Hy vọng - năm tôi vừa hai mươi
Năm đó tôi mười tám, yêu thương chưa đủ ngày tháng chỉ mới bắt đầu...
Vào một ngày của cái tuổi hai mươi.
Xóm trọ, gần về tết chẳn còn ai. Tôi trở về mà lòng đầy ưu tư, mỏi mệt.
Mệt vô cùng.
Mùa đông, thành phố này đêm về lạnh lắm. Những hàng cây cũng không còn đủ sức níu giữ từng chiết lá khô. Từng cái một cứ thay nhau rơi xuống đến mức chỉ còn mầm non yếu ớt.
Cũng như tôi.
Hy vọng bé nhỏ, mong manh như chồi nob chờ mùa xuân tới, mùa xuân ấy chỉ cần một cơn mưa là đủ để vương mình trổi dậy.
Cành lá xanh tươi một lần nữa lại phơi đầy.
Phải chăn sự trơ trọi hôm nay là tất yếu cho sự trù phú của ngày mai ?
Phải chăn định mệnh lấy đi những gì tôi trân quý để chuẩn bị cho điều gì đó tươi đẹp hơn ?
Còn cơn mưa của tôi, bao giờ cơn mưa ấy đến.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top