🔹Phần 47
Mùa đông và tháng chạp, trước đầu năm mới là lễ hội đêm giao thừa. Ngày trọng đại này trong thành Tấn Châu một mảnh an bình, nhà nhà giương đèn kết hoa hợp gia hoan hỉ, cho dù là tiểu môn tiểu hộ cũng chú ý đến đoàn viên. Ngày thường không nỡ ăn, luyến tiếc dùng cũng đều phóng túng hưởng thụ một hồi, mới vừa rồi gọi là năm mới. Dân chúng như thế, trong Vương phủ cùng dân vui vẻ nên cũng có tiếng cười nói vui vẻ. Tiểu thế tử Hách Liên Tuần năm nay bốn tuổi ngồi bên bếp lửa, trên người bọc một cái áo khoác da sói, sau lưng còn có hai thứ đệ đều bọc thành bột ngơ ngác nhìn Chu Tử Thư bọc sủi cảo. Thì ra trong Tấn vương phủ này cũng có truyền thống, Vương phi là kim tôn ngọc quý ngày thường mười ngón tay không dính dương xuân thủy nhưng mỗi khi đến tết tất sẽ tự mình xuống bếp gói một bữa sủi cảo.
Quân tử tránh xa nhà bếp, Chu Tử Thư làm sao có thể xuống bếp, đun nước cũng không tốt, làm nhân nấu mì gì đó lại càng không biết gì, chỉ cần ghi nhớ một công thức nấu ăn sủi cảo hoa mai, nhất ứng tạp sự tự có người bên ngoài chuẩn bị cho y. Chỉ là sủi cảo hoa mai này bọc lại cực kỳ tỉ mỉ, từng viên đầy đặn, lại phải bọc thành hình hoa mai, thật là khó làm. Chu Tử Thư thuở nhỏ tập võ, ám khí kiếm pháp, không cái nào không tinh, mười ngón tay linh xảo bọc bánh vận lực như có như không, đầu bếp linh hoạt nhất Vương phủ cũng không bằng y. Hàng năm một bữa ăn sủi cảo như vậy cũng là trên dưới ăn một cái để ứng cảnh mà thôi.
Vương phi ở dưới bếp bọc sủi cảo, mọi người trong hạp phủ ai dám nhàn rỗi, một đám thị thiếp dưỡng nương đều theo gió lạnh đi ra, phòng ăn chen chúc đầy người địa vị thấp một chút liền vây quanh trong viện nhìn Vương phi bọc sủi cảo, ai nấy đều nhìn đến líu lưỡi ngạc nhiên. Bởi vì vị Vương phi này bình thường ở sâu trong Trọng Minh Uyển hàng ngày việc đi thỉnh an đều giảm bớt, chờ nhàn rỗi khó có được gặp mặt một lần, người sống an nhàn sung sướng như vậy giờ lại ngồi dưới bếp không nhanh không chậm bọc sủi cảo, tuy nói là thói quen hàng năm nhưng đây vẫn là điều hiếm thấy. Uyển Nương ở trong một đám thị thiếp là có địa vị cao nhất, liền ngồi ở dưới chỗ Hách Liên Tuần, trong ngực ôm một con mèo nhẹ giọng nói: "Bọc mấy trăm cái rồi điện hạ cũng nên nghỉ ngơi đi."
Chu Tử Thư ừ một tiếng nhìn Hách Liên Tuần ngồi ở đó vẻ mặt chờ mong, ngón tay dính bột mì thuận tay điểm cái mũi phấn nộn của đứa bé: "Đói bụng sao?" Sau lại quay ra nói với nương tử chưởng bếp: "Canh nếu đã được rồi, trước hãy nấu cho Vương gia một bát sau đó nấu cho bọn nhỏ đi." Nhìn một bàn bánh trắng trẻo mập mạp trước mặt cũng cảm thấy đại khái đủ rồi, Vương phủ trên dưới mấy trăm người, sao có thể có phúc phận ăn chén sủi cảo này, liền rửa sạch tay sờ sờ tóc mấy đứa nhỏ: "Trời đông lạnh rồi, đều trở về đi."
Nhìn sắc trời, Hách Liên Dực lúc này nên ở trên điện Lê Thuần. Theo lệ cũ ở Tấn Châu, vào thời điểm cuối năm bách quan triều hội tan cũng đã sớm, ai ngờ hôm nay lại trễ như vậy. Năm nay là năm thứ ba Hách Liên Dực kế vị, Tấn Châu trên dưới yên ổn, cuối năm, ngay cả Thiên Song nửa tháng nay cũng thuận buồm xuôi gió, trong triều không có đại sự gì. Chu Tử Thư cũng không nghĩ nhiều, nhìn mọi người đều tan rã, chén bánh sủi cảo đầu cũng nấu đến tám phần liền sai người đem sủi cảo này đựng lại, bày trên một cái bếp than nho nhỏ tiếp tục nấu, kêu hạ nhân dùng khay bưng rồi chậm trãi đi về phía điện Lê Thuần.
Mùa đông này chưa từng có tuyết rơi chỉ là một mực khô lạnh, trời cũng âm trầm bất định, cũng không có khí tượng như năm trước tuyết rơi phong phú. Chu Tử Thư trong lòng nghĩ đến Tấn Châu loạn đã qua hai ba năm, dân chúng vẫn đang nghỉ ngơi, đầu xuân nếu lại có hạn hán thì sẽ lại càng khó khăn. Nghĩ đi nghĩ lại, sớm đã đi tới ngoài điện Lê Thuần, liền từ trong tay hạ nhân tiếp nhận khay, ở ngoài điện nghe xong trong điện thập phần an tĩnh, nghĩ đến triều hội đã tan, lúc này mới cất bước đi vào. Trong điện Lê Thuần quả nhiên không có một bóng người, đèn trường minh chiếu sáng trong điện, đất ấm như mùa xuân, Chu Tử Thư vừa tiến vào, chỉ cảm thấy cả người khô nóng, đi vào trong đại điện, đặt sủi cảo lên thư án của Hách Liên Dực, đã thấy trên thư án chất đống lộn xộn, thuận tay lo liệu. Hách Liên Dực lúc này từ hậu điện đi vào, thấy Chu Tử Thư tựa hồ có chút kinh ngạc, lại thấy dủi cảo mới biết là lúc mình lỡ, liền nói: "Tử Thư tới rồi, từ khi nào vậy?"
Chu Tử Thư thấy sắc mặt hắn ửng hồng dường như có ý, lại từ hậu điện đi ra vả lại quần áo xập xệch, khẽ thở dài: "Không còn sớm, sủi cảo cũng đã ăn được rồi liền đưa tới đây." Nội công của y thâm hậu, thính lực rất tốt, sớm đã nghe được hậu điện ẩn có tiếng váy vóc, tự nhiên hiểu được. Làm việc hoang đường như vậy ở đây, Hách Liên Dực cũng là lần đầu tiên, lại là tết nguyên đán, khó trách mặt mũi hắn trên dưới không tới. Hách Liên Dực thị thiếp đông đảo, quan hệ phức tạp chỉ là bận tâm đến mặt mũi Của Chu Tử Thư, ngay cả trắc phi cũng chưa từng đứng cùng. Chu Tử Thư tuy rằng không quan tâm đến chuyện này, nhưng hôm nay không bình thường, lại ở trên điện Lê Thuần, thấy vương vị hắn chưa ổn định làm việc như vậy, thân là thần tử, muốn làm hết bổn phận liền không thể không khuyên bảo hai câu, cũng chỉ đành kiên trì nói: "Vương gia khí sắc không tốt lắm, là lên triều mệt mỏi sao?" Y không tiện hỏi quá thẳng thắn sợ Hách Liên Dực kiêng kị, ngày thường thống lĩnh Thiên Song đã phải cẩn thận mọi người, dù sao vẫn âm thầm làm việc, nếu là công nhiên hỏi qua chuyện triều đình, chỉ sợ lại là nói chuyện không đầu cơ.
Hách Liên Dực lại không ngờ y đột nhiên đến điện Lê Thuần, nhìn chén sủi cảo bốc hơi nóng tự giác có thiệt thòi, hôm nay thật sự là triều hội nghe rất nhiều lời phiền lòng, sau đó lại uống nhiều rượu, nhất thời hồ đồ, thị nữ trên điện Lê Thuần đều có tư sắc, hưng chi sở chí lâm hạnh một người, hiện giờ tỉnh rượu, liền cảm thấy việc này thật không ổn, trên mặt thật sự có chút khó chịu. Hắn biết Chu Tử Thư lại muốn giảng đạo lý lớn, lại cảm thấy nếu Chu Tử Thư thật sự đố kỵ, tùy hứng sử khí cũng dễ làm, hết lần này tới lần khác vẻ mặt y chính đại quang minh, khiến cho lời nói giữa vợ chồng cũng giống như trên triều đình, liền cầm lấy chén sủi cảo kia: "Là Cô Vương quên canh giờ, chậm trễ bát sủi cảo này." Sau đó uống một ngụm canh trước.
Sủi cảo vốn là món ăn bình thường nhất thiên hạ, trong nhà dân chúng nghèo khổ ăn một hai đồng tiền vây chay, ăn một chút vui vẻ. Bánh trong Tấn vương phủ lại làm ra lại có gà già tinh nấu, dầu lưu hương, nhân bánh chọn thịt lợn ngon, thêm hạt tiêu và các loại gia vị quý giá khác, nửa điểm cũng không tanh, lại là Vương phi tự tay bọc, mỗi cái đều đầy đặn, phảng phất như từng đóa mai trắng nở rộ, tươi ngon khó tả. Chỉ là lúc này Hách Liên Dực ăn chén sủi cảo này, ánh mắt đối với Chu Tử Thư thật sự ăn không nuốt trôi, ăn mấy miếng cuối cùng cũng buông xuống: "Tử Thư, hôm nay--"
Chu Tử Thư cúi đầu đùa nghịch một tờ giấy trấn bên cạnh. Trấn giấy kia là hồng ngọc, bên trong mơ hồ mang theo mấy vết máu, làm nổi bật đôi tay của y hết sức trắng nõn. Hách Liên Dực trong lòng khẽ động, nương theo ánh đèn đánh giá Chu Tử Thư, Chu Tử Thư không thích xiêm y sáng đẹp, ngày thường ở trong Vương phủ đều mặc áo dài màu tối, quần áo như người, tuy nói đẹp mắt nhưng lại luôn lãnh đạm một chút. Hôm nay là tết, thay đổi một thân bảo lam cẩm y, quan miện buộc tóc cũng đổi thành hán bạch ngọc, dưới ánh đèn nhìn lại, so với ngày thường nhu hòa hơn rất nhiều. Y năm nay mới chỉ mới hai mươi ba tuổi còn là năm nhược quan, hai má mềm mại, lông mi thon dài, da thịt sau gáy như ngọc, kết ấn tựa như vậy. Gần đây sau khi công việc của Hách Liên Dực rất ít để ý đến hắn, hiện giờ dưới ánh đèn nhìn kỹ, mới cảm thấy biểu đệ kiêm ái lữ này vốn là phong lưu trời sinh, hoảng hốt cảm thấy so với hắn, giai lệ mãn phủ thậm chí mỹ nhân mới được sủng hạnh đều trở thành dung son. Nếu không phải y bởi vì năm đó sinh non bị thương nguyên khí, cả đời này liền cùng một mình hắn đối diện, rồi lại sao chứ? Tâm niệm đến đây, càng cảm thấy hôm nay mình làm việc không ổn, lòng áy náy nên cũng ôn nhu hơn rất nhiều: "Hôm nay triều hội nghe một ít lời không muốn, lại uống nhiều rượu, Tử Thư, đệ sẽ không trách cô vương đi?"
Chu Tử Thư thản nhiên nói: "Triều vô tranh, thần không biết qua, nếu là thần tử trung thành, Vương gia trời cho anh minh, cũng không cần quá để ý. Vương gia hiện giờ vẫn đang trên đường đứng vững, chuyện này truyền ra ngoài không dễ nghe, có cản trở danh dự của Vương gia." Y chậm trãi mà nói, lời nói cũng không kịch liệt, lại là như kim đoạn ngọc, khó có thể bác bỏ. Hách Liên Dực tự giác đuối lý, liền cười nói: "Triều có tranh thần, nhà có hiền thê, đều là chuyện tốt. Tử Thư nói đúng, việc này tuyệt đối sẽ không còn nữa." Lại ăn thêm mấy miếng sủi cảo, thấy Chu Tử Thư không nói gì nữa, cũng thở phào nhẹ nhõm. Chu Tử Thư kỳ thật không còn lời nào để nói với hắn, bổn phận tình phận đều đã hết liền cũng lười mở miệng, đứng dậy từ biệt: "Vương gia, thần đi trước, buổi tối trong viện lại chúc tết Vương gia đi."
Hách Liên Dực thấy y đứng dậy muốn đi, hiện giờ khó có được đối diện thanh tĩnh với y lại kéo tay y lại: "Tử Thư..."
"Vương gia có phân phó gì?" Chu Tử Thư nhẹ giọng hỏi, quay đầu nhìn hắn, ánh mắt trong như nước trong suốt như gương, Hách Liên Dực nhất thời nghẹn lời, lại nhớ không ra trước đây, giữa hai người cũng từng có một ngày ấm áp ngọt ngào, ngây người một lúc lâu mới nói: "Không có gì, buổi tối ta đi Trọng Minh Uyển thăm đệ."
Chu Tử Thư không chút để ý đáp một tiếng, ra khỏi Lê Thuần điện, gió lạnh thổi qua, tâm tư ngược lại tốt hơn một chút, nhìn sắc trời âm trầm kia, trong lòng ngóng trông tuyết sớm một chút, chậm trãi trở về Trọng Minh Uyển. Hôm nay Tứ Quý sơn trang huynh đệ đoàn viên, y vây ở Trọng Minh Uyển, còn có Vương phủ quy củ, không thể cùng mọi người vui vẻ, trong lòng buồn bực, lại nghĩ đến đến Tấn Châu cũng đã qua ba năm năm, tám mươi mốt người, tổn hại hơn phân nửa, bây giờ trở về còn có mặt mũi gì gặp mọi người? Dứt khoát không đi cũng được, vào Trọng Minh Uyển liền cởi xiêm y, kéo đầu đội mũ, dù sao hôm nay, quay đầu gia yến cũng phải uống rượu, mới vừa rồi ở trong phòng bếp thuận một bình ngọc bình xuân, trong tay áo lấy ra rót một ngụm lớn, rượu vào sầu ruột, cũng vui vẻ. Uống nửa bình như vậy, chợt nghe được trong viện có tiếng bước chân, lại là thanh âm của người tập võ, đang hoảng hốt, Cao Ngũ Lang nói: "Thị vệ Hàn Anh, cầu kiến điện hạ."
Chu Tử Thư biết hắn nói qua nói lại, trong nhà cũ sơn trang cũng thường gặp mặt, không có gì kiêng dè bèn kêu cho người vào, Cao Ngũ Lang liền buồn bực dẫn Hàn Anh vào Noãn Các. Hàn Anh tuổi còn nhỏ, mới bổ sung khuyết điểm của thị vệ, còn chưa kịp làm xiêm y vừa vặn, bộ xiêm y trên người có vẻ có chút lớn, chỉ là ăn mặc chỉnh tề, nhìn cũng rất là tinh thần. Hắn đi vào Noãn Các thấy Chu Tử Thư tóc tai bù xù, hai má ửng đỏ, khác hẳn với bộ dáng ngày thường cao cao tại thượng, không khỏi ngẩn ra: "Điện hạ?"
"Là Anh nhi tới rồi sao." Chu Tử Thư khoát tay áo, lại nói với Cao Ngũ Lang: "Sủi cảo dưới bếp còn không? Nếu còn thì lấy cho thị vệ Hàn một bát."
Cao Ngũ Lang lĩnh mệnh rời đi, không bao lâu bưng tới một chén sủi cảo nóng hổi, cười nói với Hàn Anh: "Hàn thị vệ thật phúc khí, đây là sủi cảo do điện hạ tự tay bọc."
Hàn Anh hai tay tiếp nhận bát sủi cảo kia chỉ cảm thấy nóng tay, Chu Tử Thư cười nói: "Trước mắt không có người ngoài, ngươi cứ ngồi ăn." Lại tự mình uống rượu. Hàn Anh suy nghĩ một chút, ngồi xuống trên một cái thanh nhỏ bên cạnh lồng Huân, từng ngụm từng ngụm ăn bát sủi cảo kia. Canh tươi ngon tất nhiên không cần phải nói, nghĩ là Chu Tử Thư tự mình gói, lại càng có một phen tư vị khác ở trong lòng. Hắn đem sủi cảo này ăn sạch sẽ, đứng dậy hành lễ: "Đa tạ điện hạ thưởng." Ăn một chén sủi cảo nóng, quanh thân mệt mỏi trên mặt cũng thêm chút khí tức.
Chu Tử Thư đã lâu không uống rượu, hôm nay nửa bầu xuống bụng, mới nhớ tới mình gói sủi cảo nửa ngày, lại còn chưa ăn một miếng, rượu vào sầu ruột, lại không ăn lót đáy, lại có chút say. Nhớ tới Hách Liên Dực đợi lát nữa muốn tới, vả lại gia yến cũng không thể không đi, liền đem bầu rượu buông xuống. Người ở Vương phủ, đều không thể tận hứng, nhân sinh đến đây lại có hứng thú gì đáng nói, mặc dù là tết nguyên đán nhưng Chu Tử Thư trong lòng chỉ cảm thấy tẻ nhạt, nửa nằm trên một cái giường lớn quay đầu nhìn sắc trời ngoài cửa sổ: "Anh Nhi, ngươi là từ thành Tây lão trạch tới? Mọi người... Không sao chứ?"
Hàn Anh thấy thần sắc y cô đơn lại có cái gì không rõ, thấp giọng nói: "Đều tốt, chính là nhớ trang chủ, thiếu trang chủ nói nhớ sủi cảo của ngài, hôm nay không kịp, muốn ngài ngày mai bổ sung."
Chu Tử Thư nghe xong cũng không nói gì, hắn thấy Hàn Anh đổi xưng hô, biết là vì an ủi mình, chỉ là trang chủ như y làm uất ức đến cực điểm, thật sự thẹn với hai chữ này. Chén sủi cảo mùa xuân mới này vốn cũng là tục lệ cũ của Tứ Quý sơn trang, chỉ là từ năm trước đến cuối năm cảnh tượng một đại gia đình vây quanh dưới bếp làm sủi cảo, bây giờ nghĩ đến chính là cách thế. Mấy năm nay y bị vây trong Vương phủ này, gói một bữa sủi cảo như vậy chẳng qua là Ứng Cảnh Nhi, một chút tâm sự không ai có thể biết, người chân chính nhớ nhung trong lòng hết lần này tới lần khác ăn không được chén sủi cảo này. Y kinh ngạc nhìn ra ngoài cửa sổ, hoàng hôn dần dần sâu, trong viện hàn mai nở rộ, trùng điệp chồng lên nhau, như mây như sương, một trận gió bắc cuốn tới, bông tuyết rơi xuống, trận tuyết đầu tiên năm nay rốt cục vẫn rơi xuống.
Chu Tử Thư thở phào nhẹ nhõm, mấy năm nay nửa người nửa quỷ, chịu đựng đến chết, trong thanh sử nhiều nhất cũng chỉ nhớ rõ một khoản "Tấn vương phi Chu thị, một năm canh", nhưng Tấn Bắc vạn dặm hà sơn mỗi một khối gạch xanh trên Sùng Vũ môn, lại đều sẽ nhớ rõ tất cả những gì y đã làm. Đời này sống đến bây giờ hổ thẹn, suy nghĩ nhiều vô ích, mình chọn con đường chỉ đành đi xuống, chỉ cầu bảo trụ Cửu Tiêu, bảo trụ sơn trang hiện giờ những tàn bộ này, đi hỏa điêu nhận, chết không hối.
Tuyết càng lúc càng lớn giống như ông trời nghẹn một hơi muốn hôm nay một cỗ não bộ đổ ra. Chu Tử Thư nhìn tuyết trong chốc lát nhẹ giọng nói: "Anh Nhi, gọi người đi điều tra cống tửu trên điện Vương gia hôm nay, sợ là có chút cổ quái." Thì ra y muốn Hách Liên Dực làm người từ trước đến nay luôn đoan phương, lúc còn trẻ tùy hứng ngẫu nhiên có, nhưng cũng coi như là giai thoại phong lưu. Hiện giờ làm Vương gia, làm sao có thể làm ra chuyện vô hành như vậy, rất có chút khả nghi. Cũng là y thống soái Thiên Song nên cẩn thận đã quen rồi, trong lòng cười mình đa nghi đến mức này, đến tột cùng là tin tưởng Hách Liên Dực làm người không đến mức hoang đường như vậy hay là không dám tin mình một lòng cô dũng đi theo, cũng không phải là người trong lòng nghĩ?
Ngày sau Hàn Anh nói qua nói lại, ngày đó cống tửu quả nhiên có chỗ không ổn, thị nữ ở hậu điện Lê Thuần điện cũng là người sai khiến. Chu Tử Thư trong lòng biết chuyện này nếu đâm ra, lại là một hồi phong ba của lão đại. Mắt thấy hôm nay Tấn Châu thái bình không qua mấy ngày tốt lành, nội viện Vương phủ bốc cháy, thật sự là không có cơ hội phản ứng. Tội danh này theo luật mà đánh chết, y cũng chỉ là đem thị nữ kia đuổi đi, gạt qua Hách Liên Dực, trong Thiên Song mấy năm nay chuyện tương tự làm cũng không tính là ít, y đã nhuộm đầy máu tươi, thiếu một mạng người thì có sao, chuyện thị nữ này không tính là quân quốc đại sự gì, cũng vui vẻ buông tay. Chỉ là năm đó, sủi cảo lại gói ít, người chân chính muốn ăn không được, người ăn được không muốn ăn, cái sủi cảo này đến cùng lại có ý nghĩa gì đây.
____
Tháng Chạp đã đến, hoa mai trong Tứ Quý sơn trang nở rộ rất tươi tốt, cũng không thể nói rõ có bao nhiêu loại, lạc anh rực rỡ mây mù chồng lên nhau, hai người ở trong thủy các hàng ngày chính là lâm thủy quan hoa, cả vườn sơ ảnh ám hương, thật sự là một phen phong lưu giai cảnh. Sáng sớm hôm đó, Chu Tử Thư tìm một cái xẻng nhỏ kéo Ôn Khách Hành hứng trí bừng bừng đến vườn mai tìm rượu hoa mai đã chôn trước đó. Rượu đều là sơn trang tự ủ, chôn hơn mười năm, tư vị thuần hậu. Chu Tử Thư bởi vì bị thương lâu không uống rượu, đã sớm ngứa ngáy khó nhịn, Ôn Khách Hành bởi vì Chu Tử Thư uống không được rượu, đương nhiên cũng chỉ cùng uống ít, đều là người không rượu không vui, nghe nói dưới tàng cây mai chôn rượu ngon, chuyện phong nhã này há có thể bỏ qua. Hai người nắm tay vào rừng mai, Chu Tử Thư đếm những cây mai kia, đi đến dưới gốc cây bạch mai thứ năm ở góc tây, nhìn bùn đất dưới chân cười nói: "Nơi này chôn hẳn là vò đầu tiên." Đưa xẻng trong tay cho Ôn Khách Hành: "Cẩn thận một chút, đừng đập vỡ rượu."
Ôn Khách Hành cười nói: "A Nhứ, ta biết huynh là muốn sai ta làm việc." Tiếp nhận xẻng nhẹ nhàng xúc đi phù đất, thấy trong rừng mai này đều là đất phù bùn mềm, đào lên cũng không cố hết sức, liền chậm trãi dùng xẻng nhỏ đào lên. Chu Tử Thư ngồi xuống trên một tảng đá lớn, lúc này chính là giữa tháng Chạp, trong núi rét lạnh, sắc trời âm trầm, nghĩ đến năm nay lại rơi tuyết trong lòng cảm thấy viên mãn, bất ngờ trước khi chết còn có thể nhìn thấy cảnh tượng tuyết rực rỡ trong Tứ Quý sơn trang này. Y có thể trở về nhà, qua mười ngày an nhàn tâm tình cùng lúc trước đã rất bất đồng, ngoại trừ thật sự luyến tiếc Ôn Khách Hành ra lại không cảm thấy bi thương nào cả, chỉ cảm thấy trước mắt hết thảy lại thực mỹ, tương lai chính là độc phát thân tử, trươc khi ra đi từng có một đoạn thời gian này liền không cảm thấy tiếc nuối. Cho dù tương lai chết ở Tấn Châu thì như thế nào, một trái tim luôn chôn trong sơn trang này. Trong lòng y nghĩ đến ôn nhu, thần sắc trên mặt cũng thập phần nhu hòa. Ôn Khách Hành công lấy được rượu, trong lòng vui vẻ ngẩng đầu nhìn Chu Tử Thư, thấy ánh mắt y như nước cúi đầu nhìn mình liền cười nói: "A Nhứ, huynh nhìn ta làm cái gì như vậy?"
Chu Tử Thư cười nói: "Lão Ôn, trước kia ngươi nói ngươi là sinh thần tháng Chạp, rốt cuộc là ngày nào vậy?"
Ôn Khách Hành giật mình, bất ngờ Chu Tử Thư còn nhớ rõ loại chuyện nhỏ này. Hắn ở Quỷ Cốc nhiều năm có thể chịu đựng được một cái mạng đã không dễ dàng, làm sao còn có thể nhớ rõ sinh nhật gì không sinh nhật. Cho dù là ít thời gian ở bên cạnh cha mẹ nhưng bởi vì Ôn Như Ngọc gặp phải thảm họa nên cũng không có qua mấy buổi sinh thần tốt, nếu không phải gặp Chu Tử Thư sợ là ngay cả mình sinh ra lúc nào cũng đều quên sạch sẽ, thấy Chu Tử Thư hỏi, một mặt nhẹ nhàng phất đi bùn đất trên nồi rượu, cẩn thận đào mép một mặt nói: "Hai mươi bốn tháng Chạp."
"Trách không được là lao luyến mệnh." Chu Tử Thư cười nhìn hai tay hắn từng chút từng chút đào ra vò rượu kia, không khỏi động lòng, hối hận không mang theo chén rượu. Nghe được sinh thần Ôn Khách Hành chính là mấy ngày sắp tới này trong lòng biết đây là sinh thần đầu tiên, cũng là cuối cùng mình cùng hắn, trong lòng lại bất giác nhu tình bắt đầu khởi động: "Ngươi là năm Canh Tuất, năm nay là ba mươi tuổi. Ôn Khách Hành ngẩng đầu cười: "Đúng vậy, nhỏ hơn huynh một chút, cả đời này là nhất định sẽ không ngẩng đầu lên nổi."
Chu Tử Thư đưa tay sờ sờ lên tim hắn, thấy bộ dáng hắn ngẩng đầu cười khẽ thật là ngây thơ, trong lúc hoảng hốt giống như nhìn thấy đứa nhỏ thời thơ ấu còn gọi là Chân Diễn cười với mình, trong lòng ấm lên một hồi. Trong lòng liền nghĩ, nếu hắn ở trong sơn trang này cùng ta lớn lên, ta tất nhiên so với thương Cửu Tiêu càng thương hắn, tràn đầy nhu tình nói không nên lời, thật lâu sau mới nói: "Sinh thần lần này ta phải làm thật tốt cho đệ."
"Được." Ôn Khách Hành cười nói: "A Nhứ, huynh nấu bát mì trường thọ cho vi phu, ta cho dù chết cũng cam tâm." Thanh âm của hắn phát run, kiệt lực khắc chế, sợ cho Chu Tử Thư nghe ra manh mối, bởi vì biết mệnh của mình không lâu, nếu là trước khi chết, có thể cùng người mình yêu rửa tay nấu canh đương nhiên là sảng khoái mỹ mãn. Chu Tử Thư chỉ nói Ôn Khách Hành lại nói bậy, ở trên vai hắn nhẹ nhàng vỗ một chưởng: "Cũng không có kiêng kị, không được nói lung tung." Dừng một chút, nhớ tới Ôn Khách Hành mấy ngày nay chê A Tương tay nghề không tinh, vừa nhận đồ dưới bếp đều tự mình gánh vác, làm ra thức ăn đều tinh mỹ, lại không thua cơm của Tấn Châu Vương phủ. Y học được tay nghề như vậy ở đâu, không hỏi có thể biết, sao nhịn được nhiều lời, nhớ tới mình thật sự sẽ không xuống bếp, lại nhớ tới chuyện cũ ở sơn trang năm xưa, ôm lấy bả vai hắn nhẹ giọng nói: "Tướng công ngươi ta sẽ không nấu mì, ngươi gả gà theo gà, đành phải chịu đi. Sinh thần là một ngày tốt, làm cho ngươi sủi cảo được không?" Dừng một chút, lại nói: "Trước kia khi sư phụ còn sống, mỗi khi đến tết mọi người liền ở Vân Đạm Phong Khinh Đường cùng nhau làm sủi cảo. Sư nương không thích sủi cảo, nhưng mà lại nghĩ ra một cách gói hoa, gọi là sủi cảo hoa mai. Năm nào cũng là như thế, ta cũng có mấy năm không ăn sủi cảo này, trước kia là không có ai cùng ta chia sẻ, hiện giờ có ngươi còn có Thành Lĩnh, A Tương, hai vị khách nhân, chúng ta cùng nhau tổ chức sinh thần, ăn tết, ăn bát sủi cảo nóng hổi, nguyện Tứ Quý sơn trang này từ nay về sau đều là ngày hôm nay, có được hay không?"
Ôn Khách Hành nghe y nói như vậy nghĩ đến tuổi tác mình, trong lòng muốn cùng Chu Tử Thư an ổn đón năm mới, trong lòng hắn có vướng bận, tương lai cũng sẽ không muốn chết. Lại nhớ tới cảnh Tứ Quý sơn trang năm đó thịnh cảnh, trên dưới hợp gia nhiệt náo nhiệt làm sủi cảo, nhất định là ký ức tốt đẹp nhất của Chu Tử Thư khi còn trẻ. Nghe y nói có mấy năm chưa từng ăn sủi cảo đoàn viên, có lẽ là bởi vì sau này lưu lạc Vương phủ, cùng Tấn vương kia nhìn nhau chán ghét, tâm tình thê lương như vậy, ngẫm lại cũng trong lòng thương tiếc. Chính hắn từ sau bảy tám tuổi đã chưa từng có ngày vui vẻ, vẫn khổ sở cho đến bây giờ, cũng thôi. Chu Tử Thư lại ở Tứ Quý sơn trang lớn lên đến mười sáu tuổi, trên có sư trưởng quan tâm, dưới có sư đệ kính trọng, khoái ý mỹ mãn cỡ nào, nhốt vào Tấn vương phủ hơn mười năm, từng chút một, sai người đem phần vui vẻ kia đoạt đi, làm sao không đau lòng liền nói: "Được, A Nhứ, chúng ta cùng nhau làm sủi cảo." Nói xong đem cả một vò rượu hoa mai kia xách ra, nhẹ nhàng hôn mi tâm Chu Tử Thư: "Nhìn huynh như vậy, đại thương mới lành, hay là đừng uống nhiều, uống mười chén, được không?"
Chu Tử Thư lúc này làm sao còn nhẫn tâm làm trái hắn, ôm eo hắn ôn nhu nói: "Được, uống mười chén."
Nếu muốn ăn Tết thì phải mua đồ sắm tết. Mấy ngày nay một nhóm sáu người đã quét dọn sạch sẽ nơi thường xuyên trong sơn trang, hoa cỏ trong đình liền đợi đến sau khi khai xuân mới cắt tỉa, Chu Tử Thư còn có hứng thú dẫn Trương Thành Lĩnh đi sửa chữa mấy cơ quan. Bận rộn, cuộc sống trôi qua cực nhanh, đảo mắt đã đến ngày 24 tháng Chạp, chính là sinh thần của Ôn Khách Hành. Trong lòng hai người đều nói cuộc sống này qua một ngày liền ít đi một ngày nên đều hết sức quý trọng, hàng tết sớm đã mua xong, cái gì pháo hoa, câu đối xuân, rượu tiêu đều chuẩn bị xong, mua thịt lợn tươi cùng gia vị, muốn mọi người náo nhiệt cùng nhau gói sủi cảo. Trong đoàn người này ngoại trừ Chu Tử Thư, Trương Thành Lĩnh và Cao Tiểu Liên cũng đã quen với việc sống an nhàn, trước kia không làm việc hiện giờ cùng nhau bận rộn chuẩn bị đón năm mới, tuy nói một nhà tan cửa nát nhà, một người lo lắng cho phụ thân, trong tay có việc làm nên cũng đều xua tan vài phần thê lương trong lòng.
Ôn Khách Hành ở dưới bếp chuẩn bị canh nấu sủi cảo, trước tiên đem chân mây mua về cắt miếng, chuẩn bị thêm vào canh, cũng đều dựa theo công thức nấu ăn của Chu Tử Thư sư nương. Hắn bảo Trương Thành Lĩnh giết gà, đáng thương Trương Thành Lĩnh lớn như vậy cũng chưa từng giết gà, cầm đao không dám xuống tay, ngược lại bảo con gà kia đuổi theo chạy khắp sân, dưới chân Lưu Vân Cửu Cung Bộ đi ngược lại lại thập phần thuần thục, mặc dù vẫn không có tư thế lưu phong hồi tuyết, mây nhẹ che trăng nhưng cũng không phải như trước kia giống cẩu hùng khiêu vũ. Chu Tử Thư ngồi dưới hành lang uống một ngụm rượu hoa mai mới đào lên, nhìn người bị một con gà mái dọa đến mức trèo lên cây trên tường cũng buồn cười. Ôn Khách Hành cắt hành hoa lắc đầu cười nói: "Hai thầy trò các ngươi tứ thể bất cần ngũ cốc bất phân, đem chúng ta đều xem thành nô tài cho các ngươi đấy à."
Bên kia Sương A Tương mang theo Cao Tiểu Liên tục băm thịt, trộn nhân điệu hoa tiêu nước, bận rộn vô cùng, Đặng Khoan thấy Trương Thành Lĩnh thật sự không thể cắt tiết gà liền thở dài đem gà mái kia bắt lại mang đến hậu trù một đao giết mổ, rửa sạch sẽ. Trương Thành Lĩnh đương nhiên thập phần cảm tạ, Ôn Khách Hành đem cả con gà đặt vào bình ngói, không khỏi cảm khái: "Quả nhiên là cùng người bất đồng mạng, người lớn như vậy, ngay cả một con gà cũng chưa từng giết qua."
Trương Thành Lĩnh cười cười, Chu Tử Thư lắc đầu nói: "Đó cũng là nó có phúc khí, sư phụ nó chiếm hết phong lưu thế gian, duy chỉ thiếu vài phần vận khí, ngược lại cũng bổ sung cho nhau." Trong lòng lại nghĩ mình một đường đi tới bây giờ, đang hạnh phúc mỹ mãn, lại hết lần này tới lần khác sống không còn được lâu, đâu chỉ thiếu vài phần vận khí? Quả thực là hoàn toàn không có vận khí đáng nói, có lẽ kiếp này sát nghiệt quá nặng ông trời nhìn không lại mắt. Người sắp chết, lời nói cũng tốt, lúc thiếu niên một lòng nhuệ khí, tự đạo tử sinh trong tay, biến hóa từ tâm, đất không thể chôn, trời không thể giết, mà bây giờ bụi bặm lắng xuống mới biết hết thảy chung quy chẳng qua chỉ là hư không mà thôi. Ôn Khách Hành lắc đầu tự đi bận rộn, không bao lâu canh đã nấu xong, nhân cũng chuẩn bị xong, vỏ bánh hiện đang trộn ra, tuyết trắng đều đều, từng chồng lại xếp chồng lên khay cũng thập phần đẹp mắt.
Chu Tử Thư buông bầu rượu xuống dạy Trương Thành Lĩnh gói sủi cảo hoa mai: "Thành Lĩnh, con cũng đừng xem thường sủi cảo này. Nhân phải đầy đặn, vỏ phải đồng đều, sức mạnh trên tay phải như có như không, vừa phải mới có thể bọc thành hình hoa mai. Sơn trang chúng ta trước kia ngày lễ tết đều là cả đại gia hải cùng nhau làm sủi cảo, náo nhiệt vô cùng, hiện giờ chỉ có con và sư thúc con cũng đừng đánh mất truyền thống này." Y nói là tương lai, chỉ mong sau khi mình đi Ôn Khách Hành vẫn có thể ở lại trong Tứ Quý sơn trang.
Mình bảo vệ bọn họ nhất thời không bảo vệ được bọn họ một đời, nếu hai người có thể ở lại trong Tứ Quý sơn trang này cũng không phải là tốt sao? Trương Thành Lĩnh thập phần vụng về nắm vỏ sủi cảo, cậu còn chưa bắt đầu học ám khí nên không thể nắm giữ kình lực như có như khôn mà bóp nát mấy khối vỏ bánh, thập phần chật vật, lại là tính tình quật cường, nghẹn thở nhận ra nghiêm túc mà nhéo, cuối cùng cũng bọc xong một cái chỉ là nhìn hoàn toàn xiêu vẹo hoàn toàn không có hình dáng hoa mai. A Tương gói sủi cảo liền nhớ tới Tào Úy Ninh lúc này ở Thanh Phong kiếm phái không biết đang làm cái gì, cũng là bọc cái lớn cái nhỏ không giống nhau. Ngược lại Đặng Khoan cùng Cao Tiểu Liên ngồi cùng một chỗ, hai người ngươi nhìn ta một chút, ta nhìn ngươi, hai người có tình cảm với nhau, mặt mang mỉm cười, sủi cảo đều bọc thập phần đẹp mắt, tuy rằng không giống hoa mai nhưng cũng rất đẹp mắt.
Ôn Khách Hành ngồi bên cạnh Chu Tử Thư, nhìn y vận chỉ như bay, mười ngón tay nhẹ nhàng bọc một cái, một đóa hoa mai liền hiện ra, học tư thế của y bọc mấy cái, tuy không giống lắm nhưng cũng so với trương Thành Lĩnh miễn cưỡng bọc được sủi cảo tốt hơn rất nhiều. Chu Tử Thư cười nói: "Thọ tinh ngươi bận rộn nửa ngày rồi còn không đi nghỉ?"
Ôn Khách Hành muốn sống an ổn như vậy, qua một ngày ít một ngày, qua một thời thiếu một thời, làm sao nỡ rời khỏi Chu Tử Thư một lát, kề sát bả vai y, chỉ cảm thấy trên người y hương mai nồng đậm, so với hoa mai trong vườn mai Thủy Các càng khiến lòng người mê mẩn lòng người. Trong lòng khoái ý, chậm trãi từng bọc một quấn quanh nhân bánh cười trả lời: "Không, ta phải chăm chỉ học tập sủi cảo này, sau này lễ hội, năm nào cũng gói cho huynh ăn."
Chu Tử Thư nghe xong cũng nở nụ cười: "Được, vậy ngươi hàng năm đều gói cho ta ăn."
Trong lòng hai người họ đều có tâm tư không lâu, đối thoại với nhau đúng là hết sức nhu tình, Trương Thành Lĩnh mờ mịt không hiểu, A Tương không yên lòng, Cao Tiểu Liên cùng Đặng Khoan một lòng đều ở trên người nhau, lại không ai phát hiện hai người họ đều có ngụ ý lời nói. Mọi người bận rộn nửa ngày, bọc hơn trăm cái sủi cảo, canh cũng nấu xong, hương thơm tươi ngon xông vào mũi, liền đem sủi cảo kia từng cái một, mỗi người một chén sủi cảo hoa mai nóng hổi, ngồi cùng một chỗ, chậm trãi ăn vào liền cả người đều ấm áp lên. Trương Thành Lĩnh ăn sủi cảo, vành mắt bỗng nhiên đỏ lên, nhỏ giọng nói: "Sư phụ, đồ nhi từ khi... Từ sau khi trong nhà có biến cố liền cho rằng từ nay về sau không còn nhà nữa, nào ngờ còn có thể sống được một năm đàng hoàng như vậy..."
A Tương nghe xong cũng thấp giọng nói: "Cả ngày ở Quỷ Cốc ngươi giết ta, ta hại ngươi, còn sống cũng không tệ rồi, cái gì năm không năm, nhà cũng không có, qua năm mới đây."
Đặng Khoan cùng Cao Tiểu Liên nhìn nhau, cũng là tâm tư bình thường, Ngũ Hồ Minh hiện giờ một đĩa cát tán sa, hành tung Cao Sùng không rõ hung nhiều lành ít, hai người kỳ thật cũng không có nhà, lại không ngờ âm sai dương sai, đi tới Tứ Quý sơn trang, còn có thể ăn một chén sủi cảo nóng bỏng mùi thơm xông vào mũi như vậy. Chu Tử Thư thấy bọn họ đều như thế, trong lòng chua xót nhặt một cái sủi cảo lớn gắp vào bát Trương Thành Lĩnh: "Hài tử ngốc, sau này con vẫn có nhà, đây là chuyện vui, khóc cái gì?"
Trương Thành Lĩnh bật khóc cười: "Sư phụ nói đúng, sư phụ, sủi cảo này thật ngon, hôm nay con muốn ăn thêm mấy bát."
"Ăn đi ăn đi, ăn xong dập đầu cho sư thúc con." Chu Tử Thư cười kéo tay Ôn Khách Hành: "Nếu không phải mượn ánh sáng của hắn, ngươi còn không ăn được chén sủi cảo này đâu."
Ôn Khách Hành lại nghĩ đến câu nói "Nhà cũng không có, qua năm nào", trong lòng khẽ động, nghiêng đầu nhìn Chu Tử Thư, từ sau khi cùng y kết nhân duyên, hắn liền biết mình có người thân, có gia đình, chỉ cần bên cạnh có người này liền luôn có nhà. Chỉ than tình thâm duyên cạn, kiếp này không được cùng y bạc đầu, chỉ mong sau này y tuổi tác về già đều có thể như hôm nay, yên ổn vì mình sống sót. Hắn nắm ngược tay Chu Tử Thư, cảm thấy Chu Tử Thư tự tay gói một chén sủi cảo, chính là thức ăn ngon nhất hắn từng ăn trong cuộc đời này, dưới trời ban trưa, không có gì sánh bằng chén sủi cảo này. Sau khi mình chết vào đầu mùa xuân, nếu có thể chôn ở Tứ Quý sơn trang đến mùa đông tuyết bay, hoa mai đầy cành, y sẽ đến thăm mình, hai chỗ tương tư cùn ở dưới tuyết, đời này cũng coi như bạc đầu, càng không có gì khác.
Vào lúc này, gió bắc ở chân trời thổi lên thưa thớt tuyết rơi. Sáu người cầm sủi cảo nóng hổi, nhìn tuyết mùa đông bay đầy trời rơi xuống, trong lòng đều có suy nghĩ riêng. Hoa mai trong đình viện theo gió tản ra bốn phía, cũng không biết là bông tuyết hay hoa mai, theo gió bắc mà đến. Chu Tử Thư nghiêng đầu thấy trong tóc Ôn Khách Đều là hoa mai tuyết, một mảnh lạnh lẽo, nghĩ mình tất cũng là như thế, đưa tay thay hắn gạt tóc vụn trước trán cười nói: "Cũng coi như cùng quân chung bạc đầu..."
Ôn Khách Hành ngẩn ra, trong lòng mơ hồ cảm thấy có cái gì không đúng, đã thấy mặt của Chu Tử Thư ôn nhu, tình ý tự nhiên, tham luyến ánh mắt này của hắn, không thèm nghĩ nhiều, nắm tay y thấp giọng nói: "A Nhứ, tuyết rơi rồi, chúng ta đi vào đi?" Chu Tử Thư nhẹ nhàng gật đầu kéo hắn vào nội đường, bốn đứa nhỏ cũng đều cầm sủi cảo đi theo, mọi người tụ tập bên cạnh chậu than, ăn sủi cảo nóng bỏng, nhìn cảnh sắc hàn mai ánh tuyết kia bất tri bất giác, hai mươi bốn tháng chạp liền trôi qua như vậy.
Côn Châu đến cuối tháng Chạp mới có trận tuyết đầu tiên này, Tấn Bắc đã sớm là tuyết bay đầy trời. Gần cuối năm Hách Liên Dực một mình ở trong điện Lê Thuần, nhìn cuồng phong bão tuyết bên ngoài, giật mình phát hiện Chu Tử Thư rời đi đã tròn một năm. Năm trước trong Vương phủ đến giờ tết so với ngày thường náo nhiệt hơn rất nhiều, năm nay lại bởi vì Vương phi "bệnh nặng", lễ tiết lễ vốn đều miễn đi liền vắng vẻ hơn rất nhiều. Hắn một mình ở trong điện Lê Thuần này bên người ngoại trừ công văn chính là thư họa, lại không thể nói gì, lúc này mới ý thức được thì ra rời Chu Tử Thư, bên cạnh hắn ngay cả một người tâm sự cũng không có. Kỳ thật ngay cả khi Chu Tử Thư còn ở đây, giữa hai người hắn cũng sớm đã không còn lời nào không nói như lúc trước. Phần lớn thời gian chỉ là hắn nói Chu Tử Thư nghe, chỉ là Chu Tử Thư tính tình cơ mẫn, lại đối với hắn biết rất rõ, mặc dù hắn không nói lời nào, có người nghe như vậy đối với Hách Liên Dực mà nói chung quy vẫn là bất đồng. Hiện giờ Chu Tử Thư đi rồi, hắn chính là người cô đơn chân chính, thị thiếp trong phủ tuy nhiều, ai có thể nghe hiểu tâm sự của hắn?
Hắn nhìn tuyết rơi dày tư vị cô đạo quả này, mặc dù là mình cả đời cầu rốt cuộc đâm tim. Độc Hạt kia từng nói Chu Tử Thư tất sẽ trở về Tấn Châu, chỉ là Hách Liên Dực cành vàng lá ngọc, thân phận tôn quý đối với những người trong giang hồ này cũng không coi trọng, từ trước đến nay chỉ coi bọn họ là đồ chơi có thể sử dụng, Độc Hạt kia nói thiên hoa loạn lạc trong lòng hắn sao có thể tin nửa phần? Chỉ là nghe nói Chu Tử Thư đi Nam Cương, trong lòng nghi hoặc hiện giờ lại không có tin tức gì, liền muốn hắn đi Nam Cương, nhất định là đi tìm Ô Khê, từ trước đến nay là cầu y vấn dược, muốn trị thương thất khiếu tam thu đinh kia. Tâm niệm đến tận bây giờ, trong lòng lại ghen ghét, lại phẫn nộ, Chu Tử Thư rõ ràng là thê tử kết tóc của hắn, vì rời khỏi hắn mà không tiếc cho mình đánh thất khiếu tam thu đinh, càng ở trước mắt mọi người Quân Sơn cùng với đầu lĩnh ác quỷ thanh danh hỗn độn trong giang hồ kia cùng nhau rơi xuống vách núi, mà bây giờ lại vì muốn cùng người bên ngoài cùng một chỗ mà đi Nam Cương cầu Ô Khê. Mối thù mới hận cũ cộng lại với nhau, thiêu đốt Hách Liên Dực trong lòng vô cùng tức giận, cũng không quan tâm truy tìm Quân Sơn chuyện Hách Liên Dao cùng Đoạn Bằng Cử rốt cuộc có phần hay không, lại nghĩ Nam Cương y thuật xuất thần nhập hóa, Ô Khê năm đó ở trong triều liền thập phần cao tay, hiện giờ thao quang nuôi dưỡng nhiều năm, nói không chừng lại có thể chữa khỏi vết thương đinh của Chu Tử Thư, nếu y có thể sống sót, tất nhiên sẽ trở về Tứ Quý sơn trang, trong lòng cười lạnh: Chu Tử Thư a Chu Tử Thư, ngươi tự cho là tính kế cô vương, mười năm phu thê, chẳng lẽ Cô vương đối với ngươi không phải biết rõ ràng? Lập tức tính toán đã định nói với Cao Ngọc Dung: "Đi gọi Đoạn Bằng Cử và Hàn Anh đến đây."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top