🔸Phần 54

Gió tuyết đầy trời, trong miếu hoang ở trấn nhỏ Ngư Lương dòng nước ngầm bắt đầu khởi động, một chút lửa trại miểu mạt bất diệt, bên ngoài miếu hoang gió Bắc gào thét càng làm cho đêm nay thêm một tia quỷ sắc. Ôn Khách Hành ở Quỷ Cốc lâu ngược lại chưa từng thấy qua tuyết lớn như vậy, hai tay chắp sau lưng nhìn bông tuyết bên ngoài cửa sổ tựa hồ có chút mới lạ. Hạt Vương thấy thần sắc tự nhiên của hắn hoàn toàn không có nửa phần đau đớn, trong lòng khó hiểu: "Quỷ chủ vì sao còn nhàn nhã như vậy? Chẳng lẽ không biết Tôn phu nhân đã qua đời?"

Ôn Khách Hành vươn tay tiếp được mấy bông tuyết, lòng bàn tay hắn ấm áp, bông tuyết kia vào lòng bàn tay liền tan chảy: "Hạt Vương nói đùa, bổn tọa chưa từng thành thân sao lại có phu nhân?"

Hạt Vương thấy thần sắc của hắn không giống giả dối, trong lòng nghi hoặc chẳng lẽ hắn thật sự quên Chu Tử Thư, hay là diễn trò? Chu Tử Thư phát độc chết, nghĩ đến hắn chưa từng bỏ bản thân vì Chu Tử Thư giải độc nghĩ nghĩ thì ra như vậy mới yêu sâu đậm, nhưng đến thời khắc sinh tử này vẫn là mỗi người một ngả. Hắn đã từ chỗ Đoạn Bằng Cử biết được tin Chu Tử Thư chết, đêm nay đến trong miếu hoang này tập kết quần quỷ cũng là muốn cùng Đoạn Bằng Cử hội hợp thương nghị làm thế nào từ chỗ Ôn Khách Hành đoạt được chìa khóa của ngày đó. Chỉ là không ngờ Ôn Khách Hành lại một mình đến đây, lời nói cử chỉ lại khác xa ngày xưa, hắn không khỏi thập phần đề phòng: "À, là bổn vương nhiều ngày không gặp thấy khí sắc quỷ chủ cũng không tệ."

"Bổn tọa chẳng qua là bị người ta tính kế quên đi một ít chuyện cũ, những thứ nên nhớ rõ đều còn nhớ rõ. Cưu Vĩ Huyệt trên ngực Hạt Vương mỗi ngày nửa đêm đau vào tủy xương ngươi còn chịu đựng được chứ?" Ôn Khách Hành xoay người nhìn lạnh lùng nói, đám ác quỷ kia thấy hai người họ đối chọi gay gắt nào dám tiếp lời đều lui ra xa trong góc, sợ ánh mắt đối diện với hai người hắn. Độc Bồ Tát thần sắc lại tự nhiên cười hì hì đánh giá Ôn Khách Hành, chơi đùa với mái tóc đen của mình, lại tựa hồ đối với thế cục giương cung bạt kiếm trước mắt hoàn toàn không quan tâm.

Hạt Vương nghe hắn nói vậy trong lòng khẽ động. Nghe nói Quỷ Cốc có canh Mạnh Bà gì đó, người vào cốc bắt buộc phải uống, chẳng lẽ hắn dùng canh Mạnh Bà nên lúc này mới quên Chu Tử Thư? Hắn vốn muốn dùng Chu Tử Thư bắt Ôn Khách Hành giao chìa khóa nhưng lại không ngờ Chu Tử Thư đã chết, Ôn Khách Hành lại như vậy không khỏi có chút trở tay không kịp, nghĩ lại trong tay mình có lưu ly giáp, quần quỷ mình lại khống chế không còn nghe lệnh Ôn Khách Hành, lại có Thiên Song tương trợ, Ôn Khách Hành chẳng qua là đơn thương độc mã, võ công dù có cao hơn nữa tựa như ngày đó ở Quân Sơn thì cũng có thể làm gì? Nghĩ thông suốt khiến hắn hơi cảm thấy yên ổn: "Để quỷ chủ nhớ thương rồi. Tất cả mọi người đều là người thông minh, chúng ta không đề phòng Thiên Song mà đem ra nói chuyện, quỷ chủ hôm nay có gì cầu không bằng nói rõ ràng xem chúng ta có làm được hay không thành giao dịch này."

Ôn Khách Hành mỉm cười, trong ánh mắt rất có ý điên cuồng: " Hạt Vương, người ngươi muốn chờ tựa hồ đã tới."

Không đợi hắn nói xong Hạt Vương cũng nghe thấy tiếng xe ngựa bên ngoài miếu hoang. Hắn nhìn ra ngoài quả nhiên thấy bên ngoài miếu có một nhóm hắc y nhân áp giải linh cữu mà đến, những hắc y nhân này đầu đội nón che mặt, đều là trang phục tử sĩ của Thiên Song. Cầm đầu một người thắt lưng quấn đai đỏ chính là Đoạn Bằng Cử. Sau khi đem linh cữu, lại đi theo hơn mười người khoác áo hiếu thảo, chính là nhóm người cũ của Tứ Quý sơn trang giúp Chu Tử Thư phù linh. Trong lòng Hạt Vương vui vẻ, đám người kia tiến vào miếu hoang nhất thời đem một gian miếu nhỏ này vây quanh đến mức nước chảy không thông. Những tử sĩ Thiên Song kia không nói một lời đem hơn mười người Tứ Quý sơn trang dồn tới góc tường, Đoạn Bằng bước vào miếu hoang tháo nón ra, phủi đi tàn tuyết ở trên, đánh giá người trong miếu này một cái, liếc mắt một cái liền thấy Ôn Khách Hành thân ngọc lập, hồng y tóc bạc, không khỏi ngẩn ra, môi giật giật lại cái gì cũng không nói, chỉ là nhìn hắn không chớp mắt, Ôn Khách Hành lại không thèm để ý tới nữa.

Hạt Vương thấy trên linh cữu chất đầy tuyết đọng, liếc mắt nhìn Ôn Khách Hành một cái thấy hắn không hề có phản ứng liền cười nói: "Chu điện hạ một đời anh liệt không ngờ thật sự đi, hậu sự lại lạnh lẽo như vậy. Tấn vương ngày đó đối đãi với hắn tình thâm như vậy, sau khi chết cũng chẳng qua là như thế." Dừng một chút lại nói: "Chu điện hạ xưa nay giảo hoạt đa trí, ta lại không tin hắn thật sự đã chết."

Trình Tử Thần vốn ủy thác cho người khác, nghe hắn nói như vậy tức giận nói: "Trang chủ đã tiên vong, ngươi là người nào mà dám như vậy--" Lời còn chưa dứt, một tử sĩ Thiên Song đã nhét một cái khăn vải vào miệng hắn. Trình Tử Thần nức nở rốt cuộc nói không nên lời. Hạt Vương không để ý tới hắn, nhìn thoáng qua Đoạn Bằng Cử, thấy hắn cũng không trả lời liền nói: "Không phải tận mắt nhìn thấy, luôn không thể yên tâm." Dứt lời lại thật sự phát một chưởng bổ về phía quan tài, quan tài kia là vội vàng chuẩn bị cũng không phải là thượng giai thọ tài, hắn bổ một chưởng như vậy liền nứt ra một khe hở lớn. Hạt Vương đem quan tài kia xốc lên, quả nhiên thấy Chu Tử Thư nằm trong quan tài, hai tay chắp trước ngực, trong tay nắm một cành hồng mai, dung nhan tuyết trắng cũng không có nửa phần hơi thở. Hắn liếc mắt nhìn Ôn Khách Hành một cái, thấy Ôn Khách Hành cũng nhìn người trong quan tài, trên mặt cũng không có nửa phần bi thương, ngược lại cười nói: "Đây chính là Chu điện hạ gì đó sao? Đáng tiếc, khi còn sống cũng là một mỹ nhân."

Hạt Vương cười lạnh nói: "Hắn cũng chưa chắc đã chết..." Lòng bàn tay ngưng lực trực tiếp bổ về phía thi thể Chu Tử Thư. Một chưởng này của hắn tụ lại mười thành chân lực âm độc vô cùng, Ôn Khách Hành cười tủm tỉm nhìn hắn, Đoạn Bằng Cử đương nhiên cũng là khoanh tay đứng nhìn, đám người Tứ Quý sơn trang chịu sự khống chế của người khác, chư quỷ sự không liên quan đến mình, mặc dù thấy hắn chà đạp thi thể nhưng có ai đi quản hắn. Một chưởng này kết chắc đánh lên ngực Chu Tử Thư chỉ nghe mấy tiếng xương sườn trước ngực thi thể đều bị gãy, đóa hoa hồng mai kia tản ra bốn phía, dưới bàn tay của hắn hóa thành bùn bụi. Hạt Vương chỉ cảm thấy xúc tu không khác gì, chính là thân thể huyết nhục, nếu Chu Tử Thư không chết, một chưởng này bị đánh xuống xương sườn gãy, ngũ tạng vỡ vụn, cũng tuyệt không có sức sống. Hắn mặt lộ vẻ vui mừng, biết Chu Tử Thư quả nhiên đã chết, lại thấy Ôn Khách Hành vẫn mang theo ý cười, dường như đối với Chu Tử Thư hoàn toàn không quan tâm, trong lòng liền nghĩ hắn đây là quên cũng tốt, phụ lòng cũng được, dù sao không cần sợ hãi liền lau tay trên vạt áo: "Khiến cho quỷ chủ chê cười rồi."

"Hạt Vương làm việc nghĩ đến có chút đạo lý." Ôn Khách Hành hoàn toàn không để ý tới thi thể Của Chu Tử Thư, chỉ nhìn chiếc quạt gấp trong tay mình: "Hạt Vương tiếp nhận đám ác quỷ bất thành khí này lại vì sao lại đến? Chẳng lẽ làm chán sát thủ, muốn làm thủ liệt ác quỷ? Nếu là như thế bổn tọa liền đem vị trí quỷ chủ này nhường cho ngươi, có gì mà không được?"

Hạt Vương thản nhiên cười: "Bổn vương tự nhận mình không có bản lĩnh quản bọn chúng, quỷ chủ hậu tình, thứ không dám làm. Quỷ chủ như thế nào mới chịu giao ra chìa khóa lưu ly giáp kia, không ngại cứ nói rõ."

"Được, ta thấy Hạt Vương cũng là một người sảng khoái, không bằng như vậy, chìa khóa cho ngươi không có gì đáng ngại, bổn tọa đối với thiên hạ Võ Khố cũng không có hứng thú, chỉ là Âm Dương Sách trong Võ Khố kia là vật của tiền nhân, mong vật về nguyên chủ. Thứ hai, ... Triệu Kính chính là cừu nhân bổn tọa, nhất định phải tru hắn mà cam tâm. Hạt Vương nếu chịu giúp ta một tay, ta nhất định đem chìa khóa kia chắp tay dâng lên."

Hạt Vương nghe xong không khỏi ngẩn ra, hắn sớm biết Ôn Khách Hành là con của Chân Như Ngọc, Chân Như Ngọc là thủ đồ của Thần Y Cốc, Thần Y Cốc bị mai táng nhiều năm, Ôn Khách Hành lại là truyền nhân duy nhất của Thần Y Cốc, hắn muốn Âm Dương Sách này cũng là hợp tình hợp lý. Về phần Triệu Kính, chuyện cũ hai mươi lăm năm trước hắn cũng không biết, chỉ mơ hồ đoán được cái chết của Chân Như Ngọc có liên quan đến Ngũ Hồ Minh ngũ tử. Triệu Kính đối với chuyện này kiêng kị như bưng, Hạt Vương trước kia đối với chuyện cũ không có hứng thú, cũng chưa từng hỏi nhiều, hôm nay thấy Ôn Khách Hành như thế biết tất nhiên chuyện xảy ra là có nguyên nhân. Triệu Kính là nghĩa phụ của hắn, tuy rằng phụ tử ly tâm nhiều năm nhưng muốn hắn công nhiên bán đứng nghĩa phụ như vậy nhất thời cũng khó có thể đáp ứng. Trầm ngâm một lát, liền nói: "Nếu ta đáp ứng, quỷ chủ có tính toán gì?"

"Ngày 15 tháng 3 Triệu Kính lại mở đại hội anh hùng, bổn tọa tất nhiên sẽ có mặt vạch trần bộ mặt thật của hắn, đáp lại thiên hạ." Ôn Khách Hành lạnh lùng nói: "Hạt Vương cùng gian tặc Triệu Kính quen biết nhau, sẽ không không biết tính cách của hắn. Bổn tọa thấy Hạt Vương là người có hoài bão sẽ không vì gian tặc này mà bỏ qua Võ Khố thiên hạ, bỏ qua cơ hội tốt để nổi danh lập vạn trước mặt Tấn vương kia đúng chứ?"

Hạt Vương cắn cắn môi, kỳ thật hắn cũng không có hứng thú với tiền tài danh lợi gì, lúc đầu bị cuốn vào chuyện lưu ly giáp này chẳng qua là ứng mệnh Triệu Kính, sau này ở trong núi hoang nhìn thấy Chu Tử Thư cùng Ôn Khách Hành chỉ cảm thấy hai người này thập phần thú vị, thấy Tấn vương Hách Liên Dực lại cảm thấy liệt thổ phong cương, không phải là mình không thể. Hắn từ trước đến nay tâm vô định tính, tùy ý làm bậy tự giác đem Tấn vương, Chu Tử Thư, Ôn Khách Hành đùa bỡn trong lòng bàn tay chính là niềm vui cực lớn, hiện giờ Chu Tử Thư chết trong lòng đắc ý, lại mơ hồ cảm thấy như vậy, thế cục sau này liền không thú vị như vậy nữa. Hắn mặc dù thương tổn Chu Tử Thư, võ công tổn hại lớn nhưng bởi vì mình trồng cổ trước nên cũng không có ý oán hận. Vả lại hắn và Chu Tử Thư đều là Khôn Trạch, hiện giờ thấy Chu Tử Thư chết, vật thương trong lòng mơ hồ cũng có một tia cảm giác tịch mịch kỳ phùng địch thủ, sau này không ai đối cục. Hắn nghe Ôn Khách Hành chịu nhường chìa khóa kho Võ Khố vật cầu cũng không khó làm được, trong lòng liền nghĩ nếu triệu tập đại hội anh hùng ở trước mặt mọi người trong thiên hạ bức bách Triệu Kính lộ ra bộ mặt cũng rất thú vị. Chuyện lưu ly giáp có thể tạm hoãn, trong tay mình có hai khối lưu ly giáp, không sợ Thiên Song chiếm tiên cơ, lập tức liền nhìn Đoạn Bằng Cử: "Đoạn thủ lĩnh nghĩ như thế nào?"

Đoạn Bằng Cử thấp giọng nói: "Thiên Song vì Vương gia trung thành, chỉ cần lưu ly giáp và chìa khóa đến tay đương nhiên sẽ không can thiệp vào chuyện giang hồ." Dứt lời lại nhìn thoáng qua Ôn Khách Hành, Ôn Khách Hành vẫn không để ý tới hắn.

Hạt Vương thấy Đoạn Bằng Cử nói như vậy liền biết việc này có thể thành công, lập tức mỉm cười: "Đã như vậy, ngày 15 tháng 3 tại Thanh Nhai Sơn, chờ quỷ chủ trở về." Dứt lời cũng mặc kệ đám ác quỷ kia, lại mang độc Bồ Tát ra khỏi miếu rách, mở ô giấy dầu ra nhẹ nhàng đi. Hắn đi không lâu liền có rất nhiều bóng người từ bốn phía miếu hoang nhảy ra cùng biến mất trong gió tuyết, họ chính là sát thủ Độc Hạt mai phục ở đây. Ôn Khách Hành thấy những người này đều đi, cũng không để ý tới Thiên Song cùng với mọi người Tứ Quý sơn trang, lại nhìn thoáng qua đám ác quỷ kia: "Vô Thường, chủ tử mới của ngươi cứ như vậy đem ngươi bỏ lại, tựa hồ rất không phúc hậu."

Sắc mặt Vô Thường Quỷ tái mét, hắn vừa mới một chiêu liền bị Ôn Khách Hành bắt giữ, lúc này không có ý chí chiến đấu, chỉ cầu nhanh chết, lôi kéo một đám ác quỷ quỳ gối trước mặt Ôn Khách Hành: "Cốc chủ. Cốc chủ thứ tội... Ta... Ta..." Lắp bắp nói vài câu nhưng cuối cùng cũng nói không nổi nữa.

Ôn Khách Hành quay đầu nhìn gió tuyết bên ngoài miếu hoang: "Ngươi trúng độc cổ của Độc Hạt đương nhiên phải nghe hắn mệnh lệnh, được rồi, lúc bổn tọa dụng nhân, gửi đầu người ở chỗ các ngươi, các ngươi mau lăn về Thanh Nhai Sơn đi, chuẩn bị đại hội anh hùng ngày 15 tháng 3, không có việc gì không được xuất sơn, nếu có người vi phạm lệnh..." Hắn liếc mắt nhìn Quỷ Vô Thường một cái, chậm trãi đi đến bên cạnh một pho lư hương bỏ hoang ở chính giữa miếu hoang đưa tay ấn nhẹ lên lư hương, liền nghe được một tiếng rắc, trên lư hương kia đã bị hắn ấn ra một dấu tay, thì ra hắn chân khí ngưng tụ, chưởng duyên như đao, lại ở trên lư hương này cắt một khối lớn bằng bàn tay, đổ xuống trên gạch miếu hoang. Người có nội công tinh thâm gọt sắt như bùn vốn cũng thường có, nhưng cử trọng nhược khinh như hắn lại thập phần khó có được. Ôn Khách Hành cúi đầu nhìn hai tay mình, tinh tế vứt bỏ bụi bặm đầu ngón tay, liếc mắt nhìn Quỷ Vô Thường một cái: "Còn không đi là định chờ cái gì?"

Vô Thường Quỷ nào dám nói thêm gì nữa vội vàng triệu hoán quần quỷ, cả đám như một tổ ong chạy trốn khỏi miếu hoang không dám quay đầu lại nhìn thêm một cái. Ôn Khách Hành đuổi Độc Hạt, quần quỷ, lúc này mới quay đầu nhìn mọi người ở Thiên Song. Người lúc trước đem giẻ rách nhét vào trong miệng Trình Tử Thần thân thể bỗng run lên rồi ngã xuống đất. Trình Tử Thần vội vàng đỡ hắn dậy: "Hàn đại ca, huynh không sao chứ?"

Người này cởi mặt nạ ra quả nhiên là Hàn Anh, chỉ là sắc mặt hắn tái nhợt, thái dương mồ hôi lạnh chảy xuống, lại thêm một người cởi bịt mặt xuống, rõ ràng chính là Tất Tinh Minh, hắn chạy đến bên cạnh Hàn Anh đỡ hắn lên thấp giọng nói: "Hàn đại ca, thương thế của huynh chưa lành, vẫn là ngồi xuống nghỉ ngơi đi." Đám người Thiên Song còn lại cũng nhao nhao dỡ bỏ che mặt, nhưng đều là người mũi cao thâm mục, là dáng người của Nam Cương bộ mục. Ôn Khách Hành đi tới bên cạnh Hàn Anh, hai ngón tay đặt lên mạch môn của hắn thản nhiên nói: "Hàn huynh đệ, đã sớm nói ngươi không nên đi ra." Trong thanh âm rất có ý trách cứ. Những võ sĩ Nam Cương cởi áo choàng ngoài của Thiên Song chắp tay hành lễ với Ôn Khách Hành: "Ôn công tử, đợi chuyện này qua rồi tiểu nhân sẽ đi hướng Đại Vu nói sau."

Ôn Khách Hành trả lễ: "Đa tạ chư vị vì Tứ Quý sơn trang ta ngàn dặm bôn ba, tại hạ minh cảm ngũ phạm ít ngày liền đi Nam Cương thân hướng Đại Vu, Thất gia bái tạ."

Đám người này quả nhiên là võ sĩ đến từ Nam Cương, người Nam Cương hắn không nói hư lễ chỉ cùng Ôn Khách Hành giải thích mà thôi sau đó lại đội gió tuyết hướng phía Nam mà đi. Ôn Khách Hành nâng Hàn Anh dậy điểm mấy huyệt đạo trên lưng hắn để xoa dịu vết thương đau đớn của hắn. Hàn Anh tinh thần hơi phấn chấn tựa vào trong ngực Trình Tử Thần nói với Ôn Khách: "Ôn công tử. Người... Người là phu quân của trang chủ, tiểu nhân không dám..." Liền rốt cuộc nói không được nữa. Ôn Khách Hành cười lạnh một tiếng: "Bổn tọa cũng không nhận ra trang chủ gì, Hàn huynh đệ không được tùy tiện nhận thân như vậy." Đứng dậy, cũng không thèm liếc mắt nhìn thi thể trong quan tài rách nát kia, liền muốn đi ra khỏi miếu rách, không ngờ Đoạn Bằng Cử lại kéo ống tay áo hắn thấp giọng nói: "Lão Ôn..." Là thanh âm của Chu Tử Thư.

Ôn Khách Hành nhẹ nhàng hất tay hắn ra, trong lúc vung lên lại không dùng nửa phần chân lực, chỉ lạnh lùng nói: "Chu trang chủ xin tự trọng, tại hạ cũng không nhận ra ngươi."

"Đoạn Bằng Cử" thân thể thẳng tắp lau đi dịch dung trên mặt lộ ra một khuôn mặt thanh lệ để hiện ra khuôn mặt thật là Chu Tử Thư. Y thấy Ôn Khách Hành tiều tụy trắng bệch như tuyết trong lòng thập phần đau lòng, lại thấy hắn lạnh lùng như vậy, nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải, trước mặt rất nhiều hài tử Tứ Quý sơn trang này cũng không tiện nói nhiều, một đôi mắt chỉ là nhìn chằm chằm Ôn Khách Hành, y từ sống đến chết, lại từ chết đến sống còn có rất nhiều khớp xương còn chưa nghĩ thông suốt, ngoài mê mang nghĩ đến hai người vòng quanh một vòng lớn như vậy, rốt cục có gặp lại cơ hồ cho rằng đây là kiếp sau, trong lòng chỉ còn lại vạn loại nhu tình, lại nghĩ nếu hắn không nhớ rõ ta cũng tốt, dù sao ta cũng chỉ còn lại một tháng tính mạng. Nhất thời lại chua xót, lại vui mừng si ngốc nhìn Ôn Khách Hành, một giọt nước mắt từ khóe mắt rơi xuống, trong nháy mắt liền ở trong gió lạnh kết thành băng hoa, lại cũng không để ý tới. Ôn Khách Hành chỉ là nhìn gió tuyết bên ngoài phá miếu, cũng không thèm liếc mắt nhìn y một cái.

Tất Tinh Minh thấy giữa hai người họ xấu hổ như vậy, kiên trì quỳ gối trước mặt Chu Tử Thư: "Sư phụ, chúng ta còn chưa thoát khỏi hiểm địa, vẫn là rời khỏi địa giới Tấn Châu trước, sau đó..."

Chu Tử Thư bình tĩnh lại gật đầu nói: "Được, cứ như vậy mà làm." Đưa tay kéo Tất Tinh Minh lên, đoàn người từ trong xe ngựa lấy ra nỉ bố che lại quan tài, rời khỏi miếu rách hướng Ngư Lương trấn mà đi. Ôn Khách Hành sải bước đi trước, dường như hoàn toàn không có nửa điểm quan hệ với đoàn người này. Trình Tử Thần đỡ Hàn Anh ngồi trên xe, Tất Tinh Minh đi theo Chu Tử Thư, thấy thần sắc Chu Tử Thư khác thường, những thiếu niên này ai cũng không dám nói nhiều. Miếu hoang cách Ngư Lương trấn rất gần, đi không bao lâu liền vào trấn nhỏ. Đoàn người này có thắt lưng bài, ra vào thuận tiện, đi thẳng đến một chỗ khách điếm đầu trấn, khách điếm đó gọi là Thiên Nhai Khách. Chu Tử Thư năm xưa cũng nhiều lần tới đây, thấy khách điếm này bây giờ càng thêm lộng lẫy đường hoàng, y không muốn làm người khác chú ý, lớp dịch dung đã đi liền cúi đầu vào khách điếm. Cũng may lúc này đã qua nửa đêm, trong khách điếm cũng không có người bên ngoài. Đoàn người đi vào đại sảnh chỉ cảm thấy trong đại sảnh ấm áp như mùa xuân, cách một thân phong tuyết, mỗi người đều chấn động tinh thần, thể xác và tinh thần thoải mái. Chu Tử Thư còn chưa kịp tháo nón xuống liền có một đôi thiếu niên nam nữ từ trong khách điếm chạy ra, một đầu đụng vào trong ngực y thấp giọng kêu sư phụ, người kia nắm lấy ống tay áo của hắn: "Chu đại ca, huynh cuối cùng cũng đã trở về!" Hai người này không phải Trương Thành Lĩnh và A Tương lại là ai?

Chu Tử Thư thấy Trương Thành Lĩnh lại cao hơn một chút, nước mắt lưng tròng, A Tương cũng là dung mạo tiều tụy, liền sờ sờ tóc Trương Thành Lĩnh: "Hài tử ngoan, Thành Lĩnh, A Tương, các ngươi đều tốt chứ?"

"Sư phụ. Sư phụ..." Trương Thành Lĩnh ngày đó chia tay Chu Tử Thư, trong lòng nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại y nữa, hiện giờ thấy y yên lành đứng trước mặt mình lại không kìm được nước mắt. Chu Tử Thư cười an ủi nói: "Thành Lĩnh không được khóc, trước mặt rất nhiều sư đệ như vậy con cũng không ngại mất mặt?"

Trương Thành Lĩnh mặt đỏ lên, Tất Tinh Minh nghe Chu Tử Thư nói như vậy, biết y có lòng thu mọi người vào cửa cửa Tứ Quý sơn trang liền mặt tràn đầy vui mừng. A Tương phì một cái cười nhạo: "Hay quá, ta lại có thêm rất nhiều cháu ngoan." Dứt lời lại đi kéo ống tay áo Ôn Khách Hành: "Chủ nhân, người đi thực lâu, ta rất lo lắng cho người."

Ôn Khách Hành lạnh lùng nói: "Ngoại trừ vu quy vương bát dản, ai có thể đả thương ta?"

Chu Tử Thư nghe xong những lời này của hắn trong lòng chấn động, liền biết hắn vẫn chưa quên chuyện cũ, nhất thời cũng không kịp suy nghĩ nhẹ nhàng kéo tay hắn lại thấp giọng nói: "Lão Ôn, ngươi..."

Ôn Khách Hành tức giận: "Chu Tử Thư, ta nói huynh chính là vu quy vương bát đản!" Lời còn chưa dứt đã phủi tay mà đi. Chu Tử Thư thở dài, phi thân đuổi theo lưu lại một đám thiếu niên hai mặt nhìn nhau. Tất Tinh Minh vừa mới bái Chu Tử Thư làm thầy liền nghe Ôn Khách Hành công nhiên nhục mạ sư phụ của mình như vậy, chủ nhục thần chết, giữa thầy trò cũng là lẽ bình thường, nhưng người nhục mạ sư phụ này lại là sư thúc, nhất thời ai ai cũng mờ mịt. Trương Thành Lĩnh gãi gãi đầu có chút xấu hổ nói: "Không có việc gì, không có việc gì, chư vị... sư đệ, sau này mọi người sẽ biết cách ở chung với hai người họ thôi." A Tương e sợ thiên hạ không loạn hì hì cười nói: "Xấu hổ chưa kìa, Kim Đậu Hiệp, bọn họ đều lớn hơn ngươi sao lại là sư đệ của ngươi?"

Tất Tinh Minh lại cúi đầu nói: "Đại sư huynh nói phải, người nhập môn trước là lớn hơn, người đương nhiên là đại sư huynh." Trương Thành Lĩnh đỏ mặt, thập phần ngượng ngùng: "Mọi người vì cứu sư phụ một đường vất vả, mau đi nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải dậy sớm đi tiếp." Thấy Hàn Anh thần sắc kém liền vội vàng đỡ lấy hắn: "Hàn đại ca, nào, chúng ta về phòng nghỉ ngơi." Liền cùng A Tương đưa hơn mười người này vào phòng đã đặt trước.

Ôn Khách Hành gặp lại Chu Tử Thư, nhớ tới ngày đó y cư nhiên bỏ lại mình một mình chịu chết trong lòng ủy khuất phẫn nộ đến cực điểm, mấy ngày qua hắn một lòng muốn cứu Chu Tử Thư, chưa từng có một ngày rảnh rỗi cũng vô tâm đau đớn, hôm nay thấy Chu Tử Thư tràn đầy bi phẫn, khó áp chế lại đối với hắn không thèm để ý. Trước mặt một đám tiểu bối không tiện phát tác liền chạy ra khỏi đại sảnh khách điếm, ra khỏi khách điếm không xa, chính là một cái ao nước, sớm đã đóng băng thành băng phủ một tầng tuyết đọng thật dày. Ôn Khách Hành đứng ở bên hồ nước đã thấy Chu Tử Thư theo sát phía sau. Tuyết rơi dày đặc, rơi thẳng đến đầu khiến cho cả người đều là một mảnh trắng xóa. Ôn Khách Hành ngẩng đầu nhìn bông tuyết kia thật sự không chịu nhìn Chu Tử Thư một cái. Chu Tử Thư thấy hắn tức giận lớn như vậy biết là mình không phải, y ở Trọng Minh Uyển vốn tưởng rằng mình đã chết, nhất thời có rất nhiều quan khiếu còn chưa giống nhau, nhưng lúc này tâm tình lại giống như trước khi "chết", trong lòng chỉ là nghĩ là Ôn Khách Hành, nhu tình chợt sinh, nhẹ nhàng kéo ống tay áo hắn: "Lão Ôn... Đệ nhìn ta mà nói chuyện."

Ôn Khách Hành hừ một tiếng, quay đầu trợn mắt nhìn y: "Hỗn đản! Nói là đồng sinh cộng tử đâu? Huynh không sợ chết, chẳng lẽ ta sợ?"

Chu Tử Thư không nói nên lời, hai tay cầm lấy tay Ôn Khách Hành chỉ cảm thấy một đôi tay lạnh như băng của hắn run rẩy không thôi, liền biết hắn động chân nộ, trong lòng áy náy vô cực thấp giọng nói: "Lão Ôn. Ta cho rằng sẽ không bao giờ gặp lại đệ nữa..."

"Nhưng không phải sao, huynh bỏ lại ta tự mình đi chết, cũng không nghĩ tới sau khi ta tỉnh lại sẽ như thế nào?" Ôn Khách Hành thấy Chu Tử Thư đỏ mắt, nghĩ trong người y trúng cổ độc chưa khỏi hẳn, lại ngửi thấy mùi mai trên người y trong lòng sớm đã mềm nhũn, ngoài miệng lại vẫn nói: "Ngoài miệng huynh nói bồi ta cả đời, lúc đại nạn lại đem ta bỏ lại, tính là cái gì..." Lời còn chưa dứt, chỉ cảm thấy môi mềm nhũn, là Chu Tử Thư hôn hắn. Hắn mở to hai mắt, chỉ cảm thấy thân thể trong ngực thập phần lạnh như băng, lại cảm thấy trên mặt Chu Tử Thư có mấy đạo dấu vết, nhưng nước mắt hóa thành băng, trong lòng thương tiếc vô hạn, làm sao còn nói ra lời oán hận gì đó, ở trong môi y thở dài một tiếng, cúi đầu cùng y hôn môi.

Nụ hôn này cách rất nhiều thời gian này, cách cửa lớn sinh tử hết sức triền miên lưu luyến, tự có vô hạn ngọt ngào ấm áp. Bên người tận phong tuyết tiêu sái, trong lòng hai người lại dần dần ấm áp lên. Thật lâu sau Ôn Khách Hành thấp giọng nói: "Huynh đừng tưởng rằng có thể lừa gạt qua tội như vậy."

"Được, đều là ta không phải, đệ đừng tức giận." Chu Tử Thư ôn nhu nói đem bông tuyết trên mặt Ôn Khách Hành gạt đi: "Bên ngoài lạnh, chúng ta đi vào nói chuyện."

Ôn Khách Hành thấy sắc mặt y tái nhợt, biết y dù sao dư độc vẫn chưa giải, không đành lòng y ở trong gió tuyết bị đông lạnh, liền kéo tay y vào khách điếm, may là một đám tiểu bối đều đã tản đi bằng không khuôn mặt Ôn Khách Hành này thật đúng là có chút không có chỗ đặt, thở phào nhẹ nhõm, lôi kéo Chu Tử Thư một đầu vào trong khách điếm đã đặt trước thượng phòng. Trong phòng đốt chậu than, thập phần ấm áp, Chu Tử Thư cởi xiêm y bị tuyết làm ướt trên người lên trên chậu than hong khô, lại đi giải nhiệt áo ngoài của Ôn Khách Hành. Ôn Khách Hành thấy y ôn nhu đối đãi như vậy trong lòng vui mừng, lửa giận tràn đầy giống như băng tuyết tan chảy, liền đưa tay bảo y thay mình cởi áo cởi dây. Chu Tử Thư thay hắn cởi ngoại bào bị nước tuyết làm ướt, thấy thân hình hắn gầy gò hiển nhiên là mấy ngày nay chịu không ít khổ sở, trong lòng càng thêm khổ sở, đem hắn ôm vào trong ngực, thấp giọng nói: "Hiện tại có thể nói với ta đi?"

Ôn Khách Hành ôm lấy thắt lưng y cũng cảm thấy thắt lưng y không nắm chặt, có lẽ là mấy ngày nay ở trong Tấn vương phủ chịu khổ. Hai người ôm nhau nằm xuống trong giường ấm, ngửi thấy hơi thở trên người nhau, sau khi khổ sở lúc này mới hơi ấm áp một lát.

Hóa ra Ôn Khách Hành ở Tứ Quý sơn trang mật đạo trúng độc cổ phát tác, lại dốc hết toàn lực cùng canh Mạnh Bà chống lại, mấy phen hôn mê mà một đêm bạc đầu, sau khi tỉnh lại cũng chỉ mờ mịt một lát liền nhớ tới đủ loại chuyện cũ. Hắn thấy Tứ Quý sơn trang bị hủy trong lửa lớn, tâm lực của mình hao tổn quá mức suy yếu, Hàn Anh thân mang trọng thương, A Tương cùng Thành Lĩnh không làm được chuyện gì, quyết định nhanh chóng, liền dẫn ba người rời mật đạo chạy tới Nam Cương. Đại Vu cùng Cảnh Thất thấy hắn như vậy, lại nghe nói Chu Tử Thư thất thủ ở Tấn Châu đều thập phần lo lắng. Đại Vu từ sau khi tiễn hai người họ đi liền từ chỗ Đại Hiền Giả biết được chuyện uyên ương cổ, mấy ngày nay đều đang cân nhắc giải pháp của uyên ương cổ này. Chỉ là độc cổ uyên ương này ở Nam Cương đã thất truyền từ lâu, ngay cả một đôi trùng cổ cũng không tìm được, uổng công sốt ruột lại bó tay không có biện pháp. Hắn thấy Ôn Khách Hành rõ ràng trong người trúng cổ độc, lại uống canh Mạnh Bà nhưng vẫn chưa độc phát thân tử, cũng chưa từng quên chuyện cũ trong lòng mơ hồ cảm thấy nói không chừng trong canh Mạnh Bà này có pháp môn khắc chế uyên ương cổ kia.

Ôn Khách Hành nghe Đại Hiền Gả nói Chu Tử Thư độc vào kinh mạch liền hiểu được lần này y bỏ lại mình trở về Tấn Châu chính là muốn cùng Tấn vương kết thúc, là một lòng chịu chết. Lại hóa ra mình xả thân hợp cổ cũng là vô dụng, âm sai dương sai, Chu Tử Thư lại cho hắn uống canh Mạnh Bà, nghĩ đến trong bóng tối, tự có thiên ý, dược tính của canh Mạnh Bà này cùng tương tư độc hợp nhất lại triệt tiêu dược hiệu của nhau. Ôn Khách Hành nghe Đại Vu nói rõ lý lẽ này trong lòng cũng kinh nghi không ngừng. Hắn một lòng muốn cứu Chu Tử Thư, làm sao chịu an tâm dưỡng thương, Hàn Anh cũng bình thường sau khi hai người có thể đi lại một chút liền mượn hơn mười võ sĩ Nam Cương đi thẳng tới Tấn Châu. Ôn Khách Hành quen thuộc với ám hiệu liên lạc với quần quỷ, biết sau khi biết mình đi bọn họ tất nhiên sẽ cấu kết với Độc Hạt, một đường lưu tâm quả nhiên tìm được dấu vết của chư quỷ Thanh Nhai Sơn. Độc Hạt tuy rằng hành tung bí ẩn nhưng những ác quỷ này lại không thoát khỏi lòng bàn tay hắn, thuận đằng mò mẫm tự nhiên liền tìm được cứ điểm của bọn họ. Sau khi hắn tìm được hành tung của Độc Hạt liền dùng biện pháp Hàn Anh dạy cho hắn cùng những võ sĩ Nam Cương kia lẻn vào thành Tấn Châu, cải trang thành tử sĩ của Thiên Song, lại liên lạc được với Tất Tinh Minh. Tất Tinh Minh tuy rằng không nhận ra Ôn Khách Hành nhưng thấy võ công của hắn cao, thật là không thể tưởng tượng nổi, vừa có tín ký của Hàn Anh, lại là sư thúc, đương nhiên là vui mừng khôn xiết.

Ôn Khách Hành thị tình biết lấy thân thủ của mình lẻn vào Tấn vương phủ dễ dàng, nếu muốn mang theo Chu Tử Thư cùng võ sĩ Nam Cươn và bộ hạ cũ của Tứ Quý sơn trang cùng nhau chạy trốn chính là càng thêm khó khăn, vả lại biết Hách Liên Dực đối với Chu Tử Thư không thể buông tay, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có để cho hắn chân chính cho rằng Chu Tử Thư đã chết mới có thể dẫn y rời khỏi Tấn Châu. Hắn biết Chu Tử Thư sau khi phát độc bệnh thế nặng nề, thể lực không chống đỡ nổi, thường mượn túy sinh mộng tử ngủ, liền ở trong túy sinh mộng tử hạ một lượng lớn phấn hoa Mạn Đà La, lại biết Chu Tử Thư không muốn chết ở trong Tấn Châu vương phủ, nhất định sẽ cầu xin hài cốt về quê. Quả nhiên Chu Tử Thư dùng túy sinh mộng tử không lâu sau đó liền giả chết hôn mê, thái y trong Tấn vương phủ làm sao biết được những môn đạo giang hồ này, đương nhiên sẽ cho rằng Vương phi qua đời. Chu Tử Thư bệnh nặng không rảnh bận tâm đến những thứ này, cũng nói mình thật sự đã hết thọ, trước khi chết cùng Hách Liên Dực nói những lời kia, ngược lại làm cho kế hoạch của Ôn Khách Hành càng thêm thiên y vô phùng.

Hách Liên Dực thấy Chu Tử Thư thật sự "chết" trong lòng đau đớn vô cực, quả nhiên lệnh cho đám người cũ của Tứ Quý sơn trang đưa Chu Tử Thư linh cữu về phía Nam, vả lại không cần trở về Tấn Châu nữa, để tránh thương tổn lẫn nhau. Tất Tinh Minh vì muốn cơ mật, cũng không nói cho những người này biết chu tử thư thật ra là giả chết, đoàn người mang "di thể" của Chu Tử Thư về phía Nam, trên đường gặp Đoạn Bằng Cử, chỉ là Đoạn Bằng Cử lại không biết những "tử sĩ" Thiên Song mà mình mang theo chính là võ sĩ Nam Cương trộm lương đổi cột. Võ công của hắn không kém, nhưng ở trước mặt một đám võ sĩ Nam Cương này lại quả không địch lại, hắn bị bắt, còn chưa rõ nguyên nhân. Tất Tinh Minh cùng Hàn Anh đương nhiên cũng ở trong đám võ sĩ này, hai người hắn một người quen biết quân tình Tấn Châu, một người đối với Thiên Song như lòng bàn tay, thế nhưng làm cẩn thận không lọt. Hàn Anh dùng thuốc giải của Ôn Khách Hành cứu Chu Tử Thư dậy, lại bảo y uống viên thuốc mà Đại Hiền Giả tặng ngày đó để kéo dài tính mạng của mình.

Sau khi Chu Tử Thư tỉnh lại, liền biết có người dùng kế cứu mình lại không thể tin được người nọ chính là Ôn Khách Hành, y biết Hách Liên Dực nếu biết mình vẫn còn ở nhân gian, tuy rằng đã buông tay nhưng khó tránh khỏi không nổi sóng khác, tương kế tựu kế, đối với chuyện Đoạn Bằng Cử đốt Tứ Quý sơn trang vốn đã hận thấu xương, bạch y trong tay, một kiếm giết chết hắn. Trong quần áo tử sĩ Thiên Song thường mang theo các loại công cụ dịch dung, liền dịch dung thành bộ dáng Đoạn Bằng Cử, lại đem thi thể của hắn làm thành chính mình, nhét vào trong quan tài. Thuật dịch dung của Chu Tử Thư thiên hạ vô song, Đoạn Bằng Cử đi theo Chu Tử Thư nhiều năm, y đối với Đoạn Bằng Cử có thể nói là hiểu rõ như lòng bàn tay, muốn mình thành Đoạn Bằng Cử đương nhiên không tốn chút sức lực, chỉ là trong lúc vội vàng muốn đem thi thể Đoạn Bằng Cử giả bộ mình lại thập phần không dễ dàng nhưng cũng đành phải tận lực làm. Chu Tử Thư cùng mọi người đi vào miếu hoang bất ngờ gặp Ôn Khách Hành, lại không biết hắn có nhớ rõ mình hay không, trong lòng đã một tấc đại loạn, làm sao còn để ý tới Độc Hạt có chú ý tới thi thể có giả hay không. May mắn Hạt Vương mặc dù cùng Chu Tử Thư gặp mặt mấy lần, nhưng phần lớn đều là ban đêm, trong miếu hoang đèn đuốc ảm đạm, Chu Tử Thư dịch dung thủ đoạn cao minh, hắn không phân biệt thật giả lại tin là thật, cho rằng Chu Tử Thư quả thật đã chết, sau khi giao dịch với Ôn Khách Hành liền nghênh ngang rời đi.

Chu Tử Thư đang ở trong lòng Ôn Khách Hành nghe hắn nói hết thảy, trong lòng cũng không thể không bội phục kế hoạch chu đáo của hắn. Hai người nương tựa lẫn nhau như vậy, khí tức giao triền trong lòng đều cảm thấy khoái mỹ khó tả. Đại nạn không chết còn có ngày hôm nay, đều cảm thấy thật sự là phúc duyên thâm hậu. Ôn Khách Hành ngửi thấy mùi mai trên người Chu Tử Thư, chỉ cảm thấy tâm tình đều say, ôn nhu hỏi: "A Nhứ quả nhiên lợi hại, vừa tỉnh lại liền biết kế hoạch của ta. Chỉ là A Nhứ à, thủ đoạn dịch dung của huynh thật sự cao minh, ở trong miếu hoang kia, nếu không phải ngửi được mùi hương trên người huynh ta thật đúng là cho rằng là gian tặc Đoạn Bằng Cử kia tới."

Chu Tử Thư cười, cũng may trong miếu hoang ngoại trừ Hạt Vương cùng Độc Bồ Tát, đều là người một nhà. Độc Bồ Tát là nữ tử, Hạt Vương cùng mình đều là Khôn Trạch, đương nhiên sẽ không ngửi được mùi thơm. Ôn Khách Hành ấn xuống bên cổ y một nụ hôn lại nói: "Đệ ở trong phá miếu che dấu cũng thật sự là tốt, nhìn thấy ta thế nhưng nửa điểm cũng không kinh ngạc." Kỳ thật Chu Tử Thư ở trong miếu hoang chợt nhìn thấy Ôn Khách Hành chu nhan tóc bạc, trong lòng thật sự kích động vạn phần, chỉ là mắt thấy Độc Hạt ở đây lại biết hắn ở bên ngoài miếu hoang có mai phục rộng rãi cố gắng nhẫn nại mà thôi. Y dựa vào đầu vai Ôn Khách Hành nhẹ giọng nói: "Khi ta sắp chết trong lòng... Luôn nghĩ về đệ. Ta biết ta tính kế đệ, đệ sẽ không đến, nhưng trong lòng lại mơ hồ cảm thấy đệ nhất định sẽ đến."

Ôn Khách Hành nghe xong chỉ cảm thấy vành mắt nóng lên, đúng là không nói nên lời, Chu Tử Thư nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của Ôn Khách Hành, ôn nhu nói: "Là ta không tốt hại đệ thành như vậy..."

"Nếu không phải như thế làm sao có thể giải độc trên người ta?" Ôn Khách Hành cùng y tóc mai cọ xát như vậy, trong lòng một chút tức giận sớm đã tiêu tán, một tay vuốt ve bên hông y, hôn lên trán y: "A Nhứ, huynh đừng lo lắng, đối khang canh Mạnh Bà ta là lão thủ rồi, lần này chẳng qua chỉ là dược tính lớn một chút, hơn nữa độc kia lúc này mới bạc tóc, Đại Vu nói sau này nói không chừng còn có thể biến thành màu đen, huynh cũng không được ghét bỏ ta đâu đấy."

Kỳ thật đừng nói chỉ là tóc bạc, chính là dung nhan hắn đều bị hủy, võ công toàn phế, trong lòng Chu Tử Thư vẫn bình thường. Chu Tử Thư hôn lên má hắn, đúng là lúc tình hảo càng lúc càng nồng đậm, đột nhiên nhớ tới một chuyện, xoay người đè lên Ôn Khách Hành, một tay đặt ở cổ họng hắn lạnh lùng nói: "Thì ra đệ tự mình trồng độc cổ, giống như ta... Ôn Khách Hành, đệ còn dám mắng lão tử? Đệ còn không phải đã sớm cố ý muốn tự mình đi chết, đem lão tử bỏ lại sao?"

Ôn Khách Hành không ngờ lúc y triền miên còn có thể nghĩ thông suốt chi tiết này, thầm nghĩ ngày xưa thiên môn bí chủ quả nhiên danh bất hư truyền, bị y kêu rách tai, tự nhiên chột dạ, thấp giọng nói: "Được rồi, A Nhứ, ta không tức giận, huynh cũng đừng tức giận, được không? A Nhứ... A Nhứ.. A Nhứ..." Trong phòng một chút đèn tàn như đậu, dưới ánh đèn mông lung nhìn Ôn Khách Hành, càng có vẻ dung nhan như ngọc, Chu Tử Thư thấy bộ dáng của hắn như vậy, nghe hắn từng tiếng "A Nhứ" gọi ra tự cho là gọi bù cho hết kiếp này, rốt cuộc không nghe được một tiếng gọi nhau này nữa, giờ này khắc này trong lòng làm sao còn có nửa phần oán hận, chỉ cảm thấy hai người còn sống là tốt rồi, cho dù chỉ có một năm, một tháng, một canh giờ cũng phải ở cùng một chỗ, mỉm cười, nhu tình vạn chủng, cúi đầu hôn lên đôi môi Ôn Khách Hành, môi răng quấn lấy nhau chỉ nghe y nói: "Loan Tôn, mau lấy lại tinh thần để bồi thường cho lão tử!"

Ôn Khách Hành cười to, ôm lấy thắt lưng Chu Tử Thư, trong tay áo phát ra một cỗ kình phong, đánh tắt tàn đăng, kéo màn xuống, đưa tay cởi dây áo Chu Tử Thư. Giờ này khắc này, âm mưu tính kế miếu đường giang hồ, ly sầu biệt hận đều đã đi xa, chỉ còn lại người tri tâm làm có tình sự. Hồng trần vạn trượng, không bằng nốt ruồi tình ở khóe mắt kia. Thế giới đại ngàn, không bằng đóa lê xoáy bên môi. Phù dung trướng ấm áp, xuân tiêu một khắc, ngoài cửa sổ gió tuyết phiêu diêu, Thiên Nhai Khách nho nhỏ này bên trong phòng lại ấm áp như mùa xuân. Từ nay về sau chỉ còn lại một đôi thiên nhai lãng khách, sinh tử tương tùy, tri tâm làm bạn lữ. Nắm lấy tay người, cùng người già đi.

Đặng: Mọi người đừng lo cho bé Tuần Nhi nha, sau khi bé được Tấn vương phế xuống làm dân thường sẽ được cha vợ tương lai của bé đón về. Còn cha vợ tương lai của bé là ai thì m.n tự đoán🤤

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top