Chương 43

Câu chuyện liên quan đến Aya dường như đến đây đã coi như kết thúc, kết cuộc như thế này chẳng ai mong muốn cả nói gì một người sống tình cảm như Faye. 

Bản thân Faye rốt cuộc cũng không gồng gánh nổi gánh nặng trong lòng mà dường như sắp gục ngã... nếu có người biết tường tận câu chuyện có thể nói Aya chính là "ác giả ác báo" nhưng như việc ngay từ đầu Faye đã nói, cô làm sao có thể trách được Aya? Bất quá chỉ có thể do chị ấy mù quáng quá mà thôi... hơn nữa Aya còn mang thai con của Faye, không có tình vẫn còn có nghĩa lại là một xác hai mạng. Hỏi làm sao Faye có thể chấp nhận câu chuyện này trong thời gian ngắn như vậy?

Từ lúc về nhà, Faye vẫn tỏ ra bình thường nhưng người nhạy cảm như Yoko vẫn nhận ra sự khác lạ ở người yêu mình. Từ cách Faye bước đi, ánh mắt mơ màng khi ngồi xuống ghế, cho đến những cử chỉ nhỏ nhặt,... tất cả đều toát lên một sự mệt mỏi vô hình, như thể Faye đang cố gắng che giấu điều gì đó. 

Yoko biết gánh nặng tâm lý của trong tình huống của Faye nên khác với bình thường, em không muốn ép buộc Faye phải nói ra cảm xúc của mình, nhưng trong lòng em cũng không khỏi lo lắng cho chị. Faye luôn tỏ ra là người mạnh mẽ, người đã luôn đứng vững trước mọi khó khăn mà một mình gồng gánh. Thế nhưng, sự việc lần này có vẻ không đơn giản có thể chấp nhận trong một sớm một chiều.

Khi cả hai cùng đi tắm và sau đó lên giường nghỉ ngơi, Yoko càng cảm thấy sự lạ lùng ở Faye. Faye không ôm lấy Yoko như mọi khi mà chỉ nằm quay lưng lại, đôi vai hơi run rẩy. Khác với việc hai người giận hờn Yo sẽ có cảm giác cô đơn, buồn tủi tràn ngập thì lần này chính là cảm giác bất an vô cùng. Trước nay hai người yêu nhau luôn không cần tranh hay đợi chờ người kia chủ động, chỉ cần một bên muốn sẽ thoải mái thể hiện với người còn lại. Faye không ôm Yo thì em sẽ ôm chị, dù sao thì kết quả vẫn là hai người ôm nhau mà...

Cảm nhận được vòng tay nhỏ nhắn, ấm áp của bạn nhỏ... Faye lập tức xoay người lại ôm chặt lấy Yoko đáp lại. Yoko không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vỗ về lưng chị... Faye khóc...

"Chị cảm thấy... Nếu Aya không trở về, không phải vì chị thì chị ấy sẽ không như thế?" - Faye thì thầm, cố ép đi tiếng nực nở của mình.

Yoko xót người thương, một lúc lâu em chỉ có thể an ủi Faye với câu nói:

"Mỗi điều xảy đến trong cuộc đời đều mang theo một lý do, dù đôi khi chúng ta chưa thể hiểu ngay... Nhưng em tin ất cả đều do duyên số sắp đặt, như những mảnh ghép vô hình kết nối ta với những người và những khoảnh khắc mà ta cần gặp, để học cách yêu thương, trưởng thành và tìm thấy ý nghĩa thực sự của cuộc sống. Nếu chị cũng cảm nhận được tình cảm của chị Aya dành cho mình, thì phải sống thật tốt... chúng ta còn lời hứa phải lo lắng cho Vivi giúp chị ấy nữa mà..."

.

.

.

Mãi đến tận khuya, Faye chìm vào giấc ngủ mệt mỏi. Trong giấc mơ, chị thấy mình lạc vào một không gian mờ ảo - nơi mọi thứ xung quanh dường như không rõ ràng... Đột nhiên, một đứa bé gái xuất hiện trước mặt Faye, đôi mắt ngấn nước, ánh nhìn đầy trách móc. Đứa bé cất giọng nhỏ nhẹ nhưng đầy vang vọng: 

"Mẹ... mẹ ơi, mẹ đừng bỏ con mà..."

"Con là ai?" - Faye trong giấc mơ vô cùng hoang mang.

Faye muốn đến gần đứa bé nhưng đôi chân như bị đeo chì, không thể nhấc lên được. Chị muốn hét lên trong giấc mơ, gọi đứa bé nhưng tiếng gọi của Faye bị nghẹn lại trong cổ họng. Đứa bé vẫn đứng đó, ánh mắt tràn đầy nỗi buồn và sự tuyệt vọng. 

"Mẹ ơi... con chỉ muốn mẹ ở bên con thôi... Nhưng con phải đi rồi..."

Những lời nói ấy như những mũi kim đâm sâu vào trái tim Faye. Những cảm xúc khó tả và tội lỗi tràn ngập trong lòng chị, Faye trong mơ  không thể thốt ra lời nào. Đứa bé dần mờ đi và rồi biến mất trong màn sương mờ ảo, để lại Faye một mình.

Faye bật dậy giữa đêm, thở hổn hển, mồ hôi túa ra khắp người. Chị cảm thấy như trái tim mình bị ai đó bóp nghẹt, nỗi lạc lõng trong giấc mơ vẫn còn rõ rệt...

Trái tim vẫn đập thình thịch, như thể chưa thể thoát ra khỏi những hình ảnh của giấc mơ. Trong ánh sáng mờ ảo của đêm khuya, Faye quay người nhìn sang bên cạnh, Yoko vẫn đang say ngủ. Em có vẻ mệt mỏi sau những ngày dài đầy căng thẳng và cảm xúc gần đây nên thật may mắn là động tĩnh của Faye không làm em thức giấc.

Faye lặng lẽ ngồi dậy, cố gắng trấn an bản thân. Chị ngồi ngắm nhìn Yoko một lúc cảm nhận sự bình yên từ hơi thở đều đều của em... Nhẹ nhàng, Faye vén những sợi tóc lòa xòa trước trán Yoko và chỉnh lại chăn cho em. Ánh mắt chị vô cùng dịu dàng và yêu thương nhưng sâu thẳm bên trong vẫn là tâm trạng day dứt khôn nguôi vì một chuyện khác.

Không hiểu Faye nghĩ gì, chị đứng dậy rời khỏi phòng ngủ, khoác vội chiếc áo ấm lên người rồi với lấy chìa khóa xe... Faye quay lại nhìn mọi thứ lần nữa, rồi lặng lẽ mở cửa bước ra ngoài...

.

.

.

Không lâu sau khi Faye rời đi, Yoko cũng tỉnh giấc do vòng tay em tìm kiếm hơi ấm bên cạnh mà không ôm lấy được gì... chỉ là một khoảng trống do Faye không nằm bên cạnh. Căn phòng yên tĩnh đến mức kỳ lạ và sự vắng mặt của Faye chỉ làm tăng thêm nỗi lo lắng trong lòng em. Yoko lê đôi chân mệt mỏi đi khắp căn nhà, mắt nhìn quanh từng ngóc ngách nhưng không có dấu vết nào của Faye. Trái tim em bắt đầu đập nhanh hơn như có một dự cảm không lành đang bao trùm.

Faye chưa bao giờ đi đâu mà không để lại lời nhắn, càng chưa bao giờ biến mất giữa đêm như thế này. Yoko cầm điện thoại lên, tay run run gọi cho Faye. Sau vài cuộc gọi nhỡ không có hồi âm, cuối cùng đầu dây bên kia cũng bắt máy. Nhưng điều đầu tiên mà Yoko nghe thấy không phải là giọng nói quen thuộc, ngọt ngào ấm áp của Faye mà là tiếng khóc nghẹn ngào, đứt quãng.

Yoko bị làm cho tỉnh táo hẳn, tiếng khóc của Faye khiến Yoko càng cuống hơn. 

"Chị đang ở đâu? Em sẽ đến ngay!" - Không như người bình thường sẽ hỏi chuyện gì xảy ra, Yoko quan tâm nhất là người yêu mình, em chỉ muốn tập trung vào chính người ấy nên chuyện gì cũng không quan trọng bằng Faye làm sao. Yoko hỏi trong sự lo lắng không thể kìm nén. Nhưng Faye giọng nói run rẩy, bảo rằng chị không muốn Yoko đến... rằng chị sẽ về khi ổn định lại.

"Không, em không thể để chị một mình như vậy. Nói cho em biết chị đang ở đâu, Faye" - Yoko kiên quyết, giọng nói có lực. Nhưng Faye vẫn từ chối, giọng không rõ nhưng vẫn cố gắng thuyết phục Yoko ở lại nhà chờ mình quay lại.

Yoko cúp máy, em kiểm tra ứng dụng kết nối vị trí trên xe ô tô... Địa chỉ cuối cùng được ghi nhận của chiếc xe Faye lái đi là phía Tây thành phố, Yoko biết đó là nơi nào... Em rời khỏi nhà ngay lập tức, đón một chiếc taxi mà không cần suy nghĩ thêm. Trong lòng Yoko không lo nghĩ được gì nhiều, em chỉ muốn nhanh chóng đến bên cạnh Faye để chắc chắn rằng chị ấy sẽ không phải đối diện với bất kỳ điều gì một mình. Taxi lao vút đi trong màn đêm, mang theo Yoko với tất cả những cảm xúc hỗn loạn và tình yêu thương dành cho Faye.

Đột nhiên, một ánh sáng chói lóa xuất hiện từ phía trước làm người tài xế phải đạp phanh đột ngột. Chiếc taxi rung mạnh, lảo đảo trên mặt đường trơn trượt... Một chiếc xe khác lao tới từ một ngã tư, đèn pha sáng rực chiếu thẳng vào mắt tài xế. 

Tất cả xảy ra chỉ trong vài giây ngắn ngủi.

Âm thanh chói tai của kim loại va chạm vang lên trong đêm yên tĩnh, chiếc taxi mất kiểm soát xoay vòng vài lần trước khi dừng lại bên lề đường. Kính xe vỡ vụn rơi xuống như mưa, tạo nên những tiếng vang lạnh lẽo.

Yoko cũng không kịp phản ứng gì bị hất mạnh về phía trước, dây an toàn siết lại kéo em lại một cách đau đớn. Cơ thể Yo chấn động mạnh, đầu đập vào ghế trước khiến em choáng váng ngay lập tức. Tiếng còi xe và âm thanh hỗn loạn vang lên xung quanh nhưng Yoko chỉ cảm thấy sự tê dại và nỗi đau lan tỏa khắp cơ thể.

Cảnh vật xung quanh trở nên mờ mịt, những ánh đèn đường dần nhòe đi trong tầm nhìn của Yoko. Em cố gắng cử động nhưng cơ thể như bị đóng băng, đầu óc lạc trong cơn mê mờ ảo. 

Giữa tiếng còi hú và tiếng người gọi nhau... Trong khoảnh khắc trước khi lịm đi, Yoko chỉ còn nghe thấy tiếng trái tim mình đập thình thịch và ý nghĩ duy nhất còn đọng lại trong đầu em là... 

FAYE

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top