Bản tình ca cuối - Quay về bên em
"Gửi linh hồn anh vào ngàn cơn gió
Mang những yêu thương quay về bên em
Gửi tình yêu anh vào cánh chim trời
Mang những kí ức quay lại
Thay anh... quay về bên em..."
Nhẹ nhàng. Giai điệu u buồn chầm chậm lan tỏa trong không gian. Ánh tà dương xuyên qua ô cửa kính, phủ quanh căn phòng. Nỗi buồn như ngưng đọng trong không gian.
Bao lâu rồi anh nhỉ? Đã bao nhiêu lâu kể từ ngày anh ra đi, bỏ em lại một mình nơi đây với những kỉ niệm của đôi ta?
Bao lâu rồi? Em cũng không còn nhớ rõ nữa. Chỉ biết rằng, nó đã rất lâu, rất lâu...
Một khoảng thời gian dài không có anh, em bơ vơ lạc lõng trên con đường ngập lá vàng rơi, em bơ vơ giữa dòng thời gian trôi qua vội vã và những trang kỉ niệm nhạt nhòa. Không anh!
Mọi người nói em phải quên anh, mọi người nói em phải vùi chôn những kỉ niệm bên anh, quên đi những ngày tháng ấy.
Em đã học cách đứng dậy sau vấp ngã. Em đã học cách giấu nước mắt sau nụ cười đắng chát. Em đã học cách xóa đi nỗi buồn. Em đã học cách tập quên kỉ niệm. Nhưng em sẽ không bao giờ học được... cách quên anh...
"Nếu dòng thời gian quay ngược
Anh ước mình chưa từng gặp nhau
Giá như ta cứ lướt qua giữa dòng đời vội vã
Thì chắc sẽ chẳng ai phải ôm những nỗi đau..."
Cuối con đường của chúng ta, tất cả cũng chỉ còn là một dấu chấm hết. Nhưng anh à, em chưa bao giờ hối hận và đã yêu anh. Giây phút anh và em, chúng ta gặp nhau, đó là định mệnh. Yêu anh, cũng là định mệnh. Cho dù ta không bao giờ còn cơ hội bên nhau nữa, thì em... vẫn mãi mãi yêu anh...
Em còn nhớ như in ngày hôm đó, ngày nắng ấm hiếm hoi giữa mùa đông buốt giá. Anh ngồi đó, bên khung cửa sổ đối diện cửa sổ phòng em, tay cầm cây sáo nhỏ, thổi một khúc nhạc buồn em không biết tên, chỉ biết rằng... nó rất buồn, buồn đến mức khiến em ngẩn ngơ chìm trong thế giới âm thanh anh tạo ra, buồn đến mức mỗi nốt nhạc vang lên đều khiến trái tim em trào dâng một cảm giác xót xa. Và đó là lần đầu tiên... em chú ý đến anh.
Anh ấy à? Nói sao nhỉ? Anh không đẹp trai, chỉ ưa nhìn. Anh cũng không galang, không biết cách ăn nói. Anh trầm tính lắm, trầm đến mức người ta bảo anh lầm lì. Anh lại còn là một nghệ sĩ, một chàng nhạc sĩ trẻ. Người ta nói, những anh chàng nghệ sĩ như thế thường lập dị lắm. Nhưng em thấy, dường như anh không như vậy. Anh có một đôi mắt buồn, như chất chứa mọi nỗi đau thương của thế gian. Những bản nhạc anh sáng tác cũng đều mang âm hưởng trầm buồn. Em đã từng tự hỏi, có khi nào, những bản nhạc ấy là tâm sự của anh?
Gió nhè nhẹ lay những chiếc lá mềm của chậu cây đặt bên bệ cửa sổ, gió luồn qua mái tóc anh, mang theo mùi hương nhè nhẹ lan tỏa trong không khí. Em không nói rõ được, đó là mùi hương gì. Một chút hương thơm nồng nàn, dịu ngọt như mùi sữa ấm, một chút hoang dại như mùi cỏ non.
Anh ngồi ở đó, đắm chìm trong thế giới của riêng mình. Khi khúc nhạc vang lên, xung quanh anh dường như chỉ còn những âm thanh ngưng đọng. Anh biết không, giây phút ấy, em đã nghĩ rằng, anh chính là một thiên thần lạc xuống nhân gian, thiên thần của âm nhạc.
Bắt đầu từ giây phút ấy, em đã dõi theo anh...
Ấn tượng đầu tiên của em về anh, đơn giản chỉ là anh thật kì lạ và bí ẩn. Em chẳng bao giờ nhìn thấy ai tới nhà anh, cũng không mấy khi bắt gặp anh nói chuyện cùng một ai đó. Anh như tách biệt khỏi thế giới này, sống trong cái vỏ bọc đơn độc ấy. Nên em thấy anh kì lạ.
Em chẳng thể tìm hiểu được điều gì về anh. Không biết anh ở đâu, gia đình anh như thế nào, bạn bè anh ra sao, chỉ biết tên của anh, duy nhất tên của anh. Đối với em, anh là một con số bí ẩn.
Anh luôn hờ hững, luôn thờ ơ với những gì diễn ra xung quanh mình, khiến em có cảm giác, anh chỉ tồn tại, chưa bao giờ sống, sống theo nghĩa thực sự. Dường như, anh chỉ thực sự sống khi những khúc nhạc vang lên, khi bước vào thế giới của những âm thanh.
Em không hiểu vì sao lại bị anh thu hút. Có thể vì đôi mắt buồn đó, có thể vì những bản nhạc trầm lắng, có thể vì sự khó hiểu của anh. Em không biết, chỉ biết một điều, em đã thích anh rồi!
"Này! Anh chàng nghệ sĩ!"
Anh quay đầu, hờ hững nhìn em, không nói gì. Nhìn anh lúc ấy sao mà đáng ghét thế. Dù gì thì, em cũng là một cô gái khá xinh xắn. Anh có thể không để ý, nhưng cũng nên giữ phép lịch sự tối thiểu chứ.
"Tại sao em gọi anh, anh lại không trả lời?"
"Có chuyện gì không?" Vẫn điệu bộ đó, anh nhàn nhạt hỏi em.
Đã chuẩn bị tâm lí rất kĩ, đã nghĩ ra hàng trăm câu hỏi muốn hỏi anh, nhưng đến khi đứng trước mặt anh thế này, tâm trạng em đột nhiên rối bời, không biết nên bắt đầu từ đâu nữa. Em bối rối đảo mắt nhìn quanh.
"À thì..."
"Không có gì quan trọng thì tôi đi trước."
"Ê này!" Em còn chưa kịp dứt lời, anh đã quay người, lạnh lùng bước đi. Em vội vã chạy theo, hét lên: "Này đồ ngốc, em thích anh!"
Bước chân anh sững lại trong một giây, rồi lại bình thản bước tiếp. Anh lạnh lùng thật đấy. Nhưng em thích vậy. Người ta nói em bướng bỉnh, nói em cố chấp. Có lẽ cũng không sai. Vì em đã thích anh rồi, em sẽ không từ bỏ, cho tới khi nào trái tim em ngừng rung động vì anh.
Anh từng nói, giá như em không cố chấp, chúng ta sẽ chỉ lướt qua nhau như hai người xa lạ. Giá như em không cố chấp, có lẽ em sẽ không phải đau. Nhưng anh à, đời làm gì có hai chữ "giá như". Em đã lựa chọn, cho dù ra sao, cũng không bao giờ hối hận. Cho dù khoảng trống anh để lại rất khó lấp đầy, nhưng nếu được chọn lựa lại từ đầu, em vẫn chọn... sẽ yêu anh...
* * *
Em đã nói thích anh, nhưng anh dường như chẳng để tâm. Anh mặc kệ em lẽo đẽo theo anh như một cái đuôi, vẫn bình thản làm những việc thường ngày anh vẫn làm.
Em cũng mặc kệ thái độ dửng dưng đó, ngày nào cũng ở bên anh. Chẳng cần anh phải nhìn đến em, chẳng cần anh phải nghe em nói, chỉ cần được nhìn ngắm anh như vậy, chỉ cần được ngồi gần anh như vậy, cũng đủ cho em cảm thấy hạnh phúc.
Em cũng không thể hiều nổi, vì sao anh luôn thờ ơ với em, nhưng em lại kiên trì bên anh như vậy. Em cũng không thể nào biết được, hình bóng của anh đã khắc sâu vào trái tim em từ lúc nào. Ánh mắt của anh, giọng nói của anh, nụ cười hiếm hoi, dáng vẻ cô đơn, u buồn, tất cả đều in sâu trong tâm trí em.
Yêu anh, em đã ngỡ sẽ mãi mãi chỉ là tình cảm từ một phía. Không thể ngờ được rằng... có một ngày...
"Làm bạn gái anh nhé!" Nhìn thật sâu vào đôi mắt anh, chỉ thấy sự chân thành cùng chút ấm áp hiếm hoi.
Ánh hoàng hôn xuyên qua khung cửa kính mờ ảo, phủ lên mái tóc anh màu đỏ huyền diệu. Ráng chiều buông hờ hững phía chân trời xa xa.
Nở một nụ cười thật nhẹ nhàng, em khe khẽ đáp: "Được".
Và chúng ta đã yêu nhau như thế.
Anh vẫn đắm chìm trong thế giới của riêng anh, thế giới của những bản nhạc buồn. Chỉ khác là, bây giờ... thế giới ấy có em.
"Tại sao anh luôn luôn viết nhạc buồn?"
Bàn tay ngừng lướt trên những phím đàn, anh quay lại, nhìn em, mỉm cười thật dịu dàng: "Bởi vì đó là tâm trạng của anh".
Em nhìn anh. Thật chậm, chân em nhẹ nhàng bước từng bước về phía anh, vòng tay ôm lấy anh, khẽ thì thầm: "Đừng bao giờ buồn nữa anh nhé! Nếu anh buồn, em cũng sẽ không bao giờ vui được."
Anh có vẻ ngạc nhiên, đờ người không kịp phản ứng. Sau đó vài giây, em nghe thấy tiếng cười trầm khe khẽ. "Ừ!"
"Anh này!"
"Hả?"
"Anh đã từng viết nhạc cho ai chưa?"
"Đã từng".
"Vậy có thể viết cho em không?"
Anh mỉm cười, đáp: "Được! Nhưng sẽ rất lâu đấy. Viết cho một người đặc biệt, không thể nào qua loa được".
"Anh nhớ đó. Em sẽ chờ!"
Em cũng mỉm cười. Trái tim chợt dâng lên niềm hạnh phúc ngọt ngào, bởi vì... anh đã nói... đối với anh, em là người đặc biệt.
Ánh hoàng hôn nhạt dần bên ngoài cửa sổ. Anh nhìn em, ánh mắt dịu dàng và ấm áp.
Nhưng anh à, trên thế gian này đâu có cuộc tình nào là hoàn hảo. Ngọt ngào rồi cũng có lúc phôi pha, nồng nàn rồi lại đôi người đôi ngả. Sự đời trớ trêu! Cái gì gọi là hữu duyên vô phận? Chẳng phải chính là chúng ta sao?
Trong bóng tối u ám, mịt mờ, ánh đèn đường len lỏi phản chiếu trong đôi mắt anh như muôn ngàn vì sao lấp lánh.
"Anh sắp phải đi rồi". Giọng anh trầm khàn vang lên trong căn phòng tĩnh lặng, mang theo nỗi u sầu khiến trái tim em chợt nhói.
"Liệu có lâu không?" Em nghe rõ giọng nói run rẩy của mình. Trong lòng em giờ phút đó, dường như dấy lên một linh cảm mơ hồ, một điều gì đó không rõ ràng.
"Anh không biết. Anh cần phải sang Mỹ. Cha anh muốn anh tới đó... chữa bệnh".
"Anh bị bệnh sao?"
"Ừ! Một căn bệnh rất khó chữa, từ rất lâu rồi. Anh... đã không còn nhiều thời gian nữa, chỉ còn cách phẫu thuật".
Bị bệnh ư? Tại sao không nói gì với em? Tại sao bấy lâu nay em chẳng hay biết gì cả? Vì em vô tâm hay anh giỏi che giấu?
"Tỉ lệ phẫu thuật không cao". Sau vài giây im lặng, anh nói tiếp. "Anh đã định từ bỏ tất cả, bởi thế gian này vốn dĩ không còn gì đáng để anh lưu luyến nữa. Nhưng, anh đã gặp em. Có lẽ đó là định mệnh. Em là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời tăm tối của anh. Em là lí do duy nhất để anh tiếp tục sống. Vì em, anh muốn thử một lần... đương đầu với căn bệnh đó".
Nghẹn ngào. Muốn nói thật nhiều điều với anh, vậy mà chẳng thể thốt ra được. Nước mắt em rơi trong vô thức, hòa tan vào màn đêm tĩnh mịch.
"Thứ bảy tuần này anh sẽ đi".
Em hốt hoảng. Thứ bảy sao? Chẳng phải là hai ngày nữa? Chúng ta... chỉ còn hai ngày bên nhau sao.
Bàn tay em bất giác nắm chặt lấy tay anh. Tay anh rất lạnh, cái lạnh truyền qua tay em, len vào tận sâu thẳm trái tim em. Những giọt nước mắt ấm nóng đã lan tỏa, bao phủ trên gương mặt em.
"Sẽ ổn thôi... đúng không anh..." Câu nói ấy, gần như em đang tự nói với chính mình, giọng nói nhỏ tới mức chính bản thân em cũng không thể nghe rõ. Câu hỏi lạc vào hư vô, không một tiếng trả lời. Anh chỉ thinh lặng ôm em, ôm em thật chặt.
Anh à, nếu có thể ước một điều, em mong giây phút đó sẽ ngưng đọng mãi mãi trong dòng thời gian trôi vẫn đang qua vội vã. Nếu có thể, chỉ cần như thế thôi, chỉ cần được bên anh, cảm nhận hơi ấm của anh, cảm nhận vòng tay dịu dàng ôm lấy em, cảm nhận hơi thở của anh.
Tất cả... em chỉ cần như thế thôi...
* * *
Sân bay chiều thứ bảy...
Biệt li... li biệt... hội ngộ... chia li...
Anh đứng đó, dáng người cao dong dỏng nổi bật giữa dòng người đông đúc. Anh đứng trước mặt em... nhưng vì sao lại có cảm giác quá xa vời? Lần này anh đi... bao giờ mới trở lại.
Anh nhìn em thật lâu, nhẹ nhàng đưa tay vuốt mái tóc em.
"Anh phải đi rồi!"
"Hứa với em... anh sẽ trở về!"
Anh im lặng, chỉ đứng yên ở đó, và nhìn em.
"Hứa với em đi! Hãy hứa anh nhất định sẽ trở về! Anh còn nợ em một bản tình ca chưa viết, anh có nhớ không? Hãy hứa với em, anh sẽ trở về, nhất định phải trở về..."
Anh mỉm cười, thật dịu dàng, khe khẽ đáp: "Anh hứa!"
Em mỉm cười, cảm giác bất an trong lòng chợt tan biến. Em tin anh. Anh đã hứa, nhất định sẽ làm được mà, đúng không? Lời anh đã nói, nhất định phải giữ lấy, hãy giữ lấy... vì em...
Bóng dáng anh xa khuất dần, hòa trong dòng người tấp nập...
Máy bay cất cánh, mang anh xa rời em. Lần này ra đi, liệu nó có còn mang anh trở lại?
Hình bóng chiếc máy bay mờ dần nơi cuối trời. Ở nơi phương xa đó, hãy luôn vững lòng tin anh nhé. Hãy luôn nhớ rằng, ở nơi đây, luôn có em đợi anh... mãi mãi...
Tiễn anh đi rồi... em trở về tiếp tục cuộc sống trong đơn độc...
Anh à, tháng ngày không có anh là những tháng ngày cô đơn nhất trong cuộc đời em. Nơi cửa sổ ấy, không còn có bóng dáng một người ngồi đó, thổi những khúc nhạc buồn khiến trái tim em xao xuyến, không còn có một người đứng dưới mái hiên, mỉm cười với em, không còn có một người... yêu em... như anh nữa...
Bóng dáng anh hiện diện mọi nơi xung quanh em. Bất cứ nơi nào, em cũng chỉ nhìn thấy anh... chỉ có anh thôi. Kể cả trong giấc mơ hàng đêm... cũng chỉ có anh. Nhưng... vì sao... trong giấc mơ đó... anh xa vời đến vậy? Cho dù em cố đuổi theo, cho dù em cố níu lấy, cũng chẳng thể nào chạm được tới anh. Anh vẫn ở đó, nhìn em, mỉm cười, có điều, khoảng cách ấy... lại không cách nào thu hẹp.
Đó là gì vậy anh? Một điềm báo sao? Không thể nào là như vậy, đúng không anh? Anh đã hứa với em rồi mà. Bản tình ca anh còn nợ em, làm sao anh có thể quên đi được. Lời anh hứa, sao anh có thể quên đi được.
Đừng rời xa em... đừng bao giờ rời xa em... Anh nhất định sẽ vượt qua tất cả, đúng không? Rồi anh sẽ trở về... sẽ trở về... quay về bên em...
Anh à, em không còn nhớ được, khoảng thời gian chờ đợi đó kéo dài bao nhiêu lâu. Chỉ biết rằng, nó rất dài, rất dài, dài đến mức khiến em tưởng như đã héo mòn trong sự đợi chờ.
Và rồi cuối cùng sự chờ đợi đó cũng kết thúc, nhưng... đó không phải là... điều đó không giống như... điều em đã mong mỏi.
Nhận lá thư cuối cùng của anh viết cho em, trái tim em đau đớn như có ngàn vạn vết dao rạch lên nó. Em tưởng mình đã không còn thở nổi, tưởng rằng em đã không thể nào sống được nữa. Nếu thật sự là như vậy, chúng ta có thể ở bên nhau, đúng không anh? Nếu thật sự là như vậy, em và anh... sẽ đoàn tụ nơi thiên đường, đúng không anh?
Bức thư rất ngắn, chỉ có vài dòng chữ nghiêng nghiêng, nét chữ nắn nót nhưng vẫn lộ ra sự run rẩy. Nhói! Có phải bức thư này, anh đã viết trong sự đau đớn, trong cơn bệnh tật hành hạ? Anh... đã đau lắm đúng không? Em xin lỗi! Giá như em có thể bên anh... bên anh trong những giờ phút ấy, có lẽ em có thể sẻ chia cùng anh những nổi đau này.
"Hãy xem như tất cả là định mệnh. Định mệnh đã không cho chúng ta bên nhau. Em hãy mỉm cười và bước tiếp. Nơi thiên đường, anh sẽ mãi mãi dõi theo em.
Anh đã hứa sẽ quay trở về bên em. Nhưng... anh xin lỗi! Có lẽ anh đã không còn cơ hội nữa. Bản tình ca cuối cùng trong cuộc đời anh, anh đã viết bằng cả trái tim mình. Hãy để bản tình ca này... thay anh... quay về bên em".
Lật bức thư, chiếc đĩa CD nằm im lìm dưới đáy hộp. Em nhẹ nhàng vuốt lên mặt đĩa. Ở đó... dường như... vẫn còn đọng lại hơi ấm của anh.
Ngồi trên ghế sofa, ôm bức thư cuối cùng anh đã viết, xem món quà cuối cùng... anh dành tặng cho em...
Chiếc đĩa chầm chậm quay. Trên màn hình hiện lên hình ảnh anh với chiếc áo phông màu trắng sữa, gương mặt nhợt nhạt nhưng vẫn nở nụ cười vô cùng ấm áp.
"Em có nhớ anh đã nói sẽ viết cho em một bản tình ca?"
Nhớ chứ! Em nhớ tất cả những gì anh nói. Nhớ cả lời hứa trước lúc anh đi. Nhưng tại sao... anh lại không nhớ lời hứa đó?
"Thân xác anh có lẽ sẽ không thể trở về bên em được nữa. Nhưng linh hồn anh mãi mãi theo em. Hãy để bản tình ca này mang những yêu thương của anh... quay về bên em".
Tiếng nhạc trầm buồn, sâu lắng vang lên trong không gian tĩnh mịch. Anh vẫn vậy, vẫn là những bản nhạc buồn làm trái tim em đau nhói.
Giọng hát của anh ấm áp cất lên.
"Nếu dòng thời gian quay ngược
Anh ước mình chưa từng gặp nhau
Giá như ta cứ lướt qua giữa dòng đời vội vã
Thì chắc sẽ chẳng ai phải ôm những nỗi đau..."
"Đã không thể nào quay lại
Mãi mãi chẳng thể đổi thay thực tại đau thương
Nhưng em hãy luôn tin rằng
Dù ỏ nơi nào, anh mãi mãi yêu em..."
"Gửi linh hồn anh vào ngàn cơn gió
Mang những yêu thương quay về bên em
Gửi tình yêu anh vào cánh chim trời
Mang những kí ức quay lại
Thay anh... quay về bên em..."
Một cơn gió nhẹ nhàng lùa qua cửa sổ, vờn trên mái tóc em.
Anh à, gặp anh là điều tuyệt vời nhất trong cuộc đời em.
Được yêu anh, được anh yêu, đó là phép màu kì diệu.
Hữu duyên ắt hữu phận...
Tin rằng... một ngày nào đó... một ngày không xa... số phận... sẽ mang anh và em... trở vệ bên nhau...
20/04/2013
Nazu Kẹo Đắng
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top