Chương 22.3: Ấm áp
Chuyển ngữ: Wanhoo
Tiết Nghĩa khinh thường, phẫn nộ đánh giá thiếu nữ trước mặt.
Tướng tá xuất sắc bất ngờ nhưng khiêu khích tiểu thiếu gia họ Tiết thì phải trả giá bằng máu.
Bắt về làm nô lệ trên giường trả nợ cho đến khi cậu ta chơi chán...
Nhưng suy nghĩ chưa hết câu đã khựng lại.
Khựng lại cùng suy nghĩ còn có cái mạng thối nát tồi tệ của cậu ta.
Khoảnh khắc cậu ta có suy nghĩ đồi bại, ánh chớp trong tay Thanh Hòa lao thẳng vào trước mặt kẻ đồi bại.
"Á á á á á á!" Tiết Nghĩa la hét thảm thiết.
Sét giáng đùng đoàng liên tiếp, pháp bảo bảo vệ khắp người cậu ta không cả ra vẻ đỡ đòn được một lần đã bị sét đánh tan tành.
Pháp bảo của con người sao đọ được với cơn giận của đất trời?
Bản thân cậu ta bị sấm sét bủa vây nhận hình phạt tàn khốc nhất.
Sấm sét cảm nhận được sự phẫn nộ của Thanh Hòa lại thêm kẻ này nhiều vô kể ác nghiệp, xứng đáng bị giáng thiên lôi. Thiên Lôi trừng phạt ác liệt nhất.
Sự thật là Thiên Lôi mạnh tay không phải do mong muốn của thần linh.
Mà phần đa Thiên Lôi mạnh tay để làm Thanh Hòa vui, thành ra sấm sét giáng liên hoàn.
Có điều Phất Thần lúc này không vui thật.
...Xem ra bị miệt thị ngay trước mặt vẫn khác nghe từ miệng người ta.
Huống hồ Thanh Hòa còn đứng đây.
Trái tim bình tĩnh dần lại của Thanh Hòa đã vỗ về một chút cảm xúc dao động trong thần linh, nhưng thật ra cô chẳng vui lắm.
Cô luôn muốn chứng minh thế gian này tươi đẹp với Phất Thần, vậy mà những kẻ ngu si này cứ khiến mọi việc trật đường ray.
Họ có phiền không vậy?
Có biết mỗi lần chọc giận là cô lại phải dỗ Phất Thần đại nhân lâu lắm không?
Không dỗ được chắc họ hỗ hộ cô nhỉ?
"Tiện nhân..." Tiết Nghĩa bị sấm sét đánh khét người cố giơ tay, căm hờn chỉ vào cô: "Đợi cha ta..."
Thanh Hòa bĩu môi, chỉ nhấc tay nhẹ nhàng không buồn nhìn thêm cậu ta một lần.
Tia sét ngoan ngoãn trong tay Thanh Hòa lại bất thình lình bổ đùng đoàng xuống Tiết Nghĩa.
Tiết Nghĩa bổ vồ ra đất co quặp cơ thể.
Cậu ta bị sét đánh trợn trừng mắt, miệng sưng to. Vượt qua được tai ương hôm nay thì cũng không thể ăn nói ngông cuồng suốt phần đời còn lại.
Không chỉ vậy, Thanh Hòa còn nhất thời có hứng vết bốn chữ "Bị thiên lôi đánh" to trên lưng cậu ta bằng sét.
Tiết Nghĩa bây giờ giống với cây thu lôi.
Chỉ cần có suy nghĩ bẩn thỉu sẽ bị Thiên Lôi đánh. Dạy cậu ta cách sống từ kinh nghiệm xương máu, từ đau đớn...
"Á á á á!" Tiết Nghĩa giàn giụa nước mắt gào thét như bị chọc tiết.
Cậu ta kêu gào hệt thú hoang: "Cha, mẹ! Ngươi biết cha ta là ai không. Mau dừng cho ta, nếu không ta sẽ bảo cha ta... á á á!!!"
Thiên Lôi cứ biểu diễn sống động cái uy mãi?
Đáng lẽ đã kết thúc trừng phạt lại vì Tiết Nghĩa ăn đau nhưng không biết điều, vẫn bậy mồm bẩn miệng.
Thiên Lôi nghiêm chỉnh thực thi tiêu chuẩn phán xét và cậu ta bị Thiên Lôi đánh.
Xuất sắc.
Thử thôi cũng tiêu đời.
Tiết Nghĩa ngã gục mất ý thức, dáng vẻ hấp hối nhìn như sắp chết.
Xung quanh im phăng phắc, những cặp mắt ngạc nhiên, ngờ ngờ, phỏng đoán tập trung vào Thanh Hòa.
Chẳng ai ngờ thiếu nữ mảnh mai lại có tu vi thâm hậu, công pháp còn là lôi tu cực kỳ hiếm thấy.
Đáng sợ hơn khi cô ta không gọi sấm sét bình thường.
Tiêu chuẩn đánh giá cảnh giới tu vi của lôi tu khác hoàn toàn các kiểu tu khác. Trong đó có một mức độ đánh giá khá quan trọng, đó là xem xem lôi tu gọi được kiểu sét nào.
Là chớp? Là sét? Hay là bão sét?
Mà trong tình huống vừa rồi, nhóm nhỏ tu sĩ đạt cảnh giới cao cảm nhận rõ ràng tràng sét kia bao hàm Thiên Lý, thuần khiết đến mức khơi ra bát mạch kỳ kinh của họ... Rốt cuộc thiếu nữ này là ai? Cô ta gọi sét từ đâu đến?
Làm gì có chuyện là thiên lôi từ trên trời giáng xuống chỉ có khi độ kiếp?
Không đâu.
Không thể nào.
Trừ khi cô ta hối lộ Thiên Đạo, không, có cúng tế bao nhiều cũng chẳng có chuyện được nể mặt nhường này.
Thiên Đạo ngày nay là bí ẩn mà hiếm người biết. Nhóm nhỏ này hiểu biết hơn đa số mọi người vị ấy căm ghét trần gian cỡ nào thì làm sao lại chia sẻ quyền hành của mình?
Vị chí tôn ấy đã sa đoạ, tàn khốc, lạnh lùng, sẽ không quan tâm trần gian.
Rốt cuộc cô gái này là ai?
Không thiếu những người có mặt nội lực thâm hậu, không thiếu người từng đọc bí kíp thượng cổ nhưng không ai nhìn ra nội lực của Thanh Hòa.
Tóm lại, hiện giờ không ai dám khinh thường Thanh Hòa, cũng không ai dám đón đầu rủi ro cứu Tiết Nghĩa ngu ngốc.
Có vài người lặng lẽ rời đi như quyết định từ bỏ cứu, trở về báo tin.
Xung quanh im ắng, mọi người nhìn cô chằm chằm làm Thanh Hòa cảm thấy mình như quái vật khổng lồ thời tiền sử.
"Ấy." Thanh Hòa ngại: "Mọi người nhìn ta làm gì? Sắp mở bí cảnh rồi, mọi người giải tán đi."
Kẻ mạnh đã lên tiếng, mọi người lập tức chuyển mắt không hẹn mà cùng dán mác nguy hiểm cho Thanh Hòa.
Ừm, không kênh kiệu sau chiến tích đáng sợ lại còn tủm tỉm pha trò với mọi người...
Sâu không lường được, thật sự tâm cơ thâm sâu không lường được!
Thanh Hòa không quan tâm các bộ não kém thông minh kia.
Cô vẫn nhìn chằm chằm Tiết Nghĩa, không thấy ai cứu mới nhìn ra nơi khác.
Vết thương này không cứu nhanh e là sẽ chết tại chỗ.
Cô cứ tưởng mình sẽ thương cảm hoặc ghét cái kết này.
Nhưng không hề.
Không chỉ vì kẻ này bị phạt đúng tội.
Mà còn vì đau đớn cậu ta phải chịu chẳng bằng một góc nhỏ nỗi đau của thần linh.
Mới có chút vậy đã không chịu nổi?
Không chịu nổi thì đừng đẩy cho người khác.
Tại sao lại bắt thần linh hứng chịu đau khổ hơn thế này gấp nhiều lần.
Cứ là thần linh thì sẽ chịu đau giỏi hơn con người?
*
Thanh Hòa nhìn Triệu Bất Tuyệt bên cạnh Tiết Nghĩa.
Không ai quan tâm Tiết Nghĩa thì càng không ai lo cho nô bộc tầm thường.
Cô thoáng suy tư.
Ban nãy nhớ đến Triệu Bất Tuyệt mở đầu cốt truyện đã giúp cô nhớ thêm về quân tốt thí Tiết Nghĩa.
Tiết Nghĩa được nhắc đến một chút trong truyện gốc.
Mở đầu truyện "Nhất Tiên Khó Cầu" là Triệu Bất Tuyệt âm mưu bí mật trả thù. Vùng lên một dao làm thịt chủ nhân rồi bỏ trốn, vô tình gặp nữ chính trọng thương bị truy nã.
Chủ nhân bị làm thịt chính là Tiết Nghĩa.
Cái chết của Tiết Nghĩa đã làm Triệu Bất Tuyệt chọ vào gia tộc Tiết Thị ở Bắc Hoang Bộ Châu, trùm phản diện phần đầu tiểu thuyết.
Bây giờ Tiết Nghĩa bị cô trừng phạt trước hạn định không thể tiếp tục ngược đãi Triệu Bất Tuyệt. Triệu Bất Tuyệt bị khoét một mẩu xương lại thêm ba, bốn lỗ thủng ứa máu, cậu ta đang bị thương rất nặng.
Không ai bận tâm một chủ một tớ, trời đông giá rét thế này sợ là lát nữa cả hai đều chết.
Ừm, phải xử lý thế nào đây?
Thanh Hòa đang nghĩ lại thấy Triệu Bất Tuyệt cố gắng bò dậy, loạng choạng bước từng bước qua chỗ cô, máu chảy theo chân kéo dài quãng đường.
Cậu ta lấy đâu ra sức đó?
Cô nhìn vết thương thôi cũng thấy đau, nhưng Triệu Bất Tuyệt quen với nỗi đau chỉ chết lặng.
Cậu ta khàn giọng: "Đa tạ tiên tử ra tay tương trợ."
Hóa ra đây là giọng của Triệu Bất Tuyệt.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top