Chương 43.2: Hẹn hò

Chuyển ngữ: Wanhoo

Xung quanh im phăng phắc, sau đó nháo nhào xôn xao.

"Sao cây lúa nước này lại sống ở trong nước?"

"Trông hơi giống lúa mì."

"Đây là thực vật của nhà trời đó!"

"Thiên Đạo đại nhân mà để ý cả những điều này ư?"

Người đời đều biết cây lúa mì chỉ sống được ở trong đất. Thế mà mảnh đất bùn ngập nước chẳng người nào đứng này lại mọc được hoa màu ư?

Vậy nhưng, điều mà khiến mọi người thảng thốt, thậm chí là sợ hãi hơn cả đó là: Thiên Đạo đại nhân lại lo toan cho thức ăn của người dân hèn mọn, thậm chí còn ban thực vật cho họ.

Đừng quên rằng dù có là tiên nhân hay những người tu chân già cỗi, họ chưa từng bận mắt những dân thường ti tiện.

Thế mà sức mạnh cao quý ấy lại dùng để sửa giống cây...

Chứng kiến cây lúa mới đó đã lớn nhanh như thổi, rất nhiều người nhòe nước mắt.

Cái gọi là "Phá lệ khai ân che chở sau thiên tai", cái gọi là "Thân quyến của Thiên Đạo thay mặt tuyên cáo", còn lâu đã bằng được thực vật cho sản lượng cao mà họ tận mắt nhìn thấy ở đây, giúp dân chúng thực sự cảm nhận được Thiên Đạo vẫn luôn dõi theo, quan tâm họ.

Những người sống sót đa số là ngư dân nghèo khổ. Mặc dù Thủy Di Đảo phát triển, phồn hoa, nhưng không phải nơi phù hợp để canh tác. Thức ăn trên đảo được vận chuyển đến từ lục địa theo đường biển. Trong khi ấy, thức ăn của những ngư dân nghèo lại hoàn toàn gửi gắm vào việc thuê thuyền của cường hào để ra biển giăng lưới bắt cá, sống qua ngày nhờ may mắn.

Giống cây chân thực, có thể thay đổi toàn bộ vận mệnh người dân Thủy Di Đảo này...

"Thiên Đạo đại nhân từ bi!"

"Thiên Đạo đại nhân vạn phúc!"

Rất nhiều bách tính tự khắc quỳ xuống hành lễ. Lần này Thanh Hòa không ngăn họ, cô chỉ né người tránh đại lễ.

Cô chỉ đề xuất ý tưởng, còn chính Thiên Đạo đã thay đổi giống cây, biến nó trở thành bảo vật vô giá cứu sống biết bao người dân. Cô không có quyền từ chối thay thần linh.

Cảm nhận được tấm lòng cảm kích bay lên ngùn ngụt từ bên dưới, Thanh Hòa mệt mỏi cả một ngày cũng bất giác mỉm cười thật lòng.

Cô bèn hỏi:

- Sao lại gọi là lúa nước ạ?

Phất Thần hiểu biết về văn hóa nhiều hơn cô, chắc hẳn nghĩ ra được cái tên hay hơn.

Phất Thần tạm thời giữ yên lặng. Thế nên Thanh Hòa tự hỏi tự trả lời:

- Chắc là vì không cần đặt tên khó đọc cho bách tính ạ? Cái tên lúa nước khá dễ truyền bá. Đúng là Phất Thần đại nhân có khác, quả là lo xa nghĩ rộng.

Thần linh từ tốn nói:

- Em không có bất cứ suy nghĩ nào về ý nghĩa cái tên này?

Nghe vậy, Thanh Hòa nghiêm túc suy nghĩ.

Lúa, thì chính là chữ lúa trong lúa non[1].

Nước, thì là chữ nước trong nước ao, nước sông, nước biển. Chẳng lẽ còn có nước nào khác?

Làm gì có chuyện là nước trong nước trong[2],lấy từ câu thơ "Hoa sen mọc lên từ nước trong (Thanh thủy xuất phù dung)" của Đường Lý Bạch?

[1. Chữ lúa non: 禾苗 /hémiáo/.

2. Chữ nước trong: 清水 /qīngshuǐ/.

Tên của Thanh Hòa: 清禾 /qīnghé/.

(Người đáng yêu sẽ hiểu ngụ ý đặt tên của Phất Thần đại nhân, ha ha ha)]

- Đúng thật là em không nghĩ ra được ý nghĩa nào khác.

Thần linh bỗng dưng lặng thinh, một lúc sau, hắn hờ hững nói:

- Em đúng là học rộng biết nhiều.

- Thường thôi ạ, em chỉ giỏi thỉnh thoảng chêm mấy cây thơ ấy mà.

Thanh Hòa khiêm tốn:

- Không thể sánh bằng những suy xét thấu đáo của ngài.

Phất Thần thở khẽ, nhưng không hỏi nữa:

- Tiếp tục làm việc của em đi.

Công việc mà Thanh Hòa cần phải thực hiện ở mỗi cứ điểm không chỉ có ban thưởng giống cây mới cho người phàm trần, mà còn có xây nhà, đảm bảo trật tự xã hội sau này.

Nhà thì xây dễ lắm.

Người dân nào cũng biết xây nhà, chẳng qua do sóng thần mới rút, nhà cũ đổ sạch nên cần thời gian.

Thanh Hòa làm phép biến các cây trở thành đại thụ, bện dây leo thành các nhà cây. Nhìn từ đằng xa, những cái cây cao lớn treo lơ lửng những ngôi nhà, trông cứ như lạc vào xứ sở thần tiên.

Còn về công việc cuối cùng đó là đảm bảo trật tự xã hội...

"Thủy Di Đảo vốn là hòn đảo, từ giờ sẽ không bị ngăn cách nữa."

Đây là thống nhất của cô và Phất Thần.

Cô đồng bộ hòn đảo này với bốn lục địa, tất cả mọi người đều sẽ biết Tam giới có thêm một hòn đảo thiên đường.

"Nơi này sẽ trở thành thiên đường của Thiên Đạo. Từ hôm nay trở đi, Thủy Di Đảo không cho phép tồn tại bất cứ kẻ ác nào hãm hại người khác để trục lợi cá nhân."

Cô muốn mỗi một mảnh đất đều phổ biến tín ngưỡng của Phất Thần. Thủy Di Đảo hiện giờ rất thích hợp để thử nghiệm mong mỏi này.

"Thủy Di Đảo sẽ không còn ngăn cách với thế giới bên ngoài. Chỉ cần không làm việc ác, tất cả vẫn sẽ như cũ."

Chỉ cần người đến từ bốn lục địa làm việc thiện thì đều có thể lên đảo bất cứ lúc nào. Nhưng nếu kẻ ác lên đảo, vậy thì chính là tự tìm cái chết.

Sau khi cô nói hết, trong đôi mắt của mỗi người đều phản chiếu hiện tượng kỳ lạ diễn ra trên bầu trời.

Lấy làn váy dập dờn như sóng nước của Thanh Hòa Long Nữ làm trung tâm, bốn phương tám hướng xung quanh bắn ra ánh sáng vàng chói mắt như găm đinh vào sâu lòng đất.

Mặt đất chấn động dữ dội nhưng lại không tạo ra bất cứ thương vong, tổn thất nào.

Tất cả mọi người cảm giác được có thứ gì đó bị ghim vào trong đất Thủy Di Đảo.

Chắc chắn đó là kết giới của Thiên Đạo.

Chỉ có sức mạnh vô biên mới giữ được thiên đường luôn sạch sẽ. Hơn nữa, còn thể hiện đức độ, cái uy mạnh mẽ của thần linh.

Ba công việc đã hoàn thành này chính là nền tảng chống đỡ Thủy Di Đảo chuyển mình. Tất cả cải cách cũng cần xây dựng trên nền tảng này.

Trên mặt của dân chúng có mê mang, có nghi hoặc, nhưng đều là vì hiện tượng họ chưa từng được nghe kể, chưa từng được chứng kiến.

Hóa ra Thiên Đạo đại nhân mạnh hơn tiên nhân sẽ lo toan cả những việc này?

Họ ngửi được mùi của hy vọng từ sự thay đổi ấy.

Mặc dù còn rất lạ lẫm, còn nhiều trúc trắc, nhưng quả thật, mảnh đất xưa kia diễn hóa từ máu thịt của thần linh đang chuyển biến theo chiều hướng tốt lên.

*

Hoàng hôn buông xuống.

"Phù, cuối cùng cũng xong."

Hôm qua dự tính sẽ tất bật cả ngày hôm nay, không ngờ dù đã có Tử Tô giúp đỡ, lại cũng chọn ra rất nhiều thủ lĩnh người phàm có năng lực quản lý hỗ trợ, vậy mà vẫn bận rộn cả một ngày.

Cô mỉm cười nói: "Nhưng mà giúp được hơn ba trăm nghìn người có một đêm êm đềm đã tốt lắm rồi."

Hiện giờ, cô cũng được coi như nhân vật mà ai cũng biết. Đi trên đường luôn có người vái chào ba quỳ chín lạy, bất tiện vô cùng.

Thế nên Thanh Hòa đã dịch dung, tránh ảnh hưởng không cần thiết đến bách tính.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top