Chương4:Nam cũng thức tỉnh
Ngày hôm sau, ánh sáng từ những đám mây mờ nhạt chiếu qua các cửa sổ bị vỡ, báo hiệu một ngày mới trong tình trạng hỗn loạn. Quân và Nam đã tỉnh dậy, cảm thấy kiệt sức sau một đêm không ngủ. Không ai trong họ dám để bản thân ngủ say khi bóng tối có thể ẩn chứa nguy hiểm bất cứ lúc nào.
Quân, vẫn còn mệt mỏi, nhưng ánh mắt anh đầy quyết tâm. Anh đã không ngừng luyện tập để kiểm soát sức mạnh của mình, cố gắng khắc phục mọi sự bất ổn. Hôm nay, anh quyết định phải tiếp tục lên đường, mặc dù vẫn chưa thể thực sự kiểm soát hết khả năng của mình.
Nam, tuy không hiểu được hết những gì đang diễn ra, nhưng anh biết rằng sự yên ổn là không thể. Anh không thể cứ mãi là người ngồi yên quan sát. Những sự kiện đêm qua đã khiến anh phải suy nghĩ về bản thân nhiều hơn. Lòng dũng cảm và tinh thần kiên cường là điều Nam hiểu rõ, nhưng bây giờ anh cần phải tìm ra cách đối mặt với những thứ anh chưa từng nghĩ đến.
Quân: "Chúng ta không thể trì hoãn nữa, Nam. Càng ở lâu, chúng ta càng nguy hiểm hơn."
Nam gật đầu, dù lòng anh vẫn có chút nghi ngờ. Anh biết thế giới này đã thay đổi quá nhiều, và bản thân anh không thể cứ mãi đứng ngoài cuộc. Nhưng dù cố gắng như thế nào, Nam vẫn không thể thoát khỏi nỗi sợ hãi và cảm giác bối rối trước những gì đang xảy ra trong cơ thể mình. Anh không cảm nhận được sức mạnh nào bên trong mình – ít nhất là không phải cho đến lúc này.
Bất chợt, trong lúc chuẩn bị rời khỏi căn phòng, một tiếng động lớn vang lên từ bên ngoài. Quân và Nam lập tức quay lại. Tiếng chân bước rầm rập và những tiếng gầm gừ kinh hoàng càng lúc càng đến gần. Cả hai lao ra ngoài, chỉ kịp nhìn thấy một đám zombie Khứu đang tiến đến.
Quân lập tức tạo ra một luồng gió mạnh, thổi bay mấy con zombie đang tiến lại gần. Nhưng ngay khi anh cảm thấy cơn gió của mình dần mất kiểm soát, một trong số chúng bất ngờ lao tới, khiến Quân phải lùi lại, va vào một bức tường đổ vỡ.
Nam, chứng kiến cảnh tượng này, tim anh thắt lại. Mọi thứ trong anh như bùng nổ. Những ký ức về những ngày trước khi đại dịch xảy ra, về những con người bình thường và những buổi chiều tĩnh lặng, giờ đây chỉ còn là một phần quá khứ xa vời. Anh nhìn vào Quân, rồi nhìn về phía những con Khứu đang kéo đến, đột nhiên cảm nhận được sự cần thiết phải hành động.
Một cảm giác lạ lùng bắt đầu xâm chiếm tâm trí Nam. Đầu óc anh như tê liệt, nhưng ngay khi anh nhìn thấy Quân đang trong tình thế nguy hiểm, điều gì đó trong lòng anh bùng lên – một cảm giác không thể diễn tả được, như thể một phần bản năng nào đó đang trỗi dậy. Nam lao về phía Quân, không suy nghĩ, chỉ biết rằng nếu không hành động ngay bây giờ, họ sẽ không còn cơ hội.
Ngay khi Nam bước vào vòng nguy hiểm, một luồng năng lượng lạ bùng phát từ bàn tay anh. Lúc đầu chỉ là một ánh sáng yếu ớt, nhưng khi anh chạm vào Khứu đầu tiên, một sức mạnh tỏa ra mạnh mẽ, làm cho cơ thể zombie đó bất ngờ cháy bùng lên. Ngọn lửa này như thể được khơi dậy từ chính cơ thể Nam, nhanh chóng lan ra và thiêu rụi con zombie ngay tức khắc.
Nam đứng sững lại, đôi mắt mở to trong hoảng loạn và ngạc nhiên. Anh không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, nhưng cảm giác nóng bỏng từ lòng bàn tay lại chính là điều khiến anh hiểu rằng, chính anh đã làm được điều đó. Thực tế, anh chưa bao giờ nghĩ mình có thể điều khiển được sức mạnh nào, nhưng khi nhìn thấy zombie đang tiến đến, một phản xạ vô thức đã khiến anh hành động.
Nam: "Tôi... tôi không biết mình có thể làm được điều này!"
Quân, vẫn còn thở dốc, nhìn Nam với ánh mắt đầy sự kinh ngạc.
"Nam, cậu... cậu làm được rồi!" Quân thốt lên trong sự ngạc nhiên. Anh cũng không hiểu sức mạnh đó đến từ đâu, nhưng rõ ràng nó đã giúp cứu mạng họ.
Nam đứng lặng, tim đập thình thịch. Mặc dù biết rằng anh đã làm được điều gì đó, nhưng cảm giác này vẫn rất lạ lẫm. Anh chưa từng trải qua cảm giác mạnh mẽ như vậy trước đây. Lửa từ lòng bàn tay, sức mạnh bùng lên từ trong anh – mọi thứ quá khó tin.
"Không sao đâu, Nam," Quân tiếp tục, ánh mắt anh đầy sự an ủi và khích lệ. "Sức mạnh đó luôn có trong cậu, chỉ là cậu chưa sẵn sàng để nhận ra nó. Bây giờ thì cậu đã thức tỉnh rồi."
Sau khi tiêu diệt được đợt tấn công của Khứu, Quân và Nam tiếp tục di chuyển trên con đường vắng vẻ. Cảm giác an toàn mong manh chẳng kéo dài lâu, khi một cơn gió lạnh đột ngột ập đến. Không khí dường như trở nên dày đặc và ngột ngạt, làm cả hai người bất giác dừng lại.
“Có gì đó không ổn,” Quân nói, mắt anh quét xung quanh, cố gắng xác định mối đe dọa. Nhưng dù có cảnh giác đến đâu, họ cũng không thể biết trước được điều gì đang chờ đợi phía trước.
Rồi, từ sâu trong bóng tối, một tiếng gầm rú khủng khiếp vang lên, khiến đất rung chuyển và không khí như bị xé toạc. Một bóng hình khổng lồ lao ra từ phía sau đống đổ nát. Con Mãnh Hồn này có vẻ khác biệt hoàn toàn với những zombie bình thường. Lớp da nó thô ráp, mảng cơ bắp nổi lên cuồn cuộn như thể có thể xé nát bất kỳ thứ gì nó chạm vào. Mắt nó đỏ rực, đầy sự thù hận và bạo lực, khiến nó trông như một con thú hoang dã bị xâm chiếm bởi cơn thịnh nộ vô hạn.
Nam và Quân đứng sững lại, bất ngờ trước sự xuất hiện của sinh vật này.Mãnh Hồn tiến lại gần với tốc độ đáng sợ, cơ thể khổng lồ đập mạnh xuống đất mỗi khi nó bước đi, khiến không khí như vỡ ra. Mỗi cú vồ của nó có thể tấn công gục ngã cả một nhóm người. Quân đã vội vã giơ tay lên, tạo một bức tường gió để ngăn cản bước tiến của con quái vật. Tuy nhiên, sức mạnh của Mãnh Hồn lại quá lớn, những cơn gió mà Quân tạo ra chỉ khiến nó chao đảo một chút rồi tiếp tục lao tới.
“Nam!” Quân hô hoán, giọng anh đầy căng thẳng. "Cậu phải hành động! Đây không phải là trận chiến bình thường đâu!"
Nam nhìn con quái vật đang lao đến, tim đập dữ dội. Đầu óc anh hỗn loạn, không hiểu tại sao sức mạnh của mình lại chưa thể khống chế hoàn toàn được tình huống này. Bàn tay anh lại bắt đầu tỏa ra ánh sáng kỳ lạ, nhưng Nam chưa thể điều khiển được nó một cách rõ ràng. Cảm giác hoảng loạn và căng thẳng đè nặng lên anh, khiến mọi thứ như mờ đi.
Mãnh Hồn lao về phía Nam, mắt nó sáng rực trong bóng tối, miệng há rộng như muốn nuốt chửng anh. Nam cố gắng đưa tay lên, nhưng bàn tay anh bỗng dưng run rẩy, một cơn bão cảm xúc hỗn độn quét qua cơ thể. Anh không thể chỉ dựa vào sức mạnh mà mình chưa hiểu rõ được, vì thế thay vào đó, anh phải dùng chính những kỹ năng sống sót của mình để vượt qua.
Nam không kịp nghĩ nhiều, anh chỉ kịp vung tay lên, tựa như một phản xạ tự nhiên của người thợ rèn đang đứng trước một thử thách. Nhưng lần này không phải là một thanh thép nóng đỏ, mà là chính đôi tay của anh, sử dụng những kỹ thuật chiến đấu mà anh đã luyện qua bao nhiêu năm đúc kết.
Mãnh Hồn lao tới với tốc độ nhanh chóng, đôi tay của nó vung mạnh như thể muốn nghiền nát mọi vật cản. Quân ngay lập tức tạo ra một lớp gió bảo vệ, nhưng sức mạnh của con quái vật vẫn mạnh mẽ, khiến những luồng gió ấy không thể ngăn cản hoàn toàn.
Nam nắm chặt tay, hít vào một hơi thật sâu. Khi con Mãnh Hồn đến gần, anh nghiêng người sang một bên, để con quái vật lao qua mình. Một tay Nam nắm lấy một chiếc búa nhỏ, vốn là công cụ yêu thích của anh trong nghề rèn, còn tay kia nhanh chóng rút ra một mảnh thép cứng trong túi đeo của mình. Tinh thần tập trung, anh cảm nhận được những đường di chuyển của con quái vật.
Ngay khi Mãnh Hồn vung tay về phía Nam, anh lập tức dùng chiếc búa để chặn cú vồ đó lại, tạo ra một âm thanh chói tai của thép va vào nhau. Tuy nhiên, cú đòn quá mạnh khiến Nam bị đẩy lùi vài bước, nhưng anh nhanh chóng đứng vững lại, không để mất thế. Anh biết rằng trong tình huống này, sức mạnh thô bạo không thể giúp anh chiến thắng được, mà cần phải dựa vào sự khéo léo, kỹ thuật và thời gian.
Nam tiếp tục vung chiếc búa, không phải để tấn công trực tiếp mà để tạo ra những cú chặn và khống chế từng động tác của Mãnh Hồn. Mỗi nhát búa như một đòn phòng thủ cẩn trọng, giúp anh tránh được những cú đấm và vồ dữ dội. Đồng thời, anh sử dụng chiếc thép cứng trong tay để tạo ra những cú đâm sắc bén vào những điểm yếu trên cơ thể con quái vật, như khớp xương, cổ tay, và những khu vực mà lớp da mỏng manh hơn.
Những cú đâm của Nam không hề mạnh mẽ như một sức mạnh siêu nhiên, nhưng lại chính xác và hiệu quả. Con Mãnh Hồn gầm lên từng tiếng, đau đớn và tức giận, khi những mảnh thép cứng rạch vào da nó, làm cho những phần thịt bên trong rỉ máu.
Quân từ phía sau, tận dụng cơ hội khi Mãnh Hồn bị Nam làm cho lúng túng, ngay lập tức tạo ra một cơn gió mạnh, lao vào con quái vật và thổi mạnh về phía Nam, khiến Mãnh Hồn lảo đảo, không thể giữ thăng bằng.
Nam không bỏ lỡ cơ hội. Anh lao về phía con quái vật, vừa né những cú đấm điên cuồng của nó, vừa tiếp cận những điểm yếu trên cơ thể. Với một cú vung mạnh tay, anh đâm mảnh thép vào giữa phần bụng của Mãnh Hồn, khiến nó gào lên đau đớn, máu tươi văng ra. Nhưng con quái vật không chịu khuất phục, nó gồng mình, dùng một cú vồ mạnh, hất Nam ra xa.
Nam văng ra đất, hơi thở dồn dập. Anh biết rằng nếu chỉ dựa vào sức lực một mình, không thể chiến thắng được Mãnh Hồn. Nhưng không giống như những người khác, Nam hiểu rằng đây là một cuộc chiến không chỉ cần sức mạnh, mà còn phải có sự thông minh và kiên nhẫn. Anh không ngừng học hỏi từ từng chiêu thức của Mãnh Hồn, quan sát từng di chuyển của nó để tìm cơ hội.
Khi con quái vật chuẩn bị lao đến lần nữa, Nam đứng lên, nhắm ngay vào điểm yếu mà anh vừa phát hiện—đó là phần cổ của Mãnh Hồn. Anh nhanh chóng kết hợp chiếc búa và mảnh thép, dùng một cú vung mạnh, đâm xuyên qua cổ con quái vật. Đúng lúc này, một cơn gió mạnh từ Quân đã thổi vào đúng điểm yếu, khiến Mãnh Hồn không thể cản được đòn tấn công chính xác.
Con Mãnh Hồn gục xuống, thi thể đổ ập xuống đất, không còn khả năng phản kháng. Nam và Quân nhìn nhau, thở phào nhẹ nhõm.
Khi cả hai đứng giữa đống đổ nát, sau trận chiến căng thẳng với con Mãnh Hồn, ánh mắt của Nam và Quân vô tình gặp nhau. Một khoảnh khắc tĩnh lặng, rồi cả hai không thể kìm được, đồng loạt phá lên cười. Tiếng cười của họ vang lên như một luồng gió mới, xóa tan không khí nặng nề của trận chiến.
Nam đưa tay lau vội mồ hôi trên trán, rồi nhìn Quân với ánh mắt vừa hài hước vừa mệt mỏi.
Quân: "Chúng ta sống sót thật rồi,"
Nam thở dài, cười khẩy. Quân nhún vai, nở một nụ cười rạng rỡ.
Nam: "Lần này không phải chạy, chỉ có đứng lại chiến đấu thôi," anh nói, giọng có phần tự đắc.
Cả hai nhìn nhau, ánh mắt vừa mệt mỏi, vừa ánh lên sự đồng cảm và tin tưởng lẫn nhau. Dù cơ thể họ đều đầy vết thương, nhưng trong khoảnh khắc này, sự chiến thắng không chỉ đến từ sức mạnh mà còn từ sự gắn kết giữa hai người.Nụ cười của họ như một lời khẳng định rằng dù thế giới ngoài kia có tàn bạo đến đâu, họ vẫn sẽ cùng nhau vượt qua, vững vàng và đầy hy vọng. Những vết thương trên cơ thể họ như chưa đủ, nhưng dường như trong khoảnh khắc này, sự kiên cường, sự hiểu nhau trong từng ánh mắt và nụ cười mới chính là vũ khí mạnh mẽ nhất của họ.
Tất cả dường như chìm vào một không gian tĩnh lặng, nơi mà dù trong đau đớn hay mệt mỏi, họ vẫn có thể tìm thấy niềm vui và sự an ủi trong những giây phút bên nhau. Nụ cười của họ không chỉ là dấu hiệu của chiến thắng mà còn là sự đồng điệu, hiểu thấu lẫn nhau giữa hai con người đối diện với thế giới khắc nghiệt này.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top