Chương 3: Điểm đến đầu tiên, quen thuộc nhưng lạ lắm?
Elandor đứng trước cổng thị trấn Mismaede, ánh mắt lấp lánh chút bối rối lẫn sự cảnh giác. Những cánh cổng lớn được làm từ gỗ và sắt đã cũ kỹ, mang dấu vết của thời gian, mở ra trước mắt cậu một thế giới sầm uất và nhộn nhịp. Người dân thị trấn qua lại tấp nập, những quầy hàng bày biện đủ loại vật phẩm, từ vũ khí, giáp trụ đến các loại nguyên liệu quý hiếm và nhu yếu phẩm thường ngày. Không khí náo nhiệt tràn ngập tiếng nói cười, tiếng rao bán hàng, và những tiếng bước chân dồn dập.
Sau khi chào tạm biệt đoàn người tốt bụng đã cho mình đi nhờ, Elandor cảm thấy sự trống trải len lỏi vào lòng khi một lần nữa cậu phải bước đi trên con đường này, chỉ có bản thân làm người bạn đồng hành duy nhất. Cậu siết chặt hai nắm tay, cố gắng giữ vững sự tự tin và kiên nhẫn. Mình sẽ phải thích nghi với thế giới này, cậu nhắc nhở bản thân.
Elandor bước chậm rãi trên con đường trải đầy bụi bặm của thị trấn, bộ đồ du mục làm cậu hòa lẫn vào đám đông, che giấu đi vẻ ngoài kỳ lạ của mình. Cậu khẽ kéo tay áo dài che phủ cổ tay, nơi thiết bị ARC nằm kín đáo bên dưới lớp vải. Cậu biết mình phải giữ Ai ẩn thân, ngay cả khi điều đó có thể gây khó chịu cho người bạn ảo của mình.
"Ai," Elandor thì thầm, cố gắng nói thật nhỏ để không ai chú ý. "Cậu vẫn ổn trong đó chứ?" Cậu cảm thấy sự im lặng kéo dài một chút, rồi giọng nói của Ai vang lên, có phần bực bội.
"Ổn á?" Ai càu nhàu, giọng nó phát ra từ thiết bị ARC bị giấu dưới lớp áo dày. "Thử tưởng tượng bị nhét vào không gian bé xíu này, với hàng tá dữ liệu bị nén lại, rồi bị bao bọc bởi đống vải len này mà xem! Mình cảm thấy như sắp phát nổ vì ngột ngạt rồi đây!"
Elandor không thể không cười. "Cái gì cơ? Trí tuệ nhân tạo cũng biết khó chịu ấy hả? Hahahaha!" Cậu bật cười thành tiếng, dù cố gắng kìm nén. "Cậu được tạo ra từ mã và dữ liệu, Ai. Chẳng phải cậu đâu có cơ thể thực đâu mà biết cảm giác ngột ngạt là gì!"
Ai lặng đi trong vài giây, rõ ràng là đang cố gắng tìm một câu đáp trả sắc bén. Nhưng rồi nó chẳng thể phản bác lại, đành phát ra một tiếng thở dài giả lập đầy thất bại. "Được rồi, được rồi, cậu thắng," Ai thốt lên, giọng không giấu được vẻ bực bội. "Nhưng mình vẫn không thích điều này đâu, Elandor. Cậu phải hiểu là mình không thể quen với việc bị nhốt thế này mãi."
Elandor nén lại tiếng cười của mình và hạ giọng, trở nên nghiêm túc hơn. "Xin lỗi, Ai, nhưng cậu biết tại sao mình phải làm thế mà. Nếu cậu xuất hiện và để lộ hình dáng thật, cậu sẽ thu hút sự chú ý ngay lập tức. Ở thế giới này, thứ gì kỳ lạ cũng có thể mang lại rắc rối, mà bây giờ... mình không thể để người ta chú ý đến mình quá nhiều. Thế giới này đầy rủi ro, và mình còn chưa hiểu gì về nó. Chúng ta phải cẩn trọng."
Ai im lặng, nhưng lần này có vẻ nó hiểu và đồng cảm. Dù vẫn khó chịu, sinh vật cao su màu tím không thể phủ nhận rằng Elandor có lý. Thế giới này khác xa với môi trường lập trình an toàn trong game ARC, và việc Elandor mất hết sức mạnh chỉ càng làm tình hình trở nên khó khăn hơn. Ai đành thở dài lần nữa, lần này nghe có vẻ cam chịu hơn.
"Được rồi, mình sẽ ở yên trong đây," Ai miễn cưỡng đồng ý. "Nhưng nhớ đấy, chỉ khi nào cậu cần giúp, mình mới chịu thoát ra ngoài. Nếu có nguy hiểm, mình sẽ ưu tiên bảo vệ cậu, cho dù cậu có muốn hay không."
Elandor khẽ gật đầu, cảm thấy lòng ấm lại đôi chút. "Cảm ơn, Ai. Đúng là bạn thân có khác." Cậu nói, một chút ấm áp len lỏi qua sự mệt mỏi. Cậu biết rằng dù thế nào đi nữa, có Ai bên cạnh vẫn là một nguồn động viên và hỗ trợ không nhỏ.
Với quyết tâm sục sôi trong lòng, Elandor tiếp tục bước đi, hòa vào dòng người tấp nập trên con đường nhộn nhịp của Mismaede. Cậu biết rằng cậu phải thận trọng, nhưng cũng phải sẵn sàng cho bất cứ điều gì sắp xảy ra, vì cuộc phiêu lưu của cậu chỉ mới bắt đầu, và thị trấn giao thương này có thể là nơi mở ra cánh cửa dẫn đến những bí ẩn của thế giới ARC mà cậu cần khám phá.
Elandor bước đi giữa những con phố nhộn nhịp của thị trấn Mismaede, cảm giác như bị lạc vào một thế giới mà sự phồn thịnh và năng động tràn ngập khắp nơi. Những gian hàng được bày biện dọc hai bên đường, với đủ loại mặt hàng từ vũ khí sắc bén sáng loáng đến các bình thuốc phép thuật bốc khói mờ ảo. Cậu thấy những bộ giáp được chế tác tinh xảo lấp lánh dưới ánh nắng, những cuộn giấy phép bí ẩn mà các pháp sư rao bán với giá trên trời, và cả những vật phẩm hồi phục trông rất quen thuộc mà cậu từng sử dụng trong game ARC.
Mùi hương nồng đậm của các món ăn đường phố xộc vào mũi Elandor, làm bụng cậu réo lên vì đói. Những người bán hàng rao to, mời gọi đủ loại đồ ăn hấp dẫn như thịt nướng vàng ruộm, bánh mì thơm phức hay trái cây tươi ngon được bày thành từng rổ lớn. Dạ dày cậu nhắc nhở rằng bữa ăn gần nhất của mình đã xa lắc xa lơ, nhưng điều này chỉ khiến cậu thêm bối rối.
Có quá nhiều thứ mình cần để sinh tồn và bảo vệ bản thân, Elandor thầm nghĩ, mắt cậu dừng lại trên một quầy bán vũ khí. Một thanh đoản kiếm sắc bén và một chiếc cung nhẹ nhàng nhưng chắc chắn thu hút sự chú ý của cậu. Nhưng cậu cũng biết rằng ngay cả những vật phẩm cơ bản như thuốc hồi phục hay thức ăn dự trữ cũng sẽ trở nên cần thiết trong hành trình phía trước. Nếu như mọi thứ ở đây vừa giống vừa không giống với game ARC, mình sẽ phải chuẩn bị thật kỹ lưỡng, bằng mọi khả năng và sự hiểu ...
Nhưng rồi, Elandor nhìn xuống đôi bàn tay trống trơn của mình và cảm giác hiện thực lạnh lùng ập đến. Cậu không có một xu dính túi. Dù thế giới ARC có giống hay khác gì với trò chơi mà cậu từng biết, một sự thật không thể chối cãi là: không có tiền, cậu sẽ không thể mua bất cứ thứ gì trong thị trấn này.
Elandor thở dài, cảm giác bất lực chồng chất thêm vào gánh nặng đang đè lên vai. "Ai à," cậu thì thầm với sinh vật cao su đang giấu mình trong thiết bị ARC dưới lớp áo, "xem ra bước đầu tiên của chúng ta là phải kiếm được chút tiền trước đã. Nếu không, chẳng có cách nào để chuẩn bị cho hành trình sắp tới."
Giọng Ai vang lên, vẫn bực bội vì bị nhốt nhưng cũng tò mò. "Kiếm tiền? Ừ thì, nghe hợp lý đấy. Nhưng cậu có ý tưởng nào chưa, hay chúng ta lại lao vào một đống rắc rối khác?"
Elandor cười nhạt, lòng thầm cảm ơn Ai vì sự hài hước mỉa mai quen thuộc của nó, dù trong tình cảnh ngặt nghèo. "Chưa," cậu thừa nhận. "Nhưng có lẽ mình sẽ phải tìm một công việc, làm thuê, hoặc nếu không thì... làm vài nhiệm vụ đơn giản."
Cậu nhìn xung quanh, quan sát dòng người đông đúc của thị trấn, nơi mà mọi cơ hội đều dường như đi kèm với rủi ro. "Dù sao đi nữa, chúng ta không thể ngồi chờ may mắn. Phải tự tạo ra cơ hội thôi."
Ai trầm ngâm, nhưng cuối cùng cũng đồng tình. "Nghe có vẻ hợp lý, dù mình vẫn nghĩ cậu sẽ bị cuốn vào những rắc rối sớm thôi. Nhưng không sao, chúng ta sẽ tìm ra cách."
Elandor gật đầu, đôi mắt xanh ánh lên sự quyết tâm. Cậu biết rằng việc kiếm tiền trong một thế giới xa lạ đầy những mối nguy này sẽ không dễ dàng, nhưng cậu không có lựa chọn nào khác. Nếu muốn sống sót và tìm lại sức mạnh của mình, cậu sẽ phải bắt đầu từ việc nhỏ nhất: tìm một cách kiếm tiền để chuẩn bị cho những thử thách lớn lao sắp tới.
Elandor bước qua đám đông nhộn nhịp, đôi mắt sắc sảo nhanh chóng quét qua từng quầy hàng và bảng thông báo tìm người làm thuê. Cậu cố gắng tìm một công việc phù hợp với hoàn cảnh hiện tại: thứ gì đó không đòi hỏi kỹ năng quá phức tạp, vì cậu không có bất kỳ vũ khí hay phép thuật nào để hỗ trợ. Phải bắt đầu từ những gì mình có, Elandor tự nhủ, và với cơ thể khỏe khoắn sẵn có, cậu nghĩ mình ít nhất có thể làm việc tay chân.
Bỗng, cậu dừng lại khi thấy một bảng thông báo trước một cửa hàng lớn chuyên bán vật phẩm và nhu yếu phẩm. Tấm bảng viết: "Cần người vận chuyển hàng hóa. Khoảng cách gần, giao hàng nhanh, không sử dụng phương tiện. Ưu tiên người có thể chất tốt. Tiền công sẽ được trả sau khi hoàn thành." Elandor cảm thấy đây có thể là cơ hội mình đang tìm kiếm. Cậu bước vào cửa hàng, nơi một người đàn ông trung niên với bộ râu dày và ánh mắt sắc sảo đang quản lý hàng hóa.
"Chào cậu nhóc," người đàn ông nói khi thấy Elandor bước vào. Cặp mắt sắc sảo của ông lướt từ đầu đến chân Elandor, lộ rõ vẻ ngạc nhiên khi nhận ra người đứng trước mặt mình chỉ là một thiếu niên tuổi đôi mươi, vóc dáng nhỏ nhắn và trông có vẻ không đủ sức khỏe để làm việc nặng. "Cậu đến xin việc giao hàng à? Công việc này đòi hỏi sức khỏe và sự kiên nhẫn, không phải ai cũng làm nổi đâu." Ông nhướn mày, như thể đang cố xác nhận rằng cậu thiếu niên nhỏ con này có thực sự nghiêm túc hay không. "Nhưng nếu làm tốt," ông nói thêm, giọng có chút hoài nghi, "thì sẽ được trả công xứng đáng."
Elandor gật đầu, trong lòng tràn ngập quyết tâm. "Phải, tôi sẵn sàng làm việc. Chỉ cần ông cho tôi một cơ hội."
Người chủ nhìn Elandor từ đầu đến chân, ánh mắt lướt qua bộ đồ du mục đơn giản nhưng chắc chắn. "Được, cậu có vẻ rắn rỏi. Chúng tôi cần giao hàng trong thị trấn, nhưng không được sử dụng xe ngựa hay bất kỳ phương tiện nào. Mọi thứ phải đi bộ. Cậu có làm được không?"
"Chắc chắn là được," Elandor trả lời không chút do dự. Cậu biết đây là cơ hội để kiếm tiền, và cậu không có thời gian để lãng phí.
Vậy là cả ngày hôm đó, Elandor lao vào công việc vận chuyển hàng hóa. Những kiện hàng nặng và cồng kềnh từ kho của cửa hàng được giao cho cậu, và cậu phải đi bộ qua những con đường bụi bặm của thị trấn để giao chúng đến từng khách hàng. Những túi bột nặng trĩu, những hòm gỗ chứa đầy vật phẩm, tất cả đều là những thử thách mà Elandor phải vượt qua. Mồ hôi chảy ròng ròng trên trán và lưng áo cậu ướt đẫm, nhưng cậu không hề phàn nàn. Cậu nghiến răng, tập trung vào từng bước chân, quyết tâm hoàn thành công việc.
Điều làm Elandor ngạc nhiên là, dù đã mất đi sức mạnh nguyên tố và Huyết Xích, thể chất của cậu vẫn được giữ nguyên một cách đáng kinh ngạc. Mặc dù hiện tại cậu đang mắc kẹt trong thân hình 12 tuổi, chỉ cao có 1 mét 6 và vóc dáng nhỏ bé, sức mạnh thể chất của cậu vẫn như khi cậu 16 tuổi, với cơ bắp rắn chắc và sức bền vượt trội. Cậu cảm nhận rõ sự dẻo dai của đôi chân, khả năng nâng những kiện hàng nặng mà không hề nao núng, và mỗi lần di chuyển, cậu nhận ra mình làm việc lâu hơn, nhanh hơn, và hiệu quả hơn cả những người đàn ông trưởng thành lực lưỡng. Dù mồ hôi chảy ròng và cơ thể mệt mỏi, cậu vẫn hoàn thành từng nhiệm vụ giao hàng với tốc độ đáng kinh ngạc, khiến khách hàng hài lòng và khiến ông chủ cửa hàng không thể không trố mắt ngạc nhiên trước khả năng phi thường của cậu.
Khi mặt trời dần khuất sau những dãy nhà cao, nhuộm bầu trời thị trấn bằng màu cam rực rỡ, Elandor quay lại cửa hàng, thở hổn hển nhưng ánh mắt đầy sự kiêu hãnh. Người chủ, với ánh mắt ngạc nhiên pha chút thán phục, vỗ tay khen ngợi.
"Cậu nhóc, cậu làm tôi ngạc nhiên đấy," ông chủ nói, đôi mắt mở lớn đầy kinh ngạc khi nhìn Elandor. Cặp lông mày rậm của ông nhướn lên, như không thể tin vào những gì mình vừa chứng kiến. "Bình thường, những người tôi thuê—đều là đàn ông trưởng thành khỏe mạnh—thường kiệt sức sau nửa ngày làm việc nặng, nhưng cậu thì khác. Thân hình nhỏ thó như vậy mà cậu không chỉ làm nhanh mà còn hiệu quả hơn rất nhiều. Thể chất của cậu quả là đáng nể."
Elandor cười nhẹ, cảm giác tự hào vì mình đã hoàn thành công việc. "Cảm ơn ông. Tôi chỉ làm hết sức mình thôi."
Trước khi đưa ra lời khuyên, ông chủ cau mày, tò mò hỏi: "Cậu nhóc, cậu bao nhiêu tuổi rồi?" Elandor hơi khựng lại, suy nghĩ nhanh. Cậu quyết định khai rằng mình 14 tuổi, một con số trung bình giữa độ tuổi thực sự của cơ thể cậu (12 tuổi) và tuổi 16 mạnh mẽ mà cậu từng có. Ông chủ hơi nhíu mày, đôi mắt lóe lên sự ngạc nhiên khi nhìn thân hình nhỏ thó của cậu. "Hơi bé so với một người 14 tuổi đấy," ông nhận xét, nhưng không hỏi thêm gì. Sau khi xác nhận tuổi, người chủ mỉm cười, lấy từ túi ra một túi tiền nhỏ rồi đặt vào tay Elandor. "Đây là tiền công của cậu, và vì cậu làm việc quá tốt, tôi thưởng thêm cho cậu một ít. Nhưng này," ông nghiêng đầu, ánh mắt lóe lên vẻ suy tư, "nếu cậu có sức mạnh thế này, cậu đã bao giờ nghĩ đến việc làm một mạo hiểm giả chưa? Cậu gần đủ tuổi rồi, mà thật ra nếu muốn, cậu có thể khai lên 15 tuổi. Công việc đó nguy hiểm, nhưng nếu cậu đủ mạnh, cậu sẽ kiếm được nhiều tiền hơn so với việc giao hàng thế này."
Elandor chợt im lặng, cảm giác vừa vui mừng vừa băn khoăn. Mạo hiểm giả? Cậu chưa từng nghĩ đến điều đó, nhưng lời nói của người chủ đã khơi gợi một ý tưởng mới trong đầu cậu. Có lẽ đây là một con đường khác mình có thể theo để tìm lại sức mạnh và khám phá thế giới này.
Cậu siết chặt túi tiền trong tay, ánh mắt bừng lên tia sáng quyết tâm. "Cảm ơn ông," cậu đáp, lòng ngổn ngang những suy nghĩ mới. Có lẽ làm mạo hiểm giả không phải là một ý tồi. Nhưng trước tiên, mình cần chuẩn bị kỹ lưỡng.
Elandor chợt nhớ lại những ký ức từ game ARC khi nghe người chủ cửa hàng nhắc đến công việc mạo hiểm giả. Trong game, mạo hiểm giả không đơn thuần chỉ là những nhà thám hiểm lang bạt khắp nơi để săn tìm kho báu hoặc khám phá những vùng đất xa lạ. Thay vào đó, họ là những người đã chọn cách xây dựng sự nghiệp bền vững trong một khu vực nhất định. Mạo hiểm giả thường tập trung vào việc hoàn thành các nhiệm vụ ở một địa phương cụ thể, như thị trấn Mismaede này chẳng hạn, và họ sẽ làm những công việc đầy thử thách như thu thập khoáng sản quý hiếm từ những hang động nguy hiểm, tiêu diệt quái vật đe dọa người dân, hoặc tiếp tục khai phá dần các khu vực nguy trong vùng.
Điều đặc biệt là, thay vì liên tục di chuyển từ nơi này đến nơi khác như các nhà thám hiểm truyền thống, mạo hiểm giả thường hoạt động trong một phạm vi nhất định. Họ trở thành những người bảo vệ, những trụ cột của cộng đồng địa phương, và vào cuối ngày, họ có thể quay về trụ sở để nhận phần thưởng xứng đáng cho những nỗ lực của mình. Công việc này không chỉ mang lại lợi ích vật chất mà còn giúp họ xây dựng danh tiếng và mối quan hệ với những người dân và thương nhân trong khu vực.
Elandor cân nhắc điều này khi người chủ cửa hàng nhắc đến khả năng của cậu. Làm mạo hiểm giả... Ý tưởng đó bắt đầu có sức hút. Trong hoàn cảnh hiện tại, công việc này không chỉ giúp cậu kiếm tiền mà còn có thể cung cấp cho cậu cơ hội để tìm hiểu thêm về thị trấn Mismaede và những bí ẩn đang ẩn giấu trong thế giới này. Nếu cậu có thể xây dựng một sự nghiệp ở đây, có lẽ cậu sẽ không còn là một kẻ xa lạ, mà sẽ thực sự trở thành một phần của cộng đồng, có được nguồn thông tin và sự hỗ trợ cần thiết.
Elandor siết chặt túi tiền, đôi mắt lóe lên sự quyết tâm. Đây có thể là con đường để mình tìm lại sức mạnh đã mất và thấu hiểu thế giới này từ gốc rễ, cậu nghĩ. Thị trấn Mismaede có thể là nơi mình bắt đầu hành trình xây dựng sự nghiệp mới và một cuộc sống ổn định. Ai biết được, mình có thể tìm ra những manh mối quan trọng về vương quốc Minh triều này và hiểu thêm về nơi mình đang sống.
"Có vẻ như mình có việc cần làm rồi," Elandor lẩm bẩm, ánh mắt hướng về những dãy phố nhộn nhịp phía trước, nơi cuộc phiêu lưu mới đang chờ đợi. Cậu biết rằng hành trình này sẽ không dễ dàng, nhưng cậu sẵn sàng đón nhận thử thách, bắt đầu từ chính nơi đây, ở Mismaede.
Bầu trời Mismaede bắt đầu chuyển sang màu xanh thẫm, những tia sáng cuối cùng của hoàng hôn tắt dần sau những mái nhà gồ ghề. Những con phố nhộn nhịp ban ngày giờ dần trầm lặng, chỉ còn lại tiếng rao bán thưa thớt của vài quầy hàng cuối cùng đang dọn dẹp và những ánh đèn lồng lấp lánh trên các khung gỗ của chợ đêm. Không khí dần mát lạnh, thoang thoảng mùi hương của cỏ khô và khói bếp từ những căn nhà lân cận.
Elandor siết chặt túi tiền mới kiếm được, cảm giác những đồng bạc lạnh trong lòng bàn tay khiến cậu tạm yên tâm, nhưng thực tế vẫn rất rõ ràng: cậu không có nơi nào để đi. Sau một ngày làm việc cật lực, cơ thể cậu cảm thấy rã rời, nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo, không cho phép cậu lơ là. Cậu quay lại nhìn cửa hàng rộng lớn, nơi ánh sáng vẫn le lói từ bên trong, hắt lên khuôn mặt của ông chủ tiệm—người đàn ông trung niên với bộ râu dày rậm rì, đang kiểm kê hàng hóa.
Elandor hít một hơi thật sâu, thu hết dũng khí rồi bước lại gần. Cậu biết rằng chỉ còn một cơ hội để có được chỗ tá túc qua đêm. Khi Elandor bước vào, tiếng chuông treo trên cánh cửa gỗ vang lên, làm ông chủ tiệm quay lại. Dưới ánh đèn dầu, khuôn mặt ông chủ hiện rõ vẻ mệt mỏi sau một ngày dài bận rộn, nhưng ánh mắt vẫn sắc sảo, đầy quan sát.
"Cậu nhóc, có việc gì nữa sao?" Ông chủ hỏi, giọng khàn khàn nhưng không thiếu sự hiếu kỳ.
Elandor ngập ngừng trong một thoáng. Cậu không muốn để lộ rằng mình đang bấp bênh, không có nơi nào để đi, nhưng biết rằng sự thành thật là lựa chọn duy nhất. "Thực ra... tôi không có nơi nào để ở," cậu thú nhận, giọng khẽ run nhưng vẫn giữ sự vững vàng. "Ông có thể cho tôi tá túc ở đây đêm nay không? Tôi sẽ tiếp tục làm việc vận chuyển hàng cho quán của ông vào những lúc không có nhiệm vụ làm mạo hiểm giả, nếu ông đồng ý."
Ông chủ nheo mắt, cặp lông mày rậm của ông nhíu lại. Ông im lặng trong giây lát, như thể đang cân nhắc cậu thiếu niên nhỏ thó trước mặt. Cơ thể của Elandor gầy gò hơn nhiều so với những người lao động khác mà ông từng thuê, nhưng sức mạnh và sự bền bỉ của cậu ngày hôm nay đã thực sự gây ấn tượng. Cuối cùng, ông thở dài, rồi nở một nụ cười mỉm, vừa khắc khổ vừa nhân từ.
"Được thôi," ông nói, giọng mang chút hài hước, "tôi đã thấy cậu làm việc chăm chỉ cả ngày hôm nay. Nếu cậu tiếp tục làm tốt, tôi sẽ cho cậu một góc nhỏ trong kho để ngủ. Không sang trọng đâu, nhưng ít ra có mái che và không bị gió lùa."
Elandor không giấu được sự nhẹ nhõm, mắt cậu ánh lên vẻ biết ơn. "Cảm ơn ông rất nhiều! Thực sự, tôi sẽ không làm phiền đâu."
Ông chủ tiệm khoát tay, như thể xua tan những lời cảm ơn không cần thiết. "Được rồi, nhưng đừng mong có giường êm hay chăn ấm. Kho này lạnh vào ban đêm, cậu nên chuẩn bị sẵn sàng. Và đừng nghĩ đến việc trộm cắp hay gây rối. Tôi có một con chó lớn trông coi hàng hóa, và nó không thích người lạ đâu."
Elandor gật đầu, cố nén lại nụ cười. "Tôi hứa sẽ không gây rắc rối."
Ông chủ chỉ tay về phía sau quán, nơi có một cánh cửa gỗ cũ kỹ dẫn xuống kho hàng. "Đi theo tôi," ông nói, tay vung vẩy chùm chìa khóa. Cả hai bước qua hành lang hẹp, nơi ánh đèn dầu le lói tạo thành những cái bóng lờ mờ nhảy múa trên tường. Không khí ở đây đậm mùi của gỗ cũ, hòa lẫn với hương thơm thoang thoảng của thảo dược và gia vị từ những kệ hàng.
Ông chủ khoát tay, như thể xua tan những lời cảm ơn. "Thôi nào, đi theo tôi," ông nói, dẫn Elandor đi qua hành lang hẹp, nơi ánh đèn dầu lờ mờ chiếu sáng những bức tường đầy bụi. Họ đến một cánh cửa gỗ dẫn vào căn phòng kho nhỏ, bừa bộn và bám bụi, nhưng không đến nỗi quá tồi tàn. Một chiếc giường gỗ đơn sơ đặt ở góc phòng, phủ một lớp vải mỏng mùi mốc, và một cái tủ gỗ cũ kĩ dựa sát tường, cánh tủ hơi kêu cọt kẹt khi gió thổi qua.
"Cậu có thể dùng phòng này," ông chủ nói. "Chỉ cần dọn sạch đống đồ vặt vãnh đó và quét dọn cho gọn gàng. Tôi không yêu cầu gì hơn. Sáng mai dậy sớm mà làm việc cho đàng hoàng, nghe chưa?"
Elandor gật đầu, ánh mắt tràn đầy lòng biết ơn. "Vâng, tôi sẽ dọn dẹp ngay. Cảm ơn ông, thật sự."
Ông chủ rời đi, để lại Elandor một mình trong căn phòng nhỏ nhưng ấm cúng theo cách của riêng nó. Cậu thả túi đồ xuống sàn, nhìn quanh căn phòng bừa bộn và hít một hơi dài. Dù phải làm thêm chút việc, nhưng ít nhất cậu đã có một chỗ để nghỉ qua đêm. Không còn sự lạnh lẽo của đường phố, chỉ còn lại những âm thanh khe khẽ của gió thổi qua khe cửa và mùi gỗ cũ mờ nhạt.
"Ít ra thì cũng khá hơn mình tưởng," Elandor tự nhủ, tay áo xắn lên, sẵn sàng bắt đầu công việc dọn dẹp. Đây là bước đầu tiên, cậu nghĩ, bước khởi đầu cho một hành trình mà cậu không biết sẽ dẫn cậu đến đâu.
Elandor đứng giữa căn phòng kho nhỏ, tay áo đã xắn lên, sẵn sàng dọn dẹp đống đồ đạc lộn xộn chất đầy khắp nơi. Căn phòng tuy bừa bộn nhưng không quá tồi tàn: có một cái giường gỗ cũ kỹ với tấm vải phủ mỏng đã ố vàng, một cái tủ gỗ ọp ẹp mà mỗi khi gió thổi mạnh lại phát ra tiếng cọt kẹt, và vài chiếc thùng gỗ chứa những vật dụng mà có lẽ chẳng ai còn nhớ đã để ở đây từ bao giờ. Những dải bụi lơ lửng trong không khí mờ mịt, nhảy múa trong ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn dầu mà cậu vừa thắp.
Khi Elandor tiến tới góc phòng, đẩy một vài thùng gỗ nặng sang một bên để dọn dẹp, cậu bắt đầu quan sát kỹ hơn cấu trúc của nơi này. Từ chỗ cậu đứng, cửa sổ gác xép nhỏ và trần thấp tạo cảm giác bí ẩn và hẹp, như thể căn phòng này đã bị lãng quên lâu lắm rồi. Nhưng khi cậu nhìn qua cửa sổ hẹp, cậu có thể thấy một phần thị trấn Mismaede đang chìm dần vào màn đêm, những ánh đèn lồng lấp lánh tựa những ngôi sao nhỏ, thắp sáng các con đường đá cuội. Cậu khẽ mỉm cười, cảm giác phấn khích vì cậu sắp bước vào một cuộc phiêu lưu hoàn toàn mới.
Căn phòng cậu được cho ở nằm trên tầng cao nhất của tòa nhà này, nơi chủ yếu được sử dụng làm tầng kho và gác xép. Dưới căn phòng kho này là bốn tầng trọ, mỗi tầng chia thành nhiều phòng nhỏ dành cho khách thuê ở trọ lâu dài hoặc tạm thời. Tiếng cười nói, tiếng cãi cọ, và cả những âm thanh rì rầm từ các căn phòng phía dưới vọng lên mờ mịt, đôi khi như một bản hòa âm hỗn loạn, nhưng không quá ồn ào để làm cậu bận tâm. Mỗi tầng trọ đều có những hành lang hẹp và những bậc cầu thang cũ kỹ, dẫn xuống tầng dưới cùng – nơi tập trung của sự sống và năng lượng, nơi sầm uất nhất: quán và cửa hàng của ông chủ.
Tầng trệt, cũng là tầng chính của tòa nhà, là một khu vực rộng lớn dành cho quán ăn và cửa hàng. Bàn ghế gỗ được sắp xếp gọn gàng, phục vụ những vị khách từ các mạo hiểm giả đến những thương nhân và dân buôn xa xôi. Hương thơm của các món ăn béo ngậy và mùi hương đậm đà của bia mới ủ thỉnh thoảng bay lên từ những khe hở trên sàn gỗ, khiến dạ dày Elandor réo lên vì đói. Cậu không khỏi tưởng tượng về sự nhộn nhịp của quán ăn dưới kia, nơi những câu chuyện phiêu lưu được kể ra trong không khí náo nhiệt, những giao dịch bí mật được thực hiện, và những kẻ đầy tham vọng đang lên kế hoạch cho hành trình sắp tới.
Elandor hạ ánh mắt, cảm nhận rõ hơn về nơi mình đang đứng. Tầng gác xép này tuy đơn sơ nhưng cũng có chút gì đó an toàn, tách biệt khỏi thế giới ồn ào bên dưới. Đây sẽ là nơi để cậu nghỉ ngơi, lấy lại sức sau những ngày làm việc và phiêu lưu sắp tới. Cậu khẽ thở ra, tâm trạng dần ổn định. Dù tình thế hiện tại không lý tưởng, nhưng ít ra cậu đã có một chỗ để trú ngụ, một căn phòng mà cậu có thể tạm gọi là nhà trong thế giới xa lạ này.
Cậu cầm cây chổi cũ lên, bắt đầu quét dọn lớp bụi dày bám trên sàn. Đống đồ đạc lỉnh kỉnh phải được sắp xếp lại, nhưng Elandor không hề ngại ngần. Bằng đôi tay của mình, cậu sẽ làm căn phòng này trở nên sạch sẽ, gọn gàng và biến nó thành nơi mà cậu có thể thư giãn sau những trận chiến căng thẳng và những nhiệm vụ nguy hiểm mà cậu sắp đối mặt.
"Chà, cũng không đến nỗi tệ," cậu tự nhủ, lau mồ hôi trên trán và nhìn căn phòng dần trở nên ấm cúng hơn
Elandor thở dài, lau mồ hôi trên trán sau khi đã dọn dẹp phần lớn căn phòng kho nhỏ. Mọi thứ giờ đây đã sạch sẽ hơn: đống đồ đạc lỉnh kỉnh được sắp xếp gọn gàng vào góc, sàn gỗ đã được quét sạch lớp bụi bám dày. Chỉ còn một việc cuối cùng cậu cần làm để cảm thấy thực sự an toàn trước khi chìm vào giấc ngủ—cất hai thanh kiếm của mình.
Elandor bước tới chiếc tủ gỗ cũ kĩ dựa sát tường, đôi mắt ánh lên vẻ bối rối và trăn trở khi nhìn hai thanh kiếm đặc biệt mà cậu đã mang theo từ thế giới ảo ARC. Thanh kiếm ánh sáng và thanh kiếm bóng tối, biểu tượng cho sức mạnh từng khiến cậu được kính nể, giờ đây lại là gánh nặng không thể phủ nhận.
"Chết tiệt... sao nặng thế này..." Elandor thì thầm, gồng mình để nhấc thanh kiếm ánh sáng lên. Lưỡi kiếm sáng loáng, phản chiếu ánh đèn dầu trong phòng, nhưng không còn tỏa ra cảm giác đầy uy lực mà cậu từng quen thuộc. Thay vào đó, cậu cảm nhận rõ sức nặng áp lên cơ bắp non nớt của mình. Mỗi động tác di chuyển thanh kiếm giờ đây là một thử thách, khiến mồ hôi túa ra trên trán.
Với một nỗ lực cuối cùng, Elandor chậm rãi, cẩn thận đặt thanh kiếm ánh sáng vào trong tủ. Cậu buông tay, hít một hơi thật sâu để lấy lại sức trước khi chạm đến thanh kiếm bóng tối còn lại. Sự nặng nề, u ám của thanh kiếm này dường như còn đè nặng lên cậu hơn nữa, như thể bóng tối của chính nó đang làm kiệt quệ sức lực của cậu. Elandor nghiến răng, dồn hết sức nâng thanh kiếm lên. Lưỡi kiếm đen kịt, sắc lạnh và nguy hiểm, phát ra một ánh sáng mờ nhạt của bóng tối, như chế giễu sự yếu ớt hiện tại của cậu.
Cậu cố gắng bước những bước ngắn và chậm, giữ chặt chuôi kiếm bằng cả hai tay để không làm rơi. Sau một hồi khó nhọc, Elandor cũng đặt được thanh kiếm bóng tối vào tủ, rồi đóng cửa tủ lại một cách thận trọng. Cậu đứng đó, thở hổn hển, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực vì nỗ lực mà cậu vừa bỏ ra. Thật đáng sợ khi cảm nhận sự yếu kém hiện tại, nhưng cậu cũng biết rằng mình không còn lựa chọn nào khác.
Cậu rút chiếc chìa khóa từ ngăn kéo bên cạnh, luồn qua ổ khóa trên tủ và vặn chặt lại. Tiếng cạch vang lên, nhấn mạnh rằng những vũ khí quan trọng của cậu giờ đã được cất giữ an toàn. Dù giờ đây cậu không còn đủ sức mạnh để sử dụng chúng, Elandor vẫn biết rằng chúng là một phần không thể thiếu của cậu—một phần mà cậu phải tìm lại cách để làm chủ.
Khóa tủ xong, cậu tựa lưng vào đó, thở dài mệt mỏi. Trong lòng cậu, niềm quyết tâm lại bùng lên, dù cơ thể còn mệt mỏi. Mình phải lấy lại sức mạnh, cậu nghĩ. Mình không thể để bản thân mãi bị ràng buộc bởi sự yếu đuối này. Những thanh kiếm này không chỉ là vũ khí, mà là lời nhắc nhở về sức mạnh mà cậu đã từng sở hữu—và cậu sẽ làm mọi cách để giành lại nó.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top