11
Đệ thập nhất chương
Hừng đông, Nam Thiên mở to hai mắt đảo quanh mấy vòng.
Cậu ngủ không bao lâu, tối đa cũng là hai tiếng. Mạc Vấn Chi hỗn đản nằm ở cạnh cậu, không hề phòng bị ôm lấy cậu, nhưng thật ra ngủ rất trầm.
Nếu như không phải nhìn hắn ngủ ngọt ngào như vậy, Nam Thiên tám phần mười muốn nhảy dựng lên, dẫm nát cái vết thương đáng đời thối rữa của hắn. Tên này đúng là một con lợn giống!
Cổ tay đã được thả ra, Mạc Vấn Chi nói không sai, cái còng tay này so với còng của cảnh sát dùng tốt hơn, chí ít không làm trầy da tay. Sau khi miệt mài, xương cốt mỏi nhừ, thế nhưng sau khi phát tiết có cảm giác cực độ trống rỗng, Nam Thiên bị tâm tình trầm thấp làm phiền.
Rốt cuộc... Coi tôi là cái gì?
Lấy còng còng tay cậu, buộc cậu nói ra những lời thấp hèn dâm đãng, ngoại trừ cái hứng thú biến thái đến buồn nôn, Nam Thiên song song hoài nghi có phải cậu trong lòng Mạc Vấn Chi có một vị trí nào đó.
Tối hôm qua nếu như là quật cường không nối ra, Nam Thiên dám khẳng định Mạc Vấn Chi tuyệt đối ngăn cản cậu bắn tinh thẳng tới khi kết thúc. Nếu như thật sự quan tâm cậu, vì sao lại không có điểm thương tiếc mà chăm sóc chứ?
"Mạc Vấn Chi, tôi thắc mắc." Nam Thiên đắn đo hơn mười giây, quyết định phải nói chuyện, "Tại lần đầu của tôi, anh rất chú ý tới cảm thụ của tôi."
"Ừ." Mạc Vấn Chi không để ý gật đầu, vứt cho Nam Thiên nhãn thần "Sau đó sao?".
"Thế nhưng sau đó, anh càng ngày càng... Cái kia..."
"Cái nào?"
Muốn cùng đối phương bàn luận về cái vấn đề này thật xấu hổ, Nam Thiên cắn môi dưới trầm mặ thật lâu, cố lấy dũng khí yêu cầu: "Tôi nghĩ đôi khi, anh có thể hay không tôn trọng ý kiến của tôi? Anh có đôi khi thật... Thật sự làm tôi nghĩ anh chỉ là muốn thỏa mãn chính mình."
"Thật sự? Tôi đảm bảo mỗi lần tôi đều siêu phân lượng mà thỏa mãn cậu."
"Tôi nói không phải cái này! Tôi nói chính là tôn trọng!"
"Tỷ như?"
"Tỷ như lúc tôi thật sự không thích, không nên đem tôi trói lại. Lúc tôi không muốn nói, không nên bức tôi nói."
Mạc Vấn Chi hạ lông mi dày đậm, đầu ngón tay lơ đãng nghịch hoa văn trên khăn trải giường, "Cậu thật sự không thích?"
"Nếu như tôi thật sự không thích, anh có thể không làm không?"
"Không thể." Mạc Vấn Chi không cần suy nghĩ trả lời.
Nam Thiên sửng sốt một hồi, chậm rãi quay đầu, dùng con ngươi đen thui nhìn hắn: "Ý anh là tôi chỉ có thể mặc cho anh khóa lại, mặc anh muốn làm gì thì làm? Nếu tôi không nguyện ý, anh cũng muốn làm chuyện mà anh muốn?"
Mạc Vấn Chi lạnh lùng không thèm suy nghĩ, không nói lời nào.
Nam Thiên che giấu sự thất vọng, cậu không muốn tiếp tục cố gắng lần nữa, dùng thanh âm càng thấp hỏi, "Lúc chúng ta ở cùng một chỗ, anh không thể có chút, chỉ là một chút tôn trọng ý nguyện của tôi được hay sao? Nếu nói hai bên đều có cảm giác, tại sao chúng ta không thể bắt đầu nếm thử sự ngọt ngào bình thường?"
"Không được." Mạc Vấn Chi không hề thương lượng cắt đứt câu nói.
Màu sắc con ngươi của Nam Thiên rốt cục thay đổi.
"Vì sao?" Cậu hỏi.
Mạc Vấn Chi ngữ điệu lãnh đạm, "Bởi vì tôi không làm được."
Gian phòng bỗng dưng trầm mặc.
Nam Thiên biểu tình cứng ngắc, cậu cái gì cũng không nói.
Đối với Mạc Vấn Chi mà nói, cậu tối đa cũng chỉ là món đồ chơi dùng để phát tiết không đáng tôn trọng mà thôi.
Nam Thiên gắt gao đóng chặt miệng, nhìn về phía Mạc Vấn Chi.
Tâm cậu, hình như bị ai đó, tiện tay vứt bỏ tạo thành vết nứt.
Mấy ngày kế tiếp, lạnh thấu xương tủy.
Trong lồng ngực tựa như không phải trái tim mà là một khối băng cứng rắn, lạnh băng đến thở ra cũng chỉ một khẩu khí, đều là lãnh.
Lão đại cùng đồng nghiệp đều nhất trí cho rằng cậu thất tình, đoán đúng bên ngoài, đoán không đúng thực chất bên trong.
Nam Thiên không biết bản thân lại khó khăn như thế.
Cậu lần đầu tiên mạnh mẽ mong muốn rời khỏi tổ trọng án, điều tra về Mạc Vấn Chi vẫn còn đang được tiến hành, cậu không muốn mỗi ngày họp lại nghe đến cái tên này khiến lòng lại đau nhức.
"Hành tung gần đây của Mạc Vấn Chi..."
"Cái tên họ Mạc ngày hôm qua..."
"Ngày hôm qua tập đoàn Hồng Hưng khai trương điện ảnh và truyền hình thành, Mạc Vấn Chi cắt băng, bên người hăn..."
Mỗi lần nghe cái tên kia, tâm cậu như bị hàn băng ăn mòn, cố gắng vùng vẫy, vừa yếu ớt vừa kéo.
Rất đau.
Bị đối tượng điều tra hung hăng đùa bỡn, bi thảm hơn là đã yêu đối phương, sau lại phát hiện ra tại trong mắt đối phương mình chỉ là mặt hàng đáng đời bị khóa trên giường ngoan ngoãn bị đè. Nam Thiên tận lực dằn vặt chính mình, mỗi ngày đem chính mình kiểm điểm không dưới một trăm hai mươi lần.
Công việc điều tra mỗi ngày đều có tiến triển, buổi tối trước cuối tuần thứ tư xảy ra một trận sống mái của hắc bang, lần này cảnh sát tóm được năm cỗ thi thể cùng mười hai khẩu súng lục xạ quang ném ở đầu đường.
Vài ngày sau, cảnh sát điều tra có tiến triển.
"Lần này so với lần trước tốt hơn, cuối cùng có thể bắt về mấy tên để tra hỏi khẩu cung. Trong đó còn có người có địa vị ở trong hắc bang, tôi nghĩ hắn đã gặp qua Thái tử. Có điều người này rất cứng miệng, muốn hắn khai ra,...ít nhất...Cũng phải tám ngày mười ngày."
"Yêm tâm, Lão đại tự thân xuất mã, tối đa mấy tiếng đồng hồ."
"Hừ! Cậu là ám chỉ Lão đại chúng ta lạm dụng tư hình sao?"
Tiểu Phân cùng A Nham ở một bên hỉ hả, nhìn về phía Nam Thiên đang không vui. A Nham đồng tình cổ vũ cậu: "Nam Thiên à, mất một người có thể tìm người khác mà. Chân trời nơi nào mà không có cô em chứ?"
Tiểu Phân nói: "Được rồi, nói đến cô em tôi lại nhớ tới một chuyện. Tình nhân bí mật của Mạc Vấn Chi rốt cuộc có tra được không? A Nham, lão đại không phải đã giao việc này cho cậu sao?"
"Tôi có biện pháp gì? Tập đoàn Hồng Hưng có đoàn luật sư nổi tiếng là ác ma, đã thế còn trách chúng ta cảnh sát quấy rầy chủ tịch bọn họ, càng quá đáng hơn là tào án còn phán bọn họ thắng, hiện tại cấm chúng ta tới gần cùng tiếp tục quấy rầy Mạc Vấn Chi, nếu như không được cho phép, ngay cả giám thị phòng làm việc của hắn cùng phòng ở bên ngoài cũng có thể bị trách cứ..."
"Vậy rốt cuộc tra không được?"
"Đương nhiên không được! Bảo tiêu của hắn không biết có phải do cẩu biến hình hay không, mũi linh muốn chết, mỗi lần tới gần phòng ở của hắn để điều tra đều bị vạch trần, chiêu nghe trộm lại mất linh. Tôi làm thế nào có thể tra xong... Ý, Nam Thiên cậu đi đâu?"
"Toilet." Vội vã ném lại câu nói, Nam Thiên xoay người rời đi.
Rất nhớ hắn, thật sự rất nhớ hắn.
Cậu không có khả năng kiên cường có thể như không có gì ngồi ở chỗ kia nghe đồng nghiệp thảo luận về hắn. Mạc Vấn Chi, ba chứ này, vào tai cậu lại gây ra một loại đau nhức nặng nề.
Ngồi ở trên đùi hắn, ăn tảng thịt bò thơm ngon, trên mặt đất tầng hầm, nghe hắn nói câu "Rất ấm áp", cậu đã từng cho rằng, bọn họ trong lúc đó thật sự có một mối liên hệ ngọt ngào.
Kỳ thực không có.
Từ ngày hừng đông đó, cậu ly khai trong nỗi thất vọng, Mạc Vấn Chi giống như đã hoàn toàn quên đi cậu.
Ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có.
Từ trong toilet ủ dột đi ra, Tiểu Phân hình như sáng sớm luôn chờ cậu mà xông tới, nói: "Nhanh lên một chút, tâm lí trị liệu của Mạc Vấn Chi đã bắt đầu, tất cả mọi người đã đi khoa phân tích âm thanh, đang chờ cậu đó."
Tiểu Phân còn chưa có biết Mạc Vấn Chi đã biết chuyện nghe trộm, cõi lòng đầy mong chờ. Nam Thiên không biết làm thế nào nói cho Tiểu Phân, ngày hôm nay nhất định không có thu hoạch.
"Tôi không đi, Lão đại phân phó ta hôm nay điều tra một chút kho hàng của tập đoàn Hồng Hưng."
"Ồ. Vậy cậu đi đi. Trở về có thể nghe ghi âm."
Nam Thiên nao nao: "Còn có ghi âm?"
"Lão đại nói muốn thu. Hắn không thể nghe lúc này vì còn bận thẩm vấn cái tên tiểu đầu mục tham gia trận hắc bang sống mái kia, chờ lát thẩm vấn xong sẽ nghe."
Nam Thiên lặng đi, có một chút may mắn.
May mà Mạc Vấn Chi đã biết chuyện này. Nam Thiên thầm than chính mình ngu xuẩn, nam nhân này coi cậu không là gì, thế mà cậu vẫn lo lắng cho hắn.
Lúc điều tra có thể phát hiện Mạc Vấn Chi tài lực có bao nhiêu lớn, chỉ riêng việc hắn có thể nắm giữ tập đoàn hồng Hưng mà nói. Chỉ là danh sách trong kho lại có thể sắp xếp thành một bảng dài. Nam Thiên thăm viếng từng nhà, gặp quản lí kho, thăm dò con đường thông thường tổng số lượng hàng hóa ra vào, tròn một buổi chiều, có thể vẽ ra một danh sách chưa tới một phần năm số lượng trong kho.
Thời gian tan tầm tới, điện thoại di động điên cuồng vang lên.
Nam Thiên cấm lên nghe, Tiểu Phân kích động kêu lên: "Nham Thiên, nhanh lên một chút, khai hương tân rồi!"
"Xảy ra chuyện gì?"
"Là việc mừng lớn nha! Lão đại thẩm vấn không được cái tên tiểu mục đầu hắc bang kia, đem khẩu cung của Mạc Vấn Chi ra, nói hắn buổi tối cuối tuần thứ tư có phải là người chủ sự vụ Hắc bang sống mái hay không. Ha hả, trải qua điều tra lâu như vậy, chúng ta rốt cuộc có cơ hội đem Mạc Vấn Chi mang về cảnh cục chính thức điều tra. A Nham đã đi đến tập đoàn Hồng Hưng bắt hắn về, cậu nhanh lên trở về tổ trọng án cùng nhau mở hương tân nha!"
Nam Thiên chợt ngây người ra, hắn bị tóm rồi.
Mạc Vấn Chi kia không cái gì là không thể làm, tà mị giống như ác ma, làm hại cậu như cái xác không hồn, cư nhiên...
Theo trái tim bắt đầu, lưu động dọc theo huyết quản, tứ chi cậu dường như tê dại.
Tiểu Phân trong điện thoại còn đang cao hứng bừng bừng tiếp tục nói: "Nam Thiên? NamThiên? Cậu rốt cuộc có nghe tôi nói hay không? Này, cậu sẽ không hưng phấn đến ngây người chứ? Tôi nhắc nhở cậu, bây giờ còn chưa phá án thành công nha. Nhân chứng chỉ có một, chúng ta còn cần bằng chứng phụ nữa, lại càng không muốn đối mặt với cái đám luật sư khó chơi của tập đoàn đó. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, chỉ có thể giam giữ hắn bốn mươi tám tiếng cũng đủ cảm thấy phấn chấn rồi. Bảo hộ của tên tiểu tử này thật sự là quá nghiêm mật, cho tới nay chúng ta đều không chạm được vào cái lông mao của hắn, hiện tại cuối cùng cũng có thể..."
Nam Thiên cắt đứt điện thoại, chạy nhanh về.
Vội vã đi vào không khí sung sướng của tổ trọng án, Nam Thiên bỗng nhiên dừng bước.
Cậu vì sao lại vội vã như vậy? Cái nam nhân đem cậu thành món đồ chơi kia tài hùng thế đại, tự niên sẽ có phương pháp tự bảo toàn chính mình. Hơn nữa, hắn cũng đã vứt bỏ cậu ra sau đầu rồi.
Nam Thiên mở to con ngươi sâu và đen, buồn bã vô cớ mà nhìn khuôn mặt tươi cười của đồng nghiệp.
Tiểu Phân xông tới, đưa cho cậu cái chén: "Lão đại nói hương tân chờ đem hắn giam vào ngục giam sẽ mở lại, chúng ta hiện thiếu kinh phí, dùng tạm trà sữa thay thế."
NamThiên lăng lăng nhận lấy, trà sữa vừa đưa tới, cách cái cốc giấy xem chừng có điểm khó khăn.Tay cậu thế nhưng lạnh tựa băng, run nhè nhẹ.
"Lão đại đâu? Hắn... Mạc Vấn Chi đã bị bắt về?"
"Vừa về, lão đại đang ở phòng thẩm vấn cùng hắn chơi trò chơi văn tự. Người này, bắt hắn không được một phút đồng hồ, tập đoàn luật sư đã tới cửa cảnh cục. Hừ, may mà chúng ta lần này có nhân chứng, có thể chỉ ra và xác nhận hắn lúc đó có mặt tại hiện trường, nghĩ muốn nộp tiền bảo lãnh? Không dễ dàng vậy đâu." Tiểu Phân vể mặt sung sướng hơi nhướng mày.
Tâm Nam Thiên không thể kiềm chế mạnh nhảy dựng lên. Cậu quay đầu, nhìn về hướng phòng thẩm vấn, cước bộ vô thức.
Tiểu Phân ngăn cản cậu: "Trước không vội. Thời gian thẩm vấn lão đại không thích có người đi vào quấy rầy, ngươi muốn thẩm hắn, chờ lão đại thẩm xong đã. Tra xét hắn lâu như vậy, tôi cũng muốn nhân cơ hội này thử thể nghiệm tư vị liên tục thẩm vấn hắn như thế nào." Y bỗng nhiên nhớ tới một người có thể chia sẻ tin tức thú vị, đối Nam Thiên nói: "Nếu không cậu đi nghe buổi trò chuyện về chuyện Mạc Vấn Chi cùng tình nhân bí mật của hắn đi."
"Cái gì?" Nam Thiên kinh ngạc hỏi.
Mạc Vấn Chi thế nào có thể tiếp tục đi làm tâm lý trị liệu?
Cậu hỏi Tiểu Phân: "Băng ghi âm đặt ở đâu?"
"Đương nhiên là ở phòng phân tích âm thanh... Này này, Nam Thiên, không cần chạy nhanh như vậy, uống trà sữa trước đã!"
Phòng phân tích ngữ âm một người cũng không có, thời gian tan tầm, ngay cả hành lang cũng không có một ai. Nam Thiên chạy đi vào, thanh âm trái tim phanh phanh nhảy lên phảng phất tràn ngập căn phòng. Cậu đi tới trước đài truyền phát tin, dùng ngón tay ru rẩy ấn hạ phím bật băng.
Thanh âm điện lưu vang lên, cậu nghe được giọng nam trầm thấp quen thuộc khiến cậu tưởng như muốn khóc lớn.
Tên đàn ông kia, hạ lưu vô sỉ, tùy hứng bá đạo, nhưng vẫn làm cho cậu không kìm nổi lòng mà yêu thương, sau lại không đem cậu trở thành một mối quan hệ.
"Tôi không thích xin lỗi... Nhưng, Mạch Khắc, tôi nghĩ tôi sẽ không xin lỗi. Nhiều năm như vậy..."
"Này chính là nguyên nhân mà tôi định kỳ nói chuyện phiếm. Nhiều năm như vậy chúng ta đều nỗ lực, cậu đã rất có tiến triển."
"Có tiến triển sao? Tôi không nghĩ như thế. Tôi vẫn là cái dạng kia, tôi một điểm cũng không thay đổi. Chỉ cần tôi hơi chút cảm thấy không tự tại, tôi sẽ không thể cách nào đối mặt với việc đem trái tim mình giao ra."
"Vấn Chi, ngày hôm nay có phải cậu có hơi mệt mỏi hay không?" Bác sĩ tâm lý than một tiếng, thay đổi ngữ khí càng ôn nhu hướng dẫn, "Vấn Chi, cậu phải biết rằng, người đã từng bị bắt cóc, lại tận mắt nhìn thấy người thân mình chết đi, hoặc nhiều hoặc ít sẽ gây tổn thương cho người mà mình để ý. Mà cậu khi đó tuổi lại còn nhỏ như vậy..."
"Đã mười lăm tuổi rồi, theo thời gian lớn lên, vết thương không phải cũng nên khép lại sao? Đây đều là bởi vì tôi vô dụng, tựa như năm đó. Nếu tôi lanh lẹ một chút, nói không chừng mẹ..."
"Thả lỏng, Vấn Chi, thả lỏng." Bác sĩ tâm lý nhu hòa cắt đứt lời hắn nói, "Không bằng chúng ta nói về bạn gường đáng yêu của cậu đi. Cậu ta gần đây khỏe không?"
Nam Thiên ngồi trước máy truyền phát tin, ngừng lại hô hấp.
Mạc Vấn Chi trầm mặc, một lúc lâu sau, âm thanh nhỏ tựa như âm thanh điện lưu.
"Cậu ấy rất hận tôi."
"Hận?"
"Tôi nghĩ hẳn là hận. Thời gian tôi làm tình nhất định phải đem cậu ấy khóa lại, lúc đè cậu ấy nhất định buộc cậu làm theo những gì tôi nói, nếu không tôi sẽ không từ thủ đoạn mà dắn vặt người ấy. Cậu ấy nghĩ tôi không tôn trọng cậu, nghĩ tôi biến cậu ta trở thành món đồ chơi phát tiết."
"Cậu thì sao? Cậu thực sự nghĩ như vậy?"
Mạc Vấn Chi lại bắt đầu trầm mặc.
Hắn né tránh vấn đề này, tiếp tục dùng âm thanh trầm thấp nói, "Cậu ấy muốn tôi coi trọng cậu ấy một chút, tôi nói, không được."
"Cậu nói cái gì?"
"Tôi nói không được, tôi làm không được." Ngữ khí Mạc Vấn Chi nặng nề, mang theo một tia thống khổ không nhịn được.
Bác sĩ tâm lý than một tiếng: "Vấn Chi, sao cậu không nói cho cậu ta biết cậu mắc chứng ép buộc?"
"Tôi nói không ra lời. Đối diện với cậu ấy, tôi nói không ra lời."
"Vậy cậu có muốn nói cho cậu ta không?"
Vài giây yên tĩnh.
Mạc Vấn Chi dường nhi đông lại, mới rõ ràng nhanh chóng phun ra hai chữ: "Tôi muốn."
"Tốt lắm, không bằng chúng ta luyện tập một chút. Cậu coi như cậu ta đang đứng trước mặt cậu, cậu đem những gì muốn nói nói ra đi. Vấn Chi, cậu nguyện ý thử một chút không?"
"Được, để tôi thử."
Thanh âm két két của điện lưu vang lên, toàn thân trên dưới của Nam Thiên phảng phất như bị căng lên.
Cậu nhịn xuống hô hấp, ngực nghẹn một hơi thở, nghẹn làm cho phổi dường như đông lại, lẳng lặng nghe thanh âm quanh quẩn trong phòng phân tích âm thanh.
"Tôi muốn nói với cậu, xin lỗi."
"Tôi cũng không muốn đối với cậu như vậy, mỗi lần làm tổn thương cậu, sau đó tôi cảm thấy rất đau lòng."
"Tôi có chứng ép buộc, đây là một loại tình tự mà chính tôi cũng không thể khống chế. Mỗi khi tôi quan tâm đến gì đó, có lẽ một người, sẽ cảm thấy sợ hãi cực đoan cùng bất an, hình như tôi luôn mất đi bọn họ."
"Không gì có thể làm tiêu trừ đi nỗi bất an này."
"Chỉ khi tôi nghĩ phải triệt để nắm giữ tất cả, đem tất cả sở hữu vững vàng khống chế trong lòng bàn tay, loại cảm giác bất an này mới có thể hòa hoãn."
"Vì vậy, tôi không thể kiềm chế muốn khóa cậu lại. Mỗi lần tôi đều lo sợ cậu trốn đi từ trong lòng tôi, cái đó cùng cậu không nguyện ý phối hợp không quan hệ, cho dù cậu cam tâm tình nguyện lưu lại, ta cũng không thể khống chế muốn khóa cậu lại. Khi cậu lớn tiếng nói thích tôi làm mấy loại sự tình kia với cậu... Tuy nhiên lòng tôi biết cậunói những lời kia là do bị ép buộc. Đây là do tôi mắc phải chứng ép buộc."
"Tôi không có cách nào khống chế chính mình, điều này không phải do tôi muốn, tôi chỉ là, không làm được."
Thanh âm Mạc Vấn Chi rất nghiêm túc, từng câu chữ rõ ràng chấn động truyền tới, rời vào ngực Nam Thiên chậm rãi làm tan đi băng tuyết, trướng đến phát đau.
Cậu biết hôm nay vì sao Mạc Vấn Chi lại xuất hiện ở nơi nào.
Cậu nhất khắc cũng không thể quân được nam nhân đang vì cậu mà làm ra chuyện gian nan nhất trên đời.
Nước mắt chảy xuống cằm, rơi xuống đài truyền phát tin.
Nam Thiên ôm đầu, ở trong phòng tĩnh lặng mà khóc rống.
"Xin lỗi, tôi đã đem cậu làm món đồ chơi. Chỉ là lần đầu tôi không có lưu ý, càng về sau sự tình càng không thể khống chế được."
"Tôi có chứng ép buộc."
"Tôi đã định trước sẽ làm tổn thương cậu."
Trong phòng thẩm vấn.
Mạc Vấn Chi mang vẻ mặt đạm nhiên ngồi trước bàn, không thèm quan tâm đèn đang chiếu thẳng vào khuôn mặt tuấn mỹ của hắn.
"Cậu Mạc à, thông minh nhận tội đi. Chúng tôi đã tìm được nhân chứng, có thể chứng minh cậu cuối tuần trước từ tám giờ ba mươi tới chín giờ có mặt tại hiện trường xung đột."
"Tôi lúc đó đang ở nhà."
"Có người nào chứng minh không?"
"Bảo tiêu cùng người hầu của tôi."
Lão đại cười nhạt đứng lên: "Chính cậu trong lòng đã rõ ràng. Cậu là ông chủ của bọn họ, trên tòa án, những người này không có tác dụng. Đối với chứng cứ mà những người đó đưa ra thì bồi thẩm đoàn sẽ nguyện ý tín nhiệm những căn cứ chính xác của cảnh sát hơn."
"Nghe nói nhân chứng của cảnh sát các anh cũng là đầu mục hắc bang, độ tin cậy cũng không cao lắm." Mạc Vấn Chi thong dong nhìn đồng hồ đeo tay, "Cảnh quan, tôi đã phối hợp trả lời các câu hỏi của anh đã được một giờ, hiện tại đoàn luật sư của tôi đang đứng bên ngoài. Thành thật mà nói, anh dự định khi nào để tôi đi?"
"Thành thật mà nói, hiện tại cậu là người hiềm nghi nhất của vụ án, muốn nộp tiền bảo lãnh cũng không dễ dàng đâu. Nếu như anh tìm được nhân chứng khách quan khác, trừ bảo tiêu cùng người hầu của cậu ra, đến chứng minh cậu tại thời gian này đang ở nhà..." Lão đại trêu chọc nói, "Như vậy buổi tối ngày hôm nay cậu có thể có một gian phòng miễn phí để ngủ. Thế nào? Nghĩ đến nhân chứng khác chưa?"
"Không có."
"Tôi cũng nghĩ cậu không có." Lão đại đầu gối cũng đoán ra hắn không tìm được cái nhân chứng khác, cười lạnh một tiếng, "Tốt lắm, hiện tại tôi sẽ..."
Phanh! Cửa sắt bỗng nhiên bị phá mở khiến mấy người đang ngồi lập tức đứng lên.
Nam Thiên xanh mặt, thở dốc xuất hiện trước cửa. Con ngươi đen thui hướng trong phòng cấp tốc quét quanh, nhìn thấy Mạc Vấn Chi, đường nhìn trong nháy mắt ngưng kết lại.
"Nam Thiên? Tôi đã sớm nói thời gian tôi thẩm vấn không nên tiến vào..."
"Tôi có thể làm chứng."
"Cái gì?"
"Tôi có thể làm chứng, hắn không có mặt ở hiện trường." Nam Thiên bình tĩnh lặp lại, cậu nhìn về phía Mạc Vấn Chi, chưa từng di chuyển đường nhìn.
Nam nhân đang ngồi an vị nơi đó, vẫn như trước đạm mạc tôn quý, không ai bì nổi, hắn nhẹ nhàng mà nhìn Nam Thiên, cũng đã đem tâm, thần, hồn phách cậu hoàn toàn hấp dẫn lấy, tựa như ở trong mộng, từ trước vẫn sợ hãi ngoại nhân biết được hiện tại cũng trở nên không còn trọng yếu nữa. "Cuối tuần thứ tư trước từ tám giờ ba mươi tới chín giờ tối, tôi luôn ở cùng một chỗ với hắn tại nhà hắn. Không chỉ thế, cuối tuần thứ hai thứ ba vào buổi tối, tôi cũng ở cùng một chỗ với hắn, tôi có thể chứng minh..."
"Nam Thiên, cậu có biết mình đang nói gì không? Cậu cùng hắn ở chung một chỗ làm gì? Tôi không phải đã đình chỉ việc nằm vùng của cậu rồi sao?"
"Đây không phải vì làm vùng, cùng công việc không quan hệ."
"Vậy là gì?"
Nam Thiên cắn môi dưới.
Cậu hướng Mạc Vấn Chi đi tới, đứng bên người hắn, ngẩng đầu, nhìn về phái ánh mắt nghi hoặc của lão địa tổ trọng án.
"Xin lỗi, Lão đại." Cậu từng chữ rõ ràng nói, "Tôi là tình nhân bí mật của hắn."
Đôi mắt đen thui, quang mang chợt lóe.
Trong nháy mắt, Mạc Vấn Chi thấy, trong cuộc đời hắn đã nhìn thấy con mắt đẹp nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top