Chương 27.1: Nói thật
Chuyển ngữ: Wanhoo
Phất Thần đã không vướng bận còn chủ động an ủi mình, Thanh Hòa cũng không có lý do gì để xị mặt.
Cô vuốt mặt sạc đầy năng lượng cười tươi tắn.
Đi! Tìm quà!
Cô dò hỏi Phất Thần tặng quà gì cho cô.
"Ngài nói cho em biết đi, không nói tên nhưng tả sơ sơ cũng được mà."
Phất Thần lạnh lùng điềm tĩnh, không bắt chuyện có thể im lặng cả ngày nên ém chuyện rất kỹ.
Không như cô nói liên tục cả ngày, không giấu được tâm sự. Có suy nghĩ bất chợt gì cũng muốn nói cho Phất Thần biết.
Phất Thần nói: "Quân tử cẩn ngôn[1]."
[1. Quân tử cẩn ngôn: Người quân tử ăn nói thận trọng.]
Đại khái là nhắc nhở cô suy nghĩ trầm ổn. Thanh Hòa muốn trêu bảo mình không phải quân tử thì làm sao. Nhưng nghĩ lại thấy mình nói thế chỉ thiệt mình.
Cô đâu đến mức quá đáng, làm gì phải nói mình không phải quân tử?
Cô dừng lại, động não nhớ đến lời hứa của Phất Thần.
"Ngài nói em chỉ cần làm theo bản tâm thì luôn đúng. Em rất tò mò về món quà, ngài bật mí cho em một ít đi."
Phất Thần bình tĩnh: "Ta có quyền giữ im lặng."
Thanh Hòa: Hay lắm, nói tóm lại quyền quyết định vẫn tùy ý thần linh.
Vừa nói Thanh Hòa vừa tháo hài.
Hài của cô là hài thêu tơ vàng khảm ngọc phát hiện trong kho tàng của Phất Thần, đẹp nhưng không thực dụng. Thực ra cô có linh lực bảo vệ, đi cái gì cũng thoải mái, đẹp là quan trọng nhất.
Nhưng nếu tháo hài, cởi tất, thu hồi linh lực bảo vệ vậy sẽ khác.
Cô cầm hài, rón rén bước chân trần vào hồ muối. Mặt hồ trong veo như mặt gương phản chiếu bầu trời, thoang thoảng gió mát thổi lăn tăn mặt nước.
Mái tóc dài bị gió thổi bay ra sau, cánh phượng hoàng bên tóc mai cũng rung nhẹ trong gió, thỉnh thoảng chạm vào gò má hơi ngưa ngứa.
Cô thả lỏng cơ thể, chưa bước được mấy bước đã đau đến hít sâu.
Nhìn cô làm một loạt các động tác lại thu hồi lá chắn linh lực bảo vệ, khi đi bị muối chọc đau nhăn mặt, thần linh hỏi: "Tại sao thu hồi linh lực?"
Bản thể của cô yếu ớt không chịu được cực khổ, không khoẻ hơn người phàm trần là bao. Thấy cô chau mày là biết cô cảm thấy thế nào, tại sao vẫn muốn đi tiếp?
Cô lẩm bẩm: "Em thích, tận hưởng cảm giác."
"Tận hưởng cảm giác?"
Thanh Hòa ngẩng lên nhìn bầu trời xanh thẳm, nhớ đến tâm tư bí mật lúc cô tạo ra khung cảnh này.
"Ngài không cảm thấy thiếu nữ mặc váy, xách hài, đi chân trần trong mặt hồ trong veo, gió thổi phất phơ mái tóc dài bên dưới nền trời xanh rất đẹp ạ?"
Phất Thần nói: "Nhưng em đau."
Nói thì nói thế nhưng Thanh Hòa không cười, vẫn bước chậm rãi trong nước.
Cô tạo ra khung cảnh này tất nhiên không chỉ để thỏa mãn mơ mộng thiếu nữ.
"Đau cũng phải đi." Thanh Hòa trả lời.
Bởi vì cảm giác lúc này không chỉ là cái đau tnho nhỏ, mà còn có cả cảm xúc buồn phiền vì một lý do xa xăm nào đó.
Cũng là cảm xúc ban đầu cô gửi gắm vào khung cảnh này.
...Tất nhiên, cô không giấu được gì với thần linh.
Vui muốn chia sẻ, buồn phải giãy bày hết.
"Ngài có biết hồ muối Chaka không ạ?"
"Hồ muối Chaka?"
Tất nhiên thế giới này không có hồ muối Chaka nằm ở phía Tây Bắc của cố quốc Thanh Hòa. Cho nên dù thần linh nắm Tam giới trong tay cũng chưa từng nghe về cái tên này.
"Là một nơi hẻo lánh chắc ngài chưa từng nghe thấy. Hoặc cũng có thể lúc đó em còn nhỏ quá nên nhớ nhầm tên." Cô lấy cớ thích hợp.
Thanh Hòa nói khẽ: "Nhưng em nhớ rất rõ đó là hồ muối rất đẹp, tên gọi khác cũng là gương trời. Ở đó mây trắng rơi trong nước, người đi trong hồ như bơi trong tranh. Thế nên bố em... cha em muốn cả nhà em đi du ngoạn ở đó bằng mọi giá."
Ban đầu cô thiết kế dựa theo cảm xúc nhớ thương. Nhưng giống quá cũng khiến tức cảnh sinh tình.
"Ông bảo muốn mua khăn lụa đỏ cho mẹ và em bởi vì em và mẹ đều rất trắng. Ở đó mặt trời chói chang cần bịt kín. Ông cũng nói ông thấy màu đỏ tôn da mẹ con em, lên ảnh cũng đẹp."
Thanh Hòa nói đến đây dừng lại.
Cô không nói nữa.
Thần linh lường trước một chút nguyên nhân, hắn nói: "Sau đó em đến Liễu Thị?"
Thanh Hòa mím môi cười: "Lược bớt rất nhiều quá trình... Tóm lại là không đi được."
"Sau khi cha mẹ em mất, em muốn đi một mình nhưng trước năm mười tám tuổi không có điều kiện. Đến năm mười tám tuổi em có điều kiện thì em chết."
Đây cũng là cuộc đời ngắn ngủi của cô gái tên Thanh Hòa.
Thần linh không hiểu được cảm xúc phức tạp ấy, vậy nên giọng của hắn vẫn bình tĩnh, không bị nhiễm cảm xúc.
Hắn nói bình tĩnh: "Em muốn gặp lại họ sao?"
Hắn là thần.
Cho nên không phải là không thể nếu muốn người chết sống lại.
...Nhưng đây là thế giới khác.
Cô cười cảm kích: "Người đã mất không thể tìm về. Được rồi, em giãy bày xong với ngài rồi, lát nữa em lại vui."
Bầu không khí thoáng tĩnh lặng.
Thần linh nghĩ, quả nhiên hắn vẫn khó mà hiểu được nỗi buồn biệt ly của người phàm trần.
Tính mạng của con người vô cùng ngắn ngủi so với thần linh có số tuổi tính bằng hàng vạn năm.
Thế nên thần linh sẽ không có cảm xúc với bất cứ sinh mạng nào ra đi.
Câu hỏi mới nãy chỉ vì thần linh muốn thỏa mãn tiếc nuối của thân quyến.
Vạn năm trước, biết bao tai hoạ ập xuống trần gian nhưng thần linh chưa từng dao động. Vậy thì sao lại mềm lòng bởi vì lời giãy bày của một cô gái?
Hắn chỉ điềm tĩnh nhìn cô gái gục đầu.
Không hiểu sao gió thổi đau mắt cô.
Thanh Hòa thầm nghĩ không thích gió thổi ở hồ muối.
Cô dừng lại, nghĩ cách dùng linh lực nâng hài để mình dụi cát bay vào mắt.
...Cát ở hồ muối đáng ghét thật.
Nhưng đúng lúc này cô nghe thần linh cất giọng nhàn nhạt: "Em có thể đi tiếp về phía trước."
Cô hỏi bằng giọng mũi: "Sao vậy ạ?"
Nhưng vẫn nghe theo bước một bước.
Ấy?
Không biết muối dưới chân cô trơn như đá cuội được nước bào mòn từ bao giờ, không hề đau chân.
Nước giữa hồ sâu dần, ngập đến bụng chân cô.
Một chiếc khăn lụa mỏng màu đỏ lấp lánh dưới ánh mặt trời nương theo làn gió mắc vào tay cô.
Cô điều khiển Động Thiên này vậy mà cô quên mất cô sửa được tất cả điểm không hài lòng trong đây.
Cuối cùng phải để thần linh nhắc nhở.
"Đi tìm món quà của em đi."
Giọng của thần linh không mang cảm xúc, tựa như mọi điều quanh đây không vướng bận hắn.
Gió thổi lăn tăn mặt nước tạo rung động nhẹ.
Thanh Hòa khịt mũi quấn khăn che mặt, lát sau chỉ hở đôi mắt đen láy long lanh.
"Đã xong!"
Cô nói rõ ràng, nheo mắt hỏi trêu: "Ngài thấy em xinh không?"
Phất Thần trả lời hờ hững: "Đừng hỏi câu vô vị."
Cô gái không giận, nói: "Hồi bé em thích chơi thế này nhất, cảm thấy như là công chúa... Khoan, không phải em muốn ngài biến em thành công chúa hay giao hẳn đất nước cho em!"
"Em chỉ muốn chia sẻ với ngài... chuyện vụn vặt đó thôi. Nếu ngài không thích thì cứ xem như em nói luyên thuyên."
Thần linh thờ ơ: "Đừng tự mình đa tình."
"Vâng ạ vâng ạ, em tự mình đa tình."
Nói xong cô lại ngây người, không cầm được lòng thở dài: "Hầy."
Cô nói: "Em từng nói muốn gặp ngài ở một vạn năm trước vậy thì ngài sẽ không đau khổ, ngài còn nhớ không ạ?"
"Ừ."
Cô ỉu xìu: "Ngài có biết em mới nghĩ gì không?"
"Ừ?"
"Em nghĩ nếu gặp ngài trước năm mười tám tuổi thì hay quá."
"Cảm giác vận mệnh tìm đến em hơi muộn."
Cô nói xong tự thấy tiết lộ nhiều quá không ổn nên vuốt mặt, lắc đầu: "Thôi bỏ đi không nói chuyện đó nữa, em đi tìm quà."
"Mỗi ngày em nghĩ một kiểu khác mà."
Cô hiểu rõ mình sớm nắng chiều mưa thế nào.
Vừa nói cô vừa đi ra giữa hồ.
Lúc này, thần linh nói khẽ: "Không muộn."
Vận mệnh không đến sớm không đến muộn.
Vừa đúng lúc đưa cô trở thành tín đồ duy nhất chăm sóc hắn, mà hắn cũng là thần linh duy nhất cô cung phụng.
Họ vẫn còn rất nhiều thời gian.
Thần linh không gì là không thể.
Vậy nên tất cả mọi điều sẽ không còn nuối tiếc.
_
Lời tác giả:
Hồ muối là địa điểm có thật ở Thanh Hải (Trung Quốc), mọi người có thể tìm kiếm mà xem, nơi đó đẹp vô cùng.
Thật ra hồ muối mà tôi viết trong truyện có hai ý nghĩa.
Thần linh biến ra gió mát thổi bay nỗi buồn của Hòa Hòa. Mặt hồ gợn sóng lăn tăn, nước trong hồ chuyển động là do gió thổi, nhịp sóng, hay là rung động con tim đây?
Trong truyện, Hòa Hòa cảm thán rằng vận mệnh đến hơi muộn, nhưng tôi lại thấy vận mệnh đến không sớm không muộn, mà là đúng lúc.
Khôngbiết các bạn đọc truyện có cảm nhận được cảm giác của cuộc gặp gỡ định mệnhkhông? Nếu không cảm nhận được vậy thì tôi sẽ cố gắng tiếp!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top