu của cháu...
Cháu mệt mỏi rồi, bây giờ cháu chỉ muốn ngủ một giấc thật sâu, mãi mãi không tỉnh dậy nữa...
Nó cứ nằm đó, mặc cho dòng nước lạnh buốt kia trôi lấp thân thể nhỏ bé, sóng biển cứ đánh, nó thì cứ nằm đó, khuôn mặt đã tái trắng lên vì lạnh mà sao nó vẫn nở nụ cười, lại là một nụ cười không niềm vui.
...
Tia sáng mặt trời rọi vào khung cửa sổ, soi sáng khuôn mặt nhợt nhạt của nó trên giường, nó khẽ mở mắt, đập vào mắt là căn phòng trắng toát, không gian thoang thoảng mùi thuốc khử trùng quen thuộc, nó khẽ cựa mình, cảm giác đau thắt ngực đã không còn, nhưng tay lại đau, nó nhìn xuống thì ra là dư âm sau khi truyền dịch trong thời gian dài. Đây hẳn là bệnh viện, ai đã đưa nó vào đây? Nó cũng không cần biết nữa, nó nhắm mắt lại lắng nghe thanh âm rầp rập bên ngoài cửa, tiếng bước chân, nó biết là ai đến, bởi những bước chân này mỗi khi xuất hiện nó đều chăm chú lắng nghe, khắc ghi vào trong lòng.
Tiếng mở cửa nhanh chóng vang lên, nó cảm nhận được có người đang đến gần, có một cảm giác như có những giọt nước lăn trên má nó, nó thấy một vòng tay ôm nó vào lòng kèm theo tiếng nấc của mẹ.
"Mẹ xin lỗi... xin lỗi..."
Nó cố kìm nén không để giọt nước mắt tràn ra, vẫn nhắm mắt cố níu giữ cái cảm giác đầu tiên trong đời, nó có thể hay không sẽ tha thứ cho họ, nó sẽ dễ dàng gì để biết cái cảm giác bây giờ là ấm áp. Nó muốn mở mắt ra, nói cho ba mẹ biết nó khao khát lắm được yêu thương, nó sẽ ôm mẹ nó thật chặt để nó có thể hưởng thụ một cảm xúc đầu đời, ai đó hãy nói cho nó biết đó có được gọi là hạnh phúc hay không?
Rồi nó nghe được một giọng nói, một giọng nói như được phát ra từ phía tử thần: "Đã có kết quả xét nghiệm, tình trạng của cô bé bây giờ rất không khả quan, theo chuẩn đoán cho thấy, trong tim em có một khối u, rất tiếc khi phải nói đây là khối u ác tính, tình trạng này rất hiếm gặp... các người làm ba mẹ kiểu gì mà đến hiện tại mới đưa con bé đi khám..."
Bên tai nó chỉ có cảm giác ù ù, nó như nghe thấy một câu chuyện cười, có phải ông trời đang trêu ngươi nó không? Tại sao khi nó ở trong địa ngục tìm được chút ánh sáng thì lại nỡ nhẫn tâm dập tắt đi, nó lại nghe thấy tiếng khóc đau đớn như xé gan xé ruột của mẹ, tiếng gào thét đau đớn của ba, nó thấy thật sự đau, cơn đau dồn nén đó nó không thể nào hiểu đó là đau ở tim hay đau từ đáy lòng.
....
Gió lộng từ đêm mưa đã trôi qua, nó trốn khỏi bệnh viện, ngắm nhìn ánh hoàng hôn dần khuất.
Đêm khuya tĩnh lặng, từng cơn gió nhẹ lướt qua, người đàn ông đó không xuất hiện, ông ấy không vẽ được hạnh phúc vừa tìm đến nó, trời sao trên kia thật đẹp, nơi đó có thật là nơi dừng chân của những người đã khuất, bà nó cũng ở trên đấy, đúng không? Nếu vậy không bao lâu nữa nó sẽ là một trong những vì sao kia, nó sẽ được gặp bà, nó sẽ từ phía trên cao kia nhìn thế giới, nó sẽ tìm những hạnh phúc trong cuộc sống này, hạnh phúc đó có hay chăng sẽ to lớn như đại dương bao la, hay sẽ nhẹ nhàng như một vòng ôm thân thiết.
Nó nghe tiếng gió lạnh thổi qua tai nhịp nhàng, vi vu, chậm rãi. Mang chút lạnh lẽo của đêm cùng chút ấm áp hòa vào sóng biển, nó chợt thấy tâm hồn thanh tĩnh, nhẹ trôi vào lòng nó chút vui vui.
Nó lặng lẽ thiếp đi trên bờ cát mịn, nó muốn nhìn thấy bà.
Bầu trời đêm mang theo hơi lạnh, những ngôi sao sáng khẽ rọi lên khuôn mặt nó, tia sáng li ti soi vào khóe mắt, một vệt nước nhẹ nhàng chảy từ khóe mi.
...
Tiếng sóng vỗ làm nó thức giấc, nhìn bầu trời chưa sáng hẳn, nó uể oải ngồi dậy, cảm nhận trên tay đang cầm một thứ gì đó, nó cúi đầu nhìn, là một khổ giấy được cuộn tròn nằm trên tay nó, chợt nhớ đến người đàn ông nọ, nó chầm chậm mở khổ giấy ra, đập vào mắt là khung cảnh bình minh đang dần lên, những tia nắng nhạt được khắc họa tỉ mỉ từng đường nét, màu sắc chân thực mà tự nhiên, nó ngơ ngẩn nhìn bức vẽ hồi lâu. Ông ấy tặng nó sao? Hoàng hôn trong nó như một loại ấm áp nhẹ nhàng của hạnh phúc như một vòng ôm của mẹ, vậy... bình minh trong nó là gì?
Có thể là hy vọng, hay một điều gì đó...
Nó bất chợt nghe tiếng gọi của mẹ, cứ ngỡ mình nghe nhầm với tiếng sóng vỗ xa xa, nhưng tiếng gọi ngày càng đến gần, nó bất ngờ ngước mắt nhìn về phía đó, nó thấy ba mẹ phía xa đang chạy về hướng nó cùng với tiếng gọi vội vã vang lên, tại sao ba mẹ lại biết nó ở đây?
Nhưng không còn quan trọng nữa, từ nay nó sẽ cố gắng hưởng thụ, nó muốn ích kỉ một lần nấp vào lòng mẹ, cảm nhận sự ấm áp từ bàn tay ba, đối với nó thế là đủ!
Nó ngước nhìn lên bầu trời phía xa, nơi ánh bình minh đang dần lên cao phát ra tia nắng êm dịu của buổi sáng trong lành, nó nghĩ ánh bình minh trong nó đang tỏa sáng, một điều gì đó len lỏi vào trong lòng nó khẽ hướng ánh bình minh trên cao nở một nụ cười trên khóe môi, một nụ cười... hạnh phúc!
Hạnh phúc có chăng là cảm nhận sự ấm áp?
Hạnh phúc là khi ta cảm nhận sự yêu thương?
Hạnh phúc là sự thỏa mãn ham muốn của bản thân mình?
Hay hạnh phúc là một điều gì đó xa vời tồn tại trong cảm xúc?
Và có chăng hạnh phúc là được sống, được yêu thương hay đơn giản là được... mỉm cười?
Hạnh phúc! Có đôi khi chỉ tồn tại trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, giống như cuộc đời con người, vẫn mãi chỉ là những hạnh phúc thoáng qua, có khi không thật nhưng lại khiến cho người ta suốt đời tìm kiếm.
Nếu ai đó đã từng sở hữu một điều hạnh phúc, vậy đừng bao giờ buông tay. Bởi vì tìm được một niềm hạnh phúc trong đời, không quá dễ dàng...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top