có những ngày như thế, như thế đấy
Có những ngày như thế...
Tôi buồn vu vơ, cười vu vơ, chỉ một mình ngồi im bên cửa sổ, làm bạn với làn mưa rả rích. Cầm trong tay một cốc cacao tỏa hương nồng ấm, đưa lên môi rồi nhấp một ngụm. Hơi ấm lan xuống, từ cổ rồi đến tim, nhẹ nhõm biết bao.
Có những ngày như thế...
Đứng dưới nắng lại thèm một cơn mưa. Mà khi mưa đến lại ao ước có nắng. Để rồi lúc mưa tạnh, bước dưới những tia sáng ấm áp trên đỉnh đầu, lại mỉm cười. Bình yên. Rồi lại bước.
Có những ngày như thế...
Chỉ một mình trong căn nhà rộng trống vắng. Lạnh đến ướt mi. Mà vẫn cười. Cứ để như vậy cũng tốt... Lại cười, thản nhiên, đắng ngắt.
Có những ngày như thế...
Thấy mệt mỏi, quạnh quẽ vô cùng, lủi thủi một mình trong căn lớp rôm rả. Chọn cái bàn cuối, ngồi đó, im lặng. Giữa những âm thanh ồn ào, hỗn độn trong lớp học, chợt nghe thấy tiếng hót trong vắt của một con chim lạc đàn. Lại cười. Thì ra, không phải chỉ mình cô đơn...
Có những ngày như thế...
Cứ gồng mình chống đỡ với những cơn ho dai dẳng không dứt, phủ nhận trận ốm của mình, lao đầu vào công việc. Để rồi đến lúc ngất xỉu trên bàn, tỉnh dậy thấy trần nhà quen thuộc, chợt cười. Nhẹ nhõm đến lạ...
Có những ngày như thế...
Đôi tai ù lên vì những lời xối xả của bố, khuôn mặt bỏng rát in vết tay của bà, lặng người trước đôi mắt hoen đỏ của mẹ. Chỉ biết cúi gằm xuống, bỏ mặc tất cả. Sau cùng, vẫn cười. Xót xa...
Có những ngày như thế...
Đau đớn lại an lành, buồn bã mà nhẹ nhõm, đắng ngắt vẫn yên bình.
Cứ cười, dù chẳng biết mình cười cái gì đây, đời nghiệt ngã hay bản thân mình nghiệt ngã...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top