cardigan

Cả tuần qua, Jimin và Minjeong đã bắt đầu có những bước tiến nhất định trong việc làm việc cùng nhau. Tuy nhiên, sự căng thẳng giữa hai người vẫn không hề giảm đi, chỉ là họ không còn công khai tỏ thái độ thù địch như trước. Những lần trao đổi công việc ít nhiều làm cho cả hai phải tiếp xúc nhiều hơn, nhưng sự dè dặt vẫn luôn hiện hữu.

Một buổi sáng, Jimin thức dậy từ rất sớm. Dù vậy, cô không thể tập trung vào công việc lập trình như mọi khi. Lòng cô cảm thấy bất an. Hôm qua, Minjeong đã giúp cô giải quyết một vấn đề khá phức tạp trong phần mềm, nhưng lần đầu tiên cô thấy mình không thể thoát ra khỏi những suy nghĩ về Minjeong. Cảm giác đó không phải là lần đầu tiên, nhưng lần này, nó đặc biệt rõ ràng.

Tuy nhiên, Jimin không muốn đối diện với những cảm xúc này. Cô luôn tự nhủ rằng cô không cần phải quan tâm đến bất kỳ ai. Và Minjeong... chỉ là một đồng nghiệp thôi. Nhưng tại sao cô lại không thể dừng nghĩ về cô ấy?

Đang bối rối trong suy nghĩ của mình, Jimin bỗng nhận được tin nhắn từ Minjeong.

Minjeong"Chào Jimin, mình có thể qua nhà bạn hôm nay không? Có vài vấn đề mình muốn thảo luận về phần mềm."

Jimin nhìn vào màn hình điện thoại, nhắn lại với một chút ngập ngừng.

Jimin: "Được rồi, nhưng đừng làm tôi mất tập trung quá. Tôi còn một số việc phải làm."

Dù đã trả lời lạnh lùng như vậy, trong lòng Jimin lại cảm thấy một chút nhẹ nhõm. Minjeong sẽ đến giúp cô, và ít nhất, điều này sẽ giúp cô tập trung vào công việc.

Khi Minjeong đến, cô mang theo những tài liệu cần thiết để giải quyết vấn đề trong phần mềm. Cô bước vào nhà, ánh mắt hơi ngỡ ngàng khi nhìn căn phòng gọn gàng, với ánh sáng ấm áp, nhưng lại có vẻ gì đó rất lạ – sự trống vắng mà chỉ có Jimin mới cảm nhận được.

"Cảm ơn cậu vì đã đồng ý giúp mình." Jimin lên tiếng, cố gắng giữ cho giọng điệu của mình thật bình thản.

Minjeong chỉ gật đầu, đặt tài liệu xuống bàn làm việc và bắt đầu nhìn qua những gì Jimin đã làm. Cả hai bắt đầu làm việc, nhưng vẫn có một bức tường vô hình ngăn cách họ. Những lần trao đổi ngắn gọn về công việc, những lần trao đổi ánh mắt qua lại, nhưng không ai trong họ muốn thừa nhận điều gì đó sâu sắc hơn.

Minjeong ngồi xuống cạnh Jimin, nhìn vào màn hình máy tính của cô và nhíu mày, đôi mắt cô tập trung vào từng chi tiết. Jimin liếc nhìn cô, nhưng không nói gì, chỉ âm thầm đánh giá những gì Minjeong đang làm. Những con số, những công thức, phần mềm trở nên dễ hiểu hơn dưới đôi mắt tinh tường của Minjeong.

Giữa lúc làm việc, Minjeong nhận thấy Jimin hơi mệt mỏi, cô nhẹ nhàng lên tiếng: "Cậu có cần nghỉ ngơi một chút không? Cả buổi sáng cậu cứ chăm chú vào màn hình."

Jimin ngẩng lên, thấy Minjeong nhìn mình bằng ánh mắt quan tâm, điều mà trước đây cô chưa từng nghĩ sẽ nhận được từ Minjeong. Nhưng Jimin không muốn thể hiện quá nhiều cảm xúc, cô chỉ nói nhẹ: "Không sao đâu. Mình không sao."

Minjeong không đáp lại, nhưng cô vẫn để mắt đến Jimin, cảm thấy có điều gì đó không ổn. Cô thở dài, rồi tiếp tục công việc của mình.

Sau một vài giờ làm việc căng thẳng, Minjeong nhận thấy Jimin có vẻ hơi kiệt sức. "Jimin, cậu cần nghỉ ngơi thật sự đấy. Để mình làm phần này cho, cậu cứ đi thư giãn một chút."

Jimin cứng đầu, nhưng cuối cùng cô cũng đồng ý. "Cũng được. Nhưng đừng làm gì sai nhé."

Minjeong chỉ cười nhẹ và tiếp tục công việc. Cả hai tiếp tục làm việc cho đến khi trời tối. Minjeong thậm chí còn quên cả việc ăn uống.

Và khi trời đã tối mịt, Jimin cất tiếng: "Minjeong, đi ăn tối với mình nhé?"

Minjeong ngẩng lên, hơi bất ngờ. "Cậu mời mình đi ăn?"

Jimin không nói gì thêm, chỉ đứng dậy và ra khỏi phòng. Minjeong dù cảm thấy bối rối, nhưng cũng quyết định đi theo. Cả hai đi vào một quán ăn nhỏ gần nhà Jimin.

Trong suốt bữa ăn, không khí lại trở nên lặng lẽ, nhưng dần dần, Minjeong và Jimin cũng bắt đầu trao đổi nhiều hơn. Minjeong không còn ngại ngùng nữa khi cười đùa với Jimin. Và Jimin, dù cố gắng giữ sự lạnh lùng, nhưng không thể phủ nhận rằng cô cảm thấy một chút vui vẻ khi ở cùng Minjeong.

Minjeong nhìn Jimin với ánh mắt có phần ấm áp hơn, đôi môi khẽ cong lên. "Cảm ơn cậu vì đã đưa mình đi ăn. Cảm giác này rất thoải mái."

Jimin đáp lại bằng một nụ cười nhẹ. "Không có gì đâu. Chỉ là... mình thấy cần phải làm vậy."

Và rồi, trong suốt bữa ăn, những câu chuyện nhẹ nhàng dần dần làm cho không khí trở nên thoải mái hơn. Minjeong kể về những ngày trước khi cô trở thành hội phó, về những khó khăn trong việc học, còn Jimin thì kể về những năm tháng cô sống một mình sau khi bị gia đình đuổi đi. Từ những câu chuyện tưởng chừng như không liên quan gì, họ dần hiểu nhau hơn.

Sau bữa tối, khi cả hai đang đi bộ về nhà, Minjeong bỗng lên tiếng: "Jimin... nếu có điều gì đó mình làm khiến cậu khó chịu, thì xin lỗi."

Jimin nhìn cô, cảm giác như cả thế giới xung quanh đột ngột lắng xuống. "Cậu chẳng làm gì sai cả," Jimin đáp, giọng trầm. "Chỉ là... mình chưa quen với sự thay đổi này."

Minjeong gật đầu, nhưng không nói thêm gì. Cả hai tiếp tục bước đi trong im lặng, nhưng giờ đây không còn bức tường xa cách nữa.

Cảm giác dường như đã thay đổi, dù chưa rõ ràng, nhưng trong lòng mỗi người đều có một chút gì đó mới mẻ, một cái gì đó chưa được gọi tên. Đúng vậy, họ đã không còn là những người xa lạ, nhưng cũng chưa thể chắc chắn rằng họ đã thật sự hiểu hết về đối phương.

Khi về đến nhà, Jimin mở cửa và đưa Minjeong vào. Cô nhận ra mình đang cảm thấy một sự thoải mái khó tả khi có Minjeong bên cạnh, nhưng lại không dám đối diện với cảm xúc này. Cô quyết định không nói gì nữa, chỉ đứng nhìn Minjeong khi cô bước vào phòng khách.

Minjeong quay lại, nhìn Jimin rồi cười nhẹ. "Cảm ơn vì đã mời mình đến, Jimin. Và... cảm ơn vì tất cả."

Jimin chỉ gật đầu, không biết nên nói gì. Dường như giữa họ vẫn còn một khoảng cách vô hình, dù đã có những dấu hiệu thay đổi. Cô nhìn Minjeong, ánh mắt hai người giao nhau, và rồi, không nói gì nữa.

Minjeong mỉm cười, cúi đầu chào .

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top