Chương 20: Lan Hoàng Chung Nhân triệu kiến...
Mình sẽ dùng tên Lộc Hàm thay vì Nghệ Hưng như chương 19 nhá...và mình cũng đã thay đổi tên ở chương 19 luôn rồi.
THÚ SỦNG
Lan Hoàng Chung Nhân Triệu Kiến....
Nhắc lại chuyện Lộc Hàm năm xưa, lão cha rõ ràng đang tự trách, ông cảm thấy ngày đó không nên liều lĩnh nhắc tới Lộc Hàm trước mặt chủ tử, Lộc Hàm không xứng với chủ tử, phản bội chủ tử, người này đúng là tội ác tày trời nên biến mất hoàn toàn trên đời này, căn bản không xứng để nói tới.
Tuy rằng Nô Thế Huân hiểu được người tên Lộc Hàm này hành động rất xấu xa, nhưng mà mình với Lan Hoàng Tử Thao cũng không thân thiết gì, cũng không quen biết Lộc Hàm nên đối với chuyện này chỉ có cảm giác tò mò, như đang nghe một câu chuyện xưa, dù tình tiết có gay cấn, vui buồn thế nào thì cũng chỉ là một câu chuyện mà thôi.
Có lẽ trong mắt lão cha, Lan Hoàng Tử Thao chính là người bị hại, nhưng không biết vì sao, trong lòng Ngô Thế Huân lại có suy nghĩ khác, có lẽ chuyện này còn có bộ mặt khác, để Lan Hoàng Tử Thao ở vị trí người bị hại quả thật rất khó tin, một người cổ quái lạnh lùng như vậy, sau khi bị người trong lòng phản bội lại thường xuyên đi hỏi thăm tin tức hay sao?
Bất quá suy nghĩ này cũng chỉ là suy đoán mà thôi, bởi vì Ngô Thế Huân cũng có một thời gian tiếp xúc với Lan Hoàng Tử Thao, cũng rất ít khi nói chuyện hay trao đổi nên cũng không hiểu biết nhiều.
Kỳ thật vấn đề này Ngô Thế Huân cũng không có nhiều hứng thú cho lắm, hơn nữa Lộc Hàm này trong mắt lão cha quả thực không hề tốt đẹp gì, tốt nhất cứ quên đi, kẻo lão cha càng nói lại càng thương tâm, càng tức giận, không khéo nhớ tới hắn cũng là nhân loại, giận chó đánh mèo thì khổ! Trước khi rời khỏi Nạp Tây đại lục để về địa cầu, tốt nhất nên lấy lòng lão cha.
"Lão cha, ngươi cũng đừng tự trách mình nữa, chủ tử hỏi thăm tin tức của Lộc Hàm nhất định có dụng ý riêng của y, ngươi có thể hỗ trợ cung cấp tin tức nói không chừng đã giúp y đỡ tốn công sức hơn." Nhìn bộ dáng áy náy của lão cha, Ngô Thế Huân liền an ủi, dù sao cũng vì hắn lão cha mới
làm việc này, xét đến cùng thì hắn cũng không thể trốn khỏi trách nhiệm.
Lão cha giương mắt nhìn gương mặt gầy gò của Ngô Thế Huân , có chút mờ mịt hỏi: "Thật sao?"
Ngô Thế Huân mỉm cười rực rỡ, dùng sức gật gật đầu: "Đương nhiên!"
"Các ngươi trốn trong phòng nói gì đó?" Cửa gỗ đột nhiên bị đẩy ra, một thú nhân cao lớn chen vào, giọng nói to quen thuộc vang lên cơ hồ làm cho đám đồ vật trong phòng run run lên.
Ngô Thế Huân ngẩng đầu, nhìn thấy người quen lập tức chạy tới: "Kì Na, sao ngươi rảnh mà tới đây."
Kì Na trong Lan gia địa vị không cao, nhưng phụ trách tất cả những chuyện vụn vặt, vì thế mỗi ngày đều bận rộn xoay tới xoay lui như con quay, tuy rằng nàng cũng có trách nhiệm quản lý hậu hoa viên, nhưng có thể dành ra một chút thời gian để tới thăm bọn họ cũng rất hiếm.
"Ta đặc biệt tới xem ngươi có thiếu cái tay cái chân nào không, vật nhỏ, ngươi có phải muốn hù chết ta với lão cha hay không, phải ngoan ngoãn ở lại nhà gỗ này, mới học hỏi được một chút đã muốn bay lên trời à." Kì Na vốn là người thẳng thắng, vừa vào cửa đã la Ngô Thế Huân một trận, làm hắn
mặt xám mày tro.
Bất quá Ngô Thế Huân biết bọn họ kích động như vậy cũng vì lo lắng cho mình, bởi vậy Kì Na liên lục la mắng nhưng hắn vẫn tươi cười, lúc thì a, lúc thì vâng thuận theo đáp lại, thậm chí lúc Kì Na mắng hắn là người vô lương tâm, hắn còn bày ra bộ dạng thuận theo, tự mắng chính mình, nhưng ngược lại lại làm Kì Na buồn cười không la hắn nữa.
Kì Na đưa cho lão cha một cái giỏ, vừa nói bên trong có loại thịt mà ông thích cùng rượu trắng, sau đó quay qua nói với hắn: "Tiểu Huân , ngươi chuẩn bị một chút rồi đi theo ta đi."
Ngô Thế Huân đang lén trộm ít thịt ăn vụng, nghe Kì Na nói suýt chút nữa bị nghẹn, quay đầu lại kinh ngạc nhìn Kì Na: "Đi theo ngươi? Đi đâu?" Từ khi tới hậu hoa viên, Ngô Thế Huân cũng không quay lại tiền viện lần nào, bây giờ bất ngờ nghe Kì Na nói như vậy liền cảm thấy có chút kì quái.
Kì Na hung hăng trừng mắt liếc hắn: "Ngươi ở đây với lão cha riết rồi ngu ngốc luôn sao, hôm trước cứu người đã làm rất tốt. Thiếu chủ muốn gặp ngươi, có lẽ lúc trước đã quên mất ngươi nhưng bây giờ ngươi cứu tiểu sủng của thiếu chủ nên người lại nhớ tới ngươi rồi." Kì Na càng nói càng nôn
nóng, tiến lên hai bước đã tới sát bên Ngô Thế Huân , chất vấn hắn: "Tiểu tử thối, ngươi có phải đang có âm mưu gì không." Nàng thậm chí còn nghingờ hắn cứu tiểu sủng kia chỉ vì muốn có cơ hội xuất hiện trước mặt thiếu chủ.
Miệng Ngô Thế Huân trương thành hình chữ O, bị Kì Na chất vấn như vậy làm hắn mún nhảy nhỏm lên, chỉ thiên mắng địa nói: "Có trời đất làm chứng, nếu ta có bất kì mưu mô gì thì khiến ta cả đời này không thể quay về địa cầu." Lời thề này so với tuyệt tử tuyệt tôn, ra đường thiên lôi đánh chết còn độc địa hơn nhiều!
Kì Na nhìn bộ dáng sắp bốc lửa của hắn cũng không muốn nghi ngờ hắn nữa: "Ta cũng không muốn quản ngươi nhiều như vậy, ngươi muốn làm gì thì cứ làm vậy, bất quá bây giờ đi theo ta đã, thiếu chủ gặp khách xong muốn gặp ngươi."
"Không đi được không." Ngô Thế Huân chán nản hỏi.
"Ngươi nói xem?!" Kì Na hừ một tiếng, lắc lắc cơ thể khổng lồ đi ra ngoài.
Lão cha vốn im lặng uống rượu trắng, bất ngờ nói: "Dẫn hắn đi thì nhớ dẫn về."
Kì Na giẫm giẫm chân: "Kia thì xem tạo hóa của hắn đi, nếu thiếu chủ muốn lưu ta cũng không có biện pháp nào."
Ngô Thế Huân cảm kích nhìn lão cha: "Lão cha không cần lo lắng, ta không sao đâu."
"Ta cũng không rảnh mà quản ngươi." Lão cha cắn một khối thịt, lẩm bẩm.
Ngô Thế Huân ra cửa, khẽ mỉm cười, thật là, chỉ biết nghĩ một đằng nói một nẻo, rõ ràng lo lắng như vậy lại nói ra toàn lời lẽ khó ưa, Kì Na thế, lão cha cũng vậy, bất quá tính tình kỳ quái như vậy cũng thật đáng yêu a!
Một thời gian dài mới gặp lại Chung Nhân, Ngô Thế Huân mới phát hiện ra người này kì thật cũng không đáng sợ như vậy, ngày đó chình mình bị trói đưa tới đây, lúc vừa mở mắt ra lại nhìn thấy Chung Nhân trong hình dạng thú nhân quả thực cũng bị dọa không ít.
Có lẽ vì mang huyết thống quý tộc nên mỗi cử động đều toát ra khí chất cao quý, loại khí chất này thỉnh thoảng cũng xuất hiện trên người Lan Hoàng Tử Thao, chính là rất nhạt, có lẽ vì tính tình Tử Thao quá mức lãnh khốc nên làm người ta không cảm nhận được khí chất quý tộc trên người y.
Vị khách Chung Nhân vừa gặp có lẽ thân phận cũng không thấp, nên cậu ta mặc rất nghiêm chỉnh, hiện tại khách nhân đã rời đi, Chung Nhân liền tùy ý cởi bỏ hai cúc áo, dựa người vào sô pha.
Tân sủng tiểu béo của Chung Nhân ngồi trên một góc sô pha khác, nhìn thấy Ngô Thế Huân tiến vào, ánh mắt lập tức tỏa sáng, giống như nhìn thấy người thân, Ngô Thế Huân mặc dù đang cảm thấy khẩn trương bất quá vẫn nhìn tiểu béo cười nhẹ, làm tiểu béo xúc động hai mắt đều đỏ ửng lên.
"Tiểu Huân, lại đây, lâu rồi không gặp sao lại gầy như vậy?" Chung Nhân nói chuyện vẫn ôn nhu như vậy, mang theo ý cười thản nhiên, vô thức làm người ta cảm thấy thoải mái, tính cách hoàn toàn bất đồng với phụ thân, nhưng dù thế thì thủ đoạn một chút nhu hòa cũng không có, mới một phút trước còn dịu dàng với hắn, ngay sau đó đã nhẫn tâm vứt bỏ, người như vậy có thể thật sự ôn nhu sao?
Bất quá cũng may là Chung Nhân là người tuyệt tình như vậy nên Ngô Thế Huân mới tránh được số kiếp làm thú sủng, có thể nói đây là phi thường may mắn đi.
Ngô Thế Huân thong thả đi tới trước mặt Lan Hoàng Chung Nhân, bất quá còn hai bước chân thì ngừng lại, không dám tiến gần hơn, bộ dạng đề phòng này trong mắt Chung Nhân lại xem thành phản ứng hắn vì lâu ngày không thấy mà sợ người lạ.
Bởi vì người khách nhân lúc nãy mang tới vài tin tức làm tâm tình Chung Nhân tốt lắm, vì thế khi gặp Ngô Thế Huân liền đặc biệt khoan dung, thấy hắn không tới gần cũng không làm khó, cười cười nói: "Ta nghe Kì Na nói, tiểu Thù do ngươi cứu, thật sự cám ơn ngươi."
Ngô Thế Huân nhìn về phía tiểu béo, trên người vẫn còn một vài vết tím bằm, bất quá miệng vết thương cũng đã khép lại, tiểu béo thấy Ngô Thế Huân nhìn mình lập tức mỉm cười vô cùng sáng lạn, cười một cái, ánh mắt liền híp lại, Ngô Thế Huân run rẩy một trận, đứa nhỏ này, hình như lại béo thêm!
Chung Nhân không biết Ngô Thế Huân có thể nói chuyện được nên tiếp tục nói tiếp: "Gần đây ta hơi bận rộn, không có thời gian chăm sóc tiểu Thù, bất quá ta đã trừng phạt đám người làm tiểu Thù bị thương."
Ngô Thế Huân cảm thấy với thân phận của Chung Nhân không cần phải giải thích với hắn nhiều như vậy, bất quá nếu đối phương đã muốn nói thì hắn sẽ chăm chú nghe một chút, Chung Nhân lại nói: "Tiểu Thù đã có thể đi lại được, vì thế ta hi vọng thời điểm ta không có nhà, ngươi có thể đến chơi làm tiểu Hoa vui vẻ một chút."
Cùng tiểu béo? Ngô Thế Huân trừng to mắt, cảm thấy rất buồn bực, quả nhiên là có yêu cầu, không làm tiểu sủng, lại phải làm bảo mẫu của sủng vật! Thân phận này thay đổi cũng quá lớn đi, hắn quả thực thích ứng không nỗi.
Tiểu béo hiển nhiên nghe không hiểu những lời Chung Nhân nói, nhưng mà ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Ngô Thế Huân , cứ như sợ mình chớp mắt một cái hắn sẽ biến mất.
"Có thể không? Tiểu Huân." Nụ cười của Chung Nhân lại càng ôn nhu.
Có thể nói không sao? Ngô Thế Huân muốn phun lửa, Chung Nhân này quả thực là một thiên tài, để sủng vật cũ đi chăm sóc cho tân sủng vật, thực chán ghét.
Trong lòng nghĩ như vậy nhưng bất quá trước ánh nhìn chăm chú của Chung Nhân , Ngô Thế Huân vẫn không tình nguyện gật đầu, có lẽ hắn mà không đồng ý thì Chung Nhân sẽ tìm cách làm hắn phải đồng ý mới thôi.
Ai, Chung Nhân này nhìn thế nào cũng chính là loại người khẩu phật tâm xà!
Vừa mới đồng ý xong thì bên kia có người tiến vào, cung kính nói với Chung Nhân : "Thiếu chủ, chử tử chờ người ở phòng sách."
"Đã biết." Chung Nhân gật đầu, đứng lên cài lại nút áo mới quay đầu lại nói với Ngô Thế Huân : "Cứ như vậy đi, ngươi dắt tiểu Thù ra ngoài một chút để bồi dưỡng tình cảm đi."
Còn cần phải bồi dưỡng tình cảm sao? Ngươi không thấy ánh mắt tiểu béo à, cậu ta chỉ hận không thể lập tức nhảy lên người ta đi!
Nhìn thấy Chung Nhân rời đi, lúc này Ngô Thế Huân mới nháy mắt với tiểu béo, nhỏ giọng nói: "Chúng ta trốn đi thôi."
Nghe hắn nói, tiểu béo lập tức tươi cười, vội vàng lăn xuống sô pha, đúng vậy, chính xác chính là lăn! Ngô nhìn thấy cậu ta đi lại khó khăn, cũng đi chậm lại chờ tiểu béo theo kịp bước chân hắn.
Vì thế khi Kì Na lo lắng chờ ở ngoài cửa liền nhìn thấy Ngô Thế Huân chậm chạp lết ra, phía sau còn có một cái đuôi béo tròn.
___end chap 20___
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top