Mưa...
Mưa...
Ban đầu, những giọt mưa rơi nhè nhẹ,
Sau đó, chúng lộp bộp mà rơi...
Tại sao có nhiều người nói mưa lại buồn?
Tại sao trong nhiều câu chuyện tình, mưa lại là khung cảnh cho một cuộc chia ly?
Mưa thật lạnh lẽo, mang mùi hơi đất nhè nhẹ đi xa. Thứ mùi ấy, khi cô đơn một mình mà ngửi, thật giống như đang chạm vào thứ gì đó mỏng manh nhất trần đời, bồi hồi mà trống trơn.
Ngồi trước hiên nhà, dưới ánh đèn mập mờ, những giọt mưa cứ rơi trông thật lung linh, thật đẹp. Mặc cho tâm hồn trống rỗng, mơ màng nhìn cơn mưa cũng đã đủ khiến con người ta lẳng lặng xuôi về dòng ký ức mà tìm những thứ quá khứ làm ta tiếc nuối nhất, có thể nó thật ngọt, cũng có thể nó thật đắng, có khi lại thật cay... Nhưng chắc có lẽ, những thứ ấy đang làm con tim ta lâng đâng.
Tiếng mưa rơi lấn át cả những thứ tạp âm xung quanh, man mác như một bản tình ca rười rượi khiến ta bứt rứt và thở dài.
Những người thất tình thường đứng ngoài mưa mà khóc, họ bảo rằng màn mưa trắng xóa ấy sẽ che đi những giọt nước mắt đau khổ của họ, sự lành lạnh của cơn mưa sẽ xoa dịu nỗi đau trong họ.
Buồn cười thật! Không thể nào! Mưa không thể xoa dịu được trái tim con người khi đớn đau đâu. Đó chỉ là lời biện hộ của những kẻ lụy tình thôi. Cứ đứng như vậy thì bị cảm lạnh rồi ai lo? Người thương có xót xa?
Mà đôi lúc, không làm gì, không suy nghĩ gì, chỉ lặng ngồi đó nhìn mưa thôi mà nghẹn ngào, đôi khi lại rưng rưng.
Mưa như chạm đến con người. Sự lạnh lẽo, sự mờ nhạt, sự ầm ĩ của cơn mưa gợi bao nỗi nhớ nhung.
Tạo hóa tài thật, vừa biết tạo ra những ngày nắng khiến ta tươi vui, hồ hởi, và vừa biết tạo ra cơn mưa làm nhoi nhói lòng người.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top